Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1180

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1180: Cố kỵ rất nhiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, trên chứng minh ghi rõ mà. "

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Xem ra là tôi nhớ lầm rồi, tôi luôn cảm thấy cậu rất trẻ tuổi, trẻ tuổi tốt thật. "

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng muốn mới hai mươi bảy tuổi lắm, như vậy có thể làm quan thêm một năm. "

Tiêu Nãi Vượng cười ha ha, nói: "Làm quan có gì tốt? Đây là vây thành, ngoài thành thì muốn tiến vào, trong thành thì muốn đi ra. "

Trương đại quan nhân nói: "Vẫn có nhiều người muốn tiến vào hơn, người muốn ra thì không có mấy, chẳng lẽ ngài không nghe nói, có người bởi vì để được làm quan thêm mấy năm mà lặng lẽ sửa lại tuổi trong hổ tịch có, để rồi dựa theo tuổi mà tính thì chưa thành niên đã bắt đầu công tác rồi. "

Tiêu Nãi Vượng lần này không bật cười, trong hiện thực quả thực tồn tại tình trạng như vậy.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, ngài vừa rồi nói tìm tôi có hai việc, việc còn lại là gì?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "cậu đối với Cung Hoàn Sơn thì có đánh giá như thế nào?"

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, sau đó thì bật cười: "Bộ trưởng Tiêu à, ngài bảo tôi đánh giá lãnh đạo trực tiếp của tôi, đây hình như không tốt lắm. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Có gì không tốt, ăn ngay nói thật, cứ nói ra cái nhìn thực sự của cậu đi, để cho tôi tham khảo. "

Trương Dương nói: "Nếu để tôi đánh giá thì khẳng định tôi sẽ mang theo rất nhiều tình tự cá nhân, khó tránh khỏi sẽ tạo thành đường lầm cho ngài, tôi thà không nói. "

" Nhất định phải nói, Bắc Cảng gần đây xảy ra không ít chuyện, cho nên chúng tôi trong phân công cán bộ làm vô cùng cẩn thận, Trương Dương, không giấu gì không giấu gì cậu, tìm cậu để tìm hiểu tình huống là vì chúng tôi tin tưởng cậu. Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi tìm hiểu được thì Hạng Thành tồn tại vấn đề rất lớn, đồng chí Cung Kì Vĩ bị hại có quan hệ trực tiếp với Hạng Thành, thậm chí có thể nói rất nhiều vấn đề xuất hiện ở Bắc Cảng đều có liên quan tới Hạng Thành. " Tiêu Nãi Vượng nói tới đây thì tạm dừng một chút, nhìn Trương Dương rồi nói: "Thật ra cậu đối với chuyện này thì hiểu rõ hơn cả tôi. "

Trương Dương nói: "Bất kể Hạng Thành tồn tại bao nhiêu vấn đề thì hắn cũng đã chết rồi, người Trung Quốc chúng ta thường nói cái chết vô đối chứng, cho dù trước đây tồn tại một số manh mối, hiện tại đến chỗ hắn thì đã gián đoạn toàn bộ, có thể trừ Hạng Thành ra, không ai biết được Bắc Cảng mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Vốn tổ chức phái đồng chí Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng để tiếp nhận công tác của Hạng Thành. Nhưng không ngờ đồng chí Kì Vĩ xảy ra chuyện mất sớm, đây là tổn thất quan trọng của đảng và quốc gia, thái độ của chúng tôi đối với quần thể cán bộ Bắc Cảng là lấy ổn định chủ, nhưng tuyệt đối không thể trên lựa chọn người dẫn đầu xuất hiện sai lầm, Bắc Cảng trong khoảng thời gian này, bắt đầu từ phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương, trước sau có bao nhiêu cán bộ xuất hiện vấn đề. Hơn nữa tập trung ở ban thường ủy, đây cũng là sai lầm trong công tác của chúng tôi, trên khảo hạch cán bộ đã xuất hiện hiện tượng sai sót nghiêm trọng, cho nên lần này chúng tôi tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm nữa. "

Trương Dương minh bạch rồi. Xem ra lãnh đạo tỉnh đối với Cung Hoàn Sơn vẫn mang thái độ hoài nghi, mấy ngày trước bận giải nguy cứu tế, cho nên lâm thời đẩy Cung Hoàn Sơn ra làm người đứng đầu vài ngày, hiện tại tình thế đã dần dần ổn định, các lãnh đạo đã bắt đầu một lần nữa cân nhắc tới cấu thành ê-kíp lãnh đạo tương lai của Bắc Cảng, có thể nói bên trong một ê-kíp lãnh đạo, mấu chốt Nhất chính là người dẫn đầu, để Cung Hoàn Sơn, người có quan hệ chặt chẽ với Hạng Thành đẩm nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, khẳng định sẽ khiến cho các lãnh đạo tỉnh cảm thấy bất an, sau khi Bắc Cảng liên tiếp xảy ra chuyện, các lãnh đạo cũng không dám mạo hiểm phân công.

Chính sách của chúng tôi đối với cán bộ Bắc Cảng là lấy ổn định làm chủ, nhưng thế cũng không có nghĩa là chúng tôi muốn tiếp tục sử dụng nhân mã của ban lãnh đạo trước kia, đối với những đồng chí tồn tại vấn đề chúng tôi sẽ phân công cẩn thận. "

Trương đại quan nhân hiện tại xem như đã triệt để minh bạch rồi. Đoán rằng Cung Hoàn Sơn lần này không lên làm bí thư thị ủy được rồi, Trương đại quan nhân đối với Cung Hoàn Sơn trước giờ cũng không có hào cảm gì, cũng chính là gần đây Cung Hoàn Sơn đối với hắn đã thay đổi thái độ, mục đích vẫn là để củng cố vị trí của chính hắn.

