Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 786

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 786: Thư viện tính trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Nhị tiên sinh Quân Mạch thủ Thanh Hạp, vạn kỵ không qua nổi, lực bại Diệp Tô, tuy cuối cùng bị Kiếm Thánh Liễu Bạch chém một tay, nhưng cũng làm bị thương nặng vị cường giả số một thế gian đó. Tam tiên sinh Dư Liêm là nhị thập tam niên thiền trong truyền thuyết, ở thư viện hậu sơn, đem chưởng giáo đại nhân làm bị thương không thành hình người, mặc dù Tây Lăng thần điện ý đồ giấu diếm, ngại là Đường quốc không ngừng tuyên truyền, việc này đã sớm truyền khắp thiên hạ, lại càng không cần nói ở trong một trận chiến Trường An sau đó, nàng vậy mà nhảy lên trời xanh, một đao chặt đứt cầu vồng, mạnh mẽ đem quan chủ giữ lại trong thành Trường An.

Ba vị tiên sinh của thư viện hậu sơn, ở trong trận chiến phạt Đường này đã bày ra cảnh giới thực lực kinh thế hãi tục, tuy nghe nói ba người này thương thế đều chưa khỏi hẳn, Tây Lăng thần điện tất nhiên cũng có chuẩn bị, nhưng nếu ba người này hôm nay thực tới Đào sơn, chuẩn bị của Tây Lăng thần điện có thể có tác dụng sao? Đạo môn thật có thể thắng sao?

Đại sư huynh không ở Đào sơn, hắn ở ngoài một trấn nhỏ chỗ giao giới của Yến quốc cùng Tống quốc.

Đang trời thu trong veo, hắn đã mặc áo bông, cái gáo gỗ nọ buộc bên hông rất nhiều năm đã vỡ ở trước Thông lĩnh, hiện tại đã đổi cái côn gỗ tầm thường không gì lạ.

Có lẽ là vì tốc độ hắn làm việc rất chậm, nói chuyện cũng rất chậm, cho nên hắn tên là Lý Mạn Mạn. Hôm nay hắn đi đặc biệt chậm, thậm chí so với những năm trước đây đi còn chậm hơn một chút.

Trường An luân phiên huyết chiến, đại sư huynh bị thương rất nặng, xương trên người không biết đã gãy bao nhiêu cái, hiện tại tuy thương thế tốt hơn chút, không cần ngồi ở trên xe lăn nữa, nhưng vẫn không thể đi quá nhanh. Từ nguyên nhân này, hắn đi chậm như thế, còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn hiện tại rất khẩn trương, thậm chí khẩn trương hơn lúc đối mặt quan chủ.

Dùng thời gian rất lâu, hắn mới đi vào sâu trong trấn nhỏ, đến trước cửa hàng thi họa nọ, sau đó thong thả nhấc lên vạt áo trước, thong thả bước qua bậc cửa, thong thả thi lễ đối với người nọ bên trong.

Người nọ ngồi ở trên ghế trong cửa hàng, trong tay mang theo cái bầu rượu, trên mặt có chút nếp nhăn, trong tóc có chút xám trắng, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, hoặc như là sống hơn bốn ngàn tuổi.

" Ra mắt tiền bối." Đại sư huynh nhìn người nọ trên ghế nói.

Ông chủ tiệm thi họa từ trong gian nhà sau đi ra, nhìn Lý Mạn Mạn, tựa như căn bản không biết, hỏi: "Tiên sinh uống trà hay là uống rượu? Trà rượu đều có thứ tốt."

Đại sư huynh nói: "Ta uống nước là được."

Người nọ trên ghế nói với ông chủ: "Ngươi đi vào trước, không có việc gì không cần đi ra."

Người nọ cầm trong tay bầu rượu, là tửu đồ, ông chủ kia đến từ Trường An, tên là Triều Tiểu Thụ, hai người sau khi quen biết không lâu, lại đã cực kì quen thuộc, tửu đồ không muốn hắn chết uổng, liền bảo hắn đi vào.

Tiệm trước chỉ còn lại có tửu đồ và đại sư huynh hai người.

Tửu đồ nói: "Ngươi đi quá chậm, xem ra thương thế còn chưa khỏi."

Đại sư huynh nói: "Một ngày nào đó sẽ khỏi."

