Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 365

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 365: Mượn kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Tăng Tĩnh nhìn hắn cười lạnh thầm nghĩ, đừng tưởng rằng người là đệ tử thư viện tầng lầu hai, liền có thể lừa gạt lão phu mở miệng từ chối Tây Lăng thần điện thỉnh cầu.

Đêm dần khuya.

Tằng Tĩnh phu nhân mang theo Tang Tang từ nhà sau đi ra, trên mặt tràn đầy không nỡ.

Tằng Tĩnh đem thê tử kéo đến một bên thấp giọng nói vài câu, Tằng Tĩnh phu nhân che miệng hơi kinh ngạc, lúc nhìn Ninh Khuyết lần nữa, ánh mắt kia đã cùng trước đây có khác biệt thật lớn, yêu thương thích đến cực điểm.

"Nghĩ ngày sau tiên sinh ngài sẽ thường xuyên đến phủ, cho nên lúc trước sai người ở trong nhà sau dọn ra gian khách phòng."

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn Ninh Khuyết cười tủm tỉm nói: "Không bằng tối nay liền ở nơi này nghỉ ngơi đi."

Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy mình đi vào thế giới liêu trai, sinh ra xúc động chạy trối chết.

"Lát nữa còn có chuyện quan trọng đi làm."

Hắn đứng dậy, bảo Tang Tang tối nay cứ ở trong học sĩ phủ bởi cha mẹ nhiều chút, liền rời học sĩ phủ.

Hắn đi Xuân Phong đình hoành nhị phố.

Nhà của Triều Tiểu Thụ ở trên đường này.

Tề Tứ luôn chờ ở ngoài Triều trạch (nhà của họ Triều), thấy Ninh Khuyết rốt cuộc hiện thân, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Hắn liền đi vào trong nhà, dọc theo đường đi thấp giọng nói một chút tình huống mới nhất.

Đã là đêm khuya, nhưng đại sảnh Triều trạch vẫn là sáng đèn, mấy người trầm mặc ngồi ở trong phòng, không khí tỏ ra có chút áp lực, khi bọn hắn nhìn phía vị lão thái gia ngồi ở thủ vị kia, trên mặt sẽ luôn mang theo tươi cười ôn hòa, chỉ là vẻ tươi cười đó không khỏi tỏ ra miền cưỡng chút.

Tề Tứ mang theo Ninh Khuyết đi vào trong phòng. Mọi người đều đứng lên, ôm quyền hành lễ, tự giới thiệu.

"Thường Tam, Thường Tư Uy."

"Lưu Ngũ Lưu Tư."

"Phí Lục Phí Kinh Vĩ."

"Trần Thất".

Hôm nay những người này trong Triều trạch đều là đầu lĩnh Ngư Long bang năm đó, ở sau vụ án Xuân Phong đình, thân phận bọn họ hiện rõ, chỉ có thể rời khỏi Ngư Long bang trở lại trong triều đình, nay ở trong Kiêu Kỵ binh cùng Thị Vệ Xử đều có thân phận rất quan trọng, lúc này mọi người tụ tập ở Triều trạch, tự nhiên là vì chuyện kia.

Triều Tiểu Thu trước khi rời khỏi thành Trường An, chuyên môn mang theo xe của mình những huynh đệ này đi ngõ Lâm bốn mươi bảy một chuyến, để Ninh Khuyết gặp mặt, Ninh Khuyết biết thân phận những người này, nếu từ ám thị vệ bên kia tính lên, mọi người còn cần xem như đồng nghiệp, đối với bọn họ xuất hiện ở trong này cũng không kỳ quái.

Ánh mắt đám người Thường Tam nhìn Ninh Khuyết có chút phức tạp.

Triều Tiểu Thụ trước khi rời khỏi, từng mơ hồ có ý tứ đem Ngư Long bang cùng bọn họ phó thác cho Ninh Khuyết, chỉ là Ninh Khuyết chưa tiếp nhận, đối với việc này trong lòng bọn họ vẫn có chút hoang mang khó hiểu, không rõ Triều Tiểu Thụ vì sao tín nhiệm đối phương như thế, nhưng gần hai năm thời gian nhoáng lên một cái mà qua, nay Ninh Khuyết sớm trở thành danh nhân trong thành Trường An, bọn họ mới hiểu thì ra Triều nhị ca đã sớm nhìn ra kẻ này không tầm thường.

"Vị này là Triều lão thái gia." Tề Tứ giới thiệu nói.

Ninh Khuyết nhìn vị lão nhân gia kia tóc trắng xoá, mặt có nét lo lắng, không biết vì sao liền cảm thấy có chút tức giận, nhíu mày nói:

"Cha mẹ ở không xa, hắn thì lại khoái hoạt tự tại."

Triều lão thái gia thở dài một tiếng, nói hộ thay con mình: "Sớm muốn nó thi công danh, về sau muốn nó mưu quan chức, nó nửa đời người này thật không dễ dàng có cơ hội thoát khỏi những cái này, cứ để cho nó đi đi."

Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, không ngờ vị Triều lão thái gia này lại nghĩ thoáng như thế. Triều Tiểu Thụ ở trong hắc đạo thành Trường An làm hoàng đế nhiều năm, Triều lão thái gia xuất thân môn đệ thư hương, vậy mà chẳng quan tâm, nghĩ hắn cũng là người khôn khéo cực có chủ ý lại không giỏi ra chủ ý.

Nghĩ thông chuyện này, hắn cũng không cần tránh lão nhân gia nữa, nhìn mọi người bên cạnh nói: "Tên kiếm sư Nam Tấn kia đã thẩm vấn, Triều nhị ca hẳn là đã chiến một trận với Liễu Bạch."

Trong phòng nhất thời vang lên một trận kinh hô, trên mặt Thường Tư Uy tràn đầy vẻ sầu lo, bọn họ cùng Triều Tiểu Thụ đồng sinh cộng tử nhiều năm, đối với Triều Tiểu Thụ có được một loại lòng tin gần như ngu muội lại ngông cuồng, nhưng nghe người ra tay thật sự là Kiếm thánh Liễu Bạch, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy rung động vô cùng.

