Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1074

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1074: Chân tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Ngày này, người đến Tiết gia phúng viếng nối liền không dứt, vợ chồng Văn Quốc Quyền, vợ chồng Phó Hiến Lương, Kiều Chấn Lương, Tra Tấn Nam... nhân vật phong vân của chính đàn trong nước đều đến, lực ảnh hưởng chính trị trong nước của Tiết lão có thể thấy được

Trương Dương lo lắng nhất vẫn là thân thể của Tiết Vĩ Đồng, hắn cho phòng bếp nấu cháo, đưa cho Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng từ tối hôm qua vẫn khóc tới hiện tại, lúc này nước mắt đã chảy khô, nhìn chén cháo Trương Dương đưa qua, lắc đầu nói: "Em không muốn ăn, cái gì đều không muốn ăn. "

Trương Dương nói: "Cho dù là khóc cũng phải ăn no mới có khí lực khóc, Tiết lão dưới suối vàng có biết, nếu như thấy em không thương thân thể của mình như thế, ông nhất định sẽ không vui vẻ. "

Nghe được Trương Dương nhắc tới ông nội, Tiết Vĩ Đồng mũi cha xót, nhưng không có nước mắt chảy ra, một bên Từ Kiến Cơ nói: "Vĩ Đồng, em nghe chúng ta khuyên một câu, nhanh chóng ăn cơm đi, hiện tại tất cả mọi người bận rộn chuyện hậu sự của Tiết lão, nếu như em ngã bệnh, chẳng phải là còn muốn phân ra tinh lực chiếu cố em?"

Tiết Vĩ Đồng rốt cục gật đầu, tiếp nhận chén cháo.

Viên Tân Dân từ bên ngoài đi đến, hắn bám vào bên tai của Trương Dương nói một câu, thì ra là bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành và thị trưởng Cung Hoàn Sơn tới, Tiết Thế Luân khiến cho Trương Dương đi qua tiếp đãi một chút.

Trương Dương đi tới linh đường, thấy Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn vừa cúi lạy đi ra, mắt của Hạng Thành đục đỏ ngầu, hiển nhiên vừa rồi đã khóc, Cung Hoàn Sơn tuy rằng không khóc, thế nhưng vẻ mặt uể oải, ngũ vị hiện tại trong lòng của thằng nhãi này toát ra toàn bộ, vốn dĩ trông cậy theo Hạng Thành đi tới kinh thành, tốt xấu có thể tạo quan hệ với Tiết gia, nhưng không ngờ rằng lần này không chỉ tham gia thọ yến của Tiết lão, ngay cả lễ tang cũng vượt qua, Tiết lão qua đời, ý nghĩa chỗ dựa vững chắc lớn nhất của Hạng Thành đã không có. Ngay cả Hạng Thành còn không có chỗ dựa vững chắc, càng không nói đến ông một người muốn dựa vào sắc mặt của Hạng Thành mà hành sự. Cung Hoàn Sơn cảm giác được mình đã không còn tiền đồ, ngày hôm nay theo đến đây phúng viếng, cũng là đi theo hình thức, nếu như ngày hôm qua tham gia thọ yến, ông vẫn là đầy hy vọng, ngày hôm nay cũng là hoàn toàn tuyệt vọng.

Trương Dương phụ trách mang Hạng Thành bọn họ đi nghỉ ngơi. Hạng Thành lấy ra khăn tay xoa xoa mũi, âm thanh khàn khàn nói: "Tiết lão đi quá đột nhiên... " Ông ấy là thật tâm bi thương, năm đó tại mười năm hạo kiếp ông có đi qua Tiết lão, Tiết lão đối với ông cũng là ân trọng như núi, không có Tiết lão, ông sẽ không đi tới vị trí hôm nay. Ở trong lòng ông, từ đầu đến cuối đem Tiết lão trở thành bậc cha chú của mình.

Trương Dương nói: "Tiết lão khổ cực nhiều năm như vậy, quá mệt mỏi. Cho nên... " Hắn không có đem nói cho hết lời. Trong lòng cũng vô cùng khổ sở.

