Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1032

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1032: không thể nói
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiêu Quốc Thành rót chén cho Trương Dương, Trương Dương vươn tay ra nhận, nói chính xác là nhận bằng hai tay, ánh mắt của Tiêu Quốc Thành chiếu lên trên cổ tay của Trương Dương, đồng hồ trên cổ tay trái của Trương Dương không hề khiến Tiêu Quốc Thành chú ý, thứ thực sự dẫn tới sự chú ý của y là chuỗi phật châu trên cổ tay phải của Trương Dương, Tiêu Quốc Thành rõ ràng ngây ra một thoáng, thậm chí còn sau khi đưa chén trà cho Trương Dương mà vẫn không rụt tay lại, cho đến lúc Trương Dương gọi một tiếng thì Tiêu Quốc Thành mới cười cười ngượng ngùng, chỉ chỉ vào phật châu trên tay Trương Dương rồi nói: "Đeo nhầm rồi. "

Trương đại quan nhân hôm nay đeo chuỗi phật châu này của Mạnh Truyền Mĩ tới, mục đích chân chính là muốn cho Tiêu Quốc Thành xem, hắn uống ngụm trà, rồi giả vờ giả vịt: "Cái gì? Cái gì nhầm cơ?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Phật cho rằng tay trái là tay thiện, cũng chính là tịnh thủ, cho nên phật châu nên đeo ở tay trái, đạo phật phải chú trọng cái thiện. "

Trương Dương cười nói: "Tôi không tin phật, chuỗi phật châu này là một vị trưởng bối tặng cho tôi. " Hắn cởi phật châu ra đưa cho Tiêu Quốc Thành: "Tiêu tiên sinh, chú biết hàng, giúp tôi xem xem, chuỗi phật châu này có quý không?"

Tiêu Quốc Thành nhận lấy rồi nói khẽ: "Tay trái cầm tràng hạt, tay phải cầm chuyển kinh luân... "Khi y vuốt tràng hạt thì nhìn thấy trên một viên hạt châu trong đó viết hai chữ hư ảo thì ánh mắt ngưng trệ ở đó.

Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Quốc Thành biến hóa, lúc này càng nhận định Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ có quan hệ với nhau, hôm nay đeo phật châu tới là tìm đúng người rồi.

Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Hư ảo!" Rồi lâm vào trong trầm tư, một lát sau, y mới chuyển động tràng hạt, ánh mắt vẫn không nhìn Trương Dương: "Trương Dương, tôi mạo muội hỏi một câu, phật châu này là ai cho cậu vậy?"

Trương Dương nói: "Một vị trưởng bối vừa mới mất, Tiêu tiên sinh nhận ra chuỗi phật châu này ư?"

Trương đại quan nhân vốn cho rằng Tiêu Quốc Thành sẽ phủ nhận, nhưng hắn không ngờ Tiêu Quốc Thành lại gật đầu, thở dài nói: "Chuỗi phật châu này và chuỗi mà tôi từng mất cơ hồ giống nhau như đúc. " Tiêu Quốc Thành vẫn không khẳng định chuỗi phật châu này là chuỗi mà y đã mất.

Trương đại quan nhân vẻ mặt ngơ ngác, trong đó bảy phần là ngụy trang, ba phần là thật, hắn cả kinh nói: "Sao lại vậy?"

Tiêu Quốc Thành nhìn hắn, cười cười rồi lắc đầu: "Trên đời này vật giống nhau nhiều lắm, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi. " Hắn trả lại chuỗi phật châu cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân tiếp lấy phật châu thì không hề lập tức đeo lên tay mà đặt ở trên bàn trà, hắn cố ý để chuỗi phật châu này ở trong tầm nhìn của Tiêu Quốc Thành.

Trương Dương nói: "Thật ra trưởng bối đưa tôi chuỗi phật châu này đã qua đời rồi. "

Vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành vẫn thản nhiên như không: "Phật viết, nhân sinh có tám nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử ái biệt ly, oán trường cửu, cầu bất đắc, phóng bất hạ!"

Trương Dương nói: "Trong khoảng thời gian này tâm tình của tôi một mực rất buồn, sinh mệnh thật sự là quá yếu ớt. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Phật viết: cười mà đối mặt, đừng oán thán. Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Nhất định khiến một đời thay đổi, chỉ là trăm năm sau, thời gian hoa nở. "

Trương Dương nói: "Tôi là người tục, vĩnh viễn không làm được cảnh giới của phật. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi cũng không làm được, nhưng tôi biết Phật nói rất có đạo lý. "

Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy có một số việc tới rất đột nhiên, ngày hôm qua vẫn là một sinh mệnh còn sống, hôm nay lại chỉ tồn tại trong ký ức của tôi... " Hắn vốn nói về Mạnh Truyền Mĩ, nhưng trong đầu lại nhớ tới Cố Giai Đồng.

