Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1202

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1202: Hiến máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Khi Đoàn người Trương Dương chạy đến bệnh viện của Vu Tử Lương ở Giang Thành thì Vu Tử Lương đã sai người chuẩn bị trước phẫu thuật, y quyết định tự mình phẫu thuật cho Tô Viện Viện, về phần Khưu Phượng Tiên thì do vợ y Chu Tú Lệ mổ chính.

Sau khi hai người bị thương song song được đẩy vào phòng phẫu thuật, Khưu Khải Minh không khỏi oán hận, trong mắt hắn thì thương thế của chị họ và Tô Viện Viện đều rất nghiêm trọng, nhưng phía bệnh viện vì sao phải nặng bên này nhẹ bên kia, có điều thằng cha này cũng không dám lộ ra trước mặt mọi người, lặng lẽ nói với Khưu Chỉ Đống ý nghĩ trong lòng.

Biểu hiện của Khưu Chỉ Đống đối với việc này cũng rất thản nhiên, y thấp giọng dặn dò Khưu Khải Minh: "Thương thế của Tô tiểu thư nặng hơn, xử lý không ổn sẽ nguy hiểm tới tính mạng, chị họ của cháu bị thương ở vai phải, không có nguy hiểm tới tính mạng. " Lời tuy như vậy, nhưng trong lòng cũng lo lắng vô cùng, dù sao cũng là cốt nhục liền tâm.

Phẫu thuật tiến hành bao lâu thì nhóm máu của Tô Viện Viện liền xuất hiện báo nguy, một hộ sĩ ra ngoài phòng phẫu thuật, nói với mọi người: "Có người nhà của Tô Viện Viện hay không?"

Đỗ Thiên Dã đứng dậy.

Hộ sĩ nói: "Nhóm máu của Tô Viện Viện rất hiếm gặp, R âm tính, bởi vì bệnh nhân mất máu rất nhiều, phải truyền máu, nhưng trong kho máu của chúng tôi căn bản không có loại máu này, các anh ai là trực hệ của cô ta?"

Vẻ mặt của Đỗ Thiên Dã lập tức trầm trọng, hắn tuy rằng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng hắn cũng từng nghe nói nhóm máu này cực kỳ hiếm thấy, được xưng là máu gấu mèo, chỉ có thể tiếp nhận nguyên máu cùng loại truyền vào, dưới tình huống khẩn cấp như thế nào, biết tìm đâu người có cùng nhóm máu với cô ta để truyền máu đây? Đỗ Thiên Dã nói: "Cô ta còn có một người anh trai, có điều... " Tô Viện Viện quả thực có anh trai là Tô Quốc Trạch, có điều Tô Quốc Trạch trước mắt không ở Giang Thành, mà tới Lưỡng Quảng đi công tác về phía, cho dù hiện tại liên hệ với hắn, từ bên kia cũng không thể về ngay được. "

Sau khi Đỗ Thiên Dã nói rõ tình huống thì hộ sĩ nói: "Như vậy vô cùng phiền toái, tình huống của người bị thương vô cùng khẩn cấp, nếu như không thể kịp thời tìm được nguồn máu phù hợp, chỉ sợ sẽ rất phiền toái. " Cô ta nói tuy rằng rất uyển chuyển, nhưng mỗi người đều cảm thấy tình huống của Tô Viện Viện không được lạc quan, không khéo sẽ vì mất máu mà tử vong.

Đỗ Thiên Dã cầm điện thoại nói: "Tôi liên hệ với trạm máu. "

Hộ sĩ đó nói: "Trạm máu của địa phương Giang Thành không có dự trữ loại này, chúng tôi đã liên hệ với thành thị xung quanh rồi, xin hỏi, Tô Viện Viện còn có thân thuộc khác hay không. "

Đỗ Thiên Dã lắc đầu.

Trương Dương Ở bên cạnh nói: "Hay là để tôi thử xem!"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trương Dương, thằng cha này đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Trừ Trương Dương ra, Đỗ Thiên Dã Khưu Chỉ Đống đều đi tới, bọn họ cũng đề xuất thí nghiệm nhóm máu một chút, dưới tình huống như vậy, mỗi người đều muốn tận một phần lực.

Kết quả so sánh nhóm máu rất nhanh được đưa ra, hộ sĩ đó cầm kết quả tới phòng nghỉ, cười nói với Trương Dương: "Nhóm máu của hai người hoàn toàn phù hợp, anh chắc là em trai của cô ta!" Trương đại quan nhân cười cười, ánh mắt mọi người đều chiếu lên người hắn, máu gấu mèo trân quý như vậy, sẽ không trùng hợp tới loại tình trạng này, Trương đại quan nhân nói: "Tôi là bằng hữu của cô ta. " Hắn không nói những lời này thì thôi, nói ra càng hiềm giấu đầu lòi đuôi.