Hạng Thành vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Hai ngày nay có thể khổ cực các người. "

Trương Dương nói: "Hạng bí thư, tôi vừa gọi điện thoại quay về Tân Hải, đem chuyện tình dặn dò một chút. Có thể muộn một chút mới có thể trở lại. "

Hạng Thành nói: "Lưu lại an tâm hỗ trợ đi, tôi cũng ở vài ngày mới trở lại, nói thế nào đều phải đưa đoạn đường cuối cùng của Tiết lão. " Nói những lời này lúc, viền mắt lại nóng lên, thật sự tuôn ra nước mắt lưng tròng.

Thấy Hạng Thành biểu hiện như thế, Trương Dương sinh ra vài phần hảo cảm đối với ông ấy, Hạng Thành dù sao vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa.

Cung Hoàn Sơn từ đầu đến cuối không nói, trong lòng ông ấy không phải khổ sở, là uể oải, thiếu ủng hộ của Tiết lão, ông ta lấy cái gì đấu cùng Cung Kỳ Vĩ? Ông thậm chí dự kiến, Tiết lão chết là một người quả bom. Không chỉ là ông, ngay cả địa vị chính trị của Hạng Thành tại Bắc Cảng cũng sẽ không ngừng giảm xuống. Ông không có khả năng ở lại kinh thành chờ đưa đoạn đường cuối cùng Tiết lão của, một không có giao tình, hai không cần thiết.

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, buổi chiều ông đi về trước đi, không có khả năng hai người đều ở lại. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu.

Khiến cho Trương Dương không ngờ rằng chính là, Cố Doãn Tri cũng không có tự mình đến đây phúng viếng. Mà là khiến cho Dưỡng Dưỡng đại biểu ông đến đây đưa vòng hoa, chuyện này theo Trương Dương xem ra không tầm thường, hắn gọi Cố Dưỡng Dưỡng vào chỗ yên lặng, hỏi rốt cuộc xảy ra cái gì?

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Ba em bị bệnh, tối hôm qua đi bệnh viện truyền nước. Ba vốn là muốn tự mình tới, là em không cho tới. "

Trương Dương nói: "Có nặng hay không. Có cần anh đi qua coi hay không?"

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu nói: "Không cần, ba dặn dò, cho anh an tâm ở chỗ này hỗ trợ, lúc lễ truy điệu, ba sẽ đi qua. "

Tiết lão rời đi, khiến cho những người bạn cũ của ông ấy đều cảm giác được nhân sinh luôn thay đổi, cũng thức tỉnh suy tư của không ít người, không ai biết mình ngày nào sẽ đi, tới loại tuổi tác của bọn họ, nhất định phải muốn lo lắng chuyện hậu sự.

Cái gọi là chuyện hậu sự, không ngoài gia sự và quốc sự, nếu đã từ trên địa vị cao lui ra, quốc sự đã có dặn dò, làm phức tạp bọn họ chỉ có gia sự.

Kiều lão lúc này đang đứng trong phức tạp như vậy, ông hy vọng gia đình của mình có thể tốt đẹp, hy vọng con cháu của mình có thể vây bên cạnh mình, cùng chung thiên luân chi nhạc, nhưng hiện thực ần nữa nói cho ông, hy vọng vĩnh viễn chỉ có thể là hy vọng.

Trong khí trời mưa dầm, tâm tình của con người sẽ bị ảnh hưởng một ít, Tiết lão rời đi càng làm cho Kiều lão sản sinh một loại cảm thán cuộc đời thật ngắn ngủi, sau khi tạm biệt Chu lão, Kiều lão ngồi ở trong ô tô, yên lặng suy tư, thời gian thuộc về bọn họ đã không nhiều lắm, ông hẳn là nên lợi dụng thời gian có hạn này vì gia đình làm chút gì, con đường làm quan của con trai một lần nữa đi lên quỹ đạo, thế nhưng gia đình của con trai không thể nghênh đón mùa xuân như sự nghiệp, Kiều Bằng Cử đi nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, mà Mộng Viện bởi vì mẹ chết nên ngăn cách của hai cha con tựa như càng ngày càng sâu, làm thế nào kết hợp vết rách của hai cha con bọn họ, đối với Kiều lão mà nói đã trở thành việc cấp bách.

Bên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động, cái số điện thoại di động này có rất ít người biết, bình thường ngoại trừ người nhà cũng có rất ít người gọi đến.

