← Ch.048 | Ch.050 → |
Vì phần thượng ch 50 cũng ko có trong bản gốc, cho nên mình đành dịch phần hạ. Nếu có mất đoạn các bạn đọc ráng hiểu dùm a. Thanks!
Đường Liệp nhìn thấy bệ của mộ bia đã gãy, chỉ có một cây màu đen gì đó dính chung với mộ bia, dùng sức đẩy ra mộ bia, cái cây đó hiện ra trước mặt hắn, chính là một trường đao ngăm đen, Đường Liệp cầm chuôi đao kiệt lực rút ra khỏi bệ, mặc dù dựa vào sức nổi của đầm nước, nhưng vẫn cảm nhận được sức nặng của trường đao.
Lúc này Đường Liệp đã cảm giác được hít thở tắt nghẽn, cầm lấy trường đao nhanh chóng di động trên mặt nước, ghé vào bờ đầm thở dốc, Phỉ Na thân thiết vọt lên: " Như thế nào?"
Đường Liệp ném trường đao lên bờ.
Ma Đao Khánh Đạt ánh mắt sáng ngời, nhặt nhanh trường đao, lẩm bẩm: " Rốt cuộc lại gặp được ngươi rồi..."
Đường Liệp thở hổn hển hỏi: " Ngươi quả thực muốn ta quật mồ lên sao?"
Ma Đao Khánh Đạt nặng nề gật đầu, trả lại Đồ Long Đao cho Đường Liệp: " Nhanh đi, đem Mẫn La lên cho ta!"
Phỉ Na cả giận nói: " Ngươi cũng phải cho hắn nghỉ ngơi một chút!"
Đường Liệp cười nói: " Không cần, không nghĩ tới ta lại đi làm nghề quật mộ trộm xác người khác!" Hắn quay người ngụp vào trong đầm nước, bởi vì biết rõ tầm quan trọng của Long Đản, Đường Liệp đi xuống tận đáy mới lấy Long Đản ra chiếu sáng. Lần này có Đồ Long Đao nơi tay, dễ dàng quật mở mồ ngọc thạch, kích thước của ngôi mộ cũng không lớn, sau khi vặn bung ra vài khối ngọc thạch, liền nhìn thấy quan tài bằng thủy tinh. Thể lực của Đường Liệp không thể tiếp tục duy trì công việc, đành phải di động lên bờ nghỉ ngơi lần nữa.
May là Ma Đao Khánh Đạt cũng không có ý làm khó hắn, lần này trước khi Đường Liệp đi xuống, hắn đưa một sợi dây thô to cho Đường Liệp, dặn dò: " Ngươi buộc trên quan tài, ta giúp ngươi kéo lên."
Đường Liệp nghe lời hắn lặn vào trong nước, dùng sợi dây buộc quanh quan tài thủy tinh, mặc dù hắn rất tò mò, hưng trong quan tài bao phủ một tầng mây mù màu trắng, nhìn không rõ tình hình cụ thể trong đó.
Ma Đao Khánh Đạt dùng một tay chậm rãi kéo quan tài thủy tinh từ trong đầm nước ra, lúc nước tràn trên mặt khi quan tài nổi lên, Ma Đao Khánh Đạt rốt cuộc không thể ức chế được sự kích động trong nội tâm, trong con mắt duy nhất lóe ra nước mắt, tay cầm sợi dây run nhè nhẹ.
Trải qua liên tiếp vất vả cực nhọc, Đường Liệp đã mệt tới sức cùng lực kiệt, nhìn thấy Ma Đao Khánh Đạt vẫn đang do dự, nhịn không được kêu lên: " Rốt cuộc ngươi có cần quan tài này hay không?"
Ma Đao Khánh Đạt nghe hắn nhắc nhở, mới thanh tỉnh lại, cánh tay thình lình run lên, quan tài thủy tinh thoát khỏi mặt nước bay lên giữa không trung, bay tới đỉnh đầu Ma Đao Khánh Đạt thì rơi xuống, hắn ném sợi dây, tay trái đưa lên đỡ lấy quan tài thủy tinh trong lòng bàn tay. Sợi dây quấn trên quan tài đồng thời nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.
