Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 893

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 893: Chiếu khán
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Lúc trước hắn ở phương hướng thành Lâm Khang, thấy được một mảng ánh sáng cực mãnh liệt, đương nhiên không phải thực dùng mặt thường thấy, mà là mượn dùng lực lượng Kinh Thần trận, ở trong thức hải cảm giác được mảng ánh sáng đó mang ánh sáng đó thánh khiết mà tinh thuần. Tang Tang đã rời khỏi nhân gian, nghĩ hắn liền hắn là thiếu niên đạo môn tên là Hoành Mộc Lập Nhân kia.

Ninh Khuyết không chút kiêng kị giết chết Hoành Mộc, cho dù sẽ làm chiến tranh giữa thần điện cùng Đường quốc sớm khai hỏa, bởi vì không biết vì sao, hắn rất chán ghét thiếu niên đạo môn chưa bao giờ gặp mặt kia, có lẽ bởi vì trong giới tu hành vẫn truyền thuyết thiếu niên kia là món quà Hạo Thiên để lại cho nhân gian.

Hắn chưa bắn chết Hoành Mộc, là vì Long Khánh ra tay, làm biến mất vị trí Hoành Mộc ở trong thế giới cảm giác của hắn. Đương nhiên nếu hắn thật muốn Hoành Mộc chết, lúc trước Hoành Mộc và Liễu Diệc Thanh tác chiến, hắn đã có thể buông dây cung, nhưng hắn chưa làm như vậy, bởi vì khi đó tửu đô còn chưa ra tay, mũi tên đầu tiên của hắn tất nhiên phải giữ lại cho kẻ địch cường đại nhất, còn bởi vì một nguyên nhân rất quan trọng.

Xe kéo của Liễu Diệc Thanh ở phía bắc, đối diện hoàng thành, ngăn cản đường đi mũi tên của hắn.

Có lẽ bởi vì Liễu Diệc Thanh không muốn để cho hắn đem cơ hội tốt như vậy lãng phí ở trên người Hoành Mộc, hoặc là bởi vì Liễu Diệc Thanh muốn công bằng chiến một trận với Hoành Mộc, hoặc chỉ là bởi vì Liễu Diệc Thanh muốn làm như vậy.

"Cầu người được người? Không, ngươi là đang muốn chết."

Ninh Khuyết nhìn phía nam dưới bóng đêm, trào phúng nói: "Ngươi nha một lòng một dạ muốn chết, không phải là muốn đem Nam Tấn cùng Kiếm Các để lại cho thư viện chiếu cố, cho rằng ta không biết?

Rời khỏi vị thành nhiều năm, duyệt hết vô số thế sự, ở trong bàn cờ Phật tổ sinh sống vô số năm, theo đạo lý mà nói, hắn cho dù dung nhan không có gì thay đổi, vẻ mặt chung quy nên ổn trọng chút mới đúng, sự thật lại vừa vặn trái ngược, trên mặt hắn mấy cái tàn nhang đại biểu ngây thơ đó đã sớm không thấy, lúm đồng tiền đại biểu đáng yêu cũng nông đến rất khó thấy, có thêm chút vết sẹo nhàn nhạt, nhìn qua tỏ ra thành thục hơn rất nhiều, nhưng đùa cợt cùng khinh miệt đối với Liều Diệc Thanh, lại khiến vẻ mặt hắn tỏ ra có chút ngả ngớn, giống như về tới năm tháng không lo trong vị thành.

Sau khi nói xong câu đó sau, bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, cảm xúc trên mặt dần dần nhạt đi, trở nên có chút chết lặng, nhìn qua giống như người già thật sự, không tìm được quá nhiều thú vui sống.

Cho dù biết lại như thế nào? Hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận, bởi vì Liêu Diệc Thanh đã chết, còn có càng nhiều người đã rời khỏi hoặc là sắp chết đi, hắn không thể từ chối, chỉ có thể trầm mặc tiếp nhận.

Đại sư huynh rời thành Trường An, đi bám trụ tửu đồ, đem tiểu hoàng đế để lại cho hắn chiếu cố. Nhị sư huynh ở tây hoang giết người, đem thật sự tỷ để lại cho hắn chiếu cố. Tam sư tỷ đi động hoàng, đem bút mực để lại cho hắn chiếu cố. Triều Tiểu Thụ đi trấn nhỏ kia, đem Triều lão thái gia cùng vợ và con gái để lại cho hắn chiếu cố. Sư phụ và bệ hạ đã chết, để lại chày mắt trận, đem thành Trường An cùng Đường quốc để lại cho hắn chiếu cố, tối nay Liễu Diệc Thanh lại đã chết, đem Nam Tấn và Kiếm Các để lại cho hắn chiếu cố.

Đứng ở trên tường thành, hắn chiếu cố toàn bộ nhân gian, cho nên không thể rời khỏi.

