Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 130

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 130: Phu thê trong cung Đại Minh
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Tiết đầu thu, giữa cung Đại Minh phía bắc thành Trường An có một phiến cổ thụ vẫn rậm rạp tốt lành yên tĩnh, mấy trăm năm thậm chí gần ngàn năm thời gian sinh trưởng, làm cho những cây cổ thụ này cực kỳ cứng cáp cao lớn, nhưng vẫn không thể che lấp được khí phách uy nghi của cung điện, không thể đè nén hơi thở túc mục xuống của trung tâm chính trị thiên hạ.

Chỗ đẹp nhất trong cung thành chính là điện Thanh Tư, từ lan can sau điện nhìn về phía sau núi, mấy trận gió thu thổi qua, dần dần có lá cây hơi khô bay xuống, màu xanh um bắt đầu lẫn vào màu vàng nhạt hơi đỏ long lanh, tươi đẹp động lòng người đến mức không nói được thành lời.

Thiên tử Lý Trọng Dịch của Đại Đường dung nhan thanh quắc, nhẹ nhàng nắm bàn tay ấm mềm của hoàng hậu, nhìn phong cảnh đầu thu của những ngọn núi trước điện, khẽ than thở nói: "Cây cối phải trải qua ngàn năm mưa gió mới có thể che trời, Đại Đường lập nước ngàn năm đã trải qua vô số trận chiến rồi, hy sinh không biết bao nhiêu là danh tướng lương thần dũng sĩ, mới có được địa vị tôn sùng như hiện nay. Lúc trước Phái Ngôn vì những tên đạo sĩ Tây Lăng đó mà hy sinh dân chúng thậm chí là tướng lĩnh của Đại Đường ta, chỉ sợ hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, làm việc như thế ở trong mắt những tên đạo sĩ đó lại ngoài ý muốn cỡ nào chứ. Nếu Đại Đường ta không thể chống lại áp lực bên ngoài, dễ dàng hy sinh cận thần, như vậy Đại Đường nào có tư cách rung chuyển thế gian nữa đây? Ta thân là thiên tử của Đại Đường sao có thể không thèm để ý?"

Hoàng hậu cầm phong thư Tây Lăng gửi kia trả lại cho hắn, nhẹ nhàng rúc vào bên người hắn, mặt mày xinh đẹp khi nhìn thiên nhiên xung quanh mà sinh ý quyến rũ dịu dàng, thấp giọng khuyên giải nói: "Đều đã là chuyện của quá khứ rồi, bệ hạ hà tất phải tự phiền nhiễu thêm nữa."

"Thần tử đã chết vẫn là thần tử của trẫm. Nếu hắn không phải đệ đệ ruột của trẫm, nếu không phải...." Hoàng đế cõi lòng đầy thâm ý mà nhìn hoàng hậu một cái, nói: "Trẫm há có thể tha cho bọn họ như vậy ư."

Hoàng hậu biết phần sau trong câu thứ hai nếu không phải của hắn muốn nói đến cái gì, từ từ đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn nắng thu núi cây cổ thụ ngoài lan can, nói: "Năm đó bệ hạ đi xa tới Nam Trạch, thân vương điện hạ nhận được thư mà chưởng giáo Hạo Thiên gửi, chỉ sợ cũng cảm thấy khó giải quyết, dù sao lần đó Tri Thủ Quan rốt cuộc cũng phá vỡ trầm mặc mà lên tiếng, thế gian này ai có thể xác định được rằng điềm báo bảy quyển thiên thư ám chỉ có tồn tại hay không?"

Trầm mặc một lát, hoàng đế chậm rãi mở miệng đáp: "Khi còn nhỏ đọc sách ở thư viện, phu tử đã từng dạy bảo ta, đối với sự vật tạm thời không thể lý giải, ta chỉ cần thừa nhận nó tồn tại mà không cần bận tâm tới nó, bởi vì nếu ngay cả chuyện thế gian ngươi cũng chưa hiểu rõ ràng, hà tất phí công đi tự hỏi những chuyện sâu xa kia?"

"Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, năm ấy lên ngôi, ba gã thiên hạ hành tẩu đến từ nơi không thể biết đi tới hoang nguyên xa xôi, cũng chưa thấy chút manh mối nào, nếu bảy quyển thiên thư trong quan thực sự có dự báo rõ ràng gì đó, làm sao đến nỗi cả những người đấy cũng không tìm được chứ? Một khi đã như thế, những chuyện phát sinh về sau kia chẳng qua chỉ là những hoảng loạn điên cuồng do bọn thần côn nọ làm bậy mà thôi."

"Như nàng nói năm đó hoàng đệ bị kinh hoàng, quả thật có khả năng này, nhưng trước sau hắn vẫn phạm phải một sai lầm trí mạng nhất, hắn từ nhỏ đã sinh trưởng dưới cánh chim của ta, thiếu mưa gió, cho nên không thể hiểu rõ điều này, Đại Đường ta có thể quét ngang thiên hạ, có thể coi thường Tây Lăng thần điện, ngay cả khi đối mặt với áp lực đến từ Tri Thủ Quan và chùa Huyền Không cũng có thể không cần để ý chút nào, ngoại trừ quốc lực cường thịnh cùng thư viện che chở ở bên ngoài, càng quan trọng hơn là... Đại Đường không bao giờ thỏa hiệp."

Hoàng đế bệ hạ khi thì xưng trẫm, khi thì xưng ta, đó là vì mỗi đoạn lời nói của hắn đều chỉ hướng không giống nhau, hoàng hậu lẳng lặng nhìn gò má quen thuộc của hắn, chú ý tới hắn cố tình không đề cập đến một cái tên, nói: "Không phải ta nói chuyện thay cho thân vương điện hạ, nhưng việc này liên lụy quá sâu rộng rồi, không phải do hắn thiếu cẩn thận."

