← Ch.769 | Ch.771 → |
"Ngươi làm ta có chút thất vọng." Quan chủ nhìn hắn thở dài nói.
Long Khánh cúi đầu thấp hơn, sợ run không dám trả lời.
"Ngươi biết năm đó ta vì sao muốn thu người làm đồ đệ không? Không phải bởi vì thiên phú của ngươi, tuy ở trong thế tục, ngươi lấy thiên phú tu đạo trứ danh, nhưng hiện nay ngươi hẳn là rất rõ, trong một quan một chùa một môn tầng hai, người thiên phú tốt hơn ngươi có rất nhiều. Cũng không phải bởi vì ý chí cùng quyết tâm của ngươi, bị một mũi tên của Ninh Khuyết bắn thành phế nhân, ngươi liền cam chịu, có từng nghĩ tới Ninh Khuyết năm đó lúc không thể tu hành là tâm cảnh như thế nào?"
Quan chủ nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, tiếc hận nói: "Ta lựa chọn ngươi là bởi vì ta cho rằng mình đã thấy hủy diệt cùng điên cuồng bên trong ngươi, ta cho rằng ngươi vì đạt được mục đích có thể làm bất cứ chuyện gì, vô luận tàn nhẫn hay là đại nghịch bất đạo, bởi vì ngươi không có tim cho nên không có yêu, không yêu có thể không sợ, cũng có thể vô kính, mới có thể cuối cùng làm được không nhìn bất cứ quy tắc nào, do đó có thể nhìn thấy bậc của cảnh giới Vô Củ."
"Lúc ngươi dùng Hội Mâu hút Bán Tiệt lão đạo, giết chóc khắp nơi, trên hoang nguyên không chuyện ác nào không làm, ta thật ra rất vui mừng, bởi vì khi đó ngươi thoạt nhìn vẫn có được vô số khả năng, nhưng hôm nay ngươi lại không dám ngẩng đầu nhìn ta. Ta thất vọng đối với ngươi không phải bởi vì ngươi từng nghĩ tới muốn khi sư diệt tổ giết chết ta, mà là thất vọng bởi ngươi đã vô tâm vẫn có sợ hãi, gặp cơ hội như thế lại là không có nắm chắc."
Nghe xong lời này, cả người Long Khánh bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, sau đó giọng hơi nghẹn nói: "Đó là bởi vì con còn muốn hướng sư phụ học tập, con cho rằng như vậy cũng có thể trở nên đủ cường đại."
Quan chủ mặt không chút thay đổi nói: "Ta hiện tại là cái phế nhân, ngươi còn có thể theo ta học cái gì?"
Long Khánh gian nan ngẩng đầu lên, nói: "Người còn có được trí tuệ mênh mông như biển khơi."
Quan chủ nhớ tới ngàn vạn thanh đao trong Trường An, lạnh nhạt nói: "Trí tuệ không huyền diệu như mọi người tưởng tượng, chỉ là phương pháp làm việc, cùng lực lượng tuyệt đối so sánh, có đôi khi sẽ tỏ ra phi thường nhỏ yếu."
Long Khánh nói: "Con giờ còn có lực lượng, hơn nữa... Con sẽ có được càng ngày càng nhiều lực lượng, cho nên con muốn đạt được trí tuệ của ngài, học được phương pháp sử dụng những lực lượng này."
Quan chủ lẳng lặng nhìn hắn nói: "Sau khi học được những lực lượng này, đi làm cái gì?"
Long Khánh nhìn vết đao trên mặt quan chủ, nói: "Con muốn khiêu chiến Ninh Khuyết."
Quan chủ nói: "Chỉ vì một cái lý do không thú vị như vậy?"
Hắn bị Ninh Khuyết ở trong thành Trường An chém thành phế nhân, theo đạo lý mà nói, hắn hẳn là rất hận Ninh Khuyết mới phải, nhưng nghe Long Khánh nói chuyện, hắn lại là cảm xúc lạnh lùng, thậm chí cho rằng rất không thú vị.
Long Khánh không quá có thể lý giải tâm tư quan chủ, nghĩ một chút sau đó nói: "Đây là việc con muốn làm nhất, có lẽ có chút đáng buồn, nhưng con hiện tại tựa như chính là bởi vì người đó mà sống."
"Cái này quả thật rất đáng buồn." Quan chủ nói.
Long Khánh nói: "Sinh mệnh chung quy cần một số lý do."
Quan chủ nói: "Lúc con người liều mạng tìm kiếm lý do cho hành vi của mình, sẽ làm Hạo Thiên bật cười. Nàng đã cho rằng ta bất kính, lại nào sẽ cho ngươi theo ta học tập?"
Long Khánh trầm mặc một lát sau đó nói: "Nàng biết con trung thành và nhát gan, hơn nữa có lẽ... Nàng cần con cái lý do này, cho nên nàng cho dù sẽ cười, cũng sẽ không ngăn trở con."
Quan chủ nói: "Nếu nàng không cần lý do giết chết Ninh Khuyết nữa, ngươi làm thế nào?"