Kiếm thánh Liễu Bạch chính là đệ nhất cường giả thời nay, cho dù sau khi Triều Tiểu Thụ rời khỏi Trường An cảnh giới lại có tăng lên, lại nào là đối thủ của người này, chỉ là không biết kết quả trận chiến ấy đến tột cùng như thế nào.

Ninh Khuyết nói: "Liễu Diệc Thanh cũng không biết kết quả cụ thể trận chiến ấy, bội kiếm của Triều Tiểu Thụ bị đoạt, hắn khẳng định là bị thương nặng, chỉ là hiện tại không biết hắn ở nơi nào."

Tề Tứ gãi đầu, rất buồn rầu nói: "Lấy tính cách Triều nhị ca, chắc chắn không đến mức làm ra chuyện ngu xuẩn kiếm mất người mất, hiện tại chuyện cần xác nhận là, hắn hiện tại bị thương đến cùng nặng bao nhiêu, hắn là trốn ở nơi nào, lên trong sơn thôn hay là bị người Nam Tấn nhốt lại."

"Không ở Kiếm các."

Ninh Khuyết nhìn mọi người nói: "Liệu Diệc Thanh không dám nói dối ở trên chuyện này, bởi vì ở trước khi tìm được Triều Tiểu Thụ, thư viện sẽ luôn nhốt hắn, mặt khác thư viện đã đưa tin Kiểm các, hỏi Liễu Bạch."

Mọi người ở đây tuy nói ở trong hắc đạo thành Trường An từng có danh tiếng hiển hách, nay càng là nhân vật quan trọng ở trong triều đình, nhưng đối với thế giới người tu hành quả thật không có hiểu biết gì, cũng không biết nên bắt tay vào làm như thế nào, lúc này nghe Ninh Khuyết nói, biết thư viện vậy mà tự mình ra mặt, nhất thời cảm thấy an tâm chút.

Thường Tam bổ sung nói: "Bệ hạ cũng biết chuyện này, ngày mai sẽ chính thức viết thư cho Nam Tấn quốc chủ, hướng hắn đòi người, ta nghĩ người Nam Tấn hắn là phải suy nghĩ chút."

Trần Thất luôn trầm mặc đứng ở góc, ẩn thân ở phía sau mọi người, tựa như rất không quen để cho mình bị quá nhiều người nhìn thấy, đột nhiên hắn nói: "Ta cảm thấy chuyện này có vấn đề."

Mọi người nhìn phía hắn, bao gồm Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết lúc trước liền chú ý tới, mọi người khi tự giới thiệu thân phận, đều có thể báo ra tên bản thân, chỉ có Trần Thất này không, đồng thời hắn nhớ tới, cái hình dung kia trong giang hồ hắc đạo thành Trường An đối với mọi người Ngự Long bang, Thường Tam lạnh, Tề Tứ ác, Lưu Ngũ ngang, Phí Lục hung, Trần Thất âm.

Trần Thất đến tột cùng có bao nhiêu âm?

"Kiếm thánh Liễu Bạch sẽ ra tay với Triều nhị ca, có thể là bởi vì hắn thấy cái mình thích là thèm, có thể là hắn muốn đánh ép khí thế Đại Đường ta, có thể là bởi vì Triều nhị ca ăn một bao gạo trong Kiếm các."

Trần Thất giống như không cảm thụ được ánh mắt mọi người, cúi đầu từ tốn nói, tuy nội dung nói có chút buồn cười, nhưng thanh âm trúc trắc giống như con chuột trong bóng tối.

"Cái này cũng không quan trọng."

"Quan trọng là, Liễu Diệc Thanh vì sao sẽ đến khiêu chiến thư viện? Hắn vì sao muốn lấy kiếm của Triều nhị ca, vì sao muốn cho mọi người đều biết chuyện này?"

*****

"Ta không phải người tu hành, cũng không biết người tu hành bình thường đều suy nghĩ cái gì, nhưng ta nghĩ nếu người tu hành vẫn là người mà nói, vậy phương thức tự hỏi của bọn họ cùng chúng ta người thường này không khác nhau...

Ninh Khuyết gật gật đầu, nói: "Điểm ấy ta có thể chứng minh."

Trần Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có chút nhỏ lóe ra u quang: "Liễu Bạch là thế gian đệ nhất cường giả, cho nên hắn không có khả năng là tên ngu ngốc.

Phái em trai của mình đến đánh mặt thư viện, có thể làm, cho dù thua, thông qua tay thư viện rèn luyện tu vi đệ đệ của mình, cũng được, vì đệ tử hai năm trước ở Xuân Phong đình chết bởi tay hai người các ngươi, muốn thu thập Triều nhị ca cùng người, cũng được, nhưng cầm kiếm của Triều nhị ca, cho người nghĩ lầm Triều nhị ca đã chết, do đó để cho em trai của mình biến thành một người mù, ta nghĩ hắn sẽ không cho rằng làm như vậy có thể làm."

Ninh Khuyết trầm mặc, nhớ lại trận chiến đó ở cửa hồng thư viện, xác nhận Trần Thất nói có đạo lý, nếu lúc ấy không phải thấy trong tay Liễu Diệc Thanh cầm kiếm của Triều Tiểu Thụ, mình tuyệt đối sẽ không lựa chọn ra tay cường hãn như vậy, đem đệ đệ của kiếm thánh Liễu Bạch chỉnh đốn thành mù, đối với hắn lại không có lợi.

"Nếu ta là Liễu Bạch, ta thắng Triều nhị ca đã vào Trí Mệnh trước, sau đó để cho đệ đệ của mình đánh bại Ninh Khuyết, đã là đủ bù lại chuyện Xuân Phong đình, ta không có gì cần thiết cùng thư viện và Đại Đường kết tử cừu."

Trần Thất tiếp tục nhẹ giọng nói: "Căn cứ tình báo của Thị Vệ Xử, sau khi người tiến vào thư viện tầng lầu hai, thanh danh của ngươi nhất thời truyền khắp toàn bộ giới tu hành, chúng ta tuy không phải người tu hành, nhưng đều biết tên người đã lên thiên thư, hơn nữa vụ án Xuân Phong đình cũng bị truyền ra rất nhiều chi tiết."