Phỉ Na dìu Đường Liệp rời khỏi đầm nước, hai người nhìn Ma Đao Khánh Đạt, đã thấy hắn đặt quan tài thủy tinh lên bãi cỏ, bàn tay hư thối vuốt ve lên mặt quan tài, trong con mắt toát ra một luồng nhu tình, tình hình này có vẻ đặc biệt khác thường, còn thêm quỷ dị. Phỉ Na kìm lòng không được nhích lại gần Đường Liệp, Đường Liệp thấp giọng nói: " Không cần sợ!" Kỳ thật trong lòng hắn đối với Ma Đao Khánh Đạt cũng cực kỳ kiêng kỵ, nếu trong quan tài này là di thể của Mân La, sau khi Ma Đao Khánh Đạt nhìn thấy không chừng lại cuồng tính đại phát, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì, Đường Liệp tay cầm Đồ Long Đao, thời khắc đề phòng cử động của Khánh Đạt.
Khánh Đạt trong nội tâm đang chiến đấu kịch liệt, đối mặt khối quan tài thủy tinh này, hắn vậy mà không có dũng khí mở ra, tay phải vuốt ve, hắn cảm giác được trên mặt quan tài có chữ viết, Khánh Đạt vạch ra, vén rêu xanh, nhìn thấy nhóm chữ nhỏ xuất hiện ở trước mặt: " Thẹn với quân ân!"
Nước mắt liền tuôn ra khỏi con mắt độc nhất của Khánh Đạt, hắn gượng nuốt vào, chữ này nhất định là Mân La lưu lại, Mân La đối với mình thật có cảm tình.
" Mân La..." Ma Đao Khánh Đạt tê ách kêu lên. Bàn tay dùng sức vỗ trên nắp quan tài, nắp quan tài được phong kín thoát ra bay đi.
Đường Liệp và Phỉ Na hấp tấp nằm phục trên mặt đất, nắp quan tài gào thét xẹt qua trên người họ, rơi vào trong hồ nước.
Một đoàn sương mù dày đặc bao phủ cả người Khánh Đạt, vô số cương châm nhỏ như lông trâu dày đặc bắn về phía thân hình của Khánh Đạt, Ma Đao đang ở trong sự kích động tâm tình rất cao, làm sao nghĩ tới biến cố như vậy đột nhiên phát sinh, muốn tránh né cũng không còn kịp rồi, thân thể bị vô số cương châm bắn trúng, ngay cả con mắt duy nhất cũng bị sương mù màu trắng kích thích đau đớn vô cùng.
Nhìn thấy biến hóa đột nhiên phát sinh, Đường Liệp trước tiên giữ chặt Phỉ Na xoay người ngụp xuống nước đầm, Phỉ Na không rành kĩ năng bơi lội, không bao lâu thì giãy dụa muốn trồi lên mặt nước, Đường Liệp ôm lấy mặt nàng, đưa miệng áp mạnh lên môi nàng truyền không khí vào chiếc miệng mềm mại thơm mùi đàn hương, hai người duy trì cho đến khi hết hơi, mới trồi lên mặt nước.
Sương mù màu trắng đã sớm bị gió thổi tan, cả người Khánh Đạt đẫm máu, bi thương đứng trước quan tài, hắn tê thanh nói: " Mân La! Mân La!" Bên trong quan tài thủy tinh rỗng tuếch, làm gì có tung tích của bộ hài cốt nào.
Đường Liệp và Phỉ Na mặc dù không có hảo cảm gì với Ma Đao Khánh Đạt, nhưng nhìn thấy thảm trạng của hắn trong giờ phút này, cũng không khỏi sinh ra lòng đồng tình.
