Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1096

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1096: Trở nên gay gắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan nhân ở trước mặt lãnh đạo như vậy bất giác có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Vị đồng chí này, anh hiểu lầm rồi, ai nói chúng tôi bán cảng cho người Nhật Bản? chúng tôi là hợp tác với Nhật thương, biên chế và đãi ngộ của các anh đều sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. "

Một thanh âm trong đám người vang lên: "Gạt người à, ai chẳng biết lúc chiến tranh kháng Nhật còn nói cái gì thuyết Đại Đông Á, cũng là hợp tác, nhưng tính chất căn bản chính là xâm lược, chính là bán nước!"

Trương đại quan nhân tức giận nói: "Ai ở đó nói hưu nói vượn thế, đứng ra cho tôi!"

Đám công nhân kia đồng thời tiến vài bước về phía trước, rất có tư thế cùng tiến cùng thoái.

Cung Kì Vĩ nói: "Mọi người đừng kích động, đối với tình huống mà mọi người phản ánh chúng tôi nhất định sẽ coi trọng, có một điểm tôi muốn mọi người yên tâm, đảng của chúng ta, chính phủ của chúng ta trước giờ đều đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu, chúng tôi không thể bán đứng lợi ích của các anh, càng không thể càng không thể bán đứng lợi ích quốc gia. "

Dưới sự khuyên bảo của Bàng Kim Quý, khó khăn lắm đám công nhân này mới về cương vị.

Sắc mặt của Hạng Thành trở nên rất khó coi, sau đó y đề xuất muốn tới thôn công nhân, mục đích của Hạng Thành rõ ràng là hành vi thị sát, Trương Dương đã đưa ra một kết luận, Hạng Thành nhất định đã nắm giữ được tình huống cụ thể bên này, nếu không cũng sẽ không đùng một cái đột nhiên tập kích, Trương Dương bước chậm lại, đi ngang với Trần Cương, Trần Cương nói khẽ: "Tôi cũng không biết chuyện hắn muốn tới thị sát. " Hắn là đang giải thích với Trương Dương rằng mình không biết gì cả.

Sau khi thị sát xong thôn công nhân, tất cả mọi người tới phòng họp của cảng Phước Long, Hạng Thành vứt vấn đề cho Cung Kì Vĩ, y nói khẽ: "Đồng chí Kì Vĩ, phương diện này là anh phân quản, anh nói vài câu đi. "

Cung Kì Vĩ hắng giọng nói: "Nếu bí thư Hạng bảo tôi nói, vậy tôi xin nói vài câu. Tình huống thị sát hôm nay Khiến tôi vô cùng không hài lòng, tỉnh lý đã đặt khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải Tân Hải, là tín nhiệm các anh. Nhưng các anh để tay lên ngực tự hỏi xem, có phụ lòng tin nhiệm này hay không?"

Trương Dương không nói gì, hai tay bưng chén trà tựa hồ nghĩ ra gì đó.

Cung Kì Vĩ nói: "Hôm nay tới đây thị sát, cũng không phải chúng tôi nổi hứng nhất thời, mà là chúng tôi nhận được rất nhiều phản ánh, cho tới nay, tôi tôi rất tín nhiệm ban lãnh đạo thành phố Tân Hải các anh, cho rằng các anh có có năng lực làm tốt chuyện của mình, nhưng tình trạng hôm nay lại khiến tôi cảm thấy thất vọng, tôi tin mọi người đa số đều có chung suy nghĩ với tôi. "

Hạng Thành ở bên cạnh gật đầu. Hiển nhiên là công nhận cách nói của Cung Kì Vĩ. Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ không chút lưu tình lên án mạnh mẽ ban lãnh đạo thành phố Tân Hải khiến y cảm thấy vô cùng vui sướng.

Trương Dương nói: "Đám công nhân này căn bản không biết tình huống, chuyện mà bọn họ nói cũng không phải là sự thật. "

Cung Kì Vĩ nói: "Cái gì gọi là sự thật? Cái chúng ta nhìn thấy mới là sự thật, công nhân vì sao không biết tình huống? Bởi vì các anh công tác bất lực. Bởi vì các anh không làm tốt công tác của mình. Không có được sự công nhận và lý giải của người dân, Trương Dương. Tôi đã sớm nói qua với anh, làm việc đừng có hấp tấp, phải thật kiên định chắc chắn, phải thể nghiệm và quan sát dân tình, mắt đừng chỉ chăm chú vào chính tích. " Những lời này của Cung Kì Vĩ nói rất nặng, ngay cả Hạng Thành cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, Cung Kì Vĩ ở nhiều người như vậy nhiều người như vậy căn bản không cho Trương Dương mặt mũi, với tính tình kiệt ngạo bất tuân của Trương Dương chưa chắc đã chịu phục.