Cảnh vệ viên tiếp điện thoại, sau khi nghe xong, có chút do dự nhìn Kiều lão nói: "Kiều lão, tìm ngài, nói là con dâu của ngài. "

Kiều lão hơi ngẩn ra, chẳng lẽ là con dâu hai? Trong ấn tượng của ông, cô ấy còn chẳng bao giờ gọi điện thoại cho mình, Kiều lão gật đầu, ý bảo cảnh vệ viên đem điện thoại giao cho mình, thấp giọng nói: "A lô?"

Bên trong truyền ra một giọng nữ âm trầm: "Là tôi!"

Kiều lão nói: "Xin lỗi, tôi hình như không nghe ra là ai?"

"Tôi là Mạnh Truyền Mỹ!"

*****

Kiều lão nhíu nhíu mày, cái điện thoại này tương đối buồn chán, Kiều lão là một người vô thần, tuy rằng ông không tận mắt thấy di thể con dâu, thế nhưng ông tin tưởng Mạnh Truyền Mỹ quả thật đã chết. Kiều lão nhìn quen sóng gió cũng không có biểu hiện ra nhiều kinh ngạc, thấp giọng nói: "Có chuyện gì?"

"Tôi chết, tôi là bị con trai ông hại chết, tôi chết không nhắm mắt, gọi cú điện thoại này, tôi là muốn nói cho ông chân tướng sự thật. "

Kiều lão nói: "Tôi không có hứng thú biết. " Ông chuẩn bị cúp điện thoại.

Đối phương thét to: "Mộng Viện không phải cháu gái của ông!"

Tay của Kiều lão run rẩy một chút, ánh mắt sắc bén của ông trong nháy mắt ảm đạm xuống, thế nhưng giọng điệu của ông vẫn đang duy trì trấn định thường ngày: "Nói xong?"

"Tôi có chứng cứ, ông đi tìm bưu kiện ngày hôm nay, bên trong có một phần bưu kiện đến từ Kinh Sơn, bên trong có bằng chứng ông cần, Mộng Viện không phải cháu gái của ông, con trai ông đã sớm biết chuyện này, hắn vẫn lừa dối ông, nhiều năm như vậy, hắn vẫn bởi vì sự kiện này mà dằn vặt tôi, thương tổn tôi, cuối cùng hại chết tôi. "

Kiều lão không nói chuyện, chậm rãi khép điện thoại lại, nội tâm giống cục tạ, trầm trọng tới cực điểm.

Kiều Chấn Lương bận xong công tác một ngày về nhà, mới vừa đến nhà, bảo mẫu thông báo ông đi phòng sách.

Kiều Chấn Lương biết cha có việc muốn bàn cùng mình, Tiết lão chết đối với cha cũng là một rung động rất lớn, lão gia tử cần một người lắng nghe.

Kiều Chấn Lương đi vào phòng sách, thấy trong phòng sách cũng không có bật đèn, tia sáng hoàng hôn cực kỳ ảm đạm, bên trong một mảnh vắng vẻ, có thể nghe được rõ ràng mưa đánh vào cửa thủy tinh.

Kiều Chấn Lương thấp giọng nói: "Ba!"

Kiều lão ừ một tiếng, ông ngồi đối mặt cửa thủy tinh, trước khi con trai đi vào phòng sách, ông đã duy trì tư thế này hơn hai tiếng.

Kiều Chấn Lương nói: "Ba chờ con một chút, con phải đi Tiết gia phúng viếng, Tiết bá bá đi được thật sự là quá đột nhiên. "

Kiều lão thấp giọng nói: "Trên đời này có nhiều chuyện đều không tưởng được. "

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Ba, ba đừng khổ sở, sinh lão bệnh tử đều là chuyện đã định trước, ai cũng tránh không được. "

Kiều lão nói: "Ba có thể nào không khổ sở!"

Kiều Chấn Lương nghe ra giọng của cha có chút dị dạng, đi tới phía sau, đỡ lấy hai vai của cha, nhẹ giọng nói: "Ba, ba có đói bụng không, chúng ta xuống dưới ăn, con uống với ba một ly làm ấm người. "

Kiều lão nói: "Ngày hôm nay ba nhận được điện thoại của một người phụ nữ, cô ấy nói cô ấy gọi Mạnh Truyền Mỹ. "

Kiều Chấn Lương sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Sao có thể?" Nội tâm của ông đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi nói không nên lời.