Năm đó trước khi cùng Tang Tang bắt đầu đoạn đường đi đó, hắn cũng từng làm kẻ tù tội của thành Trường An một đoạn thời gian, nhưng giữa hai cái có khác biệt, khi đó hắn chỉ có thể chiếu cố thành Trường An, hiện tại hắn có thể chiếu cố toàn bộ nhân gian.

Trách nhiệm tự nhiên càng nặng.

Tường thành quá cao, không có khả năng có cây cao hơn, cuối thu trên đầu thành không có lá cây khô vàng, không có trái cây chín nâu. Có quân Đường đi tuần, lại không có người làm bạn, chỉ có một mình hắn.

Ninh Khuyết đứng ở bên tường thành, nhìn nhân gian dưới bóng đêm, thời gian rất lâu cũng chưa nói chuyện. Nếu hắn biết Liễu Diệc Thanh ở trong thành Lâm Khang từng tự so sánh là cô hồn dã quỳ, đại khái sẽ sinh ra rất nhiều đồng cảm.

Hắn chiếu cố nhân gian, mà Lão Bút Trai cùng tòa nhà hồ Nhạn Minh, hiện tại là ai đang chiếu cố? Cây liễu bên hồ, ruộng sen trong hồ, tường đồ hậu viện, mèo hoang đầu tường, là ai đang chiếu cố?

Tang Tang đi rồi, ai tới chiếu cố hắn đây?

Ánh lửa sáng lên ở phía sau Ninh Khuyết, lưu lại ở trên tường thành trước người hắn một cái bóng rõ ràng.

Trên tường thành đặt cái bàn nhỏ, trong bếp lò trên bàn đốt than bạc, chưa có một chút khói sinh ra, nước canh trong nồi đồng đang sôi trào, bên cạnh đặt chút rau xanh miếng thịt, hơi nóng dần dần bốc lên. Một gã quân Đường đem đĩa đồ chấm pha sẵn đặt tới trước bát đũa, nhìn phía hắn hỏi: "Tiên sinh, tối nay muốn khai rượu sao?"

"Ừm."

Ninh Khuyết những ngày qua luôn sinh hoạt ở trên tường thành, ăn uống ngủ nghỉ đều như thế, sớm thành thói quen ở trong gió thu lạnh run ăn cơm, cũng chỉ có lẩu và rượu ngon, có thể khiến hắn thêm chút ấm áp.

Trong nước cốt canh trắng đặc thịt dê bò cực béo thấm vào cũng không ngấy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chín lên, mùi thơm vừa muốn tràn ra, liền bị rau xanh lá cây ngay sau đó vào nồi đè ép xuống.

Ninh Khuyết ngồi tới bên bàn bắt đầu ăn cơm, không có ai tiếp khách, tự nhiên không cần hàn huyên, không có đồng bạn, không cần làm tứu lệnh, nguyên liệu nấu ăn tuy đẹp, ăn lại rất trầm mặc cô đơn.

Tiệc đêm tuy cô đơn, nhưng rượu là song chưng mạnh nhất, đồ ăn là thức ăn ngon trong cung đưa tới, những hương vị làm người ta chảy nước bọt đêm giàn giụa, theo trong nồi đồng bốc hơi nóng bay lên, lướt qua đầu thành, bị hàn ý đêm thu ngưng lại, hướng về nhân gian dưới tường thành bay xuống, qua tường thành mang theo dấu vết mưa gió loang lổ cùng rêu xanh mới cũ, qua tổ ưng nơi nào đó, chọc ưng con trong tổ mở mắt, mờ mịt tìm kiếm chung quanh, sau đó bay xuống đến trên Chu Tước đại đạo, tiến vào trong lỗ mũi những người đi đường trên đường đếm ít ỏi không có mấy.

Năm ấy quan chủ vào Trường An, đoạn nam Chu Tước đại đạo ở trong một chiến dịch thảm thiết đó trên cơ bản hủy diệt toàn bộ, sau đó mấy năm không ngừng xây dựng lại, cuối cùng khôi phục thịnh cảnh năm đó, nhưng dù sao cũng là kiến trúc mới xây, chung quy thiếu chút khói lửa khí năm tháng mới có thể tích lũy ra, tỏ ra có chút lành lạnh.

Giờ cơm tối đã qua, các phường thị hai bên Chu Tước đại đạo lúc này cũng rất yên tĩnh, nhưng cũng lành lạnh trên đường chính so sánh, những tòa nhà đó không lành lạnh, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng quân cờ đặt ở trên bàn gô, tiếng bát sứ rơi vỡ ở trên mép bếp, tiếng người phụ nữ đánh chửi đứa nhỏ, cực kì náo nhiệt.

