Vay nóng Tima

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 017

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 017: Mắt hai mí cùng kính lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Lazada


Hắc Thiếp Nhĩ đúng hẹn đi đến phòng khám bệnh của Đường Liệp, ở trong vòng mấy ngày này, Đường Liệp đã chuẩn bị xong đầy đủ, giải phẫu lần này quan hệ đến sự phát triển của hắn tại đế đô, có thể đứng vững bước chân hay không, tiện đà dương danh lập vạn là đều nhờ hết vào lần này.

Theo sự cân nhắc sợ người ngoài quấy nhiễu, Hắc Thiếp Nhĩ thừa dịp sáng sớm yên tĩnh không người, đã từ đại doanh mặc thường phục xuất hành, do Lang Uyên cùng Tư Mã Thiên Phong đồng thời đi đến phòng khám bệnh.

Đi vào cửa lớn của phòng khám bệnh Xuân Huy, Hắc Thiếp Nhĩ nhìn thấy hoàn cảnh đơn giản nơi đây không khỏi nhíu mày, kỳ vọng trong lòng đối với Đường Liệp không khỏi giảm bớt đi vài phần.

Tư Mã Thiên Phong giỏi về xem mặt mà hiểu ý, nhìn ra sự không vui của Hắc Thiếp Nhĩ, mỉm cười nói: " Đại soái, Đường Liệp mới tới đế đô, không có chỗ ở, ngôi nhà này là ta cung cấp cho hắn tạm thời đặt chân."

Hắc Thiếp Nhĩ gật đầu: " Giao tình giữa các ngươi xem ra không tầm thường."

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Tư Mã Thiên Phong nhớ tới Đường Liệp biết rõ chuyện nội tình của gia tộc mình, sắc mặt có chút xấu hổ, đúng lúc này, Đường Liệp nghe được động tĩnh bên ngoài, hấp tấp ra đón, tươi cười rạng rỡ nói: " Đường Liệp không biết đại soái đến sớm như vậy, không tiếp đón từ xa, mong đại soái không lấy làm phiền lòng."

Hắc Thiếp Nhĩ vẻ mặt lạnh lùng gật đầu: " Ngươi chuẩn bị tốt chưa?"

Đường Liệp đã tính trước nên hỏi ngược lại: " Đại soái cũng chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Trên mặt Hắc Thiếp Nhĩ rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, hắn hứng thú nói: " Từ trước một ngày đến đây, ta đã chuẩn bị xong rồi." Nói xong dẫn đầu đi vào phòng.

Lang Uyên đi qua bên người Đường Liệp, trịnh trọng dặn dò, nói: " Giải phẫu lần này không tầm thường, Đường tiên sinh chỉ cho phép thành công, không được thất bại."

Vẻ mặt Tư Mã Thiên Phong ngưng trọng vỗ vỗ bả vai Đường Liệp, hai người bọn họ mặc dù đối với y thuật của Đường Liệp đã ngập tràn tin tưởng, nhưng chuyện tới trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy áp lực không tầm thường, dẫu sao bây giờ chữa bệnh là vị danh tướng công cao Hắc Thiếp Nhĩ đại soái trong tay cầm trọng binh của đế quốc, nếu Đường Liệp vô ý làm ra bất luận sai lầm gì, chẳng những mạng nhỏ của hắn không còn, hai người bọn họ cũng phải chịu liên lụy.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm cho mọi người thất vọng!"

Tư Mã Thiên Phong nhìn thấy nụ cười của Đường Liệp, trong lòng không có lý do run lên một chút, lúc này hắn mới cảm thấy được, tiềm thức của chính mình cũng không muốn cho Đường Liệp giải phẫu thành công, nếu lần này hắn giải phẫu cho Hắc Thiếp Nhĩ thất bại, thì với tính tình táo bạo của Hắc Thiếp Nhĩ, nhất định sẽ đem Đường Liệp giết chết, để tiết đi mối hận trong lòng. Cứ như vậy, chuyện riêng tư của Tư Mã gia không còn ai biết, như vậy còn hơn đem Đường Liệp diệt khẩu, chính mình từ nay về sau cũng có thể vô tư.

Đường Liệp nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Tư Mã Thiên Phong, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải Tư Mã Thiên Phong đã bức chết Yến Nguyệt, thì không chừng thật sự có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, nghĩ đến cái chết thê thảm của Yến Nguyệt, một chút hảo cảm vừa mới sinh ra với Tư Mã Thiên Phong tức khắc liền không còn sót lại chút gì, thanh âm trầm thấp nói: " Nhị vị tướng quân xin ở ngoài cửa chờ, trong khi ta chữa bệnh cho đại soái, phải chuyên tâm, ngàn vạn lần không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta."

Lang Uyên trịnh trọng gật đầu nói: " Đường tiên sinh yên tâm, hai người chúng ta ở chỗ này thủ hộ cho ngươi, quyết không cho kẻ nào vào quấy nhiễu ngươi phẫu thuật."

Đường Liệp đem nước ấm mời Hắc Thiếp Nhĩ lau mặt thật sạch, sau đó giúp hắn thay quần áo rồi nằm trên ghế phẫu thuật, mỉm cười nói: " Đại soái, lúc ta phẫu thuật cho ngươi, có lẽ sẽ đau đớn, ngươi có thể chịu được không?"