Hộ sĩ nói: "Bình thường người có nhóm máu R âm tính rất hiếm gặp, không ngờ tối nay tôi lại gặp được hai người, khéo thật đấy. "

Trương đại quan nhân đương nhiên biết vì sao lại khéo như vậy.

Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh tuy rằng cảm thấy trùng hợp, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao Tô Viện Viện cũng không quen thuộc với họ, bọn họ vẫn chưa chú ý tới mức đó.

Nhưng Đỗ Thiên Dã từ tất cả những gì phát sinh đã ý thức được gì đó, hắn không nói gì, vươn tay ra vỗ vỗ vai Trương Dương, ý tứ là nhờ cả vào anh.

Trương đại quan nhân đứng lên: "Đi! Dẫn tôi đi hiến máu!"

Mũi tên đó bắn xuyên ngực trái của Tô Viện Viện, đâm thủng phổi phải và màng tim của cô ta, cô ta và Khưu Phượng Tiên đồng thời được đưa vào phòng phẫu thuật để tiến hành phẫu thuật, nhưng Khưu Phượng Tiên phẫu thuật một giờ sau thì xong, hơn nữa không hề được đưa vào phòng giám sát bệnh nặng.

Phẫu thuật của Tô Viện Viện thì kéo dài ba tiếng đồng hồ, sau khi Trương đại quan nhân hiến máu thì ra bên ngoài nghỉ ngơi, Đỗ Thiên Dã ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa cho Trương Dương một hộp sữa để hắn bổ sung năng lượng.

Trương đại quan nhân uống cạn sữa, thở hắt ra, xoay người nhìn nhìn Đỗ Thiên Dã rồi thấp giọng an ủi: "Anh Đỗ, anh không cần phải lo lắng, y thuật của giáo thụ Vu rất giỏi, Tô Viện Viện cát nhân tự có thiên tướng. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Đa tạ!"

Trương Dương cười nói: "Giữa Chúng ta không cần phải nói những lời này. " Hắn tuy rằng thể chất trác tuyệt, nhưng vừa mới rồi đã hiến không ít máu, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, tựa vào sô pha hai mắt hai mắt lại nói: "Tối nay rốt cuộc là ai đã phát động trận ám sát này?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu hình như đã bắt được một người. "

Trương Dương gật đầu: "Những người đó đều là Ninja Nhật Bản. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi đã thông tri cho cảnh sát Giang Thành rồi, tới đỉnh Thanh Vân tiến hành điều tra toàn diện. "

Trương Dương nói: "Liệu có phải nhằm vào tôi hay không. " Trương đại quan nhân nói như vậy cũng không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là hắn cho rằng lựa chọn ám sát vào những lúc như thế này, rất có thể có liên quan tới một nhà Khưu Hạc Thanh đoàn tụ đoàn viên.

Đỗ Thiên Dã nói: "người Xách động kiện lần này chắc là muốn cả nhà chúng tôi tất cả chết cháy. "

Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới Khưu gia, anh có nghe nói không, cậu anh trước mắt đang tham dự tổng tuyển cử Đài Loan, có phải một số hành động của hắn đã chọc giận đối thủ, cho nên những người đó thừa dịp hắn tới nội địa, xuống tay với một nhà bọn họ hay không. "

Đỗ Thiên Dã không nói gì, hắn cẩn thận suy ngẫm phân tích này của Trương Dương, trong lòng cũng cảm thấy rất có thể, có điều Đỗ Thiên Dã không muốn tiếp tục tham thảo đề tài này, hắn nói khẽ: "Hôm nay đúng là vạn hạnh, nếu như không phải nhóm máu của anh và Viện Viện giống nhau, chỉ sợ phiền toái sẽ rất lớn. " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Muốn xét nghiệm một chút hay không, không khéo hai người quả thật có quan hệ huyết thống. "

Trương đại quan nhân đương nhiên biết Đỗ Thiên Dã đã hoài nghi quan hệ của mình và Tô Viện Viện, hắn cười nói: "Không cần xét nghiệm, thật ra tôi và cô ta vốn chính là chị em cùng cha khác mẹ. " Trước mặt Đỗ Thiên Dã hắn không cần thiết phải giấu diếm.

Đỗ Thiên Dã tuy rằng trong lòng đã đoán được một chút, nhưng trải qua Trương Dương chính miệng chứng thực, cũng khiến hắn trợn mắt há hốc miệng, hắn ngây ra nhìn Trương Dương, sau hơn nửa ngày mới nói: "Tại sao có thể như vậy?"

Trương đại quan nhân: "Nói Bất khả tư nghị có phải hay không? Thật ra tôi gần đây tôi cũng mới biết, cụ thể thế nào thì chỉ có thể hoi ông già đã chết của tôi thôi, hoặc là đi hỏi mẹ cô ta, có điều, bọn họ không còn tại thế, chuyện này dừng ở đây. "

" Viện Viện có biết hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Cô ta không biết, tôi cũng không nói với cô ta, hình như cũng không cần thiết phải nói. " Trương Dương vẫn nhắm mắt.

