Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 001

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 001: Hormone gây họa
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Đường Liệp mở đôi mắt lem nhem buồn ngủ, đập vào trong mắt là một gương mặt xa lạ mà xinh đẹp, mái tóc quăn màu nâu tán lạc trên bao gối trắng như tuyết, đôi mi dài đang nhắm chặt.

Cánh tay của nàng vẫn đang ôm lấy cổ Đường Liệp, chân dài đặt trên hai chân hắn, Đường Liệp rõ ràng cảm giác được nàng đang hoàn toàn khỏa thân.

Hắn thử dịch chuyển cánh tay có chút tê dại, cô gái phát ra một tiếng nói mê, đôi vú tràn ngập sự co dãn càng đè nặng lên bộ ngực của hắn.

Đường Liệp vẫn còn cảm thấy đầu rất đau, thật vất vả mới nhớ tới từng đoạn phim ngắt quãng của đêm hôm qua, cô gái này hình như đã gặp gỡ tại quán bar, bọn họ nói chuyện rất nhiều, uống rất nhiều, sự tình sau đó đương nhiên đã xảy ra.

Ngẩng đầu phát hiện đồng hồ treo tường đã chỉ mười giờ sáng, Đường Liệp thầm kêu không hay, xem ra hôm nay lại bị muộn nữa, hắn không đành lòng bừng tỉnh mộng đẹp của người bên cạnh, nhẹ nhàng giở mền, lặng yên rời khỏi phòng...

Nương theo một tiếng động cơ oanh minh nhức óc, một chiếc xe hơi thể thao màu đen mang theo một trận bão táp lướt vào bãi đỗ xe của Xuân Huy Sủng Vật Y Viện, một vòng cua thật đẹp, nhẹ nhàng lướt vào, dừng lại ngay dấu đỗ xe màu vàng bên trong.

Không khí chung quanh vốn yên lặng vì vậy đột nhiên liền trở nên rung chuyển, khiến cho một chiếc váy của một cô gái bị gió cuốn lên cuồn cuộn, cô gái bị dọa hấp tấp dùng hai tay nắm chặt váy phía trước, nhưng vẫn không cách nào cản trở được làn váy như hoa bách hợp đang phiêu khởi lên cao. Đường Liệp cười tủm tỉm nhìn đôi đùi ngọc dài của cô gái, huýt lên một tiếng vang dội.

" Đường Liệp, ngươi là tên hỗn đản!" Cô gái không biết là vì phẫn nộ hay là thẹn thùng, mặt cười đến đỏ bừng.

Đường Liệp ha ha phá lên cười, hắn bước ra khỏi xe thể thao: " Sophie(Tô Phỉ), có ai nói chuyện với ông chủ như vậy? Cẩn thận anh đuổi em đấy!"

Sophie không hề nhượng bộ chút nào hướng hắn vung lên nắm tay: " Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bệnh nhân đang chờ hàng dài, anh là bác sĩ trưởng lại không biết đi nơi nào tiêu diêu tự tại, có phải là định đem gia nghiệp của Đường thúc thúc hủy hoại hết mới cam tâm tình nguyện?"

Đường Liệp không kìm lòng được nhíu mày: " Nghe ngữ khí của em giống y như mẹ anh!"

" Vậy anh từ nay về sau gọi em là mẹ đi!"

" Mẹ, ta muốn uống sữa!" Đường Liệp vô liêm sỉ làm ra động tác như muốn ôm Sophie.

Sophie hoảng sợ trốn sang một bên, trong tay chẳng biết khi nào hiện ra một ống xịt tiêu: " Cẩn thận em phun anh a!"

Đường Liệp chẳng qua là cố làm ra vẻ hù dọa nàng, đưa tay tiếp nhận áo trắng dài trong tay nàng, vừa mặc vào, vừa đi tới hướng phòng khám bệnh. Bước đi của hắn rất dài, Sophie phải chạy theo mới kịp.

" Tại sao không mặc áo hộ sĩ?" Đường Liệp vừa đi vừa hỏi.

" Anh đã quên, hôm nay là ngày nghỉ của em, nếu không phải bệnh viện loạn thành hỗn loạn, em sẽ không chạy qua giúp anh."

" Em đối với anh thật sự là tình thâm ý trọng, có suy nghĩ làm bạn gái của anh không?"

Sophie nhìn thẳng vào Đường Liệp: " Đường Liệp! Em đã sớm có bạn trai rồi!"

Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Đáng tiếc, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, chúng ta cộng sự lâu như vậy, em đối với anh chẳng lẽ không sinh ra bất cứ cảm giác gì?"

