Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 785

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 785: Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Trừ truyền thuyết thư viện đại sư huynh sáng nghe đạo mà chiều Tri Mệnh, giới tu hành khi nào từng xuất hiện chuyện làm người ta kinh hãi như thế? Người đó rốt cuộc là ai?

Trần Bì Bì nhìn bóng người kia trong khói bụi, run rẩy càng thêm lợi hại, nước sạch trong bát hắt hết ra, đem vạt áo vừa mới khô ướt nhẹp lần nữa. Hắn biết nàng là ai, biết nàng vì sao phải ca hát, tiếng ca đó không chỉ có muốn cung cấp dũng khí cho nàng, cũng là cung cấp lòng tin cho mình.

Nàng dùng tiếng ca nói cho hắn, ta đã đến rồi, ngươi kiên trì một lát nữa.

Trong đám người, Ninh Khuyết cúi đầu nhìn phía bùn đất dưới chân mình, trầm mặc không nói. Trong thần liễn, Diệp Hồng Ngư yên lặng nghĩ một lát, vươn tay phải, cầm bản mạng đạo kiếm bên cạnh.

Khói bụi dần thu liễm, một bóng người nhỏ nhắn hiển lộ ra.

Nàng có một mái tóc dài đen bóng, được bện thành một cái bím tóc thật dài, nhẹ nhàng đong đưa ở sau người.

Nàng mặc quần áo làm bằng da thú, đã bị vô số lưỡi kiếm cắt rách, tản ra góc rách.

Trên người nàng có rất nhiều vết thương, không ngừng hướng mặt đất chảy máu.

Nàng tên Đường Tiểu Đường.

Nàng từ thành Trường An không xa ngàn dặm, phong trần mệt mỏi mà đến.

Nàng chật vật không chịu nổi, lại uy phong lẫm liệt.

Nàng nhìn Tây Lăng chưởng giáo trong xe kéo khổng lồ, hỏi: "Ai dám nói thư viện ta không người?"

Nàng nhìn phía cô gái Nam Hải trước tế đàn, hỏi: " Ai dám cướp nam nhân của ta?"

Trần Bì Bì hầu như dùng hết sức lực toàn thân, mới khống chế được tay phải run run, không để cho nước sạch trong bát rơi hết. Hẳn nhìn Đường Tiểu Đường đầy người bụi bặm, nói: "Nàng đến rồi."

Không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật, bởi vì không cần xác nhận. Hắn đã nghe được tiếng ca thanh mĩ của nàng, thấy được bóng người nàng, hắn tuy không muốn nàng đến, nhưng nàng đã đến.

" Phải"

Đường Tiểu Đường cách đám người trên bãi trước, nhìn Trần Bì Bì trên tế đàn, hỏi: "Vậy ngươi đi theo ta không?"

Trần Bì Bì rất nghiêm túc nghĩ một chút, nói: "Nếu ngươi có thể dẫn ta đi, ta đương nhiên đi theo ngươi."

Đường Tiểu Đường nói tiếng "được", đi hướng tế đàn đá trắng, theo bước chân tiến lên, máu trên người nàng tí tách nhỏ xuống, đám người dần tách ra, vô luận là Tây Lăng thần quan hay là chấp sự áo đen, vậy mà không ai dám ngăn cản.

Nàng đi đến trước tế đàn.

Trấn Bì Bì đem bát nước trong tay đưa trước người nàng, nói: "Khát không? Uống ngụm nước trước."

Trong bát còn thừa non nửa bát nước sạch, Đường Tiểu Đường tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, như uống rượu mạnh.

Cô gái Nam Hải Tiểu Ngư cũng đứng ở trước tế đàn, nhìn hình ảnh đưa nước uống này, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, bởi vì nàng đã xác nhận quan hệ giữa biểu ca cùng nữ nhân nảy.

Nữ nhân này là đến vì nam nhân của mình, nàng cảm thấy rất phẫn nộ, rất tức giận cũng rất đau lòng, nhưng nàng lại không biết mình phải làm những gì.

Nàng cảm thấy mình ở trước tế đàn là người dư thừa, vô luận Trần Bì Bì hay Đường Tiểu Đường đều chưa nhìn mình một cái, giống như nàng căn bản không tồn tại.

Nàng là người rất kiêu ngạo, luôn cho rằng mình mới là thiên tài tu đạo thật sự, trừ biểu ca từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, không có bạn cùng lứa tuổi khác có thể đánh đồng với mình, vô luận là tam si trong truyền thuyết hay là những gia hỏa kia trong thư viện, cho nên nàng muốn đánh bại thư si để chính danh cho mình, lúc trước lại hướng Diệp Hồng Ngư phát ra khiêu chiến.

Nàng mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản rồi, không cần nói Diệp Hồng Ngư, ngay cả nữ nhân này lúc trước xông lên núi bày ra ý chí cùng tinh thần, đều làm nàng mặc cảm.