Tiêu Quốc Thành nói: "Phật viết:mệnh do mình ra ra, tướng do tâm sinh, vạn vật thế gian đều là hóa tướng, tâm không động thì vạn vật bất động, tâm thay đổi thì vạn vật thay đổi. "

Trương Dương gật đầu, hiểu được thiện lý mà Tiêu Quốc Thành nói, hắn nói khẽ: "Sinh tử biệt ly ở trong mắt phật không tính là gì cả, bởi vì phật tin có luân hồi, phật có thể sống mãi, mà những người phàm tục chúng ta thỉ chỉ có có một tính mạng, đối với chúng ta mà nói thì sinh tử biệt ly chính là vĩnh hằng. "

"Ái biệt ly ly, oán tăng hội hội, buông tay quy thiên, tất cả đều là hoa rỗng trong mắt, là hư ảo!" Ánh mắt của Tiêu Quốc Thành lại chiếu lên chuỗi phật châu trên bàn trà. Hư ảo! Nhưng trên đời này có mấy người có thể coi tất cả là hư ảo, nếu một người thực sự có thể coi những gì phát sinh là hư ảo, như vậy sự tồn tại của hắn còn có ý nghĩa gì?"

Trương Dương nói: "Trong lòng tôi vô cùng áy náy. "

" Áy náy gì?"

Trương Dương nói: "Tôi rõ ràng có thể cứu cô ta, nhưng lại bởi vì sơ sẩy của tôi mà bỏ lỡ. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Gieo nhân nào thì nhận quả nấy, tất cả đều theo tâm tạo ra. " Vẻ mặt của y tuy rằng bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã rối loạn.

Trương Dương nói: "Nếu tôi đáp ứng đưa cô ta tới Tây Sơn tự, nếu tôi không phải quá mức sơ sẩy, cô ta sẽ không nhảy xuống từ Vọng Trần nhai. " mắt Trương Dương, lên, trong chuyện Mạnh Truyền Mĩ tự sát, hắn luôn cho rằng mình phải gánh một phần trách nhiệm, nếu hắn cân nhắc chu toàn hơn, có lẽ đã có thể tránh được.

Sắc mặt của Tiêu Quốc Thành lúc này đã trở nên tái nhợt, tay hắny run run cầm chuỗi phật châu đó, chậm rãi chuyển động, tràng hạt nhẹ bẫng ở trong tay y mà tựa hồ ngàn sức nặng ngàn quân. Trong đầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm: "Ngoái đầu nhìn lại năm trăm năm kiếp trước mới đổi lại được một lần gặp ở đời này? Vì sao không cần? Tất cả là hư ảo. "

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh nhận ra chuỗi phật châu này này ư?" Hắn đã là lần thứ hai hỏi câu này.

Tiêu Quốc Thành nói: "Nhận ra, chuỗi này chính là chuỗi mà tôi bị mất... "

Trương Dương nói: "Nhưng chuỗi phật châu này là một nữ nhân tặng cho cô Mạnh của tôi. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Trên đời mỗi chuyện đều có nhân quả. "

Trương Dương nói: "Phật không phải nói, tất cả đều là hư ảo ư?"

Tiêu Quốc Thành nhắm hai mắt lại: "Không thể nói, không thể nói, nói là thì sẽ sai. "

Trương Dương nhìn Tiêu Quốc Thành, phản ứng của Tiêu Quốc Thành nằm ngoài ý liệu của hắn, hắn vốn cho rằng Tiêu Quốc Thành sẽ hờ hững đối với điều này, bất kể trong lòng y nghĩ như thế nào, với cảnh giới của y, ít nhất có thể ngụy trang rất khá ở ngoài mặt, nhưng Tiêu Quốc Thành không hề ngụy trang, y không ngờ thừa nhận chuỗi phật châu này là chuỗi mà y đã làm mất.

Trương Dương cơ hồ có thể nhận định Tiêu Quốc Thành tám chín phần mười chính là Tiêu Minh Hiên đó, nhưng trên người y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ ngoài lại thay đổi như vậy? Nếu y thực sự là Tiêu Minh Hiên, vì sao phải mai danh ẩn tích, vì sao phải đi ra hải ngoại?

Tiêu Quốc Thành trầm mặc trong thời gian dài.

Phật dạy: Không thể nói, không thể nói, nói ra sẽ sai!

