Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1203

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1203: Luôn có biến số
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Kiều Bằng Phi sau khi nhận được tin tức thì lập tức tới bệnh viện thăm hỏi, vụ phóng hỏa mưu sát cha xảy ra trong cảnh nội huyện Xuân Dương, tuy rằng không có thương vong về người, nhưng tính chất của vụ án cha rất ác liệt, chẳng những liên quan tới đồng bào Đài Loan tới nội địa thăm hỏi, hơn nữa còn liên quan tới hai vị cán bộ quốc gia, Trương Dương là cấp phó thính, Đỗ Thiên Dã đã là cấp phó tỉnh rồi.

Kiều Bằng Phi đã ra nghiêm lệnh cho công an công an huyện Xuân Dương điều tra chuyện này trong cảnh nội toàn huyện.

sau khi Nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, hắn trước tiên tiến hành báo cáo tình huống tiến triển của tình tiết vụ án với Đỗ Thiên Dã, từ sau khi Tô Viện Viện bị thương, Đỗ Thiên Dã một lòng lo cho cô ta, căn bản không có tinh lực chiếu cố tới những chuyện khác, hiện tại thương tình của Tô Viện Viện cuối cùng cũng ổn định, hắn mới có tâm tình hỏi đến chuyện tối hôm qua.

Kiều Bằng Phi nói: "Đỗ đại ca cứ yên tâm, chuyện này ở Xuân Dương, tôi sẽ phụ trách tới cùng, nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất đưa tất cả phần tử tội phạm ra trước pháp luật. "

Trương đại quan nhân nói: "Tham dự chuyện này tổng cộng có tám gã, Nhật Bản, trong đó bảy tên đã bị tôi xử lý rồi, tên cuối cùng còn lại thì bắt giao cho các anh rồi đấy: " Ý tứ hắn nói những lời này là không cần các anh đưa chúng ra trước pháp luật, chuyện tôi đã làm thay cả rồi.

Kiều Bằng Phi thở dài: "Nhắc tới chuyện này có thể đã kinh động tới sứ quán Nhật Bản, tôi nghe nói bọn họ đã phái người tới xử lý chuyện này, cho tới bây giờ, cảnh sát huyện Xuân Dương chúng tôi chỉ tìm được năm cỗ thi thể, căn cứ vào tình huống anh cung cấp thì thi thể nên phải có bảy cái, vậy hai cái còn lại đi đâu rồi. "

Trương Dương nói: "Vậy tìm tiếp đi, đừng để đám quỷ Nhật Bản làm ô nhiễm phong cảnh của núi Thanh Đài. "

Kiều Bằng Phi nói: "Một đánh tám, Trương Dương, anh thật đúng là uy phong không giảm. "

Trương Dương nói: "Tám mươi cũng không đáng gì, có điều tôi phải nhắc nhở anh, tên Nhật Bản còn sống rất quan trọng, xem có thể từ miệng hắn hỏi thêm vài thứ hay không. Tôi luôn cảm thấy phía sau sự kiện lần này rất không đơn giản. "

Kiều Bằng Phi nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi tìm hiểu được... " Nói tới đây hắn nhìn thoáng qua Trương Dương, tựa hồ có điều băn khoăn.

Trương Dương nói: "Anh đừng có lằng nhằm nữa, có gì thì cứ nói đi, chúng ta đâu phải là người ngoài. "

Đỗ Thiên Dã cũng nói: "Đúng vậy, có gì thì cứ nói đi: "

Kiều Bằng Phi nói: "Vừa rồi tôi và cảnh sát đã trao đổi một chút về tiến triển tình tiết vụ án, bọn họ tìm hiểu được người có thể nảy sinh mâu thuẫn với phía Nhật Bản chính là anh. " Ánh mắt hắn dừng trên mặt Trương Dương.

Trương đại quan nhân không bất ngờ, từ thái độ vừa rồi của Khưu Khải Minh hắn cũng đã biết trước được điểm này, hắn cười nói: "Người của Khưu gia nói như vậy à?"

Kiều Bằng Phi nói: "Mâu thuẫn giữa anh và tập đoàn Nguyên Hòa là sự thật. Tuy rằng chúng tôi không thể khẳng định sự kiện cha nhất định có liên quan tới tập đoàn Nguyên Hòa, nhưng cũng sẽ coi tập đoàn Nguyên Hòa trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm để tiến hành điều tra. "

Trương Dương nhìn thoáng qua Đỗ Thiên Dã: "Anh chắc sẽ không cảm thấy tôi là liên lụy tới mọi người chứ. "

Đỗ Thiên Dã: "Nói Chuyện này chắc không phải nhắm vào anh, nếu như bọn họ muốn đối phó anh thì sẽ không chỉ phái tám gã Ninja Nhật Bản tới, đúng như những lời anh vừa nói vậy. Có phái tám mươi tên tới cũng chỉ là chịu chết vô ích, tôi thấy chuyện này rất có thể là chúng muốn đối phó với một ai đó trong nhà chúng tôi, chỉ là trước chuyện không biết anh cũng xuất hiện ở hiện trường. "

Trương Dương vỗ vai Kiều Bằng Phi: "Nhìn đi, nhìn đi, cái cha gọi là trình độ, là cảnh giới đó, chẳng trách anh vẫn chỉ là cấp ban huyện. Nhìn chuyện chỉ biết nhìn ngoài mặt: "

Kiều Bằng Phi không khỏi cười nói: "Trương Dương, tôi cũng đâu có nói họ tới là vì anh, trong lòng anh có lửa cũng không thể trút hết lên tôi được: "

