Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1109

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1109: Quang minh chính đại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Tình huống gần đây của Chung Tân Dân quả thực vô cùng không ổn, công ty Kinh Bắc của hắn bởi vì kinh doanh không tốt mà sắp phải đóng cửa, mấy nghiệp vụ lớn trước đây cũng đã phải chuyển nhượng. Trên sinh ý không có tướng quân thường thắng, hắn đối với điều này cũng nhìn rất thoáng.

Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên tới công ty Kinh Bắc, so với trước đây, công ty Kinh Bắc rõ ràng tiêu điều vắng vẻ hơn rất nhiều, trong bãi đổ xe cũng chỉ có hai chiếc, hắn lái xe thẳng vào, khi vào cửa thậm chí cũng không nhìn thấy một bảo vệ nào ra hỏi.

Sau khi Chung Tân Dân nhận được điện thoại của Trương Dương thì chờ trong văn phòng, hắn không biết Trương Dương tìm mình làm gì?

Trương Dương đi vào trong văn phòng nội vẻ mặt cũng rất bất thiện: "Chung tổng à, lâu rồi không gặp, giữa chúng ta cứ như xa lạ ý nhỉ?"

Chung Tân Dân nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, cười bảo: "Bí thư Trương sao lại nói vậy? Hôm nay đại giá quang lâm, ngài có gì chỉ giáo?" Hắn biết Trương Dương khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới nơi này.

Trương Dương nói: "Chúng ta cũng coi như là bằng hữu, tôi cũng không vòng vo với anh, một đám người của công ty bảo an Thiết Thành chạy đến trên đài triển lãm của Tân Hải chúng tôi phá phách, còn đả thương hai bằng hữu của tôi, chuyện này anh có biết hay không?"

Chung Tân Dân nghe vậy thì cả kinh, vẻ mặt vô tội nói: "Bí thư Trương, tôi căn bản không biết chuyện này, tôi có thể thề với trời, Chung Tân Dân tôi tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, tôi trước giờ vẫn luôn coi anh là bằng hữu, Chung Tân Dân tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với bằng hữu. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng tin chuyện này không phải anh làm, nhưng anh là đại cổ đông của công ty bảo an Thiết Thành, người gây sự tôi đã bắt được rồi, hắn gọi tên là Tống Ích Sinh, chính là nhân viên của công ty bảo an Thiết Thành. "

Chung Tân Dân cười khổ nói: "Bí thư Trương, anh tới chỗ tôi rồi chắc cũng có thể nhìn thấy, hiện tại Kinh Bắc đã giống như chùa bà đanh, ngay cả tổng bộ của công ty tôi cũng phải bán rồi, huống chi là một công ty bảo an. "

Trương Dương vừa rồi một đường tới đây cũng nhìn thấy tình huống quả thực rất kém, hắn gật đầu nói: "Anh đã bán Thiết Thành rồi ư?"

Chung Tân Dân nói: "Tôi lấy nó ra làm tiền bồi thường, cả công ty Kinh Bắc tôi cũng chuyển nhượng cho người khác rồi. Đây là hiệp nghị chuyển nhượng mà tôi vừa ký tên, bao gồm cả Thiết Thành từ một tháng trước đã được chuyển nhượng cho công ty hữu hạn Vĩnh Cửu rồi. " Hắn chỉ sợ Trương Dương không tin mình, liền lấy ngay hợp đồng ra.

Trương Dương cầm hợp đồng rồi nhìn nhìn, thấy cột của người ký tên, bên trên viết Triệu Nhu Đình, hắn chỉ chỉ vào cái tên này: "Nữ nhân này là ai?"

Chung Tân Dân nói: "Lão tổng của công ty Vĩnh cửu, con gái của phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc. "

Trương đại quan nhân nhíu mày nói: "Tôi không đắc tội với cô ta, tôi cũng căn bản không biết cô ta. "

Chung Tân Dân nói: "Cô ta còn là vợ của lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử. "

Trương Dương nghe thấy cái tên của Tạ Khôn Cử thì rõ ràng ngây ra một lúc. Hắn bắt đầu dần dần hiểu rõ được nguyên nhân trong đây, đúng như lời mình nói, giữa hắn và Triệu Nhu Đình không có bất kỳ ân oán gì, chuyện này rất có thể không phải là nhắm vào hắn, trong lòng hắn đưa ra một giả thiết, điểm đáng ngờ đã dần dần tụ tập ở trên người lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử. Anh trai Tạ Khôn Thành của Tạ Khôn Cử trong quá trình cạnh tranh chức bí thư thị ủy Tân Hải với Kiều Chấn Lương đã bị thua, chuyện này có lẽ trở thành căn nguyên mà Tạ gia cừu thị Kiều gia, Tạ Khôn Cử biết được Kiều Mộng Viện đại biểu khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tham gia hội triển lãm, cho nên muốn có ý định khiến cô ta mất mặt, vì thế lợi dụng đám người này để trình diễn trò khôi hài này.

Đám người Tống Ích Sinh tới nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ vốn cho rằng có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ Trương Dương có thể từ thương thế của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần tìm được manh mối, cuối cùng tra được tới công ty vĩnh cửu.

Khi Trương Dương trầm mặc. Chung Tân Dân cũng phân tích chuyện này, hắn cũng ý thức được chuyện này dây dưa rất rộng, mình vừa rồi buột miệng nói khai ra Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử, đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Triệu gia và Tạ gia ở kinh thành có thực lực không phải nhỏ, nếu bọn họ biết là mình đã bán đứng bọn họ, về sau mình ở kinh thành khó mà được sống yên.

Trương Dương nói: "Chung tổng, theo anh thấy thì chuyện này có thể là Tạ Khôn Cử làm hay không?"

