Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 342

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 342: Sao không nói gì (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


(*) Bích Lạc Hoàng Tuyền, tạm dịch: cùng trời cuối đất

- Ngươi nói xem, nhiều Thanh quỷ như vậy đến từ nơi nào, vì sao giết mãi vẫn không hết?

Hắn nằm ngửa mặt lên trời, nhìn về phía Thanh Oánh (ngọn lửa màu xanh) ở phía trước mà hỏi.

Thanh Oánh lấy ra bảy điểm sáng trong suốt tu bổ phần trống không từ cổ hắn trở xuống, hoàn toàn không để ý tới mấy vấn đề trên.

Hắn đã sớm có thói quen lẩm bẩm một mình, tiếp tục hỏi:

- Cuối cùng ta đã cảm giác được, nếu có thể biết được Thanh quỷ đến từ nơi nào thì khoảng cách khám phá bí ẩn của thế giới này không còn xa nữa. Khi đó nói không chừng còn biết ngươi tới từ nơi nào ấy chứ. Chỉ là Thanh quỷ tầm thường xem như dễ giết, nhưng tại sao con Quỷ hoàng kia lại khó đối phó như vậy? Ngay cả lần này ta cũng bị đánh trở lại tới bảy lần.

Trong lúc nói chuyện, Thanh Oánh đã tu bổ xong thân thể của hắn, yên tĩnh trôi nổi trên không trung.

Phía chân trời bỗng nhiên chợt loé lên ánh xanh, lại là một Thanh Oánh lướt qua không trung, từ xa xa bay tới nơi này. Hắn đứng dậy nhìn nó đang bay tới, dường như có suy nghĩ gì đó.

Hai Thanh Oánh sắp gặp nhau tại một chỗ, chúng tựa như có cảm ứng lẫn nhau nên ánh xanh bừng lên, chiếu lên khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Trong chốc lát, tựa như ý thức của hắn đột nhiên bám vào ánh sáng xanh, đi ngược trở lại tìm kiếm nguồn gốc, thẳng đến khi tia chớp màu xanh xông lên không trung phá vỡ một đường trong bóng tối mịt mờ, mở ra một thế giới khác.

Nơi đó cát bay đá chạy đập thẳng vào mặt, một hạt cát nhỏ cũng gào thét bay ngang theo một quỹ tích riêng, có lực lượng xuyên kim phá thạch. Xuyên thấu qua bão cát, có thể mơ hồ thấy được một căn lầu cao trụ xanh ngọc, xà màu vàng kim, phía trên ngồi đầy người đang chỉ trỏ về phía bên này.

Trong bão cát có một thiếu niên gầy yếu đang đau khổ chống đỡ bão cát tấn công, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, Đúng lúc này, một thanh kiếm gỗ mang theo ánh sáng xanh rực rỡ phóng tới như sấm sét!

Khuôn mặt thiếu niên kia lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn né tránh nhưng mộc kiếm lao tới thực sự quá nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt, hắn làm gì còn cơ hội tránh né nào? Nhìn thế lao tới của kiếm gỗ thì chắc là sẽ xuyên thủng thân thể hắn.

Động tác của thiếu niên vốn bị bão cát làm trì trệ bỗng nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, cúi đầu tránh thoát thanh kiếm gỗ ngay trước mặt. Sau đó hắn vọt lên mấy bước tới phía sau một tiểu đạo sĩ, kiếm gỗ trong tay nhẹ nhàng đập vào sau gáy tiểu đạo sĩ.

Mấy động tác này như nước chảy mây trôi, như bóng câu vọt qua khe cửa, trong thời gian ngắn đã nghịch chuyển tình thế.

Tiểu đạo sĩ mềm nhũn ngã xuống đất, khe hở do tia chớp màu xanh mở ra cũng từ từ khép lại.

Hắn đứng yên suy nghĩ, trong lòng nhấp nhô như sóng lớn mênh mông, hồi tưởng lại tình cảnh trong nháy mắt vừa rồi.