" Vì sao ngươi muốn hại ta? Vì sao ngươi vẫn muốn hại ta?" Ma Đao Khánh Đạt nổi giận, nhấc trường đao màu đen trong tay, toàn lực bổ tới quan tài thủy tinh, đao ảnh rơi xuống, cả quan tài thủy tinh bị chém thành hai nửa.
Ma Đao Khánh Đạt chống đao xuống đất, ngực không ngừng nhấp nhô, tâm tình vẫn đang ở trong trạng thái phẫn nộ xúc động cao độ.
Con mắt duy nhất của hắn bị cương châm bắn trúng, máu tươi màu đỏ không ngừng chảy ra, gương mặt đầm đìa máu càng làm cho người ta sợ hãi. Hắn chuyển hướng nhìn tới vị trí của Đường Liệp: " Ngươi biết rõ bên trong quan tài không có người, tại sao phải hại ta?"
Đường Liệp kéo Phỉ Na ra phía sau, lớn tiếng nói: " Ngươi cũng nhìn thấy bên trong đầy sương mù, ta lại chưa từng mở ra, làm sao biết rõ tình cảnh trong đó?"
Ma Đao Khánh Đạt ngửa đầu đột nhiên phát ra một chuỗi cười dài, đến cuối cùng lại biến thành tiếng khóc nức nở.
Đường Liệp rút ra Đồ Long Đao, canh phòng nghiêm ngặt sợ hắn đột nhiên phát động công kích.
" Tử Ngọ Đoạn Hồn Châm! Đoạt Mệnh Truy Hồn Tán!" Ma Đao Khánh Đạt lẩm bẩm nói. Hắn trở tay ghim trường đao vào trong thân cây: " Thu Thiện! Hôm nay ta mới biết được, nguyên lai kẻ hại ta là tên vô liêm sỉ ngươi!"
Đường Liệp và Phỉ Na nhìn nhau cũng không biết ý nghĩa câu nói của Ma Đao Khánh Đạt.
Ma Đao Khánh Đạt chậm rãi ngồi xuống bãi cỏ, tia nắng đầu tiên của sáng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu xuống gương mặt hư thối dữ tợn của Ma Đao Khánh Đạt, hai mắt hắn đều đã mù, không còn nhìn thấy được cảnh vật chung quanh.
Đường Liệp biết tận dụng thời cơ, thừa dịp bây giờ phải cùng Phỉ Na mau chóng rời đi, hai người vừa mới chuyển động bước chân, lại nghe Ma Đao Khánh Đạt thấp giọng nói: " Ngươi đã ăn vào thánh long tinh thạch, tưởng rằng Ma Đế Thu Thiện sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Đường Liệp nao nao, bước chân không tự chủ được ngừng lại.
Ma Đao Khánh Đạt nói: " Mặc dù ta không còn nhìn thấy nữa, nhưng trong lòng cũng hiểu được rất nhiều chuyện."
Đường Liệp thấp giọng hỏi: " Ma Đế Thu Thiện và thánh long tinh thạch rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Ma Đao Khánh Đạt lạnh lùng nói: " Có thể giết chết Ma Đế Thu Thiên cũng chỉ có Thánh Long Kỵ Sĩ, có thể trở thành Thánh Long Kỵ Sĩ thì phải hấp thu được năng lượng của thánh long tinh thạch, theo ta được biết, có điều kiện thành công dung hóa năng lượng của thánh long tinh thạch cũng chỉ có ngươi."
Đường Liệp nhớ tới lời nói của Phúc Mộ Kim trước kia, thánh long tinh thạch vốn từ thế giới hắn sinh tồn trước kia mà tới, cho nên chỉ có mình mới có thể hấp thu năng lượng trong đó, mà không bị sinh ra bất cứ phản ứng bài xích nào. Đường Liệp lớn tiếng nói: " Chuyện ngươi nói ta không quan tâm, bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi nơi này tìm cuộc sống bình an."