Trương đại quan nhân lại không thể không nói, cho dù sai cũng phải nói, đủ loại dấu hiệu cho thấy Tiêu Quốc Thành tuyệt đối biết rõ nội tình, chuỗi phật châu này đã khiến y động dung, hiện tại nếu đốt thêm một bó lửa nữa thì sẽ có hiệu quả gì? Trương đại quan nhân đã chuẩn bị đầy đủ, thật ra hắn hôm nay ngay cả chủ ý dùng mê hồn đại pháp cũng có, đương nhiên đó là hạ sách, nếu Tiêu Quốc Thành thật sự không muốn nói, hắn có thể mạo hiểm thử một lần, đương nhiên đối với loại người có tính cảnh giác và ý chí rất mạnh như Tiêu Quốc Thành thì mê hồn đại pháp rất khó mang tới hiệu quả.

Bước tiếp theo của Trương đại quan nhân chính là tế ra một dạng sát khí, chính là bức ảnh tám gã thanh niên trí thức xuống nông thôn của thôn Tiểu Thạch Oa. Chuyện tiến triển đến loại tình trạng này, Trương Dương cũng không cần che giấu quá nhiều làm gì, với sự khôn khéo của Tiêu Quốc Thành, hắn không thể không nhìn ra mình đã phát hiện ra gì, cho nên Trương đại quan nhân dứt khoát làm rõ.

Tiêu Quốc Thành mở mắt ra, nhìn thấy bức ảnh mà Trương Dương đưa tới trước mặt mình, Tiêu Quốc Thành chậm rãi cầm lên, cẩn thận phân biệt mỗi một khuôn mặt trên ảnh, sau khi nhìn ước chừng năm phút đồng hồ thì Tiêu Quốc Thành đặt lại bức ảnh đó lên bàn, có điều ảnh đã được quay lại, góc độ tiện cho Trương Dương nhìn thấy, y chỉ vào một người trong đó: "Đây là tôi!"

Trương đại quan nhân há miệng trợn mắt, tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra Tiêu Quốc Thành và Tiêu Minh Hiên có rất nhiều chỗ giống nhau, nhưng hắn không ngờ Tiêu Quốc Thành thừa nhận sảng khoái như vậy.

Tiêu Quốc Thành nói: "Anh có phải thấy người trẻ tuổi trên ảnh không giống tôi phải không?"

Trương Dương gật đầu: "Tôi cảm thấy thần thái thì giống chú, nhưng diện mạo thì lại không giống chút nào. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Cảm giác đúng là một thứ rất kỳ quái, tựa như tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền cảm thấy giống như đã từng quen biết với cậu. "

Trương Dương nói: "Trước khi chú về nước lần này, tôi chưa bao giờ gặp chú cả. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Có lẽ đây là duyên phận, đoạn kinh lịch thời trẻ này của tôi rất ít người biết, trong những người năm đó biết đoạn kinh lịch này của tôi, cho tới hiện giờ còn sống trên đời rất ít. " Y chỉ vào người trên ảnh: "Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, Trần Thiên Trọng, Mẫn Cương, sáu người này đã chết rồi, tôi biết Trần Ái Quốc còn sống, nhưng từ sau khi tôi rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa, chúng tôi không gặp nhau nữa, trên thực tế sau khi tôi rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa, chưa từng trở về, cũng không gặp mặt với bất kỳ ai trong số những người này. "

*****

Trương Dương nói: "Khi tôi tới Tây Sơn tự nghe nói có người hiến cho chùa một khoản tiền. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Là tôi ủy thác người khác đi làm. " Sự thẳng thắn thành khẩn của y giành được không ít thiện cảm của Trương Dương, nhưng cũng khiến trong lòng Trương Dương phủ lên một tầng nghi ngờ, nếu giữa Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ thực sự từng có tư tình bí mật, như vậy Tiêu Quốc Thành khẳng định sẽ không chủ động đề cập tới chuyện này, chẳng lẽ trong đây còn có ẩn tình?

