Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1256

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1256: Khủng hoảng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Cao Trọng Hòa nói: "Thì ra cô ta không chết. "

Trương Dương nói: "Ai cơ?"

Cao Trọng Hòa nói: "Thằng nhóc cậu, biết rõ còn giả vờ hồ đồ, âm hiểm thật, tuổi còn trẻ mà đã nín nhịn giỏi như vậy. "

Trương Dương nói: "Không phải tôi nín nhịn giỏi, mà là bị các anh dọa cho sợ ngây ra rồi, tôi đến giết gà còn không dám, huống chi là giết người?"

Cao Trọng Hòa nói: "Đừng có già mồm, ăn không ở không nhiều ngày như vậy, có phải rất thích hay không?"

Trương Dương nói: "Thức ăn còn tạm được, chỗ ở thì chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng khiến tôi khó chịu nhất chính là không có rượu uống. "

Cao Trọng Hòa nói: "Cậu đi đi. "

Trương đại quan nhân cố ý nói: "Gì cơ?"

Cao Trọng Hòa nói: "Không nghe thầy à? Cậu đi đi. "

Trương Dương nói: "Đi đâu? Thực sự định tống tôi vào nhà giam à? Tôi nói này, trình tự như thế là không đúng. Còn chưa song quy tôi mà!" Hắn nhìn chằm chằm Ngụy Long Hưng.

Ngụy Long Hưng nói: "Đồng chí Trương Dương, chuyện trên cơ bản đã được điều tra rõ, chuyện của Tang Bối Bối chỉ là hiểu lầm. "

Trương Dương nói: "Các anh bảo tôi tới thì tôi tới, bắt tôi đi thì tôi đi, dựa vào gì? Tôi hôm nay không đi. " Hắn lại nằm xuống giường.

Cao Trọng Hòa nói: "cậu không đi cũng được, từ hôm nay trở đi phí ăn ở tự trả. "

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền bò dậy: "Keo kiệt! Quá keo kiệt. "

Ngụy Long Hưng hôm nay là bị Cao Trọng Hòa kéo tới. Hắn không biết nên nói cái gì, vốn lo Trương Dương sẽ khiến hắn khó xử, có điều cũng may Trương Dương không trút cơn giận xuống đầu hắn.

Cũng không phải là vì Trương đại quan nhân rộng lượng, là Trương Dương đã sớm thấy rõ chuyện lần này là ai khơi lên.

Trương Dương lên ô tô của Cao Trọng Hòa, hắn nói với Cao Trọng Hòa: "Cao thính. Tôi thực sự không sao à?"

Cao Trọng Hòa nói: "Không sao, cho dù không có phía Quốc An chứng minh cho cậu thì chỉ với khẩu cung của một mình Trần Cươngthì cũng không thể định tội được cậu. "

Trương Dương nói: "Như thế này thì tính là trả lại trong sạch cho tôi à? Vinh Bằng Phi và Văn Hạo Nam sao không giáp mặt xin lỗi tôi?"

Cao Trọng Hòa nói: "Văn Hạo Nam từ chức rồi, Vinh Bằng Phi thì xin nghỉ bệnh, cậu hiện tại hài lòng chưa?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không hài lòng, thanh danh của tôi bị ảnh hưởng. Lát nữa tôi bảo Liêm Minh đi kiện họ. "

Cao Trọng Hòa vừa nghe thấy hắn lại muốn kéo con trai mình vào, không khỏi nhíu mày. Đương nhiên y cũng biết Trương Dương chắc là đang nói đùa: "Cậu đừng có chủ ý với Liêm Minh. Hà Vũ Mông đã mời đại luật sư của Hongkong khởi tố Văn Hạo Nam rồi. "

"Thật à?"

Cao Trọng Hòa gật đầu.

"Cho đáng đời. "

Văn Hạo Nam khi đi ra khỏi thính tỉnh không hề mặc đồng phục, trên thực tế hắn đã nhận được thông tri. Cao Trọng Hòa đang chờ hắn đệ đơn xin từ chức. Hắn muốn đi tìm Cao Trọng Hòa để hỏi trực tiếp, nhưng Cao Trọng Hòa căn bản không muốn gặp hắn.

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cũng gọi điện thoại cho hắn mấy lần, Văn Hạo Nam không hề nhấc máy, hắn biết Lương Thiên Chính khẳng định là vì cha mẹ nên mới gọi điện thoại cho mình, có lẽ cha mẹ muốn thông qua y để chuyển cáo gì đó cho mình. Văn Hạo Nam hiện tại không muốn nghe bất kỳ ai thuyết giáo hắn, hắn tự nhận là đã bố cục tỉ mỉ, cho rằng lần này có thể tóm được Trương Dương, nhưng Trương Dương thậm chí căn bản không hề ra tay đã có người dọn dẹp cho hắn, mà hiện tại thậm chí muốn bức hắn từ chức.

Chuyện Tần Manh Manh mời luật sư muốn khống cáo hắn, Văn Hạo Nam cũng đã biết, hắn cuối cùng cũng minh bạch, nữ nhân vĩnh viễn tuyệt tình hơn so với, cho tới nay hắn vẫn cho rằng Tần Manh Manh có chút tình cảm đối với mình, nhưng hiện thực lại đã xé rách chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng hắn này.