Sophie quyết đoán lắc đầu, không thể phủ nhận, Đường Liệp trong mắt bất luận cô gái nào đều là nam tử có mị lực cùng cực, thân cao một thước tám mươi hai, hình thể kiện mỹ, làn da màu đồng cổ, năm ấy hai mươi bốn tuổi, đã trở thành bác sĩ thú y, trong quốc nội và quốc tế có uy vọng thật cao, nhưng bởi vì hắn quá mức vĩ đại, cho nên mới để cho Sophie cảm thấy nguy hiểm, nàng là một cô gái theo truyền thống, hy vọng tìm được một nam tử toàn tâm toàn ý đối với nàng, mà Đường Liệp thì khác, trong máu của hắn đã tràn ngập sự táo động và cuồng dã, chẳng những đam mê đua xe, với lại truy đuổi theo con gái càng chẳng biết mệt mỏi, nếu đã không thể nắm trong tay, liền phải kính nhi viễn chi, đây là đối sách mà Sophie đã thầm quyết định.

Đường Liệp sửa sang áo, đeo khăn vào, đi thẳng vào đại sảnh, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào vị trí một thầy thuốc.

Dứt bỏ thói quen trong cuộc sống của Đường Liệp, hắn đích thật là vị thầy thuốc tốt đến hiếm có, hắn từng học qua tây y và trung y tới thạc sĩ, sau vì cha mẹ gặp tai nạn máy bay rủi ro qua đời, hắn thay đổi học thú y và cũng rất nhanh lấy được học vị bác sĩ, với năng lực và tài năng của hắn hẳn là có thể tiến vào cơ cấu nghiên cứu của quốc gia hoặc là đi đại học làm giáo sư. Nhưng hắn, tựa hồ lại không có hứng thú làm như vậy, kiên trì ở lại chỗ này kinh doanh y viện sủng vật do cha hắn để lại.

Vừa mới đi vào đại sảnh, một vị thiếu phụ đẹp đẽ liền đón chào: " Đường thầy thuốc, ông cuối cùng đã đến, tôi đã đợi ông suốt hai giờ."

Đường Liệp có chút không nhịn được gật gật đầu: " Lưu thái, có chuyện gì đến phòng tôi nói!"

" Nhưng..."

Đường Liệp đi nhanh tới cửa phòng, Sophie vội vàng chặn Lưu Thái lại: " Lưu Thái, đi theo tôi, tôi sẽ an bài cho bà."

Đường Liệp đi vào phòng, cầm ly cà phê pha sẵn trên bàn, uống một ngụm, mở rộng hai tay một chút, cửa phòng mở ra, Sophie và hộ sĩ Lô Lỵ cùng nhau đi vào.

Nhìn xấp hồ sơ bệnh án trên tay hai người, Đường Liệp nở nụ cười: " Nhiều như vậy, xem ra sinh ý hôm nay không tệ."

Sophie trợ giúp Đường Liệp sửa sang lại: " Có thể bắt đầu rồi chưa?"

Đường Liệp gật gật đầu.

" Số 1." Lô Lỵ đi ra ngoài hô lên hai tiếng không thấy có người trả lời, đành phải trực tiếp gọi chủ nhân của sủng vật có tên: " Lâm Gia Tân!"

" Chờ một chút, chó nhà ta đang đại tiện!"

Lô Lỵ không tránh được nhìn vào phòng khám.

Đường Liệp đem bệnh án cấp cho Sophie: " Ta xem bệnh chưa bao giờ chờ người bệnh, mời cô này ngày mai trở lại!"

Sophie biết thói quen của Đường Liệp, cười đưa bệnh án đi ra ngoài.

Số 2 chính là Lưu Thái vừa rồi ngăn Đường Liệp lại, nàng ôm một con hồ ly khuyển, cặp mắt đưa tình nhìn Đường Liệp.

Sophie và Lô Lỵ đều cố nén cười, vị Lưu Thái này có điểm si tâm, cứ cách hai ba ngày lại đến đây, con chó của nàng căn bản không có bệnh gì, chẳng qua chỉ mượn cớ đến tiếp cận Đường Liệp.

" Chỗ nào không tốt?"

" Luôn luôn ngủ không ngon..." Lưu Thái nhỏ giọng trả lời.

" Buổi tối có phải là kêu thường xuyên?"

Lưu Thái dường như quên mất mình đến khám bệnh, gương mặt hồng hồng trả lời: " Thỉnh thoảng kêu vài lần, nhưng không lớn tiếng lắm."

Đường Liệp bị ánh mắt si tình của Lưu Thái nhìn đến cả người không được tự nhiên, vội vã ra toa thuốc: " Cô đi với hộ sĩ ra lấy thuốc!"

" Đường thầy thuốc, ta cũng ngủ không ngon..." Mũi chân của Lưu Thái nhẹ nhàng từ dưới cọ nhẹ vào chân của Đường Liệp một chút.

