Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 363

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 363: Nhìn hướng Tây Bắc, xạ Thiên Lang (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Vừa bước sang bờ bên kia sông Nhược Thủy, hắn liền lập tức sải bước về phía Phong Đô. Trên ngực hắn, Văn Vương Sơn Hà đỉnh phát ra lam diễm (ngọn lửa màu lam) âm u, đang càng lúc càng xoay nhanh.

Một luồng chân nguyên mênh mông mãnh liệt như sóng xông ra từ trong đỉnh, lan ra từng góc nhỏ trên khắp thân thể, [hắn cầm cây kích đen mà đi, ] dấu chân lưu lại trên vùng đất màu xanh đen. Mỗi dấu chân đều sâu nửa thước, nhưng phạm vi đất đá bị nứt ra lại càng lúc càng lớn.

Mũi kích bị kéo lê tạo thành khe rãnh thật sâu trên đất, tia lửa bắn ra tạo thành một quỹ tích chói mắt giữa vùng đất tối tăm, cấp tốc [kéo dài] về phía Phong Đô.

Từ phía sau nhìn lại, tựa như hắn đang bước đi lững thững trong sân vắng những khoảng cách mỗi bước chân vượt qua lại không ngừng tăng lên, từ một trượng mười trượng cho tới trăm trượng.

Từng trận gió mạnh cứng rắn đập vào mắt khiến đôi mắt đau nhức không chịu nổi, Ngọc Đồng phải sử dụng đồng thuật, đôi mắt gã hoàn toàn chuyển thành màu tím mới có thể khá hơn một chút.

Tốc độ hiện giờ đã sớm vượt qua cực hạn mà Ngọc Đồng có thể chịu được. Gã hoàn toàn bị một lực mạnh vô hình kéo đi về phía trước mới không rời khỏi phạm vi ba trượng quanh Kỷ Nhược Trần.

[Ngay lúc] tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến Ngọc Đồng cảm thấy dường như sẽ lập tức đụng vào tường thành thì hắn đột nhiên dừng lại. Từ cực động chuyển sang cực tĩnh, chuyển ngoặt kịch liệt này khiến gã không thể chịu đựng nổi nữa, liều mạng nôn mửa, dù sao gã cũng chỉ là một hồn ma, cho nên không thể nôn ra được cái gì.

Chẳng biết từ lúc nào trước mặt Kỷ Nhược Trần đã xuất hiện một cây cầu đá hình vòm. Cầu đá không lớn, từng khối đá xanh tạo thành thân cầu mọc đầy rêu xanh cùng vết nứt, hoa văn điêu khắc trên lan can, trụ cầu đã bị mài mòn, xem ra cây cầu này đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Dưới cầu không có nước, chỉ có một vùng sương mù mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy đáy. Trên cầu mơ hồ có thể thấy được có đặt một chiếc nồi lớn, từ trong hơi nước tràn ngập, không biết nó đang nấu cái gì, một người phụ nữ quần áo rách nát đang bận rộn bên chiếc nồi.

Cây cầu đá thần bí này yên lặng xuất hiện trước mặt Kỷ Nhược Trần, bất kể hắn đi về bên trái hai bên phải, chỉ cần hướng về Phong Đô đều không thể không đi qua cây cầu nhỏ này.

Ngọc Đồng đương nhiên hiểu được cây cầu kia chính là con đường mà mỗi vong hồn trước khi đến Phong Đô luân hồi đều phải đi qua: [Cầu Nại Hà].

Tính ra, chỉ trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi như chớp mắt, Mạnh Bà trên cầu đã được đổi tới hai lần. Thay đổi nhiều lần gần như là thống lĩnh Giáp mã tuần thành.

Thân là kẻ thân tín của Bình Đảng vương, hắn đương nhiên biết cầu Nại Hà thực ra cũng giống như Phong Đô, đều do tiên nhân thượng giới xây lên, hoàn toàn không giống với những kiến trúc mà Địa phủ tự mình xây thêm. Đối với linh hồn người chết, cầu Nại Hà có uy lực vô cùng lớn, Mạnh Bà chẳng qua chỉ là người dẫn dắt khiến uy lực của nó phát huy ra mà thôi.

