Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 650

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 650: Ta đã tới Vị Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó đi đến cạnh quan tài gỗ tùng quỳ xuống, quỳ gối gặp nhau, Hoàng hậu nương nương bình tĩnh nói: "Ở trong cung lúc gặp hắn, ngươi xưa nay đều không thích dập đầu, hiện tại hắn đã chết, ngươi dập đầu nhiều nữa, hắn cũng không nhìn thấy."

Ninh Khuyết đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vỏ cây thô ráp của cây tùng, không nói gì.

Hoàng hậu vốn cho rằng hắn sẽ giống như trước, cười nói người chết vì mạnh miệng. Sau đó nàng liền có thể thuận tiện nhắc tới Hạ Hầu chết đi, lại tiếp tục xâm nhập đến những đề tài càng nghiêm túc hơn.

Ninh Khuyết đứng ở cạnh quan tài gỗ tùng một lát, sau đó nhìn phía Hoàng Dương đại sư cùng vài vị tướng lĩnh, nói: "Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? Các ngươi vì sao sẽ ở lại trong thành Hạ Lan?"

"Viện trưởng cùng bệ hạ trước sau từ trần, trời có mưa to, Trấn Bắc quân bị ép ngưng lại thành Hạ Lan. Sau đó tin tức đoạn tuyệt, chúng ta cũng không biết phía nam rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua có thể đoán được một ít..."

Hoàng Dương đại sư từ tốn nói. Sau đó đem tình huống mấy ngày nay nói một lần.

"Kim trướng vương đình đã dám vây công thành Hạ Lan, như vậy thiền vu khẳng định đã mang theo đại quân nam hạ."

Ninh Khuyết từ trên quan tài gỗ tùng bẻ một mẩu nhỏ vỏ cây bị nến trường minh (sáng rất lâu) đốt có chút khét, ngồi xổm trên mặt đất, vẽ một bức bản đồ cực giản lược, ở phía dưới bản đồ về nét ngang, nói: "Bảy thành trại..."

Hắn bỗng nhiên trầm mặc, ngón tay vẽ đường cũng dừng lại.

Trong phòng một mảng im lặng, mọi người biết Ninh Khuyết xuất thân Vị thành, Vị thành là một chỗ biên giới trong bảy thành trại.

Vẻ mặt Ninh Khuyết chưa có gì biến hóa, tiếp tục bình tĩnh nói: "Bảy thành trại khẳng định phá rồi, Kim trướng kỵ binh thậm chí đã qua Bình Lăng quan, ép thẳng quận Hà Bắc."

Hắn ném xuống vỏ cây trên tay, ngẩng đầu nhìn mọi người nói: "Một phần ba kỵ binh Trấn Bắc quân đều ở trong thành Hạ Lan, bắc đại doanh có đủ quân lực ngăn cản hay không? Thành Trường An nếu từ quận Cố Sơn thậm chí là thành Thổ Dương điều binh, đông cảnh làm sao bây giờ? Long Khánh khẳng định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."

Hắn phỏng đoán cùng trình tự tình huống thực tế xảy ra có chút biến hóa, nhưng ra kết luận, cùng thực tế không có gì khác nhau trên bản chất, cũng hoàn toàn nhất trí với cái nhìn của hoàng hậu nương nương.

"Chúng ta phải lập tức rời đi."

Hoàng hậu nói: "Lấy tốc độ nhanh nhất rút về phương nam."

Hãn Thanh nói: "Đường xá xa xôi, lương thảo làm thế nào?"

Một gã tướng lĩnh Trấn Bắc quân nói: "Một đường đốn củi, cướp thêm vài cái Kim trướng bộ lạc là đủ."

Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Kim trướng vương đình khẳng định sớm có an bài. Tinh nhuệ của bọn họ nam hạ, giữa hoang nguyên trống rỗng, khẳng định sẽ không cho chúng ta có cơ hội có thể thừa dịp. Những bộ lạc đó chỉ sợ ở sau khi mưa tạnh, đã hướng bắc rút về, nếu chúng ta muốn đuổi, đường xá sẽ bị kéo dài. Không có lương thực xâm nhập hoang nguyên, quá mức mạo hiểm."