"Vì một truyền thuyết viển vông mà cẩn thận, vì kiếp số có thể phát sinh cũng có thể không phát sinh mà hy sinh tính mạng của thần tử dân chúng vô tội ư..." Hoàng đế bệ hạ chậm rãi nhíu mày, sau đó cười tự giễu, than nhẹ nói: "Trẫm có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm, áp lực của rất nhiều người, mấy năm nay không động đến bọn họ cũng có nguyên nhân về phương diện này đấy."

Hoàng hậu hơi cúi đầu, mạnh mẽ đè nén cảm động trong lòng xuống, nhẹ giọng nói: "Ta đã khiến bệ hạ khó xử rồi."

"Trẫm là chủ thiên hạ, vì nữ nhân của mình nhẫn nhịn chút cơn giận không đâu, chịu chút chê bai chỉ trích thì tính cái gì chứ."

Hoàng đế cười dài, ôm nàng vào lòng, nâng cánh tay chỉ tầng tầng lớp lớp rừng nhuộm thấm thu sơn trước điện, nói: "Hiện nay mảnh giang sơn này có rất nhiều hạn chế, thiết kỵ Đại Đường ta tĩnh dưỡng đã nhiều năm, nếu bảy quyển thiên thư tỏ rõ ứng nghiệm, cũng không hẳn là chuyện xấu đâu, đến lúc đó, trẫm nhất định phải lãnh đạo ngàn vạn binh sĩ của đế quốc, đẩy lãnh thổ Đại Đường đế quốc ta đến đầu bên kia thế giới, khi ấy ta muốn cùng nàng đến điện Bạch Cốt trong thần thoại ngắm cảnh thu, lại viết một bài văn tế trời tinh diệu báo cho các triều đại tổ tiên Lý gia ta, cũng coi như thay nàng kết thúc chí nguyện to lớn của sư môn trong ngàn vạn năm qua."

Hoàng hậu nhìn gò má quen thuộc của nam nhân, nhớ hắn sủng ái và bảo hộ mình trong những năm gần đây, đôi mắt đầy ngưỡng mộ cùng thần sắc yêu say đắm, giọng nói nhỏ nhẹ: "Bệ hạ hùng tâm tráng chí, ta rất thích."

"Đều nói ngư dược thử thì hải (Thời khắc cá vượt biển), nhưng biển rộng nữa cũng luôn có bờ biển trói buộc, há có thể dung nạp lý tưởng to lớn của trẫm cùng thiên thu muôn đời của đế quốc ư, cho nên vì sao ánh mắt chúng ta không thể dừng ở trên bầu trời cao hơn, rộng hơn, không có biên giới đây?"

Hoàng hậu nghe những lời này, nhớ tới hình ảnh mà mấy ngày nay thường xuyên thấy ở ngự thư phòng, nhịn không được nâng tay áo lên che miệng cười khẽ, tròng mắt hơi đổi, nói thêm: "Hoa khai bỉ ngạn thiên (Hoa nở nơi thiên đường)? Xem ra bệ hạ thật sự quá yêu bức chữ kia nha, nói như thế, tương lai nếu đế quốc Đại Đường thực có thể mở mang bờ cõi tới dị giới dưới sự xuất lĩnh của bệ hạ, đến khi ấy viết văn tế cáo tổ tiên hoàng triều, còn phải mời vị thư gia kia ra sao chép một phen mới đúng nhỉ."

"Ngày ấn trẫm vốn định tặng năm chữ ngư dược thử thì hải này cho Triều Tiểu Thụ, nhưng không nghĩ tới gia hỏa này sẽ một mực rời khỏi như vậy, tâm tình lúc đó của trẫm khó tránh khỏi có chút phiền muộn cùng bất an, nhưng tại thời điểm đó lại thấy vị thư gia nọ đã thay ta viết năm chữ tiếp theo rồi."

Hoàng đế cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng một cái, mặt giãn ra cười nói: "Năm chữ này đủ để cởi mở lòng dạ đế vương, thư gia kia thực hiểu trẫm a, nếu có thể tìm được hắn, trẫm nhất định phải thưởng hắn thật nhiều."

Hoàng hậu thú vị nhìn hắn, cười nói: "Bệ hạ tìm được người nọ rốt cuộc sẽ trọng thưởng hắn như thế nào? Chẳng lẽ mời hắn vào thư các trong triều làm một thần tử ư? Theo ta thấy, vị thư gia kia chỉ sợ đã đoán được tâm tư của bệ hạ rồi, không cam lòng vây chữ trong thư các tầm thường qua ngày, cho nên mới không chịu xuất hiện ấy chứ."

Hoàng đế nghĩ xác thật có loại khả năng này, bực bội nói: "Nói đến cũng lạ, trẫm cầm bức chữ kia hỏi qua vài vị đại học sĩ trong triều, nhưng không ai có thể nhìn ra được chút manh mối nào cả từ đầu nét bút, trẫm còn phái không ít người vào những thư trai lớn trong nội thành Trường An lặng lẽ tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thật không biết người nọ giờ đã trốn ở nơi nào rồi, nghĩ đến người nọ có khả năng là một vị quan viên nào đó trong triều, nay mỗi ngày vào triều thấy trẫm hẳn sẽ vụng trộm giễu cợt trẫm ở trong lòng, bụng trẫm liền đầy bực tức, hận không thể lập tức bắt hắn chém đầu đấy."

"Bệ hạ mỗi ngày tỉ mỉ ngắm năm chữ đó trong ngự thư phòng, có thể nói là yêu thích đến mức không rời tay rồi, nếu thật tìm được vị thư gia kia, ta không tin ngài nỡ chém đầu hắn đâu." Hoàng hậu cười nói.