Hắc Thiếp Nhĩ xem thường cười nói: " Lão phu tung hoành chiến trường mấy chục năm, đau đớn gì chưa chịu đựng qua, ngươi bớt nói nhảm, chỉ để ý động thủ là được! Lão phu một chút nhíu mày cũng không xứng với tên Hắc Thiếp Nhĩ!"

Đường Liệp cười cầm lấy dao phẫu thuật hươ trước mặt hắn.

Hắc Thiếp Nhĩ trợn tròn đôi mắt, uy phong lẫm lẫm nói: " Hỗn đản, ngươi muốn làm cái gì?"

Đường Liệp cười nói: " Đại soái xin bớt giận, ta vẫn chưa động thủ, chỉ là muốn đại soái chuẩn bị tâm lý trước một chút, cây dao nhỏ này là khí cụ ta dùng để chữa bệnh cho đại soái, đại soái ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Đường Liệp tuyệt không có tâm tư gia hại ngài, nếu đại soái không tin được ta, hoặc là trong lòng sợ hãi, bệnh của ngài ta không trị cũng được." Ở trên mặt đại soái dùng dao, không khác nhổ răng cọp, Đường Liệp đương nhiên cần phải dặn dò rõ ràng, đây không phải là chuyện đùa giỡn.

Hắc Thiếp Nhĩ cười ha ha nói: " Sợ hãi? Lão phu còn không biết hai chữ này viết như thế nào!" Ánh mắt sâm nghiêm dò xét cây dao nhỏ trong tay Đường Liệp, cây dao giải phẫu này đối với hắn mà nói là một vật mới mẻ, thân dao mặc dù nhỏ hẹp, nhưng lưỡi dao sắc bén dị thường, nếu Đường Liệp quả thật có tâm tư hại hắn, lần này không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất để ra tay.

Hắc Thiếp Nhĩ nằm xuống trở lại trên ghế giải phẫu: " Ra tay đi! Lão phu tin tưởng ngươi!"

Đường Liệp được Hắc Thiếp Nhĩ cho phép, lúc này mới yên lòng can đảm bắt đầu tiêu độc cho đôi mắt Hắc Thiếp Nhĩ, vừa dặn dò những thứ nên chú ý, dưới điều kiện thiếu thuốc tê, Hắc Thiếp Nhĩ khẳng định phải chịu đau đớn không nhỏ, Đường Liệp nói nhiều như vậy cũng là vì để cho hắn chuẩn bị tâm lý.

Trước đây Đường Liệp từng làm nhiều lần giải phẫu lông quặm, nhưng bệnh nhân khi đó khác với Hắc Thiếp Nhĩ, những người dễ bị bệnh lông quặm thường là những tên tầm thường, không thể tưởng được đi vào thế giới này, trong vô tình đối tượng khám và chữa bệnh này lại hoàn toàn thay đổi.

Đường Liệp thầm hít sâu một hơi, cầm lấy cây dao giải phẫu khéo léo tinh xảo, tiêu chuẩn công nghệ của Kinh Mâu quả thật là không còn gì để nói, đúc ra khí cụ giải phẫu thật hoàn mỹ, còn có thể gắn thêm dấu hiệu nơi đuôi dao, đây là tiêu chí của Tinh Xưởng, cũng là quảng cáo của Kinh Mâu.

Đối với người bệnh mí mắt như Hắc Thiếp Nhĩ đại soái, phương pháp tốt nhất là rạch ra một khe mắt, Đường Liệp làm loại giải phẫu này dễ như là đi đường, cây dao giải phẫu rõ ràng lưu loát cắt đi một đường trên mí mắt Hắc Thiếp Nhĩ.

Hắc Thiếp Nhĩ mặc dù can đảm hơn người nhưng cảm giác đao phong xẹt qua mí mắt cũng là lần đầu tiên kinh nghiệm, trong nội tâm nhịn không được mà đập bình bịch, thân thể hắn vẫn bất động, biểu hiện ra sự trấn định siêu nhân.

Đường Liệp ngầm bội phục, hắn mặc dù cũng không biết công tích vĩ đại của Hắc Thiếp Nhĩ, nhưng từ định lực chịu đựng của hắn, đã có đủ điều kiện nghĩ ra bộ dáng trấn định của hắn khi chỉ huy trên chiến trường. Đủ thấy có điều kiện đứng đầu thống lĩnh vạn quân, thì có tố chất cứng rắn thế nào trong lòng.

Da mặt của Hắc Thiếp Nhĩ đã nhăn, lỗ chân lông thô to, bên dưới mắt lại sưng thũng, mặt dù nói với tuổi tác như hắn sẽ không để ý vẻ bề ngoài như thế nào, nhưng dẫu sao cũng có chút ảnh hưởng hình mạo, Đường Liệp đã không làm, nếu làm thì cũng phải làm cho trót, cắt hết mỡ, rồi căng làn da, sau đó khâu lại, coi như miễn phí biếu tặng cho hắn một chút vẻ đẹp, sau khi lão già này khôi phục sợ rằng cũng không nhận ra bộ dáng của chính mình nữa.

