Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 569

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 569: Phật chí nhân gian, ta đang cùng nhân gian chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Thất Mai đại sư ôm quyết tâm tử vì đạo, lòng từ bi xả thân cứu vớt thương sinh, hướng về phù ý lẫm liệt trước bức tường đồ xông qua, nháy mắt máu tươi lần nữa đầm đìa. Nhưng chính như hắn đoán, Ninh Khuyết quả nhiên chưa nỡ ở trong Tỉnh Tự phù che dấu thần phù kia, chân hắn rốt cuộc giẫm đến phía trên bức tường đổ!

Lúc này Ninh Khuyết cõng Tang Tang đã lướt tới trên đỉnh ngói một chỗ nhà dân ngoài hơn mười trượng, đang hướng một chỗ miếu nhỏ phố đối diện nhảy tới, nhưng ngay tại lúc hắn nhảy tới trên không, bỗng nhiên vặn eo xoay người!

Không biết khi nào, hai tay hắn đã cầm cung sắt, tên sắt đã ở trên dây!

Về mặt Thất Mai đại sư đột nhiên thay đổi, từ trên tường đổ hướng phía dưới lật đi.

Ông một tiếng vang nhỏ, tiếng dây vang lên ở bốn phía tiểu viện, mà mũi tên sắt tru thần diệt phật kia ở phía trước tiếng dây, đã tới bức tường đổ nát bên tai Thất Mai đại sư bắn xuyên qua!

Vành tai Thất Mai đại sư vỡ vụn thành bột phấn máu thịt đỏ tươi, hướng không trung tung lên.

Mũi tên sắt thế đi chưa cạn, ở giữa ngực bụng hai gã Tây Lăng thần vệ đánh ra hai lỗ tên khủng bố, sau đó bắn thật sâu vào mặt đất, chỉ để lại một lỗ tên tối tăm.

Hai gã Tây Lăng thần vệ kia chưa phát ra bất cứ thanh âm gì, ngã xuống đất mà chết.

Thất Mai đại sư nhìn bóng người xa xa giữa mái ngói nhanh chóng lướt xuyên qua, biết đuổi không kịp đối phương nữa, trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi toát ra biểu cảm cực kỳ phức tạp.

Hai cường giả thành danh tiến vào Tri Mệnh cảnh nhiều năm, lại không làm gì được một người trẻ tuổi mới vừa vào Tri Mệnh, thậm chí ngay cả lưu lại đối phương một ít thời gian cũng không thể làm được chuyện này quả thật rất rung động.

La Khắc Địch ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cả người là máu, suy yếu đến cực điểm, dựa vào thân cây mới chưa ngã xuống, bên cạnh ngự y cung đình Nguyệt Luân quốc, còn có một gã thần quan đến từ Tây Lăng thần điện, đang khẩn trương trị liệu cho hắn.

Hắn lúc này xương cổ vỡ hết, mất máu quá nhiều, tầm mắt có chút mơ hồ. Ở nháy mắt nhìn thấy hình ảnh Ninh Khuyết nhảy lên bức tường đổ thoát đi kia, hắn cảm thấy mình giống như đã thấy một người.

Tài Quyết đại thần quan Diệp Hồng Ngư.

Ở trước mùa xuân năm trước, thực lực cảnh giới của La Khắc Địch luôn ở trên Diệp Hồng Ngự. Nhưng ở trong những năm đó, cho dù hắn có vô tận lòng tham đối với Diệp Hồng Ngư thậm chí là xúc động dị dạng lăng nhục tra tấn đối phương, nhưng hắn chưa bao giờ dám làm gì với Diệp Hồng Ngư, ngay cả chính diện khiêu chiến cũng không dám.

Bởi vì hắn biết, tuy mình cảnh giới cao hơn Diệp Hồng Ngư, nhưng nếu thực sinh tử tranh đấu với Diệp Hồng Ngư, cuối cùng người chết khẳng định vẫn là mình.