Đường Liệp thầm mắng một câu, đưa đơn thuốc lên: " Tôi viết hai toa, một cho cô, một cấp cho con chó, đối với các ngươi nhất định hữu hiệu." Hắn ra toa thuốc chẳng qua là thuốc ngủ bình thường, đối với vị hoa si này, dùng hắn làm đối tượng ảo tưởng, Đường Liệp cũng không có quá nhiều biện pháp.

" Cô Lưu, xin mời!" Sophie tới giải vây thay Đường Liệp, nếu không hạ lệnh trục khách, cô Lưu chắc chắn còn dây dưa một trận.

Cô Lưu có chút không tình nguyện đứng dậy: " Đường thầy thuốc, trong nhà tôi còn một con..."

" Vị kế tiếp!"

Trong một giờ ngắn ngủi, Đường Liệp đem những bệnh án chồng chất xử lý xong hết, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tựa lưng ra ghế, trong đầu chợt nghĩ một màn chiếc váy dài của Sophie phiêu khởi, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ.

Thời gian đã là 11h30 trưa, dựa theo thói quen của Đường Liệp, là lúc hắn rời đi. Sophie và Lô Lỵ đi tới thu dọn phòng, Đường Liệp cười nói: " Hôm nay coi như tăng ca, cuối tháng sẽ đưa thêm tiền thưởng cho em."

" Cảm ơn!" Sophie sửa sang lại bệnh án.

Đường Liệp thừa dịp Lô Lỵ đi ra ngoài đổ rác, giữ chặt cánh tay Sophie: " Trưa nay cùng ăn cơm được không?"

Sophie lắc lắc đầu, giãy ra khỏi bàn tay của Đường Liệp: " Tôi hẹn bạn trai!"

" Tên mắt kính! Anh thật không rõ, hắn so với anh tốt hơn chỗ nào!" Đường Liệp có chút không phục nói.

Sophie trừng hắn liếc mắt một cái: " Phùng Khải chánh trực thành thật hơn so với anh!"

" Em là nói anh dối trá sao?" Đường Liệp cười hỏi.

Sophie gật gật đầu.

Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Không ngờ có người nói ta không được thành thật, được rồi, có chuyện anh đã quên nói cho em, em mặc nội y màu hồng nhạt rất đẹp!"

Gương mặt của Sophie xấu hổ đỏ bừng, tên đáng chết này vừa rồi rõ ràng đã thấy được màu sắc nội y của mình.

" Anh còn dám quấy rầy tôi, tôi sẽ từ chức!" Vẻ mặt Sophia rất chăm chú.

Đường Liệp biết nói giỡn với Sophie nhất định không thể quá độ, lập tức liền đổi thành bộ dáng cợt nhả: " Chỉ đùa một chút, sao lại chăm chú như vậy, được, coi như anh chưa nói qua!"

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng oanh minh dễ nghe, Đường Liệp đối với thanh âm của động cơ có mẫn cảm đặc biệt, từ trong thanh âm cũng đã nghe ra đây là một chiếc xe thể thao siêu cấp, nhìn qua cửa kính, đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ siêu cấp đang dừng song song với chiếc xe màu đen của mình.

" Lại có bệnh nhân đến!" Sophie nói.

" Có quan hệ gì với anh?" Đường Liệp nhìn đồng hồ nhàn nhạt nói.

" Nhìn xem là một vị khách quý." Sophie nhắc nhở hắn, từ vẻ bề ngoài của chiếc xe, nàng suy đoán người tới rất có tiền.

Đường Liệp nở nụ cười: " Anh là người luôn có nguyên tắc từ trước tới nay!"

Nguyên tắc của Đường Liệp luôn vì nữ nhi mà thay đổi, cũng là như thế, khi Tần Viện Viện thướt tha đi vào phòng, thì Đường Liệp lập tức quên ngay câu mình vừa nói, hắn không ngờ vẻn vẹn chỉ sau hai giờ thì lại gặp lại nàng.

Sophie nhỏ giọng nói với Đường Liệp: " Em đi nói cho nàng ngày mai trở lại..."

" Đối với một thầy thuốc mà nói, hai mươi bốn giờ đều phải vì người bệnh phục vụ!" Thái độ Đường Liệp lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.

" Nhưng thời gian tan sở của em đã tới!" Sophie ghét nhất khi nhìn thấy vẻ mặt mê đắm này của Đường Liệp, xoay người đi ra hướng bên ngoài, lưu cho Đường Liệp không gian một mình trong phòng khám.

Tần Viện Viện tư thái ưu nhã ngồi đối diện Đường Liệp, châm điếu thuốc, đôi mắt màu lam nước biển lẳng lặng nhìn Đường Liệp, loại sắc thái đôi mắt này đúng ra không nên xuất hiện trên một người phương đông. Đường Liệp lập tức nhìn ra, nàng hẳn là đang đeo kính sát tròng màu lam.