Quả nhiên, Trương Dương lập tức nói: "Cái gì gọi là mắt tôi chỉ chăm chú vào chính tích, phó bí thư Cung, tôi làm mỗi chuyện đều không trái với lương tâm của mình, tôi thừa nhận trong công tác có chỗ thiếu xót, nhưng anh không thể bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định tất cả cố gắng của tôi, đây là điều không không công bình với ban lãnh đạo thành phố Tân Hải chúng tôi. "

Cung Kì Vĩ hiển nhiên có chút tức giận: "Trương Dương, anh cho rằng là việc nhỏ ư? Các công nhân vì sao có oán khí lớn như vậy? Việc xây dựng trái phép của thôn Công nhân anh có nhìn thấy hay không? Thân là người trưởng quan địa phương, anh dám nói anh không có trách nhiệm đối với tất cả những điều này không? Một cảng Phước Long nho nhỏ mà anh còn làm không sao thì sao có thể quản lý cả Tân Hải lớn như vậy?"

Trương Dương nói: "Phó bí thư Cung, ngài thấy tôi quản không tốt thì ngài dạy tôi nên làm như thế nào đi, nói thì dễ, nhưng khi làm thì thường thường rất khó, chuyện của Tân Hải tôi có thể xử lý tốt, không nhọc ngài lo. " Những lời này của thằng cha này cũng cuồng ngạo vô cùng.

Hạng Thành cũng không nhịn được muốn mắng hắn vài câu, nhưng hôm nay đã ném củ khoai lang nóng cho Cung Kì Vĩ, hắn mừng rỡ ở bên cạnh sống chết mặc bây.

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, thái độ này của anh là gì thế? Anh có thể xử lý tốt ư? Anh có thể xử lý tốt thì liệu có nhiều công nhân như vậy gây sự không? Anh có thể xử lý tốt, thì nhà đầu tư phía Nhật liệu có đến thị lý kháng nghị hay không? Những gì mà chúng tôi hôm nay nhìn thấy nghe thấy có thể khiến người ta hài lòng hay không?"

Trương Dương nói: "Phó bí thư Cung, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác, con người của tôi thế nào thì trong lòng anh còn không rõ ư? Hôm nay anh nói những lời này là không công bằng, anh chỉ nhìn thấy một số hiện tượng bên ngoài liền phủ định thành tích công tác của chúng tôi, anh căn bản không nhìn thấy cố gắng mà chúng tôi làm ra. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi tin vào hai mắt của mình. "

Trương Dương nói: "Thứ nhìn thấy chưa chắc đã là thật, những người làm lãnh đạo lớn các anh cao cao tại thượng, chưa chắc có thể thấy rõ ràng được Tân Hải. "

Cung Kì Vĩ tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh.

Hạng Thành cảm thấy mình cần phải nói một câu, y thở dài: "Trương Dương, anh là không đủ khiêm tốn, những lời mà đồng chí Kì Vĩ nói cũng là điều mà tôi muốn nói, anh nói anh cố gắng, tôi thừa nhận, trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, anh đúng là đã công, nhưng anh không thể cứ nắm lấy công lao của quá khứ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu được đặt ở Tân Hải chỉ là bước đầu tiên, xây dựng tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta, anh nói đúng không hả?"

Trương Dương nói: "Tôi ở đây cam đoan với các vị lãnh đạo, chuyện này tôi sẽ mau chóng giải quyết. "

Hạng Thành Hạng Thành nói: "Tôi tin anh có năng lực như vậy, tôi hy vọng anh có thể nói được thì làm được, mau chóng khống chế cục diện, đừng để tình thế phát triển càng ngày càng tệ. "

Sau khi hội nghị kế thúc, Trương đại quan nhân mặt xám mày tro đi theo phía sau lãnh đạo, trong ấn tượng của Trần Cương chưa bao giờ thấy hắn uất ức như vậy, Trần Cương thả chậm bước chân, đi song song với hắn, thuận tiện an ủi hắn vài câu, Trần Cương cho rằng Trương Dương gần đây gặp vận xui, vụ giết Tang Bối Bối tất nhiên cũng tính vào trong đó, hiện tại lại gặp chuyện cảng Phước Long, xem ra không ai có thể vĩnh viễn gặp may mắn, cho dù là Trương Dương cũng không ngoại lệ.

