← Ch.770 | Ch.772 → |
Đạo nhân trung niên đi vào tĩnh thất, thấy quan chủ đứng ở cạnh cửa sổ mỉm cười với hoa đào màu đen, rất giật mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy, đem hắn đỡ về trên giường nằm ngang.
Hắn nhìn quan chủ vẻ mặt ngưng trọng nói: "Sư huynh, chẳng lẽ ngươi thật muốn từ bỏ tín ngưỡng của mình?"
Quan chủ mỉm cười nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở trong đạo quan, đọc quyển sách đầu tiên là đạo kinh, đối với Hạo Thiên tín ngưỡng sớm hòa vào máu ta, trở thành hơi thở của ta, ý nghĩa sinh mệnh ta là ở chấp hành Hạo Thiên ý chí, từ bỏ liền tương đương phản bội chính mình, tất nhiên không có khả năng."
Đạo nhân trung niên khó hiểu hỏi: "Một khi đã như vậy, người vì sao phải để Long Khánh ở lại Tri Thủ Quan, vì sao truyền thư Nam Hải, vì sao đối với vị kia trong Quang Minh thần điện..."
Không đợi hắn nói xong, quan chủ nói: "Ta tin là Hạo Thiên, mà không phải nàng kia trong Quang Minh thần điện."
Đạo nhân trung niên càng thêm khó hiểu, thầm nghĩ nàng trong Quang Minh thần điện chính là Hạo Thiên, cái này tuyệt đối không sai.
Quan chủ nhìn hắn nói: "Nàng nếu là Hạo Thiên, nay vị kia ở trong thần quốc chống lại phu tử là ai? Cho dù nàng từng là Hạo Thiên, Hạo Thiên tới nhân gian còn là Hạo Thiên chúng ta tín ngưỡng sao? Hạo Thiên bị người phàm khinh nhờn còn là Hạo Thiên chúng ta tín ngưỡng sao?"
Thanh âm đạo nhân trung niên khẽ run nói: "Tín ngưỡng không cho phép bất cứ sự hoài nghi nào."
Quan chủ nói: "Thế nào là thành kính? Thành kính là trung với tín ngưỡng. Thế nào là trung với tín ngưỡng? Không chỉ có trung với đối tượng chúng ta tín ngưỡng, bởi vì tín ngưỡng phát ra từ ngươi ta, dừng ở chỗ đó, có Hạo Thiên cũng có ngươi ta, ai cũng không thể thiếu, như vậy chỉ có Hạo Thiên chúng ta tín ngưỡng mới là Hạo Thiên thật sự."
Đoạn lời này rất huyền diệu, đạo nhân trung niên có điều hiểu ra, liền bị mồ hôi lạnh như băng làm ướt áo, nói: "Nhưng Hạo Thiên sẽ không cho rằng như vậy."
Lúc trước ta từng nói với Long Khánh, nàng đã tới nhân gian, thì không thể không gì không biết không gì không làm được nữa, nay nghĩ đến, phu tử quả nhiên mới là nhân vật giỏi giang đích thực."
Quan chủ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cảm khái nói.
Đạo nhân trung niên nói: "Nhưng người vĩ đại nữa cũng không thể chiến thắng Hạo Thiên.
"Tử vong thực rất đáng sợ sao? Con người tu hành tự chính là có ý thức của mình vĩnh hằng sao? Tửu đồ và đồ tể cho rằng có được thần quốc của mình, liền có thể thật sự bất hủ, theo ý ta, cái này cũng không chính xác."
Quan chủ nói: "Hạo Thiên không phải sinh mệnh cho nên có được thuộc tính vĩnh hằng, mà từng cái bắt đầu đều nên có chấm dứt, từng sinh mệnh đều nên trở lại trong vĩnh hằng không phải sinh mệnh kia. Nếu sinh mệnh muốn đạt được vĩnh hằng, vậy nó chỉ có thể biến thành một loại hình thức tồn tại hoàn toàn khác, mà cái đó cùng chết lại có gì khác nhau?"
Đạo nhân trung niên nói: "Vậy tu đạo rốt cuộc vì sao?"
Quan chủ nghĩ ngàn vạn đao trong thành Trường An, nghĩ những sự vật tràn ngập hương vị nhân gian đó, nghĩ mình dừng ở bên hồ thành nam, con cá giãy dụa ở trong vũng nước cạnh mặt, nói: "Tu đạo là vì cảm ngộ, vì giải thoát, như thế mới có thể đạt được bình tĩnh vui vẻ khi sinh mệnh chấm dứt."
Đạo nhân trung niên khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Thế gian các tông tu hành, chẳng lẽ đều nên đi đến trên con đường này?"