Đỗ Thiên Dã cũng nhìn ra Trương Dương trong chuyện này nghẹn đầy một bụng tức. Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: "Lần này để anh chịu ủy khuất rồi, anh là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng tôi, chúng tôi đều vô cùng cảm kích anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Đừng nói vậy, ông em họ của anh cho rằng tôi là đào hố chôn nhà các anh. Vừa rồi thiếu chút nữa tìm tôi liều mạng đó. "

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Hắn liều mạng với anh không phải là muốn chết ư?" Hắn khuyên Trương Dương: "Trăm ngàn lần đừng chấp nhặt với Khải Minh, hắn không có lịch duyệt xã hội. Ở phương diện đạo lí đối nhân xử thế rất kém: "

Trương Dương nói: "Nếu không phải nể tình hắn là em họ anh, tôi đã sớm tát cho hắn mấy cái rồi. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Hắn còn dám chọc anh thì đừng nể mặt tôi làm gì, dù sao thì trong lòng tôi, anh vẫn thân thiết với tôi hơn mà. "

Một câu liền khiến Trương Dương trong lòng rất thoải mái, Trương Dương nói: "Anh Đỗ, tôi biết anh là đang trấn an tôi, thật ra anh không nói tôi cũng không đến mức so đo tên tên tiểu tử đó, tôi là một cán bộ quốc gia, đáng để so đo với một đứa nhỏ bình thường trên đảo nhỏ ư?"

Kiều Bằng Phi cười nói: "Tôi nghe vẫn so đo thế nhỉ?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cũng may là mọi người tránh được một kiếp, Bằng Phi, tôi cũng thấy chuyện này không thích hợp để lộ rum beng ra ngoài, tôi không muốn dẫn tới ảnh hưởng không cần thiết. "

Kiều Bằng Phi nói: "Ảnh hưởng thì khẳng định đã tạo thành rồi, bảy mạng người đã mất, hơn nữa tất cả đều là người Nhật Bản, tôi không thể che giấu không báo lên được. Huống chi tính chất của chuyện lần này vô cùng ác liệt. "

Mấy người đang nói chuyện thì lãnh đạo thành phố Giang Thành cũng tới, bí thư thị ủy đương nhiệm thành phố Giang Thành Tả Viên Triêu, thị trưởng Tào Hướng Đông, đều song song tới, bọn họ cũng vừa mới nghe nói tới chuyện này, hai người sau khi được nghe kể lại kinh lịch thì đều toát mồ hôi lạnh, vứt bỏ ảnh hưởng của Khưu gia Khưu gia Đài Loan không nói, chỉ cần vị bí thư thị ủy Giang Thành tiền nhiệm Đỗ Thiên Dã, vị cán bộ cấp phó tỉnh cha nếu như xảy ra chuyện trong phạm vi quản lý của bọn họ, chỉ sợ vị trí hai người vừa mới ngồi lên sẽ gặp phải nguy hiểm.

Tả Viên Triêu tiến vào trong phòng, tới trước mặt Đỗ Thiên Dã, cầm tay Đỗ Thiên Dã, vẻ mặt trầm trọng và áy náy: "Bí thư Đỗ, thực sự rất xin lỗi, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, tôi muốn đại biểu toàn thể cán bộ Giang Thành nghiêm túc kiểm điểm trước bí thư Đỗ. "

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi không phải vẫn nguyên vẹn ư. "

Thị trưởng Tào Hướng Đông cũng nói với Đỗ Thiên Dã: "Bí thư Đỗ, lần bất ngờ này đã chứng minh trị an của Giang Thành vẫn còn thiếu xót, là người làm thị trưởng tôi thất trách. " Hai người không ai đùn đẩy tất cả trách nhiệm cho Xuân Dương, Kiều Bằng Phi cũng có mặt ở đây, đương nhiên cho dù trách nhiệm là của Kiều Bằng Phi thì bọn họ cũng không dám đẩy trách nhiệm cho hắn, vứt bỏ quan hệ của Kiều Bằng Phi và Đỗ Thiên Dã không nói, chỉ cần bối cảnh của gia tộc Kiều Bằng Phi thì bất kỳ một ai trong bọn họ cũng không thể trêu chọc được, muốn Kiều Bằng Phi chịu tội thay ư? Trừ phi bọn họ không muốn tiếp tục ngồi trên vị trí trước mắt nữa?

*****

Đỗ Thiên Dã nói: "Đừng tự kiểm điểm mình, thật ra người phải xin lỗi là tôi, nếu như không phải cả nhà chúng tôi tới núi Thanh Đài tụ hội thì có lẽ sẽ không mang tới phiền toái cha cho các anh."

Trương Dương nói: "Tôi thấy mọi người thôi đừng ai tranh giành trách nhiệm nữa, dù sao chuyện cũng qua rồi, cũng may mọi người đều không sao, tra ra tên hung phạm đứng phía sau mới là quan trọng nhất, các anh nói xem có đúng không?"

Mấy người đều gật đầu.

Tào Hướng Đông trước khi tới đây đã đặc biệt tìm hiểu sự tình một lượt, hắn biết rất rõ tiến triển của tình tiết vụ án, báo cáo với Đỗ Thiên Dã: "Phía Nhật Bản biết biết chuyện này, phó đại sứ Nhật Bản Võ Trực Chính Dã cũng đang trên đường tới Giang Thành. "

Đỗ Thiên Dã lạnh lùng cười nói: "Tôi tin các anh có thể xử lý tốt chuyện này, nếu như có chỗ nào cần tôi hiệp trợ điều tra thì tôi nhất định sẽ tận lực phối hợp. " Đỗ Thiên Dã trả lời thật sự rất xảo diệu, tuy rằng hắn từng là bí thư thị ủy Giang Thành, nhưng nếu đã rời khỏi thì không nên nhúng tay vào sự vụ ở đây nữa, chuyện xảy ra ở Giang Thành thì nên do bản địa Giang Thành tự xử lý, nếu như hắn can thiệp vào sẽ chỉ làm cục diện vốn đã phức tạp trở nên càng thêm phức tạp.