Kiều lão nói: "Cô ấy còn nói Mộng Viện không là cháu gái của ba... "

Nội tâm của Kiều Chấn Lương kịch liệt nhảy lên, tim của ông đập bình bịch trong ngực ông, tựa như muốn từ trong nhảy ra, Kiều Chấn Lương cực kỳ miễn cưỡng cười cười: "Ba, loại chuyện buồn chán này ba cũng tin tưởng?"

Kiều lão không nói chuyện, cầm một phần văn kiện trong tay đưa cho ông.

Kiều Chấn Lương tiếp qua, nương sắc trời yếu ớt, ông nhận rõ ra đây là một phần báo cáo giám định, Kiều Chấn Lương nắm báo cáo tay run rẩy lên.

Kiều lão nói: "Thì ra, các người đều đã biết... Thảo nào Mộng Viện và cái nhà này càng đi càng xa, thảo nào Truyền Mỹ lựa chọn xuất gia, khó trách ý chí của con trước đó sa sút như vậy... "

"Ba, ba không phải tin tưởng những lời nói dối này, những người này dụng tâm kín đáo, bọn họ muốn ba không được an bình, bọn họ là muốn... "

Kiều lão xoay người sang chỗ khác, đôi con mắt thâm thúy phụt ra quang mang sắc bén, cái tia sáng này xuyên thấu ngực của Kiều Chấn Lương, nhìn thẳng nội tâm của ông, ánh mắt của Kiều Chấn Lương lựa chọn trốn tránh ánh mắt của cha, ông không dám nhìn thẳng con mắt của cha.

Kiều lão gằn từng chữ: "Con không lừa được ba! Con là con ba, ba sớm biết trong lòng con cất giấu chuyện tình, thế nhưng ba không ngờ rằng sẽ là chuyện này, con không lừa được ba!" Tiếng cuối cùng của Kiều lão hầu như là hét to.

Kiều Chấn Lương ngay lập tức quỳ xuống trước mặt cha.

Kiều lão giận dữ hét: "Đứng lên, dưới gối đàn ông có lót vàng, vô luận xảy ra cái gì, con đều phải đứng lên, ưỡn ngực, giống như một người đàn ông nói với ba!"

Kiều Chấn Lương nói: "Lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, đối với người khác con sẽ không quỳ xuống, mấy năm nay, con vẫn đều rất thẳng lưng, dù cho có một số việc giống như núi lớn đặt trên đầu vai con. Con quỳ xuống cho ba, là bởi vì con làm con trai bất hiếu, con không nên gây cho ba phiền não như thế. "

Kiều lão lắc đầu: "Ba hỏi đông, con đáp tây, ba muốn con nói rõ ràng cho ba biết, rốt cục xảy ra chuyện gì? Đứng lên nói rõ cho ba!"

Kiều Chấn Lương chậm rãi đứng lên, ông đem phần báo cáo giám định một lần nữa thả lại trên mặt bàn, thấp giọng nói: "Phần báo cáo này, rốt cục là ai giao cho ba?"

Kiều lão nói: "Người khác đem đồ gửi qua bưu điện tới nhà, hơn nữa gọi điện thoại cho ba đi nhận đồ, nếu như không phải thấy cái này, ba còn không biết, thì ra con vẫn đều gạt ba... " Hai tay của Kiều lão nắm chặt tay vịn ghế dựa, trong nội tâm đau đớn.

Kiều Chấn Lương nói: "Ba, con không phải có ý muốn lừa gạt ba, con không muốn ba lúc tuổi già bị vũ nhục như vậy, nếu như có một người nhất định gặp dằn vặt, con muốn người kia nên là con... Cô ấy khi kết hôn với con vẫn bằng mặt không bằng lòng, nhưng là vì gia đình, vì cái gọi là tiền đồ của con, bọn con phải đi tiếp như vậy, từ lâu con đã tiếp nhận số phận, khi có Bằng Cử, con càng chấp nhận loại sinh hoạt này, con hy vọng cái gia đình này có thể hạnh phúc, cái này cũng là kỳ vọng của các người. Mộng Viện sinh ra, tình cảm của bọn con cũng không có thay đổi, ngược lại càng trở nên xa lánh, cô ấy có ý định lảng tránh con, con cũng không chết lặng, từ một ít biểu hiện của cô ấy, con đã sản sinh hoài nghi. "

Kiều lão không nói chuyện, nhìn mặt bi phẫn của con trai, trong nội tâm tràn ngập tâm tình bi ai.

