← Ch.329 | Ch.331 → |
Chẳng biết tại sao, nụ cười lạnh trước khi chết của tu sĩ kia luôn hiện lên nhiều lần trong đầu Khô Trúc, làm thế nào cũng không xoá đi được. Gã mơ hồ cảm thấy dường như mình đã quên điều gì đó. Nhưng bất kể suy nghĩ thế nào thì gã cũng không nghĩ ra được sự bất an trong lòng xuất phát từ nơi nào.
Nhưng đúng lúc này, phương xa bỗng vang lên một tiếng hét đau đớn, rõ ràng lại có một tu sĩ gặp phải độc thủ.
Chòm râu dê vừa động, Khô Trúc vốn định xông qua nhưng lại cảm thấy chân nguyên trong cơ thể tu sĩ kia đầy đủ, không giống với bộ dạng bị thương nặng, vì vậy lại nhịn xuống.
Trong rừng phía xa, một tu sĩ trung niên mập mạp vừa cao giọng mắng chửi, vừa nhịn đau rút một mũi tên gỗ từ trên đùi xuống. Trên mũi tên lộ ra ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt, lại có khác mấy kí hiệu, rõ ràng là được bôi lên độc dược khá lợi hại.
Nghe thấy tiếng mắng chửi của y, đám tu sĩ xung quanh lập tức chạy tới đây. Mọi người đồng tâm hợp lực, trong chớp mắt đã tìm được nơi mũi tên bắn ra. Đó là một bẫy rập đơn giản mà tinh xảo, dùng lò xo cũng làm động lực, lại được bố trí thêm một trận pháp đơn giản giúp tăng cường uy lực.
Chất liệu của mũi tên từ tự nhiên, khi bắn ra không gây tiếng động, ký hiệu được khắc ở bên trên chính là Phá giáp chú chuyên phá chân nguyên đạo pháp, độc dược cũng là Hoá Công tán khá mạnh mẽ.
Sắc mặt đạo sĩ mập mạp xám xịt, vừa mắng chửi vừa cầm máu, bỏ thuốc, nuốt đan dược, thật sự là hơi luống cuống tay chân. Nhìn trán y đổ đầy mồ hôi hột, xem ra phải chịu đau đớn không nhẹ.
Thấy bộ dạng y thê thảm như vậy, mọi người đều mắng chửi Đạo Đức tông ầm lên, nói già không tu trẻ không dạy, những kẻ luôn ra vẻ uy nghiêm kia không có ai là tốt cả; vì vậy mới dạy ra một tên tiểu yêu âm hiểm hạ lưu, không chứa chút thủ đoạn nào.
Mọi người mắng chửi một lúc, bỗng nhiên có người giật mình nói:
- Hắn bố trí bẫy rập như vậy để làm gì? Cũng không giết được người! Chẳng lẽ... là kế điệu hổ ly sơn?!
Nghe được bốn chữ điệu hổ ly sơn, mọi người lập tức giật mình, đồng loạt nhìn về phía Khô Trúc vẫn đứng yên ở phía xa. Lúc này mưa bụi đầy trời, mặc dù tầm nhìn của bọn chúng hơn người cũng chỉ thấy thân hình mơ hồ của gã ở bên ngoài mấy dặm.
Thấy Khô Trúc, trong lòng mỗi người đều yên tâm, buồn cười nghĩ thầm đạo hạnh của tiểu yêu kia mới được bao nhiêu, dám đi đánh lén Khô Trúc có đạo hạnh đã tới cảnh giới Thượng Thanh linh tiên sao?
Vẻ mặt Khô Trúc mang theo nụ cười lạnh cũng có suy nghĩ như vậy, mặc dù gã có chút không hiểu tại sao lực chiến đấu của tiểu yêu kia lại vượt xa trình độ đạo hạnh nên có.
- Có lẽ Đạo Đức tông có bí pháp nào đó có thể che giấu hơi thở cũng không biết chừng...
Khô Trúc âm thầm tự trấn an mình, song làm thế nào cũng không thể xoá đi cảm giác bất an trong lòng, hơn nữa lại càng ngày càng nhiều. Râu tóc gã đều dựng đứng, đôi lông mày cũng nhảy lên. Cảm giác run rẩy từ sống lưng xông thẳng lên đầu, sau đó trong nháy mắt bùng nổ. Hiện tại gã cảm giác bản thân mình tựa như một con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân dựng đứng, chân nguyên không bị khống chế cấp tốc dâng lên. Vì vậy mưa bụi vốn bị đạo pháp ngăn cản phía ngoài liên đập thẳng vào mặt, khiến đạo bào của gã ướt nhẹp.
Khô Trúc rùng mình, chỉ cảm thấy tựa như có vô số cây châm đâm vào tận xương cốt, nghĩ thầm: "Thì ra cơn mưa này lại lạnh như vậy..."
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu trong nháy mắt rồi nhanh chóng nổ vang trong thức hải như ngàn vạn tia sét đánh vào, khiến Khô Trúc kinh hãi đến ngây người.
Hình ảnh Cổ Tự Đạo và nụ cười lạnh trước lúc chết thay nhau xuất hiện, tuần hoàn qua lại, càng lúc càng nhanh, chỉ trong vòng một suy nghĩ đã thay đổi cả ngàn vạn lần, đến cuối cùng hoàn toàn trùng khớp lại với nhau.
Khi Địa cực thân thiết phá vỡ đạo pháp hộ thể của Cổ Tự Đạo, là dùng lực lượng thuộc tính kim vô cùng cứng rắn, sau đó khiến chân nguyên của lão tự động biến thành lửa cháy là thuộc tính mộc.