Trương Dương nói: "Vậy tôi nói vài câu về cái nhìn của tôi nhé. Cung Hoàn Sơn này rốt cuộc có phải thông đồng làm bậy với Hạng Thành hay không thì tôi không biết, nhưng năng lực của hắn cũng không nổi bật gì, lòng ham mê quyền lực thì rất nặng, trước đây khi Tưởng Hồng Cương làm phó bí thư hắn và Tưởng Hồng Cương tranh đấu với nhau suốt, sau khi Tưởng Hồng Cương rớt đài thì hắn lại nhằm vào đồng chí Cung Kì Vĩ, chỉ nói về lòng dạ thì tôi cho rằng người như vậy không thích hợp đảm đương người đứng đầu đảng chính

Tiêu Nãi Vượng gật đầu nói: "Anh cũng không phải người tôi chưng cầu ý kiến đầu tiên, tôi đã hỏi rất nhiều cán bộ Bắc Cảng, anh đoán được thế nào không? Không ngờ không ai nói tốt cho hắn cả, điều này chứng minh Cung Hoàn Sơn bất kể là năng lực hay là kỹ xảo chấp chính đều rất thiếu, một cán bộ như vậy chúng tôi làm sao dám yên tâm giao Bắc Cảng cho hắn?"

Trương Dương:: "Bộ trưởng Tiêu, ngài ý tứ của ngài thì Cung Hoàn Sơn không lên được rồi. "

Tiêu Nãi Vượng mỉm cười nói: "Nếu để cậu bỏ phiếu thì cậu tán thành hay là phản đối?"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi bỏ phiếu trắng, làm làm bí thư thị ủy tôi cũng không quan tâm, đối với tôi mà nói thì hướng tầm mắt thấp một chút, trước tiên chỉ nhìn một mẫu ba phân đất của mình, trước tiên làm tốt công tác trùng kiến Tân Hải đã rồi tính, Bắc Cảng quản lý không tốt thì không khéo cứ truy cứu trách nhiệm của bí thư thị ủy Bắc Cảng, nếu Tân Hải không tốt thì các anh sẽ thu hồi cái mũ cánh chuồn của tôi, cho nên tôi trước tiên cứ quét tuyết trước cửa nhà mình đã. "

Tiêu Nãi Vượng nói. " Thằng nhóc cậu, những lời này mà để cho người khác nghe thấy thì khẳng địnhsẽ nói cậu vô trách nhiệm. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng có tâm nguyện lớn lắm, cũng hận không thể quản chuyện của toàn Trung Quốc, nhưng tôi mệt chết mệt mới kiếm được cái chức phó thính, tôi cho dù là muốn quan tâm thì cũng nào có quyền lực đó. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Trương Dương, tôi sao cảm giác lần này gặp mặt cậu thì thấy cậu không còn nhiệt tình như ngày xưa nữa?"

Trương Dương nói: "Trạng thái của người ta luôn lên xuống thất thường, không thể vĩnh viễn ở trên cao trào mãi được, tôi hiện tại là đang đứng ở thung lũng. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Tôi sao không cảm thấy nhỉ? Tuổi còn trẻ đã chen chân vào ban thường ủy Bắc Cảng, phó thính cũng vừa mới được phê, lại trở thành rể hiền của bí thư Tống của chúng ta, nhìn từ điểm nào thì cậu hiện tại đều nên là xuân phong đắc ý mới đúng chứ!"

Trương Dương nói: "Không dám đắc ý đâu, con người của tôi vừa đắc ý là dễ quên hình, thôi thì cứ đeo cái đuôi làm người thì thỏa đáng hơn. " Thằng cha này nói thì rất thờ ơ, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi sự tò mò trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Bộ trưởng Tiêu, ngài hỏi cả nữa ngày rồi, giờ cũng nên đến tôi hỏi một lần chứ

*****

Tiêu Nãi Vượng mỉm cười nói: "cậu muốn hỏi gì?" Thật ra y đã đoán được đại khái.

Trương đại quan nhân nói: "Cái đó.... ngài để lộ chút cho tôi đi, ban lãnh đạo rốt cuộc định chọn vị cao nhân nào tới Bắc Cảng tiếp nhận vị trí của Hạng Thành?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Người này cậu cũng quen, trước đây cũng từng có qua lại. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, ngài đừng thừa nước đục thả câu nữa. "

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "cậu nói như vậy tôi cũng nên bán bõ quan rồi, cậu tự đoán đi. "

Trương đại quan nhân daado óc xoay chuyển, nói khẽ: "Chẳng lẽ là thị trưởng Lam Sơn Thường Lăng Không?"

Tiêu Nãi Vượng cười ha ha, không ngờ Trương Dương thoáng cái đã đoán trúng, y gật đầu nói: "Là bí thư Tống nói với cậu à?"