Ma Đao Khánh Đạt bộc phát ra một tiếng cười điên cuồng, hồi lâu mới ngừng lại nói: " Người nhiều khi không thể do chính mình làm chủ, ngươi đã ăn vào thánh long tinh thạch, vận mệnh đã cùng Ma Đế liên lạc vào nhau, muốn chạy trốn cũng không thoát đâu."
Hắn thở một hơi tiếp tục nói: " Ma Đế Thu Thiện một khi phá tan phong ấn, đầu tiên hắn phải giết chính là Thánh Long Kỵ Sĩ có uy hiếp tính mạng của hắn. Với năng lực trước mắt của ngươi, ở trước mặt hắn, ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng!"
Đường Liệp yên lặng không nói gì, Ma Đao Khánh Đạt thân là hộ pháp dưới tay Ma Đế, vũ lực đã kinh thế hãi tục như vậy, năng lực của Ma Đế Thu Thiện thì càng không thể tưởng tượng.
Phỉ Na nhịn không được nói: " Ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc có mục đích gì?"
Ma Đao Khánh Đạt chậm rãi lắc đầu: " Ta không có mục đích, ta không có bất luận mục đích gì, tính mạng của ta chỉ còn lại có hai ngày mà thôi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể truyền thụ võ công của ta cho ngươi."
Đường Liệp dù sao cũng không ngờ Ma Đao Khánh Đạt lại cho mình tiện nghi như thế: " Tại sao?"
Trên mặt Ma Đao Khánh Đạt hiện lên vẻ chua xót: " Lúc trước ta đầu nhập dưới trướng Ma Đế Thu Thiện, chính là vì muốn tiêu diệt hắn. Trong lòng ta, ta thủy chung vẫn là nhân loại."
Đường Liệp thầm nghĩ: " Nguyên lai người này nằm vùng!"
Ma Đao Khánh Đạt thấp giọng nói: " Người không tận mắt nhìn thấy qua Ma Đế Thu Thiện, vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được sự đáng sợ của hắn!" Hắn dừng một chút lại nói: " Tiểu tử, vì chính bản thân ngươi có thể sống lâu thêm một chút, đáp ứng thỉnh cầu của ta đi!"
Đường Liệp nặng nề gật đầu, về tình về lý, hắn cũng không thể cự tuyệt.
Ma Đao Khánh Đạt chìa ra tay phải, một cỗ hấp lực vô hình rút cây hắc sắc ma đao từ trong thân cây, nhanh như tia chớp bay vào trong bàn tay của hắn, ma đao theo cánh tay hắn chậm rãi di động, chung quanh thân đao chợt thiêu đốt ra một đoàn ngọn lửa màu xanh: " Đao thương kiếm kích, bất luận là binh khí gì chẳng qua chỉ là một loại công cụ để cho ngươi phát huy năng lượng bản thân, trước khi ngươi có thể khống chế được năng lượng của bản thân, những thứ này sẽ không thể trợ giúp được gì cho ngươi, ngược lại sẽ làm cho ngươi bị gánh nặng."
Cánh tay Ma Đao Khánh Đạt hơi chấn động, ngọn lửa màu xanh trên thân đao tăng vọt, bắn ra phía trước tới hai thước. Khánh Đạt nói: " Vô luận trường đao trong tay ngươi sắc bén như thế nào, bổ về phía ta thì đầu tiên phải phá vỡ đao khí và đao diễm của ta, muốn chạm đến đao của ta chỉ sợ không có bất luận cơ hội nào, đến đây đi, thử bổ về phía ta một đao!"
Đường Liệp từ trước tới nay, luôn luôn giống như con trâu nghé mới sinh nên không sợ hổ, ỷ vào sự sắc bén của Đồ Long Đao, toàn lực bổ tới ma đao trong tay Khánh Đạt, trải qua khoảng thời gian này tìm hiểu, Đường Liệp đã sơ bộ nắm vững cánh vận dụng năng lượng cánh tay phải vào trong đao thế, trên đường Đồ Long Đao chém tới, thân đao dâng lên ngọn lửa màu lam, đao khí lạnh thấu xương hướng ma đao công tới.