Khi ra khỏi cửa lớn của thính công an, Văn Hạo Nam theo bản năng quay đầu nhìn lại, hắn cảm giác mình tựa như một con chó mà ai cũng muốn đánh, không ai nguyện ý đứng ở phía hắn cả.

Ô tô Phía sau vang lên tiếng còi, Văn Hạo Nam quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Land Rover đỗ ở bên cạnh, Lương Thành Long từ bên trong thò đầu ra: "Hạo Nam, chú tôi bảo tôi đến đón anh. "

Lương Thiên Chính thủy chung không liên lạc được với Văn Hạo Nam, tuy rằng y rất không đồng ý với những hành động gần đây của Văn Hạo Nam, nhưng thân là lão bằng hữu của Văn gia, y không thể mặc kệ Văn Hạo Nam được. Gọi mấy cú điện thoại mà Văn Hạo Nam cũng không chịu nghe, Lương Thiên Chính chỉ có thể bảo Lương Thành Long tới đơn vị tìm hắn.

Văn Hạo Nam và Lương Thành Long quen nhau đã không ít năm, nhưng bọn họ không tính là thân thiết, Văn Hạo Nam không hề động, đứng tại chỗ đáp: "Anh giúp tôi nói với chú Lương, buổi tối tôi còn có việc. "

Lương Thành Long biết một chút mâu thuẫn giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam, trong chuyện này, thái độ của Lương Thành Long là không giúp ai, tuy rằng Văn Hạo Nam không phải là bằng hữu của hắn, nhưng hắn là người làm ăn, làm ăn phải dĩ hòa vi quý, không cần thiết bởi vì Trương Dương mà đắc tội với Văn Hạo Nam, huống chi quan hệ của chú và Văn gia còn thân thiết như vậy.

Lương Thành Long mở cửa xe bước xuống, tới trước mặt Văn Hạo Nam: "Hạo Nam, chú tôi hạ tử lệnh cho tôi, bảo tôi hôm nay nhất định phải dẫn được anh về nhà ăn cơm, anh nếu không theo tôi về, tôi cũng không có nhà để về. "

Văn Hạo Nam nghe hắn nói như vậy, chỉ có thể gật đầu, lên ô tô của Lương Thành Long.

Lương Thành Long mua chiếc xe này chưa được mấy ngày, bên trong còn có mùi xe mới. Văn Hạo Nam không thích loại mùi này, hạ cửa kính xe, hít thở không khí trong lành bên ngoài.

Lương Thành Long nhìn ra tình tự của hắn không tốt, cũng không chủ động bắt chuyện, lái xe đưa hắn về nhà chú.

Lương Thiên Chính nghe nói Lương Thành Long đã đón được Văn Hạo Nam thì đứng dậy ra phòng khách.

Sắc mặt của Văn Hạo Nam không hề dễ coi, hắn miễn cưỡng gọi một tiếng chú Lương.

Lương Thiên Chính cười nói: "Thành Long, mau bảo thím cháu đi chuẩn bị cơm chiều. "

Những người khác đều lựa chọn lảng tránh, trong phòng khách chỉ còn lại Lương Thiên Chính và Văn Hạo Nam.

Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam, lúc nào thì trở lại kinh thành?" Y đã tìm hiểu rất rõ ràng chuyện của Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam không nói gì, hắn không muốn về, bởi vì không cam lòng, lần này hắn và Trương Dương thậm chí còn chưa có cơ hội giao thủ, hắn cảm thấy giống như tất cả mọi người đều đang giúp Trương Dương chống lại mình.

Lương Thiên Chính thở dài nói: "Mẹ cháu rất lo lắng cho cháu. "

Văn Hạo Nam thầm than trong lòng, người bà ta lo lắng có lẽ là Trương Dương. Người ta một khi đã lạc lối, sẽ rất dễ càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, Văn Hạo Nam chính là như vậy.

Lương Thiên Chính nói: "Chuyện của cậu tôi đã tìm hiểu rõ rồi, Hạo Nam, thật ra lần này rời khỏi đối với cậu chưa chắc đã là một chuyện xấu. "

Văn Hạo Nam nói: "Không phải rời khỏi, là bị người ta đá ra, tôi trong vụ án tham ô của Bắc Cảng đã bro ra nhiều thời giờ và tinh lực như vậy, nhưng khi chân tướng sắp được vạch trần, người khác lại một cước đá tôi ra ngoài. " trong lời nói của hắn tràn ngập vẻ bất bình.

*****

Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam, cậu còn trẻ, lần này bảo cậu đi, không phải muốn phủ định thành tích cậu làm ra, mà là không muốn cậu người hữu tâm người hữu tâm lợi dụng. "

Văn Hạo Nam nói: "Không ai lợi dụng tôi cả, là tự tôi chủ động muốn làm. "

Lương Thiên Chính nói: "cậu và Trương Dương là huynh đệ, mâu thuẫn giữa các cậu sẽ chỉ ảnh hưởng tới gia đình mình, không hề gây tổn thương gì cho người khác, việc gì phải khiến người ta cười chê?"