Kiều Chấn Lương nói: "Thế nhưng con vẫn lựa chọn tin tưởng, khi Mộng Viện lớn lên. Từ trên thân thể của con bé, con cũng không có tìm được cái bóng thuộc về con, mà tình cảm giữa con và Truyền Mỹ cũng trở nên càng lúc càng mờ nhạt theo thời gian trôi qua, sự hòa thuận của bọn con chỉ là mặt ngoài, thân phận của bọn con quyết định, con và cô ấy phải sắm vai của mình, cho dù bọn con đã không còn tình cảm. " Nói đến đây Kiều Chấn Lương cười khổ một chút, thấp giọng nói: "Thật ra cũng chẳng bao giờ có yêu. "

Kiều lão mấp máy môi. Điều này làm cho khuôn mặt của ông có vẻ nghiêm trọng, ông gật đầu, bắt đầu hồi tưởng đoạn hôn nhân của con trai, phải nói, hôn sự giữa con trai và Mạnh Truyền Mỹ là cha mẹ hai bên dốc hết sức thúc đẩy.

Kiều Chấn Lương nói: "Mộng Viện sau khi xuất ngoại du học, cô ấy bắt đầu tin phật. Ngăn cách của con và cô ấy càng ngày càng sâu, rốt cục có một lần, con không nhịn được, tìm cớ lấy ra dạng máu của Mộng Viện, bí mật làm giám định, kết quả... " Môi của Kiều Chấn Lương có chút run, tuy rằng chuyện này trôi qua rất lâu, nhưng mỗi lần nhớ tới lúc đó biết kết quả, nội tâm của ông vẫn đang bị dày vò. Ông hít sâu một hơi nói: "Ba, cô ấy phản bội con!"

*****

Im lặng, im lặng đáng kể, trong phòng sách yên lặng như chết hết rồi, Kiều lão cảm giác nội tâm của mình bị một bàn tay vô hình nắm lấy, hữu lực đè ép, khiến cho ông khó chịu nói không nên lời, ông hé miệng, cố sức hô hấp.

Kiều Chấn Lương thấy sắc mặt xấu xí của cha. Có chút kinh hoảng kêu lên: "Ba. ba không có việc gì chứ? Con... Con đi gọi bác sĩ. "

Kiều lão phất phất tay, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc. Lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng, một lát sau mới thở lại bình thường, thấp giọng nói: "Ba không sao, ba không sao... "

Kiều Chấn Lương nói: "Con nghĩ Mộng Viện đã biết chân tướng chuyện tình. "

Kiều lão gật đầu, mãi cho tới hôm nay, ông mới rõ ràng chân tướng của việc Mộng Viện và cái nhà này càng ngày càng xa, Kiều lão nói: "Bằng Cử biết không?"

Kiều Chấn Lương lập tức rõ ràng thực ý của cha, cha là lo lắng ngay cả Bằng Cử cũng không là con trai của mình, Kiều Chấn Lương nói: "Nó không biết, sau chuyện của Mộng Viện, con đối với tất cả đều sản sinh hoài nghi, con thậm chí còn làm giám định Bằng Cử. Sự thật chứng minh, cô ấy phản bội con sau khi sinh Bằng Cử, đoạn thời gian ấy con ở Hà Thông đảm nhiệm bí thư huyện uỷ. "

Kiều lão thở dài, ông không muốn tiếp tục dây dưa tại trọng tâm câu chuyện này, thấp giọng nói: "Nếu đã trở thành sự thật, chúng ta cũng không cách nào thay đổi, chỉ là chuyện này xem ra muốn làm ra một trường phong ba. "

Kiều Chấn Lương nội tâm trầm xuống.