Trần Cương nói: "Những công nhân này đúng là kỳ cục, sao lại chọn lúc này để phản ánh tình huống, căn bản là vượt cấp. "

Trương Dương nói: "Bọn họ không quản chuyện vượt cấp hay không vượt cấp đâu, giờ thì hay rồi, coi tôi là quân bán nước. "

Trần Cương cười nói: "Anh cũng đừng để trong lòng, tôi thấy các lãnh đạo hôm nay là luận sự không luận người. "

Trương Dương cảm thán nói: "Tôi hôm nay xem như đã nhìn rõ rồi, trên quan trường chỉ có lợi ích vĩnh hằng chứ không có bằng hữu vĩnh viễn. "

Trần Cương cười cười, lúc này thư ký Giang Nhạc của Cung Kì Vĩ đi tới, hắn hiển nhiên có chút e ngại Trương Dương, ánh mắt lấp lánh, tới trước mặt Trương Dương rụt rè nói: "Bí thư Trương, bí thư Cung bảo anh viết một bản báo cáo về tình huống của cảng Phước Long. "

Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Giang Nhạc nói: "Viết con mẹ mày!"

Giang Nhạc ngây ra một thoáng, lập tức mặt đỏ bừng: "Anh... Anh... Sao mắng chửi người ta như vậy?"

Trương Dương tức giận nói: "Cút đi! Đi được bao xa thì đi bấy nhiêu xa, đừng để bố mày nhìn thấy mày nữa!"

Trần Cương đương nhiên biết Trương Dương phản cảm đối với Giang Nhạc, nghĩ thầm thằng ôn Giang Nhạc này đúng là không có mắt, biết rõ Trương Dương lúc này tâm tình không tốt, lại còn đi tới, không phải là muốn ăn đòn ư?

Giang Nhạc không biết sao lại to gan ra, nói khẽ: "Anh sao lại lấy tôi ra trút giận, có giỏi thì đi tìm bí thư Cung ấy!" Những lời này của hắn lập tức châm ngòi lửa giận của Trương đại quan nhân.

Trương đại quan nhân vung tay tát cho hắn một cái, không đợi Giang Nhạc có phản ứng đã bồi thêm một cước.

Trần Cương cũng không ngờ hắn dám ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy đánh người, vội vàng xông lên ôm lấy Trương Dương.

Trương đại quan nhân xuống tay cũng khá thâm, đánh cho Giang Nhạc mặt nở hoa, đến lúc này Trương đại quan nhân của mọi người đều bị hấp dẫn tới đây. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Trương Dương tuy rằng là đánh Giang Nhạc, nhưng ở trong mắt người khác chẳng khác nào ngang nhiên mạo phạm Cung Kì Vĩ.

*****

Giang Nhạc Giang Nhạc mặt đầy máu, hắn cũng bất chấp tất cả, hét lớn: "Tao liều mạng với mày!"

Trương Dương cười lạnh nói: "Có tin tao giết chết mày không!"

Trần Cương, Hứa Song Kì, Trình Diễm Đông cùng nhau xông lên giữ chặt lấy Trương Dương, bên kia Hạng Thành và Cung Kì Vĩ cũng trước sau chạy đến, Hạng Thành giận dữ hét: "Trương Dương, anh làm gì thế?"

Trương Dương chỉ vào mũi Giang Nhạc nói: "Hạng gì vậy, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!"

Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Trương Dương, anh dựa vào gì mà đánh người?"

Trương Dương nói: "Ai bảo hắn nói năng lỗ mãng với tôi? Tôi đánh hắn là đáng. "

Ở bên cạnh có người đỡ Giang Nhạc dậy, đưa cho hắn khăn tay, Giang Nhạc lau máu mũi, ủy khuất nói: "Phó bí thư Cung, tôi chỉ tới thông tri bảo hắn viết báo cáo về cảng Phước Long, hắn liền chửi bới tôi, còn đánh tôi... Các anh làm chủ cho tôi, tôi cùng lắm thì không làm nữa, tôi... tôi không làm nữa!"

Cung Kì Vĩ bảo người đưa Giang Nhạc đi, hai mắt nhìn thẳng vào Trương Dương nói: "Trương Dương, anh có ý gì?"

Trương đại quan nhân gân cổ: "Chả có ý gì?"

" Anh vì sao đánh người?"

" Tôi thấy hắn không vừa mắt!"

Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Bản báo cáo về cảng Phước Long là tôi bảo anh viết, anh sao phải nổi nóng với Giang Nhạc? Trong lòng có anh trong lòng có bất mãn thì cứ nhằm vào tôi đây này, muốn đánh người đúng không? Vậy đánh tôi đây này?"