" Hắn không phải huynh đệ của tôi. "

Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam, chuyện này dừng ở đây, cậu rời khỏi, tôi sẽ tận lực giúp cậu giải quyết muốn chuyện còn lại. "

Văn Hạo Nam mấy máy môi, hắn biết Lương Thiên Chính là có ý tốt, nhưng hắn lại nhưng không cách nào chấp nhận được, Văn Hạo Nam lắc đầu nói: "Tôi biết mọi người nghĩ gì, tôi cũng biết mọi người đều nhìn tôi như thế nào, không sao cả! Cám ơn chú đã mời tôi tới đây ăn cơm. " Văn Hạo Nam đứng lên, cáo từ Lương Thiên Chính.

Lương Thiên Chính kinh ngạc nói: "Hạo Nam, nhưng cơm còn chưa ăn mà. "

Văn Hạo Nam nói: "Không ăn, tôi còn có chuyện quan trọng phải giải quyết. "

Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam. "

Văn Hạo Nam cười nói: "chú yên tâm, tôi sẽ trở về. "

Nội tâm Văn Hạo Nam lúc này vô cùng đau khổ và cô độc, hắn phát hiện bên cạnh mình thậm chí không có một đối tượng để nghe hắn thổ lộ, tất cả mọi người đều ruồng bỏ hắn. Đứng ở ngã tư phố, hắn không biết mình nên đi đâu, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đã lên, có lẽ đây là một đêm cuối cùng hắn ở Đông Giang.

Chuyện Lương Thiên Chính nói, hắn không phải không nhìn thấu, mà là cừu hận đối với Trương Dương đã khiến hắn quên đi chủ yếu và thứ yếu của sự tình, không phải hắn bị lợi dụng, mà là đang lợi dụng lẫn nhau.

Tiếng chuông Điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Văn Hạo Nam vốn định không nhấc, nhưng tiếng chuông vẫn quật cường vang lên, hắn cuối cùng cúi đầu, cầm điện thoại, nhìn thấy dãy số nhà quen thuộc, hắn mấp máy môi, bắt máy, nghe thấy giọng nói của mẹ.

La Tuệ Ninh không hề tức giận, bởi vì bà ta minh bạch, cho dù bà ta tức giận thì cũng không thay đổi được chuyện đã phát sinh: "Hạo Nam, quay về đi. " Tuy rằng La Tuệ Ninh rất muốn khống chế mình không gọi cú điện thoại này, nhưng cuối cùng bà ta vẫn không nén được.

Văn Hạo Nam cắn cắn môi: "Vâng. " Nghe thấy giọng nói của mẹ, hắn bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, có cảm giác muốn rơi lệ.

La Tuệ Ninh không nói gì thêm, Văn Hạo Nam cũng không nói gì, hai mẹ con cầm điện thoại, nghe tiếng hô hấp của nhau, Văn Hạo Nam vốn cho rằng sẽ phải nghe mẹ mắng, nhưng bà ta lại không nói thêm câu gì, hắn cũng thế, cứ như vậy trầm mặc một phút đồng hồ, Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, con gác máy đây. "

La Tuệ Ninh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, mắt hơi đỏ lên, buông điện thoại, bà ta lau nước mắt, nhanh chóng bấm số của Trương Dương.

Trương Dương đang trên đường tới khách sạn Tuệ Nguyên, Tần Manh Manh sau khi thoát khốn đang tạm thời sống ở đó à, Trương Dương vừa mới liên lạc với và, hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm. Nhận được điện thoại của mẹ nuôi, Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, có gì phân phó. "

Nghe thấy giọng nói tươi vui của Trương Dương, La Tuệ Ninh ở đầu kia điện thoại lại không nhịn được khóc nức nở, bà ta rơi lệ không chỉ là vì thương tâm, mà là xuất từ sự áy náy đối với Trương Dương.

Trương Dương vội vàng lùi xe: "Mẹ nuôi, mẹ đừng vậy, con đang lái xe, không thể phân tâm được đâu. "

La Tuệ Ninh thở dài: "Trương Dương, xin lỗi con. "

Trương Dương nói: "Sao lại nói vậy, không có gì đâu mẹ, chuyện đã trôi qua rồi, con hiện tại đau đầu nhất là làm thế nào để tới gặp cha của Yên Nhiên đây, trong lòng thực sự hơi sợ, hay là mẹ gọi điện thoại cho ông ấy đi, câu thông một chút?"

La Tuệ Ninh biết Trương Dương căn bản không cần thiết phải thông qua mình để giải thích với Tống Hoài Minh, hắn sở dĩ nói như vậy chỉ là để an ủi mình thôi, La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ cam đoan, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này tái diễn. "

Văn Hạo Nam vẫn đứng tại chỗ, một chiếc BMW màu đen đỗ bên cạnh hắn, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Văn Hạo Nam cúi đầu, mượn ánh đèn đường, thấy rõ người bên trong xe không ngờ là Tần Manh Manh.

Văn Hạo Nam không ngờ vào lúc này Tần Manh Manh lại chủ động đến tìm mình.