Đường Liệp càng nghĩ càng thấy đắc ý, làm người bệnh, Hắc Thiếp Nhĩ cũng thật hợp cách, cả trong quá trình giải phẫu hắn biểu hiện mười phần phối hợp, dưới tình huống không có thuốc tê, không thể ngờ là không rên một tiếng đã chịu đựng nổi, có điểm sức mạnh như Quan Vân Trường bị cạo xương chữa thương.

Đường Liệp làm xong động tác cuối cùng, dùng băng gạc tiêu độc băng bó cẩn thận cho Hắc Thiếp Nhĩ xong, vững tin trong lúc giải phẫu không có sơ hở gì, lúc này mới cười tủm tỉm ném khí cụ giải phẫu vào trong khay: " Đại soái! Giải phẫu làm xong rồi, ngài nghỉ ngơi một chút là có thể đi."

Cả quá trình giải phẫu không đến nửa giờ, nhưng đối với Hắc Thiếp Nhĩ mà nói là phải trải qua năm tháng thật dài đăng đẵng, sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, Đường Liệp quả nhiên không có bất luận ác ý nào với hắn, giải phẫu làm xong, thần kinh bị buột chặt của Hắc Thiếp Nhĩ mới buông lỏng, ngay cả chính hắn cũng phải bội phục lòng can đảm và khí phách của bản thân, thử hỏi thiên hạ có mấy ai dám để cho người khác động dao trên mặt mình?

Đường Liệp mời Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong vào phòng, hai người đi tới bên cạnh Hắc Thiếp Nhĩ hỏi han ân cần, quan tâm tình huống sau khi phẫu thuật của hắn.

Đường Liệp cười nói: " Bây giờ băng gạc trên hai mắt không thể gỡ bỏ, đại soái phải ở trong bóng đêm hai ngày, có vài chuyện nhất định phải chú ý, đầu tiên phải bảo trì vệ sinh nơi miệng vết thương, nếu miệng vết thương không sạch sẽ, rất dễ dàng bị lây, dẫn đến vết sẹo trên miệng vết thương hình thành, cho nên khi rửa mặt thì ngàn vạn lần không nên làm ướt miệng vết thương."

Hắc Thiếp Nhĩ mặc dù không biết lây là có ý nghĩa gì, nhưng cũng không muốn bị sẹo trên mắt, lớn tiếng nói: " Lão phu không rửa mặt là được, nhưng ta phải như vầy bao nhiêu ngày?"

" Buổi sáng ngày mốt ta sẽ đến quân doanh thay thuốc cho đại soái, thuận tiện giúp ngài lấy ra băng gạc trên mắt, đến lúc đó ngài có thể nhìn thấy."

Hắc Thiếp Nhĩ nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, Đường Liệp lại dặn dò Lang Uyên và Tư Mã Thiên Phong chú ý mọi việc, lúc này mới tiễn ba người bọn họ rời đi.

Hắc Thiếp Nhĩ nhờ Lang Uyên dìu ra ngoài cửa, Tư Mã Thiên Phong đã cho người chuẩn bị tốt xe ngựa, Hắc Thiếp Nhĩ đi nhanh vào ngồi, trước khi lên xe, nhịn không được bỏ lại một câu nói: " Nếu Đường Liệp dám lừa gạt lão phu, ta tất nhiên sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn, phương giải mối hận trong lòng."

Lang Uyên nhịn không được rùng mình một cái, ngầm lo lắng cho Đường Liệp, chính mình thầm nghĩ giúp cho Đường Liệp mau chóng dương danh lập vạn tại đế đô, nhưng không để ý đến việc cho hắn phải chịu phiêu lưu, nếu con mắt của Hắc Thiếp Nhĩ khôi phục không thuận lợi như trong dự đoán, chỉ sợ kết quả của Đường Liệp sẽ thê thảm.

Chiếc xe ngựa của Hắc Thiếp Nhĩ đã đi, Tư Mã Thiên Phong vỗ vỗ vai Lang Uyên, dường như đoán được sự băn khoăn trong lòng hắn, mỉm cười nói: " Đại ca đừng lo lắng, y thuật của Đường Liệp cao siêu, tuyệt không có chuyện phiêu lưu gì đáng nói."

Lang Uyên yên lặng gật đầu, thấp giọng nói: " Hy vọng như thế!" Rồi xoay người sải bước tới bên Độc Giác Thú, cùng Tư Mã Thiên Phong gắt gao đuổi theo xe của Hắc Thiếp Nhĩ.

Đường Liệp đưa mắt nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất nơi góc đường, lúc này mới xoay người lại, nhìn thấy một thân ảnh thấp bé đang đứng ở phía sau cách đó không xa nhìn mình mỉm cười, nguyên lai là lão bản Kinh Mâu của Tinh Xưởng.

Đường Liệp cười tủm tỉm đi tới trước mặt hắn: " Kinh lão bản, ta đang muốn đi tới tiệm của ngươi, không nghĩ tới ngươi đã đến rồi."

Kinh Mâu giơ lên chiếc hộp tinh xảo trong tay nói: " Đường tiên sinh nhờ ta làm đồ vật, ta mang đến đây!"

