Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1255

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1255: Vây đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lưu Chiêu rất hy vọng không ai lên tiếng vào lúc này, hòng di dời sự chú ý, hóa giải sự xấu hổ của mình. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, không ai sẽ chủ động đi dính vào xui xẻo, lửa đạn vừa rồi của Tống Hoài Minh chỉ là đợt tấn công thứ nhất, khẳng định còn có đợt thứ hai, thứ ba.

Tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lặng lẽ nhìn nhìn sắc mặt Tống Hoài Minh, y lựa chọn thời cơ thích hợp ho khan một tiếng: "Bí thư Tống nói. " Ngoài mặt là đang ủng hộ những lời này của Tống Hoài Minh, nhưng trên thực tế lại là thông qua phương thức như vậy để làm suy yếu uy lực của sự phẫn nộ mà Tống Hoài Minh biểu đạt, khiến bầu không khí khẩn trương của hiện trường được giảm bớt trên trình độ nhất định

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu vừa mới cảm thấy da đầu bớt căng thì lại phát hiện ánh mắt của Tống Hoài Minh vẫn không rời khỏi mình, Tống Hoài Minh nói: "Hưng Dân, tôi vẫn chưa nói xong. "

Trong lòng Tất cả thường ủy mà kinh hãi vì những lời này của Tống Hoài Minh, cho tới nay Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân đều rất hợp phách, ít nhất thì ngoài mặt là như vậy, Tống Hoài Minh trong trường hợp công khai vẫn luôn lộ ra vẻ vô cùng khách khí với Chu Hưng Dân, những lời vừa rồi của y cũng không phải là vì nổi nóng. Câu nói phụ họa của Chu Hưng Dân cũng không có sai sót gì, nhưng câu trả lời của Tống Hoài Minh lại có chút không nể mặt Chu Hưng Dân. Ẩn ý là, tôi vẫn chưa nói xong, anh sao đã vội chen lời?

Chu Hưng Dân cười cười ngượng ngùng, Tống Hoài Minh là trách mình không hiểu quy củ, quan to hơn một cấp thì đè chết người, y chỉ có thể ngậm miệng lại.

Tống Hoài Minh nói: "Trong đội ngũ cán bộ của chúng ta có rất nhiều người không xứng chức! Lúc trước khi chúng ta chọn lựa cán bộ tiêu chuẩn rất nghiêm khắc, rất nghiêm túc chọn lựa, rất nhiều người cũng có thể làm được nghiêm dĩ luật dĩ, lấy mình làm gương, nhưng vì sao khi trong tay bọn họ có quyền lực thì tâm tính cũng liền bắt đầu thay đổi? Từ đó diễn sinh ra rất nhiều vấn đề tham ô, hủ bại, những vấn đề này vì sao thủy chung làn chúng ta khốn nhiễu? Nếu như những vấn đề này không thể mau chóng giải quyết. Sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của đảng ta, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cải cách mở cửa phát triển, Bình Hải mấy năm nay vì sao xuất hiện nhiều vấn đề quan viên hủ bại như vậy? Phía Ủy ban kỷ luật Các anh chẳng lẽ không nên tự kiểm điểm lại ư?"

Một kiếm cuối cùng này của Tống Hoài Minh đã trực tiếp chém tới đầu Lưu Chiêu.

Lúc này Lưu Chiêu đầu đầy mồ hôi, tuy rằng hắn đã sớm ý thức được Tống Hoài Minh cuối cùng cũng sẽ chĩa đầu mâu về phía mình, nhưng hắn cũng không ngờ lại bị chỉ đích danh trước mặt mọi người. Lưu Chiêu ngẩng đầu, hắn rất dũng cảm nhìn Tống Hoài Minh, sau đó nói: "Bí thư Tống, tôi có thể nói vài câu không?"

Tống Hoài Minh nói: "Ở đây, mỗi người đều có quyền lên tiếng. " Trong lòng y còn có nửa câu chưa nói, đó là - anh thì không có!

Lưu Chiêu nói: "Chỉ lấy vấn đề quan viên hủ bại của Bình Hải mà nói. Không phải là một ngày dưỡng thành, Ủy ban kỷ luật chúng tôi quả thực phải gánh vác một số trách nhiệm, nhưng không thể gánh vác tất cả trách nhiệm được. Chọn lựa, bổ nhiệm, khảo hạch huấn luyện Quan viên là một quá trình trường kỳ, cần các bộ uỷ hiệp đồng công tác, hiện tại quan viên xảy ra vấn đề, liền đổ hết tất cả trách nhiệm cho Ủy ban kỷ luật chúng tôi, tôi cho rằng như vậy là không công bình. " Tống Hoài Minhanh đã bất nhân với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Tống Hoài Minh còn chưa mở miệng thì bộ trưởng tổ chức Tiêu Nãi Vượng ở bên cạnh đã lên tiếng: "Đồng chí Lưu Chiêu, lời này của lời này có ý gì? Chẳng lẽ nói quan viên hủ bại tất cả là do bộ tổ chức chúng tôi tạo thành?"

" Tôi không có ý này, tôi là nói Ủy ban kỷ luật không nên phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm. "

Tiêu Nãi Vượng cười một tiếng: "Có câu nói rất đúng, đánh sắt vẫn cần bản thân phải cứng, tôi muốn hỏi đồng chí Lưu Chiêu một chút. Mấy năm nay, trong những án kiện tham ô hủ bại đã phát sinh, cán bộ của Ủy ban kỷ luật chiến tỷ lệ không lớn ư? Nam Tích, Bắc Cảng, một đám bí thư Ủy ban kỷ luật xuống ngựa chẳng lẽ vẫn chưa nói rõ vấn đề? Đảng viên cộng sản chúng ta không sợ có sai lầm, cứ đối mặt là được, vì sao cứ phải né trash hiện thực, trốn tránh trách nhiệm?" Tiêu Nãi Vượng lên tiếng đã biểu lộ rõ thái độ của y, y kiên định đứng chung một chỗ với bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.