Vẻ mặt Tần Manh Manh rất nghiêm túc, cô ta nói khẽ: "Lên xe. " Giọng nói Của cô ta có chút khàn khàn, khác với lúc bìn thường.

Văn Hạo Nam mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Tần Manh Manh nói: "Ăn cơm chưa?"

Văn Hạo Nam lắc đầu, cảm thấy Tần Manh Manh hôm nay có chút là lạ.

Tần Manh Manh nói: "Tôi mời anh. "

Văn Hạo Nam nói: "Tối nay chắc không phải là Hồng Môn Yến chứ?"

Tần Manh Manh gật đầu: "Anh sao?"Tay cô ta đột nhiên vươn ra, Văn Hạo Nam cơ hồ nhìn thấy súng điện, sau đó thì cằm giống như bị người đánh mạnh một quyền, người nằm liệt ra ghế.

Tần Manh Manh xì một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Khi Văn Hạo Nam tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn nhà rách nát, hai tay hai chân đều bị trói chặt lên một cái ghế, ghế là làm bằng sắt, đã có rất nhiều chỗ rỉ sét.

Tần Manh Manh đứng dưới ánh đèn mờ mờ, hắn chỉ nhìn được thân hình của Tần Manh Manh nhưng lại không nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

Văn Hạo Nam giãy dụa một chút, phát hiện mình đã bị trói rất chặt, không thể nào thoát ra được, hắn bỗng nhiên bật cười ha ha, thoạt nhìn tựa hồ như rất vui vẻ.

Tần Manh Manh nói: "Anh cười cái gì? Chết đã đến nơi rồi mà còn có thể cười được ư?"

Văn Hạo Nam nói: "cô muốn giết tôi?"

Tần Manh Manh nói: "Loại người như anh sống trên đời chỉ tổ làm hại người. "

" Vì sao?"

Tần Manh Manh nói: "Trong lòng anh hiểu rõ, Trương Dương đối với Văn gia các anh như thế nào? Anh tri ân không báo lại còn ba lần bảy lượt muốn dồn anh ta vào chỗ chết, anh rốt cuộc còn có không có nhân tính hay không? Vì bôi nhọ Trương Dương, anh không tiếc chế tạo băng ghi âm giả dối, thậm chí vứt bỏ nguyên tắc cơ bản của một cảnh sát, tiến hành vu oan hãm hại tôi, anh có phải người hay không!"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi trước giờ đều không muốn hại tôi, chuyện cô mang thuốc cầm không phải tôi bố trí, khi tôi tới đã có người tố giác với an ninh sân bay. "

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Lời anh nói có câu nào đáng tin không?"

Văn Hạo Nam nói: "Không ngờ cô lại hận tôi như vậy. "

Tần Manh Manh cười lạnh nói: "Anh xứng ư? Ở trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ là một con chó điên gặp ai cũng cắn, tôi không thể để anh tiếp tục gây thương tổn tới Trương Dương. "

Văn Hạo Nam nói: "Có biết vì sao tôi hận hắn như vậy hay không? Tất cả là bởi vì cô!"

Tần Manh Manh nói: "Văn Hạo Nam, loại người như anh vĩnh viễn không thừa nhận mình sai, vĩnh viễn đỗ lỗi sai lầm mà mình phạm phải lên người khác. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi cả đời này chỉ thích một nữ nhân là cô, tôi không quan tâm tới quá khứ của cho, tôi thậm chí không ngại cô đã có con trai, vì sao cô đối với tôi như vậy? Tôi có chỗ nào không xứng với cô. "

Tần Manh Manh nói: "Anh tâm thuật bất chính, tôi sao có thể thích loại người như anh? Tôi biết, anh ghen tị với Trương Dương, ghen tị thì làm sao? Trong lòng tôi anh vĩnh viễn không bằng anh ta!"

*****

" Câm mồm. " Văn Hạo Nam đã bị cô ta chọc giận.

Biểu hiện của Tần Manh Manh lại rất bình tĩnh, đi một bước về phía trước, ánh mắt khinh bỉ trong mắt cô ta khiến Văn Hạo Nam phát cuồng: "Anh có phải muốn biết muốn biết quan hệ giữa tôi và anh ta hay không? Tôi nói cho anh hay, tôi đã sớm giao mình cho anh ta rồi, tôi là nữ nhân của anh ta, tôi thương anh ta, nguyện ý chết thay cho anh ta. "

Văn Hạo Nam tuy rằng minh bạch Tần Manh Manh đang thông qua phương thức này để tra tấn mình, sỉ nhục mình, nhưng nội tâm hắn lại giống như có trăm ngàn con độc xà đang cắn xé, loại cảm giác này khiến hắn thống khổ, Văn Hạo Nam thở phì phò: "Tiện nhân. "

Tần Manh Manh thở dài nói: "Nữ nhân chỉ đê tiện với nam nhân mình thích thôi, mà anh thì vĩnh viễn không có tư cách này. "

Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân, tôi sẽ khiến cô hối hận, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận cả đời. "

Tần Manh Manh đi tới phía trước, giơ tay lên hung hăng tát cho hắn một cái, cô ta xuống tay rất nặng, đánh cho nửa bên mặt của Văn Hạo Nam sưng phồng, sau đó, cô ta cầm một ống tiêm, hút thuốc rồi đâm vào trong cổ Văn Hạo Nam. Thủ pháp của Tần Manh Manh cực kỳ thuần thục, nhìn ra được cô ta chắc đã được đặc biệt huấn luyện về phương diện này.