La Khắc Địch luôn cho rằng giống Diệp Hồng Ngư người cường đại đến có thể vượt qua cảnh giới, đáng sợ lại làm người không hiểu rốt cuộc vì sao đáng sợ như vậy chỉ có một. Thẳng đến hắn hôm nay giao thủ với Ninh Khuyết, hắn mới phát hiện, thì ra Ninh Khuyết và Diệp Hồng Ngư là cùng một loại người, chưởng giáo đại nhân cho rằng Ninh Khuyết vô địch cùng cảnh giới, quả nhiên rất có đạo lý.

Nhìn tầng tầng mái hiên đen sớm không dấu vết người, La Khắc Địch bắt đầu thống khổ ho khan, máu thịt cần cổ lần nữa vỡ ra, thậm chí có chút mảnh xương màu trắng vọt ra. Ngự y cung đình Nguyệt Luân quốc vây quanh ở bên cạnh hắn, cùng tên thần quan Tây Lăng thần điện kia bị dọa sắc mặt so với hắn còn tái nhợt hơn, vội vàng tiếp tục trị liệu.

La Khắc Địch hoảng hốt oán hận nghĩ, cho dù Ninh Khuyết ngươi vô địch cùng cảnh giới, nhưng gặp phải Tri Mệnh cảnh đỉnh phong vẫn chỉ có một con đường chết, hơn nữa Tài Quyết thần tọa ở trên hoang nguyên, chẳng lẽ ngươi còn có thể mang theo con gái Minh vương đào tẩu?

Thất Mai đại sư đứng ở nóc gian miếu nhỏ phố đối diện kia, hướng bốn phía nhìn, chỉ thấy dưới tầng mây thành Triều Dương một mảng thanh tĩnh, nào có thể nhìn thấy bóng dáng Ninh Khuyết cùng Minh vương chi nữ.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, gò má bị Tỉnh Tự phù cắt, máu thịt tràn ra ngoài từng mảnh, nhìn dị thường dữ tợn, lại cực kỳ kỳ diệu sinh ra ý vị nghiêm nghị thương xót nào đó.

Thất Mai đại sư ngẩng đầu nhìn trời, nhìn tầng mây đen cực dày kia trên trời, xác nhận tầng mây cùng lúc trước so sánh, chưa xảy ra bất cứ di động nào, biết Ninh Khuyết và Minh vương chi nữ còn ở trong thành.

"Một mình ta không lưu được ngươi, nếu mấy chục vạn người trong thành cùng nhau đến lưu ngươi thì sao?"

Tiếng chuông trong chùa Bạch Tháp vang lên, sau đó hướng trong thành Triều Dương truyền bá, cùng tiếng chuông lúc bình thường bình thản xa xưa so sánh, tiếng chuông hôm nay tỏ ra đặc biệt dồn dập, vang không ngừng, giống như từng tiếng đều đang thúc giục cái gì.

Trong thành Triều Dương, các ngôi chùa nghe được tiếng chuông, vô luận lớn nhỏ đều bắt đầu gõ chuông, tiểu hòa thượng mặc tăng y cố hết sức đẩy chùy chuông, lão hòa thượng dáng người gầy yếu, há mồm thở phì phò, dùng sức gõ chiêng đồng trong tay. Ngay sau đó, trong các quan phủ nha môn của Nguyệt Luân quốc tiếng trống cũng vang lên, sau đó là trong các phố ngõ đang gõ vang chiêng phòng trộm, các phu canh gõ vang mõ trúc trong tay.

Tiếng chuông tiếng trống tiếng chiêng tiếng mõ, đủ loại kiểu dáng tiếng đánh, ở trong phố lớn ngõ nhỏ trong thành Triều Dương vang lên. Mọi người trong thành đều đi đến trên đường, nghị luận ầm ầm. Sau đó từ chỗ lý chính hoặc là tăng lữ biết nguyên nhân, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ khiếp sợ, sau đó ngơ ngẩn không biết làm sao.