Trương Dương nói: "ông ta không hề nhắc một chữ nào tới chuyện này, thật ra chuyện này cũng không khó đoán, nếu không phải là từ trên trời rơi xuống mà chọn từ trong cán bộ cấp thành phố của Bình Hải, ngài còn nói tôi quen, nghĩ tới nghĩ lui, người đủ tư cách và có năng lực được các lãnh đạo coi trọng và và cũng chỉ có Thường Lăng Không. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Chuyện này vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, cậu nhất định phải giữ nghiêm bí mật, cậu và đồng chí lăng Không đều thuộc loại cán bộ trẻ tuổi xuất sắc, giữa các cậu câu thông chắc không tồn tại vấn đề gì. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi kém hơn hắn cả mười tuổi đó, có điều câu thông chắc khẳng định không thành vấn đề, huynh đệ của hắn trước đây là sư gia của tôi, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn không tồi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Lần này đồng chí Lăng Không chủ động xin đi giết giặc muốn tới Bắc Cảng công tác, hắn đối với cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ thì rất đau lòng, tôi và bí thư Tống cũng nói với hắn rồi, tố chất của đồng chí Lăng Không khá cứng rắn, chúng ta cũng mang kỳ vọng rất lớn đối với hắn. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Thật ra tố chất của tôi cũng khá cứng rắn, vì sao lãnh đạo không cân nhắc một chút, đặc biệt đề bạt tôi?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Làm quan phải bước lên từng bước, chuyện một bước lên trời không có đâu. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu yên tâm, bất kể anh tới Bắc Cảng làm người đứng đầu thì tôi cũng sẽ phối hợp công tác tốt với hắn. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Trương Dương, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu lại từng cứu cháu tôi, tôi đối với cậu trước giờ đều là có gì nói đấy. "

Trương Dương:: "Bộ trưởng Tiêu cứ chỉ giáo. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "cậu và con gái của bí thư Tống đã đăng ký kết hôn rồi, về sau cậu làm việc không chỉ đại biểu cho bản thân cậu, trên ý nghĩa nào đó thì cũng đại biểu cho bí thư Tống. "

Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Tôi không đại biểu được, tôi chính là tôi, liền đại biểu cho bản thân tôi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Bất kể cậu muốn hay không thì về sau trên người cậu sẽ bao phủ vầng sáng là con rể bí thư tỉnh ủy, vầng sáng này có thể mang đến cho cậu một số lợi thế, nhưng cũng sẽ mang đến cho cậu rất nhiều sự bất tiện, cậu làm ra thành tích thì người khác sẽ cho rằng là bí thư Tống chiếu cố, cậu nếu phạm sai lầm thì người hữu tâm sẽ anh sai lầm của cậu để tiến hành công kích bí thư Tống, cho nên cậu về sau làm việc nhất định phải khiêm tốn cẩn thận, tôi không phải nói phương pháp làm việc trước đây của cậu có gì sai, mà là giờ đã khác xưa rồi, làm việc không chỉ phải nghĩ tới mình, còn phải nghĩ tới liệu sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho người bên cạnh nữa. "

Trương Dương biết Tiêu Nãi Vượng nói những lời này với nói tuyệt đối là chân thành, y cũng muốn tốt cho mình nên mới nói vậy, quả thực mình hiện tại và Sở Yên Nhiên trên pháp luật đã chính thức là vợ chồng, hành động ngôn hành của hành động khẳng định sẽ làm người ta tự chủ tự chủ được mà liên hệ với Tống Hoài Minh, Trương đại quan nhân thở dài: "Tôi bỗng nhiên có cảm giác như tay chân bị trói buộc. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Đạo lý của Quan trường chính là đạo lý sinh tồn trong khe hở, làm sao có thể thoải mái lướt đi trong khe hở mới là cảnh giới tối cao của đạo làm quan, tương lai cậu sẽ minh bạch thôi. "

Trương đại quan nhân nói: "Trên đời này không thể chỉ tồn tại một loại đạo lý, một chuyện như nhau, người bất đồng sẽ có cách giải quyết khác nhau, có người làm được làm được cầu sinh trong kẽ hở, có người thì căn bản lại làm được. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Không làm được thì phải có bản sự phá núi dời biển, gặp núi thì mở núi, gặp nước thì bắc cầu.

Trương đại quan nhân nói: "Quan trường đúng không phải là nơi giành cho kẻ đần. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Khi cậu cảm thấy thế giới đáng ghét, thì đổi một góc độ khác để nhìn nó, cậu sẽ một lần nữa phát hiện chỗ đáng yêu của nó. "

Trương đại quan nhân nói: "Trong quan trường chỉ có hai góc độ. "

"Hai góc độ ư?"

"Đúng vậy, nhìn xuống và nhìn lên, rất đơn điệu. "

Tiêu Nãi Vượng nghĩ nghĩ đạo lý trong đó, không khỏi bật cười, lời nói của lời nói vẫn rất có triết lý.

Lão sư trong lòng Trương đại quan nhân là Cố Doãn Tri, mỗi khi hắn không nhìn rõ phương hướng đều sẽ giành thời gian tới chỗ Cố Doãn Tri, kể lại sự hoang mang trong lòng cho y nghe, để Cố Doãn Tri Cố Doãn Tri chỉ điểm bến mê. Lần này hắn cũng không ngoại lệ, vẫn giành thời gian tới chỗ Cố Doãn Tri một chuyến.

Trương Dương Trương Dương bất ngờ là, tới biệt thự ở ven hồ hà hà thì cửa đóng chặt, chủ nhân không có ở nhà, chỉ có một người giúp việc phụ trách trông nhà, sau khi hỏi qua mới biết cả nhà Cố Doãn Tri đi du lịch rồi, nghe nói lần này đi chắc phải hơn một tháng.