Trong mắt Tả Viên Triêu và Tào Hướng Đông, Đỗ Thiên Dã nói như vậy ngược lại đã cấp cho bọn họ một số áp lực vô hình, Đỗ Thiên Dã chẳng khác nào biểu thị rõ ràng sẽ không hỏi đến chuyện này, cũng có nghĩa là tất cả phiền toái sẽ đặt ở trên vai bọn họ, phải do bọn họ tiến hành xử lý, ngoài mặt thì xem như là lý giải và tín nhiệm công tác của bọn họ, nhưng trên thực tế, nếu như bọn họ xử lý không thỏa đáng, chuyện này khẳng định sẽ mang tới rất nhiều phiền toái.

Tả Viên Triêu và Tào Hướng Đông nói chuyện với Đỗ Thiên Dã một lúc, Trương đại quan nhân không có hứng thú tham gia nói chuyện với bọn họ, lấy cớ rời khỏi.

Nghĩ tới tình cảnh sáng sớm ngẫu nhiên gặp Tả Hiểu Tình, trong lòng Trương Dương không khỏi nóng lên, từ sau khi Tả Hiểu Tình tới nước Mỹ du học, liên lạc giữa, rõ ràng đã ít đi rất nhiều, đây phải chỉ là vì Tả Hiểu Tình, cũng bởi vì bản thân hắn, khi Trương Dương thực sự muốn liên lạc với Tả Hiểu Tình thì phát hiện mình không có số điện thoại của cô ta.

Có điều cái cha cũng không làm khó được Trương Dương, dù sao Tả Hiểu Tình trước mắt đang làm ở bệnh viện cha, Trương Dương cũng không tốn quá nhiều thời gian để hỏi thăm được số điện thoại di động của cô ta.

Tả Hiểu Tình đối với Trương Dương gọi điện thoại tới đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

Trương đại quan nhân nói: "Hiểu Tình, buổi tối có rảnh không?"

Tả Hiểu Tình nói: "Có việc gì?"

Trương Dương nói: "Nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm đi. "

Tả Hiểu Tình nói: "Không có thời gian, tôi buổi tối còn có ca trực: "

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: "Có thể tìm người đổi ca không, tôi đến Giang Thành một chuyến cũng không dễ dàng gì. "

Tả Hiểu Tình do dự trong chốc lát rồi mới nói: "Hay là thôi đi, gần đây công tác rất bận, các đồng sự cũng đều rất mệt. "

Khi Tả Hiểu Tình nhận ca thì nhìn thấy trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, sau khi hỏi qua mới biết là Trương Dương sai người mang đến. Tả Hiểu Tình lắc đầu bất đắc dĩ, khóe môi lại lộ ra nụ cười, cô ta điện thoại bấm số của Trương Dương: "Anh vẫn giống như trước đây, thích ép người khác, tôi đã nói không ăn rồi mà. "

Trương đại quan nhân nói: "Cô rõ ràng nói là không có thời gian ăn cơm với tôi, đâu có nói là bản thân không ăn, cho nên, tôi đưa đồ ăn đến cho cô để cô ăn một mình. "

Tả Hiểu Tình mở hộp ăn ra nhìn, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh đang ở bên ngoài à?"

Trương Dương ừ một tiếng.

Tả Hiểu Tình nói: "Vậy thì tới cùng ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy, tôi ăn một mình không hết thì cũng lãng phí. "cô ta vừa dứt lời thì Trương đại quan nhân liền đẩy cửa bước vào.

Tả Hiểu Tình nhìn hắn, tức giận nói: "Trò cũ rích"

Trương đại quan nhân cười nói: "Con người tôi rất truyền thống, cho nên làm việc lúc nào cũng vậy. "

Tả Hiểu Tình nói: "Tôi ở nhà đã ăn cơm chiều rồi!"

Trương Dương nói: "Như vậy tùy tiện ăn một chút đi, coi như là tiếp tôi. "

"Vì sao?"

Một câu đã hỏi cho Trương đại quan nhân nghẹn lời, vì sao chứ? Hắn và Tả Hiểu Tình hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là bằng hữu bình thường, người ta dựa vào gì phải tiếp mình ăn cơm?

Trương đại quan nhân nói: "Hai ta không phải... " Nhìn thấy ánh mắt gườm gườm của Tả Hiểu Tình, thằng ôn này không dám nói tiếp, đành nuốt ba chữ tình nhân cũ vào miệng, đổi thành bạn học: "Bạn học ư?"

Tả Hiểu Tình nói: "Anh nên rõ, hai ta không phải là bạn học, chỉ là cùng nhau trùng hợp thực tập chung ở bệnh viện huyện Xuân Dương. "

Trương đại quan nhân nói: "Vậy cũng chính là bạn họ, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, đã là vợ chồng một ngày thì cả đời đều là vợ chồng, chúng ta đã làm bạn học mấy tháng, cả đời này đều là bạn học. "

Tả Hiểu Tình nghe ra thằng cha này dần dần được một tấc lại muốn tiến một thước, bên trong lời nói tràn ngập ý tứ chiếm tiện nghi của mình, vội vàng đũa, chọn đồ ăn mình thích ăn.