Một khi dừng chân tại đây, bất kể là ai thì thần trí linh thức của họ đều phải chịu cầu Nại Hà điều khiển, phải uống hết một chén canh Mạnh Bà. Thực ra cái nồi kia cũng là một phần của cầu.

- Hắn có uống canh Mạnh Bà không?

Suy nghĩ của Ngọc Đồng thay đổi thật nhanh, [nuốt] lời nhắc nhở vừa đến bên miệng ngược trở vào.

Kỷ Nhược Trần dừng lại một lát rồi cất bước lên cầu. Cảm giác mê muội đập vào mặt tựa như quen thuộc, vô số tiếng kêu gọi vang lên bên tai, nhưng giọng nói này cũng rất quen thuộc, có cái hắn biết tên cũng có rất nhiều không gọi ra tên. Tất cả thanh âm đều kêu gọi hắn uống một chén canh, uống một chén canh vẩn đục người phụ nữ kia đang bưng tới.

Chén canh vẫn vô cùng bẩn, mùi vị cũng gay mũi khó ngửi, chỉ là người phụ nữ bưng canh đã thay đổi, dưới lớp quần áo rách nát là làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết, mái tóc tán loạn như rơm rạ cũng không che giấu được nụ cười quyến rũ, xinh đẹp.

Hắn cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt Mạnh Bà, đưa tay nhận lấy chén canh, uống vài ngụm sạch sẽ!

Mạnh Bà và Ngọc Đồng lập tức ngẩn ra. Ngọc Đồng thấy rõ ràng Kỷ Nhược Trần dường như không bị cầu Nại Hà điều khiển, nhưng lại uống hết canh Mạnh Bà. Mạnh Bà lại kinh ngạc vì những linh hồn người chết đều là đần độn tiến tới, cần bà ta tự rót một chén canh vào miệng, nào có kẻ nào yên ổn đưa tay đón lấy, tự mình uống hết? Bà ta chỉ cảm thấy tất cả những gì trên cầu lúc này đều vô cùng quỷ dị, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác sợ hãi!

Thân thể của hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, Ngọc Đồng và Mạnh Bà đều nhìn thấy rõ ràng chiếc cổ đỉnh trên ngực hắn đang phun ra lam diễm, bao vây lấy canh Mạnh Bà vừa uống vào, trong nháy mắt đã luyện hóa thành một đoàn sương mù dày đặc màu xanh ngọc.

Kỷ Nhược Trần hé miệng phun hết sương mù màu xanh ngọc ra, canh Mạnh Bà sau khi bị luyện hóa biến thành một giọt nước trong suốt, rơi vào bên trong Sơn Hà đỉnh.

Kỷ Nhược Trần nhìn Mạnh Bà cười, nụ cười dĩ nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, nói:

- Mùi vị chén canh này kém hơn lần trước!

Mạnh Bà thét lên chói tai, xoay người bỏ chạy.

Nhưng bà ta vừa mới xoay người thì chỉ thấy trên ngực đã xuất hiện một đoạn mũi kích, trên mũi kích có một ngọn lửa màu lam nhàn nhạt, trong nháy mắt đã lan tràn ra toàn thân. Một cơn đau đớn trước nay chưa từng có bao phủ toàn bộ ý thức của Mạnh Bà.

Mắt thấy Mạnh Bà quyến rũ xinh đẹp này bị luyện hóa thành khói bụi ngay trước mặt mình, Ngọc Đồng cắn chặt môi đến chảy máu mới có thể không kêu lớn lên.

Hắn thỏa mãn, xoay ngược cây kích lớn lại, trên thân kích ngọn lửa xanh nhảy múa, sau đó một kích đánh xuống mặt cầu Nại Hà!

Trong hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh, cầu Nại Hà tựa như bóng nước bị đâm thủng, nó vỡ vụn thành hàng ngàn hàng vạn mảnh, từ từ tiêu tán.

- Cầu Nại Hà! - Tống Đế vương thét lên chói tai.