Trương Dương nói: "Tôi không dám, ngài là một vị bí thư tốt, lòng luôn hướng về dân, còn trong mắt tôi chỉ có chính tích. "

Cung Kì Vĩ nói: "Anh viết kiểm điểm cho tôi, làm cả báo cáo về chuyện cảng Phước Long, còn nữa, hiện tại, anh phải đi xin lỗi Giang Nhạc cho tôi. "

Trương Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ một bước cũng không nhường đối diện với hắn, Trương Dương rít qua kẽ răng: "Không có cửa đâu!"

Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Anh đừng có khiến bí thư Tống phải mất mặt. "

Trương Dương tức giận nói: "Tôi sẽ phụ trách về hành vi của mình, không liên quan tới bất kỳ ai cả, tôi cũng không sợ người khác ở trước mặt bí thư Tống nói xấu tôi đâu, tôi làm việc không thẹn với lòng, cả đời này cũng không học được cái trò nói xấu người khác ở sau lưng. "

Hạng Thành nhìn hai người như hỏa tinh va chạm với địa cầu, trong lòng thật sự là vui sướng vô cùng, y nhìn Trần Cương một cái, từ những lời này của Trương Dương có thể nghe ra, Trần Cương xem ra đã mang đến tác dụng, có lẽ đã thành công nói ra chuyện Cung Kì Vĩ ở trước mặt Tống Hoài Minh phủ định chuyện Trương Dương trở thành thường ủy Bắc Cảng.

Tất cả mọi người cho rằng Trương Dương đánh Giang Nhạc là vì những lời vừa rồi của Cung Kì Vĩ, Trần Cương lại không cho rằng như vậy, Trần Cương từng chính mắt thấy trường xung đột của Trương Dương và Giang Nhạc bởi vì Tang Bối Bối ở Thiên Nhai, hai người này vốn đã là oán hận chất chứa, hôm nay là thông qua chuyện của Cung Kì Vĩ để châm ngòi.

Hạng Thành ở đây, còn có nhiều thường ủy thị ủy như vậy nhất định trận xung đột này sẽ không thể mất khống chế, Cung Kì Vĩ vẫn lựa chọn bình tĩnh và khắc chế, hai bên đều tự tản đi, Hạng Thành tất nhiên không thiếu răn dạy Trương Dương vài câu.

Trương đại quan nhân lúc này đã tỉnh táo lại, hắn không chống đối Hạng Thành, chỉ hầm hừ: "Một thư ký mà thôi, Không ngờ dám ở trước mặt tôi vênh mặt hất hàm sai khiến. "

Hạng Thành nói: "Trương Dương, đây là anh không đúng, cho dù thái độ của tiểu Giang có vấn đề thì anh cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn, anh hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý, hành vi vừa rồi nếu truyền ra thì khẳng định sẽ bị người khác đàm tiếu. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài có phải không tín nhiệm tôi hay không?"

Hạng Thành nói: "Sao lại nói vậy?"

Trương Dương nói: "Ngài bảo phó bí thư Cung phân quản công tác khu bảo lưu thuế nhập khẩu có phải cho tôi lời chú cẩn cô hay không?"

Dụng ý chân chính của Hạng Thành chính là lợi dụng chuyện này để chế tạo mâu thuẫn giữa bọn họ, y biết Trương Dương có tính không thích bị quản. Dù sao thì y cũng không quản được, đã không quản được thì để cho Cung Kì Vĩ tới đón tay chuyện này. Hạng Thành nói: "Lời chú cẩn cô gì chứ? Đúng là nói linh tinh, tôi là cảm thấy trước đây các anh ở Nam Tích từng hợp tác với nhau, phó bí thư Cung là thượng cấp cũ của anh, các anh hợp tác với nhau chắc không có vấn đề gì. "

Trương Dương nói: "Cám ơn hảo ý của bí thư Hạng, chuyện của Tân Hải chúng tôi tự mình có thể giải quyết. "

Trên đường trở về Hạng Thành đặc biệt gọi Cung Kì Vĩ ngồi cùng xe, cho tới bây giờ sắc mặt của Cung Kì Vĩ vẫn vô cùng khó coi. Thư ký bị đánh hiển nhiên đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới mặt mũi của hắn.

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ, vẫn tức giận à?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương này đúng là càng lúc càng không ra gì!"

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ à. Trước đây quan hệ của Các anh không phải rất tốt ư? Sao đột nhiên lại như vậy?"