Ninh Khuyết cõng Tang Tang ở trong ngõ nhỏ hẻo lánh mau chóng bỏ chạy, căn bản không để ý tới lau mồ hôi trên trán, cùng vết máu khóe môi lưu lại. Những tiếng chuông trống thanh thúy hoặc trầm kia giống như âm phù đòi mạng, không ngừng hướng trong lỗ tai hắn tiến vào, làm bước chân của hắn trở nên có chút nặng nề, nhưng chưa có bất cứ sự tạm dừng nào.

Cõng Tang Tang chạy ở ban ngày ban mặt cực kỳ bắt mắt, đã có rất nhiều người thấy hắn, nhưng hắn chưa tìm nơi hẻo lánh trốn kĩ lần nữa, bởi vì ánh mắt trên đường quá nhiều, hắn tìm không thấy bất cứ cơ hội nào. Hơn nữa có đại nhân vật lập tức sẽ vào thành Triều Dương, tiếp tục trốn kĩ ở trong thành, cũng không phải lựa chọn tốt lắm.

Mấu chốt nhất là, hiện tại cư dân trong thành còn chưa phản ứng lại, chỉ là thất kinh nhìn hắn chạy, tạm thời còn chưa có ai đến cản lại hắn, hắn phải bắt lấy đoạn thời gian rất ngắn này chạy khỏi thành.

Suốt một mùa đông hắn đều ẩn thân ở trong tòa thành thị này, đã sớm làm đầy đủ điều tra cùng kế hoạch kín đáo. Những con phố hẻo lánh này hắn phi thường quen thuộc, tuyến đường thoát đi đã chọn sẵn.

Gã tăng nhân chùa Huyền Không tên là Thất Mai kia, tuy cường đại hơn nữa thân pháp nhanh, nhưng nếu không muốn biến thành mục tiêu bị Nguyên Thập Tam Tiễn bắn chết, thì không thể đuổi theo hắn. Mà một khi để hắn vùng thoát khỏi gã tăng nhân đó, chạy khỏi thành Triều Dương, hội hợp với đại hắc mã, như vậy nhân gian liền khó tìm được ai có thể đuổi theo mình cùng Tang Tang nữa.

*****

Hắn cõng Tang Tang cúi đầu liều mạng chạy, hai chân không ngừng đạp nhanh trên mặt đường đá tảng phát ra tiếng va chạm nặng nề. Bởi vì tốc độ quá nhanh, dưới chân hắn mang theo một dải khói bụi, viện phục màu đen bay phất phới, giống như một lá cờ, mồ hôi từ trên mặt không ngừng chảy xuống, cheo chéo sát hai má bay về phía sau.

Đại hắc mã cùng thùng xe đều giấu ở trong ngọn núi xanh lớn bắc thành Triều Dương, mà ở trong kế hoạch ra khỏi thành của hắn, lại không phải ra từ cửa thành bắc, mà là lựa chọn của thành tây. Theo cuồng bạo chạy, cách cửa thành tây càng lúc càng gần, thậm chí đã có thể nhìn thấy kiến trúc nơi đó, trên mặt hắn rốt cuộc toát ra cảm xúc thả lỏng.

Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt hắn bỗng rùng mình, mơ hồ cảm ứng được ngoài cửa thành tây có hơi thở cực kỳ cường đại, mà ở loại thời khắc này, cường đại đối với hắn và Tang Tang liền ý nghĩa đáng sợ.

Chân phải đạp mạnh xuống, giày da đã rách, trên mặt đất đá xanh xuất hiện mấy vết nứt. Ninh Khuyết mạnh mẽ dừng lại thân thể lao về phía trước, chỉ cảm thấy đùi phải tê dại một trận, phía sau Tang Tang chịu va chạm, sắc mặt tái nhợt.