- Đây chính là Kỷ Nhược Trần, cũng chính là... ta sao?

Suy nghĩ này không thể kiềm chế nổi trỗi dậy từ sâu trong lòng.

Nhớ tới khuôn mặt hơi lo sợ bất an lại có chút mịt mờ của thiếu niên, trong lòng hắn như bị mấy chục cái xiềng xích nặng nề quấn quanh, chặt đến mức khiến hắn gần như không thể thở nổi.

Trong lúc khốn đốn, hắn bỗng bộc phát tức giận, cặp cánh phía sau lưng đột nhiên mở ra, hơi thở lạnh lẽo bị đè xuống hết sức, xiềng xích vô hình khoá chặt tâm thần đều bị nát bấy!

- Hừ! Sống mệt mỏi như vậy, đó thật sự từng là ta sao?

Hắn cẩn thận nhớ lại cảm giác đầu óc nặng nề như chì vừa rồi. Đó là một loại cảm giác mới lạ, nhưng hắn không thích.

Đột nhiên hắn cười dài mấy tiếng, ngửa mặt lên trời quát lớn:

- Cần gì phải để ý đến rất nhiều chuyện rối bời trước đây! Hiện giờ ta muốn thế nào thì chính là như vậy!

Đôi ảnh dực (đôi cánh hư ảo) của hắn mở rộng ra, lập tức mang hắn bay về chỗ sâu trong không trung hoang vắng.

Mới bay được mấy dặm, hắn bỗng vòng trở lại, vung tay xuất ra một đoàn sương mù màu đen. Sương mù đen rơi xuống đất thì như có linh tính, lan tràn cuồn cuộn, trong phút chốc nó đã biến thành một chiếc ghế ngồi có tay vịn điêu khắc hoa văn, chỗ dựa lưng cao cao đều hiện ra. Một chiếc ghế dựa bát tiên bằng gỗ đen điêu khắc hoa văn hiện ra, ba thước phía trước ghế dựa chính là ba chữ lớn: Kỷ Nhược Trần.

Ghế dựa bát tiên chưa thành hình thì hắn đã bay về chỗ sâu trong không trung, giọng nói xuyên qua sương mù dày đặc vọng đến:

- Chiếc ghế kia cũng không tồi, ta thấy những lão đạo kia ngồi rất ổn. Để ta đi chém tên Quỷ hoàng chướng mắt kia trước, sau đó lại quay lại ngồi thử xem có thoải mái hay không!?

Thanh Oánh trôi nổi, lắng nghe.

Rầm rập rầm rập! Mặc dù hắn không có thân thể thực sự, nhưng khi chạy khí thế lại bừng bừng, mỗi một bước hạ xuống cũng khiến cả vùng đất run lên nhè nhẹ, đôi cánh sau lưng mở ra khiến tốc độ của hắn tăng lên gấp trăm lần, lao đi cuồn cuộn trên không trung hoang vắng, không quan tâm đến ai cả.

Dường như bị khí thế ương ngạnh ồn ào của hắn chọc giận, một tiếng rít gào chợt vang lên từ nơi xa! Hắn nghe thấy tiếng rít này thì lập tức thay đổi phương hướng, trong chốc lát đã đứng cách năm trượng trước mặt Quỷ hoàng.

Thanh quỷ hoàng đã sớm bị hắn khiêu chiến liên tục khiến hung tính nổi lên. Lúc này, vừa thấy hắn xuất hiện thì nó liền nằm phục người xuống vận sức chờ phát động, chân trước khổng lồ không ngừng cào lên mặt đá khiến đá vụn, tia lửa văng khắp nơi, toàn thân nó nổi lên khí đen nhàn nhạt. Cứ như vậy sau một khắc, con quỷ lao lên đánh tới!

Đối mặt với Thanh quỷ hoàng từng xé rách chính mình năm lần, lúc này hắn lại tuỳ ý đứng thẳng thoải mái bảo:

- Ta mới vừa học xong một chiêu thức mới, vừa vặn lấy ngươi để thử xem sao.