Sắc mặt Lưu Chiêu vô cùng khó coi, hắn đang muốn mở miệng thì bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính lên tiếng: "Lão Tiêu nói không sai, đánh sắt thì bản phân cũng phải cứng. Ngay cả bản thân Ủy ban kỷ luật cũng có vấn đề thì nói gì tới giám sát người khác?"

Lưu Chiêu phát hỏa: "Ủy ban kỷ luật có vấn đề gì? Ủy ban kỷ luật Chúng tôi có vấn đề gì?"

Thính trưởng thính Công an Cao Trọng Hòa nói: "Có chuyện tôi cũng cảm thấy rồi, Ủy ban kỷ luật làm việc càng lúc càng không theo thường quy, từ khi bí thư Lưu tới Bình Hải, đã không ít lần hợp tác phá án với hệ thống công an chúng tôi. Tôi nói câu này anh đừng giận, luôn là tiếng sấm thì to mà mưa thì nhỏ, hạ lệnh là các anh, xung phong đi đầu lại là chúng tôi, không sai, vốn cũng là chuyện bụng làm dạ chịu, nhưng chúng ta là quan hệ hợp tác, phải tôn trọng lẫn nhau, không thể ăn khổ chịu thiệt là chúng tôi, còn công lao thì tất cả đều là của các anh được?"

Lưu Chiêu trong lòng thầm giận, con mẹ nó thế này là sao? Sự lên án của Cao Trọng Hòa anh đối với tôi căn bản chính là bịa đặt.

Cao Trọng Hòa quả thực có ý trợ giúp, phải nói là oán hận thì y đích xác là có, Ủy ban kỷ luật ném củ khoai lang nóng Trương Dương cho họ là không đúng, Lưu Chiêu anh làm việc có nói với tôi một câu không? Trực tiếp thương lượng với Vinh Bằng Phi rồi quyết định, ai mới là người đứng đầu thính công an, trong mắt anh con mẹ nó còn có tôi hay không?

Chu Hưng Dân lẳng lặng nhìn tất cả diễn ra trước mắt, Tống Hoài Minh chủ động khơi mào chiến hỏa, sau đó một đám thường ủy liên tiếp xông lên vây đánh Lưu Chiêu, lực ngưng tụ của Tống Hoài Minh trong thường ủy mình tuyệt không thể sánh bằng.

Ánh mắt Lưu Chiêu nhìn về phía Chu Hưng Dân, mà Chu Hưng Dân lúc này cũng đang nhìn hắn, cầm cốc nước lên, chậm rãi uống một ngụm.

Lưu Chiêu trong nháy mắt bỗng nhiên dồn hết dũng khí, hắn lớn tiếng nói: "Tôi làm việc trước giờ đều ngay thẳng, mọi người đã có bất mãn với công tác của tôi thì cứ trực tiếp nói ra, nhưng ném tất cả trách nhiệm của bộ phận quan viên hủ bại Bình Hải cho tôi thì tôi không ủng hộ, cũng không thể nhận. Bí thư Tống, tôi cảm giác ngài có thành kiến đối với tôi!"

Mâu thuẫn nếu đã trở nên gay gắt thì đừng sợ, là Tống Hoài Minh anh khơi mào trước, bởi vì anh là bí thư tỉnh ủy, tôi nể mặt anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sợ anh, tôi nhất định không khuất phục trước anh.

Vẻ mặt của Tống Hoài Minh lúc này vẫn rất thản nhiên, y mỉm cười nói: "Có gì thì nói trực tiếp ra là tốt nhất, lão Lưu anh nói đi. "

Lưu Chiêu nói: "Anh phải chăng là không hài lòng với tôi trong vấn đề xử lý Trương Dương. "

*****

Tống Hoài Minh nói: "Lão Lưu à, vấn đề của anh hạn hẹp quá, phải chăng là muốn nói tôi quan báo tư thù?"

"Tôi đâu có. "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi vốn không muốn nhắc tới vấn đề này, nhưng anh đã chủ động nói ra thì tôi ở trước mọi người sẽ giải thích rõ vấn đề này. "

Trong ánh mắt Chu Hưng Dân lộ ra vài phần bất đắc dĩ, trong mắt y, Lưu Chiêu trước mặt mọi người đề xuất vấn đề này hiển nhiên là không sáng suốt, Tống Hoài Minh từ lúc bắt đầu cuộc họp thường ủy hôm nay lấy dùng khí thế bức nhân để triển khai chiến trường, mục tiêu đả kích đầu tiên của y chính là Lưu Chiêu, mà dụng ý sau lưng thì chỉ có số ít người mới hiểu, vấn đề của Trương Dương là điểm dẫn nổ, Lưu Chiêu không nhắc tới, Tống Hoài Minh chưa chắc đã nói, nhưng Lưu Chiêu nếu đã lôi đề tài này ra, chẳng khác nào cho Tống Hoài Minh cơ hội mở chiến trường mới. Nhìn thế của Tống Hoài Minh hôm nay, tất nhiên muốn triệt để đột cháy bó lửa này.

Tống Hoài Minh nói: "Gần đây liên tiếp bắt được mấy quan viên đã bỏ trốn của Bắc Cảng, căn cứ vào tố cáo của tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, nói Trương Dương bị tình nghi dính líu đến giết người, và bức Trần Cương phải tham dự hủy thi diệt tích. Tôi sau khi biết được tin tức này thì lập tức triệu Trương Dương đến Đông Giang, cũng giao hắn cho Ủy ban kỷ luật, lão Lưu, tôi bảo anh tự phụ trách chuyện này có đúng không? Tôi có dặn dò a, chuyện này anh nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng hay không?"