Trên tường thành Phong Đô, Diêm Vương của Thập Điện đang xem cuộc chiến loạn thành một đoàn, không biết phải làm sao, trong số đó chỉ có [Bình Đẳng vương] là cười đến vui vẻ, bộ dạng khá là hả hê. Ngay cả Tần Quảng vương lòng dạ khó lường sắc mặt cũng tái nhợt, vô ý thức lùi về phía sau một bước. Chỉ nghe một tiếng sất vang lên, một cuốn Luân Hồi bạc rơi ra từ trong tay áo của y, nhìn ấn ký trên bìa chính là thứ thuộc về Bình Đẳng vương.

Vẻ mặt Bình Đẳng vương chân thành, tiến về phía trước mấy bước, nhặt cuốn Luân Hồi bạc đó lên, nhét lại vào trong tay Tần Quảng vương mà nói:

- Tương Vương gia, đồ của ngài bị rơi!

Sắc mặt Tần Quảng Xương xanh mét, vô cùng khó khăn mới nhét lại Luân Hồi bạc vào trong tay áo, tựa như thứ đó là một viên than hồng nóng rực.

Sau khi phá hủy cầu Nại Hà, Phong Đô đã gần trong gang tấc. Cự kích của Kỷ Nhược Trần lại khiến mặt đất bắn ra nhưng tia lửa, phóng nhanh về phía Phong Đô.

Ở khoảng cách phóng mắt nhìn tới, có thể nói Phong Đô nối liền giữa đất trời, những gì thấy được chỉ có bức tường cao vô cùng vô tận. Đứng trước đại thành như vậy, có cảm giác như cả trời đất đều đè ép xuống bản thân mình, loại áp lực như thực chất này không biết là người phương nào có thể thừa nhận được.

Ngọc Đồng chợt phát hiện tốc độ của mình đang chậm dần.

Lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy như đang ở dưới đáy biển sâu, mỗi khi tiến về phía trước một bước là phải gánh theo ngàn cân nước, động tác càng ngày càng chậm chạp. Càng đến gần Phong Đô thì áp lực nặng nề kia lại càng rõ ràng, cứ tiếp tục như thế chỉ sợ hắn còn chưa tới nơi đã bị áp lực ép trở lại.

Hắn nhìn lại phía Phong Độ, mỉm cười nói:

- Để xem ngươi có bao nhiêu thần thông!?

Hắn thu hai cánh lại, tốc độ chậm dần, bước từng bước vô cùng kiên định về phía Phong Đô.

Khoảng cách đến tường thành chỉ có ngàn trượng, bước tiến của Kỷ Nhược Trần vẫn trước sau như một.

Trên đầu thành, trên trán Tần Quảng vương đã toát ra mồ hôi lạnh, không nhịn được nữa, giơ tay phải lên cao, dùng sức chém xuống phía dưới. Tên quỷ tốt truyền lệnh bên cạnh vội vàng thổi kèn lệnh lên, tiếng kèn thê lương vang khắp Phong Đô, từ trong Thập Điện Diêm vương từ từ xuất hiện một tầng oán khí nồng đậm.

Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, quảng trường trước điện Diêm vương bỗng nhiên nứt ra, tầng tầng sụp đổ xuống phía dưới, chỉ trong thời gian một lát đã tạo thành một hố to rộng cả ngàn trượng men theo bên cạnh là từng bậc thang ngay ngắn dẫn xuống tận đáy, tổng cộng là chín trăm bậc.

Cửa điện của Thập Điện Diêm vương đều mở rộng, vô số tử hồn xếp thành một hàng chia nhau đi ra từ Thập Điện, hai bên đội ngũ đứng đầy quy tốt cầm roi gai, hét lớn xua đuổi tử hồn xuống đáy hố. Dưới đáy hố lớn là một mảnh đất bằng phẳng có chu vi chừng ba mươi trượng, trong nháy mắt, mười vạn tử hồn đã đứng chật ních trên mảnh đất bằng phẳng này.

Lại một tiếng kèn lệnh vang lên, trong một góc bí ẩn khác của Phong Đô, có mấy trăm tên Đại Lực quỷ cùng đứng trước một cái bàn kéo khổng lồ, cùng nhau phát lực.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-521)