Văn Hạo Nam không ngừng mắng, nhưng tầm mắt của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt xuất hiện ảo ảnh, hắn giống như nhìn thấy cảnh Trương Dương và Tần Manh Manh trầm truồng làm tình trước mặt, Văn Hạo Nam đau khổ tru lên.

Tần Manh Manh thở dài, giọng nói của cô ta tựa hồ như ở trong mây: "Văn Hạo Nam, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai sai anh đối phó Trương Dương?"

Ánh mắt Văn Hạo Nam dại ra, hắn lẩm bẩm nói: "Không ai sai khiến tôi cả, tôi hận hắn... Là hắn phá hoại tình cảm của chúng ta. Hắn đã cướp đi tất cả của tôi... " Hắn ngơ ngác nhìn về phía trước, ảo giác trước mắt tựa hồ trong nháy mắt đã biến mất, không có Trương Dương, chỉ có Tần Manh Manh đứng phía trước mình, cô ta đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt tràn ngập nhu tình, nội tâm Văn Hạo Nam lại trong phút chốc bị mềm hoá, hắn run giọng nói: "Manh Manh... cô không biết, cô căn bản không biết tôi rốt cuộc yêu cô tới mức nào đâu... "

Tần Manh Manh nói: "Tôi minh bạch, tôi cũng biết, nhưng tất cả đều chậm rồi... Tôi cần một nam nhân chân chính có thể bảo vệ tôi!"

Văn Hạo Nam nói: "cô căn bản không biết tôi đã làm gì cho cô, tôi đã tìm hiểu quá khứ của cô, vì cô, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. "

Tần Manh Manh cười lạnh nói: "Tôi sao không biết anh đã làm gì cho tôi. "

" Biết biết, người tạo thành bi kịch cho cô là Tần Chấn Đông, là tôi giết hắn, tôi không cho phép bất kỳ ai được vũ nhục cô. "

Tần Manh Manh trợn tròn mắt, ánh mắt của cô ta tràn ngập kinh hãi, đồng thời lại xen lẫn vài phần vui sướng, cô ta nói khẽ: "Anh là nói, Tần Chấn Đông là anh giết?"

Văn Hạo Nam gật đầu: "Không sai, tên súc sinh này đã vũ nhục cô, tôi đương nhiên muốn giết hắn, dù giết hắn thêm một lần nữa vẫn không hả giận. "

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Nhưng tên đê tiện vô sỉ anh lại giá họa cái chết của hắn cho tôi. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi thừa nhận, tôi đã sai, lúc ấy tôi rất. Sau sự kiện đó tôi vẫn luôn chìm đắm trong hối hận, tôi không muốn thương tổn cô, Manh Manh, tôi yêu cô như vậy, sao có thể thương tổn đến cô. " Trong mông lung, Văn Hạo Nam nhìn thấy một quyền đầu trắng nõn phóng đại trước mắt mình, sau đó thế giới của hắn giống như tắt điện, rơi vào một mảng tối đen.

Tần Manh Manh lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam đã hôn mê, cô ta xoay người ra khỏi nhà, bên ngoài đã đầy ánh sao, Lệ Phù lẳng lặng đứng trên gò đất cách đó không xa, nhìn cảnh đêm của Đông Giang.

Tần Manh Manh tới bên cạnh cô ta, Lệ Phù quay mặt lại, ánh mắt đảo khắp người cô ta, sau đó mỉm cười: "Thực sự rất giống! Quả thực có thể dùng giả thay thật. "

Tần Manh Manh cúi đầu, bóc một tầng mặt nạ mỏng trên mặt xuống, gương mặt phía dưới chiếc mặt nạ vẫn đẹp như tranh, nhưng so với Tần Manh Manh thì thiếu đi vài phần u buồn, có thêm mấy phần lạc quan và linh động, người giả trang thành Tần Manh Manh không ngờ là đặc công Quốc An Tang Bối Bối.

Lệ Phù nói: "Tên hỗn đản đó khai những gì rồi?"

Tang Bối Bối nói: "Đơn giản chỉ là một số lời nói thù hận đối với Trương Dương, tôi thật sự không hiểu, hận một người sao có thể đến loại trình độ này. "

Lệ Phù nói: "Bởi vì Tần Manh Manh. "

Tang Bối Bối nói: "Giữa Trương Dương và Tần Manh Manh đơn giản chỉ là loại tình cảm anh em, Văn Hạo Nam hiển nhiên đã hiểu lầm. "

Lệ Phù nói: "Hắn có hiểu lầm hay không đối với chúng ta mà nói thì không quan trọng, mấu chốt là nhất định phải bắt hắn chấm dứt, bắt hắn về sau không tìm Trương Dương gây phiền toái nữa. "

Tang Bối Bối mỉm cười nói: "Dứt khoát giết hắn đi cho xong chuyện. "

Lệ Phù nói: "Không thể, không nói đến ảnh hưởng có thể xảy ra, phía Trương Dương cũng sẽ không đồng ý. "

Tang Bối Bối nói: "Vậy chỉ có thể thả hắn, cho hắn thêm một cơ hội. "

Lệ Phù chớp chớp mắt: "Cô hỏi được gì rồi?"

