Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 889

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 889: Thanh thanh thán
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Long Khánh biết người đến là ai, nhìn chỗ thở dài phát lên trong bóng đêm, biết chỗ ánh mắt đặt xuống không thấy được có người nọ, vẻ mặt trở nên dị thường ngưng trọng. Nhiều năm trước ở dưới đỉnh núi tuyết nơi hoang nguyên, người nọ khẽ ô một tiếng hoá trang lên sân khấu, liền chặt đứt một hồi đại chiến của ma đạo hai tông, sau đó năm nào đó ở Bạch Tháp tự, người nọ thở dài một tiếng lần nữa ra sân, vậy khốn giảng kinh thủ tọa Huyền Không tự, để Ninh Khuyết và Tang Tang chạy, tối nay người này lại thở dài ra sân, lại sẽ làm những gì?

Liễu Diệc Thanh sắp chết sau khi nghe được tiếng thở dài này, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, không phải bởi vì hắn rốt cuộc đời được ai, đã chứng minh cái gì, mà là bởi vì hắn tin tưởng mình mong muốn chắc chắn được thực hiện.

Hoành Mộc Lập Nhân cũng đoán được người đến là ai, bởi vì giới tu hành chỉ có người đó có thể lặng yên không một tiếng động đột phá phòng tuyến hai ngàn hộ giáo kỵ binh của Tây Lăng thần điện, tới nơi cách mình gần như vậy.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, mười ba thanh đao nhỏ trở nên càng thêm sáng ngời, hoa vàng phía trước phía sau càng thêm long trọng, thời khắc chuẩn bị hướng chỗ tiếng thở dài phát ra khởi xướng công kích của mình.

Trên mặt hắn chưa toát ra cảm xúc kiêng kị sợ hãi gì, trên khuôn mặt bởi vì thần huy tiêu hao quá nhanh mà gầy yếu lộ ra ý nguyện chiến đấu rất mãnh liệt, nhưng hưng phấn trong ánh mắt đều mất đi. Vẻ mặt lúc trước bởi vì ngây thơ mà tỏ ra đặc biệt tàn nhẫn nháy mắt bình tĩnh hơn đi, bởi vì hắn cho dù kiêu ngạo tự tin như thế nào nữa, đối mặt nhân vật trong truyền thuyết này, cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần khí phách, mới có thể có hi vọng chiến thắng đối phương.

Long Khánh nhìn sâu trong bóng đêm, nói: "Buông tay."

Câu này không phải nói với người nọ, mà là nói với Hoành Mộc. Liễu Diệc Thanh bị thương nặng sắp chết, Hoành Mộc không muốn hắn chết, muốn hắn còn sống thừa nhận vô tận tra tấn, ở lúc này, trong bóng đêm mới truyền đến tiếng thở dài làm núi sông động dụng đó, ý tứ trong đó phi thường rõ, người nọ không cho phép chuyện tàn khốc như vậy xảy ra.

Trên mặt Hoành Mộc không có bất cứ cảm xúc gì, bàn tay vẫn đặt ở trên người Liễu Diệc Thanh, nhìn sâu trong bóng đêm nói: "Thư viện quả nhiên có người tới, đây chẳng lẽ không chính là hình ảnh thân điện muốn nhìn thấy? Vì sao muốn ta buông tay?".

Long Khánh nói: "Ta chờ là Ninh Khuyết, không phải hắn."

Hoành Mộc nói: "Có gì khác? Đều là tặc tử thư viện. Hơn nữa người này so với Ninh Khuyết quan trọng hơn nhiều.

Long Khánh nói: "Người quan trọng hơn, tất nhiên cường đại hơn... Tối nay thư viện vô luận ai tới, ta đều sẽ thử đem hắn lưu lại, nhưng tới đã là hắn, vậy thì không có ý nghĩa."

Sâu trong ánh mắt Hoành Mộc có mảnh vỡ ngôi sao đang thiếu đốt, như lửa nóng, thanh âm cũng biến thành lửa trại bị gió thổi loạn, gào thét hữu lực, nhìn sâu trong bóng đêm nói: "Ta muốn thử lưu lại hắn một chút."

Trong ánh mắt Long Khánh xuất hiện một mảng cảm xúc thương hại, thương hắn dũng mà không biết gì.

Ngay lúc này, trong bóng đêm lần nữa truyền đến tiếng thở dài của người nọ, tỏ ra có chút bất đắc dĩ. Cái gọi là bất đắc dĩ, rất giống cảm giác của người trưởng thành khi nhìn đứa bé quấy, trong đó tự nhiên cũng ẩn chứa thương hại.

Hoành Mộc rõ ràng cảm giác được loại cảm xúc này, sắc mặt trở nên dị thường âm trầm, tâm cảnh lại càng thêm bình tĩnh, bởi vì hắn đã muốn thử lưu lại đối phương thì phải bình tĩnh tới cực điểm.