Trương Dương nghĩ thấy cũng có chút kỳ quái, trước đó không hề nghe Cố Dưỡng Dưỡng nói qua, lúc này mới nhớ tới Cố Dưỡng Dưỡng đã một đoạn thời gian rồi không gọi điện thoại cho hắn, nhớ tới mối tình thắm thiết của cô gái nhỏ này đối với mình, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi nảy sinh một số tư vị phức tạp.

Cố Doãn Tri không có nhà, Trương đại quan nhân cũng không về như vậy, tới công trường chùa Thu Hà, có thể là hắn hôm nay ra ngoài không xem lịch, hòa thượng Tam Bảo không ngờ cũng không ở công trường, có điều pháp sư pháp sư thì vừa hay có ở đó. ông ta và Trương Dương cũng rất thân nhau, đối với Trương Dương cũng vô cùng khách khí, mỉm cười nói với Trương Dương: "Trương thí chủ đến tìm Tam Bảo à?"

Trương Dương nói: "Vừa hay đi ngang qua, cho nên đặc biệt tới thăm, thuận tiện bái phỏng đại sư. "

Tuệ Không nói: "Tam Bảo tới Bắc Cảng rồi, vốn chúng tôi định cuối tháng tới Tĩnh Vân tự giảng, nhưng Bắc Cảng gặp sóng thần, chùa chiền bên đó cũng bị phá hủy, cho nên chuyện này bị trì hoãn, tôi bảo Tam Bảo tới xem tình huống. "

Trương Dương nói: "Bắc Cảng lần này gặp tai hoạ rất nặng, có điều đảng và chính phủ cũng ủng hộ chúng tôi rất lớn, chúng tôi nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này. "

Tuệ Không mỉm cười nói: "Tôi cũng tin các anh có thể làm được. "

Tuệ Không dẫn Trương Dương đi xem tiến triển phục kiến chùa Thu Hà, ở công trường Trương Dương bất ngờ gặp được cha của Tần Thanh, Tần Truyền Lương, Tần Truyền Lương lần này là đặc biệt từ Giang Thành tới, lúc trước ông ta hiệp trợ phục kiến chùa Thu Hà, cũng bỏ không ít thời gian ở đây, hiện tại tuy rằng đã trở về Giang Thành dưỡng lão, nhưng vẫn nhớ công tác bên này, hai ngày trước lấy cớ đi du lịch giải sầu quay lại, vừa tới đã đến công trường làm việc nghĩa.

*****

Trương Dương nhìn thấy Tần Truyền Lương đang chỉ huy công nhân tu bổ đại điện, không khỏi cười nói: "Chú Tần, chú tới đây từ lúc nào vậy?"

Tần Truyền Lương nghe thấy giọng nói của Trương Dương, xoay người nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng có vài phần xấu hổ, ông ta tới trước mặt Trương Dương: "Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên tới đây giải sầu. "

Trương Dương nói: "Giải sầu hay là làm việc tình nguyện? Chị Thanh có biết hay không?"

Tần Truyền Lương rất khẩn trương nói v Trương Dươnvới p Trương Dương, chuyện này cậu trăm ngàn lần đừng có nói cho nó biết, tôi thực sự là nhàn tới chán quá, nó hiện tại ra nước ngoài học, đừng có để nó lo lắng thêm. "

Trương Dương nói: "Chú yên tâm, chuyện này cháu sẽ coi như là không thấy. " Trong lòng lại có chút hổ thẹn, Tần Thanh không phải ra nước ngoài học, căn bản là vụng trộm sinh con cho mình, Tần Truyền Lương chính là nhạc phụ đại nhân của mình, ngẫm lại thấy mình cũng quá vô sỉ rồi, An Ngữ Thần, Tần Thanh đều đã sinh hoặc là đang mang cốt nhục của mình, nhưng mình lại ngại thân phận, không thể cho họ danh phận, đối với những đối với này thật sự là có chút bất công, nhưng nếu chuyện này lộ ra, đối với Yên Nhiên thì lại là rất bất công, cái khác không nói, chỉ cần một đám nhạc phụ này cũng không thể đáp ứng cho mình đối đãi với con gái họ như vậy.

Tần Truyền Lương mời Trương Dương tới uống trà dưới tán cây, đề tài của ông ta tất nhiên không rời khỏi con gái: "Gần đây có liên hệ với tiểu Thanh không?"

Trương đại quan nhân giả vờ giả vịt nói: "Hai ngày trước vừa nói chuyện với nhau. " Trên thực tế hắn và Tần Thanh cơ hồ mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, trước mắt bụng của Thanh mỹ nhân đã to đùng rồi, thai nhi cũng rất bình thường, bước đầu chẩn đoán là con gái, Tần Thanh vô cùng vui vẻ, hiện tại ở trong biệt thự của An Ngữ Thần ở Thụy Sĩ, An Ngữ Thần đối với cô ta cũng chiếu cố rất chu đáo, giải quyết tất cả vấn đề về thân phận của thai nhi, thế giới này rất thực tế, ở phương tây lại càng như vậy, cơ hồ là không có tiền thì chẳng làm được gì.