Tin tức tất nhiên tốc độ truyền bá tuyệt đối không nhanh như vậy, khi đó còn có người ở sau lưng trợ giúp, muốn Nam Tấn Kiếm các đem lực chú ý đặt ở trên người Triều nhị ca cùng người, như vậy ta tin tưởng sau lưng hai sự việc này cũng có người đang giở trò, Liễu Diệc Thanh sẽ cầm kiếm của Triều nhị ca, đó là một trong những trò."

Trần Thất bình tĩnh nhìn mọi người ở đây, nói: "Có năng lực có đảm lượng gây xích mích quan hệ giữa Đại Đường thư viện cùng Nam Tấn Kiếm các, hơn nữa còn có tư cách từ trong chuyện này giành chỗ tốt, nhìn khắp toàn bộ thế giới cũng chỉ có một nơi cần làm như vậy, đó chính là Tây Lăng thần điện."

Ngoài đô thành Nam Tấn.

Bên rừng có cổ các hai màu đen trắng, là Kiếm các.

Kiến trúc Kiếm các đi hướng trong vách núi, là một cái hang lớn thanh u, định nối thẳng đỉnh núi, có thiện bắc, sái lạc, đáy động có một cái đầm biếc, một gian nhà cỏ, giống như một cái tiểu thiên địa đơn độc.

Liễu Bạch ngồi ở trong tiểu thiên địa của mình, nhìn con cá mù trong đầm biếc phun ra bọt nước tinh mịn, chậm rãi đưa tay đem mái tóc dài đầu vai hất tới phía sau, lạnh nhạt hỏi: "Ai có thể cho ta một lời giải thích?

Tin tức Liễu Diệc Thanh ở thư viện thảm bại, hai mắt đã mù đã truyền về Nam Tấn, theo tin tức này đến Nam Tấn còn có hai phong thư đến từ Đại Đường.

Một phong thư trong đó là thư từ chính tay Đại Đường hoàng đế bệ hạ, hiện tại đang ở trong tẩm cung của Nam Tấn quốc chủ, khiến quốc chủ phẫn nộ đến cực điểm, cũng bất đắc dĩ đến cực điểm.

Một phong thư khác do vị lão phụ nào đó của thư viện viết, hiện tại đang im lặng đặt ở bên chân tiểu Bạch, niêm phong đã cắt, đại khái hắn đã xem.

Bên cạnh đầm biếc, quỳ mười mấy gã đệ tử quan trọng đời hai của Kiếm các, nghe sư tôn hỏi, bọn họ trầm mặc cúi đầu, căn bản không biết nên trả lời như thế nào.

Liễu Diệc Thanh ở trong chính diện khiêu chiến thảm bại, cái này có

Liễu Bạch nhìn đầm biếc trước người, mặt không chút thay đổi nói: "Em trai ruột của ta, lại biến thành một người mù. Chuyện này đến tột cùng ai có thể cho ta một cái giải thích..."

Có đệ tử Kiếm các bộ phẫn nói: "Thư viện xuống tay quá ác, chúng ta nhất định phải..."

"Nhất định phải cái gì? Báo thù? Vì sao phải báo thù?"

Liễu Bạch vẻ mặt lạnh lùng nói: "Kiếm đạo ở tinh thần khí phách chỉ xông lên phía trước, ta đã muốn nó đi đánh bại Ninh Khuyết, giết Ninh Khuyết, như vậy nó bị Ninh Khuyết đánh bại giết chết, đều là việc đương nhiên. Huống chi ta bảo nó đi thư viện, vốn chính là muốn cho nó cầu bại, có thể ma tẩy (rèn giũa thanh tẩy) kiếm tâm."

Các đệ tử kinh ngạc không biết nói gì, lúc này mới rõ thì ra sư tôn đã sớm dự đoán được Liễu Diệc Thanh sẽ thua.

Liễu Bạch nhìn thoáng qua lá thư kia bên người, thanh âm dần lạnh đi nói: "Ta chỉ là không rõ, ta bảo Diệc Thanh đi tẩy kiếm của mình, vì sao nó lại mang theo kiếm của Triều Tiểu Thụ đi?".

Trên người Kiếm Thánh Liễu Bạch tất cả đều là kiếm, vô luận mái đóc đen rối tung, dây lưng bên hông, tay áo hơi buông ra, ánh mắt bóng lưng cùng với thanh âm hắn.

Khi thanh âm hắn dần lạnh, các đệ tử Kiếm các bên đầm giống như nhìn thấy một thanh thần kiếm đang chậm rãi từ trong vạn cổ hàn băng rút ra, hai mắt bị kiếm ý sắc bén xâm nhập, nhất thời bắt đầu đau đớn rơi lệ.

Các đệ tử hoảng sợ vạn phần, phủ phục dưới đất, run rẩy không dám nhiều lời.

Liễu Bạch chậm rãi xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn các đệ tử bên đầm, nói: "Đệ đệ đó của ta trừ kiếm đạo, trước phương diện khác khá ngu ngốc, chính bởi vì hắn ngu ngốc, cho nên nó ngu ngốc đến dùng phương pháp dùng kiếm của Triều Tiểu Thụ đi chọc giận Ninh Khuyết cũng không nghĩ được, như vậy là ai giúp hắn nghĩ ra?"

Trong hang hậu nhai của Kiếm các một mảng tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu thời gian, trong hàng đệ tử phủ phục ở bên đầm có một người chậm rãi đứng thẳng dậy, sau đó hắn đứng lên hướng trước bờ đầm đi hai bước, vái dài hành lễ, lại chưa nói chuyện.

Liễu Bạch nhìn đệ tử này, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tài Quyết Ti thì nhất định tốt hơn Kiếm các?"

Bên đầm biếc nhỏ cá mù vẫn đang nhả bọt nước.

Có vàng bên đầm vẫn vàng thê lương vô lực Giống như đồng bạn trên gian nhà cỏ kia.