Cung Kì Vĩ nói: "Công là công, tư là là, tôi trước giờ đều là đối sự không đối nhân. "

Hạng Thành nói: "Thằng ôn Trương Dương này vẫn luôn là đầu lừa. Anh vừa rồi có một số lời nói quá nặng, bệnh sĩ diện của hắn anh cũng không phải là không biết, trước mặt nhiều người như vậy, anh lại nói hắn như vậy thì cũng khó trách hắn tức giận. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Hạng, lời này của ngài tôi không đồng ý, chẳng lẽ hắn trong công tác của cảng Phước Long không tồn tại vấn đề ư? Chẳng lẽ người làm lãnh đạo chúng ta không thể nói hắn vài câu ư? Tân Hải không phải của một mình hắn, bất kỳ ai phạm sai lầm thì cũng phải thừa nhận sai lầm, đối với loại cán bộ trẻ tuổi như hắn, không thể nuông chiều nhân nhượng được. Càng nhân nhượng thì họ sẽ càng lấn tới, sẽ không biết trời cao đất rộng là gì. "

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ, anh cũng đừng nóng giận, không đáng vì một chuyện nhỏ mà tổn thương tới hòa khí giữa đồng chí. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi đã sớm nói qua rồi. Hắn rất trẻ tuổi, xung động khí thịnh, phải tăng cường rèn luyện. "

Hạng Thành nói: "Tôi một độ còn từng chuẩn bị đề nghị để hắn tiến vào ban thường ủy Bắc Cảng, từ tình huống hôm nay cho thấy, Trương Dương quả thực vẫn rất trẻ tuổi. "

Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện hắn đánh Giang Nhạc không thể cứ vậy mà thôi được, tính chất vô cùng ác liệt. Phải xử lý nghiêm túc, răn đe, bằng không về sau chúng ta làm sao có thể khai triển được công tác. "

Hạng Thành nhìn Cung Kì Vĩ, ít nhiều cảm thấy có chút kinh ngạc, Cung Kì Vĩ muốn kiên trì xử lý Trương Dương, rốt cuộc là tức giận nhất thời hay là thật lòng muốn như vậy? Cho dù là mình muốn xử lý Trương Dương thì cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, Cung Kì Vĩ chẳng lẽ thực sự muốn cùng Trương Dương trở mặt thành thù ư?"

Trần Cương không hề đi theo mọi người về, nguyên nhân là vì chuyện Trương Dương ở trước mặt mọi người đánh Giang Nhạc, hắn là bí thư Ủy ban kỷ luật, loại chuyện này vốn thuộc hắn quản, ý tứ của Hạng Thành là bảo hắn tối nay ở lại, hảo hảo nói chuyện với Trương Dương, tốt nhất khiến Trương Dương nhận thức được được sai lầm của mình.

Cuộc nói chuyện của Trần Cương và Trương Dương bắt đầu từ một tiếng thở dài, hắn bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Trương Dương, anh hôm nay làm sao vậy?"

Trương Dương lúc này tựa hồ đã bình tĩnh lại, hắn thở dài: "Tôi trước đây đối với hắn như thế nào chứ, hắn không ngờ ở trước mặt mọi người khiến tôi mất mặt như vậy. "

Trần Cương nói: "Nghe tôi một câu đi, tuy rằng tiểu tử Giang Nhạc đó đáng đánh, nhưng anh ở trước mặt nhiều người như vậy đánh hắn cũng không chiếm lý, nói lời xin lỗi với phó bí thư Cung đi, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, đừng bởi vì ý khí nhất thời mà gây phiền toái. "

Trương Dương cười lạnh nói: "Anh cho rằng tôi sợ hắn ư?"

Trần Cương thầm nghĩ anh thì sợ ai, ngay cả chuyện giết người anh còn làm được nữa thì còn có cái gì anh không làm được, Trần Cương nói: "Không đáng, anh bình tĩnh lại đi, chuyện hôm nay tôi sẽ giúp anh làm công tác, đều là đồng chí của mình, mâu thuẫn nội bộ vẫn nên chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. "

Trần Cương và Trương Dương nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Trương Dương đến cuối cùng cũng không tỏ ý rõ ràng sẽ cúi đầu nhận sai với Cung Kì Vĩ, Trần Cương cũng chỉ có thể nói đến nước này thôi, hắn đứng dậy cáo từ rời khỏi.

Đám lãnh đạo thành phố Tân Hải đều nhìn ra tâm tình của bí thư Trương hôm nay không tốt, không ai đi chủ động chọc hắn.

Trương Dương trở lại văn phòng thì cầm điện thoại lên, gọi Thường Hải Thiên và Trình Diễm Đông tới, hung hăng mắng cho một trận.