Vẻ mặt Chung Tân Dân có chút xấu hổ, chuyện này quả thực khiến hắn rơi vào một hoàn cảnh lưỡng nan. Hắn có chút khó xử cười nói: "Bí thư Trương. Tôi hiện tại đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, loại chuyện này tôi không muốn bình luận. "

Trương Dương gật đầu nói: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết. Thiết Thành có phải của Triệu Nhu Đình hay không?"

Chung Tân Dân nói: "Trên thủ tục là vậy, nhưng tôi cũng không thể xác định những người mà anh nói có liên quan tới Triệu Nhu Đình. "

Trương đại quan nhân không phải là kẻ ngốc, trước khi chưa làm rõ tình hình, hắn cũng không dám tùy tiện giết tới công ty vĩnh cửu, buổi chiều hôm ấy, hắn gọi Kiều Mộng Viện cùng đi, tới chỗ Kiều lão thăm hỏi. Đây vốn là chuyện trong kế hoạch của Trương đại quan nhân, lợi dụng cơ hội lần này để hai ông cháu bọn họ đoàn tụ.

Trương Dương lần này tới còn đặc biệt mang đến một khối kỳ thạch từ Tân Hải đến cho Kiều lão, đây là hắn ở chợ kỳ thạch Tân Hải mua được, bản thân chất đá cũng không quý, có điều ngoại hình vô cùng đặc biệt, rất giống võ tài thần quan nhị gia.

Kiều lão cầm tảng đá nhìn trong chốc lát rồi cười nói: "Tảng đá này là mài ra mà. "

Trương đại quan nhân nghe thấy Kiều lão nói vậy thì không khỏi xấu hổ, hắn lúc ấy đã xem đi xem lại, vẫn không nhìn ra tảng đá này là gia công hậu thiên. Lúng túng nói: "Chờ tôi về tìm được tên bán hàng đó, kiểu gì cũng đập vỡ bát cơm của hắn. "

Kiều lão cười nói: "Chọn đá vốn chính là chuyện thi nhãn lực, bản thân cậu tu vi không đủ, chẳng trách được người khác. "Ông ta đặt đá sang một bên, đối với loại đá này, thói quen của Kiều lão là đập rồi vứt.

Kiều Mộng Viện nói: "Tảng đá này cháu rất thích, ông nội hay là tặng lại cho người ngoại hành như cháu đi. " Cô ta rất thông minh, nói như vậy là để hóa giải xấu hổ cho Trương Dương.

Kiều lão cười ha ha, nói: "Hắn từ Tân Hải xa xôi mang tới đây, cháu lại muốn khiêng về à? Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ mà tình nặng, ông nếu không nhật thì chẳng phải là phụ một phen tâm ý của Trương Dương ư?" Ông ta lại cầm tảng đá đó lên.

Kiều Mộng Viện nói: "Hai người trò chuyện đi nhé, tôi vào bếp xem thế nào. "

Kiều lão nói: "Đúng rồi, bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn đi. "

Kiều Mộng Viện dạ một tiếng rồi đi.

Kiều lão cầm tảng đá đó vốn định bỏ xuống, nhưng không cẩn thận, tảng đá tuột khỏi tay rơi xuống đất, sứt một góc, vừa hay đúng phần đầu của Quan Công, Kiều lão bật cười: "Già rồi, ngay cả đá cũng không cầm nổi. "

*****

Trương đại quan nhân biết tảng đá này không quý, cho nên cũng không cảm thấy đau lòng, giúp nhặt tảng đá lên rồi nói: "Để tôi đi vứt. "

Ánh mắt của Kiều lão lại bỗng nhiên sáng ngời: "Chậm đã!"

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, Kiều lão lại cầm lấy tảng đá, liền thấy chỗ gãy không ngờ lộ ra một thứ màu xanh to bằng hạt đậu tương, Kiều lão nhìn kỹ rồi nói: "Trong đây không ngờ có thúy. "

Trương Dương nói: "Phỉ thúy á?"

Kiều lão gật đầu nói: "Thật là nhìn không ra, ha ha, lát nữa tìm người lau thử xem, nói không chừng cậu nhặt được một kiện bảo vật đó. " Kiều lão cẩn thận đặt tảng đá đó xuống, mỉm cười nói: "Tôi nghe nói hai người lần này tới kinh là để tham gia hội kinh mậu mùa hạ. "

"Vâng!"

"Có thuận lợi không?" Kiều lão sau khi về hưu thì chỉ ru rú trong nhà, hiển nhiên cũng không rõ lắm chuyện xảy ra ở trung tâm triển lãm quốc mậu.

Trương Dương nói: "Cũng không thuận lợi, hôm nay gặp phải một chút phiền phức. "

Hai hàng lông mi rậm của Kiều lão nhíu chặt lại, ông ta rất già dặn, Trương Dương vừa mở miệng ông ta cũng đã biết thằng ôn này gặp phiền toái, hôm nay tới đây là có mục đích. Kiều lão nói: "Trên đời này làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió mãi, gặp chút vấp váp cũng là rất bình thường. "

Trương Dương nói: "Hôm nay có người dến đài triển lãm của chúng tôi gây sự, hắt sơn lên sân khấu, còn đánh hai cô gái. "

Kiều lão nói: "Trị an của Kinh thành từ lúc nào trở nên kém như vậy?"

