Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 300

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 300: Không lý do
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Ở trong thư phòng, Lý Ngữ viết phong thư cho Sùng Minh thái tử của Yến quốc phương xa, phong thư này sẽ qua Cố Sơn quận Hoa Sơn Nhạc trực tiếp đưa vào hoàng cung Thành Kinh đô thành Yến quốc, loại lựa chọn này không quan hệ với tốc độ, chỉ xuất phát từ cẩn thận lo lắng.

Ở trong thư nàng nói những câu chuyện thành Trường An gần đây phát sinh, cực tùy ý dân theo vài nét bút kết giao giữa mình cùng đội chủ tớ Lão Bút Trai kia, cuối cùng mới đối với Long Khánh hoàng tử mất tích tỏ vẻ chân thành an ủi.

Yến quốc đô thành Thành Kinh, trong vương cung tuyết bay, ánh mắt Sùng Minh thái tử rời khỏi tờ giấy thư nắm chặt trong tay, nhìn bông tuyết phất phới thành xoáy ngoài lan can lầu các.

Một gã mưu thần khó có thể che dấu ý mừng trên mặt, vái dài chấm đất đối với Sùng Minh thái tử, chúc mừng nói: "Nếu Thập Tam tiên sinh thực đại biểu thư viện nhập thế, dựa theo quan hệ công chúa điện hạ nói trong thư, khả năng ngôi vị hoàng đế Đại Đường ngày sau rơi vào trong tay hoàng tử Lý Hồn Viên liên sẽ phi thường lớn, mà thái tử điện hạ ngài và Lý Ngư công chúa quan hệ cá nhân rất tốt, cái này đối với ngài thậm chí là Yến quốc ngài sau này chủ chính, đều là cục diện phi thường hoàn mỹ."

Sùng Minh thái tử tinh tường nhận ra Đại Đường công chúa Lý Ngư thông qua phong thư này biểu đạt ý nguyện, hắn biết vị công chúa điện hạ kia là muốn tăng cường lòng tin của mình, nếu Long Khánh chết thật, như vậy vương vị Yến quốc liền chỉ có một người thừa kế, hắn không hề nghi ngờ là kẻ được lợi lớn nhất, huống chi ngày sau Đại Đường quân vương cũng sẽ ủng hộ hắn.

Giờ đã có rất nhiều người biết Long Khánh hoàng tử là bị Ninh Khuyết của thư viện đánh bại, sau đó mất tích sống chết không biết, theo đạo lý hắn nên cảm tạ Ninh Khuyết sau đó tận tình chúc mừng, nhưng đối mặt cấp dưới chúc mừng, trên mặt hắn lại không có ý mừng.

"Người đời đều cho rằng ta và Long Khánh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thù hận không đội trời chung, nhưng các ngươi tựa như đều đã quên ta và hắn dù sao cũng là anh em ruột đồng huyết động mạch, năm đó ở trong cung này cũng từng cùng nhau chơi đùa. Nay hắn không biết đi nơi nào, có phải còn sống hay không, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thật có thể vui vẻ hắn lên?

Sùng Minh thái từ kinh ngạc nhìn bông tuyết phất phới trong cung, không chút lý do liền bắt đầu rơi lệ.

Tên mưu thần kia thấy trên mặt thái tử nước mắt chảy xuống, không khỏi bị dọa giật mình, vội quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, nhưng trong lòng hắn lại là vui sướng đến cực điểm, thầm nghĩ điện hạ mình nguyện trung thành phụng dưỡng lại ở loại thời khắc này còn không quên hư tình mượn cớ che đậy loại tình cảm của huynh đệ, không chịu để Yến hoàng cùng người khác nhìn thấy nửa phần sơ hở, thật sự là đáng giá tùy tùng.

Nam Tấn ở phía nam, khí hậu ấm áp, cho nên ở trong thời tiết rét đậm cũng không có tuyết rơi, ngọn núi đá giống như thanh kiếm khổng lồ kia phản chiếu ánh mặt trời mùa đông, mỗi cái khe đá mỗi chỗ hang đá đều rõ ràng như vậy, tựa như chân núi tòa cổ các kiểu cũ hai màu đen trắng rõ ràng, lộ ra kiếm ý nghiêm nghị mà kiêu ngạo.

Vô số năm qua rất nhiều người phát hiện, muốn ở trên đường tu xa tu hành dài dằng dặc đi xa hơn một chút, người tu hành từ thân tâm tới khí phách vận khí cơ duyên không thể thiếu, mà khí phách thường thường là vô cùng kiên định kiêu ngạo tự tin.

Kiếm thánh Liễu Bạch ở trong cổ các thanh tu tĩnh ngộ vô thượng kiếm đạo, được thế gian công nhận là đệ nhất cường giả, tự nhiên không hề nghi ngờ cũng cực kỳ kiêu ngạo tự tin, phần kiêu ngạo tự tin đó thậm chí đã vượt qua phạm trù kiên định mà tỏ ra không chút lý do.