Đỗ Thiên Dã nghĩ nghĩ rồi nói khẽ: "Có lẽ như vậy cũng tốt. "

Tô Viện Viện nằm rưỡi sáng thì rời khỏi phòng phẫu thuật, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương mộc mực đợi ở bên ngoài chạy tới, khiến Trương đại quan nhân bất ngờ là, nữ bác sĩ đẩy xe ra không ngờ là Tả Hiểu Tình, thật ra cái này cũng không lạ, Tả Hiểu Tình từ lần trước sau khi trở về nước thì không đi, lựa chọn tới bệnh viện của Vu Tử Lương công tác.

Cô ta kéo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, cười cười với Trương Dương, nụ cười quen thuộc này khiến Trương đại quan nhân trong lòng lập tức sinh ra liên tưởng đối với chuyện cũ, hắn cũng cười đáp lại.

Đỗ Thiên Dã tới đẩy xe giúp, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Viện Viện.

Tả Hiểu Tình nói: "Yên tâm đi, mũi tên đó được lấy ra rồi, đã qua nguy hiểm, có điều còn cần phải quan sát chặt chẽ 24 tiếng đồng hồ, giáo thụ Vu nói không có nguy hiểm tới tính mạng. "

Đỗ Thiên Dã cảm động gật đầu, một đám người hộ tống Tô Viện Viện vào phòng giám sát bệnh nặng, sau khi trưng cầu sự đồng ý của phía bệnh viện thì Đỗ Thiên Dã thay quần áo cách ly tới trước giường Tô Viện Viện chăm sóc.

Trương đại quan nhân chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tả Hiểu Tình thay quần áo đi ra, vội vàng chạy tới.

Tả Hiểu Tình tựa hồ đã đoán được Trương Dương sẽ ở đây chờ mình, cô ta mỉm cười nói: "Anh vừa mới hiến nhiều máu như vậy, vì sao không đi tìm một chỗ nghỉ ngơi? Tinh thần vẫn tốt như vậy?"

Trương đại quan nhân nói: "Sức khỏe của tôi luôn rất tốt, hiếu chút máu này đối với tôi mà nói thì không tính là gì. "

Tả Hiểu Tình nói: "Đừng quá tự tin đối với sức khỏe của mình, là một bác sĩ tôi cho anh một lời khuyên, hiện tại anh tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều vào, ăn nhiều hoa quả giàu vitamin và uống nhiều nước. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Hình như không cần thiết phải nhắc nhở tôi, đừng quên chúng ta trước đây là bạn học. "

Tả Hiểu Tình sửa lại: "Anh là đệ của tôi mới đúng. Hơn nữa chúng ta không phải tốt nghiệp cùng một trường. "

Trương đại quan nhân nói: "Cô khinh thường tôi là vệ giáo sinh đúng không?"

*****

Mắt đẹp của Tả Hiểu Tình lưu luyến trên mặt Trương Dương, có chút ý vị sâu xa nói: "Tôi đã bao giờ coi thường anh chưa?"

Trương đại quan nhân bật cười: "Vậy thì chính là cô rất coi trọng tôi rồi. "

Tả Hiểu Tình cắn cắn môi nói khẽ: "Nhàm chán!" Cô ta nhìn đồng hồ: "Sáu giờ rồi, tôi phải về ngủ bù một giấc đây. "

Trương Dương nói: "Bận cả một đêm rồi, vẫn chưa ăn sáng đúng không, hay là tôi mời nhé?"

Tả Hiểu Tình cười nói: "Anh vẫn tham ăn như vậy, nhiều năm rồi mà vẫn không hề thay đổi. "

Trương đại quan nhân: "Nói Tôi vĩnh viễn sẽ không thay đổi. "

Tả Hiểu Tình ngây ra một thoáng ngây ra một thoáng, mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, qua một hồi lâu mới sợ hãi cúi xuống, nói khẽ: "Tôi đi trước! Có thời gian sẽ liên lạc. "

Trương Dương nhìn bóng hình xinh đẹp của Tả Hiểu Tình. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên dũng khí: "Hay là buổi tối tìm chỗ tâm sự đi. "

Tả Hiểu Tình không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục đi về phía trước, khi tới cuối hành lang thì xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười khiến Trương đại quan nhân tâm tư xao động.

Trương đại quan nhân nhìn thân ảnh của Tả Hiểu Tình biến mất. Đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì vai bị người ta vỗ mạnh một cái, hắn xoay người lại thì nhìn thấy Vu Tử Lương đang đứng phía sau mình, trong lòng thầm kêu xấu hổ quá, mình một lòng đặt tất cả trên người Tả Hiểu Tình, không ngờ ngay cả Vu Tử Lương tới bên cạnh cũng không cảm thấy được.

Vu Tử Lương hiển nhiên đã nhìn hết một màn vừa rồi, y mỉm cười nói: "Gặp lại bạn cũ à?"

Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: "Bạn học cũ!" Nói xong thì lại bổ sung: "Chúng tôi trước đây từng cùng nhau thực tập ở bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương. "

Vu Tử Lương mỉm cười gật đầu, y chủ động mời: "Cùng đi ăn sáng đi. "

Hai người rời khỏi bệnh viện, tới quán săn sáng Lục Thuận Phong ở đối diện bệnh viện. Nơi này cũng được coi là một quán ăn lâu đời của Giang Thành. Ông chủ và Vu Tử Lương rất quen nhau, trước đây từng là bệnh nhân của y, nhìn thấy Vu Tử Lương tới, lập tức dẫn bọn họ tới nhã gian sát đường ở tầng hai, Vu Tử Lương nói: "Hai lạng thịt bò tươi, hai lạng tam tiên chưng giáo, hai lạng đậu hủ, hai chén canh. Một bình bích loa xuân. "

Ông chủ vội vàng đi chuẩn bị.

Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ thủy tinh hắn vào phòng, cũng chiếu sáng cả khuôn mặt Trương Dương, Vu Tử Lương trong nắng sớm quan sát Trương Dương.

Trong trí nhớ của Trương đại quan nhân, Vu Tử Lương chưa bao giờ quan sát mình như vậy, hắn cười nói: "Sao? Trên mặt tôi có nhọ à?"

Vu Tử Lương nói: "Bỗng nhiên phát hiện bộ dạng của cậu và Tô tiểu thư có vài phần tương tự. "

Trương đại quan nhân bật cười, sau sự kiện truyền máu hôm nay, chỉ sợ rất nhiều người đều đã đoán được quan hệ của mình và Tô Viện Viện.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng tới, Vu Tử Lương vẫn quan sát Trương Dương.

Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Trương đại quan nhân mới cười nói: "Ông không cảm thấy nhìn thẳng một người như vậy là rất không lịch sự à? Tuy rằng chúng ta là bạn bè. "

Vu Tử Lương nói: "Chẳng lẽ cậu định diệt khẩu tôi chắc?"

Trương Dương bật cười ha ha, hắn gắp thịt bò lên ăn, ở Giang Thành, thịt bò xào và canh cay là đồ ăn sáng thông dụng nhất.

Vu Tử Lương nói: "Nếu như không phải có cậu cung cấp máu thì Tô Viện Viện chỉ sợ không cứu được. "

Trương Dương nói: "Tôi tin cát nhân tất có thiên tướng, cô ta là người tốt, cho dù tôi và cô ta không quen nhau thì tôi cũng sẽ cứu cô ta, huống chi cô ta còn là vợ chưa cưới của bí thư Đỗ. Tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Có thể có một cuộc sống hoàn mỹ. "

Vu Tử Lương gật đầu: "Lòng hiếu kỳ Của tôi cũng dừng ở đây thôi, có điều về sau tôi muốn cậu về sau cung cấp máu cho kho máu, dù sao nhóm máu này của cậu cũng rất quý. "

Trương Dương nói: "Tôi lát nữa sẽ sai người mang ít thuốc kim sang tới, nữ hài tử dù sao cũng thích làm đẹp, cố gắng đừng để lại sẹo. "

Vu Tử Lương nói: "Hai người bị thương đều bị nỏ tiễn gây thương tích, loại vũ khí này hiện tại đã không còn được thường dùng. "

Trương Dương nói: "Cơ quan Công an sẽ tham gia điều tra, việc này phải giao cho Đỗ Thiên Dã ứng phó rồi, giáo thụ Vu, chuyện tối hôm qua phải cám ơn ông rồi. "

Vu Tử Lương nói: "Giữa Chúng ta hình như không cần thiết phải nói những lời này, nếu như muộn thêm mấy ngày, tôi chỉ sợ sẽ không giúp được gì. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, thì ra Vu Tử Lương qua mấy ngày nữa sẽ tới biên giới Tây Tạng, mà bệnh viện bên kia còn là An Ngữ Thần quyên giúp xây dựng, hàng năm, hàng năm vợ chồng Vu Tử Lương đều sẽ tổ chức đội chữa bệnh, không định kỳ tới đó phụng hiến lòng nhân ái.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi rời khỏi thì vừa hay gặp Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh, bọn họ cũng tới đây ăn sáng, nhìn thấy Vu Tử Lương, Khưu Chỉ Đống vội vàng tới chào hỏi, Vu Tử Lương báo lại tình huống của Khưu Phượng Tiên một chút, Khưu Phượng Tiên bị thương khá nhẹ, hiện tại đã có thể xuống giường hành tẩu, bằng không Khưu Chỉ Đống cũng sẽ không yên tâm đi ăn cơm.

Trương Dương ở cửa hàng bán hoa ở cửa bệnh viện mua hai bó hoa tươi, trở lại phòng bệnh, hắn tới chỗ Khưu Phượng Tiên, gõ cửa phòng thì nghe thấy giọng nói dễ nghe của Khưu Phượng Tiên: "Mời vào!"