Tửu đồ nói: "Dù có khỏi rồi, cũng không nhanh bằng ta, huống chi hiện tại ngươi còn chưa khỏi."

Đại sư huynh nói: "Đi chậm một chút, có lẽ vững hơn chút."

Tửu đồ trầm mặc một lát sau đó nói: "Không sai, ngươi quả thật so với ta đi vững hơn. Ta không ngờ, nhân gian lại thực có người đi so với ta càng vững hơn, nhưng ngươi vẫn không phải đối thủ của ta."

Đại sư huynh nói: " Vãn sinh tu đạo chỉ mấy chục năm, tất nhiên không phải đối thủ của tiền bối."

Tửa đồ nói: "Vậy ngươi vì sao dám rời khỏi Trường An? Dám đến gặp ta?"

Đại sư huynh nói: "Bởi vì thư viện phải làm một số việc, muốn mời tiền bối ở lại trấn nhỏ quan sát."

Tửu đồ nheo mắt lại, thanh âm cũng dần dần trở nên trầm thấp tang thương hẳn lên, lại bắt đầu phát ra một cỗ hương vị mặt đồng rỉ ma sát: "Ngươi không sợ ta ra tay giết ngươi? "

Đại sư huynh chậm rãi nói: "Tiền bối sẽ không ra tay."

Giọng tửu đồ càng thêm rét lạnh, nói: "Ta vì sao sẽ không ra tay?"

Đại sư huynh bình tĩnh mà khẳng định nói: "Bởi vì ngài không nắm chắc có thể giết chết ta."

Tửu đồ cười lên, trào phúng nói: "Ngươi chỉ có một thành cơ hội."

Đại sư huynh mỉm cười nói: "Không cần nói vãn bối chỉ có một thành cơ hội, cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội thắng, tiền bối sẽ không dám ra tay với văn bối."

Vẻ mặt tửu đồ dần đọng lại, hỏi: "Vì sao chắc chắc như thế?"

Đại sư huynh nói: "Ta không biết đánh nhau, nhưng mặc kệ ở thư viện hay là trên thế gian, Quân Mạch, tam sư muội còn có tiểu sư đệ, là ba người biết đánh nhau nhất. Bọn họ đã đều nói tiền bối không dám hướng vãn bối ra tay, như vậy tiền bối tất nhiên sẽ không dám ra tay, ta tin tưởng phán đoán của bọn họ."

Tửu đồ nói: "Cho dù phán đoán của bọn họ sẽ làm ngươi chết?"

Đại sư huynh nói: "Ta cảm thấy ba người bọn họ nói có đạo lý, cho nên ta nguyện ý."

Từu đổ hỏi: "Ba người đó là nói như thế nào?"

Đại sư huynh nói: "Bọn họ nói tiền bối sống thật sự là quá lâu, cho nên quá mức sợ chết."

Tửu đồ sau khi nghe xong những lời này, trầm mặc thời gian rất lâu.

Sau đó hắn hỏi: "Vì sao ngươi tới gặp ta, lại không đi gặp đồ tể"

Đại sư huynh nói: "Tam sư muội nói, đồ tể tiền bối đi quá chậm, cũng chỉ so với ta và giảng kinh thủ tọa nhanh hơn chút, như vậy ít nhất hôm nay tạm thời không cần để ý tới hắn."

"Nàng thì sao?" Tửu đồ đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi thật không sợ nàng?"

Đại sư huynh biết hắn nói là ai, mỉm cười nói: "Nàng từng ở thư viện hậu sơn sống một đoạn thời gian rất dài, cho nên chúng ta không sợ nàng, chúng ta đều rất thích nàng."

Khe hẹp trong núi xanh mênh mang đang không ngừng tiến hành tu sửa, đã được dọn ra một con đường có thể để xe ngựa giản dị hành tẩu, nhưng đại đa số lữ khách ham thuận tiện, vẫn sẽ lựa chọn đi bộ.

Có người từ trong Thanh Hạp đi ra. Trong đó nam tử nọ đội nón, mặc áo vải, một tay cầm trượng, nhìn qua giống như khổ tu tăng thôn dã ngẫu nhiên gặp, nhưng vị nữ tử kia bên người hắn, cầm trong tay vải thêu, trên người mặc áo đỏ, nhìn qua thiên kiều bá mị, giống như tân nương vừa lập gia đình. Phối hợp không tương xứng như thế, tự nhiên là thư viện nhị sư huynh Quân Mạch chém rơi tóc đen quyết ý tu phật cùng nương tử của hắn thất sư tỷ Mộc Dữu.