Con quỷ hoàng nào có hiểu được hắn nói gì, nhưng nó đã bị hắn kích thích tức điên lên! Trong tiếng gào thét điên cuồng, nó nhảy lên cao mười trượng mang theo luồng gió màu canh tươi đánh xuống đầu hắn.

Ngay khi quỷ hoàng vừa mới nhảy lên thì hắn cũng động.

Chớp mắt khi cất bước, sát khí ngập trời trên thân hắn bỗng biến mất sạch sẽ. Hắn nâng cao chân, nhẹ nhàng bước xuống, thân hình như một luồng khói nhẹ như có như không trong nháy mắt đã lướt qua bên cạnh con quỷ.

Thanh quỷ hoàng rống to không dứt, thân thể cao lớn nhảy lên không trung, sau đó rơi xuống vô cùng nặng nề, tạo thành một cái rãnh sâu trên mặt đá cứng rắn, thật là khiến người ta phải bội phục thân thể bền bỉ của nó. Nhưng sau khi nó bổ nhào về phía trước liền nằm yên trên mặt đất như vậy, tiếng rít gào biến thành gào thét cũng không bò dậy được nữa.

Hắn đứng ngạo nghễ trên không trung nhìn con quỷ hoàng nằm yên tại chỗ không dậy nổi, bàn tay phải biến thành cự trảo đang nắm một trái tim màu xanh đen to như cái đầu. Trái tim vẫn liều mạng đập đều đều, thậm chí vẫn còn cố gắng nhảy lên, muốn lao về phía con quỷ. Nhưng năm sợi tơ màu xanh lam lộ ra từ đầu ngón tay hắn đã trói chặt lấy trái tim có sức sống kinh người này.

Hắn đi tới trước người Thanh quỷ hoàng mỉm cười nói:

- Xem ra chiêu này dùng rất tốt. Bản thân ta sợ phiền toái, thật sự lười phải chạy đến phía sau ngươi mới xuống tay. Thực ra như vậy cũng tốt, có thể khiến ngươi chết mà còn hiểu được lý do tại sao.

Hắn nhìn đôi mắt Thanh quỷ hoàng tràn đầy vẻ không cam lòng rồi mỉm cười, tay phải bỗng nhiên nắm chặt! Năm sợi tơ màu lam trở nên vô cùng sắc bén, cắt trái tim quỷ thành mấy khối. Trái tim con quỷ đột nhiên phun ra ngọn lửa màu lam rộng hơn một trượng, sau đó lại co rút lại thành một đốm lửa màu lam nhập vào trong cơ thể hắn.

Trên ngực hắn mơ hồ lộ ra một điểm màu xanh lam lúc sáng lúc tối, loé lên một lúc rồi mới tắt đi.

Hắn đứng yên một khắc, đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt gió, thanh âm như rồng ngâm, trong khoảnh khắc đã vang đến khắp nơi! Nơi tiếng huýt gió đi qua, ngàn vạn Thanh quỷ cùng run rẩy không ngừng, không thể đứng vững.

Hắn thu ảnh dực lại, thân ảnh vừa chớp động đã trở lại nơi vừa xuất phát, chậm rãi ngồi lên ghế bát tiên. Hắn đổi tư thế mấy lần, lại vỗ vỗ tay vịn rồi mới hài lòng nói:

- Chiếc ghế này đúng là thoải mái, ta thích!

Sau khi ngồi thoải mái rồi, hắn chậm rãi đưa tay chỉ về chỗ sâu trong không trung biểu:

- Ngươi nhìn xem, đi về phía kia năm mươi dặm nữa sẽ có một nơi rất thích hợp để đặt chiếc ghế này. Chúng ta dọn nhà.

Thanh Oánh lẳng lặng trôi nổi phía trên, ánh sáng nhè nhẹ lúc sáng lúc tối.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)