Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 360

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 360: Giương cung căng tựa trăng đầy tháng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Từ khi Tiên nộ tới nay, đệ tử Thượng Thanh của Đạo Đức tông tổn thất ở bên ngoài có bốn người, bảy người còn lại đều ngã xuống trong trong chiến dịch Tây Huyền sơn dưới vòng vây công của quần tu, trong đó lại có sáu người là chết trận khi phản công Tiên trận. Uy lực của Hư Thiên hiệp trợ tiên trận, sau khi đoạt quyền hành của Tôn Quả, lão liền chỉnh đốn kỷ luật trên quy mô lớn, khí tượng được đổi mới hoàn toàn, công thủ từ đó về sau có bố cục.

Sau khi phát giác tiên trận ngày càng làm suy yếu đi uy lực của trận Tây Huyền Vô Nhai, chư chân nhân của Đạo Đức tông biết ngay không thể ôm thành cố thủ, chi bằng chủ động xuất kích. Vì vậy Ngọc Hư, Ngọc Huyền, Thái Vi, Tử Vân bốn chân nhân cùng nhau liên hợp xuất kích, có thêm 28 đệ tử Thượng Thanh khác đi theo. Vậy mà trận pháp tiên gia kia quả nhiên có uy lực quỷ thần khó lường. Nhân Uân Tử Khí xuất ra như thác nước, trước tiên gia chi khí Tam Thanh khí bên Đạo Đức tông ngay cả phân nửa uy lực cũng không phát huy ra được, nhóm đạo sĩ không kịp tiến hành để phòng tức thì chịu thiệt hại lớn. Ngoại trừ Ngọc Hư chân nhân, ba chân nhân còn lại cũng bị thương nhẹ, sáu đệ tử Thượng Thanh khác thì bị trúng một kích của Nhân Uân Tử Khí, lúc đó cũng đã bị đi luân hồi.

Một trận chiến này có thể nói là thảm bại lần đầu trong hơn mười năm qua của Đạo Đức tông, Ngọc Hư chân nhân không cam lòng, vì vậy hôm nay lại dẫn theo bảy đệ tử đồng môn đắc lực, lần thứ hai xuất kích. Trận chiến này mặc dù trảm được hai tên tu sĩ của đối phương nhưng Ngọc Hư cũng chỉ bảo vệ môn hạ đệ tử trong nguy hiểm, nếu không phải Liệt Khuyết kiếm của hắn đã đại thành, nói không chừng còn phải tổn thất thêm một đệ tử Thượng Thanh nữa. Huống hồ bản thân Ngọc Hư chân nhân cũng bị thương mà hai tên tu sĩ bị trảm cũng không phải những kẻ quan trọng gì, Hư Thiên tùy tiện cũng có thể chọn ra hai tên khác để thay thế vào. Nếu không phải còn đang lập được uy trước tu sĩ thiên hạ, xuất kích lần này của Ngọc Hư chân nhân có thể nói là toàn thua.

Trước khi Ngọc Hư chân nhân xuất chiến đã từng lựa chọn đệ tử trên phạm vi rộng, muốn từ trong hàng ngũ đệ tử Thượng Thanh tổng tuyển ra bảy người xuất chinh. Vậy mà lúc còn chưa bắt đầu lựa chọn, thì Cố Thủ Chân, Ngọc Huyền cùng Tử Vân tức thì đã cho thấy tuyệt đối sẽ không phái môn hạ đệ tử chịu chết uổng phí, càng không đồng ý triệt để trở mặt cùng tu sĩ thiên hạ, bởi vậy cự tuyệt phái môn hạ đệ tử xuất chiên. Cứ như vậy, mối quan hệ không hoà hợp giữa các chân nhân đã bị toàn tông biết hết, trong nhất thời từ trên xuống dưới Đạo Đức tông có không ít người đang trong tâm trạng hoang mang.

Lúc này ngụ ý của Ngọc Hư chân nhân đơn giản là muốn dẹp giặc ngoài thì trước phải ổn định bên trong. Thấy Tử Dương chân nhân trầm ngâm không nói, Ngọc Hư đứng thẳng người dậy, nói:

- Ta biết huynh nằm ở thế khó xử, nhưng lúc này mọi chuyện rất cấp bách, phải nên quyết đoán! Bảy ngày sau công lực của ta có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng sẽ tuyên bố cần bế quan 14 ngày. Phải tận dụng thời cơ, đạo huynh minh giám!

Tử Dương chân nhân cười khổ nói:

- Quyết đoán thì dễ, chỉ là như vậy, thù hận giữa tông ta và tu sĩ thiên hạ sẽ không còn khả năng hóa giải nữa. Ai!