Trương Dương lúc này mới kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay với Kiều lão, Kiều lão nghe xong thì lập tức minh bạch Trương Dương vì sao muốn tìm ông ta, chuyện này ngoài mặt thì là có người muốn đập sạp hàng của Tân Hải, nhưng trên thực tế người ta nhằm vào Kiều gia bọn họ, Kiều lão nói: "Mộng Viện có biết chuyện này hay không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tình hình chi tiết tôi không nói lại với cô ta. "

Kiều lão nói: "Có một số việc đừng cho nữ hài tử biết là tốt nhất. " Ông ta rất hiểu Trương Dương, biết thằng ôn này không sợ trời không sợ đất, nhưng Trương Dương làm việc vẫn rất tỉnh táo, hắn sẽ không mù quáng xung động, sau khi làm rõ tiền căn hậu quả của chuyện này thì tới đây bẩm báo với ông ta, mục đích là mà thử thái độ của mình.

Kiều lão nói: "Nếu tôi khuyên cậu dàn xếp nhẹ nhàng, vậy phải chẳng cậu sẽ cho qua chuyện này. "

Trương Dương nói: "Ở trước mặt ngài, tôi cũng không dám nói dối, nếu ngài khuyên tôi như vậy, tôi sẽ ngoài mặt thì đáp ứng, ngoài mặt sẽ bỏ qua, nhưng tôi khẳng định sẽ vụng trộm úp sọt họ, cục tức này tôi nuốt không trôi, có thể là do tôi quá hẹp hòi nhỏ nhen. "

Kiều lão bật cười rồi nói khẽ: "Nam nhi lập thế, nên thẳng thắn vô tư, muốn trút giận thì cũng phải làm một cách đúng lý hợp tình. Chẳng lẽ người khác chơi mưu ngầm với cậu, cậu cũng dùng thủ pháp lén lút để đối phó hắn để đánh trả ư?" Kiều lão lắc đầu: "Hạ sách! Phải biết rằng bọn họ sở dĩ muốn chơi mưu ngầm, là vì họ biết mình đuối lý, cho nên không dám lộ ra dưới ánh mặt trời, cậu thì sợ cái gì? Đạo lý ở trong tay của cậu, cậu có thể quang minh chính đại đối mặt với hắn, đối mặt với bất kỳ ai, người khác vụng trộm đánh cậu một quyền, cậu hoặc là lựa chọn lấy ơn báo oán, hoặc là cậu sẽ quang minh chính đại đánh trả lại gấp bội, lén lút, ha ha, ngược lại sẽ thành hạ sách. "

Mục đích Trương đại quan nhân hôm nay tới đây chính là muốn nghe được những lời này của Kiều lão, lão gia tử nếu nói như vậy, chẳng khác nào cho hắn một viên thuốc an thần, người khác đánh anh một quyền, anh đánh trả lại gấp bội. Trương đại quan nhân đã chuẩn bị tốt lắm rồi, nếu Kiều lão bảo trì trầm mặc đối với việc này, như vậy hắn sẽ không thể không chọn dùng thủ đoạn âm mưu, nhưng nếu Kiều lão đã nguyện ý làm chỗ dựa cho hắn, như vậy hắn sẽ quang minh chính đại triển khai phản kích. Dù sao thế lực của Triệu gia và Tạ gia cũng không phải nhỏ.

Kiều Chấn Lương đã tới Tân Hải thượng nhiệm, cho nên tối hôm đó là xuất hiện ở nhà, y không ở nhà, Kiều Mộng Viện càng tự nhiên hơn, cùng ông nội ăn cơm chiều, Trương Dương thì đi về trước, Kiều lão giữ cháu gái lại ở nhà, trong mắt ông ta cháu gái về kinh thành thì nên ở nhà.

Trương Dương buổi tối còn có việc, hắn tới hội quán vương phủ, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng đều ở chỗ này chờ hắn.

Từ sau khi ông nội qua đời, Tiết Vĩ Đồng trầm mặc hơn rất nhiều, không còn thấy vẻ hoạt bát hướng ngoại ngày xưa, buổi tối hôm nay là cô ta lần đầu tiên ra ngoài chơi, bởi vì Tam ca Trương Dương từ Tân Hải tới cô ta mới nguyện ý tới gặp.

Bên cạnh Từ Kiến Cơ còn có Hồng Nguyệt, Trương đại quan nhân tới ngồi xuống bên cạnh bên cạnh, cười ha ha nói: "Một đoạn thời gian không gặp, lại dính lấy nhau rồi à!"

Hồng Nguyệt mặt xấu hổ đến đỏ bừng, gắt: "Từ Kiến Cơ, anh đánh hắn cho em!"

Từ Kiến Cơ cười nói: "Dính với nhau thì sao? Anh ghen tị à, tôi nghe nói Yên Nhiên đá anh rồi, gần đây tâm lý có phải có chút biến thái hay không?"

Trương đại quan nhân cố ý thở dài.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nhị ca, có phải anh mình đầy thương tích không, rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả thôi!"

Trương Dương nói: "Thấy chưa, nhân gian tự có chân tình, vẫn là muội tử của chúng ta nghĩa khí, lão Nhị à, anh chỉ biết bỏ đá xuống giếng thôi. "

Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: "Người anh em có lỗi với anh, này, thôi thì tôi nay ăn uống đều để tôi trả, cô nương của hội quán vương phủ anh thấy thích anh thì cứ dắt đi. "

Hồng Nguyệt đánh lên tay hắn một cái: "Lưu manh, không phải là dạy hư người ta ư?"