Quân Mạch nhìn nhà đen đồng bằng trước Thanh Hạp, nhớ từng hình ảnh nửa năm trước xảy ra nơi này, nhớ mình ở nơi này mất cánh tay phải, trầm mặc không nói, Mộc Dữu cũng không nói.

Hai người tiếp tục đi về phía nam, chỉ là bọn họ không phải đại sư huynh có thể Vô Cự, lấy thời gian xem muốn đến Đào sơn là không kịp, bọn họ đây là muốn đi đâu, muốn làm gì?

Tới bờ sông Phú xuân, lên hổ sơn chi đình, Quân Mạch nhìn phía đông nam, đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác được kiếm của Liễu Bạch đã rời khỏi Kiếm Các, đang đi hướng Đào sơn.

Hắn trầm mặc một lát, đón gió không nói gì.

*****

Trước Thanh Hạp, từng quân không thấy nước Hoàng Hà tới từ trên trời, mà nay thương thế của Liễu Bạch khôi phục hết, cảnh giới lại tăng lên, vậy mà ở không có khả năng đã tới một bước đó trong truyền thuyết, mà hắn lại là bị thương nặng chưa lành, cụt tay cản đường, không biết còn phải đi bao xa, đi bao nhiêu năm mới có thể đi đến nơi tương tự, tất nhiên không khỏi cảm khái.

Hắn lẳng lặng nhìn phía Tây Lang thần quốc, giống như nhìn thấy kiếm của Liễu Bạch đã bay tới Đào sơn, giống như thấy được nữ tử kia trước Quang Minh thần điện trên Đào sơn, lại giống như thấy được mấy năm trước trên ngọn núi vô danh bắc thành Trường An, cô nương nhỏ gầy đen quỳ gối mặt đất không ngừng hướng trong hũ bốc tro, lại không biết nàng nào mới là nàng, chỉ biết là nàng vô cùng cường đại.

"Nàng nếu ra tay làm sao bây giờ?" Mộc Dữu nghĩ hai vị tiểu sư đệ trên Đào sơn, lo lắng nói.

Quân Mạch nói: "Chúng ta chính là muốn cho nàng ra tay."

Mộc Dữu hơi ngẩn ra, hỏi: "Vậy nếu nàng không ra tay thì sao?"

Quân Mạch nói: "Sư phụ lên trời, quan chủ đã thành phế nhân, Liễu Bạch rốt cuộc đi tới một bước đó. Hắn không cần phải ngũ cảnh, liền đã là người mạnh nhất nhân gian kia, mạnh hơn tửu đồ, cũng mạnh hơn đồ tể. Kiếm của hắn đã đến Đào Sơn, nàng không có đạo lý không ra tay, biến hóa Dự Liêm nói, là ở trên thanh kiếm này."

Mộc Dữu nói: "Nàng sẽ không tính không được những cái này."

Quân Mạch nói: "Tiểu sư đệ xuất hiện ở Đào sơn, nghĩ hẳn sẽ làm nàng rất phẫn nộ, mà người phẫn nộ thường thường không am hiểu tự hỏi, Hạo Thiên phẫn nộ thì không muốn tự hỏi."

Sâu trong hoang nguyên mùa thu lạnh hơn chút, nam tử kia đứng ở trong dãy núi lại như là không cảm thấy lạnh, áo da nơi nơi lọt gió, lộ ra thân thể cường tráng.

Trong thân thể hắn như ẩn chứa vô số lực lượng, tùy ý phất tay lắc chân, liền có thể tồi sơn phá thành, nhưng hắn lúc này như tượng đá không dám nhúc nhích, lại không phải vì nguyên nhân này, mà là bởi vì trên lưng hắn có cái xe kéo rất nhỏ, có cô gái nhỏ nhắn ngồi xe kéo. Sợ nàng bị xóc không thoải mái.

Hắn là Ma tông hành tẩu Đường, cô gái ngồi xe kéo nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi, chống cằm rất là nhàm chán, là sư phụ hắn nhiều năm không gặp, tông chủ Ma tông đời này nhị thập tam niên thiền.