Trương Dương nói: "Cô còn phải trực ca mà. "

Tả Hiểu Tình nói: "Mỗi người đều phải trực ca, gần đây bệnh viện đã nhận không ít bệnh nhân, có điều buổi tối trực ca bình thường cũng không có việc gì, đều là bệnh nhân khôi phục sau phẫu thuật. "

Trương Dương cũng cầm môt hộp cơm lên, ăn từng miếng, ngàytháng như vậy, hình như chỉ có lúc ở Xuân Dương bọn họ mới trải qua, ánh mắt của hai người gặp nhau, cơ hồ đồng thời nhớ tới khi bọn họ thực tập, ở trong văn phòng ăn cơm hộp, Trương đại quan nhân trong lòng nóng lên, Tả Hiểu Tình thì lại bỗng dưng cảm thấy chua xót, cô ta buông đũa xuống, cầm chén trà lên uống một ngụm, lông mi đen dài rủ xuống, không muốn hoặc là không dám nhìn vào mắt Trương Dương.

Trương Dương nói: "Còn muốn quay lại Mỹ không?"

Tả Hiểu Tình ngây ra một thoáng mới tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa nghĩ, sức khỏe của mẹ tôi gần đây không được tốt, tôi muốn ở thêm một đoạn thời gian để chăm sóc bà ấy, về phần về sau đi đâu thì tôi vẫn chưa nghĩ tới. "

Trương Dương nói: "Vẫn nghe lời mẹ cô như trước đây à?" Hắn nói xong câu đó thì không khỏi lại có chút hối hận.

Tả Hiểu Tình nói: "Quen rồi, đối với tôi mà nói, trên thế giới này quan trọng nhất chính là mẹ và cha. "

Trương đại quan nhân nói: "không thể nào cả đời sống bên cạnh cha mẹ được. "

Tả Hiểu Tình mỉm cười nói: "Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, tôi thích cuộc sống yên ổn và bình thường. "

Trương Dương nói: "Yên ổn quá cũng sẽ không cảm nhàm chán. "

Tả Hiểu Tình nói: "Đó là anh thôi, cho nên chúng ta mới khác nhau. "

Trương Dương nói: "Thật ra nhiều phương diện, hai người chúng ta là bù trừ cho nhau. "

Tả Hiểu Tình nói: "Có chỗ bù trừ thì sẽ có chỗ xung đột, anh là người không an phận, chỉ nhìn hiện trạng của chúng ta hiện tại là biết thôi, tôi vẫn luôn làm công tác chữa bệnh, mà anh thì đã sớm vứt bỏ ngành mà mình học, có điều, anh ở phương diện y học quả thực có thiên phụ trời cho, ngay cả giáo thụ Vu cũng thường xuyên khen anh. "

*****

Trương Dương cười ha ha, hắn trên y học không thể chỉ dùng từ thiên phú đề hình dung được, tiêu chuẩn danh y số một thời Tùy đâu phải là đùa?

Hai người hàn huyên trong chốc lát thì Tả Hiểu Tình đứng dậy đi kiểm tra phòng, Trương Dương chờ trong văn phòng của cô ta, nhưng không lâu sau thì liền nhìn thấy Tả Hiểu Tình vội vàng chạy về, cô ta nói với Trương Dương: "Khưu Phượng Tiên không ở trong phòng bệnh mà cùng người nhà đi ăn cơm rồi. "

Trương Dương nói: "Cô ta bị thương vốn không nặng, ra ngoài ăn cơm cũng không sao. "

Tả Hiểu Tình hiển nhiên có chút tức giận: "Nhưng bệnh viện có chế độ, nếu cô ta là bệnh nhân của bệnh viện thì phải biểu hiện ra ra sự tôn trọng tối thiểu. "

Trương Dương nói: "Đừng nóng giận, hiện tại đều là vậy đó, kẻ có tiền luôn cảm thấy cao hơn người khác, người của Cảng Đài đều luôn cảm thấy thân phận của mình rất tôn quý. "

Tả Hiểu Tình nói: "Lời nàycủa anh tôi không thích nghe, một cây gậy đánh rụng cả đám người. "

Hai người đang ở đây nói chuyện thì nhìn thấy Khưu Khải Minh hoang mang rối loạn chạy vào, Trương đại quan nhân tức giận nói: "Anh không biết gõ cửa à?"

Khưu Khải Minh cũng chẳng buồn cãi cọ với hắn, có chút thất kinh nói với Tả Hiểu Tình: "Bác sĩ Tả, chị của tôi đã về chưa?"

Tả Hiểu Tình nói: "Các anh không phải dẫn cô ta ra ngoài ăn cơm rồi ư?"

Khưu Khải Minh nói: "Tôi không đùa đầu, chị của tôi đi toilet, đi rồi thì không thấy về nữa, tôi đã sai người tìm chị ấy, kết quả phát hiện trong toilet căn bản không có chị ấy. "

Trương Dương và Tả Hiểu Tình liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới biết mới biết thực sự rất nghiêm trọng.

Trương Dương trước tiên liên hệ với cảnh sát Giang Thành, sau đó bảo Tả Hiểu Tình ở bệnh viện chờ, hắn thì đi theo Khưu Khải Minh tới khách sạn đối diện tìm Khưu Phượng Tiên, Khưu Chỉ Đống không dám nói với cha chuyện con gái mất tích, trước tiên đưa cha về khách sạn, bên này cũng trở về khách sạn, Tra Tấn Bắc tối hôm đó cũng ở lại, hắn đã tìm khắp khách sạn trong ngoài một lượt, nhưng căn bản không tìm được bóng dáng của Khưu Phượng Tiên.

người công an công an Giang Thành phái tới phụ trách vụ án này vừa hay là Đỗ Vũ Phong, Đỗ Vũ Phong nghe bọn họ kể lại sự việc một lần rồi bảo quản lí khách sạn kiểm tra băng ghi hình tối hôm đó.