*****

Thành Trường An đêm thu, chỗ náo nhiệt thật sự tự nhiên không phải những nhà dân này, trên lộ đài Tùng Hạc lâu đã bày vài cái bàn tròn, không biết thiếu gia nhà ai từ trong phòng sổ sách vụng trộm lấy bạc, ở nơi đó mở tiệc chiêu đãi đồng bạn mình giao hảo. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, chưa trải việc đời, tự nhiên cũng không biết chuyện rượu như thế nào, không phải phu tử, không thể hỗ ra trong rượu trộn bao nhiêu nước, đem bản thân trút say mèm không chịu nổi, sớm đã quên ngày mai nên hướng trong nhà giải thích như thế nào.

Náo nhiệt trong Hồng Tụ Chiều cùng náo nhiệt của Tùng Hạc lâu lại không giống nhau, những quan viên cùng thương nhân không biết đứa nhỏ của mình vụng trộm chuồn khỏi phủ chơi đùa, ngồi ở bên lan can bên bàn rượu, thần thái khoe khoang, không khí nhiệt liệt nhưng không ai càn quấy, trong tiếng ca uyển chuyển cùng làn váy xoay tròn, hai chữ náo nhiệt chỉ lấy một nửa trước.

Cùng dân gian so sánh, không khí triều đình tất nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, nhất là trên đồng cỏ những ngôi lầu nhỏ đèn đuốc sáng trưng kia, xem tình hình đại khái sẽ sáng mãi đến rạng sáng. Mười mấy tên quân Đường ở giữa những ngôi lầu nhỏ đó chạy rất nhanh, truyền tình báo từ các nơi biên cương cùng với các châu quận truyền về, thúc giục ý kiến phúc đáp.

Tây Lăng thần điện đã bắt đầu bước chân chiến tranh, chiến hóa tuy chưa chính thức điểm hỏa, cũng tạm thời còn chưa đốt tới biên cảnh Đại Đường, nhưng quân bộ Đại Đường đã tiến vào trạng thái chiến tranh. Không khí tràn ngập khẩn trương nghiêm nghị, trà nóng đặt trên bàn đã thay không biết bao nhiêu lần nước, điểm tâm bên cạnh lại không ai ăn.

Những quyết định quan trọng nhất, quân bộ cũng không thể quyết định một mình, cần trải qua hoàng cung, các tướng quân không thể ngủ, tự nhiên trong hoàng cung cũng có rất nhiều người không thể ngủ, từ Vũ Lâm quân đến Thị Vệ xử, từ thái giám chưởng quản ngự thư viện đến cung nữ phụ trách nước trà, đều phải cố gắng chống đỡ theo.

Cùng năm đó so sánh, trên tường ngự thư phòng có thêm hai bức tranh thư, hai bức tranh thư do người khác nhau viết, tiêu chuẩn chênh lệch rất lớn, nhưng đối với hoàng cung hiện tại mà nói lại là quan trọng tương tự, chính là hai bức thiếp cá nhảy hoa nở.

Hoàng đế bệ hạ đã không nhỏ tuổi nữa, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, thư viện không cho phép hắn thức đêm thời gian dài, lúc này đã ngủ, ở trong ngự thư phòng đọc và thẩm định tấu chương là Lý Ngư.

Dung nhan nàng vẫn thanh lý, chỉ là bởi vì thời gian dài sinh sống ở trong thâm cung, rất ít thấy mặt trời, tỏ ra có chút quá mức tái nhợt, hơn nữa quá mức gây.

Nàng về mặt chuyên chú đọc tấu chương cùng văn thư chính sự các quận, đọc thời gian rất lâu, cảm thấy miệng có chút khát, đưa tay đi bưng trà, lại đụng đổ bát, lúc này mới phát hiện trong bát không phải trà, mà là canh ngân nhĩ lúc trước cung nữ đưa vào.

Canh ngân nhĩ có chút đặc, rơi ở trên tấu chương, thật ra khá dễ rửa sạch.

Trên tường thành, canh trong nồi đồng cũng tràn ra, cùng vách nồi nóng rực thoáng tiếp xúc, phát ra tiếng xèo xèo, nhanh chóng bị bốc hơi khô, lưu lại vết bẩn xám trắng, có chút thì là theo chân bàn chảy xuống, rơi xuống trên một mũi tên sắt.

Ninh Khuyết không để ý đến, tiếp tục ăn thịt dê ngon, thịt bò béo, uống rượu mạnh thuần mỹ.

Hắn ăn rất chậm, bởi vì dù sao là cần ngồi ở trên tường thành, như vậy tìm một số việc làm cũng hơn. Chẳng qua là một bữa cơm, ăn chậm nữa, cũng có lúc ăn xong, đợi hắn buông đũa, vài tên quân Đường đi lên đem bàn thu dọn sạch sẽ, để lại bầu rượu bia cùng một cái đĩa đồ ăn nhẹ nhắm rượu.

