← Ch.120 | Ch.122 → |
Nhìn khế đất trong tay, nghĩ đến người đàn ông áo xanh nọ cư nhiên lặng lẽ để lại sòng bạc này cho hắn, Ninh Khuyết khiếp sợ vô cùng, trong ngực càng cảm thấy có chút ấm áp xa lạ, hỏi: "Hiện tại Triều ca ở đâu thế?"
"Trong lá thư cuối cùng, đại ca nói muốn đi Thái Sơn nhìn mặt trời mọc." Tề tứ gia hồi đáp.
Ấm áp lẫn khiếp sợ dần dần bình ổn, Ninh Khuyết nghĩ đến câu trào phúng vừa nãy của Tề tứ, nghĩ bản thân ăn gian lừa tiền cư nhiên lừa đến sòng bạc bản thân, liền cảm thấy hai gò má có chút nóng lên, dù sao cũng là người trẻ tuổi, ở đâu có thể thừa nhận hố to bực này, vì hóa giải xấu hổ, hắn thẹn quá hóa giận nói: "Sao chẳng có ai trong Ngư Long bang thông báo chuyện này?"
Tề tứ gia chợt nhíu chân mày, trừng mắt hắn căm tức nói: "Đại ca trước khi đi chuyên môn mang theo vài người bọn ta đi số 47 ngõ Lâm gặp ngươi, lúc ấy đã nói qua, có việc hay không có việc ngươi đều có thể tới tìm ta, giờ đã qua mấy tháng, ngươi tới tìm ta lúc nào? Trên người ngươi hiện đang treo cái thân phận kia, ta làm sao chủ động đi tìm ngươi được?"
Lúc này Ninh Khuyết mới nhớ đến một thân phận khác của mình, vị đại thống lĩnh Từ Sùng Sơn kia vừa thấy mặt liền ném cho hắn một khối lệnh bài hắc mộc, rồi không còn liên hệ thêm lần nào nữa, hắn sớm đã quên bản thân vẫn là ám thị vệ đế quốc.
Đang lúc hắn thổn thức cảm khái che dấu xấu hổ, Tề tứ gia chợt nhớ tới một điểm kỳ quái nào đó trong chuyện này, đuôi lông mày vừa mới bình tĩnh bỗng mạnh mẽ dựng lên lại, khiếp sợ nhìn thiếu niên nói: "Ngươi... trở thành một gã tu hành? Ta biết bản lĩnh giết người của ngươi rất cường, nhưng lúc nào ngươi lại có thể tu hành, còn vào Thực cảnh?"
"Chuyện vừa phát sinh chưa đầy hai ngày, chỉ là Sơ cảnh tiêu chuẩn, còn kém Thực cảnh vạn dặm." Ninh Khuyết cũng không biết chuyện thành kép nhuyễn kim khắc phù văn trong cái lọ đen bên sòng bạc Câu Tinh, thành thực hồi đáp: "Vốn dĩ tôi muốn thừa dịp cực tốt còn chưa ai hay biết này, kiếm thêm chút ngân lượng, hiện tại tuy kiếm bạc không thành, nhưng vẫn mong ngài hỗ trợ giữ bí mật."
Thanh âm của Tề tứ gia trở nên lanh lảnh phiền não hẳn lên: "Ngươi thắng Câu Tinh hơn một vạn lượng bạc, chuyện này giữ bí mật thế nào? Tuy thành Trường An rất lớn, nhưng người mang theo thị nữ mặt đen chạy khắp nơi cũng không nhiều, chỉ cần hơi nghe ngóng một chút liền có thể tra ra ngươi."
Ninh Khuyết cười cười, ôn hòa nói: "Ngài hiện tại làm lão đại ở thành Trường An, việc nhỏ thế này còn không phải một câu của ngài liền giải quyết? Sòng bạc Câu Tinh chẳng lẽ còn dám làm trái ý ngài tiếp tục thăm dò tôi?"