*****

"Đáng tiếc chỉ có năm chữ, có vẻ như lúc nào cũng không đủ ghiền." Hoàng đế bệ hạ nắm tay thê tử, cảm khái nói, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, "Hơn nữa người khác không dám nói trước mặt trẫm, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao, nếu nói về trình độ thưởng thức phân tích... Trẫm vẫn có đấy, nhưng nói về công phu vẽ phỏng thì thực sự có chút căm tức rồi."

"Đêm qua ta dùng phương pháp song câu (*) thử một chút, phát hiện cũng không thể viết ra thần vận của năm chữ đó." Hoàng hậu ra chủ ý cười nói: "Nếu bệ hạ thực thích, tại sao không để các vị đại thần giỏi thư đạo trong triều thử xem."

(*) Song câu: chữ viết nét (vẽ đường viền, chính giữa để trống).

Hoàng đế vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thoải mái cười to mấy tiếng, lắc đầu nói: "Nhìn tới nhìn lui, nàng vẫn là người hiểu rõ tâm ý trẫm nhất, sau khi bãi triều trước đó, ta đã mạnh mẽ giữ mấy lão già kia lại, bây giờ đang nhốt họ ở thư phòng mô phỏng, trẫm đã nói với bọn họ, bất luận cháu gái nhỏ tròn một tuổi trong nhà hay là nàng dâu đã gả, nếu không thể nghĩ ra năm chữ trống phía trước, trẫm sẽ không cam lòng thả bọn họ đi đâu."

Vì năm chữ hoa khai bỉ nhạn thiên, trong hoàng cung đế quốc Đại Đường đã xảy ra rất nhiều tình thú bất đắc dĩ đấy, nhưng mà vô luận thiên tử yêu chết thể chữ này như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là chút giải trí nhàn rỗi nhỏ, để tránh những lời lải nhải từ đám ngự sử, hoàng đế bệ hạ không sử dụng tổ chức nội bộ chính phủ của triều đình, chỉ phái một ít nhân thủ trong cung lặng lẽ tìm kiếm ở thành Trường An, lại dặn một ít thần tử thân hậu, lệnh bọn họ giúp đỡ hỏi thăm ở dân gian.

Vài tháng thời gian trôi qua, toàn bộ cửa hàng thư họa nổi tiếng nhất trong thành Trường An đều đã tìm qua, cũng lặng lẽ triệu những đại thư pháp gia nổi danh nhất của Đại Đường vào cung hỏi qua, nhưng vẫn chưa tìm được tên thư gia thần bí kia, thậm chí vô số môn sinh được hưởng tiếng tăm vang lừng của các đại thư pháp gia ngay cả phong thái văn chương cũng xem không rõ đấy.

Nguyên nhân chính tạo thành cục diện hiện nay, vẫn là do xu hướng tâm lý, tư duy của mọi người đang đầy.

Từ hoàng đế Đại Đường đến những lão thần trong triều bị lừa vào ngự thư phòng viết phỏng, lại đến những nhà thư pháp nổi tiếng trong dân gian, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bức thư cuốn đó, liền rung động mà tán thưởng liên tục cách dùng bút uyển chuyển lão luyện, kết cấu phẳng phiu thẳng đứng khoan bác, thế mực tư mị mà khí phách kiêu ngạo, thần vật linh động phóng khoáng. Theo quan điểm bọn họ, vị thư giả thần bí này chắc chắn là vị đại gia lánh đời, mấy chục năm đắm chìm vào thư đạo, mà nhân vật có thể có bản lĩnh mực quyển thần diệu cỡ này, dẫu ở ẩn trong nhân gian thì cũng nhất định là trong những hiệu sách thế gia có truyền thừa mấy trăm năm, trầm mặc mà tu hành, không có khả năng bày sạp bán chữ trên đường cái đâu.

Chính vì có cách nghĩ tiên nhập vi chủ (*) như thế này, cho nên không ai muốn hỏi đến những thư sinh nghèo kiết hủ lậu bán chữ ở hương phường kia, cũng không ai nghĩ tới chuyện đi ngõ hẹp bình dân hỏi thăm xem có tiệm thư họa nào mới mở hay không, hiển nhiên không có ai liên hệ bức chữ khơi ra sóng gió trong ngự thư phòng cùng Lão Bút Trai yên lặng vô danh ở bốn mươi bảy ngõ Lâm với nhau cả.

(*) Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.

Vào ngày nào đó, vài tên du khách phương xa đến từ nước Đại Hà, sau khi tham quan hết hoàng cung Trường An từ xa, vượt qua phố ngắn đi tới bốn mươi bảy ngõ Lâm ở đông thành, tùy ý bước thong thả vào cửa tiệm thư họa trông cực kỳ bình thường kia.

Bọn họ chắp tay sau lưng, nhìn thư quyển tầm thường treo trên tường, nhịn không được lắc đầu nhíu mày, khi nhìn thấy bức phòng chính nào đó, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, tán thưởng nói: "Trường An Đại Đường quả nhiên ngọa hổ tàng long mà, một hiệu sách nho nhỏ ngẫu nhiên ven đường, vậy mà có thể cất giấu một bức mực quyển không tệ thế này... Tiểu cô nương ơi, ông chủ nhà ngươi có nhà hay không?"

Tang Tang đang bưng bát mì gà thơm ngào ngạt mà ăn ngon lành, nghe có ai đó gọi nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đen lên, mỉm cười trả lời: "Ông chủ không có nhà, nếu ngài muốn hỏi giá cả, bức phòng chính này có giá ba ngàn vàng, chắc giá đấy."