Quan chủ nói: "Người trong thư viện cuồng tứ tùy ý mà sống, cuối cùng đều sẽ đi lên con đường nghịch thiên, bọn họ có thể bình tĩnh mà đối diện cái chết, bởi vì bọn họ tự nhận không cô phụ mình lúc còn sống, nhưng chỉ có cường giả thật sự, mới có thể sống giống như bọn họ, người thường trên đời giống như heo chó, nào có thể giống bọn họ tự kỷ mà đối diện kết thúc như vậy? Vô luận phu tử hay là Kha Hạo Nhiên, xưa nay đều chưa từng lo lắng mấy vấn đề này, nhưng đạo môn luôn lo lắng những cái này, bởi vì chúng ta biết rõ, ở dưới Hạo Thiên chúng ta đều là heo chó, cho nên chúng ta phải tìm kiếm được phương pháp người thường cũng có thể bình tĩnh đối mặt kết thúc."
Đạo nhân trung niên nghe hiểu đoạn lời này, nói: "Đó là tín ngưỡng đối với Hạo Thiên, tưởng vọng đối với thần quốc."
"Không sai, xưa nay không phải Hạo Thiên muốn chúng ta đi tin nàng, mà là chúng ta cần đi tin nàng, ta cũng cần tin nàng, nhưng ta chỉ tin nàng trong thần quốc, không tin nàng nơi đó."
Quan chủ lẳng lặng nhìn xa xa phương hướng Tây Lăng thần điện.
Đạo nhân trung niên trầm mặc một lát sau đó hỏi: "Long Khánh xử lý như thế nào?"
Quan chủ thu hồi ánh mắt, nhìn trong sa bàn phía trước cửa sổ đóa hoa đào màu đen kia, nói: "Ta thực có chút thất vọng đối với hắn, trải qua nhiều suy sụp cùng thảm sự như vậy, lại vẫn không thể sinh ra dũng khí hoặc là nói dục vọng khiêu chiến các loại quy tắc, như vậy hắn cho dù đọc hết bảy quyển thiên thư, khắc khổ cần cù, phúc duyên thâm hậu như thế nào nữa, mấy trăm năm sau nhiều lắm cũng chỉ biến thành tửu đồ hoặc là đồ tể thứ hai, vậy có ý nghĩa gì?"
Tửu đồ và đồ tể là đại tu hành giả duy nhất trên đời từng trải qua vĩnh dạ lần trước, ở giới tu hành bối phận cao nhất, cảnh giới sâu không lường được nhất, chỉ là ở trước thành Trường An hiện thân một chút, đã áp chế thư viện và Đường quốc không thể không ký hòa ước sỉ nhục với Tây Lăng thần điện, nhưng nghe lời này của quan chủ, Long Khánh cho dù trở thành hai người như vậy, vẫn không thể làm hắn cảm thấy hài lòng, cái này thật sự làm người ta có chút không tưởng được.
Đạo nhân trung niên trầm mặc không nói, hắn biết rõ trong mắt sư huynh chưa từng có cái gì tửu đồ cùng đồ tể. Quan chủ trước khi vào thành Trường An, đã có tuyệt thế cảnh giới của đạo phật ma tam tông, đợi sau khi ngộ Thanh Tĩnh cảnh, càng thêm cảm thấy tâm cảnh tửu đồ, đồ tể hai người hiện nay mục nát không đáng nhắc tới. Trong mắt hắn chỉ có phu tử, mục tiêu hắn cả đời này theo đuổi hoặc là nói phấn đấu, đó là muốn chạm đến Vô Củ cảnh giới của phu tử.
Không phải Vô Cự, là Vô Củ.
Bởi vì tín ngưỡng, quan chủ vĩnh viễn không thể lĩnh ngộ hai chữ Vô Củ, cho nên hắn mới sẽ thu Long Khánh làm đồ đệ, bởi vì Long Khánh có hy vọng phá rồi sau đó lập, bởi vì Long Khánh từng rời bỏ tín ngưỡng, hắn hy vọng Long Khánh có thể có cơ hội đi lên con đường đó, tiếc nuối là chưa thành công.
"Đây là chuyện xưa rất khuôn sáo cũ, chẳng qua mọi chuyện xưa đều là như thế." Quan chủ nói: "Dù là những chuyện hiện nay nhân gian xảy ra, Hạo Thiên ở vô số năm trước đã biết trước, cho nên nàng mới sẽ ban cho nhân gian bảy quyển thiên thư, ta nói không phải lời tiên đoán trên quyển chữ Minh, mà là tên thật của bảy thiên thư."