Trên băng ghi hình, Khưu Phượng Tiên quả nhiên vào khoảng bảy rưỡi tối hôm đó có vào toilet. Sau khi cô ta vào chừng năm phút đồng hồ thì có hai nữ tử cũng đi ra, một người trong đó đỡ một người, nhưng người được đỡ ăn mặc hoàn toàn khác Khưu Phượng Tiên, Đỗ Vũ Phong bảo quay lại băng ghi hình một lượt, Khưu Chỉ Đống nói: "người Bên phải hình như là con gái tôi, nhưng... nó tối nay đâu có mặc quần áo thế này. "

Trương đại quan nhân tiến đến trước màn hình nhìn thật kỹ: "Từ dáng người cho thấy chắc là cô ta rồi, nữ tử bên cạnh thì một mực đỡ cô ta, thoạt nhìn thì cô ta giống như say rượu. "

Khưu Khải Minh nói: "Chị của tôi căn bản không uống rượu. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Không bài trừ khả năng cô ta bị đánh thuốc mê. "

Khưu Khải Minh nói: "Không thể, chúng tôi ở trong nước căn bản không có kẻ thù, bọn họ vì sao muốn nhằm vào chị của tôi. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Nhìn tình hình, chuyện này rất có thể là đám người tối hôm qua phóng hỏa Tử Hà quan làm, bọn họ tối hôm qua phục kích các anh không thành công, cho nên lại nghĩ phương pháp khác để đối phó các anh. "

Khưu Khải Minh nói: "Trị an của đại lục thật sự là quá kém, giữa ban ngày ban mặt mà để xảy ra chuyện bắt cóc, nếu như chị tôi có gì không may xảy ra, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của các anh. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Không cần anh, trách nhiệm chúng tôi nên gánh thì chúng tôi nhất định sẽ gánh. "

Trương Dương nói: "Khưu Khải Minh, tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ai tự chủ trương dẫn cô ta ra ăn cơm? Chẳng lẽ các anh không biết bệnh viện có chế độ ư?"

Khưu Khải Minh mặt đỏ lựng căm tức lườm Trương Dương: "Anh có ý gì? Nếu như không phải anh chọc người Nhật Bản thì tại sao lại phát sinh nhiều chuyện phiền toái như vậy?"

Khưu Chỉ Đống giận dữ hét: "Khải Minh, đừng nói lung tung nữa!" Hắn bảo Khưu Khải Minh ra ngoài trước, lúc này mới áy náy nói với Trương Dương: "Trương tiên sinh, thực sự rất xin lỗi, Khải Minh quá không hiểu chuyện. "

Trương Dương nói: "Khưu tiên sinh yên tâm, tôi không có thời gian để tính toán với hắn đâu, việc cấp bách vẫn là tìm kiếm Khưu tiểu thư. "

Biểu hiện của Khưu Chỉ Đống vô cùng bình tĩnh, hắn thở dài: "Trên người Phượng Tiên vẫn còn có vết thương, đều là do tôi, không nên đồng ý để nó ra ngoài ăn cơm. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Khưu tiên sinh, ngài cũng đừng lo quá, chúng tôi sẽ tận hết sức tìm kiếm Khưu tiểu thư. "

Trương Dương và Tra Tấn Bắc cùng nhau tiễn Đỗ Vũ Phong ra ngoài, Đỗ Vũ Phong trước khi đi nói với Tra Tấn Bắc: "Tra tổng, tối nay anh có phát hiện chỗ nào khả nghi hay không?"

Tra Tấn Bắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết vì sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, vốn mọi chuyện đang rất tốt đẹp, Khưu Phượng Tiên bị thương không nặng, chúng tôi chuẩn bị ăn cơm xong thì quay về. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Chúng tôi sẽ tranh thủ mau chóng tìm được Khưu tiểu thư. "

Sau khi Đỗ Vũ Phong lái xe rời đi, Trương Dương nhìn Tra Tấn Bắc rồi nói: "Anh không biết trên người cô ta có thương tích à? Tại sao cứ đòi ra ngoài ăn cơm?"

Tra Tấn Bắc thở dài: "Ra ngoài ăn cơm là đề suất của Khưu Phượng Tiên, mọi người đều không đồng ý, nhưng cô ta nói ở bệnh viện thực sự quá chán, còn nói sau khi ăn cơm xong sẽ lập tức trở về, chúng tôi cảm thấy dù sao khách sạn cũng ở ngay đối diện bệnh viện, có nhiều người như vậy đi cùng, khẳng định sẽ không sao, ai mà ngờ được cô ta đi toilet lại bị bắt cóc. "

Trương Dương nói: "Khưu Khải Minh đổ hết tất cả trách nhiệm lên người tôi. "

Tra Tấn Bắc nói: "Đừng tính toán với tên tiểu tử đó làm gì, hắn cũng bởi vì chuyện của chị gái mà lo lắng, có thể hiểu được mà. "

Trương Dương nói: "Anh cảm thấy chuyện này rốt cuộc là nhằm vào ai?"

Tra Tấn Bắc nói: "Hiện tại xem ra chắc là nhằm vào Khưu gia. "

Trương Dương ý vị thâm trường nhìn Tra Tấn Bắc: "Tra tổng, anh có phát hiện chỗ nào khả nghi hay không?"

Tra Tấn Bắc mấp máy môi, lại thấp giọng thở dài: "Gần đây việ tranh cử của Đài Loan đang hừng hực khí thế, Khưu gia và Hồng Ân Chính ở trận doanh đối lập, mà người ủng hộ kiên định nhất sau lưng Hồng Ân Chính chính là An Đức Uyên, thật ra vụ án phóng hỏa Tử Hà quan tối hôm qua, tôi đã hoài nghi có thể la có liên quan tới An gia, anh ngẫm lại đi, nếu như Khưu gia xảy ra vấn đề thì như vậy ai sẽ đạt được lợi ích lớn nhất?"

