Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 802

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 802: Một trong ba việc nhỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Đường quốc chưa phải sứ đoàn tham gia quang minh tế, tới Tây Lăng thần quốc là vũ đoàn Hồng Tụ Chiêu không có thân phận phía nhà nước, trên thực tế nếu không phải Tây Lăng thần điện kiên trì đem một cái này viết vào hòa ước, triều đình Đường quốc dù là ngay cả Hồng Tụ Chiêu cũng sẽ không phái tới, bởi vì ai cũng biết, đãi ngộ của người Đường ở nơi này không có khả năng quá tốt.

Hồng Tụ Chiêu sớm định ra ở sau khi quang minh tế kết thúc biểu diễn ca múa, Trần Bì Bì được thư viện cứu đi, ca múa chúc mừng tự nhiên không thể tiến hành, sau chuyện các nàng chuẩn bị rời khỏi Đào sơn, lại bị Tây Lăng thần điện cường hành giữ lại.

Đây là chiến tranh giữa Đường quốc và Tây Lăng, thư viện phá hủy quang minh tế, các nàng lại bị cường hành lưu lại, chuyện này thấy thế nào cũng lộ ra phần áp lực cùng hung hiểm.

Các cô nương Hồng Tụ Chiêu ở trong trấn nhỏ nào đó trước núi, nhà cửa bình thường, bên ngoài không thiếu kỵ binh thần điện gác, các cô nương tất nhiên sợ hãi, không biết khi nào vận rủi sẽ buông xuống.

Hiện tại chủ sự đoàn ca múa Hồng Tụ Chiêu là Tiểu Thảo, tiểu cô nương năm đó từng ngây thơ đáng yêu, nay sớm đã thành thục, tuổi vẫn không lớn, xử sự lại đã rất có phong độ của một đại tướng.

Ở sau khi phía thần điện toát ra ý đồ không cho phép các nàng quay về Trường An, nàng ở ngay sau đó liền thông qua con đường tương quan đem tin tức này truyền về thành Trường An, ngay ngày hôm trước, văn thư giao thiệp phía triều đình Đường quốc đã đến, cũng chính bởi vì như thế, Tây Lăng thần điện mới chưa làm ra hành động quá phận hơn đối với Hồng Tụ Chiêu.

Nhưng Tiểu Thảo biết, văn thư triều đình chỉ có thể tạm thời giảm bớt cục diện trước mắt, không thể thực đem các cô nương Hồng Tụ Chiêu mang về Trường An, mà nếu còn nán lại ở trong hoàn cảnh tràn ngập địch ý và nguy hiểm như vậy nữa, nàng rất lo lắng các cô nương tinh thần đã sắp sụp đổ còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày.

"Thần quan đại nhân, ta muốn được một câu trả lời xác thực."

Tiểu Thảo nhìn Tây Lăng thần quan trước người nói, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định: "Nếu phía thần điện không cho chúng ta rời khỏi Tây Lăng, ta cần lý do, triều đình Đại Đường cũng cần lý do."

Tên Tây Lăng thần quan kia nheo mắt nhìn nàng một cái, nói: "Cô nương đây là đang uy hiếp thần điện?"

Tiểu Thảo hơi cúi đầu nói: " Không dám, chỉ là thần điện cũng cần giảng đạo lý."

Tây Lăng thần quan cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ quang minh tế bị người Đường các ngươi biến thành kết cục bực này hiện tại, thần điện mất mặt cực điểm, các ngươi vậy mà còn có mặt mũi đòi thần điện giảng đạo lý?

"Trước đó vài ngày ta đã từng nói, các ngươi đã là tới hiến vũ, sao có thể đi?"

Tiểu Thảo nói: "Nếu muốn xem hiến vũ, chúng ta tùy thời có thể, rốt cuộc khi nào?"

Thần quan nhíu mày không vui nói: "Thần điện sai các ngươi hiến vũ, đây chính là vinh hạnh vô thượng, kiên nhẫn chờ phân phó là được, nào có nhiều vấn đề như vậy? Cẩn thận trị các ngươi tội bất kính."

Ngực Tiểu Thảo hơi phập phồng, cố gắng đè nén xuống tức giận trong lòng, nói: "Dù là hiến vũ, cũng cần thời gian chuẩn bị, còn xin thần quan đại nhân báo cho biết ngay."

Thần quan vẻ mặt hờ hừng nói: "Ta không biết."

Tiểu Thảo hỏi: "Vậy ai có thể biết?"

Thần quan nhìn nàng trào phúng nói: "Ta cũng không biết."

Tiểu Thảo bình tĩnh nói: "Ta muốn cầu kiến chưởng giáo đại nhân, nghĩ hẳn lão nhân gia ông ấy tất nhiên biết."

"Ngươi là thân phận gì, lại muốn gặp chưởng giáo?" Thần quan lớn tiếng trách mắng.

Vẻ mặt Tiểu Thảo không thay đổi, nói: "Vậy ta muốn cầu kiến Tài Quyết thần tọa."

