← Ch.825 | Ch.827 → |
Khúc Phụng Trì là thủ tịch hồng y đại thần quan Tây Lăng thần điện trú ở Tống quốc, là thủ hạ trung thành nhất của chưởng giáo đại nhân, ở trong đạo môn địa vị cực cao. Năm trước thanh tẩy đối với thế lực còn sót lại của Quang Minh thần điện, hắn xuống tay tàn nhẫn nhất, vì thế hiện tại hắn liền trở thành mục tiêu thanh tây quan trọng nhất của Tài Quyết thần điện.
Tài Quyết thần liễn đích thân đi Tống quốc, Diệp Hồng Ngự ở trong đạo điện trực tiếp chém đôi bàn tay Khúc Phụng Trì, bảo thần điện kỵ binh kéo về Đào sơn, biến thành bộ dáng chó chết hiện nay, mà chưởng giáo đối với cái này căn bản không có bất cứ biện pháp nào.
Khúc Phụng Trì những ngày qua không biết chịu đựng tra tấn tàn khốc cỡ nào, mà lại mãi không thấy chưởng giáo tới cứu mình, sớm đã nản lòng thoái chí, chỉ là mệt mỏi chờ đợi ngày cái chết đến.
Nhưng, hôm nay lại có người đến thăm mình?
Khúc Phụng Trì gian nan mở mắt, nhìn cạnh giường, phát hiện đến thăm mình là gã đạo nhân trẻ tuổi, trên mặt đạo nhân này có mấy vết sẹo phi thường thế thảm, làm người ta sinh lòng sợ hãi.
Hắn là thủ tịch hồng y đại thần quan của Tống quốc, nào có đạo lý không biết Long Khánh.
"Long Khánh hoàng tử?"
Khúc Phụng Trì có chút kinh ngạc, trong đôi mắt sinh ra cảm xúc khó hiểu, chợt bỗng nhiên sáng ngời lên, bởi vì hắn nghĩ tới quan hệ của Long Khánh cùng Diệp Hồng Ngư, cũng nhớ đến địa vị của Long Khánh ở đạo môn hiện nay.
Hiện tại ngay cả chưởng giáo đại nhân cũng đã lựa chọn vứt bỏ, như vậy nếu nói còn có người có thể cứu mình, trừ Long Khánh cùng quan chủ phía sau hắn, còn có thể có ai?
Đã tuyệt vọng, Khúc Phụng Trì bỗng thấy được hy vọng, nhất thời tinh thần rung lên, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi cùng cầu xin, dồn dập nói: "Khúc Phụng Trì nguyện đem sinh mệnh cùng linh hồn, đều kính dâng cho quan chủ cùng hoàng tử ngài. Nếu có thể trở về Tống quốc, đạo quan cùng tài phú của Tống quốc, đều về hoàng tử điều phối."
Ở hắn xem ra, Long Khánh đến thăm mình, tất nhiên là ôm ý giải cứu lợi dụng, mà hiện tại, hắn trừ vô số tòa đạo quan của Tống quốc cùng tài phú mình giấu riêng, còn có cái gì có thể đánh động đối phương?
Long Khánh lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Ngươi nhìn ta."
Khúc Phụng Trì có chút khó hiểu, nhìn phía đôi mắt hắn. Mắt Long Khánh rất bình thường, đen trắng rõ ràng, nhưng ngay khi ánh mắt hắn hạ xuống, biến hóa quỷ dị đã xảy ra.
Đường ranh giới nọ giữa con ngươi màu đen cùng lòng mắt màu trắng không biết vì sao nháy mắt biến mất không thấy. Thế giới hai đầu sợi dây bắt đầu tiếp xúc, sau đó hòa tan. Và
Con ngươi đen nhạt đi, lòng trắng đen lên, đen trắng hòa trộn, đó là màu xám lúc hỗn độn sơ khai, chỉ trong một hơi thở, con mắt Long Khánh đã hoàn toàn biến thành màu xám,
Nhìn đôi mắt màu xám này, Khúc Phụng Trì bỗng nhiên cảm thấy phi thường sợ hãi, thân thể trở nên cực độ rét lạnh, theo bản năng muốn quay đầu dời tầm mắt, lại phát hiện mình đã không thể khống chế thân thể của mình.
Gò má Khúc Phụng Trì chợt trở nên gầy yếu hẳn đi, những máu bầm dính trên người đều đang dần dần nhạt đi. Hắn "ôi ôi lên tiếng lại nói không ra lời, hắn muốn đưa tay đem Long Khánh đẩy ra, nhưng đôi bàn tay đã sớm bị Diệp Hồng Ngự chặt đứt, chỉ có thể tuyệt vọng cảm thụ tất cả trong thân thể không ngừng hướng ra phía ngoài chảy đi.
Quả thật là tất cả, không có chút nào bỏ sót, toàn bộ sinh mệnh hay là tinh thần, tu vi cảnh giới cùng niệm lực của Khúc Phụng Trì, đều bị đối mắt màu xám như tiên ma kia của Long Khánh cướp lấy.