Từ Kiến Cơ nói: "Hắn còn cần anh dạy à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hai người các anh kẻ tám lạng người nử cân, chẳng ai nói được ai cả. "

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi khác mà, đối với đối với Hồng Nguyệt là một trái tim hồng hướng về đảng. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Chắc là một trái tim hồng chia hai. "

Hồng Nguyệt nói: "Tôi cũng thấy vậy. "

Từ Kiến Cơ nói: "Trương Dương. Anh không nghe người ta nói, thà hủy mười tòa miếu chớ đừng hủy một cuộc hôn nhân à. " Hắn nhìn Hồng Nguyệt rồi nói: "Anh đúng là chuẩn bị chia trái tim làm hai, một nửa cho em, một nửa cho con của chúng ta. "

Tiết Vĩ Đồng che miệng nói: "Bựa quá, nói nữa là em nôn đấy. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn nôn. "

Từ Kiến Cơ nói: "Tâm lý biến thái, không thể chịu nổi khi nhìn người khác ân ái. "

Hồng Nguyệt thở dài nói: "Anh chính là một kẻ lừa đảo, chứ biết nói dối lừa em. Có điều đầu óc của em đơn giản, luôn dễ dàng mắc mưu anh. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Về sau đối với Hồng Nguyệt tốt một chút, bằng không em không tha cho anh đâu. "

Trương Dương uống cạn rượu vang trong chén. Tiết Vĩ Đồng lại rót cho hắn một ly, tất cả nhân viên phục vụ đều bị cô ta đuổi đi rồi.

Từ Kiến Cơ nói: "Lão Tam, tôi nghe nói quầy hàng của anh ở quốc mậu bị người ta đập à. "

Tiết Vĩ Đồng cũng vừa mới nghe nói tới chuyện này. Lòng đầy căm phẫn nói: "Ai làm? Em sẽ không tha cho hắn. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện này anh có thể giải quyết. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cần tôi giúp không?"

*****

Trương Dương lắc đầu nói: "Các anh tốt nhất đừng nhúng tay vào làm gì, đúng rồi, đại ca không tới à?"

Từ Kiến Cơ nói: "Xuất ngoại rồi, lúc này chắc đang uống hoa tửu với con hát Nhật Bản rồi. "

Hồng Nguyệt lại đánh lên vai hắn một cái, so đó thì rất ngọt ngào tựa lên vai hắn.

Trương Dương nói: "Tôi muốn nghe ngóng một chuyện, các anh có quen với Tạ Khôn Cử hay không?"

Từ Kiến Cơ nói: "Lão tổng tập đoàn Hán Đỉnh, tôi và hắn có quan hệ bình thường thôi, có điều đại ca rất thân với hắn, mẹ của Tạ Khôn Cử là bà vú của Chu Hưng Dân, Chu Hưng Dân từ nhỏ đã lớn lên ở Tạ gia. Cho nên quan hệ của Chu gia và Tạ gia vô cùng thân cận, bằng không huynh đệ Tạ gia cũng sẽ không có vị trí hôm nay. " Từ Kiến Cơ từ vấn đề này của Trương Dương đã cảm thấy được sâu sắc người muốn đập quầy của Trương Dương ở quốc mậu tám chín phần mười chính là Tạ Khôn Cử. Từ Kiến Cơ rất uyển chuyển nói rõ bối cảnh của Tạ Khôn Cử, đồng thời nói với Trương Dương quan hệ của Tạ Khôn Cử và đại ca Chu Hưng Quốc.

Trương Dương nói: "Có chút thế lực!"

Từ Kiến Cơ nói: "Chẳng những có chút thế lực, hơn nữa rất có tiền, có thể nói là có tiền có thế. "

Tiết Vĩ Đồng gần đây vẫn chưa thể thoát ra tự sự bi thống vì ông nội mất, khi Trương Dương và Từ Kiến Cơ nói chuyện cô ta không ngờ lại thất thần.

Trương Dương nói: "Hai chuyện này hình như không tách nhau được. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cũng không hẳn vậy, Hà Trường An sở dĩ gặp chuyện không may còn không phải là bởi vì căn cơ không đủ thâm hậu ư, kinh doanh trong nước, kiếm tiền dễ dàng, nhưng anh kiếm được tiền. Cuối cùng có thể thuộc về anh hay không thì cũng chưa thể biết được. "

Trương Dương cười nói: "Làm bất kỳ chuyện gì đều có mạo hiểm, làm quan mạo hiểm còn hơn cả làm kinh thương. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cho nên làm bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận, không ai biết được căn cơ của người khác sâu cỡ nào, nhiều bằng hữu thì luôn tốt hơn là nhiều kẻ thù. "

Trương Dương nói: "Với cái tính này của tôi, bằng hữu không ít, kẻ địch cũng không ít, hiện tại muốn sửa cũng không còn kịp rồi. "

Tiết Vĩ Đồng lúc này phục hồi tinh thần: "Việc gì phải sửa, làm người nên chân thật, số dối trá như vậy có mệt hay không?"

Lúc này ông chủ Hoàng Thiện của hội quán vương phủ tiến vào chào hỏi, đối với đám con cháu cán bộ cao cấp này, Hoàng Thiện trước giờ đều rất khách khí, hắn mang đến một chai Louis, đi theo hắn tới còn có cả gái rót rượu.

Tiết Vĩ Đồng nhìn nhìn bình rượu rồi nói: "Ông chủ Hoàng, rượu này của anh là buôn lậu à!"

Hoàng Thiện cười nói: "Tiết gia hảo nhãn lực, tuy rằng là rượu tư, nhưng tuyệt đối là hàng thật giá thật, trong những năm này làm ăn không dễ dàng gì, tôi thỉnh thoảng cũng lách luật chút, mấy vị ngàn vạn lần đừng tố cáo tôi đó. " Hắn cũng chỉ nói đùa thôi, đương nhiên biết những người này sẽ không tố cáo hắn.

Từ Kiến Cơ lắc thử chén rượu, nhìn nhìn độ tinh khiết của rượu, ngửi thì rồi nhấp một ngụm: "Không tồi, chính tông. "

Hoàng Thiện nói: "Từ công tử Từ công tử nói đúng thì là đúng rồi, lát nữa tôi để ngài mang một hộp về. "

Từ Kiến Cơ nói: "Vô công bất thụ lộc, tự dưng tôi lại nhận rượu của ông làm gì?"