Thần quan nhìn Tiểu Thảo đùa cợt nói: "Đến bây giờ, các ngươi những người Đường bướng bỉnh này còn không chịu tiếp nhận sự thật? Nói rõ cho ngươi, trừ phi chết, các ngươi đời này cũng không cần nghĩ bước ra khỏi bậc cửa này nữa."

Văn thư triều đình Đường quốc chưa thể khiến Tây Lăng thần điện thả Hồng Tụ Chiêu trở về Trường An, từ một khắc đó trở đi, Tiểu Thảo liền biết kết cục chờ mình và các cô nương này tất nhiên cực kỳ thê thảm, mặc dù triều đình đồng ý vì bọn mình những nữ tử bình thường này tiếp tục mở chiến cuộc với Tây Lăng thần điện, cũng không thể thay đổi kết cục hẳn phải chết của đám người mình.

Các cô nương Hồng Tụ Chiêu cũng biết đạo lý này, nhưng bình thường cho tới bây giờ chưa ai nói tới việc này, trong lòng mọi người luôn ôm may mắn nhỡ đâu, cho đến lúc này bị thần quan này nói toạc ra, vẻ mặt Tiểu Thảo hơi ảm đạm, trong phòng phía sau trạch viện mơ hồ truyền ra tiếng khóc nước mắt ròng ròng.

Tên Tây Lăng thần quan kia rất hài lòng nghe được tiếng khóc, đang chuẩn bị nói tiếp vài câu, để những Đường nữ này càng thêm thống khổ, cửa sân bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.

Hắn xoay người nhìn phía vài tên Tây Lăng thần vệ đó, hỏi: "Chuyện gì?"

Một gã Tây Lăng thần vệ nói: "Có đại nhân muốn triệu kiến bọn nữ nhân Hồng Tụ Chiêu."

Tên thần quan đó có chút không vui nhíu mày lại, lạnh giọng nói: "Đại nhân trong điện nào? Ta phụng mệnh chưởng giáo đại nhân tự mình trông giữ những Đường nữ này, ai cũng không thể gặp."

Tên Tây Lang thần vệ kia lớn tiếng trách mắng: "Ngươi thân phận gì, lại muốn nhúng vào chuyện bực này!"

Tiểu Thảo ở bên nghe lời không khỏi cảm thấy có chút trút giận, lại càng thêm tò mò cảnh giác, rốt cuộc là ai vậy mà dám không để ý tới mệnh lệnh của chưởng giáo, chẳng lẽ thật sự là Tài Quyết thần tọa cùng Ninh Khuyết tình bạn quen biết cũ?

Tên thần quan kia tức cả người phát run, nhìn mọi người nổi giận mắng: "Thật lớn mật, vậy mà ngay cả chưởng giáo đại nhân cũng không để vào mắt, các ngươi muốn chết sao?"

"Người Quang Minh thần điện muốn gặp, ai dám ngăn cản?"

Một thanh âm cực non nớt vang lên, Tây Lăng thần vệ tách ra, lộ ra một cô bé áo trắng.

Thần quan thấy cô bé áo trắng này, bỗng nhiên nhớ tới một số chuyện, nhất thời cảm thấy toàn bộ sức lực trong thân thể bị rút sạch, mềm nhũn đến trên mặt đất, không thể bò dậy nữa.

Cô bé áo trắng nhìn cũng không nhìn người này một cái, đi đến giữa đình, nhìn những nữ tử trang điểm nhiều kia ùn ùn từ trong phòng đi ra, khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: "Ai là Tiểu Thảo?"

Tiểu Thảo hít một hơi thật sâu, đi về phía trước một bước, kính cẩn nói: "Chính là ta."

Trước quang minh tế, bọn người Hồng Tụ Chiêu đã bị giam lỏng ở trong tòa nhà đơn sơ này, nàng cũng không biết những ngày qua xảy ra chuyện gì, không biết Quang Minh thần điện hiện tại đối với Hạo Thiên đạo môn mà nói ý nghĩa thế nào, không biết lai lịch cô bé áo trắng này, nhưng thông qua phản ứng của tên thần quan kia, nàng biết cô bé áo trắng này ở Tây Lăng thần điện địa vị tất nhiên không phải là nhỏ, như vậy vô luận kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải nắm chắc.

Cô bé áo trắng nhìn Tiểu Thảo, không hiểu chủ nhân vì sao phải chuyên môn triệu kiến Đưởng nữ này, phải biết rằng đến bây giờ, không ai có thể đi vào Quang Minh thần điện, ngay cả chưởng giáo cũng không được.

Tiểu Thảo theo cô bé áo trắng đi vào xe ngựa, rời khỏi trấn nhỏ.

Các cô nương Hồng Tụ Chiêu lao tới bên cửa, nhìn xe ngựa dần dần biến mất, trên mặt tràn đầy lo lắng, không biết Tiểu Thảo sẽ ở Quang Minh thần điện gặp cái gì.

Thẳng đến lúc này, tên Tây Lăng thần quan kia mới từ trong cực độ hoảng sợ tỉnh lại, hắn như đần độn, mất hồn mất vía rời khỏi tiểu viện, ngay đêm đó liền ở trong nhà thắt cổ tự sát.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)