Lúc này đứng ở trước tế đàn, toàn bộ kiêu ngạo của nàng đều bị đánh vỡ nát, không chỉ có là vì khi đối mặt cô gái cầm côn sắt kia sinh ra tự ti, cũng bởi vì biểu ca tiếp nhận nước nàng đưa qua, biểu ca cùng nàng nói chuyện ngữ khi là tầm thường như vậy, tựa như đã cùng một chỗ mấy chục năm.

...

Tiểu Ngư cảm thụ không sai.

Lúc này ở trong mắt Trần Bì Bì và Đường Tiểu Đường, quả thật không có không gian người khác tồn tại, thậm chí ngay cả thế giới ngoài thân cũng đã biến mất, trong đôi mắt chỉ có bóng người nhau, hoặc là nói còn có non nửa bát nước sạch.

Thẳng đến một thanh âm như sét vang lên ở bãi trước Đào Sơn.

Trong xe kéo khổng lồ hào quang vạn trượng, bóng người Tây Lăng chưởng giáo đại nhân là cao lớn như vậy. Hắn nhìn Đường Tiểu Đường trước tế đàn thân thể hơi nghiêng về phía trước, tựa như ngọn núi nặng sắp đổ.

"Ngươi là ai? Cùng Lâm Vụ nghiệt tặc đồ có quan hệ gì?"

"Ta là Đường Tiểu Đường, đọc ngược đọc xuôi đều là Đường Tiểu Đường."

Đường Tiểu Đường đem bát nước đưa về cho Trần Bì Bì, nhìn chưởng giáo trong xe kéo nói: " Dư Liêm là sư phụ ta, ta đến Đào sơn đón nam nhân của ta rời khỏi, ngươi không nên cản ta."

Nghe lời ấy, chưởng giáo cười to nói: "Thật là buồn cười."

Đường Tiểu Đường không cười, trong tay cầm cồn sắt nhìn xe kéo khổng lồ.

Nàng liên tục phá ba ải lao vào bãi trước Đảo Sơn, bị thương không nhẹ, cả người máu lẫn đất, nhưng vẽ mặt nàng cùng với ngữ khí khi nói chuyện lại vẫn là kiêu ngạo mà khẳng định như vậy.

Đó là một loại cảm giác chấp nhất làm người ta sung sướng, đáng yêu.

Đại đa số người ở bãi trước Đào Sơn đều không cười, trừ Thiên Dụ viện phó, viện trưởng Mạc Li thần quan góp vui với chưởng giáo đại nhân, có chút khô cằn cười bồi hai tiếng.

Sở dĩ không ai bật cười, là vì Đường Tiểu Đường ở lúc xông lên núi triển lộ ra ý chí chiến đấu cùng tốc độ tiến bộ không thể tưởng tượng, không những không buồn cười, hơn nữa rất đáng sợ.

Mọi người vẫn rung động, cô nương gia dáng người nhỏ nhắn này rốt cuộc dùng phương pháp gì, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như thế, ở giữa mấy phen huyết chiến liên tục đột phá tăng lên.

Chỉ có Trần Bì Bì trên tế đàn, Diệp Hồng Ngư trong thần liễn còn có Ninh Khuyết trốn ở trong đám người, đối với thực lực cảnh giới cùng với tăng lên Đường Tiểu Đường triển lộ ra không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bọn họ biết mục tiêu của Đường Tiểu Đường là trở thành nữ nhân cường đại nhất trên đời này, có được chí hướng to lớn như thế, như vậy có thể làm ra bất cứ chuyện gì cũng không đáng kinh ngạc.

Từ sau khi Kha Hạo Nhiên một kiếm lao vào sơn môn Ma tông, Ma tông đã điêu tàn, bản tông càng là chỉ còn lại có hai người Đường cùng Đường Tiểu Đường đôi huynh muội này. Nói cách khác, Đường Tiểu Đường là thánh nữ Ma tông một thế hệ này.

Không biết là bởi huyết mạch người Hoang hay là di truyền họ Đường, thiên phú tu ma của Đường Tiểu Đường phi thường cao, năm đó trên dốc tuyết Thiên Khí Sơn, chỉ mười bốn tuổi nàng đã có thể cùng Diệp Hồng Ngư đánh ngang tay, nếu không phải chỉ có Ninh Khuyết mới có thể thích ứng phong cách chiến đấu cực đoan thực tế của Diệp Hồng Ngư, có lẽ nàng còn có thể biểu hiện tốt hơn chút.

Mấy năm thời gian trôi qua, Diệp Hồng Ngư đã là đại tu hành giả Tri Mệnh đỉnh phong, ngồi lên mặc ngọc thần tọa của Tài Quyết thần điện, mà Đường Tiểu Đưởng lại giống như vẫn là cô gái Ma tông năm đó.