Trong cổ các vang lên thanh âm bình tĩnh mà lại bén nhọn của Kiếm thánh, thanh âm này tựa như muốn đâm thủng tận trời, đâm thủng màng tại các đệ tử "Mấy tháng tiền ta từng nói, người mất mặt thì không cần về nữa", vậy các ngươi vì sao muốn về?".

Các đệ tử Kiếm các cúi đầu trong lòng khiếp sợ bất an, thầm nghĩ mình những người này nhận lệnh thần điện hướng tới hoang nguyên, trong mấy ngày nay sau khi cùng người thảo nguyên chiến lại cùng người Hoang chiến, chém giết đẫm máu chưa từng lui khiếp, nào làm sư môn mất mặt?

Sâu trong cổ các hai màu đen trắng mơ hồ có ánh mặt trời hạ xuống, bao phủ một mảng đầm biếc cực nhỏ cùng một gian nhà cỏ, thì ra bởi gian này hướng lên trên cho đến đỉnh núi, là bị năm tháng ăn mòn ra một cái hang lớn.

Lúc này mặt trời đã chếch đi, trong động tối tăm mát mẻ.

Một nam tử tóc dài áo choàng ngồi ở dưới ánh mặt trời, không cảm thụ được trên thân người này có khí tức cường đại thế nào, nhưng nếu có ai dám nhìn thắng bóng người hắn, không qua bao lâu liền sẽ cảm thấy mắt đau đớn khó chịu, thậm chí sẽ rơi lệ mù mắt.

Bởi vì tóc nam tử rối tung, bên hông buộc dây lưng rộng tay áo buông, bao gồm ánh mắt cùng bóng lưng đều là kiếm.

Bản thân nam tử này chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm vắt ngang thiên địa.

"Ngươi đi thành Trường An xem xem Ninh Khuyết kia đến tột cùng là người thế nào, năm đó lúc hắn còn chưa biết tu hành, đã có thể giết để tử Kiếm các ta, hiện nay trở thành đệ tử của phu tử lại sẽ tiến bộ tới trình độ nào? Thư viện hành tẩu yếu nhất trong lịch sử? Ta không tin loại lời này, hơn nữa chỉ cần là thư viện hành tẩu cho dù là yếu nhất trong lịch sử cũng đủ để mài người tinh thần."

Trước nhà có có một nam tử trẻ tuổi quỳ, nam tử đó dáng người thon dài, hai đầu gối quỳ xuống đất vẫn như là một cây đại thụ, nghe thanh âm như kiếm của Kiếm thánh Liễu Bạch bên đầm, sắc mặt hắn hơi tái đi, cố gắng bình tĩnh thức hải rung chuyển khó hiểu nói: "Nhưng lúc ta đi chỉ sợ hắn đã trở về Trường An."

"Thành Trường An lại như thế nào? Nhan Sắt nguyện cùng Vệ Quang Minh đồng quy vu tận cũng không muốn cùng ta chiến một trận nữa, hiện nay ta liền muốn xem truyền nhân hắn lưu lại cùng truyền nhân của ta đến tột cùng ai mạnh. Ngươi cũng không cần lo lắng thư viện sẽ ngăn cản người khiêu chiến hắn, thư viện truyền nhân đã muốn nhập thế thì phải làm tốt chuẩn bị không ngừng khiêu chiến, cần chuẩn bị tốt thời khắc bị người ta giết chết. Năm đó Kha tiên sinh đó là một đường giết qua như vậy, hiện tại Ninh Khuyết này lại có tư cách gì ngoại lệ?"

Sau năm mới, chưa được bao nhiêu ngày đã là tiết hoa đăng, ban đêm thành Trường An biến thành biển đèn, vô số dân chúng cả nhà du lịch, trẻ con cầm trong tay gậy đường líu ríu chạy loạn khắp nơi, các thiếu nữ xấu hổ lẫn cười dựa sát vào tình lang vụng trộm xoay tròng mắt, giữa phố dài phường thì không biết sẽ để lại bao nhiêu giày mũ bao nhiêu hầu bao.

So với bầu không khí náo nhiệt vui thích của dân gian, không khí trong hoàng cung tự nhiên tỏ ra trang nghiêm ngưng trọng hơn rất nhiều. Đêm đó bệ hạ và hoàng hậu nương nương mời quan to trong triều vào cung dùng tiệc, sau khi tiệc tàn bệ hạ tiếp tục cùng những văn thần kia thưởng tự phổ nhạc đấu rượu, hoàng hậu nương nương thì giữ lại vài phu nhân ngày thường thân cận nhất đi trong điện của mình tiếp tục nói chuyện.