Tần Truyền Lương nói: "Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lựa chọn của tiểu Thanh, làm đang tốt vì sao lại muốn vứt bỏ sự nghiệp. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra cháu cũng hiểu lựa chọn của chị Thanh, ở trong quan trường càng lâu thì lại càng cảm nhận được sự phức tạp của quan trường một cách rõ ràng, đây là một nghề nghiệp đỏi hỏi tố chất tâm lý, người không có tâm tạng cường đại thì không thích hợp tồn tại trong quan trường. "

Tần Truyền Lương nói: "Dã tâm càng lớn thì áp lực phải thừa nhận cũng càng lớn, áp lực là do mình tạo ra, theo tôi thấy, các anh làm một cán bộ cấp khoa nho nhỏ cũng được, làm cán bộ cấp thính cũng được, không có gì khác nhau cả. "

Trương Dương cười nói: "Trên đời đa số người không cho rằng như chú đâu, có điều hiện tại cháu xem như đã hiểu rồi, làm thính trưởng chưa chắc đã khoái hoạt hơn so với làm khoa trưởng. "

Tần Truyền Lương nói: "Làm quan cũng được, nghiên cứu học vấn cũng được, cái theo đuổi không gì ngoài một loại cảm giác được công nhận, hy vọng người khác sẽ khẳng định giá trị của anh, hy vọng thông qua thành tích đã làm ra để chứng minh năng lực của bản thân. Các anh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng rồi cũng sẽ có ngày phải già đi, cho nên tôi cho Các anh một đề nghị, đừng bức mình gắt quá, đừng tạp áp lực quá lớn cho bản thân. "

Trương Dương gật đầu.

Tần Truyền Lương nhìn chùa Thu Hà đã có quy mô ban đầu, nói khẽ: "Một đoạn thời gian không tới, chùa Thu Hà này đã thay đổi rất nhiều, chờ tôi lần sau tới nữa, chắc hẳn chùa Thu Hà đã xây xong rồi. " ông ta tạm dừng một chút rồi lại nói: "Không biết khi đó tiểu Thanh đã về chưa?"

Trương Dương nói: "cháu hình như nghe chị ấy nói cuối năm sẽ về. "

Cuối năm Tần Thanh chắc đẻ xong rồi, đến lúc đó có trở về hay không thì. , Trương đại quan nhân nói như vậy chỉ để an ủi Tần Truyền Lương.

Tần Truyền Lương nói: "Tôi không phải muốn nó về, thật ra chỉ cần nó sống vui thì sống ở đâu cũng được, người làm cha làm mẹ không mong có thể ở bên con cả đời, tôi hiện tại đã hiểu được một chuyện, phải tôn trọng lựa chọn của con cái, bất kể nó lựa chọn sống như thế nào, chỉ cần là nó cam tâm tình nguyện thì chúng tôi chỉ có chỉ chúc phúc cho nó. "

Trương đại quan nhân luôn cảm thấy trong lời nói của Tần Truyền Lương có ẩn ý, chắc là ông ta đa nhìn ra mình và Tần Thanh có gì đó với nhau, có lẽ cũng đa đoán được gì đó nhưng không nói ra, chẳng lẽ vị nhạc phụ đại nhân này đã ngầm đồng ý tư tình của hắn và Tần Thanh, những lời này rõ ràng đang ám chỉ, để mặc cho họ yêu nhau chỉ cần hạnh phúc là được rồi.

Trương đại quan nhân nhìn nhìn Tần Truyền Lương, hắn sẽ không chủ động thừa nhận quan hệ của mình và Tần Thanh, cười nói: "Chú Tần đúng là thoáng thật. "

Tần Truyền Lương nói: "Con cái lớn rồi, người làm cha mẹ cũng không quản được, cũng chỉ có thể thoáng thôi. "

Trương đại quan nhân nghe vậy thì mặt nóng lên, hắn nhớ tới mình và Sở Yên Nhiên buổi chiều còn phải trở về Tân Hải, vội vàng cáo từ Tần Truyền Lương.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng Margaret buổi chiều từ Đông Giang đi, vừa ly khai Đông Giang không lâu thì trời đã đổ mưa to, lão thái thái ngủ ngon lành ở ghế sau, Trương Dương thì phụ trách lái xe, trời mưa trời mưa quá lớn, Sở Yên Nhiên thỉnh thoảng nhắc nhở hắn phải lái chậm lại, thậm chí đề xuất muốn lái xe thay hắn.

Trương đại quan nhân nói: "Yên Nhiên à, chúng ta không thề dùng con mắt cũng để nhìn người được, hiện tại trình độ lái xe của anh so với ngày trước thì hơn nhiều rôi, nói sao cũng có thể tính là bán chuyên nghiệp đó. "

Sở Yên Nhiên nói: "Đừng có bốc phét, với trình độ lái xe của anh, em thực sự không yên tâm. "

Trương Dương nói: "Tốt xấu gì anh cũng từng tự lái xuyên Tạng một chuyến, chúng ta đừng nhìn người qua khe cửa hẹp có được không?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh lợi hại, có điều anh lái xe tới Tây Tạng làm cái gì? Không quản Ngàn dặm xa xôi như vậy, rốt cuộc là cái gì đã thúc đẩy anh làm như vậy. "

Trương đại quan nhân nhất thời nghẹn lời, lúc ấy là để cứu An Ngữ Thần nên mới tới, mình lỡ lời để lộ ra chuyện này rồi. Có điều sơ hở của Trương đại quan nhân thật sự là rất nhiều, Sở Yên Nhiên trợn mắt lườm hắn, cô ta cũng lười đi so đo với hắn, thật ra nếu đòi ngửa bài với hắn, có ba ngày ba đêm cũng không xong.

Sở Yên Nhiên nói: "Em nghe nói anh hiện tại đã thăng lên làm thính rồi!"

Trương Dương cười nói: "Ít nhiều cũng nhờ sự quan tâm chiếu cố của bí thư Tống đối với anh. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh thực sự định đi tới điểm đen trên con đường này ư?"