Tề tứ gia bị một câu vỗ mông ngựa không nhẹ không nặng của hắn làm cho hết cách cự tuyệt, hai hàng lông mày nhăn lên suy nghĩ, nói: "Muốn giấu cũng không khó, bất quá giấu giếm thân phận người tu hành để làm gì? Chẳng lẽ ngươi tính chuyện bé xé ra to, dựa vào đó kiếm chút danh vọng trong đế quốc? Nếu là ý này, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần nghĩ nữa, thành Trường An không phải nông thôn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể tìm được ngàn tám trăm người tu hành, ngươi không có biện pháp thu hút quá mức, theo ta thấy, không bằng ngươi cứ thành thành thực thực nói với giáo viên trong thư viện, như vậy quan trọng hơn."
Ninh Khuyết nghĩ sang năm khả năng sẽ mở ra thư viện tầng hai trong truyền thuyết, nghĩ đến Hạ Hầu đại tướng quân lúc này đang thay đế quốc mở mang bờ cõi ở biên ải xa xôi, trầm mặc một lát mới cười đáp: "Chính vì biết bản thân rất phổ thông, làm gì phải nói ra để kiếm thêm phiền não, ngày sau nếu có thể đi được xa hơn vững hơn trên con đường này, lúc ấy nói ra cũng không muộn."
"Ngươi cũng không phải người của Ngư Long bang, việc của ngươi, ngươi muốn thế nào thì thế ấy, bất quá nếu hôm nay khó có dịp gặp được ngươi, có một số thủ tục vẫn nên làm cho xong."
Tề tứ gia vươn ngón tay dài nhỏ, điểm điểm văn thư khế đất trước mặt Ninh Khuyết, nói: "Có một bản hiệp nghị chuyển nhượng cần ngươi ký tên, từ nay về sau sòng bạc này liền chuyển tới tay ngươi, ta không bao giờ hao tốn tinh thần quản thay ngươi nữa."
Ninh Khuyết thầm nghĩ như vậy không được, mở sòng bạc cần người cần tiền, còn cần cả bối cảnh, bản thân phải đi học ở thư viện, không có khả năng để tiểu Tang Tang mặc đồng phục nhà cái đến trông chừng hơn mười chiếu bạc. Tròng mắt hơi đảo, hắn ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: "Tứ ca tốt bụng ơi, ngài cứ tiếp tục hao tốn chút tinh thần quản nó đi, tiểu đệ thực không có năng lực này, cũng không có thời gian a."
...
...
Sau một phen tranh chấp, Tề tứ gia chung quy nào có thể địch lại luân phiên vuốt mông ngựa và tinh thần vô lại của Ninh Khuyết, không thể không đáp ứng điều kiện của hắn, sòng bạc vẫn xem như của Ninh Khuyết, nhưng ủy thác cho Ngư Long bang điều hành, Ninh Khuyết không cần làm gì cả, chỉ dựa theo tỉ lệ đôi bên thương nghị tốt mỗi tháng lấy tiền hoa hồng là được.
Thương nghị xong, không ăn khuya cũng không kêu cô nương lại đây chơi đùa, Ninh Khuyết trước tiên mang theo Tang Tang ly khai sòng bạc tây thành mới mở này, hắn sốt ruột đi gấp, hệt như đang lẩn trốn đào vong, thậm chí trở lại ngôi nhà số 47 ngõ Lâm, mới nhớ tới ngay cả tên sòng bạc của mình còn chưa biết.
Tang Tang lấy ra xấp ngân phiếu thật dày từ trong đai lưng, bỏ vào trong hộp, đánh giá phòng ngủ đơn sơ chung quanh, đôi mắt lá liễu không ngừng dao động giữa gầm giường và lỗ chuột, tâm tư cũng không ngừng dao động, đang nghĩ nên để nơi nào an toàn nhất, rốt cuộc nàng vẫn dựa theo biện pháp cũ, xốc ván giường lên, dè dặt cẩn trọng nhét hộp vào.
Quay đầu, nàng thấy Ninh Khuyết ngồi ngẩn người trên ghế bành, vẻ mặt của hắn vừa phức tạp vừa kỳ lạ, như là bị hòm châu báu trên trời rơi xuống đánh choáng váng, hoặc như bị đánh quá nặng, đau muốn khóc.