Đương nhiên nàng cùng lúc cũng là thư viện hậu sơn tam sư tỷ, tên là Dư Liêm.

Thành Trường An chiến một trận với quan chủ, Dư Liêm nhảy lên trời xanh sau đó rơi vào phố tuyết, cho dù một thân ma công đã tới hóa cảnh, cũng bị thương rất nặng, mắt cá chân vững như kim cương cũng vỡ thành bột, nay có thể phục hồi như cũ rời khỏi xe lăn đã là cực kỳ không dễ, chỉ là đi lại vẫn không tiện, cho nên sau khi tới hoang nguyên, nàng liền ngồi ở trong xe kéo nhỏ để cho Đường cõng đi lại khắp nơi.

Nàng nhìn hoàng nguyên rộng lớn trước Thiên Khí sơn hùng tráng, nhìn cửa khe hẹp như ẩn như hiện đó, nói: "Việc đơn giản như vậy, ngươi cũng làm không tốt, thật sự làm ta có chút thất vọng."

Gió lạnh thổi, hai cái đuôi ngựa phía sau nàng nhẹ nhàng đong đưa, tỏ ra rất đáng yêu. Khuôn mặt nàng non nớt, tỏ ra rất đáng yêu, nhưng nàng không có cảm xúc, tự có khí độ tông sư, tỏ ra rất đáng sợ.

Đường nói: "Cuối mùa đông Kim trường vương đình muốn đánh thành Hạ Lan, tin tức này đã truyền khắp hoang nguyên, bộ lạc cho dù muốn đi trợ giúp, nhưng trên đông hoang còn có mấy vạn tả trướng tinh kỵ, rất khó đi qua."

Dư Liêm nói: "Đem bọn kỵ binh mọi rợ đó giết sạch, tất nhiên sẽ có thể đi qua."

Đường rất không hiểu, hỏi: "Sao giết được hết?"

Dư Liêm dùng ngữ khí rất tầm thường nói: "Thương thế trên người ngươi đã khỏi rồi, lấy cảnh giới tu vi của ngươi hiện tại, một ngày giết hai trăm gã Man kỵ, có tính là việc khó không?"

Đường nghĩ một chút, nói: " Hẳn không tính là việc khó."

Dư Liêm nói: "Một ngày giết hai trăm kỵ, như vậy chỉ cần một trăm ngày, ngươi liền có thể giết hai vạn kỵ. Cho dù tả trướng vương đình bây giờ còn có bốn vạn tinh kỵ, cũng bị ngươi giết phế đi."

Đường im lặng không nói gì, thầm nghĩ đối phương sao có thể cứ dừng ở chỗ này cho ngươi giết? Hơn nữa sao có thể mỗi ngày an bài hai trăm kỵ cho ngươi giết, nếu vạn kỵ cùng xuất hiện thì làm sao? Chiến đấu chung quy không phải để số học đơn giản, sư phụ nhiều năm không gặp, hiện nay phương thức tư duy thực rất khó làm người ta lý giải.

"Không có gì khó lý giải."

Dư Liêm nói: "Long Khánh phế vật kia không ở đông hoang. Tả trưởng vương đình đã không có người chủ chốt, ngươi theo ý tứ ta tùy ý giết mấy ngày, liền biết bọn man kỵ đó ngay cả phế vật cũng không bằng."

Đường cảm thấy không cần thiết tiếp tục thảo luận vấn đề này với sư phụ, nói: "Con muốn đi Đào sơn."

Dư Liêm nói: "Ngươi lúc này đi cũng không còn kịp nữa."

Đường trầm mặc một lát sau đó hỏi: "Vậy sư phụ vì sao đến hoang nguyên, mà không đi Đào sơn?"

Dư Liêm như có chút sợ lạnh, ở trên xe kéo ôm lấy hai đầu gối, nói: "Thương thế của ta còn chưa khỏi, đi Đào sơn lại có ý nghĩa gì? Thật ra dưới loại cục diện này của hiện tại, ai đi Đào sơn cũng không có ý nghĩa."

"Không biết hiện tại Đào Sơn rốt cuộc là tình huống gì."

"Khẳng định sẽ rất náo nhiệt là được."

"Sẽ có ai đi chứ?"

