← Ch.316 | Ch.318 → |
Bọn họ không cam lòng, trong lòng bọn họ biết vật mà những người phi thăng để lại chắc chắn có huyền diệu, chỉ là nhất thời không thể phát hiện ra mà thôi, vì vậy bọn họ càng thêm khổ công nghiên cứu, thế nhưng sức người có hạn, bọn họ cũng không thu hoạch thêm được gì mà đạo hạnh của mấy vị chân nhân cũng không có tăng tiến, cuối cùng hậm hực mà chết đi.
Từ lúc đó, những vị chưởng giáo đời này sang đời khác cũng không có ai có thể nhìn ra hai món đồ vật này có gì kỳ lạ, hơn nữa đêm đó Diệu Ẩn có phi thăng hay không thì cũng không ai biết rõ. Dần dần, một búa một đục này cũng bị những đạo sĩ của Đạo Đức tông coi là phế vật, ném ở trong góc của Tàng Bảo các. Sự tích của Diệu Ẩn trong Đạo thư cũng chỉ được ghi chép qua loa mà thôi.
Lần này lúc trở về núi, Kỷ Nhược Trần thường xuyên cảm thấy bất an, thiếu chút nữa là tầu hỏa nhập ma, đây là việc vô cùng nguy hiểm cần phải nhanh chóng giải quyết.
Sau khi Tử Dương chân nhân biết được việc này, liền vội vàng tìm Ký Nhược Trần nói chuyện một đêm, trọng tâm câu chuyện ngoại trừ hỏi một chút việc xảy ra dưới núi, còn nói tới việc những tiên nhân hư vô huyền ảo.
Sau cuộc nói chuyện, ngày thứ hai Tử Dương chân nhân bảo Vân Phong mang đến cho hắn chiếc búa nhỏ và cái đục, bảo hắn thử khắc ấn ký của mình lên Định Hải Thần châm.
Tử Dương chân nhân nói chỉ có dùng nguyên thần và thần vật dung hợp thành một, mới có thể chân chính khống chế thanh Định Hải Thần châm này. Mà khi hắn nhận lấy cái búa và cái đục thì nhất thời hiếu kỳ đi tìm hiều lại lịch của chúng, nhờ vậy hắn mới biết được Đạo Đức tông còn có một Diệu Ẩn.
Đương nhiên thần vật đều có linh tính, nếu như Ký Nhược Trần có thể khắc ấn ký của riêng mình lên thanh Định Hải Thần châm, chứng tỏ thần vật đã nhận hắn làm chủ, chứ không phải là tu vi của hắn có thể áp đảo khối thần thiết đã sinh ra thiên địa sát khí này.
Nhắc tới cùng kỳ, khi đục khối thần thiết liên tục trăm nghìn lần thì lòng của Kỷ Nhược Trần cũng từ từ bình tĩnh lại. Những nhịp điệu này, dường như có chút giống với cuộc sống ở khách sạn Long Môn trước kia, làm cho hắn tìm lại được cảm giác an bình đã mất từ lâu.
Đinh đinh đang đang, những tiếng gõ đơn điệu vang lên liên tục dường như sẽ như vậy vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. Không phải thứ độc nhất là vô song, leng keng, leng keng, những tiếng vang này liên tục vang vọng trong bầu trời.
... o0o...
Dạ Hoa lâu ở trong hoàng cung Đại Đường.
Dạ Hoa lâu là căn lầu cao mười trượng, ngói vàng thêm ngọc, sáng chói vô cùng.
Nửa năm trước Dương Ngọc Hoàn chỉ vì cảm thấy ban đêm buồn chán, không hài lòng, Minh Hoàng lập tức hạ lệnh xây dựng Dạ Hoa lâu. Hắn điều động sức lực trên toàn quốc, tháng năm bắt đầu xây dựng, đến lúc này lầu Dạ Hoa đã xây dựng được một tháng.
Chỗ cao nhất trên Dạ Hoa lâu là một khoảng sân rộng, trong có kỳ thạch, cạnh có dòng suối nhỏ tươi mát, hai bên có thúy trúc thanh tao. Tiếng nước chảy róc rách và màng sương mịt mù xung quanh làm cho khoảng sân hơn mười trượng này biến thành một thắng cảnh. Trong hoàn cảnh gió đêm mùa đông lạnh đến thấu xương, càng làm cho nơi này nổi bật lên.
Trên sân có một chiếc bàn trúc, một chiếc ghế dựa bằng dây mây, Dương Ngọc Hoàn mặc một bộ áo choàng màu trắng làm bằng lông chồn, trên mặt có một chiếc khăn che bằng lụa. Trong mắt ả là một mảnh mờ mịt, ánh mắt của ả rơi vào vầng trăng trong chén ngọc, không biết trong lòng ả lúc này đang nghĩ gì.