Lưu Chiêu không thể phủ nhận, gật đầu nói: "Có. "

Tống Hoài Minh nói: "Giao chuyện này cho a, một là để tỏ rõ sự công chính vô tư, hai là để tránh hiềm, tôi không muốn bởi vì quan hệ đặc thù của tôi và Trương Dương mà ảnh hưởng đến công tác của Ủy ban kỷ luật. "

Lưu Chiêu nói: "Căn cứ vào tiến độ thẩm tra xử lí trước mắt thì tình tiết vụ án trên cơ bản đã sáng tỏ, Trần Cương và Viên Hiếu Thương, hai kẻ có liên quan tới vụ án đều đã thừa nhận Trương Dương giết chết vũ nữ Thiên Nhai Tang Bối Bối, và sự thật hắn đã hủy thi diệt tích. " Lưu Chiêu rõ ràng muốn trở mặt với Tống Hoài Minh, dù sao đã xé rách da mặt rồi, đừng trách tôi vô tình.

Thính trưởng thính Công an Cao Trọng Hòa nói: "Bí thư Lưu, lời này của anh tôi có chút không rõ, tình tiết vụ án gì? Ai lập án? Chỗ tôi còn chưa có kết quả mà? Kết luận của anh từ đâu? Từ Lúc nào thính công an chúng tôi do Ủy ban kỷ luật quản vậy?" Những lời này của y hỏi rất đúng chỗ, chẳng những chặn ám tiễn của Lưu Chiêu cho Tống Hoài Minh, còn lật tay tát lại một cái.

Lưu Chiêu rõ ràng cảm thấy mình bị cô lập.

Bộ trưởng Tuyên truyền Tiếu Nguyên Bình nói: "Mọi người ai có phân công nấy, chức quyền rõ ràng, tôi thấy tùy tiện vượt qua quyền lực của mình là không đúng. "

Cao Trọng Hòa nói: "Nếu đã nói tới công tác bản chức của tôi, tôi có lời muốn nói, thứ nhất, chuyện của Trương Dương vẫn chưa lập án, lập án là Trần Cương, là Viên Hiếu Thương. Thứ hai, căn cứ vào nguyên tắc phá án của cảnh sát chúng tôi, chỉ bằng vào chứng của một mình Trần Cương, chúng tôi vẫn không thể xác định Trương Dương giết, về phần Viên Hiếu Thương, hắn hiện tại không hề cung cấp bất kỳ chứng cớ về việc Trương Dương giết người và hủy thi diệt tích, chúng ta phải tôn trọng sự thật, không thể ăn nói lung tung. "

Lưu Chiêu giống như bị người ta tát một cái, sắc mặt vô cùng khó coi, rõ ràng tình huống hắn biết được là Viên Hiếu Thương đã thừa nhận, nhưng sao lại đột nhiên phủ định cung? Nếu như thực sự là vậy, chuyện liền phức tạp rồi.

Cao Trọng Hòa nói: "Vừa rồi bộ trưởng Tiêu có câu nói rất đúng, mọi người ai có phân công nấy, tùy tiện vượt quá quyền lực là không tốt, tôi ở đây có mấy câu hỏi đồng chí Lưu Chiêu, bí thư Tống bảo anh điều tra Trương Dương, là công tác trong phân quản của Ủy ban kỷ luật các anh, vì sao anh giao Trương Dương cho thính công an chúng tôi?"

Lưu Chiêu nói: "Tuy rằng ai có phân công nấy, nhưng mọi người cũng có thể hợp tác với nhau, chuyện này liên quan tới tội hình sự, đương nhiên cơ quan công an các anh phải hiệp đồng công tác. "

Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương bị song quy à? hay là song khai? Đều không phải? Ủy ban kỷ luật Các anh cứ như vậy giao người cho chúng tôi, có ý gì? Có lẽ có ư? Tôi không phải lên tiếng cho Trương Dương, nếu như hắn phạm tội, tôi đương nhiên sẽ bắt hắn, mặc kệ hắn là con rể của ai, tôi cũng sẽ không nể mặt, nhưng làm việc phải có quy tắc, phải chú ý trình tự. Cơ quan công an Chúng tôi cũng không thể tùy tiện bắt người, chuyện là các anh làm, nhưng phiền toái đều bắt chúng tôi gánh, đây là hợp tác mà các anh gọi ư?"

Bộ trưởng Tổ chức Tiêu Nãi Vượng nói: "Về việc xử lý đồng chí Trương Dương, quả thực tồn tại vấn đề rất lớn, bí thư Lưu, anh làm công tác Ủy ban kỷ luật cũng không phải ngày một ngày hai, đối với xử lý cán bộ vi phạm kỷ luật chắc hiểu rõ hơn chúng tôi, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Anh làm như vậy. Sẽ làm rất nhiều đồng chí cảm thấy mê hoặc, có người thậm chí sẽ cảm thấy anh có thành kiến với bí thư Tống, anh đang quan báo tư thù. "

Bỏ đá xuống giếng tuyệt đối là một trong những tố chất cơ bản mà cán bộ phải có.

Lưng Lưu Chiêu đã ứa mồ hôi lạnh, Tiêu Nãi Vượng này thâm thật, anh ủng hộ Tống Hoài Minh thì cũng không đến mức nói tôi quan báo tư thù chứ? Tôi có thù với anh à?

Lương Thiên Chính nói: "Lão Lưu và bí thư Tống không có mâu thuẫn gì đâu, tôi thấy không đến mức là quan báo tư thù, có điều chuyện này các anh xử lý đích xác có chút không thỏa đáng, Trương Dương cũng không phải là củ khoai lang nóng, anh vội vã ném cho thính công an làm gì? Nếu như anh tra ra vấn đề của hắn, song quy, song khai đi, anh giao hắn cho thính công an, chính là nói dẩy tất cả có trách nhiệm sang bên lão Cao, nếu như thính công an có thể thay thế công tác của Ủy ban kỷ luật thì như vậy Ủy ban kỷ luật các anh tồn tại còn ý nghĩa gì? Để lão Cao kiêm nhiệm bí thư Ủy ban kỷ luật luôn cho rồi!"

Mới nghe thì Lương Thiên Chính như là đang nói đỡ cho mình, nhưng nghe xong hai câu mới phát hiện Lương Thiên Chính so với Tiêu Nãi Vượng còn ác hơn nhiều, đây không phải giựt giây cách chức tôi ư? Nhưng các anh không có quyền này!