Trương Dương không nói gì.

Tra Tấn Bắc tiếp tục nói: "Nếu như tối hôm qua cả nhà Khưu gia chết cháy, như vậy đường tranh cử của Hồng Ân Chính tự nhiên là một mảng bằng phẳng, Khưu Chỉ Đống sẽ không tái đỡ người khác cạnh tranh với hắn nữa. "

Trương Dương nói: "Nếu như chuyện này do đối thủ cạnh tranh của Khưu Chỉ Đống bày ra, như vậy mục đích của chúng chính là bức bách hắn ngừng chế tạo chướng ngại cho Hồng Ân Chính. "

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Trương Dương nói: "Mong là Khưu Phượng Tiên không sao. "

Tra Tấn Bắc vẻ mặt chán nản nói: "Chính trị hắc ám hơn xa so với thương trường, tôi đã khuyên bọn họ rồi, đừng dồn quá nhiều tinh lực vào chính trị. Bằng không khẳng định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích thương nghiệp. "

Trương Dương nói: "Dã tâm của Khưu Chỉ Đống rất lớn, hắn muốn thông qua tranh cử lần này mưu cầu lợi ích lớn hơn. "

Tra Tấn Bắc nói: "Con người mà không biết chừng mực thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải phiền toái. "

Trương đại quan nhân có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, những lời này vốn không nên do Tra Tấn Bắc nói ra.

Tra Tấn Bắc cười khổ nói: "Nếu như tôi không phải thèm muốn mỏ vàng của Hà Trường Anở châu Phi thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng xấu hổ như hiện giờ. "

Trương Dương nói: "Hà Vũ Mông vẫn đang nhằm vào anh à?"

Tra Tấn Bắc nói: "Xem ra hiểu lầm giữa chúng tôi vĩnh viễn không giải thích được. "

Bảy thi thể Ninja Nhật Bản phóng hỏa ở Tử Hà quan toàn bộ đã tìm được, phía Nhật cũng biểu hiện ra sự coi trọng cao độ đối với chuyện này, đặc biệt phái phó đại sứ Võ Trực Chính Dã tới Giang Thành xử lý chuyện này.

Theo yêu cầu của Võ Trực Chính Dã, thị trưởng thành phố Giang Thành Tào Hướng Đông đặc biệt mời đương sự Trương Dương tới gặp mặt hắn, tiến hành kẻ lại rõ ràng tình huống tối hôm đó.

Mà trên đường Trương Dương tới chính phủ nhất chiêu của thành phố Giang Thành gặp mặt Võ Trực Chính Dã thì nhận được một tin tức không tốt, tên Ninja Nhật Bản bị hắn bắt sống trong lúc giam giữ không hiểu sao lại chết, lần này thì lại cái chết vô đối chứng rồi.

Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì gác điện thoại, có chút buồn bực mắng: "Mẹ nó!"

Đỗ Vũ Phong Phụ trách lái xe nói: "Chuyện gì mà chọc anh giận vậy. "

Trương Dương nói: "Tên Nhật Bản bị tôi bắt tối qua không hiểu sao chết rồi. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Chết tên nào hay tên đó, tiểu Nhật Bản không có kẻ nào tốt cả. " Đỗ Vũ Phong là lão phẫn thanh hàng thật giá thật, ở trong lòng hắn hận nhất chính là người Nhật Bản.

Trương Dương nói: "Võ Trực Chính Dã là một lão hồ li, tôi đã từng có tiếp xúc với hắn rồi. " Nói xong hắn không khỏi bật cười: "Lần trước tôi đã tẩn cho con trai hắn một trận. "

Đỗ Vũ Phong cũng bật cười: "Thật hy vọng khi anh tẩn tên tiểu Nhật Bản đó tôi cũng có mặt. "

Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, suy đoán của Trương Dương về Võ Trực Chính Dã không sai, Giang Thành đối với vị phó đại sứ Nhật Bản cha vẫn biểu hiện ra vẻ khá lịch sự, an bài tiểu lâu số 5 của nhất chiêu cho hắn ở tạm.

Tiểu lâu Trương Dương tới tiểu lâu số 5 thì thị trưởng Giang Thành Tào Hướng Đông đã nói chuyện với Võ Trực Chính Dã.

*****

Võ Trực Chính Dã lần này tới không phải là với tư thái của một người nhận tội, hắn chẳng những không có thái độ nhận tội, ngược lại bày ra tư thế khởi binh vấn tội. Hắn đầu tiên tỏ vẻ nghi ngờ với điều tra bước đầu của cảnh sát Giang Thành, hắn không cho rằng tám gã võ sĩ Nhật Bản là sát thủ, cũng phủ nhận bọn họ có liên quan tới sự kiện phóng hỏa Tử Hà quan.

Tào Hướng Đông nói chuyện với này cũng không thoải mái, nhưng hắn vẫn tận lực bảo trì khắc chế. Dù sao Võ Trực Chính Dã là phó đại sứ Nhật Bản, ở phương diện ngoại giao không thể để mất cấp bậc lễ nghĩa được, hơn nữa, cho tới bây giờ bọn họ cũng không có chứng cớ xác thực, phải nói bọn họ từng có, Trương Dương tự tay bắt sống một gã sát thủ chứng cớ, nhưng hiện tại tên sát thủ Nhật Bản đó đã chết rồi, không những không thể làm chứng cho chuyện này, hơn nữa cái chết của hơn nữa cũng sẽ cho phía Nhật một cái cớ để truy trách.