Mắt thấy sắp có thể thành công thoát khỏi thành Triều Dương, lại bỗng gặp phải tình huống mới, cục diện càng thêm ác liệt, người bình thường đều sẽ cảm thấy bi phẫn không cam lòng, Ninh Khuyết cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua người khác đại khái sẽ tốn một đoạn thời gian mới có thể lựa chọn vẫn mạo hiểm rời của thành tây hoặc là chọn đường khác, hắn lại là căn bản nghĩ cũng không nghĩ, không chút do dự xoay người, cõng Tang Tang đầu không quay lại chạy về phía thành bắc.

Thành Triều Dương là thành thị không có tường thành, cho nên cũng không có cửa thành trên ý nghĩa thật sự, chỉ một ít kiến trúc nha môn thuế quan phi lâm thời, liền bị người ta coi là cửa thành.

Hôm nay trong thành tiếng chuông trống mãnh liệt, những nha môn thuế quan kia nghe tiếng mà đóng lại, ăn mày cùng dân chúng đang phơi nắng ngoài thành bị các quận tốt cầm binh khí, giống như đuổi dê đuổi hết vào trong thành.

Đến tận lúc này, trên nguyên dã ngoài thành Triều Dương trừ mười mấy gã khổ tu tăng, đã không nhìn thấy người rảnh rỗi nào nữa, nếu có người muốn từ trong thành đi ra ngoài, vậy sẽ trở nên phi thường bắt mắt.

Mười mấy gã khổ tu tăng đến từ chùa Huyền Không kia, đã ở ngoài thành Triều Dương yên lặng chờ đợi thời gian rất lâu. Bọn họ chưa đợi được bóng dáng Ninh Khuyết và Minh vương chi nữ, nhưng đợi được một chiếc xe ngựa.

Cái xe ngựa đó rất kỳ lạ, không lớn, nhưng tựa như xe ngựa màu đen của Ninh Khuyết, từ thùng xe đến bánh xe toàn bộ là do tinh cương rèn đúc thành, bên trên viết rất nhiều phật gia chân ngôn. Phía trước thùng xe lại có mười sáu con tuấn mã, xem bộ dáng mỏi mệt của những con tuấn mã đó, cùng với chiều sâu bánh xe hãm vào mặt đất đá vụn, có thể tưởng tượng cái xe ngựa này nặng bao nhiêu.

Xa xa nhìn cái xe ngựa này chậm rãi đi tới, những khổ tu tăng kia phân biệt từ đông tây bắc ba chỗ của thành đi tới nghênh đón, hai đầu gối quỳ xuống đối với xe ngựa, lấy trán chạm đất hành lễ, tỏ ra vô cùng cung kính thành kính.

Một lão tăng đội nón có chút gian nan từ trong xe đi xuống, trong tay cầm gậy tích trượng nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, đầu trượng vang lên một trận tiếng kim loại va chạm thanh thúy.

Gậy tích trượng trong tay lão tăng lúc rơi xuống đất có vẻ rất nhẹ, trước xe ngựa mười sáu tuấn mã mỏi mệt lại cảm thấy mặt đất truyền đến một trận chấn động kịch liệt vô hình, trong đó một con ngựa thế mà tứ chi mềm nhũn buông mình ngã xuống.

Mà ngay lúc chân sau của lão tăng gian nan rời khỏi thùng xe, bánh xe ban đầu hãm sâu ở trong mặt đất đá vụn thể mà bắn hẳn lên, sức nặng của cái xe ngựa này thế mà tuyệt đại bộ phận đến từ chính bản thân lão tăng này!

Phía thành Triều Dương tiếng chân vang lên, vị đại tướng nào đó của Quân bộ Nguyệt Luân quốc tự mình xua mấy chục con ngựa chiến sớm chuẩn bị sẵn chạy tới, nhìn lão tăng kia đứng ở trước xe ngựa, đại tướng quân này vội vàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quỳ rạp xuống đất, liên tục hôn đất trước người lão tăng, hai má cùng trên môi rất nhanh đã dính đầy cỏ vụn bùn đất.