Tiêu Quốc Thành nói: "Cuộc sống xuống nông thôn của chúng tôi cực kỳ buồn tẻ chán nản, tôi mỗi ngày không có việc gì là, liền ngâm tụng kinh Phật lúc ấy lúc ấy chỉ thuần túy là một loại hứng thú, nhưng về sau lại phát hiện không ít đạo lý của nhân sinh trong đó. "

Trương Dương nói: "Vào thời đó, nếu để hắn người ta phát hiện chú ngâm tụng thứ này, chỉ sợ sẽ rất phiền toái. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi thường tới rừng bia phía sau núi Tây Sơn tự, nơi đó có rất nhiều bia đá khắc kinh Phật, lúc đó, tụng kinh Phật, thể hiện thư pháp đã thành ký thác nghiệp dư lớn nhất của tôi. Về sau khi Tây Sơn tự cơ hồ bị đốt, tôi dẫn những thanh niên trí thức này đi thuyết phục đám trẻ tuổi trong thôn, ngăn cản trận tai nạn đó, về sau tôi và Tây Sơn tự liền kết duyên keo sơn. "

Trương Dương không quan tâm tới uyên nguyên giữa Tiêu Quốc Thành và Tây Sơn tự, điều mà hắn thực sự cảm thấy hứng thú là giữa Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ đã xảy ra chuyện gì? Nếu nói giữa hai người không có tình cảm thì vì sao trên tay Mạnh Truyền Mĩ đeo phật châu mà y đã làm mất, mà trên chuỗi phật châu này lại chứa vật có tính phóng xạ, Tiêu Quốc Thành rốt cuộc là trong lòng biết rõ, hay là hoàn toàn không biết gì cả? Trương Dương nói khẽ: "Tiêu tiên sinh, tôi mạo muội hỏi một câu, chú quen Mạnh Truyền Mĩ không?"

Ánh mắt của Tiêu Quốc Thành chiếu lên phật châu, nói khẽ: "Cô ta không có ở trên ảnh, cũng không phải là thanh niên trí thức năm đó tới thôn Tiểu Thạch Oa. "

Tim Trương đại quan nhân đập thình thịch, không ngờ Tiêu Quốc Thành nguyện ý đề cập tới chuyện này, xem ra đoạn bí mật che giấu nhiều năm cuối cùng cũng co hy vọng được vạch trần rồi.

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi là bạn học với đại ca Mạnh Truyền Hùng của của cô ta, cũng là bằng hữu tốt nhất, lúc ấy chúng tôi học cùng một trường. " Ánh mắt Tiêu Quốc Thành tràn ngập bối rối, chuyện cũ như ở ngay trước mặt, song tất cả lại là hư ảo.

Trương Dương châm cho y một chén trà nóng, Tiêu Quốc Thành nói: "Vào thời đại đặc thù đó, xảy ra rất nhiều chuyện điên cuồng, lúc Truyền Hùng mười sáu tuổi thì bất ngờ chết vì tai nạn, về sau chúng tôi thường tới Mạnh gia.... "

Tiêu Quốc Thành cầm trà lên, lẳng lặng phẩm vị chén trà xanh đó, tuy rằng y có tiếp tục đề tài, nhưng Trương Dương đã minh bạch, Tiêu Quốc Thành nhất định là nảy sinh tình cảm với Mạnh Truyền Mĩ trong thời gian này.

Nhìn thấy Tiêu Quốc Thành rất lâu rồi mà không có ý định lên tiếng tiếp, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng không nhịn đượchỏi: "Cô Mạnh từng tới thôn Tiểu Thạch Oa?"

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Đã từng, cái chết của anh cô ta đối với cô ta là một đả kích rất lớn, cô ta đối đãi với tôi như anh trai. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ, có phải thật như vậy hay không thì chỉ có trời mới biết được.

Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Quốc Thành nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương: "Tôi biết trong lòng cậu nghĩ gì, tình cảm của những người thời tôi bọn trẻ các cậu không hiểu được đâu."

Trương Dương nói: "Về sau chú ra nước ngoài?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Khi đó xuất ngoại rất khó, ông ngoại của tôi đang ở nước Mỹ, ông ta trước khi chết đã chế định tôi là người thừa kế di sản. " Tiêu Quốc Thành cười nói: "ông ta cũng không phải là phú ông gì cả, chỉ có một nông trường nho nhỏ ở Texas, lúc ấy cha nuôi của tôi phản đối tôi tới kế thừa, trong mắt ông ta chủ nghĩa đế quốc Mỹ quả thực chính là mãnh thú hồng thủy, nhưng thái độ của tôi rất kiên quyết, tôi thừa nhận, tôi rất bất mãn với tình cảnh lúc đó, tôi rất bất mãn với thời đại đó, sau mấy lần phát sinh tranh chấp với cha nuôi của tôi, hai chúng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi xuống đàm luận về vấn đề này, ông ta tuy rằng vẫn không hiểu quyết định của tôi, nhưng ông ta lựa chọn tôn trọng lựa chọn của tôi. "

Trương Dương gật đầu, có thể tưởng tượng, Tiết lão lúc ấy để Tiêu Quốc Thành đi quả thực đã tốn một phen công phu.