**Nguồn đả tự: **

Công pháp Ma tông khác với tu đạo bình thường, không có Bất Hoặc, Động Huyền, Tri Mệnh giới hạn cảnh giới rõ như vậy, nhưng cũng có giai đoạn tu hành tương ứng. Nàng mấy năm nay tương đương luôn dừng lại ở Động Huyền đỉnh phong.

Cô gái Ma tông Động Huyền đỉnh phong, nhìn như đã đủ cường đại, nhưng cùng đám người Diệp Hồng Ngư, Ninh Khuyết tiến bộ so sánh, nay nàng lại tỏ ra có chút trì trệ không tiến.

Nếu nói Ninh Khuyết là vì có thư viện giáo dục, sau đó liên tục gặp kỳ ngộ quan hệ, Diệp Hồng Ngư tiến bộ thần tốc là vì đạo tâm kiên nghị, lại được lá thư nọ của Liễu Bạch, như vậy Đường Tiểu Đường thì sao?

Nàng cũng ở trong thư viện học tập rất nhiều năm, sư phụ nàng là tông chủ Ma tông thần bí nhất giới tu hành, là nhị thập tam niên thiền cảnh giới không thua kém Liễu Bạch, vì sao nàng mãi chưa tiến bộ?

Nàng ở thư viện nhảy thác nước vô số lần, nàng ở thư viện đẩy vô số tảng đá lớn, nàng ở thư viện lấy côn sắt trong tay cứng rắn đục rộng vô số bậc đá, nàng chưa từng dừng tu hành.

Những cái này là bài học tu hành Dư Liêm bố trí cho nàng.

Nàng ở thư viện hậu sơn tu hành như khổ tu tăng thành tín nhất, không ngừng rèn luyện thể xác và tinh thần mình, nàng sớm làm tốt chuẩn bị, chỉ cần một cái cơ hội.

Phật tông tu hành chủ ý chữ ngộ.

Ma tông tu hành chủ ý lại là hai chữ chiến đấu.

Huyết mạch người Hoang cùng với Ma tông truyền thừa đều yêu cầu nàng chiến đấu, ở trong chiến đấu tìm kiếm đột phá, nhưng kỳ quái là, nàng mãi không có cơ hội chiến đấu, vô luận là chiến dịch Thanh Hạp hay là chiến dịch thư viện hậu sơn, nàng đều không tham dự, Dư Liêm luôn có ý thức để nàng rời xa chiến đấu đích thực.

Dư Liêm là tông chủ Ma tông, một thân cảnh giới kinh thế hãi tục, nàng cũng một đời tông sư, rất am hiểu bồi dưỡng truyền nhân.

Nàng từng nghĩ tới thu Ninh Khuyết làm đồ đệ, đã không có cơ hội, như vậy tự nhiên liền đem toàn bộ tâm lực đều đặt ở trên người Đường Tiểu Đưởng, những cách làm này của nàng tự nhiên có đạo lý của nàng.

Diệp Hồng Ngư năm đó rõ ràng có thể phá cảnh vào Tri Mệnh, lại lấy ý chí rất cường hãn đem cảnh giới của mình luôn áp chế ở trong Động Huyền cảnh, bởi vì nàng luôn chờ đợi thời khắc phá cảnh hoàn mỹ.

Ý chí của Đường Tiểu Đường cũng không yếu hơn Diệp Hồng Ngư, nhưng công pháp Ma tông cùng công pháp đạo môn so sánh lại có cái điểm yếu, bởi vì trong chiến đấu tăng lên thực lực, không thể bị ý thức tự chủ khống chế.

Mấy năm trước, Đường Tiểu Đường đã có thể cùng Diệp Hồng Ngư sóng vai, Dư Liêm đã thu nàng làm đồ đệ, tất nhiên không có khả năng để cho đệ tử của mình ở mấy năm sau ngược lại không bằng Diệp Hồng Ngư. Nàng cần thiết cũng cho Đường Tiểu Đường một cái thời khắc phá cảnh hoàn mỹ, Đường Tiểu Đường đã không thể giống Diệp Hồng Ngư tự mình áp chế như vậy, thế thì do nàng đến áp chế.

Nàng đem Đường Tiểu Đường áp chế mấy năm thời gian, vì chờ đợi thời khắc nọ đến.

Hôm nay quang minh tế bãi trước Đào sơn, Trần Bì Bì sắp sửa bị Hạo Thiên thần huy thiêu chết, Đường Tiểu Đường cần liên tục đi ngàn dặm tới cứu hắn, nàng phải xông Sơn, phải chiến đấu, phải phá cảnh ở trong chiến đấu.

Bởi vì cần, cho nên đi làm, đó là "bởi vì, cho nên" thư viện chú ý nhất, đương nhiên, đó là thời khắc Dư Liêm luôn chờ, cho nên Đường Tiểu Đương đương nhiên bộc phát.

...