Lão đi tới đi lui bên trong phòng mấy bước, rốt cuộc hạ quyết định, bảo:

- Cũng được, thì cứ giết một người răn trăm người. Bảy ngày sau, cứ do Ngọc Hư ngươi áp chế Cố Thủ Chân, và lại còn chấn nhiếp chân nhân khác. Tử Vân có thể do tiểu đồ Vân Phong đối phó, chí ít kéo dài chút thời gian ngắn là có thể. Ta sẽ chọn người khác có thể bắt giữ được Ngọc Huyền, nhưng nếu như bắt Ngọc Huyền bị thất thủ, đến lúc đó thì phải cần Ngọc Hư chân nhân ngươi đích thân xuất thủ.

Ngọc Hư sắc mặt ngưng trọng, thận trọng hỏi:

- Tử Dương đạo huynh, lẽ nào ngươi muốn nhờ người kia hay sao?

Tử Dương than thở: - Thời kì đặc biệt, bất chấp rất nhiều thứ.

Ngọc Hư suy ngẫm chốc lát, cũng nghĩ không ra chủ ý tốt hơn, đành phải nói:

- Tùy cơ hành sự, xem ra cũng chỉ làm như vậy thôi.

Tử Dương lại bảo:

- Long Tượng Bạch Hổ hai thiên quân thông qua Vân Dịch đến tìm ta, nói là có bí pháp có thể phá được tiên trận của đám tu sĩ đang vây dưới núi. Ta tỉ mỉ hỏi qua, cảm thấy phương pháp này mặc dù tiêu hao rất lớn nhưng ý nghĩ kỳ lạ, phát tiền nhân sở vị phát(*), không phải là không có phần thành công. Họ nói chỉ cần mười ngày là được, hiện nay còn có tám ngày. Đợi sau khi bắt được Ngọc Huyền, nếu như Long Tượng Bạch Hổ thành công phá tiên trận, vậy đương nhiên là tốt nhất. Nếu như không được, chúng ta toàn lực xuất kích, cũng có thể phá được khốn cục.

(*) Phát tiền nhân sở vị phát: nói và làm những điều người xưa chưa nói ra hay chưa làm được.

Ngọc Hư gật đầu xưng phải, tuy nhiên hắn đối với bí pháp mà Long Tượng Bạch Hổ đưa ra cũng có chút hiếu kỳ nên hỏi:

- Tiêu hao rất lớn? Có thể tiêu hao bao nhiêu?

Tử Dương chân nhân mỉm cười, lấy ra một quyển trục bằng lụa đưa qua cho Ngọc Hư, Ngọc Hư tiếp nhận, trên đó chi chít là tài liệu. Tuy Ngọc Hư chân nhân kiến thức rộng rãi, liếc mắt nhìn cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc:

- Không ngờ phải cần nhiều như vậy!

Nếu như lấy luyện chế Liệt Khuyết kiếm để so sánh, thiên tài địa bảo liệt kê ra trên quyển trục đủ để chế tạo cả mười thanh Liệt Khuyết! Kho tàng của Đạo Đức tông mặc dù phong phú, nhưng lần này chí ít phải mất đi một phần ba.

Tử Dương mỉm cười thu hồi bản liệt kê, nói:

- Bảo vật có nhiều mấy mà không dùng đến thì có khác gì phế vật.

Ngọc Hư chân nhân khi ngẫm nghĩ cũng hiểu đạo lý trong đó. Dù cho chỉ có ba thành nắm chặt, nếu Long Tượng Bạch Hổ thành công, thì có thể cứu vớt chí ít tính mệnh của mười mấy đệ tử Đạo Đức tông, còn nếu không thành công cũng không có gì. Tử Dương chân nhân nói rất đúng, nếu Đạo Đức cung sa vào tay địch, bảo vật có nhiều mấy cũng không phải thành vật của kẻ địch rồi sao?

Bản tính của Ngọc Hư chân nhân thích trực tiếp, lập tức định rời khỏi, chuẩn bị hồi cung bế quan. Chợt Tử Dương chân nhân gọi lão lại biểu:

- Ngọc Hư, từ lúc quần tụ vây sơn, nếu như tông ta lực xuất kích, lấy thế sấm vang chớp giật tiêu diệt kẻ cầm đầu, rồi nhân cơ hội đánh lén, như vậy bên ngoài núi tuy có 7000 tu sĩ, có thể trốn trở về nhiều lắm cũng không quá ba nghìn. Người biết vì sao ta lại chậm chạp không động thủ, cuối cùng đợi xuất hiện một cái tiên trận kia không?