" Cái gì gọi là điểm đen? Anh là đi trên đường rộng thênh thang, là con đường quang minh. "

Sở Yên Nhiên nói: "Dẹp đi, từ khi anh tới Tân Hải thì chuyện ùn ùn kéo tới, đồng chí Trương Dương, lăn lộn trên quan trường hình như không được đắc ý lắm thì phải?"

Trương đại quan nhân nói: "Cũng tàm tạm. "

" Phùng má giả làm người mập chính là lọai người như anh đó, em nhớ rõ lúc trước có người nói sau khi chuyện của Tân Hải kết thúc thì sẽ rời khỏi sân khấu chính trị!"

Trương đại quan nhân nói: "Anh nói!"

Sở Yên Nhiên nói: "Bí thư thị ủy Tân Hải cũng lên làm rồi, phó thính cũng được giải quyết rồi, ban thường ủy thành phố Bắc Cảng cũng vào rồi, phải chăng lại có dã tâm mới. "

Trương Dương nói: "Không có dã tâm gì cả, ở trong quan trường lăn lộn mấy năm, anh cũng chán ghét sự đấu đá trong đây rồi, hơn nữa anh hiện tại đã thành con rể của bí thư Tống, trong mắt người khác, anh làm tốt đến mấy cũng là nhờ được chiếu cố chiếu cố, anh nếu gây ra chuyện thì chính là làm mất mặt bí thư Tống, về sau con đường làm quan này càng làm càng khó. "

Sở Yên Nhiên nói: "Nói đi nói lại thì là trách cha em. "

Trương Dương nói: "Anh không hề có ý trách ông ấy, anh là nói thực tế thôi. "

Sở Yên Nhiên nói: "Nếu đã nhận thức được sự tàn khốc của hiện thực thì hay là mau chóng lạc đường thì quay lại đi, Trương Dương, cho mình nghỉ ngơi, em dẫn anh tới đảo thần miếu chơi, em bảo đảm, tới nơi đó rồi, anh khẳng định sẽ vui đến quên cả trời đất. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Cô bé, đang quanh co lòng vòng mắng anh là Lưu Thiện à!"

"Lưu Thiện thì sao? Lưu Thiện còn là vua của một nước, một phó thính như anh được so sánh với cấp chính quốc thì rõ ràng là sự vinh hạnh của anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Còn có một điểm anh không bằng người ta, hậu cung của Lưu Thiện có tới ba ngàn mỹ nữ. "

Sở Yên Nhiên nói: "Biết anh tâm địa gian giảo mà. "

Trên đường tuy đi rất chậm, nhưng hai người đấu võ miệng cũng rất vui vẻ. Khi tới Giang Thành thì trời đã tối rồi, Margaret cũng tỉnh lại, bà ta bỗng nhiên có ý định, muốn tới núi Thanh Đài thăm lão bằng hữu Trần Sùng Sơn.

mưa vẫn chưa ngớt, dưới tình trạng thời tiết như vậy mà chạy tới Tân Hải thì ít nhất cũng phải mất thêm ba tiếng đồng hồ nữa, Trương Dương đề nghị tới Giang Thành ở tạm, có lên núi Thanh Đài hay không thì để xem ngày mai tình huống thời tiết thế nào.

Trương Dương dẫn họ đi ăn cơm, sau đó thì trực tiếp lái xe tới biệt thự nhà gỗ ở hồ Nam, từ sau khi Trương Dương rời khỏi Giang Thành, căn biệt thự này đa số thời gian đều là để không, Hồ Nhân Như tìm chuyên gia giữ gìn và chăm sóc, cho nên nơi này mới không bị cũ kỹ.

Sở Yên Nhiên và Margaret cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, ba người hàn huyên một lát trong phòng khách thì Margaret đi ngủ trước.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên người tới thì tới ban công tầng hai, đứng đó nhìn hồ Nam ở xa xa, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ, biểu thị mùa thu trong bất tri bất giác đã đến rồi, mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, sao trên trời sáng ngời.

*****

Trương Dương từ phía sau ôm Sở Yên Nhiên vào trong lòng, mũi hít mùi hương trong mái tóc ướt của cô ta, nói khẽ: "Tối nay chúng ta cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại, thoái mái ngủ với nhau rồi. "

Sở Yên Nhiên lại nói: "Không được, anh ngủ phòng anh, em ngủ phòng em. "

Trương Dương nói: "Đã đăng ký kết hôn rồi, chính là vợ chồng hợp pháp, đại biểu hai ta có quyền ngủ chung giường, chẳng ai nói được gì cả. "

Vẻ mặt Sở Yên Nhiên có chút ngượng ngùng: "Nhưng bà ngoại em ở đây. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Bà ngủ ở dưới lầu, chúng ta ngủ ở trên lầu, làm gì bà cũng không biết đâu. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh đáng ghét lắm, trong đầu chỉ nghĩ tới việc này thôi, anh lâu như vậy không gặp em. Chẳng lẽ không có gì muốn nói với em có? Có nghĩ tới chúng ta sẽ thiết kế hôn lễ như thế nào, có nghĩ tới anh lúc nào mới có thể thoát khỏi cảnh công tác bận rộn, có nghĩ tới... "

Không đợi Sở Yên Nhiên hỏi xong, Trương đại quan nhân đã bế thốc cô ta lên, Sở Yên Nhiên hô khẽ, ôm cổ hắn.