Nghe được Liễu Bạch hỏi, tên đệ tử Kiếm các đi đến bên đầm kia thân thể chấn động kịch liệt, hắn đã quyết định thản nhiên thừa nhận tất cả, lại chưa ngờ tới, thì ra sự tôn đã sớm biết thân phận chân thật của mình.

Liễu Bạch nói: "Ta nuôi ngươi bảy năm, dạy ngươi bảy năm, cho dù là một thanh kiếm lạnh như băng cũng có thể làm nóng, lại không ngờ người của Tài Quyết Ti, trời sinh đã là đóng băng."

Tên đệ tử Kiếm các kia trầm mặc thời gian rất lâu, vái dài chấm đất hành lễ lần nữa, thành khẩn tạ lỗi nói:

"Xin lỗi, tôi không ngờ cuối cùng sẽ là kết quả như vậy."

Liễu Bạch mặt không biểu cảm nói: "Tài Quyết Ti muốn mượn kiếm của Kiếm các ta giết người, trước đó nên nói với ta một tiếng, không hỏi mà lấy vậy không phải mượn, mà là trộm."

Tên đệ tử Kiếm các kia cảm khái nói: "Chức ti sở tiến, ta cũng không muốn như vậy."

"Ta biết ngươi không nghĩ như vậy. Liễu Bạch rất chán nản lập lại một câu.

*****

Tên đệ tử Kiếm các kia chậm rãi đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Liễu Bạch đối diện đầm biếc, có thể thừa nhận kiếm ý lạnh lẽo trên người Liễu Bạch phát ra, cho thấy tu vi cảnh giới chân thật của hắn so với bình thường mạnh hơn rất nhiều.

Đương nhiên cho dù tu vi cảnh giới của hắn so với hiện tại cao hơn mấy tầng cấp nữa, vẫn không có khả năng là đối thủ của Liễu Bạch, chỉ là trên mặt hắn không nhìn thấy bất cứ sự sợ hãi nào.

Kiếm Thánh Liễu Bạch là thế gian đệ nhất cường giả, làm vô số người tu hành kính sợ e ngại, nhưng hắn là chấp sự Tây Lăng thần điện, hắn chấp hành mệnh lệnh đến từ Đào sơn tòa đạo điện màu đen kia.

Dùng lời của Liễu Bạch, hắn chỉ bằng vào quyền hạn mình quản lý Kiếm các, đem thanh kiếm kia của Triều Tiểu Thụ mượn ra, sau đó lại mượn Liễu Diệc Thanh sắp đi xa thành Trường An, đồng thời nói mấy câu với hắn.

Không hỏi mà lấy quả thật không phải mượn, là trộm.

Nhưng đã là Tây Lăng thần điện muốn mượn kiếm giết người, như vậy mượn đó là mượn.

Cho dù trong mắt người đời là trộm, vẫn như cũ là mượn.

Liễu Bạch chung quy là Tây Lăng khách khanh, phải phụng lệnh Hạo Thiên mà làm việc, lại có thể làm gì mình?

"Mặc kệ Long Khánh hoàng tử chết hay là không chết... Nhưng nghĩ hẳn hắn đã bị hủy."

Liễu Bạch nhìn hắn nói.

Tên đệ tử kia kính cẩn đáp: "Đúng vậy."

Liễu Bạch lại nói: "Nghe nói Diệp Hồng Ngư sau khi từ hoang nguyên trở về cũng phế rồi."

Tên đệ tử kia bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Liễu Bạch cười to nói: "Ngươi về Đào sơn sẽ tiếp nhận chức vụ đại ti tọa?"

Tên đệ tử kia cũng cười lên, dùng trầm mặc tỏ vẻ thừa nhận.

Liễu Bạch cười càng thêm vui vẻ, nói: "Vậy chẳng phải là ngày sau ngươi có thể trở thành Tài Quyết đại thần quan."

Tên đệ tử kia mỉm cười.

Tươi cười trên mặt Liễu Bạch chợt thu lại, nhìn gã đệ tử này mặt không chút thay đổi nói: "Tuy nói đệ tử Kiếm các ta có thể thần tọa kế nhiệm, cũng là quang vinh của ta kẻ làm sư phụ này, chỉ là ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc, ngươi nếu thực thành Tài Quyết đại thần quan ta muốn giết ngươi liền có chút không thuận tiện..."

Thân thể gã đệ tử kia đột nhiên cứng ngắc, nhìn đối diện đầm.

"Ngươi đã chưa phải Tài Quyết đại thần quan, như vậy trộm đồ, chung quy phải trả giá một chút."

Vẻ mặt gã đệ tử kia đột nhiên lạnh đi, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện trong miệng mình có thêm một tia ngọt, giữa lưỡi có thêm một đoạn vật trơn mềm, sau đó hắn phát hiện đó là đầu lưỡi của mình.

Ngay sau đó đầu hắn từ cần cổ đứt ra, rơi xuống ở trên mặt đầm, lăn lộn nhanh như chớp, lăn vào đầm biếc, một lát sau trong nước đầm có thêm vài dải máu.

Cá mù cảm giác hương vị thức ăn, càng thêm vui vẻ bắt đầu phun bọt nước.

Các đệ tử Kiếm các luôn trầm mặc quỳ gối bên đầm đi lên, bắt đầu thu dọn cái xác chết không đầu kìa, bọn họ chú ý tới lỗ chỗ cổ thi thể trơn nhẵn không có máu, mặt cắt giống như bị một tầng lá mỏng trong suốt bao trùm, có thể rõ ràng nhìn thấy khí quản thực quản cốt nhục, cảm thấy có chút ghê tởm.

Giết chết một nhân vật quan trọng của thần điện Tài Quyết Ti, đối với Liễu Bạch mà nói, tùy ý tầm thường tựa như giết chết một con chuột, biểu cảm trên mặt hắn căn bản không có bất cứ biến hóa gì, chỉ là lúc ánh mắt rơi ở bên cạnh trên phong thư thư viện gởi kia, lông mày dần dần nhíu lại.

Tìm được Triều Tiểu Thu, đem hắn an an toàn toàn đưa về thành Trường An, đem đệ đệ của ta đổi trở về."