Thường Hải Thiên và Trình Diễm Đông bị hắn phê bình hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người hai người cũng biết mình đuối lý, chuyện cảng Phước Long đúng là bọn họ công tác bất lực. Hai người cúi đầu ủ rũ rời khỏi văn phòng Trương Dương, ở ngoài cửa thì gặp Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm thời gian trước trở về Lam Sơn, hôm nay mới quay lại, nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ thì cũng đã rõ ràng được bảy tám phần. Thường Hải Thiên nói ra chuyện xảy ra hôm nay với em gái, nhắc nhở cô ta: "Bí thư Trương lúc này tâm tình không tốt, gặp ai cũng chửi, em tốt nhất đừng có dính vào làm gì. "

Thường Hải Tâm thè lưỡi nói: "Đáng sợ như vậy ư, vậy thì em tạm tránh đầu sóng ngọn gió vậy. " Ngoài miệng thì nói tạm tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng chờ hai người đi rồi, cô ta vẫn trực tiếp vào văn phòng Trương Dương.

Trương đại quan nhân hôm nay căn bản chính là nhân cơ hội để diễn trò, tâm tình của hắn cũng không kém như vậy, khi Thường Hải Tâm vào, thằng cha này đang cắm đầu đọc tạp chí.

*****

Thường Hải Tâm tới bên cạnh bên cạnh đoạt lấy tạp chí trong tay hắn rồi nhìn nhìn, thì ra là một quyển tạp chí giải trí, bên trên có tin tức của Hà Hâm Nhan, Thường Hải Tâm gắt: "Em còn tưởng anh hôm nay nổi trận lôi đình, thì ra trốn ở trong phòng ngắm mỹ nhân. "

Trương Dương cười nói: "Hải Tâm, về lúc nào thế? Sao không cho anh biết để anh đi đón em?"

Thường Hải Tâm cuộn tạp chí lại đánh một cái lên vai hắn: "Anh em đắc tội với anh à mà anh mắng anh ấy thành như vậy?"

Trương Dương cười nói: "Anh không mắng hắn, chỉ phê bình vài câu thôi, sao? Thân là lãnh đạo anh chẳng lẽ không thể phê bình cấp dưới. "

Thường Hải Tâm nói: "Anh em có chỗ nào không đúng thì anh có thể nói, nhưng không được khi phụ anh ấy. "

Trương Dương nói: "Nha đầu, thôi chúng ta đừng có nhắc tới mấy chuyện không vui này nữa, để anh ôm cái nào, xem có gầy đi không?"

Thường Hải Tâm nói: "Em mặc kệ anh, chỉ biết khi dễ người thật thà thôi. "

"Anh em còn nói gì nữa?" Trương đại quan nhân kéo Thường Hải Tâm, cô ta mất thăng bằng ngồi vào lòng Trương Dương, cảm thấy cái chỗ cưng cứng đó đã chạm vào bộ vị mẫn cảm của mình, Thường Hải Tâm muốn đứng dậy, nhưng Trương Dương đã ôm lấy cô ta.

Thường Hải Tâm dịu dàng nói: "Anh em nói không sai, em đúng là đi đâm vào họng súng. "

Trương đại quan nhân không khỏi bật cười ha ha, Thường Hải Tâm khó khăn lắm mới giãy ra được, trợn mắt lườm hắn nói: "Anh đó, không xem đây là đâu à. "

Trương Dương nói: "Lần này về Lam Sơn thế nào, Hải Long và Tiết Yến đã xác định hôn lễ chưa?"

Thường Hải Tâm gật đầu nói: "Rồi, bọn họ định kết hôn vào mùng một tháng bảy. "

Trương Dương cười nói: "Xem ra là chờ không nổi nữa rồi. "

Thường Hải Tâm nói: "Anh bớt nói móc thôi, đúng rồi, có chuyện em vẫn chưa hỏi anh, chị Thanh sao đang yên đang lành lại từ chức?"

Trương Dương nói: "Áp lực công tác của cô ta gần đây khá lớn, cho nên mới muốn đi, chuyện này em không nên hỏi anh, nên trực tiếp đến hỏi cô ta ý!"

Thường Hải Tâm nói: "Em tuần này sẽ tới Giang Thành tìm chị Thanh. "

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Đi đi, hai chị em lâu ngày rồi chưa gặp nhau, chắc có nhiều chuyện muốn nói, anh nếu rảnh thì sẽ đi cùng em. "

Thường Hải Tâm nói: "Không cần anh đi theo làm phiề đâu, anh đi rồi thì bọn em chẳng nói chuyện gì được đâu. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Thường Hải Tâm có chút kinh ngạc nói: "Không đúng, xem ra tình tự của anh hình như rất không tồi, căn bản không giống như là bộ dạng đang tức giận. "

Trương Dương nói: "Anh luôn tách bạch công tác và cuộc sống, không thể đưa tình tự trong công tác vào trong cuộc sống được. "

Thường Hải Tâm nói: "Nhưng em sao luôn cảm thấy anh hình như đang có âm mưu?"