Một bức phòng chính bình thường giá trị ba ngàn vàng, lại còn cố ý giải thích chắc giá, đây là tác phong gì? Đây là tác phong của thư thánh Vương tiên sinh nước Đại Hà ở thời hoàng kim lưu lại mặc quyển! Vài tên du khách đến từ nước Đại Hà nghe vậy thì ngẩn ra, rồi tức quá mà cười, căn bản lười nói bất cứ điều gì thêm nữa, ném lại một câu, phẩy tay áo bỏ đi.

"Mọi người đều nói người Trường An hào phòng nhiệt tình hiếu khách.... Ta thấy người Trường An này là nghèo đến phát điên rồi ha!"

Theo người nào đó cùng vị tiểu thị nữ nào đó, ngân phiếu bên hông càng ngày càng nhiều, mặc quyển của người nào đó bán cũng càng ngày càng đắt, thẳng đến khi đắt đến mức không có đạo lý nữa rồi, mấy ngày nay, trong Lão Bút Trai thường xuyên có thể nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ không nói lên lời của nhiều khách nhân, cũng thường xuyên có thể nghe được những tiếng lên án mạnh mẽ của họ trước khi rời đi.

Tang Tang đối với hình ảnh này đã sớm quen thuộc rồi, thậm chí có chút chết lặng đấy, cúi đầu tiếp tục ăn mì gà, bây giờ nàng rốt cuộc cũng nhận ra rằng, mặc dù một bát mì gà có thể mua sáu bát mì chua cay, nhưng canh gà nổi vãng mỡ thực sự rất thơm a.

Ninh Khuyết đang vuốt vuốt hai quả cầu bạc bóng loáng được đúc ra từ nén bạc trong tay, từ sau nhà chui ra, giống như tên nhị thế tổ dựa nghiêng vẹo trước cửa tiệm, nhìn bóng lưng những khách nhân đằng xa trong ngõ, hoàn toàn không có tố chất tự giác của nhân dân Trường An, cười nhạo nói: "Mua không nổi thì đừng hỏi giá nha, Tang Tang.... Đóng cửa, bắc bếp!"

Xuân đi thu tới đông chí, hiện tại đã là cuối đông năm Thiên Khải thứ mười ba rồi, chủ tớ hai người Ninh Khuyết và Tang Tang đến Trường An sắp gần một năm.

Mấy ngày nay, hắn học tập trong thư viện, bị đám bạn học cố ý lãng quên, do đó rất thanh tĩnh, càng có nhiều thời gian tu hành và nói chuyện phiếm với Trần Bì Bì. Tang Tang mỗi ngày ở trong bốn mươi bảy ngõ Lâm, trông coi cửa hàng có sinh ý càng ngày càng kém, đôi khi sẽ đáp ứng lời mời của Lý Ngư, đến phủ công chúa ngồi chơi một lúc, hai người trở nên quen thuộc hơn rất nhiều. Đối với tình nghĩa thân thiết giữa công chúa điện hạ cùng tiểu thị nữ, Ninh Khuyết cũng chưa hiểu vì sao, cuối cùng chỉ có thể quy kết là có duyên vừa mắt lẫn nhau thôi.

Ăn bữa lẩu ngon toát mồ hôi, thái bốn khay thịt dê xa xỉ tươi mới, ngâm chân một lúc, Ninh Khuyết thoải mái chui vào ổ chăn, nghe tiếng gió vang vi vu ngoài cửa sổ, xoa xoa khuôn mặt có chút lạnh lẽo, căm tức nói: "Tuyết còn chưa rơi, sao thời tiết đã lạnh như vậy chứ? Thành Trường An chỉ có mùa hè khó chịu? Ai kết luận mà không chịu trách nhiệm thế?"

Tang Tang cười cười, cởi áo khoác chui vào đầu kia của ổ chăn, chà xát bàn tay nhỏ bị nước giặt quần áo làm lạnh đỏ, nói: "Thiếu gia, huynh phải biết đủ đi, cuộc sống hiện tại của chúng ta, so với lúc ở Vị Thành thì tốt hơn rất nhiều đấy."

Đây là một câu nhận xét rất thành khẩn. Hiện nay dưới giường của chủ tớ hai người cất giấu một vạn hai ngân phiếu, mỗi tháng còn được chia một món hoa hồng lớn từ sòng bạc tây thành, dùng lời ý tại ngôn ngoại (*) giấu sâu trong thâm tâm của hai người mà nói, đó là: Ta bây giờ rất không thiếu tiền, quá có tiền, quá con mẹ nó có tiền a...

(*) Ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời; chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.

Đã có nhiều tiền như vậy, chung quy phải sử dụng để cải thiện sinh hoạt một chút, tuy rằng chủ tớ hai người vẫn có tật tiết kiệm keo kiệt như trước, nhưng từ tiết kiệm tới xa xỉ thì lúc nào cũng dễ, mì chua cay đổi thành mì gà nước lèo, cháo dưa muối biến thành chuỗi thịt dê, vài ngày lạnh khắc nghiệt trước đó, bọn họ thậm chí đã xây một cái giường đất bắc trong nhà, nay đốt than bạc, uống trà mới, trong phòng ấm áp như mùa xuân, so sánh với cuộc sống hơn mười năm trước, thì cuộc sống hiện tại quả thực là tuyệt vời không giống nhân gian rồi.

Ninh Khuyết oán giận mùa đông thành Trường An lạnh lẽo khô ráo, cũng chỉ nói một chút mà thôi.

Bây giờ rốt cuộc có thể nhìn thấy cái thế giới tu hành huyền diệu kia rồi, có thể khống chế thiên địa nguyên khí bằng vào việc điều tiết niệm lực, nắm quả cầu trong tay hất lên, có thể tùy tâm sở dục nhấc trang giấy trên bàn lên, được rồi, mặc dù niệm lực có thể phát ra ngoài cơ thể thật sự quá yếu, thiên địa nguyên khí có thể điều khiển thật sự quá mỏng manh, cho nên trang giấy so với lông chim còn bay loạn hơn, quả cầu bạc so với động tác của Trần Bì Bì còn chậm chạp hơn, nhưng hắn thật sự không thể tìm thấy bất kỳ nơi không hài lòng nào cả.