Hoàng Thiện nói: "Từ công tử Từ công tử, tôi nghe nói khu đất của Thành Thể muốn bán đấu giá, có thể giới thiệu cho tôi một chút quan hệ không. "

Từ Kiến Cơ cười nói: "Anh sao lại tìm tôi? Bản thân tôi chỉ làm xây dựng, khu đất đó của Thành Thể nếu tôi có thể mua được thì mua rồi, tiện nghi lớn như vậy tôi sao lại nhường cho ông. "

Hoàng Thiện cười nói: "Ai chẳng biết là ngài làm sinh ý lớn, khu đất đó của Thành Thể đối với chúng tôi mà nói thì là công trình lớn, nhưng đối với Từ công tử ngài mà nói thì căn bản không đáng bận tâm. " Những lời này của hắn tràn ngập thành phần nịnh nọt, có điều cũng không quá phóng đại.

Từ Kiến Cơ cũng không phải cảm thấy khu đất đó quá nhỏ, mà là hắn gần đây rất ít làm công trình kinh thành, quan hệ của kinh thành rất phức tạp, thường thường đều là một công trình nhưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, làm tốt thì lợi nhuận cũng không được bao nhiêu, nhưng nếu nếu xảy ra vấn đề, không biết sẽ có bao nhiêu ở sau lưng anh đâm trộm, tinh lực chủ yếu của hắn hiện tại đều đặt ở thành thị tuyến hai, cạnh tranh tương đối mà nói thì không kịch liệt như ở kinh thành, hồi báo thì cũng không kém gì kinh thành. Từ Kiến Cơ nói: "Ông chủ Hoàng, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi khuyên ông một câu, làm tốt ngành giải trí của anh đi, khác nghề như cách núi, chén cơm khai phá xây dựng cũng không phải là dễ ăn đâu. "

Hoàng Thiện nói: "Ai cũng muốn phát triển mà, nghề này của tôi tuy rằng kiếm được tiền, nhưng trong mắt người tôi giống như là bột khiếm thảo ấy, không ai coi tôi là người cả. "

Tiết Vĩ Đồng bật cười khanh khách, cô ta ngắt lời: "Anh chẳng phải là bột khiếm thảo ư?"

Hoàng Thiện cười một tiếng, da mặt hắn cũng dày, không hề cảm thấy mất mặt tí nào: "Thật ra tôi cái tôi làm cũng là sinh ý, tôi thừa nhận quả thực có thể tồn tại một số mua bán mại dâm, có điều tôi không hề nhận một phân tiền nào từ đó cả. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm có trời mới tin, công phu nói dối của người làm ăn người này cao minh hơn người kia.

Hoàng Thiện nói: "Làm cái nghề này chính là số cháu chắt, cả ngày phải nhìn sắc mặt của người ta, phải dựa vào người khác để kiếm cơn, nói trắng ra thì cũng chẳng khác gì xin cơm. "

Từ Kiến Cơ nói: "Đừng nói mình thành đáng thương như vậy, hội sở của lại là chính là sàn nhảy, ngành giải trí của kinh thành cũng được tính là một chiêu bài vang dội, anh đừng có tìm lý do, là nổi lòng tham thôi, nhìn thấy ngành xây dựng náo nhiệt, cũng muốn nhảy phải cướp một chén canh. "

Hoàng Thiện bị hắn nói toạc tâm tư, xấu hổ cười cười.

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi cũng không phải là phản đối anh làm nghề này, khu đất Thành Thể đó nóng bỏng tay, theo như tôi biết thì Triệu Nhu Đình của Vĩnh Cửu cũng đang nhắm vào khu đất đó, anh cảm thấy mình so với cô ta thì thế nào?"

Hoàng Thiện nghe thấy tên của Triệu Nhu Đình thì lập tức ngây ra một lát rồi cười nói: "Cô ta nếu động tâm tư thì tôi cũng không uổng phí khí lực nữa, thiên kim của phó thị trưởng Triệu, tôi nào có bản sự mà tranh với cô ta!"

Từ Kiến Cơ nói: "Bối cảnh của anh khẳng định không so được với người ta rồi, nhưng tài lực của anh có thể đánh đồng với tập đoàn Hán Đỉnh không?"

Hoàng Thiện nói: "Ngài đừng nói nữa, nói nữa thì tôi phải tìm một cái hố mà chui vào mất. " Hắn kính rượu một vòng rồi cáo từ.

Những lời nói vừa rồi của Từ Kiến Cơ lại dẫn tới sự chú ý của Trương Dương, Trương Dương nói: "Thành Thể là cái gì?"

Từ Kiến Cơ cười nói: "Chính là sân vận động cũ của kinh thành, cũng không lớn lám, có điều bởi vì vị trí rất tốt cho nên rất nhiều thương nhân khai phá đều nhắm trúng nó. "

Trương Dương nói: "Anh vừa rồi nói Triệu Nhu Đình cũng nhắm vào khu đất đó?"

Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, từ vẻ mặt của Trương Dương hắn đã đoán được thằng ôn này có chủ ý gì, cười nói: "Anh muốn gì?"

*****

Tiết Vĩ Đồng lúc này cũng phục hồi tinh thần lại: "Nói chuyện gì thế?"