Hoàng hậu hỏi: "Ngươi có cách nào?"

"Không có cách nào hay."

Ninh Khuyết đứng dậy, nói: "Đầu tiên toàn bộ lương thực trong thành Hạ Lan phải mang hết đi, hơn nữa nhất định phải làm tốt tính toán, toàn bộ lương thảo trước hết cung cấp ngựa chiến. Người có thể đói, đói vài ngày sẽ không chết, hơn nữa có ngựa cũng còn có thể tiếp tục đi, đến cuối cùng nếu còn không được, vậy thì giết ngựa."

Các tướng lĩnh trầm mặc một lát, trầm giọng đáp ứng.

Hãn Thanh nhíu mày nói: "Đem toàn bộ lương thực trong thành mang hết đi, thủ quân làm thế nào?"

Ninh Khuyết nói: "Thủ quân trong thành theo Trấn Bắc quân cùng nhau nam hạ."

Hãn Thanh giật mình nói: "Thủ quân cùng nhau theo rút về phương nam, chẳng lẽ không cần thành Hạ Lan nữa?"

Ninh Khuyết đang lúc chuẩn bị nói cái gì đó, hoàng hậu nói: "Chỉ cần người còn, Đại Đường còn, thành Hạ Lan cho dù mất, tương lai một ngày nào đó có thể đoạt lại."

Thời gian cấp bách, sau khi thương nghị chấm dứt, các tướng lĩnh vội vàng rời đi, an bài các hạng công việc đại quân rút về phương nam. Hoàng Dương đại sư đi tĩnh tu chữa thương, hoàng hậu nhìn lục hoàng tử bị sợ hãi một chút.

Lúc này trong phòng yên tĩnh, trừ cái quan tài gỗ tùng màu xám kia, thì chỉ có hai người Ninh Khuyết cùng Hãn Thanh.

"Lúc ngươi và Minh vương chi nữ ngồi màu đen xe ngựa qua ải, ta đã ở đầu thành thấy ngươi."

Hãn Thanh nhìn hắn nói.

Ninh Khuyết nói: "Hiện tại không có thời gian đi cảm khái, tướng quân muốn nói cái gì xin trực tiếp nói."

Hãn Thanh nhìn thoáng qua quan tài gỗ tùng màu xám, nói: "Bệ hạ năm đó đối với ngươi sủng ái có thừa, di mệnh của người ngươi nãy cũng đã biết, như vậy ngươi là nghĩ như thế nào?"

Ninh Khuyết nói: "Ngươi tiếp tục nói."

Hãn Thanh tiếp tục nói: "Mọi người đều biết, ngươi và công chúa điện hạ quan hệ thân cận, lại có thù cũ với hoàng hậu nương nương, bệ hạ truyền ngôi cho lục hoàng tử... Ta thật ra cũng không để ý ngươi ủng hộ một bên nào, nhưng ta hy vọng ngươi lúc này cứ tỏ rõ thái độ, đường rút về phương nam gian nan, đến lúc đó lại có vấn đề..."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Hãn Thanh không nói chuyện nữa.

Hoàng hậu nương nương nắm một thiếu niên đi đến.

Thiếu niên đó mặc quần áo hoàng tử màu vàng tươi, đôi mắt khẽ đảo, đánh giá Ninh Khuyết, tỏ ra có chút tò mò, lại có chút sợ hãi, như là không quen nhìn thấy người sống.

Ninh Khuyết ở cạnh quan tài gỗ tùng trầm mặc thời gian rất lâu.

Sau đó hắn nhìn hoàng tử hỏi: "Ngươi muốn làm hoàng đế Đại Đường không?"

Hoàng tử có chút ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn mẫu thân. Hoàng hậu nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu hắn, vẻ mặt đặc biệt cưng chiều.

Hoàng tử nhìn Ninh Khuyết, nghiêm túc suy nghĩ thời gian rất lâu, nói: "Phụ hoàng bảo ta làm, vậy ta sẽ làm."