Tiêu Quốc Thành nói: "Trong lòng tôi, cha nuôi là người chí thân của tôi, tôi rời khỏi cố thổ tới bên kia đại xương xa lạ... "

Trương Dương nói khẽ: "Tiêu tiên sinh, lúc ấy chú kiên quyết ra đi, chẳng lẽ nơi này không còn điều gì khiến chú quyến luyến ư?"

Tiêu Quốc Thành mỉm cười, nụ cười của y lộ ra vẻ chua sót: "Có!" Y đương nhiên hiểu rõ Trương Dương hy vọng nghe thấy điều gì, sau khi đưa ra câu trả lời khẳng định, Tiêu Quốc Thành đứng lên, chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa, mặt trời chiều ngã về tây, mặt biển bị ánh chiều tà nhuộm thành một mảng màu da cam, sóng lên sóng xuống, hàng vạn điểm sáng nhảy múa trên mặt biển, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Bởi vì thực hiện một mục tiêu trong lòng, phải biết hy sinh, phải lựa chọn từ bỏ!"

Trương Dương nói: "Chú có nghĩ tới cảm thụ của người khác không, có nghĩ tới người quan tâm tới chú sẽ bởi vì sự ra đi của chú mà buồn khổ thế nào không?"

Tiêu Quốc Thành không quay đầu lại, y đặt tay lên bệ cửa sổ, nói: "Tôi là người không dễ dàng hứa hẹn, tình cảm của thế hệ chúng tôi so với tưởng tượng của đa số thì thuần khiết hơn nhiều. "

Trương đại quan nhân cảm thấy da mặt có chút nóng lên, những lời này của Tiêu Quốc Thành hiển nhiên là nhằm vào hắn mà nói, hắn cho rằng giữa Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ có rất nhiều bí mật không muốn ai biết, thậm chí Trương Dương cũng hoài nghi Tiêu Quốc Thành chính là cha thân sinh của Kiều Mộng Viện, nhưng những lời này của Tiêu Quốc Thành rõ ràng đang ám chỉ, quan hệ giữa y và Mạnh Truyền Mĩ không phức tạp như vậy, thậm chí còn rất thuần khiết. Trương Dương tuy rằng không hoàn toàn tin lời nói của Tiêu Quốc Thành lời nói nhưng hắn cũng ngại tiếp tục truy hỏi quan hệ của Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ, người ta đã nói là thuần khiết, hắn không thể trực tiếp hỏi chú và Mạnh Truyền Mĩ có phát sinh quan hệ thân mật không? Kiều Mộng Viện có phải là con gái thân sinh của chú hay không? Những lời này Trương đại quan nhân bất kể là như thế nào cũng không thể nói được, thậm chí cảm thấy tưởng tượng thôi cũng đã bất kính với Mạnh Truyền Mĩ rồi.

Tiêu Quốc Thành nói: "Năm 68 tôi trở về một lần, ở trong nước khoảng hai ngày, sau đó thì đi, từ đó về sau, trong mười lăm năm tôi chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất này, cho dù là sau năm 90 tôi cũng rất ít khi về, tuy rằng tôi biết tin tức về một số người trong số những thanh niên trí thức trước đây, nhưng đoạn kinh lịch về thôn Tiểu Thạch Oa đó tôi không có bao nhiêu hồi ức vui vẻ, cho nên... Tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với bọn họ... "

Trương Dương lặng lẽ tính toán, năm 68, đúng là năm sinh của Kiều Mộng Viện, chẳng lẽ lần về nước đó Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ đã phát sinh cái gì đó? Trương đại quan nhân lập tức lại bị suy nghĩ này của mình khiến cho áy náy không thôi, Mạnh Truyền Mĩ đã qua đời rồi, mình như vậy nghĩ mình như vậy, thật sự là quá mức bất kính đối với người chết. Ánh mắt hắn chiếu lên bức ảnh trên bàn trà, Trương Dương cầm bức ảnh đó nói khẽ nói khẽ: "Tiêu tiên sinh, nhưng chú và người trong bức ảnh này chẳng giống nhau chút nào. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Khi đó tôi tên là Tiêu Minh Hiên, khi tôi ở Mỹ gặp tai nạn giao thông, rất nặng thương rất nặng, cơ hồ gần chết, về sau may mắn nhặt lại được tính mạng, nhưng phần mặt của tôi gặp tổn thương nghiêm trọng, về sau làm phẫu thuật chỉnh hình, cho nên biến thành bộ dạng hiện tại. "

Trương Dương cảm thấy, lòng hiếu kỳ của hắn đã được thỏa mãn một chút, có điều trong đây vẫn có rất nhiều chỗ khiến hắn cảm thấy không hiểu, tình cảm của Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ rốt cuộc đã đến mức nào? Có thuần khiết theo như lời y nói không? Có điều có một điểm Trương Dương có thể khẳng định, hai người đều muốn che giấu tình đoạn tình cảm này, trước đó chưa từng nghe thấy ai nhắc tới cố sự giữa bọn họ.