Chu Hưng Dân thờ ơ nhìn cuộc quần ẩu này, sắc mặt Lưu Chiêu so với bị ăn đòn còn khó coi hơn, Chu Hưng Dân mở miệng nói rất đúng lúc: "Phương thức thẳng thắn nêu ý kiến này của mọi người là rất đúng, lão Lưu, không phải là có thù riêng gì với anh đâu, anh có gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói ra đi. " Y là đang cho Lưu Chiêu một cơ hội xuống đài.

Chu Hưng Dân vừa mở miệng, những thường ủy vốn muốn đi lên giẫm mấy phát theo lập tức từ bỏ ý định, tuy rằng Chu Hưng Dân ở Bình Hải là lão Nhị, nhưng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của y, nghĩ tới gia tộc phía sau y, không ai dám ngang nhiên đối nghịch.

Tống Hoài Minh nói: "Lão Lưu. Anh nên ngẫm lại đi, trong xử lý vấn đề này, anh thật sự có chút lo trước ngó sau quá, vốn không cần phức tạp như vậy nhưng anh lại khiến nó trở nên rối tung rối mù. "

*****

Miệng Lưu Chiêu mấp máy, nhìn thấy Chu Hưng Dân cúi xuống, nhẹ nhàng đặt chén xuống, vì thế lại không nhịn được, thở dài: "Tôi thừa nhận. Tôi trong xử lý vấn đề của Trương Dương đã nghĩ quá nhiều, chủ yếu là cân nhắc tới mặt mũi của bí thư Tống, lo sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên tôi không dựa theo trình tự bình thường để xử lý chuyện này, giờ tôi xin xin lỗi bí thư Tống. " Lưu Chiêu cũng không phải là nhân vật tầm thường. Ngoài mặt thì xin lỗi, nhưng trên thực tế đã giao tất cả vấn đề cho Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Thật ra trong vấn đề của Trương Dương, tôi cũng có trách nhiệm, lúc trước khi ý thức được Trần Cương có thể tồn tại vấn đề, tôi bảo anh ta nghĩ biện pháp tiếp cận Trần Cương, nghĩ cách đánh vào nội bộ phần tử hủ bại, tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Nhưng có một điểm không thể phủ nhận, trong vấn đề giải quyết quan viên hủ bại của Bắc Cảng, Trương Dương là lập công, quan hệ của tôi và Trương Dương quyết định. Tôi không thích hợp hỏi đến chuyện này, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể cho mọi người, cho anh ta công bình kết quả công bình. Tôi không hy vọng, chuyện này sẽ bị một số người hữu tâm lợi dụng. Chế tạo chướng ngại và mâu thuẫn giữa đồng chí của chúng ta. Đồng chí Lưu Chiêu là một lão đồng chí, tôi vẫn tin anh có năng lực giải quyết vấn đề này. Xử lý tốt chuyện này. Nếu như sự thật chứng minh Trương Dương là có tội, có trách nhiệm, Tống Hoài Minh tôi tuyệt đối không sẽ không bao che. Mà nếu như chứng minh anh ta trong sạch, nhưng các anh không thể trả lại anh ta sự trong sạch thì tôi cũng sẽ trả lại cho anh ta sự trong sạch. "

Tống Hoài Minh nói xong những lời này, đứng dậy bước đi.

các thường ủy khác cũng đi, cuối cùng chỉ còn lại Lưu Chiêu ngồi ở đó, không ai nguyện ý đi cùng hắn, mọi người đều minh bạch, thằng cha này đã đắc tội với bí thư tỉnh ủy.

Tống Hoài Minh thông qua cuộc họp thường ủy lần này đã nhìn rõ tất cả vấn đề, sau khi y trở lại văn phòng, bảo Chung Bồi Nguyên mời thính trưởng công an Cao Trọng Hòa tới. Tống Hoài Minh mời Cao Trọng Hòa tới đây tuyệt đối không phải là để cám ơn, mà là có một số lời muốn hỏi trực tiếp.

Đối với những quan to cấp tỉnh này mà nói, trọng điểm sự kiện Trương Dương không ở chỗ tình tiết vụ án, sự phức tạp thực sự là một loạt những nước cờ về sau.

Hôm nay trên cuộc họp thường ủy, Cao Trọng Hòa đã rút kiếm đầu tiên, đương nhiên người rút kiếm không chỉ bản thân y, đa số thường ủy đều kiên định đứng bên phía Tống Hoài Minh.

Cao Trọng Hòa tới văn phòng của Tống Hoài Minh, đã đoán được Tống Hoài Minh muốn hỏi tới chuyện của Trương Dương.

Cảm giác Tống Hoài Minh tạo cho người ta vẫn là vững như Thái Sơn, mặc dù tình thế hiện tại đối với y thì không phải là có lợi, ngoại giới đã bắt đầu đồn thổi rất nhiều về Trương Dương, nhưng tất cả những cái này cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới Tống Hoài Minh.

Cao Trọng Hòa ngồi xuống: "Bí thư Tống, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Đề tài của Tống Hoài Minh không hề bắt đầu từ Trương Dương: "Tôi nghe nói anh đã giao vụ án liên quan tới Bắc Cảng cho Văn Hạo Nam?"

Cao Trọng Hòa nói: "Không phải tôi giao cho hắn, là Vinh Bằng Phi, tôi vừa về, ngài chắc biết. "

Tống Hoài Minh gật đầu: "Văn Hạo Nam không thích hợp tham gia điều tra công tác lần này. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, anh ta và Trương Dương có thù riêng, trong quá trình điều tra biểu hiện quá mức gay gắt, hơn nữa tôi đã nắm giữ được một số chứng cớ, trong quá trình thẩm vấn anh ta tồn tại hành vi bức cung. "

Tống Hoài Minh nói: "Trên thế giới này quả nhiên có rất nhiều hận vô duyên vô cớ. "

Cao Trọng Hòa nói: "Bí thư Tống, ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng. "

Tống Hoài Minh nói: "Nghe nói Văn Hạo Nam xin từ chức?"