Các đệ tử Kiếm các liếc nhau một cái, nhận lệnh mà đi.

Lúc này một gã nam tử trung niên từ ngoài các đi đến, hắn nhìn trong đầm biếc chìm nổi sóng máu bọt nước, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi đến phía sau Liễu Bạch kính cẩn hỏi: "Sư huynh, vấn đề giải quyết rồi?"

Liễu Bạch nói: "Nếu giết người có thể giải quyết vấn đề, vậy thế giới trong mắt ta sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều."

Tên nam tử trung niên kia cay đắng nói: "Nghe nói Tài Quyết đại thần quan rất coi trọng đối với hắn, lần này thực chuẩn bị để hắn về Đào sơn tiếp nhận vị trí của Diệp Hồng Ngư, sư huynh chặt một bàn tay của hắn cũng không sao, tội gì cứ phải giết hắn.

Liễu Bạch trầm mặc một lát, sau đó nói: "Lấy bút giấy lại đây."

Ánh mặt trời từ cửa hang đỉnh núi trải xuống, ngưng tụ thành một chùm bao phủ đầm biếc, cùng với nhà cỏ và người bên đầm.

Liễu Bạch ngồi ở bên đầm, ngồi ở dưới ánh mặt trời, yên lặng nghĩ thời gian rất lâu, mới cầm lên bút cùng giấy bên người, ở trên trang giấy ngả vàng thong thả mà nhìn như tùy ý viết lung tung.

Hắn không phải đang viết chữ, mà là đang vẽ tranh.

Ngọn bút mềm mại đi ở trên trang giấy không thể trải phẳng, đường nét vặn vẹo thắt, thỉnh thoảng run rẩy, vài nét bút đơn giản gian nan cấu thành một vật trống trải hẹp dài, lại nhìn không ra là cái gì.

Cái này khó chỉ ra ưu khuyết, thoạt nhìn như là tác phẩm đứa bé mù làm ra, dưới ánh nước làm nổi bật, gò má tỏ ra có chút hơi trắng tiều tụy.

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua bức họa đó, bỗng nhiên thân thể cứng ngắc hẳn đi.

"Ngươi nhìn ra được ta vẽ là cái gì?"

Liễu Bạch hỏi.

Nam tử trung niên sau khi trầm mặc một lát, thanh âm hơi chua chát nói: "Sư huynh vẽ là một thanh kiếm."

Liễu Bạch hài lòng nói: "Có thể nhìn ra đây là một thanh kiếm, cảnh giới của sư đệ người xem ra có điều tăng lên."

Nam tử trung niên cố gắng đè nén chấn động trong lòng, hỏi: "Thanh kiếm này của sư huynh cho ai?"

Liễu Bạch bình tĩnh nói: "Gửi đến Tây Lăng, gửi cho Diệp Hồng Ngư."

Nam tử trung niên không thể khống chế cảm xúc nữa, hai đầu gối quỳ rạp xuống phía sau Liễu Bạch, run giọng nói: "Sư huynh ngươi vì sao phải làm như vậy! Vì sao phải gửi cho đạo si?"

Liễu Bạch đoan trang thanh kiếm giấy trong tay, nói: "Bởi vì sau khi Quang Minh thần tọa chết ở thành Trường An, cả tòa Đào sơn này, cũng chỉ có nữ nhân này còn khiến ta có vài phần thưởng thức."

"Nhưng... Nhưng giữa Kiếm các cùng Tài Quyết Ti đã quyết liệt."

Nam tử trung niên lo âu bất an run giọng nói: "Nếu Diệp Hồng Ngư thực hiểu kiếm ý của sư huynh ngài, ngày sau trưởng thành lên, chẳng phải là sẽ thành đại địch của Kiếm các?"

Liễu Bạch nói: "Cho dù không có thanh kiếm này của ta, đạo si vẫn có thể lần nữa đi qua bậc cửa kia, ta chỉ là hy vọng cô ta có thể nhanh hơn một chút."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời đỉnh núi rải xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Tài Quyết lão nhân mượn thanh kiếm cho Diệc Thanh, ta liền mượn thanh kiếm cho Diệp Hồng Ngư."

Mượn kiếm, tự nhiên vì là giết người.

Tây Lăng Đào sơn, gian nhà đá hẻo lánh nào đó.

"Ti tọa đại nhân, ty chức chỉ là người truyền lời, còn xin ngàn vạn không lấy làm phiền lòng."

Trần Bát Xích nhìn Diệp Hồng Ngư trước người, ánh mắt bị bộ đạo bào màu xanh có chút rộng thùng thình kia trên người nàng lóe lóe, sau đó lại rơi xuống trên dung nhan xinh đẹp mà thanh mị của nàng.

Hắn từng là thống lĩnh thần điện kỵ binh, tuy bởi vì chuyện đệ tử Mặc Trị Uyên gặp mã tặc, bị Ninh Khuyết cứng rắn buộc tiếp nhận giáo luật trừng phạt, bị đánh roi gai, lại bị đoạt tất cả chức vụ, nhưng thực lực Động Huyền thượng cảnh của hắn vẫn còn, cho nên ở trong Tài Quyết Ti vẫn cực có địa vị.

*****

Trước kia thủ trưởng hắn lệ thuộc trực tiếp là Long Khánh hoàng tử, người thật sự kính sợ nhất, lại là Diệp Hồng Ngư trước mặt, cho dù nay Diệp Hồng Ngự rơi rụng như thế, đối mặt nàng, hắn vẫn cảm thấy có chút khó thở, rất tự nhiên sử dụng xưng hô trước đây, ngôn ngữ cực kỳ cẩn thận.

Nhưng dù sao sự việc đang phát sinh biến hóa, mọi người trong thần điện đều biết, Tài Quyết đại thần quan đã tạm dừng chức vụ ti tọa của Diệp Hồng Ngư, để cho nàng thanh tu phản lộng.

Có lẽ là bị chuyện này ảnh hưởng, ánh mắt Trần Bát Xích trở nên làm càn hơn một chút so với trước kia, thừa dịp thời khắc Diệp Hồng Ngư bình tĩnh nhìn chăm chú ngoài phòng, ở gò má xinh đẹp cùng trên người nàng qua lại đảo quanh.