Cho dù ngồi ở chỗ kia, đường cong mê người của Tần Viện Viện vẫn đang hết sức duyên dáng biểu diễn trước mặt Đường Liệp, ánh mắt Đường Liệp lướt dọc theo đường cong trên thân thể nàng, chậm rãi lướt tới.

Tay trái Tần Viện Viện vuốt ve bộ lông dài của con chó yêu: " Đường thầy thuốc hình như nhìn lầm đối tượng." Lời của nàng hàm ý trách cứ.

Đường Săn ha hả nở nụ cười: " Tôi xem bệnh cho động vật khác hẳn người ta xem bệnh, muốn hiểu rõ động vật đầu tiên phải hiểu rõ chủ nhân của nó."

Tần Viện Viện quyến rũ nhìn Đường Liệp liếc mắt một cái, tràn ngập hấp dẫn nói: " Đường thầy thuốc, định làm sao với tôi đây?" Nàng rời khỏi ghế đi tới bên người Đường Liệp, đưa tay giữ chặt cà vạt của Đường Liệp, kéo về phía mình: " Tại sao rời đi không nói tiếng nào?"

Đường Liệp nở nụ cười, nhớ tới một đêm tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, nhiệt độ cơ thể không tự chủ được lên cao: " Sao cô tìm được tôi?"

Tần Viện Viện lấy ra danh thiếp trong túi: " Hoàn hảo tôi lấy được thứ này, nếu không thật sự rất khó tìm được anh."

" Tần tiểu thư tìm tôi có việc?" Đường Liệp mỉm cười nói.

Tần Viện Viện gật gật đầu, chỉ chỉ con chó phía sau.

Ánh mắt Đường Liệp rốt cuộc hạ xuống con chó Scotland bên người nàng, con chó này gọi là mục dương khuyển, đầu cùng thân thể tỷ lệ nhẹ nhàng, bất luận nhìn từ phía trước hay bên hông, đầu của nó, đều là hình chữ V, từ bên tai đến chóp mũi kéo dài xuống tới. Do mặt bên nhìn lên, đầu và mõm cơ hồ bình hành, mũi cao, con mắt, chóp mũi đều màu đen tinh khiết, con mắt vừa phải, hình dáng như trái hạnh nhân. Vai cao dài, lưng kiên thẳng, phần eo rộng lớn, cường mà có lực. Mông đầy đặn mà nghiêng, đuôi rất thích hợp. Bộ ngực thâm sâu, xương sườn thập phần thon, bộ vị phía sau vai tròn, bụng rất nhỏ.

Lông dài, có vẻ sáng bóng lộng lẫy, dày đặc, ngoại trừ đầu và chân, toàn thân có khá nhiều lông. Lông bên trên thẳng, rờ vào thô ráp, lông bên dưới mềm mại như bông, lông vùng mặt ngắn. Lông đuôi thập phần phong phú, lông mông rất dài, xõa tung.

Đường Liệp nhìn trái nhìn phải con chó Scotland này hình dáng không giống có bệnh, trong lòng có chút kỳ quái.

Tần Viện Viện đem đầu thuốc lá nhấn vào gạt tàn thuốc thủy tinh: " Liệt Phong đã ba tuổi rồi, nhưng tôi phát hiện nó đối với chó cái không có hứng thú."

" Tần tiểu thư làm sao phát hiện?"

Gương mặt Tần Viện Viện nổi lên đỏ bừng, loại vấn đề này đích xác có chút khó trả lời.

Trong lòng Đường Liệp cười thầm, nhưng lại giả ra hình dáng nghiêm trang: " Tần tiểu thư không cần cảm thấy ngại ngùng, chúng ta tham thảo chính là vấn đề về y học, có cái gì thì nói cái đó."

Tần Viện Viện gật đầu: " Được rồi, ta nói thẳng dứt khoát, Liệt Phong không muốn giao phối với giống chó cái, ta có thử qua các loại phương pháp, vẫn không thể thay đổi nó, tôi lo lắng giới tính của nó có phải là có chuyện."

Đường Liệp thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người quan tâm cuộc sống giới tính của một con chó.

Tần Viện Viện bất mãn nhìn Đường Liệp: " Có phải là cười tôi?"

Đường Liệp lắc lắc đầu, vẫn giữ vẻ cười trên mặt.

" Tôi vẫn cho rằng động vật và người cũng không có gì khác nhau, người có quyền lợi hưởng thụ, động vật cũng có thể."

Đường Liệp gật gật đầu, trên mặt giả ra vẻ trịnh trọng: " Tôi tuyệt đối đồng ý suy nghĩ của cô, động vật cũng có thể có được cuộc sống giới tính."