Kiều lão nói: "Người này khẳng định biết rõ nội tình, nếu có thể gọi điện thoại cho ba, có thể đem cái phần kết quả này chiêu cáo thiên hạ, ba già rồi, cái dạng mưa gió gì không trải qua? Người khác muốn nói thế nào thì cứ nói thế đấy, con đi tới hôm nay cũng đã trải qua vô số chìm nổi, ba tin tưởng con rất được, thế nhưng, ba chân chính lo lắng chính là Mộng Viện. "

Kiều Chấn Lương nói: "Ba, Mộng Viện cũng không phải đứa nhỏ. "

Kiều lão thấp giọng nói: "Chờ xong lễ truy điệu của lão Tiết, ba sẽ đi Tân Hải một chuyến, ba muốn nói chuyện với Mộng Viện. "

Kiều Chấn Lương sững sờ ở đây, không biết cha vì cái gì sản sinh ý nghĩ như vậy.

Kiều lão vỗ vỗ vai của con trai nói: "Chấn Lương, nếu con có thể chịu được hơn hai mươi năm khuất nhục, ba tin tưởng, mưa gió lần này không làm khó được con, vô luận Truyền Mỹ có phản bội con hay không, mọi người đã chết, nghĩa tử là nghĩa tận, nếu không thống khổ chỉ có chính con. "

Kiều Chấn Lương thấp giọng nói: "Ba, con rõ ràng. "

Trương Dương đêm đó vẫn là dành thời gian đi chỗ của Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri đã từ bệnh viện truyền dịch trở về, ở trong phòng con gái nói chuyện phiếm, trò chuyện khi còn bé của cô ấy, hai cha con đều thật không ngờ Trương Dương sẽ đến.

Cố Dưỡng Dưỡng mở cửa thấy Trương Dương, kinh hỉ nói: "Trương Dương, em không phải nói anh đừng tới sao?"

Trương Dương cười nói: "Nghe nói ba bị bệnh, anh không đến, trong lòng luôn luôn không nỡ. "

Cố Doãn Tri nói: "Không có chuyện gì, cũng là bị chút phong hàn, đi bệnh viện truyền nước, lúc này cảm thấy tốt hơn nhiều. "

Trương Dương đi tới Cố Doãn Tri bên cạnh ngồi xuống, bắt mạch giúp ông, vững tin Cố Doãn Tri không có đại sự gì, lúc này mới yên lòng.

Cố Doãn Tri nói: "Chuyện hậu sự của Tiết lão làm thế nào?"

Trương Dương nói: " Người hỗ trợ rất nhiều, ngày hôm nay tới không ít lãnh đạo quốc gia, bình thường trên TV mới có cơ hội nhìn thấy, ngày hôm nay tất cả đều thấy được. "

Cố Doãn Tri nói: "Tiết lão ngày hôm qua còn tốt, không ngờ rằng ngày hôm nay lại... " Hắn thở dài.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Con thấy đều tại Tiết Thế Luân, đang yên đang lành đòi làm thọ yến, người lớn tuổi sợ nhất là đại hỉ đại bi, thọ yến của Tiết lão lúc đầu rất vui vẻ, ai ngờ đến cuối nhảy ra một người ám sát Tiết Thế Luân, khẳng định làm Tiết lão chấn kinh, muốn nói Tiết lão chết, 90% là Tiết Thế Luân tạo thành. "

Cố Doãn Tri sẵng giọng: "Dưỡng Dưỡng, con nói bậy bạ gì đó!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Con không nói bậy, dù sao con không thích ông ấy, tối hôm qua ông còn cố ý trước mặt ba nhắc tới chuyện của chị, căn bản là... "

"Dưỡng Dưỡng!" Cố Doãn Tri tựa như có chút tức giận.

Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, ủy khuất mân mê cái miệng.

Trương Dương hiện tại mới biết được chuyện tối hôm qua, từ trong lời nói của Cố Dưỡng Dưỡng là có thể đủ biết, tối hôm qua Cố Doãn Tri tại chỗ Tiết Thế Luân bị đối đãi không công bằng, Tiết Thế Luân tại trước mặt nhiều người như vậy nhắc tới chuyện của Giai Đồng, cũng là rát muối vào vết thương của người khác.

Cố Dưỡng Dưỡng đứng dậy đi pha trà.