Cao Trọng Hòa cười nói: "Tôi lúc ấy đã phê chuẩn cho anh ta rồi, nhưng về sau lại có người biện hộ cho anh ta. "

Tống Hoài Minh không hề truy hỏi là ai cầu tình, mà là cười nói: "Coi cảnh sát là trò đùa à?"

Cao Trọng Hòa lập tức minh bạch ý tứ của y. Nói khẽ Còn: "Có một việc, con gái của Hà Trường An, Hà Vũ Mông bị Văn Hạo Nam chặn lại ở sân bay, nói cô ta mang theo dược phẩm cấm, chuyện này tôi đã tìm hiểu rõ rồi, có hiềm vu oan. "

Tống Hoài Minh nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Đơn từ chức của hắn lát nữa mang cho tôi một bản. "

Văn Hạo Nam nhìn Vinh Bằng Phi, hắn cho rằng mình đang nghe lầm: "Gì? Bảo tôi đưa đơn từ chức?"

Vẻ mặt Vinh Bằng Phi lộ ra có chút bất đắc dĩ: "Hạo Nam, thính Cao kiên trì bảo anh đệ đơn từ chức!"

Văn Hạo Nam nói: "Hắn dựa vào gì? Từ chức ha không là việc của tôi, anh dựa vào gì?"

Vinh Bằng Phi nói: "Y nói anh trong quá trình tra hỏi Viên Hiếu Thương tồn tại hành vi dụ cung, còn nữa, vụ án của Hà Vũ Mông đã điều tra rõ rồi, dược phẩm cấm trong hành lý của cô ta có hiềm vu oan. "

" Nói tôi vu oan ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Băng ghi âm anh cung cấp cho Ủy ban kỷ luật cũng được xác nhận là qua cắt nối. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi không làm. "

Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, tôi hiện tại thực sự bất lực. "

Văn Hạo Nam gật đầu: "Minh bạch! Tôi minh bạch cả rồi. "

Vinh Bằng Phi về nhà bao lâu thì bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tới, bọn họ đã quen nhau nhiều năm, nhớ từ khi Tống Hoài Minh đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, bọn họ đã thường xuyên uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, mấy năm gần đây bọn họ lại về cùng một thafh phố, nhưng đi lại với nhau lại không nhiều như trước đây, dù sao thân phận khác biệt, Tống Hoài Minh thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, có rất nhiều việc phải xử lý.

Vinh Bằng Phi nhớ rõ lần trước Tống Hoài Minh đăng môn là ngày mình được gọi về tỉnh lị đảm nhiệm phó thính trưởng thính tỉnh, thoáng cái đã hai năm trôi qua rồi.

Nhìn thấy Tống Hoài Minh tới đây mình, Vinh Bằng Phi tươi cười nói: "Bí thư Tống, ngài sao không báo trước một tiếng, để tôi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn. "

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Tôi ăn rồi, có thời gian không? Cùng nhau ra ngoài đi dạo. "

Vinh Bằng Phi gật đầu, cấp dưới ở trước mặt lãnh đạo vĩnh viễn luôn rảnh.

Chỗ ở hiện tại của Vinh Bằng Phi cách tường thành cổ rất gần, vì thế hắn đề nghị tới tường thành cổ dạo.

Tống Hoài Minh vui vẻ gật đầu, hai người lặng lẽ đi dọc theo con đường nhỏ. Vinh Bằng Phi cố ý đi tụt sau Tống Hoài Minh nửa bước, trên thực tế hắn đã không nhớ rõ lần trước đi sóng vai với Tống Hoài Minh là khi nào, địa vị bất đồng vô hình trung đã kéo giãn khoảng cách giữa họ.

Tống Hoài Minh nói: "Chúng ta quen nhau được hai mươi năm rồi nhỉ?"

Vinh Bằng Phi gật đầu nói: "Hai mươi lăm năm. "

Tống Hoài Minh nói: "Thời gian anh làm cảnh sát cũng lâu rồi. "

Vinh Bằng Phi cười nói: "Đúng. "

Tống Hoài Minh nói: "Khi tôi vừa vào công tác, tiền lương còn không cao bằng anh, thường thường đều là anh mời tôi ăn cơm. "

Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện quá lâu, tôi cũng quên mất rồi. "

"Tôi không quên! Ngời ta trong cuộc đời có được mấy bằng hữu thật lòng cũng không dễ dàng gì, nhất là bằng hữu quen được khi nhân sinh trong cơn sóng nhỏ, sao có thể tùy tiện quên được. " Tống Hoài Minh dừng chân, ngẩng đầu lên, nhìn tường thành cổ: "Trước đây đứng trên tường thành luôn có thói quen hướng ánh mắt về phía xa, chỉ có đứng dưới tường thành mới có thể tập trung sự chú ý ở bản thân tường thành, tôi đến Đông Giang lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thưởng thức tường thành này ở cự ly gần. "

*****

Vinh Bằng Phi nói: "Tường thì vẫn luôn ở đó, chỉ là anh công tác bận quá không có thời gian ngắm. "

Tống Hoài Minh nói: "Từ khi đảm nhiệm tỉnh trưởng Bình Hải, tôi đã lơ là rất nhiều chuyện, trong gia đình, tất cả đều nhờ Ngọc Oánh chiếu cố, ngẫm lại mỗi ngày về nhà đều đã khuya, con trai cũng ngủ rồi, tôi thậm chí còn không có thời gian chơi đùa với nó. "

Vinh Bằng Phi nói: "Đã Ý thức được thì có thể thay đổi. "

Tống Hoài Minh cười cười: "Tôi cũng không ngờ vấn đề của Bắc Cảng lại nghiêm trọng như vậy. "