Trong nháy mắt, Khúc Phụng Trì liền không còn thở. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, đôi mắt màu xám đã biến trở về bộ dáng đen trắng phân rõ, nhìn không ra có bất cứ chỗ nào đặc thù.
Ai cũng không biết, trong thân thể hắn hiện tại lại có thêm một người, trong thức hải hắn có thêm một phần cảm giác cực kỳ phong phú cùng một ít tri thức mới tinh, hắn lại cường đại thêm một phần.
Trên đống có khô, thi thể Khúc Phụng Trì co thành một cục, tỏ ra đặc biệt thê thảm, hắn đến chết cũng chưa nghĩ ra, mình có thể đánh động Long Khánh không phải tài phú giấu ở Tống quốc, mà là chính hắn.
Long Khánh vẻ mặt bình tĩnh ra khỏi phòng giam, đi vào phòng giam liền kề, đẩy cửa mà vào, nhìn người nọ trên giường bình tĩnh nói: "Mục thần quan, đã lâu không gặp."
Qua đoạn thời gian, Long Khánh ra khỏi phòng giam, đi hướng một gian phòng giam phía dưới.
Quá trình yên tĩnh mà làm người ta khủng bố không ngừng lặp lại, hắn ở đồng hoang trong tà trướng vương đình đã hút lấy tu vi của vô số cường giả thảo nguyên, công pháp Hội Mâu đã tới đại thành, thẳng đến sáng sớm mới dừng lại.
Nắng sớm từ trong cửa sổ đá phòng giam thấu vào, dừng ở trên mặt Long Khánh.
Về mặt hắn phi thường bình tĩnh, mắt đen trắng phân rõ, nhìn qua giống như một thanh niên lòng không tạp niệm, toàn thân trong suốt, những vết sẹo trên mặt vẫn còn chưa bởi vì cảnh giới tăng lên mà nhạt đi, ngược lại trở nên sâu thêm chút, nhìn qua cực kì khủng bố, giông như là những ma thần trong tranh tường của thần điện.
Long Khánh nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người đi hướng bên ngoài - Các.
Cường giả trong lúc đi đều có hơi thở ngân nga phối hợp, trong lúc hít thở, trái tim cùng lá phổi hồng nhạt ướt át trong lỗ ở ngực hắn không ngừng đè ép, tỏ ra phi thường ghê tởm.
Nhưng ở trong thế giới thịt nát dơ bẩn đó, lại có một đóa hoa đào như ẩn như hiện, sắp sửa nở rộ, đóa hoa đào đó một lúc thuần đen, một lúc màu vàng, vô luận loại màu sắc nào, cũng là thánh khiết như vậy.
Ra khỏi Tài Quyết thần điện, tới trên sườn dốc, Long Khánh hướng mấy gian nhà đá không bắt mắt nọ bên dốc đi đến.
Chuyến đi hoang nguyên năm đó, Diệp Hồng Ngự vì phá Liên Sinh trói buộc mạnh mẽ giảm cảnh giới, gần thành phế nhân, ở Tây Lăng thần điện chịu đủ cái nhìn lạnh lùng cùng khi nhục, lúc ấy đã chọn ở trong nhà đá nơi đây.
Long Khánh đi nhà đá không phải muốn nhìn nay nhớ xưa, cũng không phải muốn hướng nữ nhân không ở Đào sơn kia chứng minh mình hiện tại cường đại cỡ nào, mà là bởi vì gian nhà đá đó là chỗ ở của quan chủ ở trên Đào sơn.
Quan chủ là lãnh tụ đích thực của đạo môn, nhất là sau khi chưởng giáo không dám phản kháng, lựa chọn quỳ xuống ở trước người hắn, theo đạo lý mà nói, hắn nên ở trong Hạo Thiên thần điện cao nhất Đào sơn.
Không biết vì sao, quan chủ chưa ngồi vào Hạo Thiên thần điện, mà là vào ở nhà đá không bắt mắt bên dốc, hơn nữa hắn cũng chưa tiến hành bất cứ can thiệp gì đối với công việc của Tây Lăng thần điện.
Long Khánh không hiểu quan chủ đang nghĩ cái gì, chưởng giáo đã được chứng minh tuy cảnh giới cao thâm, nhưng đạo tâm gầy yếu đến cực điểm, vậy quan chủ vì sao không trực tiếp từ vị trí chưởng giáo của hắn?
Ở trong các quốc gia thế tục thế lực chướng giáo quả thật vẫn cường đại, nhưng ở trên Đào sơn, quan chủ có được bọn Triệu Nam Hải Nam Hải nhất mạch tuyệt đối trung thành, lại thêm những lão nhân đó còn có sư thúc cùng mình, nếu lôi đình bạo động, tuyệt đối có thể rất nhẹ nhàng đem chưởng giáo từ trong Hạo Thiên thần điện đuổi ra.
← Ch. 825 | Ch. 827 → |