Tiêu Quốc Thành xoay người, nhìn phật châu trên bàn: "Chuỗi phật châu này là vào năm 68 khi tôi về nước, cô ta tặng cho tôi, bảy năm trước, chuỗi phật châu này bị mất, từ đó về sau không xuất hiện nữa, không ngờ chuỗi phật châu này lại quay về tay cô ta. "

Trương Dương cầm chuỗi phật châu: "Nói cách khác chú đã từng đeo chuỗi phật châu này hai mươi năm?"

Tiêu Quốc Thành ngây ra một thoáng rồi lập tức gật đầu: "Không sai!" Y thừa nhận đeo chuỗi phật châu này hai mươi năm, chẳng khác nào thừa nhận trong hai mươi năm này trong lòng y vẫn không thể quên Mạnh Truyền Mĩ.

Trương Dương nói: "Chuỗi phật châu này thực sự không phải là chú đưa cho cô ta?"

Tiêu Quốc Thành lắc đầu: "Cậu có thể tra lại ghi chép báo án năm đó của tôi, bởi vì chuỗi phật châu này mà tôi còn đặc biệt báo án, ngành công an địa phương có ghi lại mà. "

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, cảm tạ sự tín nhiệm của chú đối với tôi, nói với tôi nhiều chuyện như vậy. "

*****

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng: "Tôi tin cậu là người trẻ tuổi chính trực, duyên là thứ rất kỳ diệu, tôi cũng không biết mình vì sao có thể nói nhiều như vậy với cậu. "

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh yên tâm, những gì mà chú nói với tôi, tôi sẽ giữ nghiêm bí mật. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi chỉ hy vọng đừng để người chết phải chịu đựng những chuyện vu vơ không căn cứ. " Y chỉ chỉ vào chuỗi phật châu đó: "Tôi có một thỉnh cầu... "

Trương Dương không đợi y nói hết câu đã lắc đầu: "Không thể!"

Tiêu Quốc Thành nhíu mày: "Cậu vẫn chưa biết tôi nói gì đã cự tuyệt tôi rồi? Tôi không phải là muốn đòi lấy lại chuỗi phật châu này, tôi chỉ muốn mượn vài ngày, tụng niệm kinh Phật, siêu độ cho người đã mất. "

Trương Dương từ trong túi lấy ra một cái hộp đặt ở trước mặt Tiêu Quốc Thành, sau khi mở ra thì đặt phật châu vào trong đó, hắn chỉ chỉ vào cái hộp: "Tiêu tiên sinh biết tác dụng của cái hộp này không?"

Tiêu Quốc Thành lắc đầu, cái hộp vuông vuông này chẳng có gì đặc biệt, ngay cả trang sức tối thiểu cũng không có, không biết Trương Dương vì sao muốn lấy ra một cái hộp bình thường như vậy.

Trương Dương nói: "Đây là hộp duyên, tác dụng là có thể cách ly tia phóng xạ, cô Mạnh trước khi chết đã bị lây bệnh bệnh phóng xạ vô cùng nghiêm trọng. "

Tiêu Quốc Thành cả kinh nói: "Cậu là nói phật châu có vấn đề?"

Trương Dương gật đầu nói: "Phật châu chức đựng nguyên tố phóng xạ rất lớn, vừa rồi chú đã báo, từ năm 68 chú đã bắt đầu đeo phật châu này, nếu từ lúc đó phật châu đã nhiễm phóng xạ thì thân thể của chú đã xảy ra vấn đề rồi. "

Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Chẳng lẽ có người động tay động chân lên phật châu?"

Trương Dương nói: "Loại khả năng này là rất lớn, tôi đã liên hệ với chuyên gia tương quan để tiến hành giám định chuỗi phật châu này, cuối tháng khi tôi tới Đông Giang sẽ tra ra kết quả. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có kết quả, nhưng tôi phỏng chừng chuỗi phật châu này tám chín phần mười bị người ta động tay động chân vào rồi. "

Ánh mắt Tiêu Quốc Thành tràn ngập vẻ bi thương: "Nếu phật châu bị người ta động tay động chân, vậy thì chuỗi phật châu này rốt cuộc là ai đưa cho cô ấy?"