Vinh Bằng Phi nói: "Vấn đề của Bắc Cảng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà là trường kỳ tích lũy mới xuất hiện. "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi vốn cho rằng Trương Dương và Kì Vĩ có thể thay đổi diện mạo của Bắc Cảng từ căn bản, nhưng tôi cuối cùng vẫn xem nhẹ lực lượng phản công của đám phần tử hủ bại đó, sự hy sinh của Kì Vĩ có lẽ là có thể tránh được. "

Vinh Bằng Phi không nói gì, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào tường thành trước mắt như Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Anh còn nhớ trước đó Trương Dương và Cung Kì Vĩ từng có mâu thuẫn một đoạn thời gian hay không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Nhớ rõ. "

Tống Hoài Minh nói: "Thật ra bọn họ vẫn luôn là bằng hữu tốt. "

Vinh Bằng Phi nói: "Lúc ban đầu tôi cũng rất kỳ quái, nhưng về sau thì lại tin, cho tới sau khi Cung Kì Vĩ qua đời, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ bi thương cực kỳ bi thương của Trương Dương, tôi mới hiểu ra bọn họ vẫn luôn đang diễn trò. "

Tống Hoài Minh nói: "Một người thực sự có ý thức trách nhiệm sẽ không để ý tới quyền lực trong tay, Kì Vĩ không màng danh lợi, anh ta coi phúc trạch của người dân là nhiệm vụ của mình, anh ta là mẫu cán bộ đương đại. Trương Dương là người ghét ác như thù, hắn trọng tình cảm, trọng lời hứa, lúc trước bảo hắn đi tiếp cận Trần Cương là chủ ý của tôi, đám quan viên hủ bại của Bắc Cảng đó ẩn mình rất sâu, muốn nắm được nhược điểm của bọn họ nhất định phải khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, tốt nhất để bọn họ nghĩ anh cũng là một thành viên trong bọn họ. "

Vinh Bằng Phi nói: "Sự hy sinh của Bọn họ là không nhỏ. "

Tống Hoài Minh nói: "Đổi lại là anh, anh có làm như vậy không?"

Vinh Bằng Phi cười cười, hắn không trả lời câu hỏi này của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Chính trị Hiện tại đã bị rất nhiều người yêu ma hóa, yêu ma thực sự trên thực tế tồn tại trong lòng người ta. Văn Hạo Nam khi ở Đông Giang cũng đã nhiều lần phát sinh xung đột với Trương Dương, mà anh vẫn đề nghị hắn tới Bắc Cảng công tác, với kinh nghiệm và năng lực của anh, sẽ không thể không đoán được, giữa hắn và Trương Dương có thể phát sinh mâu thuẫn và xung đột. Văn Hạo Nam bị điều tới Nam Tích không chỉ là ý tứ của Văn gia, cũng là một loại cách làm không muốn để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn của tôi, lần này Văn Hạo Nam gia nhập tổ điều tra lại là chủ ý của anh. "

Hầu kết của Vinh Bằng Phi giật giật.

Tống Hoài Minh nói: "Vốn tôi không cần thiết phải giải thích nhiều, nhưng tôi thủy chung vẫn nhớ rõ, chúng ta từng là bằng hữu. " Từng có nghĩa là trước đây, có nghĩa là đoạn tình bạn đó đã không còn.

Tống Hoài Minh nói: "Trần Cương tố cáo Trương Dương, tôi giải quyết việc chung, giao chuyện này cho Lưu Chiêu xử lý, theo tôi thấy ảnh hưởng của chuyện này không đến mức mở rộng, ít nhất trước khi làm rõ thì không cần thiết khiến dư luận xôn xao, Lưu Chiêu trước giờ luôn lão luyện thành thục, nhưng lần này trong xử lý việc lại khiến tôi thất vọng. Tác dụng của anh trong đây như thế nào thì tôi không muốn nhiều lời. Để Văn Hạo Nam gia nhập loạn này, trình diễn trò hay huynh đệ tướng, đây rốt cuộc là muốn tôi khó xử? Hay là trực tiếp hướng họng súng về phía Văn gia?"

Sắc mặt Vinh Bằng Phi trở nên tái nhợt, y mấy máy môi, nói: "Bí thư Tống, tôi không có ý đó... "

Tống Hoài Minh nói: "Anh ở trong lòng tôi vẫn luôn là một hán tử, nói thật, tôi không thể nghĩ ra anh vì sao lại muốn gia nhập vào loạn này, nhưng về sau tôi lại nghĩ kỹ, binh lính không muốn làm nguyên soái tuyệt đối không phải là một hảo binh. Nhưng một người dã tâm quá lớn, bị người ta nhìn thấu ý đồ quá sớm, như vậy hắn cuối cùng cũng không làm được việc. Đấu tranh Chính trị vĩnh viễn đều có trình tự, không có tiền lệ khiêu chiến vượt cấp thành công. Có lẽ anh tự cho là đã tìm được chỗ dựa, có lẽ anh cho rằng đã lựa chọn được một con đường sáng. Nhưng anh vĩnh viễn đừng quên một chuyện, Bình Hải hiện tại vẫn là tôi đứng đầu. "

Vinh Bằng Phi cúi đầu, nhìn mũi chân mình: "Bí thư Tống, anh hiểu lầm rồi. "

Tống Hoài Minh nói: "Là lãnh đạo có ưu việt lớn nhất, cho dù là hắn hiểu lầm cấp dưới của mình thì hắn vẫn có thể đã sai theo sai, có biết anh coi Văn Hạo Nam là một quân cờ là một hành động rất ngu xuẩn hay không? Anh có nghĩ tới phản ứng của Văn gia hay không? Anh cho rằng bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho dễ dàng tha thứ cảnh sát đã kéo con trai mình vào vũng bùn ư? Anh cho rằng mình trong bố cục chính trị của người khác là rất quan trọng. Đã có địa vị không thể thiếu, bọn họ sẽ vì anh mà không ngại trở mặt với Văn gia ư?"

Vinh Bằng Phi cảm thấy cả người lạnh ngắt, hắn thậm chí không có dũng khí để phản bác.