"Quan chủ là nhân vật cỡ nào? Chỉ cần hắn chưa chết, thì sẽ có ý tưởng, ý tưởng của hắn đó là đạo môn không cam lòng, nghĩ đến Nam Hải nhất mạch hẳn là đã đến."

"Truyền nhân của Nam đại thần quan?"

"Không sai, mà ta nghĩ Liễu Bạch cũng có thể đã đến."

"Hắn vì sao phải đi tham gia quang minh tế?"

"Bởi vì nàng muốn rời khỏi ở trên quang minh tế, hắn luyến tiếc nàng rời khỏi."

"Liễu Bạch có dũng khí như vậy?"

"Vô địch thế gian, ai không tịch mịch. Tịch mịch quá, khó tránh khỏi sẽ nghĩ một số chuyện không nên nghĩ."

"Vì sao Liễu Bạch có thể vô địch thế gian?"

"Bởi vì hắn mượn đạo kiếm cho Triều Tiểu Thụ, mà sư huynh để lại chút tin tức ở trong thức hải Triều Tiểu Thụ, những tin tức đó đến từ thành Trường An, đến từ cái nhìn của thư viện đối với nhân gian."

"Thật ra, con mãi không hiểu Liễu Bạch vì sao đồng ý mượn kiếm?"

Ở trên hoang nguyên, Đường là nhân vật uy mãnh cỡ nào. Lúc này cõng Dư Liêm, lại dị thường trầm mặc im lặng thành thật, giữ trọn bổn phận đệ tử, làm nhân vật đặt ra câu hỏi.

Dư Liêm nói: "Bởi vì hắn thưởng thức Triều Tiểu Thụ. Lần trước hắn chưa giết, lần này cũng sẽ không giết."

Tiếp tục hỏi: "Có lẽ không phải bởi vì thưởng thức."

Dư Liêm nói: "Không nên quên, hắn tu là kiếm."

Đường hiểu ý tứ những lời này, kẻ dùng kiếm cũng thẳng, nếu bởi vì Đường quốc thế thịnh hoặc danh thư viện, Liễu Bạch liền không dám giết Triều Tiểu Thụ, vậy hắn sao có thể trở thành Kiếm Thánh mạnh nhất thế gian?

Đường nói: "Liễu Bạch, có thể thắng được tửu đồ không?"

Dư Liêm nói: "Trong mắt Liễu Bạch đã không có tửu đồ, đương nhiên tửu đồ nhất định sẽ chết, mặc dù một lần này không chết, nhưng hắn chung quy sẽ chết ở trong tay thư viện."

Đường trầm mặc một lát sau đó hỏi: "Đây là biến hóa người hy vọng nhìn thấy sao?"

**Nguồn đả tự: **

Dư Liên vung cái tay nõn nà, đánh gió thu, tùy ý nói: "Thật ra ta cũng không biết sẽ xảy ra biến hóa gì."

Đường trầm ổn như núi, nghe những lời này bỗng nhiên khẽ run rẩy.

Dư Liêm biết hắn đang lo lắng cái gì, nói: "Tuy ta bảo mọi người chờ biến hóa ta nói, nhưng ta thực chưa làm bất cứ an bài nào, bởi vì người tính sao có thể so với trời tính?"

Vé mặt Đưởng trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Muội muội hắn thương yêu nhất, lúc này hẳn là đang ở Đào sơn vì tên mập đáng chết kia mà chiến đấu, nếu tất cả đều ở trong trời tính, vậy nó sao có thể thành công, sau đó rời khỏi?

"Ý tứ ngài là Liễu Bạch có thể sẽ không ra tay?"

"Ta và Quân Mạch đều cho rằng hắn sẽ xuất kiếm, lại không biết hắn xuất kiếm khi nào, đương nhiên chỉ cần hắn xuất kiếm, vị kia trong Quang Minh thần điện sẽ có phiền toái, cũng có thể nói đây là biến hoá."

"Phu tử cũng không thể thắng được nàng, huống chi Liễu Bạch?"

"Bản thân Liễu Bạch cũng có thể rất rõ ràng không thắng được nàng, nhưng kiếm của hắn vẫn đi, nói rõ hắn cảm thấy ý tưởng của thư viện rất thú vị, hắn muốn tham dự đến trong chuyện thú vị như vậy."