Phòng khách Trương Dương đi vào phòng khách thì Vừa hay nghe thấy Võ Trực Chính Dã nói: "Thị trưởng Tào, tôi muốn gặp người hiềm nghi mà các anh bắt. "

Tào Hướng Đông đã biết tin tức tên Ninja Nhật Bản đó đột nhiên tử vong, nhưng tin tức cha thật sự quá mức đột nhiên, hắn vẫn chưa ghĩ tốt nên dùng phương thức gì để nói với Võ Trực Chính Dã, chuyện liên quan tới ngoại giao xử lý không dễ dàng như trong tưởng tượng. Trương Dương đến Vừa hay khiến Tào Hướng Đông có cơ hội giảm xóc, Trương Dương luôn luôn là kẻ mưu ma chước quỷ, có lẽ hắn có thể khắc chế tên đại sứ Nhật Bản cũng chưa biết chừng.

Trương đại quan nhân chủ động vươn tay về phía Võ Trực Chính Dã: "Võ Trực Tiên sinh!"

Võ Trực Chính Dã lại không vươn tay ra, lạnh lùng nhìn Trương Dương: "trên tay anh còn dính mùi máu tươi, xin lỗi tôi không thể bắt tay với một người máu lạnh đã sát hại đồng bào tôi. "

Trương đại quan nhân nhếch môi bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều: "Tôi thật sư không thể hiểu nổi về sự lo gic của quý quốc, Chạy đến quốc gia khác giết người phóng hỏa rồi lại muốn đóng giả là kẻ bị hại, Võ Trực tiên sinh, ngài rốt cuộc là không rõ tình huống hay là biết rõ còn giả vờ hồ đồ?"

Tào Hướng Đông có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương. Hắn không ngờ sau khi Trương Dương đến lại tràn ngập khói thuốc súng với Võ Trực Chính Dã, rất có thế lưỡi lê thấy máu, Tào Hướng Đông vốn định lên tiếng, nhưng lời nói đến mỗi thì lại thấy không thích hợp nói ra, trước tiên cứ xem tình hình phát triển của sự viêc đã.

Võ Trực Chính Dã nói: "Tối hôm qua chúng tôi có bảy công dân ngã xuống từ đỉnh Thanh Vân, Trương tiên sinh chắc có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý. "

Trương đại quan nhân nói: "Công dân Nhật Bản ư? Tôi khuyên Võ Trực đừng tùy tiện vận dụng hai chữ công dân, tối hôm qua xuất hiện ở trên đỉnh Thanh Vân tổng cộng có tám người Nhật Bản, tôi tin công dân Nhật Bản bình thường sẽ không làm ra hành vi giết người phóng hỏa, tám người cha tất cả là sát thủ máu lạnh được huấn luyện chuyên nghiệp, Võ Trực tiên sinh đối với lưu phái võ thuật Nhật Bản chắc vô cùng quen thuộc, tám người cha là Ninja Nhật Bản, bọn họ phóng hỏa đốt cháy Tử Hà quan, mưu toan làm hại mọi người trong Tử Hà quan, sau khi hỏa hoạn bị chúng tôi kịp thời phát hiện thì bọn họ lại lợi dụng cung nỏ tiến hành bắn giết cự ly xa, bên tôi có hai cô gái vô tội bị trọng thương. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Người Trung Quốc Các anh có câu tục ngữ, Dục gia chi tội!" Hiện tại bọn họ đều đã chết rồi, các anh muốn nói gì thì nói cái đó, có phải muốn đổ hết tất cả trách nhiệm lên người họ hay không?"

Trương đại quan nhân nói: "Võ Trực tiên sinh, nếu như không phải thị trưởng Tào đề xuất yêu cầu, tôi sẽ không tới đây nói rõ tình huống với anh làm gì, tôi xin anh đầu tiên hãy minh bạch một chút, những gì tôi nói tất cả đều là sự thật, anh tin hay không thì tùy, anh muốn nghe thì im lặng để tôi nói xong, còn nếu không muốn nghe, tôi cũng không có hứng thú nói chuyện với anh đâu. "

Tào Hướng Đông nói: "Tiểu Trương, đừng nóng giận, Võ Trực tiên sinh cũng không có ý khác, mục đích ông ta tới Giang Thành là muốn liên hợp với chúng ta làm rõ chân tướng sự việc. "

Trương Dương nói: "Chân tướng chính là tám gã Ninja Nhật Bản đó muốn thực thi huyết án mưu sát, chỉ tiếc bọn họ đánh sai nước cờ, không, phải nói là kĩ không bằng người, trên đời này trước giờ đều là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, bọn họ đánh không lại tôi, tất cả đều bị tôi đánh chết. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Anh sao có thể như vậy? Dưới tiền đề chưa làm rõ chân tướng đã ra tay giết chết bảy mạng người. "

Trương Dương: "Nói Người khác lấy đao chém anh, anh cũng không thể thành thật đứng đó chờ chết được, người Trung Quốc chúng tôi có nguyên tắc, đó là, người không phạm tôi tôi không phạm người, người nếu phạm tôi thì tôi ắt phạm người, bảy tên Ninja đó chết trong tay tôi không sai, nhưng tôi gọi là phòng vệ chính đáng, anh nếu không tin thì cứ đi thu thập chứng cớ, tôi nói trước, thực sự muốn kiện tôi ra tòa thì cho dù là tới Hải Nha pháp viện tôi cũng không ngán. "

Tào Hướng Đông đứng bên cạnh nghe không khỏi cảm thấy buồn cười, vụ án cha chỉ sợ vẫn chưa kinh động được tới Hải Nha pháp viện.