Tống Hoài Minh nói: "Anh coi người khác là quân cờ. chính anh cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. "

Vinh Bằng Phi cắn chặt môi.

Tống Hoài Minh nói: "Anh căn bản ngay cả thế cục cũng không nhìn thấu. Vì sao nóng lòng bước ra một bước này? Anh cho rằng anh sẽ thắng ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi... "

Tống Hoài Minh nói: "Có những thứ, là của anh thì sớm muộn gì cũng sẽ là của anh, nhưng đã không phải của anh thì không cưỡng cầu được đâu. " Y thở dài, vỗ vỗ vai Vinh Bằng Phi: "Anh quá mệt mỏi rồi Anh nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, sẽ có lợi cho anh đó. "

Vinh Bằng Phi nghỉ bệnh rất đột nhiên, nhưng trong mắt Cao Trọng Hòa, kết quả này không hề bất ngờ. Đơn từ chức của Văn Hạo Nam cuối cùng vẫn không gửi lên, có lẽ Văn Hạo Nam vẫn kiên trì cho rằng Cao Trọng Hòa không dám động tới hắn.

Cao Trọng Hòa ngồi trong văn phòng, cân nhắc nhân tuyển thích hợp để thay thế. Cuộc nói chuyện với Tống Hoài Minh hôm đó khiến y như được ăn định tâm hoàn, y biết cho dù mình ra tay giáo huấn Văn Hạo Nam thì người của Văn gia cũng chỉ cảm kích y.

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính đặc biệt tới thính công an chơi, Cao Trọng Hòa phát hiện bộ môn của y đột nhiên biến thành nơi được mọi người chú ý. Y cười cười mời Lương Thiên Chính vào trong phòng.

Trên cuộc họp thường ủy Ngày hôm qua, mấy câu của Lương Thiên Chính đã biểu lộ rõ ràng lập trường của y. Trong mắt Cao Trọng Hòa, Lương Thiên Chính dứt khoát đứng ở bên Tống Hoài Minh cũng không kỳ quái. Văn Quốc Quyền là ân sư của Lương Thiên Chính, quan hệ của hai nhà vẫn luôn rất tốt. Chân ý Văn Hạo Nam được đưa vào tổ điều tra, Lương Thiên Chính khẳng định minh bạch, y đương nhiên phải đứng trên lập trường của Văn gia.

Lương Thiên Chính nói: "Lão Cao, tôi nghe nói anh cách chức Văn Hạo Nam rồi à?"

*****

Cao Trọng Hòa cười khổ nói: "Sao ai cũng nói thế vậy, xem ra nỗi oan này tôi phải gánh rồi. Thiên Chính huynhà, hắn là tự xin từ chức, đã có rất nhiều người đang cầu tình cho hắn, Vinh Bằng Phi, rồi còn cả tỉnh trưởng Chu, anh chắc không phải cũng thế chứ?"

Lương Thiên Chính nói: "Tự từ chức, đứa nhỏ này này coi như cũng có chút chủ ý. "

Cao Trọng Hòa nghĩ thầm, Văn Hạo Nam tính tình cực đoan, nếu như không phải hôm ấy mình găng như vậy, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện từ chức. Cao Trọng Hòa nói: "Thiên Chính huynh lần này tới đây là vì chuyện của hắn?"

Lương Thiên Chính nói: "Bởi vì chuyện của Hạo Nam, tôi đã gọi điện thoại cho phó thủ tướng Văn, thái độ của ông ta rất rõ ràng, không cho phép hắn từ chức. "

Cao Trọng Hòa trong lòng thầm than, cuối cùng vẫn kinh động tới Văn Quốc Quyền, xem ra trong chuyện này thái độ của Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh là không nhất trí.

Lương Thiên Chính nói: "Phó thủ tướng Văn yêu cầu, nghiêm túc xử lý vấn đề tồn tại của Hạo Nam, nếu như chứng minh hắn quả thực đã vi phạm kỷ luật, tuyệt đối không thể bởi vì là con của ông ta mà thủ hạ lưu tình. "

Cao Trọng Hòa sửng sốt, Văn Quốc Quyền rõ ràng là quân pháp bất vị thân, y thở dài: "Thiên Chính huynh à, chuyện này khiến tôi thực sự rất khó xử. " Trên thực tế quả thực là như vậy, thái độ của Văn Quốc Quyền rất kiên quyết, nhưng người chấp hành cụ thể lại là Cao Trọng Hòa, tuy rằng Văn Quốc Quyền đã tỏ rõ thái độ nhất định phải đánh bằng roi, nhưng vạn nhất đánh nặng quá, có phải sẽ chọc giận Văn Quốc Quyền hay không? Loại chừng mực này thực sự rất khó nắm giữ.

Lương Thiên Chính ý vị thâm trường cười nói: "Tôi sao không nhỉ? Ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy, khi anh phê bình Lưu Chiêu, lời nói rất kịch liệt, thái độ rất rõ ràng, đâu cảm thấy anh khó xử. "

Cao Trọng Hòa nói: "Buổi sáng Vinh Bằng Phi xin nghỉ bệnh, hiện tại tất cả chuyện đều đặt trên người tôi. "

Lương Thiên Chính không biết chuyện Vinh Bằng Phi nghỉ bệnh, hắn cười nói: "Nghỉ bệnh ư? Chuyện không phải đều là hắn gây ra ư? Khó trách anh khó xử, người gây chuyện đi rồi, hiện tại cục diện rối rắm còn lại để lại cho anh thu thập. "

Cao Trọng Hòa nói: "Lưu Chiêu này rất không phúc hậu. "

Lương Thiên Chính nói: "Không phúc hậu còn có một người khác. "

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết đều rõ ràng, nhưng không ai nói ra tên người đó. Đồng thời bật cười.