Ngọc Hư ngẩn ra, chuyện này hắn không phải là chưa từng nghĩ đến. Sự bất mãn của mấy vị chân nhân đối với Tử Dương cũng xuất phát từ việc này, cảm thấy lão quá mức do dự thiếu quyết đoán, để [vuột mất cục diện tốt đẹp].

Tử Dương chân nhân than thở, giải đáp:

- Nếu như lúc đó tông ta toàn lực xuất kích, đúng là có thể giành được toàn thắng nhưng thiệt hại bên mình nhất định không phải ít. Điều này tạm thời không đề cập tới, quan trọng hơn là kể từ đó, tông ta ắt phải cùng đại đa số môn phái tu đạo trong thiên hạ kết thù địch không giải được, vài chục năm thậm chí là mấy trăm năm sau này, tông ta đều phải vượt qua trong huyết vũ tinh phong (chém giết không ngừng). Mà lấy thực lực của một mình Đạo Đức tông ta, quả thực có năng lực kháng thiên hạ sao? Cố thủ Tây Huyền sơn cũng không phải là tử cục, tử cục chân chính kỳ thực là ở chỗ này. Tử Vi chân nhân trước khi nhập tử quan đã giao Đạo Đức tông vào trong tay ta, ta làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn thịnh thế của tông ta bị mất vì việc này? Thế nhưng lần này tiên trận vừa ra, chúng ta đã không còn đường sống để quay về, chỉ phải dốc toàn lực xuất kích. Phá khốn cục trước mắt thì thế nào, tông ta cuối cùng vẫn là thua trong tay "Trích Tiên".

Ngọc Hư chân nhân ngẩn ra. [Lão chỉ muốn dùng] trường kiếm phá cục, giết một người máu chảy thành sông để cho đám tu sĩ đang tụ tập trên Tây Huyền sơn biết được uy lực của cổ kiếm Liệt Khuyết. Về phần sau khi phá địch phải làm thế nào, thì lão vẫn chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Đám tu sĩ kia đạo hạnh thấp, thấy lợi mà liều mạng, cho dù nhân số có nhiều thì sao, trên Tây Huyên sơn mấy ngày sau còn không phải cũng bị đánh cho hoa rơi nước chảy?

Những lời Tử Dương chân nhân nói rất có đạo lý, Đạo Đức tông có mạnh mẽ thế nào cũng không thể đến tình cảnh một mình đối địch với cả thiên hạ. Huống chi trong Thanh Khư cung còn có một Trích Tiên?

Vừa nghĩ đến điểm này, Ngọc Hư chân nhân tức thì cả giận nói:

- Hay cho một tên Trích Tiên! Thân ở thượng vị, cũng không thống khoái xông thẳng đánh lên Mạc Kiền phong, để cho ta kiến thức một chút lợi hại của tiên pháp, ngược lại trốn trong xó xỉnh nào đó chơi trò âm mưu quỷ kế này, tính là thứ hay ho gì!?

Tu đạo hơn mười năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên Ngọc Hư chân nhân cảm thấy trong lòng nặng nề như vậy, có cảm giác không nén được tức giận.

Tử Dương chân nhân than thở:

- Ngọc Hư, nếu như ngươi có thể nghĩ đến một tầng này, ngôi vị chưởng giáo đã sớm đã là của ngươi.

Ngọc Hư chân nhân đối với ngôi vị chưởng giáo cũng không coi trọng lắm, nghe vậy lập tức xua tay nói:

- Ta ngay cả hơn mười một đệ tử môn hạ cũng quản không tốt, đâu quản được toàn tông trên dưới ba nghìn đệ tử? Vị trí lao tâm phí lực này vẫn là để cho Tử Dương đạo huynh chịu trách nhiệm đi.

Nói đến đây, Ngọc Hư chân nhân chợt thần sắc buồn bã, than thở:

- Kỳ thực nhìn khắp trên dưới bản tông, tính tình của Cơ Băng Tiên cũng gần giống như ta, đều là trong mắt chỉ có đại đạo tu hành. Thượng Thu Thủy thì quá âm nhu, Lý Huyền Chân tâm cơ mặc dù sâu nhưng [mất đại khí], kiếp này thành tựu hữu hạn. Giá như Nhược Trần còn đang ở đây, sau 30 năm thì có thể tiếp nhận y bát của Tử Vi chân nhân, chấp chưởng môn hộ tông ta, chỉ tiếc...

Tử Dương chân nhân than nhẹ một tiếng, nói:

- Thằng bé Nhược Trần này tâm sự quá nặng, lại chấp nhất với một chữ tình, đã định trước suốt đời sầu não. Nó có thể giải thoát ngay lúc này cũng là một chuyện tốt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)