Tang Bối Bối cười nói: "Toàn những lời nói khốn nạn, miệng thằng chó này cứng lắm. "

Lệ Phù nhẹ giọng thở dài: "Văn Hạo Nam này lòng dạ quá hẹp hòi, hơn nữa tính tình quá cực đoan, cho dù chúng ta lần này tha hắn, hắn chưa chắc đã sửa đổi, có lẽ sau này vẫn tìm Trương Dương gây phiền toái. "

Tang Bối Bối nói: "Thách hắn cũng không dám. "

Lệ Phù có chút kinh ngạc nhìn Tang Bối Bối, không biết cô ta vì sao khẳng định như vậy.

Tần Manh Manh vĩnh viễn không ngờ được tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng mấy ngày không gặp, nhưng Trương Dương thoạt nhìn như không hề chịu ảnh hưởng của sự kiện lần này, tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh đã làm xong đồ ăn, nhìn Trương Dương tới, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trương Dương ngồi xuống đối diện cô ta.

Tần Manh Manh chỉ chỉ thức ăn trên bàn: "Xem xem còn muốn ăn gì nữa. "

Trương Dương cười nói: "Thức ăn Cảnh sát cung cấp coi như không tồi, trong bụng anh không thiếu dầu mỡ. "

Tần Manh Manh bật cười, Trương Dương luôn có thể khiến cho người ta vui vẻ.

Hai người chạm cốc, Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, lần này mang tới không ít phiền toái cho anh rồi. "

Trương Dương nói: " Đừng nói như vậy, lời này nghe có chút xa lạ. "

Tần Manh Manh nói: "Em không ngờ hắn lại đê tiện như vậy, ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta. " Người cô ta ám chỉ tất nhiên là Văn Hạo Nam.

Trương Dương cười nói: "Cảnh sát đã thẩm tra rồi, cuộn băng ghi âm đó là hắn cắt ghép. " Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Anh biết lúc ấy nếu như em không phải vì quan tâm anh thì cũng sẽ không trúng bẫy của hắn. "

Mặt Tần Manh Manh nóng lên, thầm nghĩ trong lòng, có thể nhận được một câu này của Trương Dương, có phải trả giá nhiều hơn cũng đáng.

Trương Dương nói: "Manh Manh, anh tới tìm em, thật ra là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với em. "

Tần Manh Manh gật đầu nói: "Anh nói đi. "

Trương Dương buông chén rượu: "Anh muốn em huỷ bỏ khởi tố Văn Hạo Nam. "

*****

Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, Văn Hạo Nam này tâm lý quá tăm tối, đối với loại người như vậy không thể nương tay, nếu như lần này tha hắn, không bao lâu nữa hắn sẽ ngóc đầu trở lại. "

Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam quả thực không phải thứ tốt lành gì, nhưng nếu như chúng ta đuổi tận giết tuyệt hắn. Đến cuối cùng chỉ tổ tạo thành khốn nhiễu cho Văn gia, ảnh hưởng đến danh tiếng của Văn gia, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cha nuôi của anh, huống chi, Văn Linh đã xuất gia, mẹ nuôi hiện tại trong lòng nhất định vô cùng khổ sở, nếu như em kiên trì khởi tố Văn Hạo Nam, không tống hắn vào tù thì không thôi, như vậy mẹ nuôi của anh sẽ ra sao? Anh không muốn bà ấy phải chịu đả kích nữa. "

Tần Manh Manh thở dài: "Anh Dương. Anh nói như thế nào thì làm như thế, lát nữa em bảo luật sư rút đơn khởi tố là được. " Nhưng trong lòng lại có chút không tình nguyện, cô ta không phải lo lắng cho mình, mà là lo lắng cho Trương Dương, hiện tại những hành vi Văn Hạo Nam làm ra đã không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung. Người này quá mức cực đoan, rất có thể sẽ lại kiếm tẩu thiên phong.

Trương Dương nói: "Chuyện lần này ít nhiều cũng cho hắn một bài học. "

Tần Manh Manh nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tuy rằng anh lòng dạ ngay thẳng, nhưng đối với loại tiểu nhân đê tiện này luôn phải đề phòng nhiều hơn. "

Trương Dương nói: "Em yên tâm đi, về sau anh nhất định sẽ cẩn thận hơn. "

Tần Manh Manh nói: "Bên Yên Nhiên em sẽ giải thích, hy vọng những lời đồn lần này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. "

Trương Dương nói: "Cô ta không dễ dàng mắc mưu đâu. Bọn anh quen nhau lâu như vậy, sóng gió gì mà chưa trải qua. "

Tần Manh Manh cười nói: "Sáng mai em sẽ trở về nước Mỹ. "

"Anh tiễn em. "

Tần Manh Manh lắc đầu nói: "Đừng, em không thích cảnh chia ly. "

Trương Dương cười nói: "Anh cũng không thích, có điều con người ta khó tránh khỏi lúc hợp lúc phân. " Nói xong nói xong lại nói: "Lần này chia ly là để lần sau gặp lại. "

Tần Manh Manh nói: "Đúng vậy, lần này chia ly là để lần sau gặp lại. "

Khi Hai người chuẩn bị tính tiền đi thì lại được báo hóa đơn đã thanh toán, Trương Dương vừa nghĩ đã khẳng định là Kì Sơn dặn nhân viên rồi. Nhân viên nói: "Bí thư Trương, Kỳ tổng chờ ngài trong văn phòng. "

Trương Dương bảo Tần Manh Manh trở về nghỉ ngơi. Hắn thì tới văn phòng của Kì Sơn.