Lương Thiên Chính nói: "Tôi thường xuyên suy nghĩ, chuyện thần tiên đánh nhau, đám phàm nhân chúng ta cứ tận lực đừng dính vào, nhưng thường thường cuối cùng đều trở nên thân bất do kỷ. "

" Thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, ở trong thể chế, muốn rời xa thị phi là rất khó. "

Lương Thiên Chính nói: "Văn phu nhân rất quan tâm tới chuyện của Trương Dương, sự kiện đó rốt cuộc điều tra rõ chứ?"

Cao Trọng Hòa nói: "Trừ lời chứng của Trần Cương ra, không có bất kỳ chứng cớ nào khác. "

"Vậy chính là không đủ chứng cớ rồi? Không phải nói còn có một thương nhân cũng chỉ chứng Trương Dương ư?"

Cao Trọng Hòa nói: "Vốn là như vậy, nhưng khi tôi thẩm vấn hắn, hắn đã phủ định lời chứng trước đây, nói Văn Hạo Nam lợi dụng an toàn của vợ con hắn để bức hắn, những lời nói lúc trước của hắn đều là trái với lương tâm. "

Lương Thiên Chính nhíu mày: "Chuyện thực sự là biến đổi bất ngờ. "

Cao Trọng Hòa nói: "Đâu chỉ như vậy... "

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, thư ký của y bước vào, ghé vào tai y nói nhỏ.

Cao Trọng Hòa nói: "Để cô ta vào. "

Người Từ bên ngoài đi vào là Tần Manh Manh, bên cạnh cô ta còn có một nam tử trung niên mặc tây trang.

Tần Manh Manh lấy lại tự do ít nhiều vẫn nhờ Cao Trọng Hòa can thiệp, là y sai người điều tra vụ Tần Manh Manh mang theo thuốc cầm, sau khi sưu tập chứng cớ cho thấy, Tần Manh Manh không biết gì về chuyện này, nên Tần Manh Manh mới có thể được tự do.

Tần Manh Manh vẫn có chút cảm kích với Cao Trọng Hòa, cô ta gật đầu nói: "Chào Cao thính. "

Cao Trọng Hòa mỉm cười nói: "Hà tiểu thư, hôm nay tới có chuyện gì?"

Hà Vũ Mông giới thiệu nam tử bên cạnh cho Cao Trọng Hòa: "Vị này là đại luật sư Lã Thanh Hiền của Hongkong, tôi đã chính thức mời đoàn đội của ông ta, khống cáo Văn Hạo Nam vu oan hãm hại, tạo thành thương tổn cực lớn cho danh dự và tinh thần của tôi. "

Lã Thanh Hiền trình lên thẻ luật sư, trịnh trọng nói: "Thính trưởng Cao, tôi biết trình tự pháp luật của đại lục, từ giờ trở đi, tố tụng của đương sự của tôi sẽ bước vào trình tự bình thường, chúng tôi muốn tố cáo Văn Hạo Nam lạm dụng chức quyền, vu oan hãm hại. Hy vọng cảnh sát có thể phối hợp với chúng tôi. "

Sau khi Tần Manh Manh đưa đơn thì cùng đi với Lã Thanh Hiền.

Cao Trọng Hòa cầm lá đơn tố cáo, không khỏi cười khổ: "Việc này rốt cuộc là sẽ ầm ĩ tới mức nào?"

Lương Thiên Chính nói: "Quả thực là phiền toái! Trương Dương đâu? Hắn mới là nhân vật chính của chuyện này. "

Trương đại quan nhân không cảm thấy mình sẽ trở thành nhân vật chính của sự kiện, từ sau khi vào ở khách sạn thuỷ lợi, từ sau khi Cao Trọng Hòa sai người tiếp quản nơi này, hắn giống như bị ngoại giới quên đi, Trương Dương trước giờ không chịu ngồi yên không ngờ có thể tĩnh tâm, nhân lúc nhàn hạ, tu luyện đại thừa quyết, khôi phục thân thể, có thể nói thông qua tu luyện và điều dưỡng trong mấy ngày nay, thân thể hắn một lần nữa đã khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn hơn xưa.

Sự thành thục của Tâm tính không quyết định độ cao thấp của tu vi, nhưng tu vi đề thăng lại sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của một người. Trương đại quan nhân đối với mưa gió trước mặt vẫn có thể bình chân như vại, không chỉ bởi vì hắn nắm chắc kết quả cuối cùng, mà cái này cũng có quan hệ nhất định với tâm tình của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Đã là ngày thứ năm Trương đại quan nhân ở trong nhà, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa cùng phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng cùng nhau tới gặp hắn.

Mấy ngày không gặp, cảm thấy Trương Dương tựa hồ béo hơn một chút, trắng ra một chút, Ngụy Long Hưng là lần đầu tiên đến, nhìn chung quanh phòng, điều kiện chỉ có thể nói là bình thường.

Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương, tất cả đều hài lòng chứ?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Lãnh đạo hài lòng thì tôi hài lòng. "

Cao Trọng Hòa quay sang nhìn nhìn Ngụy Long Hưng: "Đúng là đồng chí tốt. "

Ngụy Long Hưng cười cười, ít nhiều lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Trương Dương nói: "Hai vị đại nhân cùng nhau tới đây, là muốn thẩm vấn tôi ư? Thẩm vấn thì tôi không sợ, nhưng đừng có dụng hình với tôi, xương cốt tôi mềm lắm khẳng định sẽ nhận tội bừa. "

Cao Trọng Hòa nói: "Vừa rồi tôi nhận được một số tư liệu. " Y lấy ra một bức ảnh, vung vẩy trước mặt Trương Dương: "Cô ta là nhân viên công tác của Quốc An à?"

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, trong lòng đã minh bạch, phía Quốc An nghe nói tin tức về mình, khẳng định đã ra tay can thiệp, Trương Dương cười nói: "Tôi không biết, không phải nói cô ta là nữ chiêu đãi viên của hộp đêm ư?"

Cao Trọng Hòa nói: "Anh từ lâu đã biết rồi đúng không?"

Trương Dương nói: "Biết cái gì? Tôi không hiểu, một mực là các anh nói mà. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)