Trương Dương cầm hoa tươi đi vào.

Khưu Phượng Tiên nhìn thấy hoa tươi thì trên mặt nơ nụ cười vui vẻ: "Đẹp quá!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô khen tôi hay là khen hoa. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Nếu là khen nam nhân thì từ đó hình như không thỏa đáng. "

Trương Dương cắm hoa tươi vào bình, cầm một bó hoa khác đặt ở bên cạnh.

Khưu Phượng Tiên nói: "Bó hoa này là tặng Tô tiểu thư à?"

Trương Dương gật đầu: "Vết thương của cô còn đau không?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Hết rồi, nghe bác sĩ nói nỏ tiễn không bắn trúng chỗ yếu hại của tôi, nửa tháng sau có thể khôi phục như bình thường, tôi thì cảm giác không nghiêm trọng như vậy, vừa rồi đã xuống giường đi một vòng. "

Trương Dương nói: "Tĩnh dưỡng thì vẫn tốt hơn, đi lại quá sớm, huyết mạch sẽ vận hành nhanh hơn, đối với quá trình vết thương khép lại thì không tốt đâu. " Hắn đặt một bình ngọc màu xanh lên tủ đầu giường.

"Cái gì thế?" Khưu Phượng Tiên hiếu kỳ nói.

Trương Dương nói: "Thuốc kim sang, ông cha tôi truyền lại đó, rất linh nghiệm, bôi lên vết thương có thể tránh lưu lại sẹo. "

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Cám ơn, tôi lo lắng nhất chính là sẽ để lại sẹo, chờ tôi sau khi khỏi rồi nhất định sẽ mời anh một bữa. "

Trương Dương nói: "Mọi người đều là bằng hữu, nhìn thấy cô bình an vô sự là tốt rồi. "

Khưu Phượng Tiên nhớ tới chuyện của Tô Viện Viện, tối hôm qua cô ta đã trải qua toàn bộ quá trình, cho nên biết Tô Viện Viện bị thương so với mình thì nặng hơn rất nhiều, nói khẽ: "Tình huống của Tô tiểu thư thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, bây giờ vẫn đang ở phòng giám sát bệnh nặng, qua 24h mới được quay lại phòng bệnh bình thường, có điều vừa rồi nghe giáo thụ Vu nói, cô ta cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là thời kỳ dưỡng bệnh so với cô thì dài hơn một chút. "

Khưu Phượng Tiên chán nản thở dài: "Sao đột nhiên lại mọc ra nhiều sát thủ như vậy?"

Trương đại quan nhân quan sát khuôn mặt của Khưu Phượng Tiên, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là thế nào chẳng lẽ trong lòng cô không rõ à? Ở trong lòng hắn đã nhận định chuyện này có liên quan tới Khưu gia, cho rằng người khởi xướng mưu sát lần này là nhằm vào Khưu gia.

Trương Dương nói bóng nói gió: "Khứu tiểu thư bình thường có đắc tội với người nào hay không?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Khưu gia Chúng tôi làm ăn rất chú ý dĩ hòa vi quý, ở trên thương trường tận lực tránh gây thù oán, tôi vừa rồi cũng thủy chung suy nghĩ về chuyện này, đám sát thủ đó rốt cuộc là vì ai mà tới?" Từ trong câu hỏi của Trương Dương cô ta đã ý thức được Trương Dương hoài nghi kiện này có liên quan tới bọn họ.

Trương Dương nói: "Chuyện này rất nhanh sẽ tra ra manh mối, tối hôm qua chúng tôi bắt được một người. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Có hỏi ra được manh mối hay không?"

Trương Dương nói: "Trước mắt vẫn chưa biết, có điều đám đó tất cả là Ninja Nhật Bản, chúng tôi và phía Nhật không có mâu thuẫn gì. "

Khưu Phượng Tiên lại nói: "Trương Dương, tôi nghe nói giữa anh và tập đoàn Nguyên Hòa hình như có chút khúc mắc. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Cô hoài nghi đám người đó là vì tôi mfa tới? Nói như thế, tôi càng phải tra. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không có ý gì cả. "

Trương Dương nói: "Nếu như quả thật là vậy, cô không trách tôi thì tôi cũng tự trách tôi. " Hắn đứng dậy cáo từ Khưu Phượng Tiên, hiển nhiên có chút phản cảm đối với những lời này của Khưu Phượng Tiên.

Khưu Phượng Tiên rất thông minh, tất nhiên nhìn ra câu nói của mình đã làm Trương Dương không vui, nhưng cô ta cũng không giải thích.

Trương Dương vừa đi thì Khưu Chỉ Đống bước vào, trong tay hắn cầm đồ ăn sáng vừa mua cho con gái.

Khưu Phượng Tiên nói: "Cha, cha sao quay về nhanh thế?"