Ngọn lửa màu lam còn chưa tới gần ma đao, đao diễm màu xanh biếc đã lao đến, dọc theo đao phong của Đồ Long Đao nhanh chóng hướng chuôi đao lao tới, thân đao của Đồ Long Đao dấy lên đao diễm màu lam trong nháy mắt đã bị cuốn vào trong đó, trong nháy mắt Đường Liệp đành phải ném đi Đồ Long Đao trong tay.
Ma Đao Khánh Đạt lạnh nhạt nói: " Cho nên, lúc song phương quyết đấu thì đầu tiên là quyết đấu năng lượng, vô luận vũ khí của ngươi sắc bén bao nhiêu, lúc so đấu năng lượng ngươi sẽ rơi xuống hạ phong, sẽ không có cơ hội tiến tới gần ta!"
Đường Liệp như bừng tỉnh từ trong mộng chỉ gật gật đầu.
Ma Đao Khánh Đạt hất Đồ Long Đao trên mặt đất đưa vào trong tay Đường Liệp: " Lúc năng lượng không thể ứng phó với đối phương, tu luyện kỹ xảo sẽ là trọng yếu, ta có một bộ Đồ Ma Thất Thức, mặc dù chỉ có bảy thức đao pháp, nhưng kỹ xảo biến hóa cực kỳ phiền phức, nếu ngươi có thể cảm nhận được tinh hoa trong đó, đối với việc phát triển ngày sau của ngươi rất có ích lợi, hôm nay ta truyền cho ngươi!"
Ma Đao Khánh Đạt chậm rãi bước ra một bước, hắc sắc ma đao đưa ra, vào lúc cực hạn, đao phong thình lình nghiêng lệch, lực hấp dẫn cường đại từ thân đao tỏa ra, quanh thân cây cỏ lá rụng, với thân thể Khánh Đạt làm trung tâm theo động tác của hắn điên cuồng xoay tròn bốc lên.
Đường Liệp tập trung tinh thần ghi nhớ mỗi một động tác của Ma Đao Khánh Đạt, theo như lời của Khánh Đạt bảy thức đao pháp này ẩn chứa vô số biến hóa, Đường Liệp nhìn hắn, phải biểu hiện suốt ba lần Đường Liệp mới có thể nhớ kỹ được từng động tác, Ma Đao Khánh Đạt lại đem mỗi động tác toàn bộ diễn giải cho Đường Liệp.
Nắm vững chi tiết của Đồ Ma Thất Thức, đã qua suốt một ngày thời gian, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng dưới sự chỉ đạo của Ma Đao Khánh Đạt, đối với nhận thức về vũ lực của Đường Liệp, đã tăng lên một trình độ mới mẻ hoàn toàn.
Tinh thần của Ma Đao rõ ràng kém hơn rất nhiều, da thịt trên thân thể hắn bắt đầu xuất hiện sự thối rữa ở diện rộng, phát ra từng mùi tanh tưởi, Đường Liệp không ngờ lại sinh ra cảm giác thân thiết đối với hắn, đưa ra ý muốn chẩn bệnh cho hắn, lại bị hắn cự tuyệt, nhìn ra Ma Đao Khánh Đạt đã hoàn toàn mất hết hi vọng với sinh mạng của mình.
Ma Đao tê thanh nói: " Đường Liệp, muốn nhanh chóng tăng lên vũ lực của bản thân, phải mau chóng học được cách khống chế năng lượng trong cơ thể của ngươi, chuyện này phải dựa vào bản thân ngươi tìm hiểu, ta chỉ có thể nói với ngươi một câu, khi bức mình đến tuyệt cảnh, thường thường có điều kiện kích phát ra tiềm năng ở trong cơ thể, ta tin tưởng có một ngày ngươi có thể cảm nhận được mấu chốt trong đó."
Đường Liệp gật gật đầu.