Gió bắc ngoài cửa sổ mạnh dần, một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, chỉ thấy tuyết trắng vô cùng vô tận bao phủ phố lớn ngõ nhỏ cung thành cổng lầu mái hiên của thành Trường An, cây cối bạc trắng yên tĩnh nhìn người đi đường. Ninh Khuyết khoác một kiện áo, đứng song song với Tang Tang bên cửa Lão Bút Trai, nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, nghĩ đến những gặp gỡ cùng nhân sinh trong một năm qua, lại thấy tuyết đã ngắm tới chán ở Vị Thành nhìn ra ý tứ mới.

"Thời gian này thật tốt." Hắn thỏa mãn tán thưởng.

Tang Tang ở bên cạnh hắn cười cười, gật đầu.

.....

.....

Sinh hoạt an tĩnh mà tốt đẹp ở thành Trường An, không có báo thù tanh máu, không có buồn bực đau khổ vô vị không đáng, ở giữa thư viện một người cùng Lão Bút Trai hai người đi tới đi lui qua ngày, chủ tớ hai người dần dần trưởng thành, sau đó dần dần bị mọi người xung quanh quên lãng, cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện biến mất trong những ngày tốt đẹp này.

Nàng đảm nhiệm may vá, rửa bát đũa, hắn viết thư quyển, đọc thư tịch sao chép từ Nhà Sách Cũ, ngay tại lúc lặp đi lặp lại trông như đơn điệu đến thế, kim đồng hồ lại bắt đầu quay, thời gian nhẹ nhàng trôi đi, đông chí, năm mới cùng tết hoa đăng náo nhiệt trôi đi, thịt dê trà nóng cùng mực nước yên lặng trôi đi, đảo mắt liền tới mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn rồi.

Lại một mùa xuân tới, tơ liễu bay đầy trời, dáng người đẫy đà của những nữ tử Trường An bị áo bông da cừu trói buộc suốt một mùa đông, rốt cuộc có cơ hội hít thở không khí rồi, nhìn những cô nương run rẩy trong gió se lạnh của đầu xuân lại muốn mở rộng ngực, lộ trắng nõn ra, một đường Ninh Khuyết xốc bức rèm lên, cõi lòng đầy tán thưởng mà cảm ơn đi đến thư viện.

Gật đầu thăm hỏi với Tư Đồ Y Lan ngồi ở bàn đầu, hắn đi tới vị trí bàn cuối cùng của mình, không có bạn học nào hàn huyên cùng hắn, thậm chí không ai sẽ liếc hắn hai cái, đối với loại coi thường lạnh nhạt này, hắn đã sớm thành thói quen rồi, không để ý chút nào, ngồi xuống lấy giáo án môn Lễ ra, bắt đầu ôn tập.

Buổi sáng hôm nay có môn Lễ, giáo viên môn Lễ của lớp Bính thư viện là phó giáo sư Tào Tri Phong, cũng chính là đại niệm sư cảnh giới Động Huyền của nước Yến vào ngày khai giảng thư viện đã đánh cháu trai của đại tướng quân Sở Trung Thiên thành đầu heo, đối với một vị giáo viên có tư lịch sâu, danh tiếng lớn, thủ đoạn hung ác cộng thêm rất có thâm ý đối với đệ tử Đại Đường như vậy, không có bất kỳ kẻ nào dám chậm trễ cả.

Tiếng chuông tĩnh mịch vang lên, phó giáo sư Tào Tri Phong từ từ đi tới, khiến các học sinh lớp Bính cảm thấy kỳ quái chính là, hôm nay tiên sinh thay đổi bộ dáng nghiêm túc lạnh nhạt ngày xưa, trên khuôn mặt già nua lại cất giấu vài tia vui mừng đấy.

Kế tiếp đã xảy ra một việc làm các học sinh càng bất ngờ hơn.

Phó giáo sư Tào Tri Phong nhìn các học sinh dưới bục, trầm ngâm một lát. Ngay tại lúc đám học sinh cho rằng hắn sẽ buông bộ sách nặng nề kẹp dưới nách xuống, sau đó bắt đầu phê bình theo lệ cũ, lại chỉ thấy hắn ho nhẹ hai tiếng, vươn năm ngón tay phải búng vài cái ở không trung, sau đó nghiêm túc nói: "Hôm nay thiên địa nguyên khí có biến, không thích hợp lên lớp, tan học."

Nói xong câu đó, phó giáo sư Tào Tri Phong không chút do dự xoay người rời thư xá, lưu lại cả phòng đệ tử khiếp sợ há hốc miệng, không nói nên lời, và sau đó đột nhiên bộc phát ra tiếng nghị luận vang trời.

"Đây là như thế nào? Giáo sư hắn... Hắn làm sao thế?"

"Giáo sư có phải bị bệnh rồi hay không?"

"Mắc bệnh thì xin thư viện nghỉ ốm đi, sao có thể chơi chiêu này chứ? Cái gì gọi là thiên địa nguyên khí có biến? Thiên địa nguyên khí thời thời khắc khắc đều biến hóa cả, có phải hôm nay mới đột nhiên bắt đầu biến hóa đâu!"

"Ta kháo a, chiêu này thực ác đấy, chẳng lẽ về sau chúng ta không muốn đi học có thể sử dụng chiêu này ư?"

Chu Do Hiền nhẹ nhàng đụng vào bả vai Ninh Khuyết, kinh ngạc nói: "Lão Tào hôm nay bị điên cái gì thế?"