" Tôi nghe nói anh là thầy thuốc tốt nhất về động vật sinh sản trong quốc nội, cho nên tới thỉnh giáo anh, phương diện tiền thuốc anh không cần lo lắng."

Những lời này của Tần Viện Viện, Đường Liệp nghe như thế nào cảm thấy khó chịu, nhưng hắn cũng không phản bác, mỉm cười nói: " Tôi kiểm tra cho nó một chút."

Đường Liệp kiểm tra rất nhanh đã có kết quả, thân thể của Liệt Phong hoàn toàn bình thường.

" Nói như vậy hẳn là tinh thần của Liệt Phong có vấn đề, có phương pháp gì có thể kiểm tra ra, rốt cuộc trong lòng nó có chướng ngại gì?"

Tần Viện Viện quan tâm vô cùng.

Đường Liệp giảo hoạt cười cười: " Tần tiểu thư quá nôn nóng, vừa rồi chúng ta chỉ làm ra một kiểm tra đơn giản với con Liệt Phong này, muốn tra ra nguyên nhân bệnh của nó, có lẽ còn cần phải kiểm tra toàn diện."

" Vậy anh còn không mau làm a!" Tần Viện Viện nhịn không được nói.

Đường Liệp chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường: " Đã mười hai giờ rồi, tôi không thể ôm bụng đói làm việc chứ? Đối diện phòng khám bệnh có một nhà hàng, chi bằng chúng ta đi ăn cơm trước."

" Liệt Phong làm sao bây giờ?"

" Để nó ở lại trong phòng khám bệnh, tôi tiêm cho nó một mũi, đợi khi dược hiệu phát huy thì buổi chiều có thể kiểm tra cơ thể nó."

Tần Viện Viện do dự một chút gật gật đầu.

Đường Liệp tiêm cho Liệt Phong một mũi thuốc tư phổ thụy, đây là loại xuân dược dành cho động vật mà Đường Liệp nghiên cứu chế tạo ra, liều thuốc thích hợp sẽ làm cho xuân tình của động vật bừng bừng phấn chấn, xúc tiến hành vi giao phối của động vật.

Sau khi tiêm vào, hắn đem Liệt Phong nhốt vào phòng cách ly của bệnh viện, đương nhiên hắn sẽ không để cho Liệt Phong ở lại một mình, may là trong bệnh viện sủng vật từ trước đến nay luôn không thiếu các loại động vật, Đường Liệp lựa chọn một con chó cái giống Scotland nhốt cùng một chỗ với Liệt Phong, nhìn xem Liệt Phong có phản ứng với nó hay không.

Tần Viện Viện lưu luyến không rời nhìn Liệt Phong trong phòng cách ly, con chó cái kia tựa hồ đối với Liệt Phong rất có hảo cảm, vô cùng thân thiết tiến tới, không nghĩ tới Liệt Phong đột nhiên rít gào lên, làm con chó cái bị hoảng sợ ủy khuất trốn sang một bên.

" Anh thấy không, nó căn bản không thích khác phái!"

" Chúng ta đi ăn cơm trước, trở về kiểm tra lại cho nó."

Trong lúc ăn cơm Tần Viện Viện có vẻ không yên lòng, từ trước đến nay, luôn luôn hay nói như Đường Liệp, thổi phồng lên đến trời cao biển rộng mà lần này lại không khiến cho cô nàng có bất luận hứng thú gì, xem ra vị trí của con chó Liệt Phong này trong lòng cô ta thập phần trọng yếu.

Đường Liệp đành phải đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng, nàng ta liền cảm thấy hứng thú ngay: " Cô dường như có cảm tình rất sâu với Liệt Phong?"

Tần Viện Viện gật đầu, vành mắt đỏ lên: " Liệt Phong là di vật của mẹ tôi để lại cho tôi, lúc ấy bà có nhắc nhở tôi nhất định phải chiếu cố cho Liệt Phong, phải xem nó như huynh đệ của mình mà chiếu cố nó, ngay lúc nhìn thấy nó thế này, tôi thật là khổ sở..."

Đường Liệp chuẩn xác nắm chắc thời cơ, đưa khăn tay cho Tần Viện Viện, nhân cơ hội cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé: " Tần tiểu thư, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa trị thật tốt cho Liệt Phong."

Tần Viện Viện cảm kích gật gật đầu, muốn rút tay về, nhưng thử hai lần liên tiếp cũng không thành công, mặt cười không khỏi đỏ lên: " Anh là người không thành thật."

Đường Liệp cười buông tay Tần Viện Viện ra: " Xin lỗi, tôi nhìn thấy cô gái xinh đẹp, luôn luôn dễ dàng thất thố, xin Tần tiểu thư tha thứ."