Từ Kiến Cơ thở dài: "Cô bé, em sao như hồn lìa khỏi xác thế, sớm biết vậy thì không gọi em ra nữa. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Gần đây luôn bị phân tâm, có thể là em vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất ông nội. "

Trương Dương cầm chén rượu lên nói: "Em gái, chuyện sinh lão bệnh tử ai cũng không tránh khỏi, có một số việc vẫn phải nhìn về phía trước, chỉ nghĩ tới quá khứ thì cũng không tốt cho em đâu. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em biết rồi, sắp tới định ra ngoài giải sầu. "Di động của cô ta vang lên, cha của cô ta gọi điện thoại tới, gần đây Tiết Thế Luân vô cùng quan tâm tới con gái, Tiết lão đi rồi, Tiết Thế Luân cũng càng cảm thấy gia đình quan trọng hơn, đối với con gái cũng trở nên quan tâm một cách trước giờ chưa từng có.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha có phiền hay không, con cũng không phải là trẻ con, hơn hai mươi năm trước cha không quản con, sao lúc này lại trở nên khó chịu như vậy. "

Trương Dương và Từ Kiến Cơ nghe cô ta nói như vậy thì bất giác nhìn nhau cười.

Tiết Vĩ Đồng thầm oán vài câu, buông điện thoại rồi thở dài nói: "Cha em phiền quá, từ sau khi ông nội qua đời, ông ấy quản lý em cứ như là trẻ con vậy. "

Trương Dương cười nói: "Người làm cha có ai mà không thương con gái?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đấy là ông ấy còn chưa hỏi tôi là tôi ở đâu, tôi mới không nói ông ấy... " Còn chưa nói hết câu thì Tiết Thế Luân đã từ bên ngoài bước vào. Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc mở to hai mắt: "Cha? Cha sao lại tìm con?"

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Cha không phải theo dõi con, cha tối nay vừa hay bàn chuyện làm ăn ở đây, nghe nói bọn con ở đây, cho nên mới gọi điện thoại cho con, cha đến tuổi gì rồi mà còn theo đuôi con. "

Mấy người đều bật cười.

Tiết Thế Luân nhìn thoáng qua bọn họ rồi nói: "Các anh không phải là bốn huynh muội kết bái ư? Sao lại thiếu một?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh Hưng Quốc tới Nhật Bản rồi. "

Trương Dương chủ động rót rượu cho Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên rồi nói: "Sao? Không ngờ không gọi phục vụ à?"

Từ Kiến Cơ cười nói: "Bọn con nói chuyện không muốn để người ngoài nghe thấy. "

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Xem ra cha quấy rầy bọn con rồi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha khai thật ra đi, cha tới đây làm gì?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Bàn chuyện làm ăn, các con có thể ở đây nói chuyện, chẳng lẽ cha không được à? Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn ư?" Y uống ngụm rượu rồi đứng dậy nói: "Tôi tới đây chỉ là để chào hỏi thôi, không quấy rầy các cậu nữa, Trương Dương, theo tôi ra đây chút, có vị bằng hữu muốn gặp cậu. "

Trương đại quan nhân nghe thấy y nói như vậy thì không khỏi hơi ngẩn ra, không biết là ai muốn gặp mình?

Có điều Tiết Thế Luân đã mở miệng thì Trương Dương tất nhiên phải đi với y, hắn cười cười với Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng rồi đứng dậy đi theo Tiết Thế Luân.

Đi tới ra ngoài cửa, Trương Dương nói: "Chú Tiết, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?"?" Trương Dương ngoài miệng tuy rằng rất lễ phép với Tiết Thế Luân, nhưng trong lòng lại không có nhiều thiện cảm với y, từ việc y lợi dụng Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, biết thù cũ giữa y và Cố Doãn Tri, biết thù cũ giữa Cố Doãn Tri và y, Trương Dương liền bắt đầu hoài nghi Tiết Thế Luân có lẽ có liên quan tới cái chết của Cố Giai Đồng.

Tiết Thế Luân cười thần bí nói: "Thấy là cậu sẽ biết. "

Trương Dương cười nói: "Có cần phải thần bí như vậy không?"

Tới phòng của Tiết Thế Luân. Trương Dương mới biết được khách nhân thần bí muốn gặp mình không ngờ là Tra Tấn Bắc. Tra Tấn Bắc cười nói: "Trương Dương, tôi và Tiết tiên sinh bàn chuyện làm ăn, vừa hay nghe nói anh cũng ở đây. "

Trương Dương cười nói: "Hai vị bàn chuyện làm ăn có tôi liệu có tiện không?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Đều là người một nhà mà. Có gì mà tiện với không tiện. Tra tổng muốn mua mỏ vàng, tôi vừa hay có bằng hữu ở Phi Châu, liền giới thiệu cho hắn. "

Tra Tấn Bắc đầy thâm ý nhìn Trương Dương: "Trương Dương. Gần đây có tin tức của Hà Trường An hay không?"

Trương Dương nói: "Tra tổng Tra tổng, hắn hiện tại là đào phạm bị truy nã, tôi nếu có tin tức của hắn mà không báo, vậy thì chính là bao che tội phạm, loại người ăn cơm nhà nước như tôi, sai lầm cấp thấp như vậy tôi không dám phạm phải đâu. "

Tra Tấn Bắc thở dài nói: "Hai mỏ vàng trong tay hắn tôi cũng rất muốn mua lại, đáng tiếc Hà Vũ Mông đó không đồng ý chuyển nhượng. "

Trương Dương không khỏi trào phúng nói: "Trên sinh ý không có đạo lý ép mua ép bán, nếu người ta không muốn bán, vậy thì Tra tổng hay là từ bỏ ý định đi. Quan hệ của chú Tiết rộng như vậy, khẳng định có thể giúp anh liên hệ được một mỏ vàng tốt hơn. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi thật sự là không rõ lắm, những người làm sinh ý vàng bạc trang sức các anh vì sao lại đột nhiên hướng ánh mắt về phía Phi Châu vậy. Nơi đó quả thực là nhiều hoàng kim và kim cương, nhưng mạo hiểm cũng rất lớn. Ở mấy nước châu Phi nhỏ, quân chính phủ và quân nổi dậy cả ngày đánh tới đánh lui, tôi thấy tới đó đào vàng chẳng thà bán vũ khí còn kiếm được nhanh hơn. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tiết tiên sinh, tôi cũng muốn đầu cơ trục lợi vào vũ khí, đáng tiếc tôi không có bản sự đó. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Đường là người làm ra, anh thật sự muốn làm thì tôi cũng có thể giúp anh giới thiệu. "

Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: "Tôi nhát gan lắm, thứ này tôi không dám dính vào đâu. "

Trương Dương uống cùng họ mấy chán.