Người nọ rốt cuộc đã nói: "Ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?"

Loại câu hỏi này bình thường sẽ xuất hiện ở sau khi hai gã cường giả quyết đấu, người thắng nhìn người thất bại, tràn ngập đồng tình hỏi một câu, mang đến cho người xem cảm giác cực kì anh hùng tiếc nhau, mà loại câu hỏi này nếu xuất hiện ở trước khi quyết chiến, thì tràn ngập cảm giác khinh thường đùa cợt.

Hoành Mộc không hiểu lầm người nọ là đang đùa cợt mình, tuy tốc độ nói thong thả, ngữ điệu bình tĩnh đó, mới nghe quả thật là ngữ khí trào phúng, nhưng hắn biết không phải, bởi vì người nọ không phải người như vậy.

Câu này là hỏi Liễu Diệc Thanh.

Liễu Diệc Thanh ngẩng đầu lên, cách màn vải nhìn thành Lâm Khang dưới bóng đêm, tuy hắn hiện tại không nhìn thấy, nhưng hắn trước kia từng nhìn rất nhiều lần, nhớ rõ rất nhiều chi tiết của tòa thành này.

Làm một người tu hành, hắn mấy năm trước đã tiến vào Trị Mệnh cảnh, làm một kiếm sự, hắn tối nay một kiếm chịu chết, một kiếm phá hoàng thành, đã lĩnh ngộ được chân lý của kiếm đạo, làm một nam nhân, hắn đời này đã giết chết hai gã hoàng đế Nam Tấn, nhất định sẽ viết ở trên lịch sử, đã không có bất cứ tiếc nuối gì

Làm một người, tâm nguyện cả đời hắn đã trọn, chỉ là làm chủ Kiếm Các cùng một người Nam Tấn, hắn quả thật còn có rất nhiều người và việc không bỏ xuống được, nhưng hắn chưa nói gì quá cụ thể, bởi vì hắn tin tưởng, Đường quốc và thư viện nếu có thể ở trong trận chiến tranh này thắng lợi, tự nhiên sẽ xử lý tốt, nếu không thể thắng lợi, nghĩ hắn trên thế giới này đại khái sẽ không có Nam Tấn cùng Kiếm Các nữa, một khi đã như vậy, cần gì nhiều lời?

Vì thế hắn cái gì cũng chưa nói, mím chặt đôi môi mỏng manh như kiếm, đầy cõi lòng vui vẻ chờ đợi giải thoát cuối cùng. Trong bóng đêm lần nữa vang lên một tiếng thở dài, trong tiếng thở dài này tràn ngập cảm khái cùng tôn kính, lại giống như các biệt.

Có gió mơn man nổi lên từ trên sông đào bảo vệ thành, vào thẳng trời đêm, thổi tan vài dải mây đêm muốn cuốn lấy trắng sáng, thổi tan đá vụn phân tán trên mặt đất, tới trước hoàng thành, tới trước xe kéo.

Vẻ mặt Hoành Mộc Lập Nhân đột nhiên run sợ, quát một tiếng, mười mấy thanh đao nhỏ cùng kêu lên ra khỏi vỏ, ở trong gió đêm nở rộ ánh sáng vô hạn, hai tay nằm ngang chuôi đao, tập hợp vô số thân huy, liên hướng cơn gió mát đó chém tới!

Đón gió chém một đao! Cho dù ngươi là gió mát thật sự, cũng phải bị ta một đạo chặt đứt! Cho dù ngươi đã là truyền thuyết của giới tu hành, lại như thế nào vượt qua lồng chim từ đao ý thần huy ngưng tụ thành này của ta!

Minh đao chiếu sáng bóng đêm, ánh mắt Hoành Mộc Lập Nhân một mảng sáng ngời! Đao ý thần huy của hắn phun ra hết, hắn cảm thấy cả người thông suốt, giống như sắp sửa cưỡi gió mà đi, hắn chưa bao giờ sinh ra cảm giác hoàn mỹ như thế!

. Nhưng cái gì cũng chưa xảy ra, gió mát chưa bị chặt đứt, cũng chưa có bất cứ sự vật nào vượt qua lồng chim, hoàn mỹ vẫn hoàn mỹ, chỉ là đứng ở trong bóng đêm, lại là cô đơn như vậy.

Bởi vì ở trước khi hắn vung đao, trận gió mát đó đã thổi qua, ở trước khi hắn dùng đao ý thần huy bày ra lồng chim, bóng dáng kia đã xuất hiện ở trước xe kéo, ở trước khi một kích hoàn mỹ của hắn bắt đầu, trận chiến này đã chấm dứt.

Một vị thư sinh đứng ở trước xe kéo, mặc cái áo bông cũ tràn đầy bụi bậm, đai lưng cắm cây gậy gô, còn có một quyển sách cũ, vẻ mặt ôn hòa, giống như là thầy giáo nông thôn thông thường nhất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)