← Ch.570 | Ch.572 → |
Tang Tang bị chấn động rất khó chịu, nhưng lắc lắc đầu.
Ở một mùa đông trong thành Triều Dương, Ninh Khuyết ba lần mang theo Tang Tang đến chùa Bạch Tháp đọc kinh học phật, số lần đến của bản thân hắn càng nhiều hơn. Đối với địa hình kiến trúc trong chùa phi thường quen thuộc. Ở trong Tĩnh tự viên đi qua tốc độ cao, rất nhanh đã lướt qua điện ở bên, tiến vào hậu tự tương đối yên tĩnh, sau đó hướng về bạch tháp cách đó không xa chạy đi.
Tiếng chuông trong chùa Bạch Tháp vẫn đang không ngừng vọng, cùng tiếng chuông chùa các nơi trong thành xa hô ứng nhau. Trong chùa vô cùng tăng nhân đều đã ra tự đi trong thành tìm kiếm con gái Minh vương, nào ngờ được Ninh Khuyết lại dám mang theo Tang Tang tới nơi này. Hơn nữa con quạ màu đen lúc này bay khá cao, cho nên tạm thời còn chưa có ai phát hiện hành tung bọn họ.... Nguyệt Luân quốc chính là phật quốc, có cách nói mưa bụi ba trăm chùa, lại có cách nói mưa bụi bảy mươi hai chùa, nhưng vô luận là một loại cách nói nào, ở thành Triều Dương, chùa Bạch Tháp vĩnh viễn là phật quốc thủ tự.
Chùa này lịch sử cực kỳ lâu, chỉ so với Ngõa sơn Lạn Kha tự muộn hơn mấy năm. Nhưng giống với Lạn Kha tự, đều là sơn môn trên thế gian của chùa Huyền Không, vô số năm qua không biết từng xuất hiện bao nhiêu cao tăng đại đức.
Bạch tháp ở giới tu hành địa vị cũng cực cao. Khúc Ny Mã Đề bối phận cực cao là xuống tóc ở chùa này, đồn đại trụ trì chùa Bạch Tháp cũng là một vị cao tăng đại ngộ, có được thực lực tu vi tương đương Tri Mệnh cảnh.
Ngôi chùa này nổi tiếng nhất đương nhiên đó là tòa tháp trắng kia, tựa như Lạn Kha tự là trước có ván cờ truyền thuyết Ngõa sơn, lại có tương tự Lạn Kha tự nơi này cũng là có tháp trắng trước, sau mới có chùa.
Nhìn tòa Phật tháp màu trắng kia trong hồ, Ninh Khuyết bỗng cảm thấy có chút bất an mơ hồ. Hắn từng mang Tang Tang tới chùa Bạch Tháp ba lần, tự mình còn vụng trộm tới vài lần, nhưng chưa từng tới gần cái tháp trắng đó.
Nhưng nơi kế hoạch của hắn muốn đi, ở phía dưới tòa tháp trắng này. Hơn nữa thật sự là bị dân chúng cả thành đuổi khổ không nói nổi, nếu không tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, hắn rất lo lắng mình sẽ bị mệt chết tươi.
Sau chùa Bạch Tháp có hồ nước diện tích không lớn, trong hồ có đảo nhỏ, tháp trắng ở trên đảo.
Trên đảo giữa hồ còn có một cái am chùa rất không bắt mắt, bên đảo cùng hồ có cái cầu hẹp nối liền, đang lúc cuối đông đầu xuân, nước hồ chưa kết băng. Mấy cành sen tàn bại vươn đến trên cây cầu hẹp, nhìn rất có vài phần vẻ đẹp thiên nhiên.
Quạ quạ, tiếng kêu khó nghe của con quạ màu đen từ trên không truyền đến. Ninh Khuyết cõng Tang Tang từ sau một cái chuông cổ lắc mình mà ra, theo bờ hồ chạy lên cầu hẹp, hướng về đảo giữa hồ đối diện cầu lao đi.
Mười mấy gã tăng lữ từ trong điện thiện phòng đi ra, chỉ vào con quạ màu đen ở trên không xoay quanh bay múa khiếp sợ nghị luận. Sau đó liền thấy bóng dáng Ninh Khuyết trên cầu, không khỏi phát ra tiếng la lên khiếp sợ.
Trong chùa Bạch Tháp nhất thời vang lên vô số tiếng bước chân dày đặc, nghe những tăng lữ đó kêu to, không biết có bao nhiêu người vừa hô quát, vừa mắng, hướng phía bờ hồ hậu tự đuổi tới.
Ninh Khuyết biết đã kinh động tăng nhân trong chùa, bị người ta lần nữa phát hiện hành tung, tiếp tục tăng tốc chạy ở trên cầu hẹp. Bàn chân đạp gãy những cành sen khô héo kia, tay phải không biết khi nào đã cầm chuôi đao.