Ninh Khuyết nói: "Rất tốt, là của ngươi chính là của ngươi, ai cũng không cướp được."

Hoàng hậu lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Cái này coi như thư viện hứa hen?"

Ninh Khuyết nói: "Đây là ta hứa hẹn, nhưng hữu hiệu giống nhau."

Hoàng hậu nói: "Ta cũng không hoài nghi một điểm này."

Ninh Khuyết hỏi: "Vì sao?"

Hoàng hậu nói: "Bởi vì ngươi cuối cùng vẫn là cưới Tang Tang."

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng, nhớ lại lúc trước ở trên thảo nguyên dưới thành, khi nàng xoay người nhìn phía mình, hình ảnh tóc đen ở trên mặt bay vút, hình ảnh đó rất mỹ lệ, có một loại xinh đẹp kinh tâm động phách.

Hắn phát hiện, hoàng hậu nương nương rất hiểu mình.

Vì thế hắn bỗng nhiên đã hiểu, năm đó bệ hạ vì sao nhất định muốn cưới nàng làm vợ.

Lương thảo trong thành Hạ Lan tồn trữ nhiều năm bị khuân vác không còn, ngựa chiến ngã lăn trên chiến trường trước thành bị quân Đường cắt đứt bốn chi, chất ở trong xe kéo, làm lương thực dự khuyết.

Không cần bao lâu, mấy vạn quân Đường đã rút khỏi thành Hạ Lan. Một gã tướng lĩnh Trấn Bắc quân xin chỉ thị cần thiêu hủy nỏ thủ thành cùng kiến trúc trong thành hay không, để tránh rơi vào tay người Man vương đình. Hoàng hậu nương nương cùng Ninh Khuyết đồng thời làm ra ý kiến phủ quyết. Ở bọn họ xem ra Đại Đường tương lai chung quy sẽ trở về, những cái này đều là tài phú của Đường quốc.

*****

Bị mưa to cùng kẻ địch vây khốn ở sâu trong hoang nguyên, Đường quân rốt cuộc bắt đầu lữ trình về phương nam. Chẳng qua lúc đến, quốc gia bọn họ vẫn là quốc gia cường đại nhất trên đời. Lúc trở về, quốc gia bọn họ đã ở trong bấp bênh, tựa như một con thuyền nát trong đại dương mênh mông, tùy thời có thể bị diệt.

Vì thế đường trở về tỏ ra có chút trầm mặc áp lực, còn có chút khẩn trương.

Vẻ mặt Ninh Khuyết nhìn không ra được bất cứ gì khác thường. Tay nắm cương ngựa lại thường thường không chút lý do nắm chặt, chặt đến đốt ngón tay trắng bệch, bại lộ ra tâm tình hắn so với ai khác cũng khẩn trường hơn, so với ai khác cũng áp lực hơn.

Trải qua gian nan bôn ba, đại bộ đội Đường quân về phương nam rốt cuộc đến vùng giữa Dân sơn, trong tầm nhìn màu xanh càng ngày càng đậm, cây mùa thu trên núi lại là càng ngày càng đỏ.

Nơi đây cách bắc đại doanh còn rất xa, Đường quân đã rất đói khát mỏi mệt, lương thảo cũng còn lại không có mấy. Nhưng chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, hẳn là có thể thuận lợi về phương nam.

Tâm tình căng thẳng nhiều ngày của Ninh Khuyết rốt cuộc thả lỏng chút, sợ hãi cùng khẩn trương luôn giấu thật sâu ở sâu trong đáy lòng lại cũng đồng thời bộc phát. Hắn không thể khống chế cảm xúc của mình nữa, đưa ra mình muốn đi tây biên một chuyến.

Vài tên tướng lĩnh quân Đường đều bày tỏ phản đối mãnh liệt. Ở dưới bối cảnh Kim trướng vương đình xâm lược phương nam, hắn cường đại như thế nào nữa, một khi lạc đàn bị bao vây, cũng chỉ còn đường chết.