Trương đại quan nhân hôn phớt qua môi Sở Yên Nhiên. Sau đó nói: "Anh hiện tại chỉ nghĩ đến hưởng thụ quyền lợi của anh như thế nào. Em là vợ anh, đừng có hỏi nhiều như vậy, em tối nay chỉ phải làm có một việc, chính là làm tốt nghĩa vụ của một người vợ. "

Bọn họ đang lúc trẻ tuổi, lâu ngày gặp lại!" tất nhiên là đầy hăng hái, Trương đại quan nhân đối với Sở Yên Nhiên vừa mới trở thành kiều thê của mình, tất nhiên là hạ hết công phu ôn nhu, khiến cho Sở Yên Nhiên thở hổn hển, luôn miệng xin tha.

Mấy độ xuân tình đi qua, thân thể mềm mại của Sở Yên Nhiên tựa vào trong lòng Trương Dương, tứ chi của hai người vẫn quấy lấy nhau, Sở Yên Nhiên hai mắt ôn nhu như nước, thâm tình nhìn Trương Dương: "Đúng là không chịu nổi anh. Anh đó, rốt cuộc có phải làm bằng sắt hay không. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh đơn giản là sức khẻo tốt, ở phương diện nào đó thì yêu cầu hơi nhiều một chút, cái này không tính là khuyết điểm chứ?"

Sở Yên Nhiên nói: "Cho dù anh là người làm bằng sắt thì cũng có một ngày bị hút sạch. "

Trương đại quan nhân nói: "Đừng quên anh không phải người bình thường, anh là từ triều Đại Tùy tới... Ối... " Sở Yên Nhiên thình lình nhéo lỗ tai hắn: "Triều Đại Tùy này, triều Đại Tùy này, anh thực sự coi mình là văn vật ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Vì sao khi anh nói thật thì em luôn không tin?"

Sở Yên Nhiên ôm chặt hắn: "Anh là người cổ đại cũng được, người ngoài hành tinh của được, tóm lại em đã gả cho anh thì sẽ ở với anh cả đời, anh đi đâu thì em đi đó. Anh đừng hòng chạy thoát. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh đã bao giờ muốn chạy đâu? Em cho anh chạy anh cũng không chịu. "

Sở Yên Nhiên nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn cùng bà ngoại lên núi Thanh Đài. "

Trương Dương nói: "Xem thời tiết thế nào đã rồi tính. "

Trời đẹp, trận mưa vào buổi chiều hôm ấy thì ngừng lại, ngày hôm sau không mưa, sáng sớm lão thái thái đã dậy, Trương Dương và Sở Yên Nhiên tuy rằng đã đăng kí kết hôn, nhưng dù sao cũng chưa chính thức tổ chức nghi thức, cho nên hai người vẫn chú ý tị hiềm, Trương Dương nửa đêm lẻn về phòng của mình ngủ, hắn thức dậy còn sớm hơn lão thái thái, khi Margaret ra bên ngoài, nhìn thấy Trương Dương đang đánh quyền trên bãi cỏ thì không khỏi cười nói: "cậu luyện công cũng chịu khó nhỉ. "

Trương đại quan nhân nói: "Luyện công phải kiên trì, nếu ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng thì không thể nào thành được. "

Margaret nói: "cậu đối với Yên Nhiên cũng phải bảo trì loại tinh thần kiên trì này, như vậy tôi mới an tâm. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Bà ngoại. bà yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến hạnh phúc hạnh phúc. "

Margaret nhìn đồng hồ, đã là năm rưỡi sáng, bà ta nhìn nhìn cửa sổ phòng Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên vẫn chưa dậy à, con bé này không ngờ ham ngủ thế, đã nói là sáng sớm lên núi Thanh Đài mà. "

Trương đại quan nhân đương nhiên biết Yên Nhiên vì sao đến bây giờ vẫn chưa dậy, tối hôm qua hai người triền miên cả nửa đêm, Sở Yên Nhiên sao có thể so với tố chất thân thể của mình, cô bé chắc bị dày vò quá, muốn dậy sớm chắc hơi khó, hắn cười nói: "Có thể là đi đường mệt quá, để cháu đi gọi. "

Trương Dương Sở Yên Nhiên ngoài phòng Sở Yên Nhiên, cửa phòng không hề khóa, hắn mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy người ấy vẫn đang ngủ say, cười cười cười cười, đi tới, vươn tay ra vỗ lên cắp ngựa co dãn kinh người của Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nói mê: "Đừng... "

Trương Dương người cười: "Đừng cái gì? Mặt trời lên cao rồi, dậy đi thôi. "

Sở Yên Nhiên lúc này mới mở mắt, chớp chớp nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, mìm môi nói: "Đáng ghét, người ta mệt quá. Đều tại anh, dày vò người ta cả một đêm. "

Trương đại quan nhân hôn lên mặt cô ta: "Bà ngoại đang chờ ở bên ngoài kia kìa, đã nói là sẽ lên núi Thanh Đài rồi, em đừng để lão nhân gia phải đợi lâu. "

Sở Yên Nhiên thở dài: "Lát nữa anh lái xe,

"Được, chỉ cần em thích thì anh sẽ làm lái xe cho em cả đời. "

Ba người ăn sáng đơn giản rồi xuất phát tới núi Thanh Đài, hiện tại từ Giang Thành tới núi Thanh Đài đã xây đường cao tốc, đường trước đây phải đi mất gần hai tiếng đồng hồ, hiện tại chỉ cần không đến bốn mươi phút.