Trương Dương nói: "Theo như lời của Định Nhàn sư thái thì là một phu nhân trung niên. " Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Người đưa cho cô Mạnh phật châu nhất định là rất hiểu về cô ấy, biết ý nghĩa của chuỗi phật châu này đối với cô ấy, biết khúc mắc không giải được trong lòng cô Mạnh, đối với chuỗi phật châu này khẳng định sẽ rất quý trọng, thậm chí đoán chắc cô ấy sẽ từng thời từng khắc mang phật châu theo người. "

Hai tay Tiêu Quốc Thành đan chặt vào nhau, giọng nói của y bởi vì phẫn nộ mà run run: "Có người muốn mưu sát cô ta... "

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi không nói với quá nhiều người, cho dù là người nhà của cô Mạnh cũng không rõ nội tình cụ thể. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Nếu có người dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để hại cô ta, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn. " Sau khi nói xong thì nhìn Trương Dương: "Cậu có phải cũng từng hoài nghi tôi không?"

Trương đại quan nhân không chút che giấu gật đầu nói: "Có từng hoài nghi, cho dù là hiện tại tôi vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ hoài nghi đối với chú. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ hoài nghi như vậy. "

Trương Dương nói: "Tôi phải điều tra rõ chuyện này!"

Tiêu Quốc Thành nói: "Cho dù cậu không điều tra thì tôi cũng sẽ truy tra tới cùng!"

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, tôi có yêu cầu quá đáng. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi, nếu tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu. "

Trương Dương nói: "Đối với chú mà nói thì cũng không tính là việc khó, tôi muốn mượn một ít máu của chú. "

Mục đích Trương đại quan nhân mượn máu của Tiêu Quốc Thành là để điều tra xem giữa y và Kiều Mộng Viện có quan hệ huyết thống hay không, lấy máu để thử máu mơ hồ đoán được Trương Dương tất có dụng ý, nhưng y không đoán được Trương Dương mục đích cụ thể mà Trương Dương lấy máu để thử, y gật đầu nói: "Có thể!"

Sau khi Trương Dương rời khỏi, Tiêu Quốc Thành vẫn chìm đắm trong bi thương, Tiêu Mân Hồng nhìn ra tình tự của chú rất thấp, tôi phía sau y, chủ động mát xa hai vai cho y, ôn nhu nói: "Chú, có phải đang lo lắng tới vấn đề sức khỏe không?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Sống chết có số, phú quý ở trời, tôi đã sớm nhìn thấu sinh tử rồi, chỉ cần có thể chết một cách tôn nghiêm thì có gì mà phải sợ?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Cô và Trương Dương hình như rất thân nhau. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Hắn không giống người trẻ tuổi bình thường, chú chắc là hiểu hắn hơn cháu. "

Tiêu Mân Hồng cười cười lắc đầu: "Tôi không hiểu hắn lắm, ngoài mặt hắn là kẻ cợt nhả bất cần đời, nhưng rất nhiều chuyện lại giấu sâu trong lòng, kết giao với người bình thường luôn giữ khoảng cách nhất định, có lẽ đây là đặc điểm của quan viên. "

Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên nói: "Quan hệ của cháu và Kiều Mộng Viện hình như rất không tồi. "

Tiêu Mân Hồng gật đầu: "Đúng vậy!"

"Mẹ cô ta vừa qua đời, chú có tới thăm hỏi một chút không?"

Tiêu Mân Hồng kinh ngạc nói: "Gì cơ? Tôi căn bản không biết gì cả!"

Chuyện Mạnh Truyền Mĩ qua đời Kiều gia và Mạnh gia đã thống nhất, hai bên đều đồng ý xử lý bí mật, cho nên trừ người hai nhà ra thì không hề có bất kỳ người ngoài nào người tham gia vào lễ tang của Mạnh Truyền Mĩ, sau tuần đầu, Kiều Bằng Cử quay trở về nước Mỹ, sinh ý của hắn ở bên đó vừa mới cất bước, thời gian rời khỏi lần này đã rất dài rồi.

Hai nhà Kiều Mạnh tựa hồ khôi phục bình tĩnh như ngày xưa, cuộc sống của đa số người không hề bởi vì Mạnh Truyền Mĩ qua đời mà thay đổi, người chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Kiều Mộng Viện, sau tuần đầu, cô ta mag hành lý rời khỏi Kiều gia, trước lúc đi, cô ta tới trước mặt ông nội nói lời từ biệt.

Kiều lão ngồi dưới ánh mặt trời, nhìn núi đá trong sân, người ông ta cũng giống như hòn đá, tựa hồ tất cả sức sống đều bị ánh mặt trời khiến cho bốc hơi sạch.