Quan viên quân bộ Nguyệt Luân quốc đến theo vị đại tướng quân này, dùng tốc độ nhanh nhất cởi dây thừng trước xe ngựa, thay mới mười sáu con tuấn mã. Sau đó liên tục dập đầu lui lại đối với lão tăng kia. Ở lúc làm những động tác này, hai tay mọi người đều đang run rẩy, không biết là vì kích động hay là bởi vì kính sợ sợ hãi.

Lão tăng chưa để ý đến tên đại tướng quân Nguyệt Luân quốc gia, cũng chưa để ý tới các quan viên Nguyệt Luân quốc nọ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phía đám mây đen nọ trên không đồng thành Triều Dương.

Cái nón hơi nhếch lên, ánh sáng chiếu rọi ở trên khuôn mặt già nua của lão tăng, lạnh nhạt hủy diệt ở giữa nếp nhăn khắc sâu, giống như nước suối trong suốt chảy tới trên dốc đá vàng khô cạn, nháy mắt bị hút nuốt không còn gì.

Lão tăng nhìn tầng mây trên thành Triều Dương, bình tĩnh nói: "Một đường đi tới, mệt chết ba trăm mười bảy con tuấn mã, trưng tập tín đồ sửa đường chính là vô số kể, ngã phật từ bi, đệ tử lại tạo nhiều tội nghiệt như vậy rồi."

Xong câu này, hắn chậm rãi nhấc gậy tích trượng trong tay, lần nữa đi lên xe ngựa. Khi chân phải hắn rơi xuống trên xe, bánh xe lần nữaõm thật sâu vào mặt đất đá vụn, mà mười sáu con tuấn mã kia theo bản năng hí thấp lên.

Vô luận có bao nhiêu tội nghiệt, xúc phạm bao nhiêu giới luật, phật môn cũng không có ai có thể trừng trị lão tăng này, bởi vì Phật tổ đã viên tịch, bởi vì hắn là giảng kinh thủ tọa của chùa Huyền Không, hắn chính là phật nhân gian.

Lão tăng luôn cho rằng, thân là đệ tử của Phật cần giữ lòng kính sợ, vô luận là đối với trí tuệ của Phật tổ, hay là đối với Hạo Thiên mệnh chuyển hoán hóa. Cho nên cho dù phải trả giá nhiều sinh mệnh như vậy, lấy dính nhiều máu tanh như vậy, xúc phạm nhiều giới luật như vậy, có nhiều tội nghiệt như vậy, hắn vẫn đi tới nhân gian, đi tới thành Triều Dương.

Bởi vì con gái Minh vương đang ở trong thành Triều Dương.

Tang Tang ở trong thành Triều Dương, ở trên lưng Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết vẫn chạy cực nhanh, nàng bị xóc có chút lợi hại, tuy bên hông cùng trên đùi đều buộc dây thừng, nối sát với thân thể Ninh Khuyết, không để lại quá nhiều khe hở, nhưng vẫn là có chút khó chịu.

Nàng chưa ôm cổ Ninh Khuyết để thân thể mình ổn định thêm một ít, mà là dùng hai tay bắt lấy đầu vai Ninh Khuyết, hơn nữa rất chú ý lực lượng, bởi vì chỉ có như vậy mới sẽ không ảnh hưởng đến Ninh Khuyết chạy cùng chiến đấu.

Rất nhiều năm trước, lúc Ninh Khuyết cõng nàng ở trong Dân sơn săn thú đào vong, đó là dùng dây thừng đem nàng trói ở trên lưng, bọn họ rất quen thuộc quá trình này, cho nên rất rõ ràng làm như thế nào mới là chính xác.

Chẳng qua Tang Tang đã mười sáu tuổi, không là con bé năm đó nữa, phương pháp năm đó hiện tại vẫn có thể dùng, nhưng khi sử dụng đến, cùng năm đó so sánh chung quy vẫn là sẽ có chút khác biệt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)