Đường Liệp nhìn thấy vẻ do dự trên mặt hắn, đoán được hắn còn có chuyện nói với mình, bèn đưa tay ra mời Kinh Mâu đi vào bên trong phòng khám bệnh ngồi.

Kinh Mâu ngồi trên ghế, bởi vì vóc người thấp bé, hai chân lơ lửng giữa không trung, hắn giơ hai tay đặt chiếc hộp cầm trong tay lên bàn.

Đường Liệp mở hộp, nhìn thấy bên trong có hai chiếc kính mắt được chế tạo tinh xảo, trong đó là một chiếc kính lão chế tạo cho Hắc Thiếp Nhĩ, một chiếc là kính râm.

Công nghệ tay nghề của Kinh Mâu xác thực không thể bắt bẻ, hai chiếc kính mắt này vô luận là hình dáng hay điêu khắc đều là tiêu chuẩn của người thợ khéo nhất. Đường Liệp cầm lấy chiếc kinh râm đeo lên, vòng kính được dùng bạch kim chế tạo, mặc dù có vẻ hơi nặng, nhưng nhờ Kinh Mâu điêu khắc, độ nặng giảm bớt không ít, mặt kính lại dùng thủy tinh màu xanh biếc đậm tỉ mỉ mài giũa mà thành, bằng phẳng thông thấu, công nghệ của kính râm cho dù là ở trong xã hội hiện đại, cũng có thể được xưng tụng là cấp bậc tác phẩm nghệ thuật.

Công nghệ của chiếc kính lão cũng tương xứng như kính râm, Đường Liệp thưởng thức nhiều lần, than thở không thôi.

Kinh Mâu nói: " Đường tiên sinh hài lòng không?"

" Hài lòng! Hài lòng! Tay nghề của Kinh lão bản thật sự là không thể chê!" Đường Liệp tán thưởng, gỡ kính râm xuống gấp lại, mỉm cười nói: " Kinh lão bản nói giá đi."

Kinh Mâu lắc đầu nói: " Đường tiên sinh, ta chế tạo khí cụ này cho ngươi đã có nói qua, ngươi đưa cái kiềm nọ cho ta, ta sẽ miễn phí làm mấy thứ này cho ngươi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta có thể nào lật lọng được?"

" Đa tạ Kinh lão bản!" Đường Liệp cười khép hộp gỗ lại.

Kinh Mâu sắc mặt ửng đỏ nói: " Lần này ta đến là có một việc muốn thương lượng với Đường tiên sinh một chút."

" Kinh lão bản không cần băn khoăn, có gì cứ nói."

Kinh Mâu ấp a ấp úng nói: " Công cụ Đường tiên sinh muốn chế tạo đều là xảo diệu thiên mở, xảo đoạt thiên công, ta không được ngươi cho phép, cũng chiếu theo tập tranh ảnh tư liệu, chế tạo ra một chiếc thấu kính, xin Đường tiên sinh thứ lỗi!" Hắn móc ra một chiếc kính viễn thị, quả nhiên là giống như đúc chiếc Đường Liệp nhờ hắn làm, chẳng qua đường viền thì ít hơn vì mũi hắn xẹp, chỉ cải tạo theo vừa vặn với gương mặt hắn.

Nhìn vị Bỉ Đặc nhân đeo chiếc kính viễn thị, Đường Liệp cảm thấy tức cười, trên mặt mỉm cười hỏi: " Kinh lão bản cũng bị mắt viễn thị sao?"

Kinh Mâu cũng không biết mắt viễn thị là gì, nhỏ giọng nói: " Sau khi ta đeo chiếc thấu kính này, tức khắc cảm thấy thế giới rõ ràng hơn rất nhiều, bây giờ chế tạo đồ vật còn thuận tiện hơn trước kia." Hắn chỉ hoa văn trên thân kính: " Loại hoa văn tinh xảo và mạch lạc này, hai năm trước ta cũng không thể điêu khắc ra, bây giờ ta rốt cuộc có thể hoàn thành công tác này dễ dàng hơn."

Đường Liệp gật gật đầu.

Kinh Mâu lại nói: " Ta có một yêu cầu quá đáng, người bị tật mắt giống như ta trong đế đô không ít, nếu chúng ta có thể hàng loạt sinh sản ra loại thấu kính này, nhất định có thể thu được lợi nhuận rất cao."

Không nghĩ tới Kinh Mâu không ngờ lại là có ánh mắt kinh tế, Đường Liệp mỉm cười nói: " Ý tứ của Kinh lão bản là..."

Kinh Mâu thành khẩn nói: " Ta hy vọng Đường tiên sinh có thể cho phép ta chế tạo loại thấu kính này, đầu nhập vào trong chợ, ta sẽ đem lợi nhuận thu được chia cho ngươi bốn thành."

Đường Liệp cười ha ha: " Ta cần làm gì?"

" Đường tiên sinh không cần làm gì, hết thảy đều do ta xử lý, ngươi chỉ để ý chờ lấy tiền là được!"

Đường Liệp sảng khoái gật đầu: " Được! Điều kiện của Kinh lão bản ưu việt như vậy, sao ta lại nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng ta có một yêu cầu..."

" Đường tiên sinh cứ nói."