Tần Viện Viện nhìn vị nam tử sáng rực như ánh mặt trời này, nhớ tới những chuyện phát sinh tối hôm qua với hắn, nhịp tim của nàng gia tốc một trận, Đường Liệp không chút kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào nàng làm nàng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nàng có chút kinh hoàng cúi đầu xuống: " Chúng ta trở về đi!"

Vào giữa trưa, cả sủng vật bệnh viện không có một bóng người, Đường Liệp và Tần Viện Viện đi đến trước cửa phòng cách ly, nhìn vào trong cửa sổ, Tần Viện Viện vô ý thức hét lên một tiếng, lập tức mặt đỏ rực tận mang tai.

Đường Liệp nhìn vào trong, chỉ thấy Liệt Phong đang ghé vào phía sau con chó cái liên tục đẩy đẩy, đầu lưỡi đỏ tươi đang thè xuống, không ngừng chảy nước miếng.

Đường Liệp nở nụ cười, dược lực của Tư Phổ Nhuận quả nhiên mạnh mẽ, vừa rồi hắn tăng cho Liệt Phong liều thuốc 20 %, coi như là dùng trên người con gấu cũng phải xuân tình bừng bừng phấn chấn, huống chi là một con chó không tới trăm cân.

" Nhanh... tách chúng nó ra..." Tần Viện Viện bối rối nhưng không ngờ là đưa ra một yêu cầu kỳ diệu khó hiểu.

Đường Liệp lắc lắc đầu: " Tôi cũng không có bản lãnh như vậy, nó đang cao hứng, bất luận kẻ nào quấy rầy chuyện tốt của nó cũng trở thành địch nhân của nó, huống chi kết cấu và thân thể nó hoàn toàn bất đồng, không phải nói muốn tách là tách được."

Đường Liệp lặng lẽ đến gần Tần Viện Viện, thân thể thuần chất như xâm lược, dán sát trên người nàng, sau lưng mềm mại của nàng, kề sát vào tai nàng, nói nhỏ: " Không bằng chúng ta đi phía sau tiếp tục tham thảo một chút bệnh tình của Liệt Phong?"

Tay hắn dán vào bụng dưới của Tần Viện Viện, còn cách một lớp quần áo nhưng độ nóng đã làm cho Tần Viện Viện không kìm lòng được đã run rẩy lên, cô nàng cũng không làm ra cử động phản đối.

Điều này càng thêm cổ vũ động tác của Đường Liệp, tay hắn can đảm đặt trước bầu ngực đầy đặn mà co dãn của Tần Viện Viện, Tần Viện Viện nắm lấy Đường Liệp: " Anh quả nhiên không phải người tốt." Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy một loại kích thích phi thường.

" Chỉ tại Tần tiểu thư quá xinh đẹp, làm cho một công dân biết luật như ta cũng nhịn không được muốn phạm tội."

" Phạm tội thường thường đều phải lọt vào trừng phạt, chẳng lẽ anh không sợ hãi?" Thân thể của Tần Viện Viện mềm mại xụi lơ về phía sau tựa vào trong lòng ngực Đường Liệp.

" Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu..." Bàn tay Đường Liệp xâm nhập vào cổ áo Tần Viện Viện, đã nắm hai vú của nàng vào trong tay.

Tần Viện Viện quay đầu, chủ động hôn lên môi Đường Liệp, ôn nhuyễn thấp nhu cái lưỡi thơm tho như con cá nhỏ vào trong miệng Đường Liệp. Đường Liệp dùng sức ôm siết thân thể mềm mại khêu gợi của Tần Viện Viện, tay trái ôm eo nhỏ của nàng, tay phải tách chân nàng, bế xốc nàng lên. Quần áo bác sĩ màu trắng chảy xuống mặt đất, Đường Liệp đặt Tần Viện Viện nằm sấp xuống bàn phối thuốc, lật ngược vạt áo nàng lên, lộ ra bờ mông ngọc tròn đầy, chiếc quần lót màu đen gợi cảm làm cho đường cong bề ngoài của bờ mông khêu gợi lả lướt vô cùng, Đường Liệp từ vành tai nàng bắt đầu, hôn nhẹ, bờ mông mê người, ngón tay vuốt lấy quần nàng, nhẹ nhàng tuột xuống đùi nàng, Tần Viện Viện phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, Đường Liệp hôn môi nàng, bên tai vang lên tiếng rít khoái ý của Liệt Phong, một loại cảm giác kích thích mãnh liệt dâng lên tràn ngập trong nội tâm của nàng.

Phía trước phần eo của Đường Liệp dùng sức tương vào trong cơ thể ấm áp hẹp hòi của Tần Viện Viện, hắn sảng khoái thở dài một hơi, thích ý nhắm lại hai mắt, hưởng thụ sự ấm áp từ trong thân thể Tần Viện Viện truyền đến.