Cố Doãn Tri thở dài nói: "Con đừng nghe con bé nói lung tung, không có việc gì. "

Trương Dương gật đầu: "Ba, giữa ba và Tiết Thế Luân có phải là có hiểu lầm?"

Cố Doãn Tri nói: "Không có gì!" Ông cũng không muốn nhắc tới chuyện quá khứ.

Trương Dương nói: "Dưỡng Dưỡng nói có chút đạo lý, Tiết lão nếu như không phải bị kích thích của tối hôm qua, hẳn là sẽ không đột nhiên rời đi nhân thế như thế. "

Cố Doãn Tri nói: "Mọi người đã đi, chúng ta không nên suy đoán nguyên nhân, tự dưng ngờ vực vô căn cứ chỉ tạo thành phức tạp. " Mặc dù tại thọ yến tối hôm qua lọt vào nói móc của Tiết Thế Luân, thế nhưng Cố Doãn Tri vẫn đang không muốn luận kỳ thị phi tại phía sau người khác.

Hai người hàn huyên vài câu, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Cố Dưỡng Dưỡng giành đi mở cửa.

Nơi này là chổ của Cố Dưỡng Dưỡng thuê, theo lý thuyết không có bao nhiêu người biết, Trương Dương đang tò mò là ai đến đây bái phỏng, thấy Cố Minh Kiện đi đến.

Cố Doãn Tri thấy Cố Minh Kiện, nụ cười trên mặt nhất thời thu liễm, thấp giọng nói: "Trương Dương, các người trò chuyện, ba đi ngủ. "

Cố Dưỡng Dưỡng nhanh chóng đẩy anh một cái, Cố Minh Kiện kêu một tiếng: "Ba!" Hắn lập tức quỳ xuống đất.

Cố Doãn Tri vốn dĩ đã xoay người sang chỗ khác, nghe được âm thanh con trai quỳ xuống đất, trong nội tâm cũng nhịn không được run rẩy một chút, ông nhếch môi, vẫn tiếp tục đi đến bên trong.

Cố Minh Kiện nói: "Ba, con biết sai rồi, những năm gần đây, con cuối cùng đều làm chuyện ngu xuẩn, làm chuyện điên rồ, phụ kỳ vọng của ba, ba! Con sai rồi, ba cho con một cơ hội đi. "

Cố Doãn Tri đã đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Cố Dưỡng Dưỡng thấy cha căn bản không để ý tới anh, cũng có chút trợn tròn mắt.

Trương Dương nói: "Minh Kiện, cậu đứng lên trước đi. "

Tính tình của Cố Minh Kiện vô cùng quật cường, hắn lắc đầu nói: "Ba tôi nếu như không tha thứ tôi, tôi vĩnh viễn quỳ xuống. "

Trương Dương thở dài nói: "Ba bệnh còn chưa hết, cậu tội gì kích thích ba?"

Cố Minh Kiện nghe được Trương Dương nói như vậy, cũng là vẻ mặt xấu hổ, hắn thở dài nói: "Lẽ nào ba tôi đời này cũng không tha thứ tôi sao?"

Ngày hôm nay thật ra là Cố Dưỡng Dưỡng an bài, cô ấy muốn mượn cơ hội cha ở kinh thành, an bài anh và cha gặp mặt, kỳ vọng bọn họ có thể giải trừ chuyện cũ, dù sao cũng là người một nhà, quan hệ không thể vĩnh viễn giằng co như vậy.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh, anh đứng lên trước đi. "

Cố Minh Kiện nói: "Trương Dương, Dưỡng Dưỡng, tôi biết tôi lúc trước có lỗi với các người, tôi... " Hắn nói nói, vành mắt đỏ, đứng lên, cúi đầu thật sâu với Trương Dương, sau đó nói: "Tôi đi, Dưỡng Dưỡng, giúp anh chiếu cố ba. "

Lúc Cố Minh Kiện chuẩn bị đi, lại nghe cửa phòng bên trong mở ra, truyền đến âm thanh của cha: "Đã trễ thế này, con đi đâu? Lại muốn đi lêu lổng sao?"

Cố Minh Kiện nghe được cha nói như vậy, quả nhiên là vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời sững sờ ra.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)