Kì Sơn đang đứng trước bể cá cho cá ăn.

Trương Dương nói: "Kỳ tổng nhàn hạ thoải mái quá. "

Kì Sơn mỉm cười nói: "Tôi đang oán trách đây, bí thư Trương càng lúc càng không coi tôi là bằng hữu. Đến Đông Giang mà không nói với tôi một tiếng, hiện tại không ngờ đến Tuệ Nguyên ăn cơm mà cũng không nói. "

Trương Dương cười nói: "Lần này đến Đông Giang là vì việc công, hơn nữa từ lúc bước vào đất Đông Giang, phiền toái của tôi đã không ngớt, hôm nay mới xem như ngày đầu được hít thở bầu không khí tự do. "

Kì Sơn nghe hắn nói thú vị như vậy thì không khỏi cười ha ha.

Trương Dương ghé tới, nhìn thấy trong bể cá là hai con kim long ngư béo mập, tinh khí mười phần, chậc chậc khen: "Béo quá, thứ này tôi còn chưa được ăn. "

Kì Sơn cười nói: "Anh nếu thật sự muốn ăn tôi tôi bảo đầu bếp vớt lên hấp cho anh ăn. "

Trương Dương cười nói: "Quân tử không đoạt thứ người khác thích, thực sự đem hấp hai con này, tôi sẽ bị coi là phung phí của giời. "

Kì Sơn nói: "Long ngư tuy rằng quý, nhưng không bằng tình bạn của chúng ta. "

Trương Dương gật đầu nói: "Thôi đừng nói, anh cứ nói là tôi lại cảm động. "

Kì Sơn cho cá ăn xong, tới bồn nước rửa tay rồi nói: "Buổi tối ở lại chỗ này đi, tôi sai người an bài phòng tổng thống cho anh. "

Trương Dương cười nói: "Ở chính phủ nhất chiêu tỉnh có phòng rồi. "

Kì Sơn nói: "Đêm hôm khuya khoắt còn về làm gì? Ở lại uống rượu nói chuyện phiếm. "

Trương Dương nói: "Anh có uống rượu đâu. "

Kì Sơn nói: "Tôi tuy rằng không uống rượu, nhưng tôi có thể uống trà với anh. "

Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: "Nghe thì không công bình một chút nào. "

Kì Sơn nói: "Trên đời này nào có nhiều chuyện công bình như vậy, tôi không miễn cưỡng anh, anh cũng đừng miễn cưỡng tôi, đúng rồi, tôi còn có một vò hồi sa Mao Đài rất quý. "

Trương đại quan nhân nói: "Mao Đài thì có gì mà quý. "

Kì Sơn bật cười ha ha, hắn điện thoại điện thoại, gọi điện thoại cho đầu bếp trưởng làm mấy món ngon, sau đó cùng Trương Dương đi vào phòng hắn đã an bài.

Thịnh tình không thể chối từ, Trương đại quan nhân vì thế liền ở lại, đi theo Kì Sơn tới căn phòng tổng thống duy nhất của Tuệ Nguyên, nhân viên phục vụ đã dọn xong đồ ăn ở đó, bốn món được đưa lên rất nhanh, tất cả đều là đồ ngon.

Một nhân viên phục vụ mở một hũ rượu được bọc rất kỹ ra, Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, đây là hồi sa Mao Đài mà Kì Sơn gọi ư?"

Bỏ lớp dán, mở giấy bịt miệng hũ, một mùi thương lập tức tỏa khắp phòng, Trương đại quan nhân ngửi thấy hương rượu này, tinh thần lập tức chấn động, rượu Mao Đài có thể nói là rượu dùng trong công vụ thường thấy nhất, rượu khác năm, độ các loại Trương đại quan nhân trên cơ bản đều đã uống rồi. Nhưng Mao Đài đã uống trước kia tuyệt không có hương khí thuần khiết như thế này.

Kì Sơn cầm lấy hũ rượu rót cho Trương Dương một ly.

Chất rượu trong suốt, bởi vì trải qua năm tháng lắng đọng, lộ ra màu phách, mùi của nó tinh khiết trầm, trạm khiến cho người ta lập tức sinh ra cảm giác đầu óc lâng lâng.