"Thiếu gia, hôm nay ngươi có chút là lạ." Tang Tang nhìn hắn tò mò hỏi: "Vừa rồi lúc rời đi sòng bạc giống như thiếu người ta tám trăm lượng bạc a, chật vật lợi hại."
"Có thể không chật vật sao? Hôm nay xem như quăng mặt dọa người, đời này ta còn chưa trải qua chuyện nào quê đến thế." Ninh Khuyết căm tức hồi đáp, bỗng nghĩ tới hộp ngân phiếu dưới ván giường, vẻ xấu hổ tức giận trên mặt nhất thời bị vui sướng thay thế: "Bất quá nếu mỗi lần đều có thể kiếm nhiều bạc như vậy, ta cũng nguyện ý tiếp tục mất mặt."
Nói xong lời này, nét tươi cười trên mặt hắn chợt tắt, đưa tay ý bảo Tang Tang ngồi lên băng ghế nhỏ phía trước, cực kỳ nghiêm túc nghiêm cẩn nói: "Ta cảm thấy tất yếu mở một cuộc hội nghị gia đình."
Với Ninh Khuyết mà nói, loại chuyện như hội nghị gia đình, là một trong những kinh nghiệm khó chịu nhất, ghi tâm khắc cốt nhất hồi kiếp trước của hắn, đại khái do tiềm thức bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tuy rằng kiếp này nhà hắn thủy chung chỉ có hắn và Tang Tang chủ tớ hai người, nhưng vô luận là ở nhà tranh Mân Sơn hay tiểu viện Vị Thành, hắn vẫn thường xuyên mở hội nghị gia đình.
Tang Tang biết thiếu gia lại muốn bắt đầu nói mê sảng thao thao bất tuyệt, cực kỳ có kinh nghiệm đi cầm túi kim khâu, sau đó thay đổi dép lê vải bông êm ái, xong mới ngồi lên băng ghế nhỏ phía trước, cung kính chờ phát biểu.
"Giữa cửa sổ mỗi gian phòng học trong học viện đều treo một ít cách ngôn danh ngôn của các bậc tiền bối, tuy rằng ta cho rằng mấy chữ kia viết không ra gì, nhưng ý tứ trong mấy câu cách ngôn danh ngôn này ngược lại vẫn không tính quá tệ."
Tang Tang cúi đầu hết sức chuyên chú nhìn kim khâu, nghe những lời này cũng không nâng đầu lên chút nào, chỉ dùng cái mũi nhỏ khẽ ừ, tỏ vẻ nghe được, mời thiếu gia tiếp tục. Ninh Khuyết nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu, mấy năm nay mỗi lần mở hội nghị gia đình nàng đều chơi chiêu này, hắn nói bao lần cũng không hiệu quả, thật sự không có biện pháp, không để ý tới nữa, tiếp tục công cuộc chém gió của bản thân, chỉ cần người nghe duy nhất này không trốn mất là tốt rồi.
"Kỳ thực có một câu nói như thế này —— hoàn cảnh thay đổi khí chất con người, phụng dưỡng thay đổi thể chất con người. Những lời này có ý gì? Chính là nói cho chúng ta biết, thời điểm trong tay ngươi có hai ngàn lượng bạc, làm việc không cần keo keo kiệt kiệt giống như lúc chỉ có hai mươi lượng bạc, không thể luôn ăn cơm thừa canh cặn..."
Nghe đến đó, Tang Tang ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất và bất mãn.
"Được rồi, tiết kiệm quả thật là một loại mỹ đức, nhưng ngươi thử nghĩ xem, chúng ta hiện tại không còn thiếu tiền, trong tay nắm hơn một vạn lượng bạc, sòng bạc hàng tháng còn có tiền hoa hồng đưa sang, chúng ta không thể lại lấy tâm tính người nghèo sống qua ngày, không thể cứ nghèo đến điên rồi hễ thấy một loại phương pháp kiếm tiền nào đó liền bổ nhào đến."