Diệp Hồng Ngư, Mạc Sơn Sơn cùng Lục Thần Già sở dĩ được xưng là thiên hạ tam si, trừ cảnh giới tu hành cường đại, nguyên nhân quan trọng nhất đó là bởi vì các nàng đều rất mỹ lệ.

Diệp Hồng Ngư vẫn rất đẹp, dáng người nàng luôn rất tốt, rất mê người.

Hiện tại thân thể nàng kiều đạn mê người, bị bao phủ ở dưới đạo bào màu xanh rộng thùng thình, nhưng Trần Bát Xích năm đó từng thấy quá nhiều hình ảnh nàng mặc váy ngắn màu đỏ, lúc này ánh mắt có thể đạt tới, bộ đạo bào màu xanh rộng thùng thình kia giống như biến mất, lộ ra cặp đùi thẳng trơn tuột kia.

Thiếu nữ vẫn xinh đẹp động lòng người, hơn nữa bởi vì tình cảnh ảm đạm của nàng hiện tại, phần khiếp nhược kia khiến xinh đẹp càng tăng thêm vài phần khí tức chân thật, khiến có những người sinh ra dũng khí có gan chiếm hữu phần xinh đẹp này.

Ánh mắt Trần Bát Xích có chút tiết uế, nhưng trong lòng hắn không dám tiết uế, bởi vì hắn không có loại dũng khí này, cùng hồi ức uy nghiệm của đạo si ở trong lòng hắn không quan hệ, chỉ cùng chuyện hắn hôm nay nhắc tới có liên quan.

"La Khắc Địch đại nhân là thần vệ thống lĩnh, lại là thân tín của chưởng giáo đại nhân, ti tọa đại nhân ngài hắn là rất rõ tu vi cảnh giới

của hắn, nếu hắn muốn gia nhập đến trong tranh đoạt Tài Quyết thần tọa, phần thắng rất lớn."

Nhìn Diệp Hồng Ngự xoay người lại, Trần Bát Xích kính cẩn cúi người, nói: "Nếu ti tọa đại nhân cảm thấy việc này có thể làm, thống lĩnh đại nhân sẽ đích thân hướng ngại cho thấy tình ý cùng quyết tâm của hắn, đại nhân còn nói chỉ cần ngài đồng ý, hắn liền lập tức đi trước mặt chưởng giáo đại nhân cầu hôn."

Diệp Hồng Ngư nhìn cấp dưới ngày xưa trước người, nhìn như kính cẩn này, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó bình tĩnh nói: "Cho ta chút thời gian cân nhắc một chút."

Trần Bát Xích liên thanh nói: "Đương nhiên, đương nhiên."

Diệp Hồng Ngư chậm rãi đóng cửa nhà đá, sau đó ngồi trở lại trên giường đá bị âm u bao phủ.

Đường đường thần vệ thống lĩnh tới cầu thân trước, đối với một nữ tử đạo môn đã sắp hai bàn tay trắng, chỉ còn lại có dung nhan cùng thân thể mà nói, không chỉ là đương nhiên, càng là kinh hỉ chứ?

Vẻ mặt nàng bình tĩnh như trước, nhưng thân thể dưới đạo bào màu xanh rộng thùng thình lại không áp lực được bắt đầu run rẩy, giường đá phát ra tiếng kẽo kẹt, tựa như tùy thời có thể sụp đổ.

Ở hoang nguyên trong Ma Tông sơn môn, Liên Sinh không chỉ làm bẩn máu thịt nàng, càng đã làm bẩn tâm cảnh nàng, khiến đạo tâm nàng vốn thanh minh vô song bởi vì chuyện nào đó năm xưa mà bịt kín bụi bặm, lại bởi vì nàng Tri Mệnh cảnh vốn là không vững, một khi mạnh mẽ giảm cảnh giới, vậy mà không nhìn thấy khả năng khôi phục nữa.

Nếu là người tu hành bình thường, gặp suy sụp bực này, nghĩ hắn sẽ tuyệt vọng từ bỏ ở đây.

Nhưng nàng không phải người tu hành bình thường, nàng là đạo si xem đạo như si.

Nàng rất rõ toàn bộ suy sụp đều là Hạo Thiên khảo nghiệm, chỉ cần đạo tâm mình đủ kiên định cường đại, liền có thể đem toàn bộ cái này biển thành phong cảnh mỹ lệ nhất bên đường tu hành dài dằng dặc.

Ở trên hoang nguyên, nàng từng thấy Khối Lũy trận ngàn năm trước vị Quang Minh thần tọa kia bày ra, nàng từng thấy Kha tiên sinh hạo nhiên kiếm chém rách thiên địa, những phong cảnh đó đều đang trầm mặc chờ nàng xem xét, sau đó hấp thu. Nhưng người khác trong Tây Lặng thần điện không biết.

Tài Quyết đại thần quan không biết.

Không biết kết quả liền là, nay Tây Lăng thần điện, không chỉ cho nàng lạnh lùng trào phúng khinh bỉ nhục nhã, thậm chí muốn đem thời gian nàng hiện tại cần nhất cũng cướp đoạt.

Diệp Hồng Ngư cần thời gian, cần thời gian đến nhìn thấu những phong cảnh này, đến nhìn thấu tờ giấy che ở trước mắt.

Cho nên nàng có thể bình tĩnh không nhìn những ánh mắt biểu cảm phức tạp đó, những nghị luận từng chữ tru tâm đó, nàng có thể tỏ ra nhát gan, thậm chí ti tiện, nàng có thể quỳ gối trước thần tọa, kính cẩn giống như phế vật không có hy vọng.

Nhưng cục diện hiện tại nàng gặp phải, lại bỗng nhiên trở nên gian nan hẳn lên.

Tuy thần vệ thống lĩnh La Khắc Địch là cao thủ khó được của thần điện, là cấp dưới chưởng giáo tín nhiệm nhất, nhưng Diệp Hồng Ngư căn bản sẽ không cân nhắc gả cho hắn.