"Sao ta biết được." Ninh Khuyết cũng cực kỳ khó hiểu, chẳng qua đối với hắn mà nói, không thể lên lớp thì càng tốt, có thể có nhiều thời gian đến Nhà Sách Cũ hơn, nhìn giáo án môn Lễ vừa mới mở ra trên bàn, nghĩ thầm sớm biết như thế, đêm qua mình cần gì phải tốn sức sửa sang lại đây? Lắc đầu bắt đầu thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, không biết ai phía trước thư xá nói: "Vừa rồi các ngươi không phát hiện nét vui mừng không dấu được trên mặt giáo sư Tào ư? Đó là bởi vì hôm nay có một vị đại nhân vật tới thành Trường An đấy, giáo sư tiên sinh vội vã rời khỏi đến thành nghênh đón rồi, cho nên mới sẽ lấy một cái cớ nhàm chán như vậy đấy."

"Đại nhân vật nào có thể làm lão Tào kích động như vậy? Ta nhớ rõ lần ngày đông chí trước đó, Lễ bộ Thượng Thư tới ban bạc an ủi cho nhóm giáo viên, ba trăm lượng bạc a! Thượng Thư đại nhân a! Khuôn mặt lão Tào vẫn ủ rũ như hoàng đế nước Yến đã chết vậy."

"Nước thua, người khó tránh khỏi có chút oán hận, căm ghét, cách nói này của ngươi quá không phúc hậu rồi." Học sinh phía trước cười nói: "Về phần vị đại nhân vật hôm nay là ai, tại sao có thể làm giáo sư Tào kích động như thế, kỳ thật có quan hệ cùng những việc này đấy, phải biết rằng tuy giáo sư Tào là giáo viên có thâm niên ở thư viện, nhưng các ngươi cũng đừng quên đầu tiên ông ta là người Yến."

"Nói như thế nào đây?"

"Hôm nay, vị đại nhân vật tới thành Trường An kia là Long Khánh hoàng tử của nước Yến, sao giáo sư Tào có thể không kích động chứ?"

"Lời này nói ra ai tin? Nếu lòng mang cố quốc, có thể nhìn thấy hoàng tộc cố quốc mới có thể kích động thất thố, Yến thái tử vẫn luôn làm khách trong thành Trường An đấy, nào thấy lão Tào mỗi ngày vào thành thỉnh an đây?"

"Đúng là đồ không có kiến thức."

Chu Do Hiền nghe cuộc tranh luận phía trước, bước đến bên cạnh Ninh Khuyết, thấp giọng trào phúng: "Yến thái tử chỉ là con tin, làm sao có thể so sánh với Long Khánh hoàng tử chứ, phải biết rằng đối với người Yến mà nói, bị Đại Đường ta áp chế mấy trăm năm, sớm đã coi Long Khánh hoàng tử là hy vọng phục hưng cuối cùng rồi, lão Tào biết hắn đến, sao có thể không kích động thất thố đây?"

"Long Khánh hoàng tử?" Ninh Khuyết tò mò hỏi: "Là huynh đệ của Yến thái tử à?"

"Đệ đệ ruột."

Ninh Khuyết nhíu mày nói: "Vậy tại sao người Yến sẽ đặt hy vọng phục hưng nước Yến vào vị... trên người Long Khánh hoàng tử này chứ? Cho dù sau này Yến hoàng qua đời, người kế vị phải là Yến thái tử mới đúng."

"Vấn đề chính là chỗ này, theo ta biết được, hiện tại tuyệt đại bộ phận mọi người trong nước Yến đều không tán đồng chuyện Yến thái tử kế vị, mà cho là nên do Long Khánh hoàng tử kế vị... Rất nhiều người đều cho rằng Long Khánh hoàng tử là một vị thiên tài không xuất thế đấy." (Chắc ý chỉ hiếm có, không xuất hiện ở thế gian).

Nghe được năm chữ thiên tài không xuất thế, mày Ninh Khuyết nhíu lại rồi dãn ra, vừa thu dọn sách vở, vừa cười nói: "Đây cũng là thiên tài, kia cũng là thiên tài, ta đến thành Trường An chưa tròn một năm, thật sự chán nghe hai chữ này rồi, nếu thiên tài thật sự không xuất hiện ở nhân gian, hôm nay trong năm này, không khỏi xuất hiện quá nhiều a."

"Ôi nha..." Chu Do Hiền trêu ghẹo nói: "Ngày thường thấy ngươi trầm mặc bình tĩnh, còn tưởng ngươi không thèm để ý tới chuyện ngày đó chứ, cũng không quan tâm đến thái độ của các bạn học đối với ngươi, không nghĩ rằng ngươi vẫn nhớ, đối với loại thiên tài Tạ Thừa Vận là chẳng thèm ngó tới a, chẳng qua ngươi phải biết, Long Khánh hoàng tử cũng không phải Tạ Thừa Vận đâu."

Ninh Khuyết ngừng tay, quay đầu nhìn hắn, chờ nghe đoạn nói tiếp theo.

"Long Khánh hoàng tử, chính là thiên tài chân chính đấy." Chu Do Hiền nghiêm túc nói.

"Ngươi đây mới thực là nói lời vô nghĩa." Ninh Khuyết tức giận nói, sau đó nghe thấy tiếng nghị luận từ phía trước, hơi ngẩn ra.

Bốn chữ Long Khánh hoàng tử này, ở trong thư xá khơi ra nhiều tiếng kinh hô khiếp sợ tràn đầy ý tán thưởng, sau đó lại tới một hồi nghị luận khác, giống như Ninh Khuyết đã ở biên tái lâu như vậy, số người hoàn toàn chưa nghe qua cái tên này cực ít, nhưng mà vẫn có ít người nảy sinh nghi vấn giống hắn, Long Khánh hoàng tử rốt cuộc là một vị nhân vật thế nào? Có thể khiến người Yến đặt hy vọng phục hưng, trông nom đất nước lên người hắn đây, có thể làm dạng người như giáo sư Tào Tri Phong kích động thất thố thành bộ dáng như thế?