Tây Lăng thần điện tổ chức quang minh tế, chờ là thư viện, nhưng ai có thể ngờ tới, đợi thời gian dài như vậy, làm nhiều chuẩn bị như vậy, cuối cùng chờ được lại là vị đệ tử đời hai thanh danh không hiện.

Đường Tiểu Đường triển lộ ra cảnh giới trình độ quả thật cực kỳ cường hãn, nhưng nàng dù sao trẻ tuổi, hôm nay bãi trước Đào sơn cường giả tập hợp, ít nhất không dưới mười người ở trên cảnh giới thắng chắc nàng. Cho nên sau khi cảm xúc rung động trong lòng mọi người dần dần bình tĩnh, không khỏi cảm giác có chút phức tạp, thậm chí có chút mất mát mơ hồ.

Cái này giống một quyền súc thế đã lâu, chuẩn bị đánh chết một con mãnh hổ, đột nhiên tới trước mặt người, lại là con thỏ trắng nhỏ thuần khiết, cái này giống con của đại thần chết oan vì báo thù, dùng mấy chục năm thời gian bố trí một âm mưu lớn kinh thiên dị thường phức tạp khủng bố, muốn đem bệ hạ trên ngai vàng giết chết, nhưng đợi tới đêm đó phát động, lại bỗng nhiên phát hiện hoàng đế bệnh chết rồi, nay ngồi trên ngai vàng chỉ là tiểu nam hài không đến bảy tuổi.

Người mất mát nhất đương nhiên là Tây Lăng chưởng giáo đại nhân, hắn lúc trước nhìn dãy núi mênh mang, lấy vẻ mặt tịch liêu chỗ cao không khỏi tuyết nói thư viện không người, đó là thể hiện của loại cảm xúc này.

"Vẻn vẹn một đệ tử đời hai thư viện, lại cũng dám vọng ngôn từ Đào Sơn đón người đi?"

Chưởng giáo đại nhân cảm khái nói: "Ta chờ là Lâm Vụ, không ngờ hắn khiếp đảm không dám phó ước, chỉ dám để ngươi một đứa bé như vậy đi tìm chết, thư viện quả nhiên không người rồi."

Đường Tiểu Đường nhìn hắn nói: "Năm trước ở thư viện hậu sơn, sư phụ chọc mù mắt người, chém tay ngươi, hủy tuyết sơn khí hải của ngươi, nếu không phải xem ở trên phần năm đó tình bạn cố tri, tha ngươi một cái mạng chó, ngươi đã sớm chết rồi. Vẻn vẹn thủ hạ bại tướng, có tư cách gì hướng sư phụ nàng khiêu chiến lần nữa? Trước thắng ta kẻ làm đệ tử này nói sau."

Lời vừa nói ra, cả nơi đây ồ lên.

Tuy tin tức Tây Lăng chưởng giáo đại nhân ở thư viện hậu sơn bị thương nặng cũng không phải bí mật gì, nhưng nơi này dù sao cũng là Đào sơn, ai dám trước mặt chưởng giáo nói ra?

Ngay lúc mọi người đều cho rằng chưởng giáo đại nhân sẽ giận dữ ra tay, tự mình ra tay trấn áp, Lặc Bố đại tướng của Kim trường vương đình từ trong đám người đi ra, nhìn Đường Tiểu Đường hỏi: "Người Hoang?"

Đường Tiểu Đường nhìn hắn nói: "Không sai, người Man?"

Lặc Bố đại tướng nói: "Không sai, ta đến từ thảo nguyên."

Đường Tiểu Đường nói: "Không gọi là thảo nguyên, gọi là hoang nguyên."

Lặc Bố đại tướng nói: "Lúc người Hoang ở là hoang nguyên, cho nên nay gọi là thảo nguyên."

Đường Tiểu Đưởng nhíu mày nói: "Ngươi đã muốn chiến trước, vậy thì chiến."

Mọi người trên bãi trước Đào sơn nghe đoạn đối thoại này, phát hiện rõ ràng rất đơn giản, lại có chút nghe không hiểu, Đường Tiểu Đường cuối cùng nói người muốn chiến trước vậy thì chiến, Lặc Bố đòi chiến khi nào?

Đây là bởi vì bọn họ chưa từng sinh sống ở trên hoang nguyên, không biết thói quen tư duy của mọi người sinh sống ở nơi đó, cũng không quen lịch sử hoang nguyên mấy ngàn năm qua.

Hoang nguyên sở dĩ được xưng là hoang nguyên, đó là bởi vì phương bắc đại lục mảng lãnh thổ thảo nguyên rộng rãi đó, từng thuộc về người Hoang, ở ngàn năm trước, đế quốc người Hoang là đế quốc cường đại nhất nhân gian, nay các người Man thảo nguyên thống trị hoang nguyên là nô lệ người Hoang sử dụng, có cuộc sống không bằng heo chó.