Trương Dương vỗ vỗ mông của cô ta: "Về nghỉ ngơi trước đi, tối nay anh tới tìm em. "

Thường Hải Tâm đỏ mặt: "Không cần, em mệt rồi, cần nghỉ ngơi... vả lại... Hôm nay người ta không tiện. "

Trương đại quan nhân có chút tiếc nuối thở dài.

Thường Hải Tâm nói: "Em đi rồi, anh về sau phải tốt với anh em một chút, nếu không niệm giao tình của hai anh thì anh ấy cũng sẽ không vứt bỏ sự nghiệp mà tới giúp anh đâu. "

Trương Dương cười cười gật đầu: "Anh biết rồi. "

Thường Hải Tâm đi rồi, Trương Dương mới nhớ ra buổi tối hôm nay hẹn gặp mặt Tang Bối Bối, nếu không có gì bất ngờ thì kết quả giám định thân phận của Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc có rồi, trong lòng Trương đại quan nhân vẫn có chút khẩn trương.

Sáu giờ tối, Tang Bối Bối rất đúng giờ xuất hiện ở địa điểm ước định của bọn họ, Trương Dương gần đây rất ít lái xe riêng của mình, thật sự là quá mức rêu rao, chỉ cần chiếc xe đó xuất hiện thì người khác đều biết là hắn tới, hiện tại lái một chiếc Audi màu đen.

Tang Bối Bối vô cùng cẩn thận, xác định chung quanh không có ai theo dõi lúc này mới lên ô tô của Trương Dương.

Tang Bối Bối vừa lên, Trương đại quan nhân đã khẩn cấp nói: "Như thế nào rồi?Đã có Kết quả chưa?"

Tang Bối Bối nói: "Xem anh gấp đến độ nào rồi kìa, hôm nay nóng thật, điều hòa của anh hỏng rồi à?"

Trương Dương nhìn ra cô ta là đang cố ý thừa nước đục thả câu, vươn tay ra giật túi giấy tờ của cô ta.

Tang Bối Bối chế nhạo: "Anh đọc có hiểu không?"

Trương Dương lấy ra kết quả kiểm tra, đối với số liệu chuyên ngành bên trên, hắn quả thực là đọc chả hiểu gì. Tang Bối Bối nói: "Điều tra ra rồi. Không liên quan gì tới bản gốc mà anh dưa tôi, mấy mẫu của Nguyên Hòa Hạnh Tử mà anh cho tôi vốn không có bất kỳ quan hệ gì. "

Trương đại quan nhân nửa tin nửa ngờ nói: " Thật ư?"

Tang Bối Bối trực tiếp lấy ra tờ đối chiếu gien, chỉ vào tập tranh ảnh tư liệu bên trên: "Đây là của Nguyên Hòa Hạnh Tử, phía dưới là mẫu mà anh đưa tôi, tôi đã làm bản đô so sánh trực quan rồi, anh sẽ phát hiện, căn bản không có bất kỳ chỗ nào giống nhau cả. "

Trương Dương nhìn thoáng qua rồi khép tài liệu lại, có chút mệt mỏi tựa vào ghế ngồi.

Tang Bối Bối nói: "Làm sao vậy? Đột nhiên xì hơi như quả bóng cao su vậy?"

Trương Dương biết kết quả của Tang Bối Bối sẽ không có sai lầm, để cẩn thận, hắn đã lấy mẫu của Cố Doãn Tri và Cố Dưỡng Dưỡng, còn cung cấp cả bộ phận tóc của Cố Giai Đồng mà mình rất quý để làm đối chiếu, kết quả cũng không tính là bất ngờ, cho tới nay Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng chưa bao giờ từng thừa nhận cô ta là Cố Giai Đồng, kết quả này khiến một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng trong lòng triệt để tan biến.

Tang Bối Bối nói: "Anh chắc không phải là nhìn trúng nữ nhân Nhật Bản này rồi chứ?"

Trương Dương tức giận nói: "Liên quan chó gì tới cô!"

"Ôi, anh đúng là tên vong ân phụ nghĩa, lợi dụng tôi xong rồi thì lập tức trở mặt với tôi, có tin tôi tố cáo anh mưu sát không?"

Trương Dương nói: "Cô dám à, có tin tôi thực sự giết người diệt khẩu diệt khẩu không?"

Tang Bối Bối thè lưỡi, giả bộ sợ hãi: "Anh Anh rất ngoan độc. "

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Vô độc bất trượng phu!"