Đạo nhân trung niên luôn ở trong Tri Thủ Quan phụ trách trông giữ bảy quyển thiên thư, tất nhiên sẽ biết tên bảy quyển thiên thư, run giọng nói: "Nhật lạc sa minh. Thiên đảo khai."
Quan chủ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi nói:
"Không sai, nàng muốn một lần nữa khai thiên.
Đạo nhân trung niên như dính phải đòn nặng, sắc mặt tái nhợt nói:
"Vậy nhân gian nên tự xử như thế nào?"
**Nguồn đả tự: Bachnhocsach**
Quan chủ không để ý đến hắn khiếp sợ cùng bất an, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục kể: "Nàng muốn trở lại Hạo Thiên thần quốc, cho nên thần điện tổ chức quang minh tế, muốn dùng máu thuần khiết mấy vạn năm của họ Trần ta để tế, mở ra con đường thông thiên đó, nhưng cái này tất nhiên sẽ thất bại, bởi vì thư viện sẽ đi Đào sơn, thậm chí người trong thư viện đã đến Đào sơn, nhưng thư viện cũng sẽ thất bại, bởi vì nàng cái gì cũng biết, nàng luôn ở Đào sơn chờ người thư viện. Nhưng nàng cũng thất bại, bởi vì nàng cho rằng mình có thể làm được chuyện đó, nhưng trên thực tế nàng không làm được, cho nên đến cuối cùng mọi người đều thất bại, không có bất luận kẻ nào có thể đạt được thắng lợi."
Đoạn lời này như là đang kể một chuyện đã xảy ra, nhưng câu chuyện này trên thực tế còn chưa xảy ra, vì thế liền tràn ngập một loại cảm giác lời tiên đoán không thể giải thích.
Đạo nhân trung niên khiếp sợ nói: "Hạo Thiên cũng có chuyện không làm được?"
Quan chủ mở mắt, nhìn sư đệ bên giường, nói: "Mặc dù nhật lạc sa minh thiên đảo khai, nàng muốn về được thần quốc, còn cần chặt đứt trần duyên ở nhân gian. Nhưng nàng nào hiểu, vô luận là phu tử để lại khí tức nhân gian trong cơ thể nàng hay là đoạn trần duyên đó của nàng, lại nào là dễ trảm như vậy?"
Đạo nhân trung niên mồ hôi chảy ròng ròng, nghĩ sư huynh hôm nay nói chính là bất kính đối với Hạo Thiên, kinh sợ nói: "Hạo Thiên có thể biết được mọi chuyện trên đời, tất cũng có thể biết được sư huynh ngươi muốn làm những gì."
Quan chủ lạnh nhạt nói: "Nay bản thân ta cũng không biết ta sẽ làm những gì, nàng mặc dù không gì không biết lại nào có thể biết được sự vật không tồn tại?"
Quan chủ lại nói như vậy, hơn nữa hắn có thể làm được.
Bởi vì hắn hiện tại tuy là phế nhân nhưng vẫn là phế nhân Thanh Tĩnh cảnh, trong lịch sử loài người, chưa từng xuất hiện phế nhân mạnh như hắn.
Đạo nhân trung niên hỏi: "Sư huynh, chúng ta rốt cuộc nên làm như thế nào?"
Quan chủ nói: "Bụi về bụi, đất về đất, thần quốc về thần quốc, nhân gian về nhân gian."
Đạo nhân trung niên run giọng nói: "Đây là đánh bạc."
Quan chủ nhìn hắn nói: "Ngươi biết vì sao Tri Thủ Quan bảy vào mười ba ra mới có thể tiến vào không?"
Đạo nhân trung niên lắc lắc đầu.
Quan chủ nói: "Đó là bởi vì vô số lần vĩnh dạ trước, đảm nhận quan chủ đầu tiên của Tri Thủ Quan, ở trước khi tu đạo chính là con bạc, luôn bị lợi tức bảy vào mười ba ra quấy nhiễu."
Đạo nhân trung niên lần đầu nghe nói thân thế của tổ sư đạo môn, không khỏi ngạc nhiên không nói nên lời.
"Hắn sau khi tu đạo đại thành sáng tạo đạo môn, tự ngộ Thanh Tĩnh, vốn có thể giải thoát mà đi, lại vẫn thương tiếc người đời, cho nên hắn thay thế con người lựa chọn Hạo Thiên trở thành tín ngưỡng của chúng ta, từ một khắc đó trở đi, nhân gian chỗ chúng ta liền trở thành Hạo Thiên thế giới, được Hạo Thiên che chở, tồn tại vô số vạn năm."
Quan chủ nói: "Đây là một lần cược làm càn nhất của nhân gian, đạo môn đã đại biểu con người cược vô số thế hệ, ta dựa vào cái gì không tiếp tục cược?"