Người Hoang sau khi bị người Đường đánh bại, bị bắt dời về phương bắc, các người Man từng là nô lệ cùng tộc nhân chỗ cực tây dời về liên thủ thành lập ba đại vương đình, rốt cuộc xoay người làm chủ nhân.

*****

Bởi vì có đoạn hồi ức lịch sử tàn khốc tanh máu đó, thái độ của người Man đối với người Hoang có thể nghĩ, người Hoang đối với những nô lệ người Man dám có gan kế thừa ranh giới đế quốc cũng không có bất cứ hảo cảm gì, có thể nói là kẻ thù truyền kiếp, chỉ là người Hoang dời về phương bắc tuyết vực lạnh vô cùng, giữa hai bên tiếp xúc cực ít, thù hận dần dần bị người ta quên đi.

Theo vĩnh dạ buông xuống, người Hoang dời về đất cũ phương nam, cùng tả trướng vương đình trên đồng hoang bộc phát mấy phen huyết tinh, thù hận giữa hai bên cũng không thể cởi bỏ nữa, Lặc Bố đại tướng và Đường Tiểu Đường xưng hô nói chuyện về thảo nguyên, hoang nguyên, trên thực tế là bày rõ lập trường của nhau.

Ngươi là người Hoang, ta là người Man, như vậy trận chiến này liền không thể tránh né.

"Lúc này quanh tế đàn cường giả rất đông, nhưng không ai ra tay đối với ngươi, không phải bởi vì bọn họ không muốn lấy lớn hiếp nhỏ. Ai cũng biết thư viện bối phận cao, ngươi tuy là đệ tử đời hai, cũng không phải vãn bối của bọn họ, mà là vì bọn họ không dám ra tay đối với ngươi, bởi vì bọn họ sợ hãi thân phận thư viện của ngươi."

Lặc Bố nhìn Đường Tiểu Đường nói: "Thù hận giữa Kim trường vương đình ta và Đường quốc cùng thư viện, tựa như thù hận cùng người Hoang các ngươi, đã sớm không thể cởi bỏ, ta không để ý thân phận thư viện của ngươi, ta rất thưởng thức tiếng ca của ngươi lúc trước cùng với ngươi chiến đấu, cho nên ta nhất định sẽ giết chết ngươi."

Đường Tiểu Đường lúc này từ chỗ Trần Bì Bì biết, người này là cao thủ võ đạo số một của Kim trường vương đình, nhưng trên khuôn mặt non nớt của nàng không nhìn thấy chút sợ hãi, chỉ là bình tĩnh.

Nàng không giống Lặc Bố, trước chiến đấu còn nói hai đoạn lời dài như vậy, nàng cầm côn sắt hướng Lặc Bố lao tới, giày da trên mặt đất, giẫm nát một mảng hoa đào.

Côn sắt gào thét mà hạ xuống, đánh thẳng mặt Lặc Bố, ngắn gọn mà trực tiếp.

Lặc Bố "Sang" một tiếng, rút ra loan đao bên hông nghênh đón, ngắn gọn mà trực tiếp tương tự.

Giống nhau đều là người sinh sống ở trên hoang nguyên, phương thức chiến đấu cũng rất tương tự, không có bất cứ gì hoa mĩ, cũng không có bất cứ âm mưu gì, chỉ là xem ai lực lượng lớn hơn, ai tu vi sâu hơn.

Đao côn gặp nhau, nở ra một tiếng nổ vang như sấm!

Chỗ gần tế đàn thần quan chấp sự tu vi khá thấp bị tiếng gầm rú này chấn cho sắc mặt tái nhợt, các tín đồ bình thường trên bãi trước càng là bị chấn cho đôi tai đau nhức, bịt tai ngồi xuống.

Con ngươi Lặc Bố đột nhiên co rụt, bởi vì đao trong tay hắn đã gãy! Thanh loan đao đó của hắn sắc bén như tuyết, vậy mà không thể chặt đứt cây côn sắt thô lậu kia trong tay Đường Tiểu Đường, ngược lại bị chấn gãy nứt từng tấc!

Cây côn sắt khó coi này, rốt cuộc là binh khí gì? Lúc trước có thể đâm xuyên thanh quang đại trận của Đào sơn, lúc này lại dễ dàng như thế đem bách luyện tinh đao của mình đập thành mảnh vụn?

Mọi người trên bãi trước Đào sơn, ánh mắt khi nhìn phía côn sắt trong tay Đường Tiểu Đường cũng trở nên có chút khác, bọn họ nào biết, cái côn sắt thoạt nhìn rất khó coi này chính là thánh vật Ma tông, hình thể của nó vốn nên là một cây loan đao màu máu thật lớn, ở trong một trận chiến Trường An, quan chủ kết bảy cầu vồng Thiên Khải ở giữa trời đất ý đồ bỏ chạy, Dư Liêm nhảy lên trời xanh, đó là dùng thanh đao lớn màu máu này chặt đứt cầu vồng.