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, tôi nghe nói hôm nay quầy triển lảm của các anh ở trung tâm triển lãm quốc mậu bị người ta phá à. "

Tiết Thế Luân có chút kinh ngạc: "thực sự có chuyện này ư? Lớn gan như vậy?" Ánh mắt của Hai người đều nhìn Trương Dương, tựa hồ muốn từ chỗ hắn tìm được đáp án.

Trương Dương nói: "Đang tra. "

Tiết Thế Luân lộ ra vẻ rất nhiệt tình: "Có manh mối gì chưa, có cần tôi giúp gì không?"

Trương Dương nói: "Tìm được hai người, đều là người của công ty bảo an Thiết Thành. " Tiết Thế Luân và Tra Tấn Bắc liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết gì về công ty bảo an Thiết Thành này.

Trương Dương nói: "Công ty bảo an Nhà này trước đây thuộc công ty Kinh Bắc, bởi vì công ty Kinh Bắc kinh doanh không tốt, tháng trước đã chuyển nhượng rồi, trước mắt thuộc về vĩnh cửu, nghe nói đương gia của vĩnh cửu tên là Triệu Nhu Đình, là con gái của phó thị trưởng thường vụ kinh thành Triệu Thiên Nhạc!" Trước khi gặp mặt Kiều lão, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ không công khai ra chuyện này, nhưng mà sau khi nói chuyện với Kiều lão, Trương đại quan nhân trong lòng đã có tính toán, trong chuyện này, Kiều lão khẳng định sẽ ủng hộ mình, hơn nữa lão gia tử nói rõ đừng dùng âm mưu, người khác dùng âm mưu, chúng ta phải dùng dương mưu để phá, lần này cần lần này cần phong phong quang quang đường đường chính chính cho bọn họ một bài học, cho nên không sợ người ta biết, người biết càng nhiều càng tốt.

Trương Dương ở trước mặt hai người nói ra chuyện này hiển nhiên là có dụng tâm, người nói hữu tâm, người nghe cố ý. Tiết Thế Luân từ trong đây đã nắm được gì đó, hắn nhìn như rất thoải mái cười cười: "Trương Dương, con gái của Triệu Thiên Nhạc hình như đã gả cho Tạ Khôn Cử của tập đoàn Hán Đỉnh. "

*****

Trương Dương nói: "Vậy thì sao? Không ai có thể tùy tiện phá quầy của tôi cả. "

Tiết Thế Luân và Tra Tấn Bắc đều là lão hồ li gian xảo, Tra Tấn Bắc nói: "Anh từng có khúc mắc gì với họ ư?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Vốn không quen biết. "

Tiết Thế Luân nói: "Vốn không quen biết mà bọn họ lại vô duyên vô cớ đập quầy của anh ư. " Y không tin không tin vào lý do của Trương Dương.

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi nghe nói Tạ Khôn Thành vốn là sắp lên làm bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, nhưng Kiều Chấn Lương đột nhiên giết, khiến hy vọng của hắn thất bại, Tạ gia có thể bởi vì chuyện này mà sinh ra oán niệm với Kiều gia hay không?"

Tiết Thế Luân khinh thường nói: "Tạ gia ư? Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng của Kiều gia Tạ gia có thể sánh bằng ư?" Khi Nói những lời này, Tiết Thế Luân không khỏi nhớ tới mình, tình cảnh Tiết gia hô phong hoán vũ trong chính đàn đã một đi không trở lại nữa, bất kể là Kiều gia hay là Tiết gia hiện giờ đều phải đối diện với sự xấu hổ như vậy.

Trên chính chị củi lửa lan truyền, đối với gia tộc chính trị điều này là cực kỳ trọng yếu, trong quá trình này, Chu gia có được sự nối tiếp rất tốt, Kiều gia thì trong quá trình này lại từ từ suy yếu, tổn thất lớn nhất lại là Tiết gia, từ sau khi cha qua đời, trong khoảng thời gian ngắn, Tiết gia tựa hồ đã trở thành dĩ vàng. Tiết Thế Luân cảm thán lòng người dễ thay đổi, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cỗ bất bình, đối với người như huynh đệ Tạ Khôn Thành, hắn căn bản không để trong mắt. Trước đây đã khinh thường, hiện tại vẫn khinh thường, không phải Tiết Thế Luân y tâm cao khí ngạo, chính trị cũng chú ý huyết thống, cho dù y không phải là người trong thể chế, hiện tại sức ảnh hưởng cũng không thể so sánh với huynh đệ Tạ gia, cho nên y mới có thể nói ra câu nói vừa rồi, ngoài mặt là bất bình cho Kiều lão, nhưng trên thực tế cũng là biểu lộ suy nghĩ thực sự trong lòng y.

Tra Tấn Bắc thì rất thân với huynh đệ Tạ Khôn Thành, Tạ Khôn Thành và anh trai y Tra Tấn Nam là bằng hữu tốt, bình thường hai nhà kết giao không ít, Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, tôi khuyên anh hay là bỏ chuyện này đi, oan gia nên giải không nên kết, huống chi, anh cũng không thể xác định chuyện này nhất định là Tạ Khôn Cử làm chủ. "

Trương Dương nói: "Rốt cuộc nên làm như thế nào thì phải đợi tôi hỏi rõ đã rồi hẵng nói. " Trương Dương uống vài chén rượu với bọn họ rồi đứng dậy cáo từ, Tiết Thế Luân tự mình đứng dậy tiễn hắn ra cửa, tôi ngoài cửa, Tiết Thế Luân nói: "Tra Tấn Bắc và huynh đệ Tạ gia quan hệ không tồi, anh ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện này, rất có thể sẽ truyền tới tai huynh đệ Tạ gia. "

Trương Dương cười nói: "Truyền thì truyền, tôi mà phải sợ à?"