" Loại kính lão này đầu nhập chợ phải đợi nửa tháng sau, ta muốn cho Hắc Thiếp Nhĩ tướng quân trở thành người thứ nhất tại đế đô đeo nó!"

Hai ngày sau, Đường Liệp mang hộp thuốc ngồi xe đi vào đại doanh Long Phách quân của Hắc Thiếp Nhĩ tại phía tây đế đô, chi quân đội này có nhân số tám vạn người, phụ trách trị an chung quanh của đế đô, là một trong những chi bộ đội có sức chiến đấu cường đại nhất của Huyền Vũ đế quốc.

Đi vào phạm vi doanh địa của Long Phách quân, xa xa đã nhìn thấy doanh trại nguy nga đồ sộ, tường vây dùng viên mộc cao lớn hợp lại mà thành, chiều dài chừng chín thước, đỉnh nhọn, giống y như một mũi tên nhọn chĩa lên bầu trời. Cách chừng hai mươi thước lại thiết lập một tòa gò đất cao chừng mười lăm thước, từng gò đất có bốn gã cung tiễn thủ phụ trách canh gác bốn phương, phương viên trong một dặm bất luận là động tĩnh gì cũng không thể tránh được hai mắt lợi hại của bọn họ.

Tư Mã Thiên Phong đứng trên cửa lớn, xa xa nhìn thấy Đường Liệp đi tới, chuyển thân lớn tiếng gọi: " Mở cửa lớn!"

Hai gã võ sĩ man tộc thân hình cao lớn, màu da ngăm đen, huy động roi da trong tay, thao khống con ly ngưu hình thể khổng lồ màu trắng, theo sợi dây đeo cổ đi theo chiều kim đồng hồ, hai cánh cửa doanh trại bằng hợp kim rất nặng ken két theo lực truyền của bánh răng thật lớn mà từ từ mở ra.

Nhìn thấy tình cảnh uy nghiêm trước mắt, Đường Liệp cũng không khỏi ngầm kinh ngạc, điều kiển xe ngựa đi vào cổng trại, sáu gã võ sĩ mặc khôi giáp ngăn trở đường đi của hắn, trong đó một người thấp giọng nói: " Tiến vào quân doanh, người phải xuống ngựa."

Đường Liệp không tránh được đành lắc đầu, vác hòm thuốc nhảy xuống xe.

" Đường tiên sinh tới thật sớm!" Tư Mã Thiên Phong đi xuống, mỉm cười đi tới bên người Đường Liệp.

Đường Liệp hướng Tư Mã Thiên Phong cười cười, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai gã võ sĩ man tộc và con bò trắng, hai gã man tộc võ sĩ thân cao chừng ba thước, người có thân thể cao thế này ở thế giới nguyên lai của Đường Liệp hoàn toàn có thể gia nhập vào sách kỷ lục thế giới, chân tay thô to, vạm vỡ, ngoại trừ bộ vị mấu chốt được dùng hộ giáp sắt bao trùm, đại bộ phận thân thể đều lõa lồ bên ngoài, có lẽ do thân hình quá cao lớn, da thịt bọn họ thô ráp, lông mao rất nhiều, có vẻ hung mãnh dị thường. Con bò trắng kia cũng đã trưởng thành, lông trắng nõn, tứ chi tráng kiện, đôi mắt lớn màu đỏ toát ra hung quang dữ tợn. Mỗi bước đi, Đường Liệp nghe được bước chân nện dưới đất làm chấn động kịch liệt, trong khoảng cách gần như vậy đã cảm nhận được độ mạnh yếu, trong nội tâm Đường Liệp cảm thấy chấn động mãnh liệt.

Tư Mã Thiên Phong mỉm cười vỗ đầu vai của Đường Liệp, mang theo hắn đi tới doanh trướng của Hắc Thiếp Nhĩ đại soái.

Doanh trướng của Hắc Thiếp Nhĩ nằm ở giữa quân doanh, đường kính ước chừng mười thước, đỉnh doanh trướng dùng lá vàng bao trùm, bên trên còn có hai pho tượng hổ bằng vàng, dưới ánh mặt trời cả doanh trướng rạng rỡ sinh huy, có vẻ cực kỳ xa hoa, hiện rõ thân phận cao quý bất phàm của Hắc Thiếp Nhĩ.

Trước cửa doanh trướng, có một con cự lang màu xanh đang nằm, trong đôi mắt màu vàng toát ra hàn mang âm trầm, gắt gao nhìn thẳng vị khách Đường Liệp không mời mà đến này.

Đường Liệp nhận ra con thanh lang(sói xanh) này, biết nó là vật cưỡi cho Hắc Thiếp Nhĩ, hướng thanh lang lộ ra một nụ cười thân mật nói: " Hello! Không nhớ ta sao? Chúng ta đã gặp mặt rồi!"

Con thanh lang bỗng nhiên đứng bật lên, cái đầu thật lớn hướng sát vào Đường Liệp, mở miệng phát ra tiếng rống trầm thấp, hàm răng giá lạnh dưới ánh mặt trời phát ra hàn quang chói mắt.

Đường Liệp bị dọa nhịn không được lui ra sau một bước, Tư Mã Thiên Phong hộ trước người hắn, nổi giận nói: " Nghiệp chướng, còn không nhanh lui về, không được quấy nhiễu khách nhân tôn quý!"