Tang Bối Bối nói: "Nói thật ra, anh có phải hoài nghi đám người Trần Cương và Viên Hiếu Thương hay không? Cho nên mới chế tạo ra giả tượng giết chết tôi, cố ý để lại một nhược điểm vào tay bọn họ, như vậy tướng mạo sẵn có của bọn họ có thể sẽ bại lộ ra nhanh hơn một chút. Bí thư Trương, thực sự không nhìn ra, anh đây là muốn xâm nhập vào trong lòng địch. "

"Coi như cô thông minh, cô không nói thì cũng không ai bảo cô câ đâu. Tôi cảnh cáo cảnh cáo cô, biết càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn, lại càng có nguy hiểm bị giết người diệt khẩu đấy. "

Tang Bối Bối cười nói: "Anh nỡ ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Nỡ chứ, cùng lắm thì tôi trước tiên làm cái đó rồi giết. "

Tang Bối Bối tuy rằng thoải mái. Nhưng dù sao vẫn là gái chưa chồng, nghe thằng ôn này nói năng bỗ bã như vậy, thật sự có chút chịu không nổi. Cô ta đỏ mặt, ghé vào đầu vai hắn há miệng cắn một nhát. Cắn cho Trương đại quan nhân đau đến hét thảm một tiếng, với nội lực của hắn vốn sẽ không bị Tang Bối Bối cắn bị thương, nhưng hắn thương hương tiếc ngọc, không nỡ dùng cương khí hộ thể chấn cô ta, nếu như vậy thì chỉ sợ răng cửa của Tang Bối Bối sẽ bị hắn chấn gãy.

Tang Bối Bối cắn xong, nhả cổ áo Trương Dương ra, nhìn thấy nhìn thấy trên vai hắn có một dấu răng rõ ràng, máu cũng chảy ra. Tang Bối Bối không khỏi lại có chút đau lòng, nói khẽ: "Đau không?"

Trương đại quan nhân nói: "Nói thừa, cô tự cắn mình một phát xem?"

Tang Bối Bối cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên dấu răng, sau đó đỏ mặt mở cửa xe nhảy xuống.

Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng của cô ta, không khỏi mỉm cười, thì ra cô gái nhỏ này cũng vẫn biết đau lòng vì mình. Hắn vốn định đuổi theo ra, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn nhìn số, là Cung Kì Vĩ gọi tới, Trương Dương bắt máy, mỉm cười nói: "Ngại quá, hôm nay không giận tôi chứ?"

Cung Kì Vĩ ở bên kia thở dài. Nói khẽ: "Ủy khuất cho anh rồi. "

Trương Dương nói: "Không có gì mà ủy khuất cả, Giang Nhạc mới ủy khuất. Đúng rồi, hắn có sao không?"

Cung Kì Vĩ nói: "Không có gì, có điều chuyện này truyền ra rồi, tất cả mọi người đều đang chờ chê cười. "

Trương Dương nói: "Định xử lý tôi như thế nào?"

Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện này tôi sẽ không ra tay, nhưng có người sẽ phản ánh đến tỉnh lý, tôi phỏng chừng lần này khả năng sẽ xử phạt anh, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt vào. "

Trương Dương nói: "Nếu thực sự là vậy thì tôi khẳng định sẽ càng hận anh. "

Cung Kì Vĩ nói khẽ: "Anh là hảo huynh đệ vĩnh viễn của tôi. "

Trương Dương gác điện thoại, lại phát hiện Tang Bối Bối đã đi rồi, hắn mở cửa xe bước xuống, tới bờ cát cách đó không xa, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống ở mặt biển phía tây, trong nhất thời trong lòng ngàn vạn suy tư. Có lẽ Bắc Cảng sẽ trở thành điểm cuối trên sĩ đồ của hắn, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, hắn sẽ quy hoạch lại nhân sinh của mình, ý nghĩa sinh tồn của hắn không chỉ có mình, còn có cả những người con gái mà hắn yêu nữa, còn có đứa bé sắp ra đời, còn có người nhà của hắn, hắn vốn không thuộc về thời đại này, nhưng sinh mệnh của hắn, tình cảm của hắn tất cả đã dung nhập vào trong thế giới này.

Ánh mặt trời chìm hết vào trong mặt biển, nhuộm mặt biển thành một mảng đỏ rực, tất cả cảnh vật chung quanh đều bị bao phủ trong màu hoa hồng lãng mạn, dưới ánh nắng chiều Trương Dương nhìn thấy một nữ nhân giống như hoa hồng đang đi về phía mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)