*****

Vô luận tể tướng phu nhân hay đại học sĩ phu nhân, ở loại trường hợp này đều phải nói ngưng thần tĩnh khí mỉm cười nói có quy củ, nhưng lúc các nàng nhìn thấy Lý Ngư sau cái bàn kia của điện thủ, vẫn khó tránh khỏi lộ ra vẻ giật mình.

Đại Đường mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, mấy năm nay việc duy nhất làm triều đã có chút lo lắng đó là kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Ai cũng biết hoàng hậu nương nương muốn cho con mình ngày sau ngồi lên ghế rồng, mà Lý Ngư công chúa thì không chút do dự cho rằng em trai ruột của mình mới có tư cách trở thành hoàng đế ngày sau, giữa hai bên chưa từng có minh tranh nhưng ám đấu lại không thiếu, công chúa năm đó gả xa thảo nguyên, hoàng hậu cực ít bước vào ngự thư phòng nữa, đều có liên quan với việc này. Hôm nay lại có thể ở trường hợp này nhìn thấy bóng dáng công chúa điện hạ, chẳng lẽ nói hai vị này thực chuẩn bị giảng hòa?

Dưới tâm tình chấn động, các phu nhân liền chưa chú ý tới tiểu thị nữ im lặng ngồi ở bên cạnh Lý Ngư.

Lý Ngư căn bản không ngờ, chẳng qua hoàng hậu nương nương muốn gặp Tang Tang, chuyện này làm nàng rất cảnh giác, nay rất nhiều người đã rõ ràng Ninh Khuyết là người nhập thế của thư viện, tranh thủ sự ủng hộ của Ninh Khuyết ở trên trình độ rất lớn đã tương đương tranh thủ được thư viện ủng hộ, hoàng hậu gặp Tang Tang đến tột cùng là muốn làm gì?

Các vị phu nhân cùng thân cận của hoàng hậu nương nương ở đây trong lòng cũng tự có khuynh hướng, nhưng nghĩ vị trí lão gia nhà mình trong triều, luôn cẩn thận làm việc, đều tiến lên chào hỏi với Lý Ngự, chỉ có một vị phu nhân hờ hững bất động.

Vị phu nhân này là phu nhân của Văn Uyên các đại học sĩ Tằng Tĩnh.

Vị phu nhân này năm đó nàng là tiểu thiếp được sủng ái nhất Tằng Tĩnh phủ, vừa mới sinh hạ một con gái liền thảm bị vợ lớn hại chết, nếu không phải hoàng hậu nương nương ngẫu nhiên biết được việc này, giận dữ viết một phong thư đến phủ, dù là nàng chỉ sợ đã từ lâu lặng yên không một tiếng động chết đi, nào có vinh quang nhất phẩm mệnh phụ ngày nay?

Bởi vì đoạn lịch sử này, Tăng Tĩnh phu nhân vô cùng cảm kích đối với hoàng hậu nương nương, chỉ cần hoàng hậu nương nương cao hứng, đừng nói tiền đồ lão gia nhà mình, dù là tính mạng nàng cũng có thể không cần, cho nên lúc đám người tể tướng phu nhân cùng Lý Ngư mỉm cười chào, nàng chỉ hờ hững ngồi ở sau bàn, căn bản không có ý tứ tiến lên.

Nàng nhìn tiểu cô nương mặc đồ thị nữ kia bên cạnh Lý Ngư, khẽ nhíu mày thầm nghĩ, công chúa điện hạ nay càng thêm làm càng hoàng hậu nương nương đãi khách vậy mà cũng dám mang theo thị nữ ra màn.

Nhưng nhìn tiểu thị nữ kia mặt nhỏ má đen, nhìn đôi mắt lá liễu sáng ngời kia, Tăng Tĩnh phu nhân luôn cảm thấy tựa như từng thấy nàng ở nơi nào, trong lòng không có lý do không hiểu sinh ra cảm giác thương tiếc đau lòng.

Kế tiếp suốt một buổi tối, Tằng Tĩnh phu nhân đều đắm chìm ở loại cảm thụ không hiểu hoặc là hoang mang này.

Lúc hoàng hậu nương nương nói giỡn, nàng không như trước cười ra tiếng thứ nhất đến hơn nữa cười lớn tiếng nhất nữa, lúc tể tướng phu nhân nói tới chuyện thú vị trong thành Trường An, nàng cũng không ở bên phối hợp thêm mắm thêm muối nữa, mà là có chút quên hình dạng nhìn chằm chằm thị nữ đen nhỏ gầy kia bên cạnh công chúa Lý Ngư, càng nhìn càng xuất thần.