Không phải bởi vì tuổi của hắn, không phải bởi vì tướng mạo hắn, thậm chí không phải bởi vì nàng không có cảm tình đối với hắn, bởi vì tu đạo, nàng có thể không có bất cứ cảm tình gì.

Mà là bởi vì... Hắn muốn nàng gả cho hắn.

Hắn muốn nàng gả cho hắn, không phải hắn cầu nàng gả cho hắn, không phải hắn xin nàng gả cho hắn.

Đây là nhục nhã nàng không thể tiếp nhận.

Diệp Hồng Ngư trầm mặc ngồi ở trên giường đá, hai tay nắm chặt đạo bào màu xanh, đốt ngón tay có chút tái nhợt.

"Chẳng lẽ thật phải về trong quan?"

"Trần Bì Bì người tên mập chết tiệt này, ngươi ngu ngốc này lúc còn nhỏ ta chỉ là dọa ngươi hai câu, ngươi vì sao đã phải chạy trốn? Ngươi vì sao bây giờ còn không trở về trong quan?"

"Ngươi không về quan, ca ca sẽ không tha thứ ta, vậy ta về quan như thế nào?"

Không biết là vì nhớ tới Trần Bì Bì gia hỏa đáng giận kia, hay là bởi vì huynh trưởng của mình Diệp Hồng Ngư trong mấy ngày nay đối với vô tận nhục nhã vẫn có thể bình tĩnh tự giữ, lúc này lại không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, yên lặng cúi đầu, trên khuôn mặt tất cả là ủy khuất khổ sở cùng khiếp nhược.

Lúc này nàng không là đạo si cũng không phải người thất bại nữa, chỉ là một thiếu nữ rất bình thường.

Thiếu nữ bình thường lúc bị người ta ép cưới, tự nhiên là dễ dàng phẫn nộ, cho nên Diệp Hồng Ngư lúc này trở nên phi thường phẫn nộ. Ánh mắt nàng rét lạnh nhìn của nhà đá đóng chặt, thầm nghĩ mình nên đem Trần Bát Xích giết chết, đem La Khắc Địch giết chết, đem toàn bộ người dám dùng ánh mắt kiểu đó nhìn mình giết chết hết.

Nhưng phẫn nộ trong đôi mắt dần dần hóa thành ngơ ngẩn cùng tự giễu, bởi vì hiện tại nàng đã không còn thời gian, nàng không thể về quan, như vậy nàng tựa như chỉ có thể phẫn nộ mà bất lực như vậy ngồi bên giường đá.

Ngay tại lúc này có người đi tới ngoài nhà đá.

"Đại nhân, có ngài một phong thư."

Người nọ ngoài nhà đá chưa xưng hô nàng là ti tọa chưa có ý cung kính, nhưng một câu đơn giản như vậy, lại biểu lộ đủ tôn kính, đây là tôn kính chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được.

*****

Diệp Hồng Ngự khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Ở trong thần điện, nàng đã thật lâu chưa được người ta tôn kính như thế.

Cửa nhà đá mở ra, nàng nhận ra người nọ là một gã chấp sự rất bình thường của Tài Quyết Ti.

Tên chấp sự kia cung kính hai tay đưa qua một phong thư, sau đó cái gì cũng chưa nói, xoay người rời khỏi nhà đá.

Cửa nhà đá một lần nữa đóng lại, u ám sống lại.

Diệp Hồng Ngư đi trở về bên giường đá ngồi xuống, lẳng lặng nhìn lá thư này trong tay, thời gian rất lâu cũng chưa lên tiếng.

Phong thư là giấy dai bình thường, không có bất cứ chỗ nào đặc thù, trên bìa thư không có vết chữ. Nàng từng là Tài Quyết Ti đại ti tọa, tuy không quản lý cụ thể công việc trong ti thể nào, nhưng giống như có đôi tuệ nhãn có thể hiểu tất cả chi tiết trên đời, sau đó từ trong đó phát hiện manh mối.

Giấy dai nhìn như bình thường, giấy nhứ ước nhị chỉ, chính là công nghệ thông thường nhất của xưởng giấy Khai Châu.

Như vậy phong thư này đến từ Nam Tấn.

Diệp Hồng Ngự xác nhận mình không biết người nào ở Nam Tấn, cho nên nàng không biết người viết thư là ai.

Nàng xé phong thư, rút ra giấy viết thư bên trong, chậm rãi mở ra, giấy viết thư là giấy bản ngả vàng.

Trên giấy bản vẽ một cái đồ án.

Người vẽ rõ ràng không giỏi màu vẽ, đường cong xoay lệch run rẩy, khó coi đến cực điểm, cũng vụng về đến cực điểm, căn bản không thể nhìn rõ hắn sẽ là cái gì.

Diệp Hồng Ngư nhìn đồ án hẹp dài kia trên giấy viết thư ngả vàng, ngón tay cầm hai góc giấy viết thư hơi run rẩy lên, trầm mặc thời gian rất lâu cũng chưa lên tiếng.

Nàng xem hiểu giấy viết thư về là cái gì.

Đó là một thanh kiếm.

Kiếm của Kiếm thánh Liễu Bạch.

Việt quốc ở nam Nam Tấn, đông Đại Hà, sát Nam Hải tương đối yên tĩnh, cho nên Đạm cảng so với Tống quốc bên kia tỏ ra phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều.

Một thanh niên thân áo vải, từ trên một con thuyền đi ra, duỗi cái lưng mỏi đối với ánh sáng mặt trời, sau đó nheo nheo mắt, ý bảo cấp dưới đi hoàn thành công việc phía sau.

Thanh niên này dung nhan dị thường tuấn mỹ, vết thương thê lương kia bên gò má cũng không thể khiến khuôn mặt này hiển lộ ra ý tứ dũ tợn, ngược lại làm hắn có thêm vài phần bình tĩnh.

Hắn nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời hồng dung mới lên, cảm thụ được gió biển hơi ẩm ướt vô ở trên mặt, bỗng nhiên sinh ra thỏa mãn trước đó chưa từng có, thấp giọng nói: "Cứ như vậy sống hết một đời, tựa như cũng không tệ."