Khưu Chỉ Đống nói: "Khải Minh ở đó ăn, cha thì về ăn với con. "

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Con không cảm thấy thèm ăn, hay là cha ăn đi, con ở bên cạnh nhìn. "

Khưu Chỉ Đống nói: "Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, nào, để cha đút cho con ít cháo. " dưới sự khuyên bảo của cha, Khưu Phượng Tiên ăn được non nửa bát cháo, cô ta nhắc tới chuyện vừa rồi Trương Dương tới, Khưu Chỉ Đống nói: "Chuyện này rất kỳ quái. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Cha, ý của cha là. "

Khưu Chỉ Đống bỏ bát cháo xuống, đứng lên đi mấy bước, đứng phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một lát rồi mới nói: "Chuyện này rất có khả năng là vì Khưu gia chúng ta. "

*****

Khưu Phượng Tiên nói: "Cha, cha vì sao lại nghĩ như vậy?"

Khưu Chỉ Đống nói khẽ: "Hồng Ân Chính là người thế nào thì cha rất hiểu, để giành được, thắng lợi hắn bất chấp tất cả thủ đoạn, mà An Đức Uyên thì lại xuất thân hắc đạo, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm!"

Khưu Phượng Tiên nói: "Có lẽ cha nghĩ nhiều rồi, chuyện tối hôm qua rất có thể không phải vì chúng ta, vừa rồi Trương Dương nói qua tối hôm qua phóng hỏa và phát động tập kích đều là Ninja Nhật Bản, chúng ta và phía Nhật cũng không có mâu thuẫn, ngược lại là Trương Dương gần đây đã đắc tội với tập đoàn Nguyên Hòa. "

Khưu Chỉ Đống nói: "Tập đoàn Nguyên Hòa ư? Con là nói tập đoàn Nguyên Hòa của Nguyên Hòa Chân Dương?"

Khưu Phượng Tiên gật đầu: "Chính là cái đó, Nguyên Hòa Chân Dương từng là phần tử hắc bang có quyền thế nhất Nhật Bản, sau khi hắn chết thì vợ của hắn Nguyên Hòa Hạnh Tử chấp chưởng tập đoàn, trước đó ở Tân Hải giành được công trình cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long, bởi vì trận sóng thần cách đây không lâu, tập đoàn Nguyên Hòa đã tổn thất thảm trọng, trên hợp tác với phía Tân Hải cũng xuất hiện mâu thuẫn nghiêm trọng, nhất định đòi đơn phương xé bỏ hợp đồng, mà phía Tân Hải thì đóng băng tất cả đầu tư của tập đoàn Nguyên Hòa, hai bên hiện tại rất găng. "

Khưu Chỉ Đống nói khẽ: "Tập đoàn Nguyên Hòa mặc dù ở Nhật bản rất nội danh, nhưng bảo bọn họ vượt biển tới Trung Quốc gây án thì loại chuyện này vẫn có chút bất khả tư nghị. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Chó cùng rứt giậu, huống chi lợi ích của bọn họ đã phải chịu tổn hại nghiêm trọng. "

Khưu Chỉ Đống chắp tay sau lưng, trầm tư một lát nói: "Có một số lời chúng ta không tiện nói. Bất kể chuyện này là vì ai thì chúng ta cũng phải cảm tạ Trương Dương, nếu không có hắn và Trần Tuyết thì sợ là chúng ta hiện tại đều đã bị đốt thành tro rồi. "

Tới gần trưa thì Khưu Hạc Thanh và Trần Sùng Sơn, Trần Tuyết đến bệnh viện, Khưu lão gia tử trải qua trận kinh hãi này, tình tự rõ ràng bị ảnh hưởng, tận mắt thấy Khưu Phượng Tiên và Tô Viện Viện đều không có nguy hiểm tới tính mạng. Cả người mới được thả lỏng.

Trương Dương gọi Trần Tuyết sang một bên rồi thấp giọng hỏi tình huống, Trần Tuyết nói: "Tên Ninja Nhật Bản đã giao cho cảnh sát rồi, tôi dùng chút thủ đoạn để hỏi cung hắn. "

"Thế nào?"

Trần Tuyết nói: "Hắn cung cấp một cái tên, Sơn Dã Lương Hữu, những tình huống khác thì hắn cũng không rõ lắm. "

Trương đại quan nhân nghe thấy cái tên này thì cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận lục lại trí nhớ. Mới nhớ tới trước đó từng nghe Liễu Sinh Nghĩa Phu nhắc tới cái tên này, lần trước cái bẫy ở bãi đá ngầm chính là tên này thiết kế.