Nàng biểu hiện khác với ngày xưa tự nhiên khiến một số người chú ý, nhất là lúc các phu nhân chú ý tới nàng nhìn chằm chằm phía công chúa điện hạ, càng cảm thấy kỳ quái trong lòng, vị thượng thư phu nhân nào đó ngồi ở bên cạnh nàng nhẹ giọng nhắc nhở vài lần thấy nàng còn chưa tỉnh táo lại, nhịn không được nhẹ nhàng đụng nàng một cái.

Thượng thư phu nhân hạ giọng thân thiết hỏi: "Ngươi hôm nay đến tột cùng sao mất hồn mất vía như vậy?"

Tằng Tình phu nhân miễn cưỡng cười, chưa giải thích, bởi vì nàng quả thật không thể giải thích, chính nàng cũng không hiểu vì sao càng nhìn tiểu thị nữ kia càng cảm thấy thân thiết, trong lòng cảm giác đau tiếc càng lúc càng đậm.

Hoàng hậu nương nương tụ tập mọi người nói chuyện phiếm uống trà, lại có vị tiểu thị nữ rất không bắt mắt xen lẫn trong đó, hơn nữa còn là ngồi ở cạnh công chúa điện hạ, không khỏi dẫn tới rất nhiều nghi hoặc trong lòng các phu nhân, đợi sau khi chén trà đổi nước hai lần, rốt cuộc tể tướng phu nhân nhịn không được hỏi ra, hoàng hậu nương nương mỉm cười, giới thiệu đơn giản Tang Tang một chút.

Các phu nhân lúc này biết được, thì ra tiểu cô nương này là thị nữ bên người Ninh đại gia, tuy còn có rất nhiều nghi hoặc, lại cũng không tiện hỏi nữa, hơn nữa các nàng thân phận tôn quý, tuy nói không có khả năng đem tỳ nữ trong nhà đối đãi như heo chó, nhưng cũng thực sự là người của hai cái thế giới, chỉ xem ở trên phần hoàng hậu nương nương tùy ý hỏi vài câu Ninh Khuyết như thế nào.

Tăng Tĩnh phu nhân nhìn bạn bè cùng tiểu thị nữ đó nói chuyện, bản thân cũng nhịn không được bắt đầu dò hỏi, chỉ là nàng cũng không qua tâm vị Ninh đại gia trong truyền thuyết kia mỗi ngày có thể viết mấy bức phòng chính, hỏi là tuổi của Tang Tang.

Tang Tang rất không thích ứng không khí trong hoàng cung, nếu không phải trong cung có ý chỉ, hơn nữa Lý Ngư đáp ứng bồi nàng, nàng thà ở trong Lão Bút Trai nấu cháo húp, nhất là lúc trước ở dưới sự hầu hạ của các cung nữ ăn bữa cơm, càng thêm cảm thấy Ninh Khuyết lúc trước nói rất đúng hoàng cung căn bản không phải là nơi ăn cơm.

Lúc những phụ nhẫn tôn quý kia hỏi nàng, nàng càng thêm cảm thấy có chút vất vả cố hết sức. Thẳng đến nghe được có người hỏi tuổi mình, cảm thấy vấn đề này trái lại đơn giản, lập tức nghiêm túc trả lời: "Ta là năm Thiên Khải đầu tiên sinh ra."

Tằng Tĩnh phu nhân cúi đầu nhìn tay vươn ra khỏi cổ tay áo đếm ngón một lúc, tính rõ nàng năm nay ước chừng là sắp tròn mười lăm tuổi, hơi ngẩn ra sau đó sầu não nói: "Nếu hài tử kia của ta sống tới ngày nay, cũng đã lớn như người rồi."

Lúc này phu nhân trong điện đều cùng hoàng hậu nương nương thân cận, đương nhiên biết sự kiện ồn ào huyên náo người đàn bà đanh đá giết thiếp diệt con kia trong thành Trường An năm Thiên Khải đầu tiên, nghe lời này không khỏi đều hướng Tằng phu nhân ném tới ánh mắt an ủi.

Hoàng hậu nương nương ôn tồn an ủi nàng vài câu.

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn tiểu thị nữ sau bàn đối diện một cái, hơi khổ sở cười, thầm nghĩ mình đại khái là quá mức nhớ nhung con gái năm đó chết đi, hôm nay thấy tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ với nó vậy mà có chút thất thố, thật là không nên.

Trên đời có rất nhiều chuyện một khi động tâm động niệm, liền rất khó dùng phương thức khác đem nó lau đi. Chính như loại cảm giác thương tiếc không lý do của Tăng Tĩnh phu nhân đối với Tang Tang, nàng muốn thuyết phục bản thân chỉ là nhớ nhung con gái chết sớm, lại luôn là nhịn không được thường thường ngẩng đầu lên nhìn phía bàn trà đối diện, kinh ngạc nhìn Tang Tang.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-981)