Các thủ hạ của thanh niên cùng lái buôn cá và lái buôn muối kịch liệt tranh luận giá, nhưng việc này tựa như không quan hệ với hắn, hắn chỉ là trầm mặc nhìn vầng mặt trời kia.

Mọi người Đạm cảng chỉ biết vị thanh niên này là Liễu đại thương nhân đến từ phương Bắc, làm là buôn bán cá, căn bản không có ai biết, ở bên cạnh buôn cá, thanh niên này từng có được cuộc đời sặc sỡ loá mắt như thế nào, trên thế gian có được tiếng tăm lớn như thế nào.

Người thanh niên từng là hoàng tử Yến quốc, là cường giả trẻ tuổi vẻ vang nhất của Tây Lăng thần điện, là mĩ thần tử huy hoàng từng ở trên bậc của Trị Mệnh cùng qua mấy cành hoa đào.

Nhưng nay, hắn là một gã thương nhân bán cá. Cho dù hắn bị một mũi tên của Ninh Khuyết bắn thủng ngực bụng, phế đi một thân cảnh giới tu vi, cho dù hắn đắm mình, ở trong ngôi miếu đổ nát cùng ăn mày tranh thức ăn, nhưng hắn dù sao từng là Long Khánh hoàng tử.

Không có tu vị cảnh giới, còn có nắm đấm, nắm đấm nếu không thể chống lại mưa gió thế gian, hắn còn có trí tuệ, mấu chốt nhất là, hắn đã chưa chết, như vậy hắn liền phải sống tốt một chút.

Hắn uể oải không chịu nổi, dùng nửa tháng thời gian, thống nhất Cái Bang ngoài nội thành kinh thành Yến quốc, thành bang chủ. Sau đó hắn mang đi một bộ phận tài phú cùng một số thủ hạ trung thành theo hắn trong bang, đi hướng Tổng quốc, mở một quán rượu, chỉ dùng thời gian rất ngắn, đã đánh sập toàn bộ đồng nghiệp trên đường.

Sau đó nữa hắn đem những quán rượu trà lâu nhà ăn đó bán cho quan viên nào đó của Tống quốc, lấy một ngàn lượng bạc bắt đầu buôn bán làm ăn.

Từ Việt quốc thu mua ruột cá, lại buôn bán đến Nam Tấn hoặc là Yến quốc, làm ăn rất tốt.

Long Khánh có đôi khi cũng không khỏi sinh ra một ít thổn thức, mình tựa như làm cái gì cũng có thể làm rất tốt.

Chỉ dùng thời gian ngắn như vậy, hắn đã trở thành một gã đại thương nhân, còn có cái gì chưa đủ?

Nhưng nhìn trong sọt trúc những con cá muối đặt sẵn kia, hắn lại không khỏi suy nghĩ, cho dù mình trở thành đại thương nhân có tiền nhất trên đời, nhưng cùng những con cá muối kia trong sọt lại có cái gì khác nhau?

Đối với biển cả phát cảm khái là chuyện rất thông thường, người đối với cá muối phát cảm khái lại rất ít, chẳng qua nghĩ chuyện một năm trước phát sinh ở trên người mình, mặc dù đối với một sọt cá muối, Long Khánh cũng nhịn không được thổn thức hẳn lên.

Nhưng hắn rất rõ, đối với mình hiện tại mà nói, bất cứ cảm xúc nào cùng loại thổn thức cảm khái đều tỏ ra quá mức dư thừa, hơn nữa sẽ làm tâm cảnh hắn thật không dễ bình tĩnh trở lại lần nữa cảm nhận được sự thống khổ cùng tuyệt vọng khó có thể ức chế kia, cho nên hắn trầm mặc chuẩn bị rời khỏi cảng cá.

Đột nhiên, hắn dừng bước, giày da tinh xảo ở trên mặt đất ẩm ướt trơn trượt chậm rãi nghiền ép, kéo thân thể chậm rãi quay về phía sau.

Chỉ thấy mặt biển xa xa tràn đầy nắng sớm, có một con thuyền nhỏ đang ở trên sóng thỉnh thoảng lên xuống. Long Khánh hiện tại nhãn lực vẫn so với người bình thường lợi hại hơn rất nhiều, nhìn thấy một đạo nhân áo xanh đứng trên thuyền.

Đạo nhân áo xanh kia trên thuyền nhỏ hình dung bình thường, không có bất cứ chỗ nào đặc thù, nhưng hắn lại không cách nào dời ánh mắt mình, bởi vì thân thể hắn bởi kinh ngạc mà trở nên vô cùng cứng ngắc.

Ngư dân cùng các cửu vạn công cá thu hoạch nặng nề, ở trên boong trơn trượt đi qua, bờ, các thương nhân cầm tẩu, vênh mặt hất hàm sai khiến hô ba quát bốn, chim biển ở giữa mặt biển cùng cột buồm thuyền bay lượn qua lại, cảng cá này của Việt quốc ồn ào như trước, tựa như không có bất luận kẻ nào nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ kia.

Long Khánh cách mấy trăm trượng, trầm mặc nhìn chiếc thuyền nhỏ đó cùng đạo nhân trên thuyền, ánh mắt theo xa xa sóng phập phồng mà bất an, hắn hiện tại đã không coi là một người tu hành, nhưng kiến thức ánh mắt của hắn vẫn còn, rất rõ ràng đạo nhân áo xanh này khẳng định là người tu hành, hơn nữa là người tu hành cường đại hắn căn bản không thể nhìn ra sâu cạn, cho dù là hắn từng cường đại cũng không thể nhìn ra sâu cạn.

Xa xa đạo nhân áo xanh trên thuyền nhỏ khoanh tay đứng ở mũi tàu, hơi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời mới lên phương đông, cả người giống như đều sắp hòa tan ở trong nắng sớm ửng đỏ.

Long Khánh nhìn bóng lưng đạo nhân áo xanh kia, bỗng nhiên sinh ra xúc động muốn chạy đi.

Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên một thanh âm bình tĩnh mà tràn ngập cảm giác uy áp.

"Trong cuộc sống thực có thứ thỏa mãn này tồn tại sao?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)