**Nguồn đả tự: **
Sắc mặt Long Khánh trở nên càng thêm tái nhợt, không biết nên trả lời như thế nào.
Quan chủ lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Để ta tới nói cho ngươi làm thế nào. Tìm kiếm lý do cho hành vi của mình, chỉ có thể là lý do của mình. Ngươi đã từng ruồng bỏ Hạo Thiên, ngại gì ruồng bỏ thêm một lần, đối tượng ngươi phải trung thành chỉ có thể là bản thân, ngươi nhát gan bắt nguồn cũng chỉ có thể là tư tâm của mình, cái gọi là đại nghịch bất đạo, ngay cả trời cũng không dám nghịch sao có thể xưng là đại nghịch? Ngay cả đạo môn cũng không bỏ xuống được lại nào có thể xưng bất đạo?"
Trong mắt Long Khánh toát ra vẻ sợ hãi, theo bản năng hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, giống như cảm thấy có người đang nghe lén.
Ở trên hoang nguyên sau khi bị Ninh Khuyết bắn thành phế nhân, hắn thống khổ mà oán độc quyết định từ bỏ tín ngưỡng của mình, sau khi hắn dùng Hội Mâu cắn nuốt Bán Tiệt đạo nhân nhảy xuống vách núi đen, cũng quyết định đứng ở phía đêm tối, không theo bước chân quang minh nữa, nhưng cuối cùng hắn phát hiện, đêm tối mà hắn lựa chọn vẫn là đêm tối của Hạo Thiên, ở thời khắc đó hắn cảm giác thoải mái trước đó chưa từng có, đồng thời kính sợ đối với Hạo Thiên trở nên càng thêm không thể lay động.
"Không cần lo lắng nàng có thể nghe được chúng ta nói chuyện."
Quan chủ nói: "Hạo Thiên không gì không biết không gì không làm được, đó là bởi vì đứng ở nơi trên nhân gian đủ cao xa. Nàng sau khi tới nhân gian, chỉ cao hơn chúng ta một ít mà thôi."
Long Khánh như có chút hiểu ra, nhưng vẫn khó nén e ngại.
Quan chủ thong thả vươn tay trái, vươn đến trước người Long Khánh, nói: "Về phòng mình đi."
Long Khánh nghe được câu xác nhận quan chủ là chịu để cho mình ở trong Tri Thủ Quan tu hành, vui mừng quá đỗi, vội vàng từ trong lòng lấy ra quyển thiên thư chữ Sa mình đã trộm đi.
Quan chủ chưa tiếp nhận quyển thiên thư đó, nói: "Bảy quyển thiên thư là vũ khí Hạo Thiên ban cho đạo môn. Cái gọi là vũ khí đó là tri thức và trí tuệ, ngươi đã muốn học tập trí tuệ của ta, quyển thiên thư này cứ đặt trong tay ngươi, nắm quyển còn lại cũng có thể tự đọc hết, ta muốn là thứ khác.
Long Khánh mơ hồ hiểu quan chủ muốn là cái gì, lại không hiểu vì sao muốn, từ trong lòng lấy ra đóa hoa đào đen sì kia, cung kính đặt ở trong tay quan chủ.
Quan chủ cầm cuống lá hoa đào đen xoay nhẹ, hỏi: "Đây là cái gì?"
Long Khánh khó hiểu, lại thành thành thật thật trả lời: "Đây là bản mạng hoa đào của đồ nhi."
Quan chủ nói: "Nếu ngươi chết rồi, đóa bản mạng hoa đào này sẽ như thế nào?"
Chỉ cần người tu hành tất nhiên hiểu ý nghĩa của vật bản mạng, đây là tri thức bắt đầu tu đạo đã phải nắm giữ, cho nên Long Khánh vẫn khó hiểu, không hiểu quan chủ vì sao sẽ hỏi vấn đề đơn giản như thế, nói:
"Sau khi con chết đóa bản mạng hoa đào này sẽ héo rũ, không thể sống lại nữa."
Quan chủ nhìn hoa đào màu đen giữa ngón tay, hỏi: "Nếu là vật bản mạng khác thì sao?"
Long Khánh nói: "Nếu là bản mạng kiếm, còn có thể luyện lại, nhưng vậy cũng tương đương là từng chết một lần."
Quan chủ ra hiệu hắn rời khỏi tĩnh thất, sau đó, trong tĩnh thất lần nữa khôi phục yên tĩnh, có gió từ ngoài cửa sổ đến, lại thổi không tiêu tan mùi tanh tưởi từ trên giường tràn ngập ra.
Hắn gian nan đứng dậy, đem bản mạng hoa đào của Long Khánh cắm vào trong sa bàn trước cửa sổ, nhìn hoa đào màu đen run rẩy trong gió, nhớ trên Đào sơn hoa đào khắp núi, lộ ra mỉm cười.
Hạo Thiên tới nhân gian, Tri Thủ Quan thành nhà tù bỏ đi, người tu hành cường đại nhất nhân gian đã biến thành phế nhân, nhưng chuyện xưa thật sự vừa mới bắt đầu.
← Ch. 769 | Ch. 771 → |