"Nơi nào thú vị?"

Dư Liêm nói: "Chúng ta nói cho hắn, chỉ cần hẳn xuất kiếm, nàng sẽ có phiền toái. Có thể khiến Hạo Thiên cảm thấy phiền toái, đối với Liễu Bạch người như vậy mà nói, đại khái là rất thú vị."

Đường nhíu mày hỏi: "Phiền toái thế nào?"

Dư Liêm nói: "Mặc dù nàng là Hạo Thiên, muốn trấn áp người mạnh nhất nhân gian, vẫn phải trả giá đắt chút, cái này ý nghĩa nàng hẳn là sẽ suy yếu, có thể sẽ nhiều sầu, sau đó thiện cảm."

Đường khó hiểu, nói: "Đệ tử không hiểu."

Chỉ cần nàng bắt đầu sầu nhiều, bắt đầu thiện cảm, Ninh Khuyết liền có thể thắng được nàng."

Dư Liêm mỉm cười nói: "Lúc trước ta nói, hôm nay ai đi Đào sơn cũng không có ý nghĩa, trong câu này không bao gồm tiểu sư đệ, hắn là có ý nghĩa, hơn nữa hắn hiện tại đang ở trên Đào Sơn."

Đường vẫn không hiểu, phu tử cũng không thắng được nàng, Ninh Khuyết dựa vào cái gì?

Bãi trước Đào sơn vẫn không ai đến.

Ba vị tiên sinh kia của thư viện vẫn chưa tới.

Trần Bì Bì đứng ở trên tế đàn, nhìn hướng đường lên núi lúc tới, bỗng nhiên cười cười, nói với Đường Tiểu Đường: "Xem ra các sư huynh sư tỷ có việc trì hoãn rồi, bằng không ngươi đi trước đi."

"Không đi được."

Đường Tiểu Đường cũng cười lên, sau đó xoay người nhìn phía Tài Quyết thần liễn màu máu, nét cười trên mặt dẫn dần thu liễm đi, trở nên dị thường ngưng trọng, nói: "Ngươi còn đang chờ cái gì?"

Không ai hiểu, vì sao nàng sẽ lựa chọn hướng Tài Quyết đại thần quan khởi xướng khiêu chiến, chỉ có bản thân Diệp Hồng Ngư cùng nàng, còn có Ninh Khuyết luôn nấp ở trong đám người hiểu, đây là ước định mấy năm trước ở trên hoang nguyên.

Khi đó, Ninh Khuyết, Mạc Sơn Sơn còn có Diệp Hồng Ngư dọc theo đường dây thừng, từ trong sơn môn Ma tông đi ra, lại ở trong cái giỏ treo phát hiện một con chó trắng như tuyết, tiếp theo bọn họ gặp Đường Tiểu Đường đến tìm chó.

Sau đó ở trong khe đá tổ tiên Ma tông mở đó, bốn người một đường tiến lên, không biết nói bao nhiêu lời hung hăng, cuối cùng đều thua Ninh Khuyết nổi sỉ nhục của thư viện này.

Ninh Khuyết nhìn Đường Tiểu Đường tay cầm côn sát cả người là máu, bỗng nhiên nhớ đến năm đó lúc gặp nàng, chưa thấy người đã trước hết nghe đến trong sương núi truyền đến một tiếng hô to: "Ai dám đụng đến chó của ta!"

Hôm nay Đào sơn quang minh tế, nàng nói là ai dám đụng đến nam nhân của ta, như thế xem ra, địa vị Trần Bì Bì trong lòng nàng cùng con sói trắng nhỏ kia tương đương nhau.

Nghĩ việc này, hắn nhịn không được nở nụ cười, bên cạnh những gã sai vặt tạp dịch kia không khỏi cảm thấy rất cổ quái, thầm nghĩ đây cũng là lúc nào rồi, tâm tình ngươi lại còn tốt như vậy?

Tâm tình Ninh Khuyết thật ra cũng không tốt như thế nào, nghĩ Sơn Sơn xa ở Đại Hà, nhìn Diệp Hồng Ngư trong thần liễn, nhớ năm đó mọi người đang thanh xuân, nay mấy năm thời gian trôi qua, bọn họ vẫn trẻ tuổi, lại đã không còn là người trẻ tuổi năm đó.