Mọi người đều hiểu Ninh Khuyết vì sao muốn đi phía tây, chỉ là thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù lúc này chạy qua lại có thể vãn hồi những gì?

Cuối cùng vẫn là hoàng hậu nương nương đồng ý yêu cầu của Ninh Khuyết, còn phát ra một tiểu đội kỵ binh tinh nhuệ tiến hành hộ tống.

"Bảy thành trì căn bản không có khả năng kiên trì đến bây giờ."

Hãn Thanh nhìn mấy chục kỵ chạy đi hướng tây hoang nguyên, nhíu mày nói: "Hắn lúc này nhìn một cái, trừ khiến bản thân tăng thống khổ, không có bất cứ ý nghĩa gì."

Hoàng hậu nương nương nói: "Rất nhiều chuyện, luôn muốn tận mắt thấy, mới có thể thật sự hết hy vọng. Ninh Khuyết hắn tuy không phải người thường, nhưng ở phương diện này cũng không có gì khác với người thường."

Vị thành ngay tại trước mắt.

Trong nguyên dã hoang vu, có tòa thành đất im lặng nằm. Lúc gió thổi qua, bụi trên tường thành sẽ rơi xuống, rơi xuống trên cái thớt gỗ của quán thịt, rơi xuống trong hũ rượu quên đậy nắp.

Vị thành vẫn là tòa Vị thành kia, đơn sơ vô cùng, cửa thành có chút nghiêng lệch giống năm xưa, nhưng nếu từ bên trong đóng lại, dù là xe phá thành cũng rất khó đánh vỡ.

Hôm nay Vị thành tỏ ra quá yên tĩnh chút, bụi đọng ở dưới tường thành đất, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết màu đen, không biết là màu sắc sau khi máu đọng, hay là cái gì khác.

Ninh Khuyết phất tay ra hiệu kỵ binh dừng lại.

Hắn nhảy xuống ngựa, đi đến chỗ của thành đưa tay đẩy, cửa thành nghiêng theo tiếng mà đổ, khói bụi hơi nổi lên. Hắn đứng ở chỗ cửa thành trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nâng bước hướng bên trong đi đến.

Các kỵ binh ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn hắn đi vào Vị thành, cảm xúc trên mặt có chút phức tạp.

Không biết qua bao lâu, Ninh Khuyết từ trong Vị thành đi ra.

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, lưng vẫn thẳng, tay phải đặt ở trên chuôi đao vẫn ổn định, nhìn không ra bất cứ gì biến hóa, tựa như ở trong Vị thành cái gì cũng chưa nhìn thấy.

"Bên trong tình huống thế nào? Quan quân Đường kỵ hỏi.

Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nói: "Cái gì cũng không có."

Quan quân hơi nhíu mày, ra hiệu vài tên kỵ binh vào Vị thành nhìn xem.

Ninh Khuyết thấp giọng nói: "Không cần đi vào."

Vài tên kỵ binh đó nhìn quan quân một cái nhìn hắn không có gì tỏ vẻ, nhấc cương hướng Vị thành chạy tới.

Ninh Khuyết chưa xoay người, quát: "Không được đi vào!"

Thanh âm hắn rất lớn, rất dữ dằn, giống như sét. Ở trên hoang nguyên ngoài Vị thành nổ vang, ngựa dưới thân vài tên kỵ binh đó nghe tiếng mà kinh hãi, đứng dựng lên.

Trong Vị thành một lá cờ quán rượu tàn phá nhẹ nhàng lay động.

Nghe được tiếng rống phẫn nộ của Ninh Khuyết, mọi người rốt cuộc hiểu trong Vị thành đã xảy ra cái gì.

Không có ai ý đồ đi vào nhìn một cái nữa.

Ninh Khuyết hướng ngựa của mình đi đến.

Đi mỗi một bước, đầu hắn liền thấp một phần, thân thể liền còng đi một phần.

"Lúc đi, ta đã từng nói với ngươi, không được già, không được chết, chờ ta hiếu kính... Kết quả hiện tại thì sao? Ngươi lão hồ ly này, luôn thích nói chuyện không giữ lời."