Tần Viện Viện ngửa đầu, chiếc eo thon tinh tế kéo thành hình vòng cung xuống phía dưới, thân thể thừa nhân lực đánh sâu như bão tố của Đường Liệp phía sau, từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm làm cho cổ họng nàng phát ra tiếng thở dốc kịch liệt, nàng liều mạng áp chặt tiếng rên rỉ, nhưng không cách nào khống chế được sự run rẩy của cơ thể....

Không biết qua bao lâu, thân thể Đường Liệp bỗng nhiên thình lình thiếp khẩn vào mông Tần Viện Viện, Tần Viện Viện gần như phát cuồng ôm ngược phần eo của Đường Liệp, cố gắng điền kín khe hở giữa hai người, Đường Liệp gầm nhẹ cùng tiếng rên rỉ không thể ức chế của Tần Viện Viện hòa tan vào nhau, đồng thời, hai người ôm chặt đối phương, cảm thụ được sức nóng bộc phát trong phút chốc...

Cửa phòng có tiếng gõ cửa được lễ phép vang lên, Đường Liệp kinh ngạc nghiêng đầu qua, trong lúc này, đúng ra không nên có người đến.

Cửa phòng khóa trái vừa rồi không biết khi nào thì được mở ra, một vị trung niên nhân ngồi xe lăn lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, ánh mắt của hắn bi thương mà u buồn, nhưng lại tìm không được bất cứ sự phẫn nộ nào.

Gương mặt xinh tươi của Tần Viện Viện liền mất đi huyết sắc, nàng hoàn toàn mất đi sức lực để mặc lại quần áo. Đường Liệp nhanh chóng phản ứng, muốn ly khai khỏi thân thể Tần Viện Viện.

Lại nghe một thanh âm khàn khàn lạnh như băng nói: " Đừng nhúc nhích, để cho ta hảo hảo hâm mộ một chút."

Đường Liệp trái lại dán sát trở lại trên người Tần Viện Viện, không dám có bất luận động tác gì, bởi vì hắn đã nhìn thấy trên tay người trung niên có một cây súng.

" Nàng có phải là rất gợi cảm, tiếng rên có phải đặc biệt dâm đãng?" Người trung niên bình tĩnh hỏi.

Trong lòng Đường Liệp thầm kêu khổ, chỉ đổ thừa hormone giống đực trong cơ thể mình phân bố quá nhiều, bây giờ bị người bắt hiện hình, đầu óc của hắn trở nên một mảnh hỗn loạn, người đàn bà tên là Tần Viện Viện này có phải cố ý giăng bẫy hại mình?

Đường Liệp nhanh chóng ổn định tình hình: " Ngươi muốn gì? Cho ta vài mục đích, trong phạm vi ta đủ khả năng, ta sẽ thỏa mãn ngươi!"

Người trung niên phá lên cười, trên mặt toát ra sát khí lạnh như băng: " Đường Liệp, ngươi cũng không rõ ràng ta là ai? Ta gọi là Duẫn Thiên Long, bị ngươi đặt bên dưới chơi cho điên cuồng là tình nhân Tần Viện Viện của ta!"

Đầu của Đường Liệp ông một tiếng chấn động, trong quốc gia này không biết Duẫn Thiên Long có lẽ không có mấy người, hắn là thủ lĩnh tập đoàn Hắc Ưng Đường của xã hội đen lớn nhất quốc nội, được gọi là Hắc Vân Tà Thần, chính mình không ngờ lại trêu vào người đàn bà của hắn. Với lại, còn bị người ta bắt quả tang, trước mắt Đường Liệp xuất hiện đủ loại cái chết thê thảm của chính mình, nếu biết trước Tần Viện Viện là đàn bà của Duẫn Thiên Long, cho hắn tim gấu gan báo hắn cũng không dám xuống tay đối với nàng.

Duẫn Thiên Long đẩy xe đi vào trước mặt bọn họ, cười lạnh nhìn Tần Viện Viện, hắn đưa tay nhẹ vuốt mái tóc quăn màu nâu của nàng, ôn nhu nói: " Viện Viện, tràng diện đặc sắc như vậy nàng tại sao không cho ta xem sớm một chút? Nàng có biết ta đã lâu không có nhìn thấy bộ dáng lãng tao(dâm dãng) của nàng rồi."

Thân thể mềm mại của Tần Viện Viện bị dọa lạnh run: " Long thúc... tôi sai rồi..."

" Hài tử ngốc, ta có khi nào trách ngươi đâu, ngươi còn trẻ, sinh lý dĩ nhiên phải có, chẳng lẽ muốn cả đời ngươi phải trông nom một tao lão đầu như ta?" Khẩu khí của Duẫn Thiên Long càng hòa hoãn, thì Tần Viện Viện càng sợ hãi.