Trần Tuyết nhìn nhìn khuôn mặt của Trương Dương: "Tử Hà quan đã bị đốt thành bình địa rồi. Còn có hai người bị thương. "

Trương đại quan nhân nói: "Chẳng lẽ cô cho rằng đám Ninja Nhật Bản là vì tôi mà tới. "

Trần Tuyết: "Nói trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì anh và Khưu gia khả nghi nhất. "

Trương đại quan nhân thở dài: "Xem ra tôi phải mau chóng chứng minh sự trong sạch mới được. "

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một người đi nhanh tới, không ngờ là tổng tài tập đoàn Tinh Toản Tra Tấn Bắc, trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng.

Trương Dương chủ động nghênh đón: "Tra tổng, ngài sao lại tới đây?"

Tra Tấn Bắc nhìn thấy Trương Dương, vừa tay ra bắt tay hắn, Quan tâm nói: "Có người bị thương không?"

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tất cả mọi người đều bình an vô sự. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi nghe nói chuyện xảy ra tối hôm qua, lập tức xuất phát từ kinh thành, đáp chuyến bay sớm tới đây. "

Trương Dương nói: "Tra tổng vẫn rất quan tâm tới an nguy của Khứu tiểu thư. "

Tra Tấn Bắc thở dài, nghe nói Khưu Phượng Tiên bình an vô sự, hắn cũng không nóng lòng tới phòng bệnh để thăm, mà là dừng chân hàn huyên vài câu với Trương Dương, chủ yếu là hỏi một số chi tiết chuyện xảy ra tối hôm qua.

Trương đại quan nhân đem tình huống kể lại từ đầu tới cuối của Tra Tấn Bắc nghe.

Tra Tấn Bắc nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng, ngưng trọng có điều hắn cũng không lập tức phát biểu cái nhìn về chuyện này.

Trương Dương nói: "Trước mắt chuyện này đã giao cho cảnh sát xử lý. "

Tra Tấn Bắc nói: "Chỉ sợ sẽ kinh động tới phía Nhật Bản. "

Trương Dương nói: "Kinh động thì sao? Người Nhật Bản phạm pháp trên địa giới của chúng ta, càng phải nghiêm trị không tha!" Hắn dẫn Tra Tấn Bắc tới trước phòng bệnh của Khưu Phượng Tiên, còn chưa đi vào thì nhìn thấy Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh cùng nhau từ trong phòng bệnh đi ra.

Tra Tấn Bắc hô: "Khưu tiên sinh!"

Khưu Chỉ Đống gật đầu: "Tới rồi à!"

Trương đại quan nhân không muốn ở lại dây, dẫn Tra Tấn Bắc tới phòng bệnh, chẳng khác nào đã hoàn thành sứ mệnh của hắn, hắn đang chuẩn bị rời đi thì Khưu Khải Minh đuổi theo?"

Trương đại quan nhân vì những lời này của hắn mà đứng lại, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh có ý gì?"

Khưu Khải Minh hừ một tiếng: "Trong lòng anh minh bạch mà, chuyện sở dĩ thành như vậy, còn không phải bởi vì anh ư? Nếu không phải người ta muốn đối phó anh thì vì sao lại liên lụy tới chị tôi?" Hắn càng nói càng kích động, tất cả thù mới hận cũ xộc lên trong lòng.

Trương đại quan nhân gật đầu: "Nói xong chưa?"

Khưu Khải Minh nói: "Anh nghĩ thế nào?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh nếu nói xong rồi thì tôi đi!" Hắn căn bản không để loại con cháu nhà giàu như Khưu Khải Minh vào mắt, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người ta, xảy ra chuyện thì luôn tìm nguyên nhân từ người khác, cái đầu tiên nghĩ đến sẽ là đẩy trách nhiệm cho người khác. Mẹ, nếu đổi là trước đây, Trương đại quan nhân khẳng định sẽ tát cho hắn một phát vỡ mồm, nhưng hiện tại Trương đại quan nhân đã tới cảnh giới gì? Vẫn chưa tới mức đi so đo với hạng nhị thế chủ chưa nếm mùi đời.

Trương Dương xoay người muốn đi, nhưng Khưu Khải Minh nhìn thấy Trương Dương như vậy thì chẳng những không cảm thấy đối phương đang khoan dung, ngược lại cảm thấy Trương Dương chột dạ, hắn xông lên tóm vai Trương Dương, nói: "Anh gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói ư?"

Khưu Chỉ Đống và Tra Tấn Bắc vốn đang đứng đó nói chuyện, nghe thấy Khưu Khải Minh lớn tiếng ồn ào thì mới ý thức được bên này đã xảy ra va chạm.

Khưu Chỉ Đống nói: "Khải Minh, buông Trương tiên sinh ra!"

Tra Tấn Bắc không nói gì. theo sự hiểu biết của hắn về Trương Dương, phỏng chừng tám chín phần mười Khưu Khải Minh khó tránh khỏi bị đánh một trận. "

Có điều lần này Trương đại quan nhân biểu hiện ra ra sự hàm dưỡng hơn người, chỉ nói khẽ: "Buông ra!"