Thanh lang nhanh chóng nhúc nhích thân hình, lông dài màu xanh bóng loáng nổi lên một trận ba đào, nó tựa hồ cũng không nể mặt Tư Mã Thiên Phong, vẫn đang hướng Đường Liệp bức bách tới.

Phía sau đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, một vị nữ tướng xinh đẹp mặc giáp trụ hoàng kim, đang cưỡi trên một con Độc Giác Thú màu đen đón ánh nắng hướng bọn họ chạy nhanh tới, mái tóc dài màu vàng theo gió tung bay phía sau, dưới chiến kim khôi là một gương mặt kiều diễm như một đóa hoa hồng, dường như còn đang ngậm sương, môi anh đào hơi dày, hình dáng đôi môi thật gợi cảm, lại hơi nhếch lên rất dễ dàng làm cho nam tính sinh ra dục vọng âu yếm trong tận đáy lòng.

Hình thể của nàng rất hoang dã, dù là người khó tính nhất cũng không thể tìm ra chút tỳ vết nào, một đôi đùi ngọc lộ ra bên ngoài, da thịt mềm nhẵn, óng ánh không tỳ vết, đôi mắt Đường Liệp ngơ ngác nhìn thẳng vị nữ tướng này, cảm giác sợ hãi vừa rồi với con thanh lang đã sớm biến mất không còn bóng dáng, trong lòng thầm phỏng đoán, nếu có thể có điều kiện thưởng thức cặp đùi đẹp này, sẽ có loại tư vị tiêu hồn như thế nào?

Sau lưng nữ tướng kia là một con sơn dương màu trắng, nàng cầm lên ném mạnh tới hướng con thanh lang.

Chân sau thanh lang bật lên, thân hình thật lớn bay lên không, thật chuẩn xác cắn ngay vào cổ sơn dương, mùi vị của máu nhanh chóng lan ra trên không trung.

Đường Liệp nhìn thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi nhíu mày.

Tư Mã Thiên Phong cười nói: " Phỉ Na tướng quân tới thật kịp thời!"

Vị nữ tướng tên Phỉ Na xoay người nhảy xuống lưng Độc Giác Thú, đôi mắt đẹp màu lam ánh nét cười nhìn Tư Mã Thiên Phong nói: " Đại soái mà biết ngươi răn dạy thanh đầu như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha cho ngươi." Nàng đi vào bên người thanh lang, đưa tay sờ bộ lông dài trên gáy nó, nhẹ giọng oán trách: " Ngươi đó, bữa sáng hôm nay chỉ một chậm một khắc, đã muốn nháo sự, nếu tổn thương tới người khác, ta đành phải xích ngươi lại thôi."

Thanh lang đối với biểu hiện của Phỉ Na tương đối thuận tùng, ngậm con sơn dương đi sang một bên.

Ánh mắt Phỉ Na lúc này mới chuyển hướng Đường Liệp, quan sát vị nữ tướng này với khoảng cách gần gũi, làm cho dục hỏa trong lòng Đường Liệp khó nhịn, ánh mắt nhịn không được rơi xuống trên bộ ngực đầy đặn và đùi ngọc trắng nõn của nàng.

Tư Mã Thiên Phong giới thiệu nói: " Vị này chính là Đường tiên sinh ta mời tới chữa bệnh cho đại soái."

Phỉ Na lạnh nhạt gật đầu: " Đại soái hẳn là đã rời giường, ngươi mau vào đi thôi."

Đường Liệp tận lực làm ra hình dáng lễ phép hướng Phỉ Na cúc cung hành lễ, sau đó đi theo sự dẫn dắt của bọn họ vào trong lều lớn.

Trong hai ngày này Hắc Thiếp Nhĩ ở trong bóng đêm, trong lòng đã sớm nôn nóng tới cực điểm, nghe nói Đường Liệp đã đến, khẩn cấp hét lớn: " Nhanh! Mau cởi bỏ cái băng gạc đáng ghét này cho ta, lão phu buồn bực muốn chết!"

Đường Liệp cười nói: " Tính khí của đại soái thật là nóng nảy!" Hắn đặt hòm thuốc sang bên, hướng Phỉ Na nói: " Phỉ Na tướng quân có thể giúp ta một chút không?" Kỳ thật Tư Mã Thiên Phong đứng bên cạnh hắn, nhưng hắn lại bỏ gần cầu xa, rõ ràng là tận tâm sáng tạo cơ hội tiếp cận Phỉ Na.

Cân não của Tư Mã Thiên Phong cũng linh hoạt, vừa nhìn là biết suy nghĩ trong lòng Đường Liệp, trong lòng thầm mắng Đường Liệp háo sắc bao thiên, nhưng lại cười né sang một bên.

Phỉ Na gật đầu, Đường Liệp đưa cái khay thay băng vào tay nàng, nhìn thấy mỗi một cử động của Phỉ Na đều phong tư yểu điệu, không ngờ tim lại đập thình thịch, nhảy lên không ngừng.

Hắc Thiếp Nhĩ nhịn không được kêu lên: " Hỗn đản ngươi, dây dưa làm gì? Còn không mau cởi băng gạc cho lão phu!"