Chạy qua cầu hẹp, vừa tới đầu cầu, tay hắn cầm chuôi đao hơi căng lên, phác đao ra khỏi vỏ, mang theo một đạo hàn quang hướng phía trước chém xuống. Chỉ nghe phành phành hai tiếng, hai thanh thiết trượng bị đánh bay đến trên không.
Có hai gã khổ tu tăng chùa Bạch Tháp sau khi nghe được tiếng hò hét, liền luôn trốn ở đầu cầu, ý đồ đánh lén Ninh Khuyết. Lại không ngờ tới, Ninh Khuyết đã sớm biết vị trí bọn họ, vậy mà giành trước ra tay.
Hai vết đao cực sâu xuất hiện ở trên người hai gã khổ tu tăng này, từ mặt kéo mãi đến bên hông, máu tươi điên cuồng phun, nhìn cực thảm, nhất thời ngã xuống đất mà chết.
Ninh Khuyết nhìn cũng không nhìn hai gã khổ tu tăng này một cái, thân pháp không có bất cứ sự tạm dừng nào, cầm phác đao tiếp tục chạy về phía trước, đánh vỡ cửa gỗ, liền xông vào am đường u tĩnh mà đơn giản trên đảo giữa hồ.
Trên cửa sổ am đường che vải dày, một mảng tối tăm.
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió cực lẫm liệt vang lên, thiên địa khí tức trong am chợt ngưng đọng, một cây trượng sắt quấn lấy thiên địa nguyên khí ngưng kết, hướng vào trên đầu Ninh Khuyết nện đến!
Lấy trượng dẫn thiên địa nguyên khí, thanh thế khiếp người như thế, người này cảnh giới cực kỳ cường hãn, niệm lực cực kỳ hùng hồn. Hơn nữa thời cơ ra tay cực kỳ lão luyện, mặc dù lấy năng lực của Ninh Khuyết, bất ngờ không kịp đề phòng cũng không dễ ứng đối.
Nhưng Ninh Khuyết đã sớm biết trong am đường là ai, cho nên hắn mới sẽ xông vào gian am đường này, sao có thể không có phòng bị, phác đao trong tay từ dưới hướng lên trên vẩy một cái, nặng nề chém tới trên cây trượng sắt kia....
Lúc trước ở đầu cầu, lúc phác đao trong tay Ninh Khuyết cùng trượng sắt trong tay hai gã khổ tu tăng kia gặp nhau, phát ra là tiếng va chạm trầm trọng, sau đó trượng sắt của đối phương bị đánh bay, hắn ngay sau đó hai đao đem đối phương chém chết.
Lúc này ở am đường, khi phác đao trong tay hắn cùng trượng sắt kia gào thét phá không mà đến gặp nhau, phát ra lại là một tiếng vang rất nhỏ, thoáng nghe giống như bút lông bị lửa trên ngọn đèn đốt cháy.
Sở dĩ như thế, là vì người cầm trượng này tu vi hơn xa khổ tu tăng ở đầu cầu, trượng sắt mang theo thiên địa nguyên khí mà tới, vô luận là tốc độ hay độ ổn định đều phi thường cường đại. Mà tương ứng, đao thế vẩy lên trên của Ninh Khuyết cũng càng hung hiểm hơn, cho nên khi hai người gặp nhau, trượng sắt chưa bị đánh bay mà là trực tiếp gãy từ giữa!
Xẹt một tiếng, trượng sắt cắt thành hai đoạn! Nửa đoạn trên của trượng sắt sát đầu vai Ninh Khuyết bay qua, đem mái hiên vẽ dầu trong am đường đập ra một cái lỗ thủng lớn. Nửa đoạn dưới bị phác đao cắt có chút sắc bén, lại là bị người nọ nắm trong tay tiếp tục hướng bụng Ninh Khuyết đâm tới, kèm theo một tiếng quát thê lương oán độc, người nọ bổ về phía mặt Ninh Khuyết!
Ninh Khuyết rõ ràng cảm giác được phật môn khí tức thâm hậu trong tay trái đối phương. Hơn nữa đã cảm giác được, nửa đoạn trượng sắt đập vỡ mái hiên kia đang bay trở về tốc độ cao. Lúc này phía trước bụng hắn là đoạn trượng sắt sắc bén, lại có đoạn trượng sắt muốn đánh úp về phía lưng hắn, lại thêm bàn tay già khô kia là ba mặt lâm địch, mười phần nguy hiểm.
Nhưng hắn không hốt hoảng chút nào. Nhan Sắt đại sư từng hướng hắn thuật lại một đoạn lời của Kiếm Thánh Liễu Bạch: Tung kiếm vạn dặm, không bằng nơi một thước trước người. Mà nửa đường bắt đầu tu hành, hắn tựa như Diệp Hồng Ngư, phi thường hiểu được chiến thắng những người tu hành nhìn như cường đại đó như thế nào, như thế nào mới gọi là chiến đấu thật sự.
← Ch. 570 | Ch. 572 → |