"Mặc dù hắn là hoàng tử nước Yến, nhưng sau khi huynh trưởng bị đưa đến thành Trường An làm con tin, hắn liền được hoàng thất nước Yến đưa đi du lịch học tập ở các quốc gia trong thiên hạ, sống ở các nước Nguyệt Luân, Đại Hà cùng Nam Tấn trong mấy tháng, sau đó lại tiến vào Thiên Dụ viện của đạo môn Hạo Thiên Tây Lăng thần quốc học tập, vào trường năm thứ nhất đã trở thành cái tên đứng đầu rồi."

Nếu nói thư viện lâu đời sung túc nổi danh nhất thiên hạ, địa vị tối cao được tôn sùng nhất, không hề nghi ngờ thêm nữa thư viện phía nam thành Trường An đó chính là nơi này đấy, mà trừ nơi đó ra, các quốc gia khác cũng có thư viện nổi tiếng của chính mình, Thiên Dụ viện của Tây Lăng thần quốc do nhóm thần quan trong thần điện tự mình dạy học, có thể nói là ưu tú nhất rồi, có thể ở loại nơi này mà đứng thứ nhất tự nhiên bất phàm, nhưng mà điều này cũng không nói lên quá nhiều vấn đề, ít nhất không thể khiến những đệ tử kiêu ngạo trong thư viện này kinh sợ được.

"Long Khánh hoàng tử vào Thiên Dụ viện năm thứ ba, liền đi khắp nơi truyền giáo cùng thầy, mùa thu năm ấy ở chùa Lạn Kha tại Ngõa Sơn, giáo viên Thiên Dụ viện tranh luận không địch lại được đại đức Phật tông mà thối lui, Long Khánh hoàng tử mỉm cười đứng dậy bước về phía trước, biện luận ba ngày ba đêm với bảy đệ tử của Phật tông, thắng bảy trận liên tiếp, thậm chí còn làm đại đệ tử chùa Lạn Kha hộc máu ngã xuống đất, cuối cùng khiến trưởng lão ẩn cư ở chùa Lạn Kha mở lời, hắn mới mỉm cười mà câm miệng, cầm hoa quy tịch. Trưởng lão chùa Lạn Kha tán thưởng học thức uyên bác của hắn, tài hùng biện vô song, nếu có thể gia nhập cửa Phật, chỉ trong mười năm là có thể thay đổi diệu nghĩa liên tục, có thể được nơi không thể biết tiếp đón."

"Tây Lăng thần điện làm sao có thể cho Phật tông cướp đi đệ tử đắc ý của mình chứ? Long Khánh hoàng tử vào Thiên Dụ viện năm thứ tư, chưởng giáo Hạo Thiên có địa vị tôn quý lại hạ mình thu hắn làm đệ tử thân truyền, thậm chí cho hắn học tập xử lý công việc của Tài Quyết thần điện đấy... Nghe nói hiện nay Long Khánh hoàng tử chỉ thiếu một chút nữa thôi là bước vào cảnh giới Tri Mệnh rồi, được đạo môn Hạo Thiên coi trọng, đã là nhân vật số hai của Tài Quyết, chuyên trấn thủ tà ma ngoại đạo, quyền hành rất nặng a."

"Nhân vật số hai của Tài Quyết thần điện ư?" Có học sinh hít một ngụm lạnh nói: "Đại nhân vật cỡ này ở Đại Đường ta cũng không tạo ra nổi sóng gió gì cả, nhưng nếu đến các nước như Nam Tấn Đại Hà, dù là đế vương cũng không dám có ý ngỗ nghịch ấy chứ, vậy tại sao hắn lại tới Đại Đường, tới Trường An hả?"

"Bởi vì Long Khánh hoàng tử... muốn vào thư viện tiến tu."

"Vào thư viện ư? Chẳng lẽ loại đại nhân vật này sẽ là bạn học với chúng ta ư?"

"Ngươi nghĩ quá đẹp rồi, loại nhân vật đã học tập nhiều năm ở Thiên Dụ viện này, nay lại đã là nhân vật quan trọng của Tây Lăng thần điện, sao có thể học cùng ta với ngươi đây, mục đích hắn vào thư viện đương nhiên là vào tầng hai rồi."

"Lần này hắn đến thành Trường An, ngoại từ tiến vào tầng hai tiếp tục tiến tu, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là thay huynh trưởng Yến thái tử của hắn làm con tin, nay tuổi tác Yến hoàng đã cao, thân thể suy yếu, không ai biết lúc nào sẽ rời khỏi nhân thế đấy, hoàng đế bệ hạ ta coi trọng hiếu đạo, đồng ý cho Yến thái tử về nước hầu hạ người thân, nhưng yêu cầu nước Yến nhất định phải đưa một vị hoàng tộc có đủ phân lượng tới thay thế, nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ Long Khánh hoàng tử thì còn người nào có đủ tư cách nữa đây?"

"Tây Lăng thần điện đã bồi dưỡng Long Khánh hoàng tử nhiều năm rồi, hơn nữa sự thật chứng minh người này quả thực cực kỳ xuất chúng, người nước Yến coi trọng kỳ tài, càng coi trọng quan hệ thân thiết với Tây Lăng thần điện, coi hắn thành hy vọng phục hưng nước Yến, ở trong mắt bọn họ, vị hoàng tử này chỉ sợ còn quan trọng hơn nhiều vị thái tử đã trở thành con tin nhiều năm trong thành Trường An. Cho nên ta không rõ điều này, vì sao người Yến lại có thể đáp ứng yêu cầu của Đại Đường ta nhỉ."