Đến khi giết tu sĩ kia, một côn nhẹ nhàng như hoà vào làm một thể với mưa bụi đầy trời, trong tích tắc cuối cùng sát khí mới hiện ra. Đây rõ ràng là chân nguyên thuộc tính thuỷ thuần tuý!
Có thể tự nhiên chuyển đổi thuộc tính giữa kim, mộc, thủy thì nó không phải là một khối Địa cực thân thiết bình thường có thể làm được, cũng không phải cảnh giới đạo hạnh mà Kỷ Nhược Trần có thể đạt tới.
- Vậy... Đó là...
Không chờ đến khi Khô Trúc suy nghĩ thông suốt, sau gáy chợt cảm thấy đau nhói như bị một cây châm đâm vào!
Trong lúc nguy cấp, gã hét lớn một tiếng, Cổ ngọc giới chỉ trên tay trái đột nhiên nổ tung biến thành ánh sáng năm màu huyền ảo bảo vệ toàn thân.
Lực nổ tung của giới chỉ này mạnh mẽ, cũng khiến ba ngón tay của gã bị nổ nát bấy. Sau khi ánh sáng năm màu tan vào máu thịt liền loé lên rồi thu lại, ngay sau đó liền chuyển thành ánh sáng màu xám lất phất, lực ngũ hành vốn phân biệt rõ ràng lại hoà hợp làm một khiến uy lực tăng thầm một tầng.
Hỗn Độn Huyền Ngọc giới này là pháp bảo dùng để bảo vệ tính mạng của gã, có thể ngăn cản một kích toàn lực của đạo sĩ cảnh giới Thượng Thanh thần tiên!
Khô Trúc xoay người nhanh như chớp, chỉ thấy mưa bụi lất phất bị tách sang hai bên, Kỷ Nhược Trần chậm rãi trôi nổi trong màn mưa, thiết côn chỉ thẳng vào giữa trán mình!
Rõ ràng Kỷ Nhược Trần đang đứng ngay trước mắt, nhưng khi nhắm mắt lại thì gã chỉ cảm thấy phía trước hoàn toàn trống rỗng tìm không thấy, khoá không định một chút hơi thở nào của hắn, rất nhiều đạo thuật uy lực lớn căn bản không dùng được.
Trong thời khắc sẽ phải phân ra sống chết này, tại sao lại không dùng được?! Khô Trúc quýnh lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Động tác Kỷ Nhược Trần như nhanh như chậm, thiết côn tựa như từ ngoài bầu trời bay tới, căn bản không cho gã có cơ hội tránh né, phản kích. Thiết côn va chạm với Hỗn Độn Huyền Ngọc quyết hộ thân của Khô Trúc, trên đầu côn liên lập tức phóng ra ánh sáng đen, nơi ánh sáng đen có thể chạm tới Hỗn độn lực hộ thể liền từ màu xám khôi phục thanh ánh sáng năm màu, sau đó những màu sắc bất đồng theo đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc hoà tan làm một thề với ánh sáng đen, tiếp đó liền nổ tung:
Ầm!
Từ trên cao xuất hiện một quả cầu lửa đường kính chừng mười trượng bay thẳng về phía trước.
Trong ngọn lửa mãnh liệt, nhìn thiết côn đánh thẳng tới, trong mắt Khô Trúc lộ ra vẻ tuyệt vọng hoàn toàn buông bỏ chống cự, chỉ dùng hết sức cảm ứng Càn Khôn Dục Dương ấn trên người Ky Nhược Trân rồi liều mạng thúc dục!
Một tiếng "Phốc" vang lên, trên ngực Kỷ Nhược Trần bắn ra một cột lửa, trong gió lửa đan xen vô số mảnh máu thịt nát vụn, trên ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng bằng miệng chén, lộ ra đầy xương trắng. Song ánh mắt Kỷ Nhược Trần vẫn trong suốt như nước, hoàn toàn không quan tâm đám máu thịt kia, chỉ là hết sức tập trung đánh ra một côn.
Một côn này lao thẳng về phía giữa trán Khô Trúc rồi xuyên ra từ phía sau gáy. Thiết côn vừa đâm tới liền thu lại, trên gáy gã đã xuất hiện một lỗ lớn, một giọt máu bổn mạng phun ra, sau đó bị thiết côn hút đi.
Lửa tắt khói tàn đi trong nháy mắt.
Mặt Khô Trúc như tro tàn, xa thịt xám xịt, máu thịt toàn thân khô héo với tốc độ có thể thấy rõ. Thân thể gã không thể lơ lửng trên không trung nữa mà rơi thẳng xuống mặt đất.
Kỷ Nhược Trần đứng lơ lửng giữa không trung, lại càng không thèm nhìn Khô Trúc lấy một lần, dùng một ngón tay chỉ về phía đám tu sĩ ở phía ngoài mấy dặm vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm, lãnh đạm nói:
- Ngày sau ta chắc chắn sẽ giết hết già trẻ gái trai cả họ các ngươi, xem như báo thù ngày hôm nay!
Nói xong Kỷ Nhược Trần đạp mây bay đi, trong giây lát đã biến mất trong mưa bụi mù mịt.
Lúc sắp rơi xuống đất, máu thịt toàn thân Khô Trúc đều đã khô héo như một cái xác khô. Trong mắt gã bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, kèm theo đó là câu nói phát ra từ kẽ răng:
- Thì ra là... Thần thiết kia đã có linh thức! Thua dưới hung binh tuyệt thế như vậy cũng... Không oan...
← Ch. 329 | Ch. 331 → |