Ma Đao lại nói: " Ma Đế Thu Thiện có năng lực phục hồi cường đại, chỉ có Thánh Long Kỵ Sĩ mới có thể hoàn toàn đem hắn tiêu diệt, nếu trước khi hắn thoát khỏi phong ấn mà ngươi không tu luyện thành công, sẽ trở thành đối thủ bị hắn tiêu diệt đầu tiên..."
Ma Đao thở hổn hển nói: " Mặc dù hắn bị phong ấn, nhưng thủ hạ của hắn vẫn ẩn nấp trên phiến đại lục này ở khắp các ngõ ngách, mặc dù ngươi có thể sơ bộ khống chế năng lượng trong cơ thể, nhưng ở trước mặt bọn họ vẫn khó có thể che giấu thân phận của mình, nhất định phả cẩn thận một chút."
" Sư phụ yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Đường Liệp lần đầu tiên xưng hô Ma Đao Khánh Đạt như vậy.
Ma Đao Khánh Đạt lộ vẻ sầu thảm cười nói: " Đừng gọi ta như vậy, tất cả đồ đệ của ta đều đã chết dưới đao của ta."
Đường Liệp trong lòng phát lạnh, đã thấy gương mặt vì oán độc mà vặn vẹo của Khánh Đạt, đoán ra hắn đã có một quá khứ thống khổ.
Ma Đao Khánh Đạt trầm mặc hồi lâu mới nói: " Nếu có một ngày, ngươi gặp được Mân La, nói cho nàng, ta chưa bao giờ hận nàng..." Hắn nhét một vật vào trong tay Đường Liệp, cũng là một bông tai bằng bạch kim, Ma Đao Khánh Đạt hiển nhiên đối với vật này cực kỳ coi trọng, đặt vào trong lòng bàn tay của Đường Liệp, lại siết chặt tay hắn nói: " Đừng quên..."
" Ta nhất định làm được!" Đường Liệp hứa hẹn.
" Các ngươi đi đi!" Ma Đao Khánh Đạt buồn bã nói.
" Nhưng mà..." Trong lòng Đường Liệp đã sớm xem hắn như sư phụ, giờ đây hai mắt hắn đã mù, vậy sau này làm sao sinh tồn trong sơn cốc lạnh lẽo này?
Ma Đao Khánh Đạt nói: " Tính mạng của ta sắp hết rồi, ngươi không cần chiếu cố cho ta, Khánh Đạt ta cả đời chưa từng yếu thế trước bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không thừa nhận cho kẻ nào bố thí cùng trợ giúp, ngươi hãy để cho ta tự sinh tự diệt đi!"
Đường Liệp còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy Khánh Đạt ôm ma đao đứng lên thật kiên cường, phẫn nộ quát: " Bây giờ đi còn kịp, đợi khi ta không chể khống chế tâm ma trong cơ thể, chỉ sợ các ngươi cũng phải chết trong tay của ta!"
Đường Liệp trong lòng buồn bã, biết lần này cùng Khánh Đạt từ biệt, kiếp này sẽ không còn cơ hội gặp lại, vô luận Khánh Đạt có mục đích gì khi truyền thụ đao pháp cho mình, hắn đối với mình cũng đã có ân, Đường Liệp cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Khánh Đạt, dập đầu ba cái, đứng dậy kéo tay Phỉ Na, đi nhanh hướng phương xa.
Ma Đao Khánh Đạt vững tin hai người Đường Liệp đã đi xa, lúc này mới yên lặng đi tới bên bờ đầm nước, hắn đã không còn lực chống đỡ, tính mạng đối với hắn mà nói, chỉ còn là sự hành hạ, tay trái mò vào hồ nước mát lạnh, da thịt của hắn vừa gặp nước thì chậm rãi tan chảy, sự đau đớn toàn tâm vậy mà để cho Ma Đao Khánh Đạt có cảm giác được giải thoát, ánh mắt của hắn mặc dù nhìn không thấy, nhưng trong đầu lại hiện ra một gương mặt thanh lệ: " Mân La..."
← Ch. 048 | Ch. 050 → |