Đạo nhân trung niên trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Cho nên đạo môn mới cần cảnh giác nàng."
Quan chủ nói: "Không sai, nếu nàng không thể chặt đứt trần duyên, chúng ta liền phải thay nàng đi chặt, nếu ngay cả đạo môn cũng không thể làm được, vậy thì đành phải nghĩ cách đem nàng cũng cùng nhau chém đi."
Đạo nhân trung niên nói: "Vậy... Bì Bì?"
Quan chủ nói: "Nó cũng là đệ tử đạo môn, nếu thật có thể giúp nàng quay về thần quốc, trở lại Hạo Thiên, cái chết này liền có ý nghĩa, nếu quang minh tế cuối cùng biến thành trò cười, nó tất nhiên sẽ không chết, nếu không chết thì tự có cơ duyên rất lớn, trên người của nó chảy dòng máu ta, nó là đệ tử phu tử, vô luận sinh tử đều sẽ không tầm thường."
Bởi vì quang minh tế, cường giả như quốc sư Kim trường vương đình cùng Thất Niệm của Huyền Không tự đều đã tới Tây Lăng thần điện, tùy tiện một người ra tay, Ninh Khuyết đã không ngăn được, cho nên những ngày gần nhất hắn đặc biệt thu mình, tuyệt đại đa số thời gian đều ở lại trong Thiên Dụ viện, dù là vách núi cũng không đi nữa.
Lấy phong cách làm việc của hắn, theo đạo lý mà nói, không nên để cho bản thân tiến vào cục diện nguy hiểm như thế, trên thực tế ở trong kế hoạch ban đầu, hắn lẻn vào Tây Lăng thần điện, nhiều nhất cũng sẽ chỉ nán lại một tháng thời gian, ở trước khi quang minh tế chính thức tổ chức, liền phải bắt đầu động thủ, chỉ không ngờ tình huống đã xảy ra biến hóa đột ngột, Trần Bì Bì bị Tây Lăng thần điện nhốt ở trong U Các, khiến hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Trước khi ra khỏi quận Thanh Hà, hắn từng nói với Vương Cảnh Lược nhiều nhất một tháng mình sẽ trở về, hiện tại đã vào thu, hắn lại không thể rời khỏi, đành phải hướng quận Thanh Hà lần nữa phát ra tin tức, bảo Vương Cảnh Lược đợi một đoạn thời gian nữa, về phần Vương Cảnh Lược bên đó an bài có thể xảy ra vấn đề, hắn cũng chỉ đành tạm thời không để ý tới.
Sắc trời đã tối, hắn trở lại trong Thiên Dụ viện lấy ra hộp tên cùng đao sắt, theo đường nhỏ sau viện vòng đến bãi trước Đào sơn. Bãi trước Đào sơn và mấy tòa thần điện đỉnh núi xếp thành một đường thẳng, hơn nữa cực kỳ rộng rãi, có thể chứa mấy vạn tín đồ cùng lúc tham bái, chính là nơi tổ chức quang minh tế, các chấp sự trong thần điện đang sửa sang lại sân, cách đó không xa còn có vài tên trận sư cảnh giới cao thâm, đang tiến hành gia cố đối với quanh bãi trước, nghĩ hẳn lúc quang minh tế chính thức tổ chức, thần điện còn an bài một ít bài trí thần tích hoa mắt mới đúng.
Ninh Khuyết mặc quần áo tạp dịch Thiên Dụ viện, thoạt nhìn tựa như gã sai vặt áo xanh, không khiến người ta chú ý chút nào. Bãi trước Đào sơn trông coi tuy nghiêm ngặt, nhưng tốc độ cùng phản ứng của hắn sớm đã vượt qua con người bình thường, lặng yên không một tiếng động đã lên tới trong rừng cây bên trái, đào bùn đất cạnh bãi phẳng đem hộp tên cùng đao sắt chôn vào.
Hắn phủi hết bùn trên người, nhìn vô số cây đuốc trong bóng đêm, nhìn những chấp sự thần điện trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, tưởng tượng hình ảnh long trọng mấy ngày sau khi quang minh tế tổ chức, mặc dù là hắn cũng bắt đầu khẩn trương hẳn lên, sau đó hắn nhìn phía bốn tòa thần điện nọ đỉnh núi, khẽ nhíu mày.
Tối nay hắn không nhìn Quang Minh thần điện, mà là nhìn tòa Tài Quyết thần điện màu đen kia bên cạnh sườn phẳng, Tài Quyết thần điện và ba tòa thần điện còn lại cách có chút xa, lạnh lẽo mà cô đơn.
← Ch. 770 | Ch. 772 → |