Đường Liệp bị dọa tới run lên, Phỉ Na lại lộ ra một nụ cười trên đôi má lúm đồng tiền, nhẹ giọng nói: " Đại soái đừng nóng lòng, vị đại phu này văn nhược, ngươi không nên làm hắn sợ hãi."

Hắc Thiếp Nhĩ nghe xong Phỉ Na nói quả nhiên bình tĩnh trở lại, Đường Liệp nhịn không được lại nghĩ loạn, Phỉ Na gợi cảm mê người như thế, sẽ không phải lại là tiểu tình nhân của Hắc Thiếp Nhĩ đi a, nhìn thấy gương mặt già lão nhiều nếp nhăn của Hắc Thiếp Nhĩ, không khỏi thầm mắng ông trời bất công, vưu vật thiếu nữ đẹp mê người như thế không thể ngờ lại bị lão già này cưỡng chiếm, thật là một đóa hoa lài cắm trên bãi phân trâu.

Trong lòng Đường Liệp căm tức, nhưng động tác trên tay không dám ngừng lại, cẩn thận gỡ ra hai băng gạc trên mắt Hắc Thiếp Nhĩ, sát trùng tiêu độc miệng vết thương, tình huống khôi phục vết thương của Hắc Thiếp Nhĩ tương đối lý tưởng, không bị làm cứng và sưng đỏ, xem ra thể lực của loài người ở thế giới này đều cường đại, giảm bớt được rất nhiều việc vết thương lây nhiễm.

Đường Liệp cười nói: " Tình huống khôi phục của vết thương đại soái rất tốt, ngài có thể mở mắt ra nhìn rồi."

Hắc Thiếp Nhĩ gật đầu, cẩn thận mở mắt, cảnh vật mông lung hiện ra trước mặt hắn, cảm giác đau đớn là không còn thấy nữa, hắn thấp giọng nói: " Vì sao ta nhìn đồ vật vẫn cảm thấy mơ hồ?"

Đường Liệp mỉm cười lấy ra hộp gỗ đựng kính lão, cung kính đưa tới trước mặt Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Đại soái có thể đeo chiếc kính viễn thị này thử xem."

Hắc Thiếp Nhĩ tò mò quan sát chiếc kính viễn thị trong tay Đường Liệp một chút, lúc này mới dựa theo sự chỉ dẫn của hắn đeo lên, kỳ tích xuất hiện, thế giới vốn mơ hồ trước mắt tức khắc liền trở nên rõ ràng, Hắc Thiếp Nhĩ kích động đứng phắt dậy, động tác quá mạnh làm cho kính lão trượt xuống mũi hắn.

Hắc Thiếp Nhĩ chìa ngón trỏ đỡ lên, tư thế thập phần tức cười, trong lòng Đường Liệp cười thầm, không nghĩ ra lão gia hỏa này lại có thiên phú mang kính.

Tư Mã Thiên Phong và Phỉ Na bị động tác của Hắc Thiếp Nhĩ làm hoảng sợ, nghĩ là vì bệnh tình của hắn không cải thiện, muốn đối với Đường Liệp bất lợi, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt có vẻ kinh hoảng.

Hắc Thiếp Nhĩ nhìn cảnh vật chung quanh doanh trướng, bỗng nhiên bộc phát ra tiếng cười ha ha, đi nhanh tới trước mặt Đường Liệp, đôi bàn tay nắm lấy hai vai hắn, dùng sức lay vài cái: " Thần y! Quả nhiên là thần y!"

Tư Mã Thiên Phong lúc đó mới biết Đường Liệp đã trị tốt con mắt cho Hắc Thiếp Nhĩ, trong lòng không cảm thấy vui mừng, ngược lại lại hiện lên sự thất vọng khó tả.

Đường Liệp làm sao chịu được sức mạnh của Hắc Thiếp Nhĩ, xương cốt hai vai bị lão bóp muốn vỡ vụn, vẻ mặt thống khổ nói: " Đại soái..."

Hắc Thiếp Nhĩ nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, mới ý thức được mình ra tay quá nặng, hấp tấp bỏ hai vai Đường Liệp ra, cười to nói: " Y thuật của ngươi mặc dù cao minh, nhưng xương cốt thân thể quá yếu đi."

Phỉ Na cầm gương đi tới trước mặt Hắc Thiếp Nhĩ, Hắc Thiếp Nhĩ nhìn hình dáng trong gương, nhịn không được nhíu mày, bây giờ hình dáng của hắn đích xác có chút khó coi, trên mí mắt còn đường chỉ đen, hơn nữa miệng vết thương sưng lên, có vẻ dị thường xấu xí. Hắn mặc dù không phải là người hào nhoáng, nhưng trong giây lát biến thành bộ dáng này, trong lòng cũng có chút khó tiếp nhận.

Đường Liệp giải thích: " Đại soái yên tâm, mối chỉ trên mí mắt ngài chỉ là tạm thời, đợi sau ba ngày, miệng vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, ta sẽ gỡ bỏ cho ngài, đến lúc đó nhất định trả lại hình tượng đại soái uy phong lẫm lẫm!"