Kiều Mộng Viện đặt hành lý ở bên cạnh, tới trước mặt ông nội rồi ngồi, cầm bàn tay gầy yếu của ông nội.

Kiều lão nắm lấy tay cô ta, môi cong lên, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự quyến luyến: "Mộng Viện, cháu cũng muốn đi à?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Ông nội, chẳng lẽ ông muốn cháu vĩnh viễn ở nhà ư?"

Kiều lão gật đầu, cảm thán nói: "Đi đi, chúng cháu lớn cả rồi, khi chúng cháu còn nhỏ bất kể là đi đâu, ông nội vẫn sẽ đuổi theo chúng cháu, nhưng hiện tại ông đã già rồi, không đuổi theo chúng cháu được nữa. " Trong lời nói của Kiều lão lộ ra vẻ thương cảm và bất đắc dĩ.

Kiều Mộng Viện nhìn vẻ mặt mất mát của ông nội, trong lòng vô cùng khổ sở, cô ta không muốn rời khỏi ông nội, nhưng từ sau khi mẹ qua đời, cô ta ở trong nhà liền cảm thấy đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy một cỗ áp lực cổ vô hình đang đè nén mình, cô ta thậm chí không biết nên đối mặt với người nhà như thế nào, ông nội không nghi ngờ gì nữa rất yêu cô ta, nhưng nếu ông biết được chân tướng, nếu ông biết đứa cháu gái mà ông từng gửi gắm biết bao quan tâm và yêu thương không phải là cốt nhục của con trai ông ta, ông ta liệu có đối đãi với mình giống như trước hay không? Ông liệu có cho rằng sự tồn tại của mình là nỗi nhục của Kiều gia không? Kiều Mộng Viện không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, nhưng suy nghĩ này không có lúc nào là không tra tấn cô ta, khiến cô ta thống khổ, đây mới là nguyên nhân chân chính mà cô ta lựa chọn bỏ đi, Kiều Mộng Viện ôn nhu nói: "Ông nội, cho cháu một đoạn thời gian. "

Kiều lão nói: "Đối với tuổi tác của ông mà nói, thứ trân quý trên đời trên đời chính là thời gian, người già rồi, luôn muốn có con cháu thường xuyên ở bên cạnh, công danh lợi lộc, hùng tâm tráng chí gì cũng đều không quan trọng. "

"Ông nội... "Mắt Kiều Mộng Viện đỏ lên.

Kiều lão cười cười, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cháu gái, ôn nhu nói: "Ngoan, ông nội biết mình rất ích kỷ, nhưng ông thực sự hy vọng các cháu đừng đi quá lâu, ông lo lắng khi cháu của mình quay về thì ông đã không còn nhận ra được chúng nữa... "

Hai hàng nước mắt trong suốt thuận theo mặt Kiều Mộng Viện chảy xuống.

Kiều lão nói: "Cháu gái ngoan, cháu muốn đi đâu? Đừng đi quá xa như Bằng Cử nhé. "

Kiều Mộng Viện nắm tay ông nội, kề sát khuôn mặt vào lòng bàn tay ông ta: "Ông nội, cháu hứa với ông, cháu không đi xa đâu, có người mời cháu đi làm quan. "

"làm quan ư?"

Kiều lão nghe thấy câu này th lập tức tinh thần tỉnh táo, có điều vẻ mặt của ông ta tràn ngập vẻ không tin, với sự hiểu biết của ông ta về cháu gái, vẫn chưa bao giờ nhìn ra nó có ý định tiến vào sĩ đồ.

Kiều Mộng Viện dịu dàng cười nói: "Là Trương Dương, hắn mời cháu tới Tân Hải phụ trách công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cháu hiện tại dù sao cũng không có việc gì làm, dứt khoát thử một lần, một là hỗ trợ cho hắn, xem như trả hắn một cái nhân tình, thứ hai là cắm đầu vào công tác có lẽ có thể làm hòa hoãn lại tâm tình. "

Nghe thấy cháu gái không phải đi xa, Kiều lão lập tức yên lòng, ông ta oán trách nói: "Con bé này, sao không nói xem, khiến ông già này lo quá, thì ra là tới chỗ Trương Dương, đi đi, đi đi, nhà chúng ta vốn nợ thăng ôn này không ít nhân tình, cháu đi bồi thường một chút. "

Kiều Mộng Viện nghe vậy thì tim không khỏi đập mạnh, lời này của ông nội rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ ông đã sớm nhìn ra tình cảm ám muội giữa mình và Trương Dương ư?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)