Ninh Khuyết cảm khái nói: "Nói cách khác, người đọc sách nên ra dáng người đọc sách, người tu hành cũng nên ra dáng người tu hành, thỉnh thoảng khoe khoang chút không sao, đừng mải dựa vào việc này kiếm tiền, như vậy thật khiến người ta cảm thấy mất mặt a... Cho nên ta quyết định, về sau sẽ không đi sòng bạc tác tệ thắng tiền nữa, ta lo lắng nếu để giáo viên thư viện biết được sẽ tức chết, đồng thời ta quyết định từ ngày mai trở đi sẽ thu lại toàn bộ bút tích của mình, về phần buôn bán, cứ sang bên hương phường thu chút tranh chữ giá rẻ của thư sinh nghèo mà bán, kiếm chút giá chênh lệch được rồi."
Tang Tang dùng sức lôi kéo kim khâu xuyên qua đáy hài, há mồm cắn đứt đầu chỉ cái pặc, sau đó mở to ánh mắt nghi hoặc hỏi: "Một bức cũng không bán? Thiếu gia, đây có phải hơi chút giống người nghèo chợt phú hay không?"
Ninh Khuyết bị nàng hỏi sửng sốt, ho hai tiếng, nói: "Ngươi dùng từ hình dung không phải rất chuẩn xác, đây không gọi người nghèo chợt phú, hẳn là kêu an phận thủ thường... Đương nhiên, người nghèo chợt phú khó nghe, an phận thủ thường cũng không hay lắm, ta đây vẫn là treo mấy bức trước quầy, bất quá phải nâng giá lên cao, không đủ ngàn vàng không thể bán."
Tang Tang thầm nghĩ bức tranh chữ đắt nhất mà thiếu gia ngươi bán được cũng mới hai mươi lượng bạc, hơn nữa cũng chỉ bán được mỗi một bức, ngày đó ngươi còn chuyên môn phân phó ta làm chầu thịt nướng chúc mừng rốt cục làm thịt được một tên coi tiền như rác, hiện thời ngươi nói tranh chữ của mình không đủ ngàn vàng không thể bán, tuy thành Trường An này quả thật lắm kẻ ngốc tiền nhiều, nhưng nơi nào có ai coi tiền như rác đến vậy?
Nhìn thần sắc nghi hoặc mãnh liệt bên trong tròng mắt đen láy của tiểu nha đầu, Ninh Khuyết khẽ nhướng mày, cười giải thích: "Nhớ kỹ, chúng ta hiện tại rất có tiền, không thiếu chút bạc ấy, đây gọi là đắt tiền mới quý, có thể tăng thanh danh."
Chiếu theo ý hắn, ngày hôm sau Tang Tang cất hết phần lớn tranh chữ của hắn trong Lão Bút Trai, sau đó đi hương phường mua một đống lớn tranh chữ, hơn nữa nếu gặp khách nhân nhìn trúng thư pháp của Ninh Khuyết, nàng sẽ thành thành thực thực nói cho đối phương: ông chủ tự tay viết cực kỳ trân quý, ngàn vàng chắc giá.
Tình thế phát triển khác xa Ninh Khuyết dự đoán, đề giá tác phẩm thư pháp của mình đến một ngàn lượng vàng cũng không khiến thanh danh Lão Bút Trai một bước lên trời, ngược lại cửa hàng buôn bán càng ngày càng kém, ngoại trừ một đống lớn khiêu khích châm chọc đại loại như "Ông chủ cửa hàng này có phải nghèo điên rồi hay không", không còn thu hoạch nào nữa.
Bất quá hiện tại chủ tớ hai người từ người nghèo bỗng nhiên biến thành đại gia phố núi, thật có chút dáng vẻ người nghèo chợt phú, ngay cả Tang Tang cũng không còn quan tâm thu nhập của Lão Bút Trai, còn Ninh Khuyết mỗi ngày vội vàng làm xong bài vở trong thư viện, vội vàng lên nhà sách cũ thỉnh giáo vị bằng hữu thiên tài đủ loại pháp môn trong giới tu hành, lại càng sẽ không để ý tới những chuyện thế này.
Nhờ convert tiếp những truyện đang dang dở
← Ch. 120 | Ch. 122 → |