Cự đao màu máu chặt đứt cầu vồng, cũng bị uy lực Hạo Thiên ẩn chứa trong cầu vồng đốt ăn thành bộ dáng xấu xí này hiện tại, bản chất lại chưa có biến hóa, không nên nhìn Đường Tiểu Đường ở trên bậc đá vách núi cầm nó dùng như côn cậy, nhưng dù sao từng ngay cả cầu vồng cũng có thể chặt đứt, nhân gian còn có binh khí gì có thể ngăn được nó?

Đao côn gặp nhau nháy mắt đã phân ra thắng bại, nhưng người còn chưa phân ra thắng bại. Sắc mặt Lặc Bố đột nhiên thay đổi, kêu to một tiếng, lấy thảo nguyên hiến tế làm nguồn nguyên lực, từ trong thân thể cuồn cuộn không ngừng trào ra, tay phải nắm lại, như một ngọn núi nhỏ, hung hăng đánh phía cây côn sắt đã chém tới trước mắt hắn!

Quyền côn gặp nhau, lại là một tiếng vang lớn!

Quanh tế đàn các thần quan chấp sự tu vi khá thấp kia thống khổ ùn ùn bịt kín lỗ tai, có một số người thậm chí "ọe" một tiếng phun ra máu, vậy mà đã bị chấn thành nội thương!

Lặc Bố chính là cao thủ võ đạo số một của Kim trường vương đình, chỉ lấy lực lượng tu vi luận, thế gian hiện nay khó tìm địch thủ. Hắn từng ở trên bắc cương giao chiến với Đường quốc đại tướng quân Từ Trì, có thể cân sức ngang tài, trừ phi Hạ Hầu sống lại, Đường đích thân tới, rất khó tìm được người trấn phục hắn, Đường Tiểu Đường tất nhiên không được.

Nắm đấm như núi nện ở trên côn sắt, thánh vật Ma tông tự nhiên không dễ dàng bị phá hủy, không có bất cứ sự biến hình gì, nhưng lực lượng mênh mông kia thì toàn bộ từ côn sắt truyền tới trên người Đường Tiểu Đường.

Nàng bị đẩy lui về, khóe môi chảy ra máu tươi, tay cầm côn sắt run nhè nhẹ, nhưng nàng mím chặt đôi môi, chưa phát ra một tia thanh âm.

Bội đao làm bạn nhiều năm bị hủy, Lặc Bố bị khơi dậy hung tính, một quyền đẩy lui Đường Tiểu Đường, không tạm dừng chút nào, trong tiếng quát chói tai, nắm đấm liền hướng phía trước lao đi.

Hắn chỉ đi hai bước, liền bị ép dừng lại.

Bởi vì Đường Tiểu Đường lại tới. Nàng vậy mà chưa làm bất cứ sự điều tức gì, ngay cả máu tươi khóe môi cũng chưa lau, cầm côn sắt trong tay, kéo ra từng cái tàn ảnh, lần nữa lao tới!

Trước tế đàn, hoa đào thưa thớt đã bị giày da của nàng nghiền rơi thành bụi hết.

Đường Tiểu Đường cùng Lặc Bố lần nữa gặp nhau, lần nữa tiếp nhau, hai người dùng đều là đoản binh, côn và quyền.

Giống như hai ngọn núi nhỏ và chạm, trên bãi trước Đào sơn lần nữa vang lên tiếng gầm rú thật lớn, không khí bị chấn không ngừng lưu động, mang đến tiếng gió gào thét chói tai.

Đường Tiểu Đường lần nữa bị đẩy lui, bị chấn xa hơn chút, máu tươi nhỏ xuống, rất thảm thiết, nhưng kèm theo từng tiếng quát, nàng lần nữa lao về giữa sân, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy quật cường.

Côn sắt lần nữa hạ xuống, quyền như núi lần nữa đánh ra, lực lượng cường hãn lần nữa gặp nhau, sau đó lần nữa tách ra. Trong từng tiếng quát, Đường Tiểu Đường không biết xông lên bao nhiêu lần.

Tuy chưa có một lần có thể đem Lặc Bố húc ngược về, nhưng nàng chưa từng dừng bước, không có một lát nghỉ ngơi mà Lặc Bố trừ lúc ban đầu, cũng không thể hướng về phía trước đạp một bước nữa!

Tiếng va chạm khủng bố không ngừng vang lên ở quanh tế đàn, ngay cả là sấm sét đầu xuân liên miên không ngừng, rất nhiều thần quan chấp sự không thể chống đỡ nữa, ngã ngồi đến trên mặt đất. Mấy chục tín đồ bình thường cách tế đàn gần chút, càng là trực tiếp bị chấn động trong không khí truyền đến trực tiếp chấn ngất đi.