Ninh Khuyết lẩm bẩm.

Sau đó hắn cười lên, nét cười có chút bi thảm.

Đại quân tuy chưa trải qua Vị thành, nhưng rốt cuộc đã tiến vào chiến khu. Kỵ binh Kim trướng vương đình ở biên giới tạo thành phá hoại khủng bố, còn có những thành trấn người Đường tụ cư biến thành phế tích, liên tiếp xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đây là quân đội mỏi mệt, lại bị ven đường chứng kiến máu cùng lửa, phế tích cùng tường đổ, chết vì tộc nhân tai nạn, khơi dậy chiến ý gần như điên cuồng. Chỉ cần trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi hồi phục cùng bổ sung lương thảo, liền sẽ biến thành lực lượng quân sự khủng bố. Thậm chí ngay cả hiện tại, rất nhiều tướng sĩ đều đỏ rực mắt muốn tranh tài một hồi cùng Kim trướng kỵ binh.

May mắn hoặc là bất hạnh là, đại đội quân Đường dọc Dân sơn về phương nam, trước sau chưa gặp được bộ đội chủ lực của Kim trướng vương đình. Ở sau khi thuận tay tiêu diệt mấy chục thảo nguyên du kỵ, đã gần bắc đại doanh.

Đường quân về phương nam một lần nữa đạt được liên hệ với đại tướng quân phủ, bởi vì nhân mã rất nhiều, tất nhiên không tiện cùng lúc tiến vào bắc đại doanh. Đại tướng quân phủ phái ra bộ kỵ binh tinh nhuệ nhất đến tiếp ứng, đưa tới lương thảo tiếp tế tiếp viện, đồng thời phụng mệnh đem hoàng hậu nương nương cùng hoàng tử, còn có linh cữu hoàng đế bệ hạ quan trọng nhất đón về trong bắc đại doanh trước.

Trải qua một phen lâm thời thương nghị, Đường quân về phương nam chưa đưa ra bất cứ nghi ngờ gì đối với quân lệnh của đại tướng quân phủ, đại bộ đội nghỉ ngơi hồi phục ngay tại chỗ, hoàng hậu nương nương cùng lúc hoàng tử thì theo linh cữu bệ hạ khởi hành trước.

Linh cữu bệ hạ rất đơn giản, nhưng rất nặng nề, sức nặng của mấy chục cây gỗ tùng, cần mấy con chiến mã mới có thể kéo nổi, một đường về phương nam, Đường quân gặp phải khó khăn lớn nhất đó là cái này.

Nay, bắc đại doanh tiếp nhận trách nhiệm quan trọng chống lại Kim trướng vương đình, tất nhiên tỏ ra có chút hỗn loạn. Đường quân lưu thủ quanh tướng quân phủ vẻ mặt lo âu, nhưng lúc xe ngựa chở quan tài gỗ tùng từ ngoài thành đi tới, vô luận là tướng sĩ hay dân chúng bình thường đều quỳ rạp xuống đất, mặt lộ vẻ bi thống.

Không có bao nhiêu người chú ý tới, Ninh Khuyết ngồi ở trong xe ngựa, ngồi ở cạnh quan tài gỗ tùng.

Mấy con ngựa chiến kéo quan tài xám nặng nề, ở trên đường chậm rãi đi qua, bánh xe nghiền ép mặt đất đá cứng rắn, phát ra tiếng đơn điệu mà làm người ta tim đập nhanh.

Cạnh đường bỗng nhiên vang lên mấy tiếng quát chói tai."Giết chết yêu hậu!"

"Thay bệ hạ rửa đi sỉ nhục!"

Tiếng giết rung trời, một gã tướng Đường mang theo mấy trăm gã kỵ binh, từ đầu đường xung phong tới, phác đao sáng như tuyết.

Trong cái xe ngựa nọ phía trước, hoàng hậu nương nương ôm lục hoàng tử, vẻ mặt bình tĩnh.

Ninh Khuyết ngồi ở cạnh quan tài gỗ tùng, hơi cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, giống như cái gì cũng chưa nghe được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)