Đường Liệp muốn ly khai khỏi thân thể Tần Viện Viện, Duẫn Thiên Long lại chĩa súng vào đầu hắn: " Cảm ơn ngươi!"

Đường Liệp không dám tin lỗ tai mình, chính mình giở trò với đàn bà của hắn, hắn không thể ngờ lại cảm ơn mình, thiên hạ nào có chuyện gì tiện nghi như vậy.

Duẫn Thiên Long nói ra từng chữ: " Ngươi để cho ta phát hiện, ta vẫn là một nam nhân biết sinh ra lòng đố kỵ, ghen ghét và xúc động, ta vẫn còn là một nam nhân bình thường!" Mũi súng từ từ chảy xuống màng tang của Tần Viện Viện, " Phanh!" một tiếng trầm muộn, viên đạn bắn thẳng vào cái đầu xinh đẹp của Tần Viện Viện, máu tươi thật thê mỹ kiều diễm như đóa hoa bung ra trước mặt Đường Liệp, Đường Liệp bị hết thảy trước mắt chấn kinh, trên mặt hắn dính đầy máu tươi của Tần Viện Viện, trong lòng vẫn còn ôm thi thể ấm áp của nàng.

Đôi đồng tử xinh đẹp của Tần Viện Viện tuyệt vọng mở rộng, thẳng đến khi mất đi thần thái tính mạng.

Hai mắt Đường Liệp đã ươn ướt, hắn đem hết toàn lực rống giận: " Vương bát đản! Súc sinh!"

Duẫn Thiên Long lạnh như băng chĩa súng vào cổ hắn: " Cái chết, cũng không phải phương pháp trừng phạt một người tốt nhất, để cho ngươi chết trước mặt của ta căn bản không thể nào dẹp loạn được nỗi phẫn nộ trong lòng ta."

Từ ngoài cửa đi vào bốn gã vạm vỡ mặc hắc y, bọn họ kéo Đường Liệp quần áo không chỉnh tề từ mặt đất lên, trói chặt hai tay hắn bằng dây thừng.

Duẫn Thiên Long nhẹ vuốt gương mặt lạnh như băng của Tần Viện Viện: " Ngươi có biết hay không, ta yêu thương nàng bao nhiêu? Ta thậm chí thật sự tin tưởng, nàng yêu ta, trên đời này bất luận kẻ nào phản bội ta, Viện Viện sẽ không..." Ánh mắt của hắn tràn ngập bi thương vô tận, nội tâm như bị dao cắt đau đớn.

Đường Liệp tận mắt nhìn thấy tính mạng của Tần Viện Viện biến mất trước mặt mình, trong lòng áy náy và thống khổ vượt xa sự sợ hãi đối với cái chết, nếu không phải mình dụ dỗ Tần Viện Viện, nàng hẳn là vẫn còn êm đẹp sống trên cõi đời này.

" Ngươi có sợ chết không?" Duẫn Thiên Long lạnh băng nắm tóc Đường Liệp.

" Con mẹ ngươi!" Đường Liệp phẫn nộ trừng mắt.

Duẫn Thiên Long âm trầm nở nụ cười: " Trên đời này không ai không sợ chết, ngươi cũng giống nhau." Ánh mắt của hắn lạc xuống chỗ quầy thuốc, bên trong bày đủ loại dược vật quý trọng.

" Ngươi có lẽ không biết, ta từng là một thầy thuốc rất giỏi!" Duẫn Thiên Long mở tủ, lấy ra dược vật, nhìn lên, khóe miệng hắn đột nhiên lộ ra tia mỉm cười ác độc.

Đường Liệp mở to hai mắt, hắn đã ý thức được chuyện sắp phát sinh trên người mình, hắn bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Duẫn Thiên Long cười lạnh nói: " Nếu ta không có tính sai, đây hẳn là xuân dược dùng cho động vật, ngươi đã thích chuyện này, ta khiến cho ngươi một lần sảng cho tới."

Ống tiêm lần lượt chích vào tĩnh mạch Đường Liệp, hắn cũng không nhớ rõ Duẫn Thiên Long đã chích vào cơ thể mình bao nhiêu liều thuốc Tư Phổ Thụy, nhiệt độ cơ thể hắn bắt đầu lên cao, miệng khát khô khó thể hình dung: " Súc sinh... súc sinh..." Thanh âm của hắn bắt đầu trở nên vô lực suy yếu.

Duẫn Thiên Long cầm ống tiêm ném qua một bên, tay lạnh như băng bóp cằm Đường Liệp: " Ta sẽ không cho ngươi được chết thống khoái...."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-128)