Võ Trực Chính Dã bị Trương Dương nói cho tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này tôi nhất định sẽ tra tới cùng. "

Trương Dương nói: "Hoan nghênh các anh tới tra, có điều gần đây hình như tỉ lệ tử vong của người Nhật Bản tại Trung Quốc hơi cao thì phải, Võ Trực tiên sinh, anh thân là quan ngoại giao cao cấp của phía Nhật, chắc hiểu đạo lý nhập gia tùy tục, đến quốc gia nào thì nên tuân thủ pháp luật của quốc gia đó. Còn nữa, quý quốc có phải nên đề cao tố chất của nhân viên xuất ngoại hay không, ở nước Nhật, bọn họ được gọi là công dân, nhưng vừa ra khỉ biên giới thì tất cả trở thành tội phạm giết người phóng hỏa, người biết thì cho rằng bọn họ chỉ là số ít kẻ xấu bên trong các công dân người Nhật Bản, nhưng người không biết sẽ cho rằng toàn bộ người Nhật Bản các anh đều như vậy, Võ Trực tiên sinh, anh không sợ đám người này làm nhục quốc thể à!"

Võ Trực Chính Dã nhìn Trương Dương, ánh mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, hắn nói khẽ: "Chuyện Tối hôm qua rốt cuộc chân tướng như thế nào thì vẫn chưa điều tra rõ, Trương tiên sinh dùng cái gì để kết luận bọn họ chính là hung phạm?"

Trương Dương chỉ chỉ vào hai mắt của mình rồi nói: "Tôi nhìn rõ hết, bọn họ tất cả là sát thủ chuyên nghiệp. "

Võ Trực Chính Dã nói: "Bọn họ ở trong nước không hề có tiền án tiền sự. "

Trương Dương nói: "Khi thế chiến Lần thứ hai, Nhật Bản xâm lược Trung Hoa, ở trên đất Trung Quốc giết người, cướp của, không chuyện ác nào không làm, ngươi dám nói bọn họ ở Nhật Bản chưa phạm tội thì không phải là tội phạm? Làm thì làm rồi, vì sao dám làm không dám nhận, đối với sai lầm mà mình từng mắc phải, vì sao không dám nhận trách nhiệm? Võ Trực tiên sinh, tôi nói với anh một sự thật, hiện tại Trung Quốc so với lúc Nhật Bản xâm lược thì đã có biến hóa long trời lỡ đất rồi, chúng tôi không phải là không chào đón người Nhật Bản đến đây, nhưng đến rồi thì nhất định phải tuân thủ quy củ của chúng tôi, âm mưu làm chuyện xấu, tới đây vi phạm pháp lệnh, tất cả đều sẽ thành kẻ địch của người Trung Quốc chúng tôi, mà thái độ đối với kẻ địch của chúng tôi cũng nhất quán rõ ràng, đó chính là kiên quyết đả kích, không chút lưu tình. "'

Tào Hướng Đông nghĩ thầm, hay quá, trải qua một phen quấy rối của thằng ôn này, khí diễm của Võ Trực Chính Dã quả nhiên ảm đạm đi nhiều. Nghé con không sợ hổ, những lời này quả nhiên có chút đạo lý. Tào Hướng Đông giảng hòa: "Tôi thấy tối nay trước tiên bàn đến đây thôi, đại sứ tiên sinh đối với tình huống phát sinh ngày hôm qua cũng có tìm hiểu bước đầu rồi, tôi có thể cam đoan với ngài, vụ án này nhất định sẽ được tra ra manh mối trong thời gian ngắn nhất. "

Võ Trực Chính Dã ở trước mặt Trương Dương không chiếm được nửa điểm tiện nghi, lúc này đã đầy một bụng tức, nghe Tào Hướng Đông nói như vậy, hắn gật đầu: "Tôi hy vọng các anh trong vòng 3 ngày có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục, còn nữa, muốn gặp muốn gặp công dân Nhật Bản bị các anh giam giữ. "

Trương đại quan nhân không nhịn được ngắt lời: "Công dân cái gì?? tên tội phạm đã sa lưới mà thôi, có điều Võ Trực tiên sinh chỉ sợ không gặp được hắn rồi. "

Tào Hướng Đông vội vàng nháy mắt với hắn, nhưng Trương đại quan nhân giống như không thấy, vẫn tiếp tục nói: "Hắn sợ tội tự sát rồi!"

"Gì cơ?" Võ Trực Chính Dã trợn trừng hai mắt.

Trương đại quan nhân: "Nói Ngài không nên cảm thấy ngạc nhiên, công dân của quý quốc khi gặp đại sự mình không xử lý được thường thường sẽ lựa chọn phương thức này để kết thúc nhân sinh, tuy rằng hắn đã chết, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự của hắn, chúng tôi sẽ tới cùng, tranh thủ tra ra mỗi một người Nhật Bản liên quan tới vụ án cha. "

Võ Trực Chính Dã bị Trương Dương chọc cho giận sôi lên, có điều hắn cũng nhìn ra Trương Dương căn bản không sợ hắn, bất kể đấu văn hay đấu võ người ta đều sẽ phụng bồi tới cùng.

Tào Hướng Đông nhìn thấy sắc mặt Võ Trực Chính Dã hết xanh lại đó, nhìn ra tình thế vẫn đang không ngừng trở nên gay gắt!" Hắn không muốn chuyện tiếp tục chuyển biến xấu, đứng dậy cáo từ Võ Trực Chính Dã: "Võ Trực tiên sinh đường xa mà đến, chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, chúng tôi hay là cáo từ trước, ngài cứ an tâm ở đây, nếu như chuyện có bất kỳ tiến triển gì, chúng tôi sẽ ngay lập tức thông tri cho ngài. "

Võ Trực Chính Dã lạnh lùng nói: " Thứ cho không tiễn xa được. "


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)