Tiết Thế Luân nói: "Chỗ dựa chân chính của huynh đệ Tạ gia là Chu gia, chuyện này anh phải xử lý thận trọng. "

Trương Dương nói: "Thận trọng cũng không phải là là cháu người ta, chú Tiết nói đúng không?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Anh đúng là có cái tính không sợ trời không sợ đất, tôi thích nhất là điểm này của anh, có chỗ nào cần tôi giúp thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định sẽ toàn lực tương trợ. "

Trương Dương tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào những lời này của hắn, nhưng lời nói của Tiết Thế Luân khiến cho người ta nghe thấy mà thoải mái, Trương Dương cảm tạ.

Sau khi Hai người chia tay trước cửa, Tiết Thế Luân trở lại trong phòng, Tra Tấn Bắc cười nói: "Tiết tổng nói riêng gì với hắn thế?"

Tiết Thế Luân thản nhiên cười cười, cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: "Tấn Bắc, anh quá thông minh, cái gì cũng không qua được mắt anh. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tiết tiên sinh cho rằng tôi sẽ nói lại chuyện vừa rồi với Tạ gia ư?"

Vẻ mặt của Tiết Thế Luân lộ ra vẻ thâm sâu khó dò.

Tra Tấn Bắc cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của hắn, nói khẽ: "Đại ca của tôi quan hệ với Tạ Khôn Thành, tôi và huynh đệ Tạ gia thì lại không có giao tình quá sâu. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Tôi thì không có liên quan gì với huynh đệ Tạ gia, anh giải thích với tôi làm gì?"

Tra Tấn Bắc thở dài: "Tôi vừa rồi sở dĩ khuyên bảo hắn, là nể tình tôi và Trương Dương cũng là chỗ quen biết, không đành lòng nhìn thấy thằng ôn này càng lúc càng đi xa trên con đường sai lầm này. "

Tiết Thế Luân hỏi ngược lại: "Anh sao biết hắn sai?"

Tra Tấn Bắc nói: "Tiết tiên sinh chắc biết quan hệ của Tạ gia và Chu gia?"

Tiết Thế Luân gật đầu, y đương nhiên biết, lúc trước Kiều Chấn Lương chiến thắng Tạ Khôn Thành, giành được chức bí thư thị ủy Tân Hải, thực sự là khiến y kinh thán một phen, y không ngờ Kiều Chấn Lương trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thế hàm ngư phiên sinh, một lần nữa đi lên vị trí quyền lực trọng yếu như vậy, có điều về sau nghe nói một việc thì y mới minh bạch, Kiều lão ở trong đây có một vị trí khá quan trọng, Tạ Khôn Thành xảy ra chuyện, là Kiều lão ở trước mặt Chu lão moi ra tật xấu của hắn, điều này khiến Chu lão không còn gì để nói, dọn sạch chướng ngại lớn nhất cho Kiều Chấn Lương đi lên vị trí bí thư thị ủy Tân Hải.

Nhưng Tiết Thế Luân thủy chung cho rằng, Chu lão tất nhiên là canh cánh trong lòng đối với chuyện này, trên ý nghĩa nào đó thì trong chuyện lần này ông ta bị lão bằng hữu Kiều lão này tính kế, bị bức nên không thể không nhượng bộ, hy sinh lợi ích của Tạ Khôn Thành, quan hệ của những lão nhân này rất vi diệu và phức tạp, tuy rằng quan hệ cá nhân của bọn họ thoạt nhìn thì rất tốt, nhưng trên lợi ích chính trị, quan hệ của bọn họ lại cực kỳ vi diệu, rất nhiều lúc thậm chí biểu hiện ra sự một bước cũng không nhường.

Tra Tấn Bắc lại nói: "Thật ra chuyện trung tâm triển lãm quốc mậu chắc không phải là nhằm vào Trương Dương. Kiều Mộng Viện là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải đương nhiệm, nghe nói triển lãm lần này là do cô ta phụ trách này trường phong ba này hẳn là có liên quan tới cô ta, Tạ Khôn Thành không thể lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, Tạ Khôn Cử là huynh đệ nên chắc ôm lòng bất bình cho hắn. "

Tiết Thế Luân nói: "Tạ Khôn Cử làm việc sao lại không cẩn thận như vậy? Không ngờ lại bị Trương Dương nắm thóp!" Tiết Thế Luân không hề cân nhắc tới nhân tố võ công, Trương Dương chỉ từ thương thế của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần cũng đã phán đoán được, võ công của đối phương thuộc môn phái nào, truy gốc truy nguồn liền tìm được hung phạm.

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương này quả thực có chút bản sự, từ những lời nói vừa rồi của hắn cho thấy, hắn không sợ đắc tội với Tạ gia. "

Tiết Thế Luân nói: "Có lẽ chuyện này Kiều lão sẽ làm chỗ dựa cho hắn. "

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: "Nếu thật sự là Tạ Khôn Cử làm thì Kiều lão sẽ không cứ để mặc cho qua đâu!"

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Sắp có náo nhiệt rồi đây!"

Tra Tấn Bắc nói: "Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta. "

Tiết Thế Luân ý vị thâm trường nói: "Ngày tháng càng lúc càng bình thản, châm ít thuốc nổ nghe cho vui tai chơi. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)