Diệp Hồng Ngư nhìn Đường Tiểu Đường ngoài xe kéo, bỗng nhiên cười cười.

Nàng không nói lời thừa nài.

Bản mạng đạo kiếm của nàng vang lên "vù vù", giống như sắp bay ra khỏi vỏ kiếm.

Hầu như cùng lúc, bên thần liễn, bội kiếm bên hông chấp sự Tài Quyết thần điện theo tiếng trả lời mà ra.

Mấy chục phi kiếm nháy mắt đem Đường Tiểu Đường bao vây.

Côn sắt trong tay Đường Tiểu Đưởng như cuồng phong gào thét, lấy tốc độ mắt thường cũng không nhìn rõ, đem mấy chục cái phi kiếm kia nhất nhất đánh rơi, loạn kiếm ùn ùn rơi xuống đất.

Trước tế đàn vang lên tiếng va chạm liên miên cực thanh thúy, giống như một khúc nhạc vui.

Bản mạng đạo kiếm của Diệp Hồng Ngư cuối cùng mới đến trước tế đàn, đâm thẳng mặt Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đưởng quát một tiếng, côn sắt nhanh chóng thu hồi, ở trước người cực hiểm ngăn được một kiếm này.

Đây không phải côn đập kiếm, là kiếm chém côn, đạo kiếm chưa tổn hại, côn sắt lại kịch liệt run rẩy lên.

Sắc mặt Đường Tiểu Đường hơi tái đi, khoé môi chảy máu, nàng lúc trước đã bị thương rất nặng, lúc này bị bản mạng đạo kiếm của Diệp Hồng Ngư tới người, thương thế đã sắp bộc phát.

Nhưng nàng không sợ, nhìn thanh đạo kiếm kia chu du ở không trung, một lần nữa nắm chặt côn sắt.

Không ngờ thanh đạo kiếm đó lại chậm chạp chưa hạ xuống.

Trong thần liễn vang lên thanh âm lạnh nhạt của Diệp Hồng Ngư: "Nếu ngươi có thể phá lồng chim của ta, hãy đến đánh với ta."

Đường Tiểu Đường lúc này mới phát hiện, lúc trước mấy chục thanh đạo kiếm bị mình đánh rơi dưới đất, vậy mà đều là mũi kiếm hướng phía dưới, cắm ở trong sàn đá cứng rắn, nhìn qua giống như một bức hàng rào loạn.

Một đạo trận ý cực kỳ cường đại đang từ trong những thanh kiếm này tràn ngập ra.

Chính là tuyệt thượng trận pháp của Tây Lăng Tài Quyết thần điện: Phiền Lung.

Bị nhốt lồng chim, sao có thể ra? Đường Tiểu Đường không ngờ, đạo pháp của Diệp Hồng Ngư hiện tại đã đến loại cảnh giới này, nhưng nàng càng rõ ràng hơn, đối phương bày lồng chim vây mình, trên thực tế tương đương là nhường mình.

Nhưng nàng mất hứng.

Nàng cách hàng rào kiếm đó, nhìn Diệp Hồng Ngư trong thần liễn, la lớn: "Ta muốn là thật sự đánh một trận!"

Diệp Hồng Ngư không để ý tới nàng.

Nhìn hình ảnh này, người không hài lòng còn có rất nhiều, ví dụ như một số thần quan gia nào đó trong Tây Lăng thần điện, cảm thấy Tài Quyết thần tọa quá mức nhân từ nương tay, còn có người so với Đường Tiểu Đường càng không cao hứng hơn. Lúc trước Diệp Hồng Ngư mới giết sư thúc nàng, làm sư bá nàng bị thương, kết quả lúc này đối mặt yêu nữ Ma tông lại xuống tay lưu tình!

Cô gái Nam Hải Tiểu Ngư nhìn Tài Quyết thần điện, phẫn nộ trách mắng: "Không ngờ đường đường Tài Quyết thần tọa, lại tình bạn quen biết cũ với yêu nữ Ma tông, người nếu không nỡ giết, ta tới giết!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo kiếm cực nhỏ bé từ phía sau nàng sắc bén bay lên, ở bãi trước Đào Sơn chu du nửa vòng, sau đó xuyên qua rào kiếm, đâm thẳng Đường Tiểu Đường!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)