Qua giới thiệu và bổ sung lẫn nhau của hơn mười tên học sinh xuất thân danh môn, trong đầu chư vị đệ tử thư viện dần dần có một hình ảnh rõ ràng rồi: đệ tử hoàng tộc chính trực thành xuân, là người tu hành còn trẻ tuổi đã gần vào Tri mệnh, thân đặt hy vọng phục hưng của người Yến, là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của Tây Lăng thần điện, nhân vật như thế mà không phải thiên tài thì còn có thể là ai hả?

Từ xa nghĩ đến phong thái của Long Khánh hoàng tử, trong lòng đám người trẻ tuổi kiêu ngạo cùng lứa trong thư xá không khỏi sinh ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, có chút hâm mộ ghen tỵ bội phục lại mơ hồ có chút ít không cam lòng, phần không cam lòng này đặt trước lịch sử cùng tên tuổi sặc sỡ lóa mắt của đối phương, thì thật sự là không có chút lực lượng nào cả.

Trong thư xá nhất thời trở nên an tĩnh khó hiểu, Chu Do Hiền cười nhìn đám học sinh, bổ thêm một đao, nói: "Các ngươi đã quên nói chuyện nổi tiếng nhất của Long Khánh hoàng tử rồi... Phải biết rằng vị hoàng tử này lớn lên cực kỳ anh tuấn đấy, thậm chí có người dùng từ xinh đẹp không gì sánh được để hình dung về hắn, hơn nữa có một bụng thi thơ, khí chất hoa mỹ, năm đó khi vẫn còn là thiếu niên vừa mới đặt chân tới nước Nguyệt Luân, liền khiến vô số thiếu nữ hoài xuân nước Nguyệt Luân quan sát bên đường, nghe nói ngày hôm đó, nước Nguyệt Luân không biết đã hỏng mất bao nhiêu đôi giày thêu, khiến biết bao vị cô nương gào thét đến mức hỏng cả cổ họng, bao nhiêu đôi mắt khóc đỏ lên chứ."

Đây là một giai thoại rất nổi tiếng, học sinh trong thư xá tự nhiên sẽ không phải không biết, chỉ là lúc trước đĩnh đạc mà nói đa số là nam thanh niên, nào sẽ nguyện ý nhắc tới đoạn này đây, Chu Do Hiền vừa nói xong, một ít thiếu nữ ngồi ở hàng ghế phía trước ngay lập tức nghĩ về tin đồn này, gương mặt trẻ tuổi thanh thuần đột nhiên sáng lên, ngay cả vị Cao tiểu thư gần đây vẫn luôn có chút buồn cực không vui cũng mở to hai mắt, khóe môi vô thức nhếch lên.

"Ta nói các vị tỷ muội nè, lúc này các cô nảy lòng hoa si cũng đã muộn rồi."

Chuyện Chu Do Hiền am hiểu nhất chính là chọc một đao rồi lại bổ thêm một đao, cười mờ ám nhìn các thiếu nữ nói: "Long Khánh hoàng tử sớm đã đính hôn, đối tượng chính là công chúa Lục Thần Già của nước Nguyệt Luân, cũng là vị hoa si nổi tiếng trong thiên hạ đấy. Năm đó khi Long Khánh hoàng tử học tập phật pháp ở nước Nguyệt Luân, cùng công chúa Lục Thần Già vừa gặp đã khuynh tình, sau đó vị công chúa điện hạ này lại ngàn dặm xa xôi đến Thiên Dụ viện cầu học, chính là vì muốn sớm chiều chung đụng với Long Khánh hoàng tử đấy, các cô làm sao có cơ hội nữa đây? Người đời đều biết Lục Thần Già tiếc hoa như si, bản lĩnh hoa si cỡ này, các cô căn bản không phải là đối thủ a."

Các thiếu nữ trong thư xá nghe vậy, nét mặt nhất thời trở nên có chút ấp úng, nhưng lúc này chẳng lẽ các nàng còn có thể cùng người họ Chu này cãi cọ một phen ư? Đành phải ủy khuất mím môi cúi đầu. Tư Đồ Y Lan nhìn thấy vẻ mặt của các bạn nữ, nhịn không được nhíu mày chuyển đề tài khác, hòa tan cảm xúc tư xuân của những thiếu nữ nhỏ trong thư xá này.

Hoa si Lục Thần Già nước Nguyện Luân là mỹ nữ nổi danh thiên hạ, trừ người này ra, thế gian còn có hai nữ tử có thể đánh đồng với nàng, trong đó có một vị nữ quan môn đệ tử của thư thánh nước Đại Hà, nghe nói cực kỳ hiền lành yên tĩnh, do thích thư pháp nên được gọi là thư si, vị còn lại là nữ đệ tử Tây Lăng Thiên Dụ viện nào đó có thân phận thần bí, nghe đâu nàng đó lớn lên mềm mại đáng yêu vô song, lại một lòng hướng đạo, trừ tu hành thì bên ngoài không chút tạp niệm, được gọi là đạo si.

"Lại nói đều đã biết tên họ xuất xứ của hoa si và thư si, nhưng vị mỹ nữ đạo si kia cực kỳ thần bí đấy, người đời chỉ biết Tây Lăng thần quốc có một vị mỹ nhân như vậy, nhưng không ai biết tên họ của nàng là gì cả, giờ đang ở nơi nào."

Tư Đồ Y Lan nghe đám học sinh tò mò nghị luận, do dự một lát, sau đó nói: "Quả thật không có nhiều người biết tên họ của vị tiểu mỹ nhân đạo si kia, nhưng nghe nói nàng bây giờ là... nhân vật số một của Tài Quyết thần điện đấy."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)