Toàn bộ cường giả xem cuộc chiến đều cảm thấy rung động thật lớn, rõ ràng Đường Tiểu Đường không phải đối thủ của Lặc Bố, nàng lại không ngừng phát động công kích, ý chí chiến đấu cường đại bực này thật sự đáng sợ!

***Nguồn đả tự: ***

Ninh Khuyết đứng ở trong đám người, nhớ tới mấy năm trước mình chỗ cửa thành thành Trường An nhìn thấy một hình ảnh, khi đó tiền bạc trên người Đường Tiểu Đường bị lừa sạch, vậy mà một đường ăn xin đến thành Trường An, nghĩ đến Trường An không thể làm thư viện mất mặt, cho nên nàng quyết định làm xiếc, liền nằm ở trên băng ghế ngực làm vỡ đá lớn.

Hôm nay nhìn nàng không ngừng hướng Lặc Bố vị cường giả này khởi xướng tấn công, hắn giống như nhìn thấy một cây chùy sắt không ngừng nện ở trên tảng đá thật dày, một tiểu cô nương nằm dưới tảng đá, tiểu cô nương ngực không lớn, đập như thế nào đại khái cũng không thể đập phẳng hơn, mà theo chùy sắt không ngừng hạ xuống tảng đá chung quy là phải vỡ.

Trần Bì Bì đứng ở trên tế đàn, nhìn chiến đấu giữa sân trầm mặc không nói, lông mày đen to sớm nhíu lại một chỗ, môi thật dày run nhè nhẹ, trên mặt lại đang miễn cưỡng cười vui.

Hắn nhớ tới Đường Tiểu Đưởng từng nói cho mình chuyện nọ, đó là lúc người Hoang dời về phương nam vì bảo hộ người già phụ nữ trẻ em trong bộ lạc, nàng và huynh trưởng Đường xua đuổi dã thú hung mãnh khắp nơi, từng ở chỗ quan ải nào đó gặp một đám tuyết nguyên cự lang khủng bố. Nàng nói bản thân lúc ấy rất sợ hãi, nhưng không nghĩ quá nhiều chuyện, cầm huyết đao không ngừng hướng về bầy sói xung phong, luôn không ngừng xông lên, đến cuối cùng ngay cả chính nàng cũng đã quên rốt cuộc đã lao lên bao nhiêu lần. Hắn nói ngươi không sợ sao? Nàng nói chỉ cần bắt đầu chiến đấu, nàng sẽ quên sợ hãi.

Hai cường giả tu thân bãi trước Đào sơn va chạm vẫn duy trì, hoa đào đã sớm nát hết, dù là gió cũng thành sợi nát, tựa như vĩnh viễn không dừng lại.

Ngay thời điểm mọi người đều cảm thấy trái tim mình sắp không chịu được, sắp sửa vỡ vụn, tiếng và chạm bỗng nhiên ngừng, mọi người ngạc nhiên nhìn phía giữa sân, mới phát hiện không biết khi nào chiến đấu đã chấm dứt.

Chiến đấu chấm dứt, không phải bởi Đường Tiểu Đường dừng bước chân xung phong.

Mà là bởi vì Lạc Bố đã lui một bước.

Vị cao thủ võ đạo số một kiêu ngạo này của Kim trường vương đình trầm mặc lui về trong đám người.

Đường Tiểu Đường cả người là máu, khóe môi chảy máu, trong tay cầm côn sắt nhỏ máu. Nàng không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, nhưng vẫn đứng rất thẳng, giống như tùy thời có thể khởi xướng xung phong lần nữa.

Trên người Lặc Bố không nhìn thấy thương thế gì chỉ là sắc mặt có chút tái, tay phải bên cạnh người có chút run nhè nhẹ, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không nắm thành nắm đấm được nữa.

Chiến đấu chấm dứt là vì hắn lựa chọn lui một bước, cái này nói rõ chiến cuộc luôn ở trong sự khống chế của hắn, chỉ có như thế, hắn mới có thể dễ dàng khiến trận chiến này chấm dứt.

Hắn thoạt nhìn vẫn cường đại như cũ.

Mái tóc Đường Tiểu Đường tản ra, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Nàng không phải đối thủ của Lặc Bố, cả người nàng là thương thế.

Nhưng chung quy là Lặc Bố lui về phía sau một bước trước.

Trận chiến này nhìn như chưa phân ra thắng bại, trên thực tế đã phân ra thắng bại.

Luận thực lực đương nhiên là Lặc Bố thắng, nhưng hắn thà lựa chọn nhận thua.

"Ta nhận thua."

Lặc Bố nhìn Đường Tiểu Đường nói: "Ta từng gặp không sợ chết, nhưng chưa từng thấy không sợ chết giống như ngươi. Ta vốn có chút không hiểu vì sao ngươi sẽ điên cuồng như thế, về sau nghĩ đến lai lịch của ngươi liền rõ ràng, cho nên ta nhận thua, bởi vì ta muốn giết ngươi, nhưng không muốn liều mạng với ngươi, ta không phải kẻ điên."