Hắn từ trong lòng lấy ra khăn tay lau lau miệng, lại lau lau cái bàn, cuối cùng nhặt lên mũi tên sắt, đem canh lẩu bên trên lau đi, sau đó đặt tới trên dây cung, cam đoan lúc nào cũng có thể bắn ra.

Hắn một lần nữa nhìn phương nam, phương hướng thành Lâm Khang, lúc trước tửu đồ chưa sáng lên, như vậy nghĩ hắn tối nay hắn không còn có cơ hội nhìn thấy gã, nhưng hắn phải luôn nhìn.

Đến tận lúc này, hắn cũng không rõ trong thành Lâm Khang đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết Liêu Diệc Thanh hơn là đã chết, bởi vì đại sư huynh không thể ra tay, bởi vì Liễu Diệc Thanh muốn chết.

Ninh Khuyết nâng cốc hắt xuống đất, coi là tế điện. Liễu Diệc Thanh đã chết, tửu đồ lại chưa chết, thật đáng tiếc.

Chẳng qua không sao cả, tối nay chưa thể giết chết, hắn vẫn luôn có thể giết chết gã.

Rượu làm ướt mặt đất, tường thành thanh chuyển biến thành màu đen, vì thế ánh trăng bị nhấn lên trắng thêm, như sương, hắn lúc này mới chú ý tới, tối nay ánh trăng không phải rất tròn, lại rất sáng ngời.

Trăng sáng soi nhân gian.

Soi chính là nhìn, chính là chiếu cố.

Ninh Khuyết rót đầy rượu chén trong, xa hướng vầng trăng sáng kia trong bầu trời đêm, nói: "Sư phụ, xin tiếp tục nhìn bọn con, bọn con sẽ thay thế ngài tiếp tục trông coi nhân gian này.

Xa xôi phương nam, trong thành Lâm Khang một mảng hỗn loạn, khắp nơi đều là ánh lửa, chỉ có trước cửa nào đó của hoàng thành đã biến thành phế tích, không có bất cứ tiếng động nào, yên tĩnh làm người ta tim đập nhanh.

Tửu đồ nói: "Vấn đề ở chỗ, Ninh Khuyết hắn có thể trông coi bao lâu đây?"

Đại sư huynh trầm mặc, không ai có thể trông coi mãi.

Tửu đồ nhìn hắn mặt không cảm xúc hỏi: "Hơn nữa trừ người, ai có thể khiến hắn nhìn thấy ta?"

Nghe câu này, vẻ mặt đại sư huynh khẽ thay đổi, khẩn cầu nói: "Xin không nên."

Áo xanh chưa ướt, bầu rượu chưa mở.

Chỗ gió nổi lên, bóng dáng tửu đồ biến mất không thấy.

Tửu đồ rời khỏi, đại sư huynh lại chưa đi. Hắn đi đến trước xe kéo, đem thân thể Liêu Diệc Thanh đặt ngang, sau đó xoay người nhìn phía phế tích hoàng thành trong bóng đêm, nghe nơi đó truyền đến tiếng gió thổi nước sông, trầm mặc không nói, tựa như đang chờ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hơi tỏ ra thương cảm cùng bất đắc dĩ.

Long Khánh biết hắn đang đợi gì, cho nên càng thêm không hiểu hắn vì sao chưa rời khỏi theo, nhìn áo bông trên người hắn, những tro bụi kia trên áo bông, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Trong ba người ở lại nơi đây, Hoành Mộc trẻ tuổi nhất cũng kiêu ngạo nhất, tối nay chịu trói buộc chấn động cũng lớn nhất, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút cô đơn, lửa giận sâu trong đôi mắt rất dữ đội, thăng đến lúc này, hắn mới biết bố cục của thư viện từ đầu tới cuối nhằm vào đều là tửu đồ, mình chưa bao giờ ở trong mắt đối phương.

Hắn chậm rãi siết chặt hai nắm tay, nhìn đại sư huynh thầm nghĩ, cho dù ngươi đã tiến vào Vô Cự trong truyền thuyết, chẳng lẽ cho rằng có thể thoải mái mà chiến thắng ta? Ngươi biết ta hiện tại lại là cảnh giới gì hay không?

Long Khánh cảm giác được cảm xúc của Hoành Mộc biến hóa, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, cảnh giác nhìn đại sư huynh, chậm rãi di động bước chân đến bên cạnh Hoành Mộc, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Sau mùa xuân trong khoảng thời gian này, giữa Tây Lăng thần điện và thư viện vẫn luôn duy trì bình tình quỷ dị, ở trước tới nay hai bên đều biết hai bên đều là an toàn, không ai ra tay trước, thì sẽ không đánh vỡ cân bằng.

- Cân bằng giữa hai gã đại tu hành giả Vô Cự cảnh


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)