Bây giờ Hắc Thiếp Nhĩ đối với y thuật cao siêu của Đường Liệp không còn chỗ nào nghi ngờ, cười to nói: " Tốt! Chỉ bằng những lời này của Đường tiên sinh, ta nhất định phải mời ngươi vài ly rượu ngon." Hắn chuyển hướng Phỉ Na nói: " Phỉ Na! Nhanh đi chuẩn bị tiệc rượu, giữa trưa ta muốn cùng Đường tiên sinh uống thoải mái một phen!"

Phỉ Na mỉm cười gật đầu.

Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm thất kinh: " Đại soái! Việc lớn không hay rồi!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn ra, thấy một viên tướng lãnh mặc hắc giáp vóc người thấp bé đang hốt hoảng vọt vào, người đến chính là thủ hạ của Hắc Thiếp Nhĩ của Cự Kiếm Doanh phó thống lĩnh Bối Sâm, bởi vì hắn mưu lược xuất chúng, cho nên được Hắc Thiếp Nhĩ rất tín nhiệm, bình thường phụ trách nhiệm vụ liên lạc và tiếp đãi trong quân doanh.

Hắc Thiếp Nhĩ ghét nhất là lúc hắn đang vui vẻ mà bị người khác làm nhiễu loạn tâm tình của hắn, nhíu mày há mồm mắng: " Nhắm lại cái miệng quạ đen của ngươi, hứng uống rượu của lão phu bị tên hỗn đản ngươi phá hủy, cút ra ngoài cho ta!"

Phỉ Na sớm biết Bối Sâm tính tình ổn trọng, có thể làm cho hắn bối rối như vậy nhất định không phải là chuyện nhỏ, ôn nhu khuyên nhủ: " Đại soái, nói không chừng Bối Sâm thống lĩnh có chuyện quan trọng, ngươi nên nghe hắn nói đã."

Hắc Thiếp Nhĩ hung thần ác sát nhìn thẳng Bối Sâm nói: " Nói mau!"

Bối Sâm thở hổn hển: " Sáng sớm hôm nay Sùng Văn Hầu Chu Dực phụng chỉ đã tới doanh trại chúng ta xem xét tình huống!"

Hắc Thiếp Nhĩ xem thường nói: " Ta còn tưởng đại sự gì, phế vật kia muốn tra thì cho hắn tra, hắn còn dám đối lập với ta sao?" Hắn từ trước tới nay đều không xem trọng sắc mặt Sùng Văn Hầu Chu Dực, sáng nay lúc Chu Dực đến quân doanh muốn bái kiến hắn, đã bị hắn thẳng thừng từ chối, vốn tưởng rằng Chu Dực đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rời đi đại doanh, không nghĩ tới hắn còn ở lại chỗ này.

Bối Sâm nói: " Ta và Vưu Lợi An thống lĩnh vốn nghĩ ra lần này Sùng Văn Hầu chỉ làm hình dáng, không nghĩ tới hắn lại cố tình làm khó dễ chúng ta, Vưu Lợi An thống lĩnh dưới sự giận dữ đã tranh chấp với hắn."

Hắc Thiếp Nhĩ đánh mạnh một quyền lên chiếc bàn, đã đánh cho mặt bàn có độ dày chừng một tấc gãy thành hai đoạn, đủ thấy hắn một thân thần lực kinh người, giận dữ hét: " Chu Dực hắn là cái thứ gì, lúc lão phu vì đế quốc chinh chiến sa trường, hắn chẳng qua chỉ là một con búp bê mặc quần yếm! Đánh thì đánh, sợ hắn làm chi?"

Bối Sâm nói: " Nhưng vị kim giáp võ sĩ mang mặt nạ đi theo bên cạnh hắn đột nhiên đứng dậy, đưa ra ý muốn quyết đấu với Vưu Lợi An thống lĩnh."

" Mẹ nó! Đám hỗn đản này quả nhiên là tìm ta mà tới!" Hắc Thiếp Nhĩ bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ nói: " Lấy Hắc Long Đao của ta tới, ta đi chém chúng thành hai đoạn."

Bối Sâm thấp giọng nói: " Vưu Lợi An thống lĩnh thật sự chịu không nổi dáng vẻ của tên võ sĩ đó, tiếp nhận sự khiêu chiến của hắn, nhưng sau khi hai người tranh đấu mấy hiệp, ta liền phát hiện, bên hông vị kim giáp võ sĩ kia giắt theo một quả Kim Long Bội!"

" Cái gì?" Hắc Thiếp Nhĩ mở trừng hai mắt, làm cho vết chỉ may trên mí mắt căng ra làm miệng vết thương như xé rách đau đớn. Đường Liệp nhịn không được lo lắng hắn quá nổi giận mà xé vỡ miệng vết thương.

Bối Sâm nói: " Mạt tướng lớn mật đoán, tên kim giáp võ sĩ kia nhất định là một vị hoàng tử, cho nên không dám tự tiện chủ trương, đặc biệt tới xin đại soái định đoạt."

Hắc Thiếp Nhĩ biểu hiện ra tục tằn lỗ mãng, nhưng không phải người không có mưu lược, nếu không cũng không ngồi vào địa vị này, hắn lạnh lùng nói: " Nếu lão phu không đoán sai, hắn nhất định là thái tử!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-128)