Kì Sơn cũng rót cho mình một ly, làm thủ thế mời. Trương đại quan nhân cầm chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trước đây hắn uống rượu có bao giờ nhã nhặn như vậy đâu, rượu vừa vào miệng, như như uống sương thu, một dòng nước ấm thấm vào tâm tì, quả nhiên là vào miệng không cay mà ngọt, vào cô họng không khô mà mượt, lại tuyệt không có chuyện hơi men xộc lên đầu. Trương đại quan nhân uống qua nhiều Mao Đài như vậy, nhưng không có nào có thể tinh thuần được như cái này, buông chén rượu nhắm mắt lại, dư hương vẫn còn vương ở cổ họng, kéo dài không tan, qua một lúc lâu Trương Dương mới mở mắt ra khen một chữ hảo.

Kì Sơn mỉm cười nói: "Anh còn nói là không có gì lạ cơ mà?"

Trương Dương nói: "Rượu Mao Đài tôi đã uống qua không ít, nhưng thuần chính như vậy thì vẫn là lần đầu tiên. "

Kì Sơn nói: "Mao Đài này được cất vào hầm từ thời Thanh mạt Dân sơ, nhắc tới Mao Đài, cần ngược dòng lại một chút, thời tiền Thanh, Quý Châu không sản xuất muối, nghiệp nấu rượu của địa phương cũng không thịnh vượng như hiện tại, dân bản xứ đều có thói quen uống một loại rượu trắng, muối ăn của đương địa Quý Châu đều được tiếp tế từ muối Xuyên, nhưng sinh ý vận muối Xuyên đều nằm trong tay thương nhân hai tỉnh Sơn Tây và Thiểm Tây, đám thương nhân này thường ở Quý Châu, nhưng lại không uống quen rượu trắng của địa phương, vì thế bọn họ khi buôn muối cũng buôn rượu, nhưng về sau bọn họ phát hiện dòng Xích Thủy Hà có một con sông nhỏ, uốn lượn trước thôn Mao Đài, chất nước mát lạnh, thích hợp để ủ rượu, vì thế bọn họ dứt khoát mời sư phó chế tạo rượu của gia hương tới Quý Châu, ngay cả men rượu tốt nhất của Sơn Thiểm cũng mang theo, vì thế dựng một xây nhà máy chế rượu ở vịnh Dương Liễu, về sau càng nghiên cứu càng tinh thâm, nghiên cứu chế tạo ra một loại hồi sa Mao Đài, trước tiên đào hầm trên mặt đất, lấy đá vụn làm nền, xây thềm bố phía dùng gạo nếp nghiền nát, sắc thành tương gạo, trộn thêm một ít cát sông đã sàng, lát phẳng khe hở của đá, cuối cùng mới rót rượu vào trong hầm, cất một năm đến hai năm mới đưa ra thị trường, đương nhiên thời gian cầm trong hầm càng dài càng tốt. Loại hồi sa Mao Đài này, trải qua sự ngâm hút của cát sông, nhiệt lượng bay hết, đây mới là Mao Đài cực phẩm. Vò Mao Đài này là tôi khi tham gia văn hóa rượu mua được, đại khái là, từ năm 1907, tới giờ đã chín mươi năm. hiếm có nhất là, rượu này vẫn luôn được cất trong hầm rượu, tuy rằng trải qua chiến hỏa vẫn không hề bị hủy hoại, được coi là trân phẩm trong rượu. "

Trương đại quan nhân nghe Kì Sơn nói xong điển cố về hồi sa Mao Đài, càng cảm thấy rượu này trân quý bất phàm, lại phẩm một ngụm rồi thở dài: "Một ngụm này của tôi chắc mất mấy ngàn?"

Kì Sơn mỉm cười nói: "Bảo kiếm đưa tráng sĩ, phấn hồng tặng giai nhân, cực phẩm Mao Đài này tất nhiên phải để loại người hiểu rượu như anh uống, có câu rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, tôi chắc không được tính là tri kỷ của anh, nhưng lại muốn để anh tìm được cảm giác ngàn chén vẫn thiếu, cho nên chỉ có thể dâng lên hai cân hồi sa Mao Đài để anh uống cho thống khoái. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, trong lòng có chút bội phục Kì Sơn, người này thực sự không đơn giản, làm việc cẩn thận, lặng lẽ trả cho mình một cái nhân tình. Đương nhiên Trương đại quan nhân sẽ không bị hai cân hồi sa Mao Đài này làm cảm động, Kì Sơn cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng một vò rượu có thể bảo đảm Trương Dương không tiết lỗ bí mật vì hắn giết An Đức Uyên.

Nhân viên phục vụ mang cua tới,

Trương Dương nói: "Hai người ăn không cần phải phô trương như vậy chứ. "

Kì Sơn nói: "Chỉ cần hai món này thôi, rượu ngon như vậy dù sao cũng phải có vài món nhắm phối hợp chứ. "

Trương Dương nhấp thử một miếng canh cá, khen: "Trình độ của đầu bếp nơi này không tồi. "

Kì Sơn nói: "Nguyên tắc làm người của tôi trước giờ luôn vậy, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải nhất định làm tốt nhất. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Trên thế giới này chưa chắc chuyện gì cũng đều được như ước nguyện, bằng không sao lại có câu tâm đọ cao với trời, mạng thì đọ bạc như giấy. "


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)