Đường Tiểu Đường là người Hoang, là hậu nhân Ma tông, là đệ tử thư viện, đó là lai lịch của nàng.

Ở trong mắt rất nhiều người, trên chiến trường người Hoang đều là kẻ điên, Ma tông cũng thích ra đồ điên, mà thư viện thì ra một tên điên nổi tiếng nhất trong lịch sử tu hành, Kha điên.

Như vậy lúc nàng chiến đấu, đương nhiên rất điên.

Chiến đấu chấm dứt, Đường Tiểu Đường khôi phục bình tĩnh. Nàng nhìn quanh tế đàn nhiều cường giả tu hành như vậy, cảm giác được tay cầm côn sắt run nhè nhẹ, bỗng nhiên cười cười.

Sau đó nàng nhìn Trần Bì Bì nói: "Ta tựa như không mang ngươi đi được rồi."

Các cường giả đích thực trên bãi trước Đào sơn còn chưa ra tay.

Quốc sư Kim trường vương đình cùng Triệu Nam Hải đều là cao nhân cảnh giới sâu không lường được, Diệp Hồng Ngư đã chứng minh bản thân khủng bố, phật tông Thất Niệm trầm mặc không nói sắp bị quên đi, là thiên hạ hành tẩu cùng tầng thứ với huynh trưởng nàng và Diệp Tô, lại càng không cần nói còn có Tây Lăng chưởng giáo. Một Lặc Bố đại tướng đã khiến bản thân nàng bị thương nặng, Đường Tiểu Đường nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình liều mạng như thế nào nữa, tựa như cũng không thể đem nam nhân của mình mang đi.

Theo đạo lý mà nói, Trần Bì Bì chờ đợi được cứu vớt, lúc này nên so với nàng càng sa sút hơn một ít, nhưng hắn lại tựa như không nghĩ như vậy, trên khuôn mặt tròn trịa còn mang theo tươi cười.

" Vì sao chứ?" Hắn hỏi Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường nhìn hắn rất nghiêm túc giải thích: "Bởi vì ta không được rồi."

Trần Bì Bì nói: "Nếu chỉ có ngươi, đương nhiên không được."

Đường Tiểu Đường nói: "Cùng lắm thì cùng chết."

Trần Bì Bì ủy khuất nói: "Ta không muốn chết."

Đường Tiểu Đường nói: "Chết có cái gì phải sợ."

Trần Bì Bì nói: "Dù sao không muốn cùng chết."

Đường Tiểu Đường có chút mất hứng, cúi đầu không nói lời nào.

Trần Bì Bì đưa tay xoa xoa tóc nàng, cười nói: "Ngươi đã đến, thì là người của Trần gia ta, cho nên phải nghe lời ta, không thể cùng chết."

Đường Tiểu Đường cúi đầu nói: "Ta sẽ không đi."

Trần Bì Bì nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ không chết, chúng ta đều không thể chết, tuy con người tất phải chết, nhưng theo ý ta, ta ít nhất sẽ không chết hôm nay."

Đường Tiểu Đường ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy cõi lòng hy vọng hỏi: "Ngươi được?"

"Ta cũng không được, nhưng đại sư huynh đã đồng ý ngươi tới Đào Sơn, chung quy không thể nhìn chúng ta không được."

Trần Bì Bì cười lắc đầu nói.

Hắn biết Ninh Khuyết đã tới Đào sơn, lúc này khẳng định ngay tại hiện trường quang minh tế, thư viện đồng môn khẳng định có an bài, Đường Tiểu Đường cũng biết, chỉ là không nghĩ tới.

Mọi người quanh tế đàn thật ra cũng cho rằng như vậy. Thư viện đã phái vị đệ tử đời hai tới Đào sơn, liền đã biểu lộ thái độ của họ, như vậy nhất định còn có thể có người xuất hiện.

Ai sẽ xuất hiện ở Đào sơn? Đại tiên sinh, nhị tiên sinh hay là tam tiên sinh?

Thất Niệm nhớ hình ảnh năm ấy ở Lạn Kha tự, Quân Mạch ở trong mưa thu phi kiếm chặt đứt tượng đá Phật tổ, trầm mặc không nói, người khác cũng trầm mặc trong tự, thậm chí có chút e ngại ẩn giấu.

Đại tiên sinh Lý Mạn Mạn ở trước Thông lĩnh, từng bước giết người, Nguyệt Luân quốc từ quốc chủ đến binh lính bình thường ùn ùn chết đi, Huyền Không tự Thất Mai đại sư căn bản không chút sức đánh trả, bản thân bị thương nặng, sau đó lại cùng quan chủ cường đại vô địch ở nhân gian ngàn dặm tung hoành, chu du mấy ngày, cuối cùng ở thành Trường An trình diễn màn quyết chiến đó.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)