Rất nhiều llucs, anh càng biểu hiện ra vẻ hàm dưỡng thì trong sự lý giải của người khác là anh yếu đuối, Khưu Khải Minh căm tức nói với Trương Dương: "Anh có phải nam nhân hay không? Đã gây ra chuyện mà không dám chịu trách nhiệm ư?"

Khưu Chỉ Đống đã tới trước mặt bọn họ, cầm cổ tay cháu, bắt hắn buông tay ra.

Tra Tấn Bắc cũng chạy tới giúp tách bọn họ ra, trên thực tế Trương Dương từ đầu đến cuối thủy chung không động một ngón tay.

Khưu Chỉ Đống áy náy nói: "Xin lỗi, Trương tiên sinh, thằng ôn này thực sự quá thất lễ. "

Khưu Khải Minh vẫn đang ầm ĩ hét, bị Khưu Chỉ Đống kéo đi.

Tra Tấn Bắc cười cười với Trương Dương, tựa hồ vô cùng đồng tình với tao ngộ của hắn: "Khưu Khải Minh trẻ tuổi, tính tình hơi nóng, anh đừng chấp nhặt với hắn. " Nói xong hắn lại nghĩ tới Trương Dương cũng còn trẻ tuổi, có điều biểu hiện của Trương Dương hôm nay rất khác với trước kia, rốt cuộc là thằng ôn này trong lòng hổ thẹn Hay là hắn cảnh giới của Hay là hắn đã đề thăng rất nhiều.

Trương đại quan nhân cũng không bởi vì sự chỉ trích vô lý của Khưu Khải Minh mà buồn rầu, hắn tới ngoài phòng bệnh giám hộ trọng chứng, gặp Trần Sùng Sơn và Trần Tuyết. Hai người tới thăm Tô Viện Viện và Khưu Phượng Tiên, giờ đang chuẩn bị đi, Đỗ Thiên Dã ra cửa tiễn.

Trương Dương nói: "Trần lão bá, sao vừa tới đã đi rồi. "

Trần Sùng Sơn nói: "Tử Hà quan bị trận lửa lớn này san bằng rồi, nơi đó là nơi Lý đạo trưởng đã gửi gắm hơn nửa đời người, ngoài miệng thì hắn nói không sao, nhưng trong lòng thật ra rất buồn, vào lúc này, phải có người ở bên cạnh hắn, vả lại tôi ở lại cũng không giúp được gì. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Cha, hay là chờ ăn cơm trưa đã rồi hẵng đi. "

Trần Sùng Sơn cười nói: "Thôi, cha về sớm thì tốt hơn, con cũng đừng tiễn, mấy ngày này ở lại với Viện Viện. Nếu không phải cô ấy đỡ một tên cho con thì người hiện tại chịu khổ chính là con đó. "

Đỗ Thiên Dã liên tục gật đầu.

Trần Sùng Sơn lại nói: "Lần này ông ngoại con tới, chúng ta vốn nên tận tình địa chủ, không ngờ lại gặp loại chuyện này, thật sự là rất áy náy. " Vốn là một hồi người nhà tụ hội, ai ngờ tới cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, là chủ nhà, Trần Sùng Sơn trong lòng đương nhiên rất không dễ chịu.

Đỗ Thiên Dã an ủi: "Cha, loại chuyện này có ai ngờ được đâu, có điều cũng may mọi người đều không sao... " Nói tới đây lại không khỏi nhớ tới Tô Viện Viện vẫn đang nằm trong phòng giám sát bệnh nặng, Đỗ Thiên Dã vẻ mặt buồn bã.

Hắn sợ cha nhìn ra tâm tư của mình thì lại buồn, vội vàng dặn dò Trần Tuyết: "Tiểu Tuyết, chiếu cố ông nội!"

Trần Tuyết gật đầu: "Cháu biết rồi. "

Trương Dương bảo Đỗ Thiên Dã trở về, chủ động thay hắn tiễn hai ông cháu Trần Sùng Sơn ra cửa, tới bên ngoài, Trần Sùng Sơn nói: "Trương Dương, cậu về đi, giúp bọn Thiên Dã. "

Trương Dương nói: "Ông tới bằng cách nào? Có cần tôi đưa về không?"

Trần Tuyết nói: "Từ nơi này ngồi xe bus tiện hơn, không cần anh đưa đâu. "

Trương Dương nói: "Trần lão bá, giúp tôi trấn an Lý đạo trưởng, chờ chuyện bên này xong rồi, tôi sẽ lập tức lên núi Thanh Đài tâm sự với ông ấy. "

Trần Sùng Sơn nói: "Công tác của anh rất bận, thôi đừng tới làm gì, bên Lý đạo trưởng tôi sẽ khuyên hắn!"

Trần Tuyết chớp chớp mắt, nói khẽ: "Trở về đi, tôi sẽ chiếu cố cho ông nội. "

Trương đại quan nhân đứng đó, cho tới lúc thấy bóng dáng của bọn họ đã biến mất ở phương xa thì mới xoay người trở về.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)