Một chiếc thìa vàng đưa tới đút vào chiếc chén ngọc, những gợn sóng do nó tạo ra làm tan biến mặt trăng trong chiếc chén ngọc nhưng ả dường như không hề biết. Trên sân là một không khí ấm áp hòa thuận vui vẻ, thinh thoảng có một luồng khí lạnh xuyên qua trận pháp bay vào, nhưng cũng bị tiêu tan trong hơi nước mịt mờ.
Từ cầu thang truyền đến những tiếng bước chân nhẹ nhàng kéo Dương Ngọc Hoàn trở lại với hiện thực.
Ả lười biếng hỏi:
- Là Cao công công?
- Đúng là lão nô.
Cao Lực Sĩ lên tiếng, cẩn thận từng li từng tí đứng ở phía sau Dương Ngọc Hoàn.
- Trời đã muộn, Cao công công có việc gì quan trọng ư?
Cao Lực Sĩ nói:
- Có ba việc muốn nói cho nương nương. Thứ nhất là Tôn Quả Tôn chân nhân vừa đi gặp bệ hạ bẩm báo về liên minh tu sĩ trong thiên hạ. Đạo Đức tông lúc này đã trở thành chó nhà có tang, co đầu rút cổ ở Tây Huyền Sơn không dám nhúc nhích...
Dương Ngọc Hoàn ôn nhu nói:
- Như vậy Tôn chân nhân chuẩn bị khi nào san bằng bọn yêu đạo này?
- Chuyện này...
Cao Lực Sĩ do dự một chút, nói:
- Tôn chân nhân nói trùng có trăm chân, tuy chết rồi cũng không cứng lại. Nhóm yêu đạo của Đạo Đức tông người đông thế mạnh, mặc dù trước mắt đang lép vế, nhưng không thể khinh thường được. Bởi vậy lúc này đã án binh bất động.
Đinh một tiếng, chiếc thìa vàng chạm mạnh vào chén ngọc, Dương Ngọc Hoàn nhíu mi lại, trong giọng nói lộ ra một chút hán khí lạnh nhạt nói:
- Cũng đã vậy rồi tại sao lại không dám tấn công?! Tôn quả làm việc như vậy, ta thấy không phải hắn vô năng, mà là hắn không trung thành.
Cao Lực Sĩ lập tức phụ họa nói:
- Lão nô cũng là cho là như thế. Nhưng mà, còn có một việc lão nô không dám coi thường, vì vậy ngay trong đêm hôm khuya khoắc mà đến tìm nương nương.
Lão cứ vậy mà nhẹ nhàng chuyền nội dung câu chuyện, lực chú ý của Dương Ngọc Hoàn quả nhiên là chuyển sang nơi khác, ả bảo:
- Có gì thì mau nói ra.
Cao Lực Sĩ giảm âm thanh của mình tới mức thấp nhất mới nói:
- Lão nô nghe nói thái tử gần nhất có phê bình kín đáo về nương nương. Nói nương nương mê hoặc bệ hạ, làm cho bệ hạ không muốn lên triều, còn có việc xây Dạ Hoa lâu... Xây Dạ Hoa lâu...
'Đinh' một tiếng, móng tay dài của Dương Ngọc Hoàn chạm nhẹ vào chiếc chén ngọc, miễn cưỡng nói:
- Ta xây Dạ Hoa lâu thì sao?
- Hắn nói Dạ Hoa lâu này làm ảnh hưởng tới số mệnh của triều đại... Nương nương, lão nô nghe nói trong phủ thai tử gần đây có rất nhiều người thường xuyên ra vào, không thể không đề phòng.
Dương Ngọc Hoàn nhàn nhạt nói:
- Lý Hanh nghi ngờ không có căn cứ, sẽ không có ai tin tưởng hắn, cần gì phải vì vậy mà tức giận. Còn có việc không?
Cao Lực Sĩ nói tiếp:
- Còn có một chuyện chính là việc của Thanh Liên Cư Sĩ Lý Thái Bạch. Sau khi hắn bị cách chức rời khỏi Kinh Đô, lão nô liên tiếp phái đi năm sáu nhóm người đi tìm tin tức của hắn, nhưng đều là có đi mà không có về. Tên Lý Thái Bạch này không phải là người dễ đối phó.
Dương Ngọc Hoàn phất phất tay, Cao Lực Sĩ hiểu chuyện lập tức lui ra.
Mặt trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời.
Ả nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chén ngọc, đường như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Chợt nghe 'rắc' một tiếng, chiếc chén ngọc nát bấy, rượu văng ra bốn phía, trong nháy mắt xuất hiện vài tia máu.
Ả nắm chặt tay lại, dường như không biết mọi thứ trong bàn tay mình đã vỡ nát, mà đề mặc cho dòng máu nóng hổi từ trên tay chảy xuống.
- Hễ là ai có quan hệ với Kỳ Nhược Trần, ta đều phải làm cho người đó vạn kiếp bất phục.
Ả tự nói trong lòng.
← Ch. 316 | Ch. 318 → |