Trương Dương trực tiếp lái xe tới bãi đỗ xe của thác Bôn Long, đến nơi thì là bãy giờ rưỡi, đi lên nữa thì phải đi bộ, Margaret đi được vài bước thì thở hổn hển, Trương đại quan nhân chủ động cõng bà ta, lão thái thái cũng không khách khí với thằng cháu rể này, dù sao với sức khỏe của bà ta thì cũng không thể trèo lên được tới đỉnh Thanh Vân.

Hải đi qua Thanh Vân trúc hải thì nhìn thấy khu vực ngoại cảnh đã được đổi mới hoàn toàn, đường đi thông tới Thanh Vân trúc hải bị lưới sắt chặn lại, Trương đại quan nhân vốn cho rằng đây là xuất phát từ bảo hộ cảnh quan, nhưng đi thêm về phía trước thì bị hai nhân viên công tác cản lại: "Ê! Đồng chí, mua vé đi!"

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì nhíu mày, núi Thanh Đài này có bán vé thì không sai, nhưng chỉ giới hạn trong cảnh khu khai phá đã hoàn thiện, vùng này trước đây chưa bao giờ có thu vé, Trương Dương nói: " chúng tôi lên núi thăm người thân. "

Hai người trẻ tuổi gác cửa nói: "Lên núi thì phải mua vé. "

Sở Yên Nhiên lấy ví ra chuẩn bị mua vé thì Trương đại quan nhân cản lại: "Các anh là người của đơn vị nào?Nhà của tôi ở trên núi, tôi về nhà còn phải mua vé à?"

Tên thanh niên cao trong đó nói: "Giấy tờ của anh đâu? Tôi bảo này, anh lớn vậy rồi, mua ba cái vé cũng tiếc à. "

Trương đại quan nhân thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, thằng cha này có mắt không tròng rồi, không ngờ không biết mình là ai? Lão tử tiếc ba cái vé à? Lão tử là không nuốt trôi được cục tức này, khai phá du lịch núi Thanh Đài chính là một tay tôi làm, là người tạo phúc một phương, hiện tại quay lại tìm quay lại thăm người thân mà còn thu vé vào cửa của tôi, thế này con mẹ nó không phải phản rồi sao?

Sở Yên Nhiên nói: "Các anh nói gì vậy? Các anh thu vé vào cửa đã được quốc gia phê chuẩn chưa? Có thủ tục chính quy không?"

Thanh niên cao nói: "Liên quan gì tới cô? Một nữ hài tử xinh đẹp học gì không học, lại học người ta trốn vé, tôi không muốn nói chuyện với cô. "

Với tính tình của Trương đại quan nhân trước đây thì đã sớm tát cho hắn một phát rồi, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không tồi, không định so đo với đám người bình thường này.

Margaret có chút tức giận: "Chỗ nào cũng bắt mua vé vào cửa, đến núi Thanh Đài cũng thu vé, phong cảnh danh thắng của nơi này đều là của quốc gia, nhân dân là chủ nhân của quốc gia, về nhà còn phải mua vé, đúng là chuyện lạ đó đây. "

Một gã thanh niên khác cười nói: "Lão nhân gia à, bà cũng không phải là người Trung Quốc, người nước ngoài cũng phải mua vé, có điều bà lớn tuổi rồi, được giảm giá. "

Sở Yên Nhiên nói: "Đơn vị thượng cấp của Các anh là đơn vị nào?"

Thanh niên đó nói: "Chính phủ xã Hắc Sơn Tử, ban quản lý phong cảnh núi Thanh Đài. "

Sở Yên Nhiên cố ý nói: " Xã Hắc Sơn Tử à, các anh biết Trương Dương không?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thanh niên cao nói: "Trương Dương à, cô là nói cán bộ Trương Dương từ xã Hắc Sơn Tử của chúng tôi đi ra, hiện tại đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tân Hải ư?"

Sở Yên Nhiên gật đầu, cười khanh khách nhìn Trương Dương.

Hai người đồng thời nói: "Sao lại không biết, anh ta chính là một vị quan tốt, khu phong cảnh núi Thanh Đài chúng tôi nếu không có anh ta thì sẽ không phát triển tới quy mô hiện tại. Nếu nói có người có thể được miễn phí vé thì bí thư Trương chính là một trong số đó. "

Margaret đứng bên cạnh nghe không nhịn được liền bật cười, không ngờ quan thanh của Trương Dương cũng không tệ lắm.

Trương đại quan nhân nghe mà mặt mày hớn hở.

Sở Yên Nhiên nói: "anh ta chính là Trương Dương, các anh không biết à?"

Hai thanh niên nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, lúc này mới đối chiếu Trương Dương với nhân vật truyền kỳ trên ti-vi, sau khi nhận ra Trương Dương thì hai người lập tức thay đổi thái độ, thanh niên cao liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi thực sự không nhận ra, xin lỗi. "

Trương đại quan nhân lắc đầu, hắn cũng lười nhiều lời với hai nhân viên quản lý này, cõng Margaret đi lên đỉnh Thanh Vân, tiến vào trong đó mới phát hiện phí là một bộ phận trúc hải, ngoài ra còn có một con đường nhỏ có thể đi thông tới đỉnh Thanh Vân. Có điều du khách rất ít đến đây, nơi này có độ cao so với mặt biển rất cao, địa thế hiểm trở, đồng bộ du lịch chưa hoàn thiện, còn có một nguyên nhân chắc chính là bị thu, vé vào Thanh Vân trúc hải và đỉnh Thanh Vân không ngờ là ba mươi đồng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)