Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 364

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 364: Nhìn hướng Tây Bắc, xạ Thiên Lang (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Đại Lực quỷ gầm thét liên tục, tầng tầng [bắp thịt] trên người không kìm được rung động, gân mạch [to tướng] bởi vì dùng sức quá độ mà nổi lên, rốt cuộc một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, cái [bàn kéo] chậm rãi chuyển động

Trước Thập Điện Diêm vương, đáy hố lớn bỗng nhiên xoay tròn, dưới đáy xuất hiện một rãnh nứt hình chữ thập sâu không thấy đáy, vô số tử hồn kiệt lực phát ra tiếng gào lớn trước lúc diệt vong rồi rơi xuống miệng nứt kia.

Sau đó mười bậc thang dưới cùng của hố lớn cũng chậm rãi xoay chuyển, tử hồn chen chúc trên mười bậc thang này không kịp đề phòng liên tục bị bậc thang đang xoay tròn đẩy xuống, sau đó bị xoắn thành từng khối tàn hồn đứt gãy.

Dưới đáy hố to bỗng chốc đã biến thành máy xay thịt tử hồn!

Vết nứt hình chữ thập dưới đáy sinh ra lực hút vô hình, hút những tử hồn đã bị cắt nhỏ vào trong đó. Một vài tử hồn động tác linh hoạt, ra sức từ dưới đáy nhảy lên, kết quả là bị quỷ tốt đứng trông coi dùng roi gai đánh rớt trở lại, lấp đầy cái khe không đáy.

Trong chốc lát, lệ khí oán khí dưới đáy hố lớn đã nồng đậm như thành thực chất, vô số tử hồn kêu gào, khóc thét, liều mạng giãy dụa, rõ ràng sau khi hồn bị cắt thành mảnh nhỏ, bọn họ vẫn phải thừa nhận đau đớn không cách nào chịu đựng nổi. Tất cả những oán khí này đều bị miệng nứt hình chữ thập hút vào.

Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên tường Phong Đô có chín chín tám mươi mốt cửa động mở ra không chút tiếng động, từng thanh trường mâu do âm khí luyện thành bay ra chi chít, tự động điều chỉnh phương hướng trên không trung, gào thét lao về phía hắn!

Một tiếng "Đương" vang vọng, cự kích trong tay hắn đã đánh bay trường mâu lao tới đầu tiên. Thanh trường mâu do âm hồn đọng thành này vô cùng cứng rắn, lực lượng khổng lồ khiến cho cự kích cũng hơi trầm xuống.

Sơn Hà đỉnh xoay tròn, Minh viêm từ trong đỉnh thẩm thấu ra đã bổ sung cảm giác [thiếu thốn] trong cơ thể hắn trong nháy mắt. Ánh lam trong đôi mắt hắn sáng ngời, cự kích đánh ra như tia chớp, lại tiếp tục đánh bay bốn cây trường mâu và hắn vẫn rảo bước tiến về phía Phong Đô.

Thấy trường mâu liên tục bị Kỷ Nhược Trần đánh bay, Sở Giang vương vuốt râu cười nói:

- Khà khà! Những trường mâu dùng hồn phách luyện thành này là nham hiểm, một khi bị chúng [tập trung nhắm vào] chính là không chết không thôi, hơn nữa binh khí, pháp thuật tầm thường căn bản không thể làm tổn thương chúng chút nào. Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần đánh bay là xong? Nếu dễ dàng như vậy, cần gì phải dùng mười vạn tử hồn tế luyện?

Trong số mười vị vương, Sở Giang vương tuổi tác ít nhất, trăm năm trước đây Địa phủ đều sóng yên gió lặng, trong số mười tám cấm pháp ngoài tường thành, y chỉ thấy qua tám mươi mốt âm mâu luyện hồn. Lúc ấy Sở Giang vương đã bị uy lực lớn của cấm pháp vô thượng đó làm kinh ngạc đến ngây người. Lần này y ôn lại chuyện cũ, lại có cảm giác sống sót sau tai nạn, cho nên mới đặc biệt cảm thán nhiều như vậy.

Tiếng cười của y còn chưa dứt, thì thấy một cây âm mâu bị đánh bay ra ngoài đang không ngừng phun lam diễm ra. Âm hồn không trọn vẹn bị giam cầm bên trong nó gào thét lên thê lương, trong nháy mắt nó đã bị ngọn lửa màu lam luyện hóa thành tro bụi!

Sở Giang vương chợt hít một hơi khí lạnh, kêu lên thất thanh:

- Đây là ngọn lửa gì, lại... có thể luyện hóa âm mâu!

Tiếng kêu sợ hãi của y còn chưa dứt, lại thấy từng cây âm mâu bị đánh bay đang không ngừng phun ra ngọn lửa màu lam, sau khi bị luyện hóa, ngay cả một luồng khói xanh cũng không còn. Trong chốc lát Sở Giang vương bị nghẹn cứng họng.

Âm ty Địa phủ là nơi có nhiều tử hồn nhất, chúng cũng yếu nhược và kiên nhẫn nhất. Tử hồn có thể nổ tung, có thể đốt cháy, cắt nhỏ, có thể mài thành phấn vụn, cũng có thể hóa thành khói bụi. Nhưng bất kỳ hành hạ thế nào, kể cả những thủ đoạn trong mười tám ngục của Địa phủ, điều có thể làm thực ra chỉ là phân chia chúng thành nhiều mảnh, nhưng không thể nào hoàn toàn diệt đi sự tồn tại của chúng.

Các vị vương đều không biết lai lịch ngọn lửa màu lam có thể luyện hóa tử hồn thành hư vô này. Nhìn từ xa thì nó trông như tối tăm yếu ớt, nhưng đều khiến bọn họ sợ hãi trong lòng. Ngay cả Bình Đẳng vương cũng toát ra hàn khí, quên mất cơ hội cười trên nỗi đau của người khác.

Trong thời khắc mấu chốt thế này, sự bình tĩnh của Tần Quảng Vương rõ ràng hơn các vị vương khác một bậc, chòm râu y rung động, sắc mặt trắng xanh, tay phải giơ lên cao hung hăng ấn xuống. Bàn tay không cẩn thận xẹt qua tường thành Phong Đô khiến da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng mà y vẫn không hề hay biết.

Quỷ tốt truyền lệnh không dám chậm trễ, lập tức hít một hơi thật sâu, thổi lên bốn tiếng kèn lệnh ba dài một ngắn.

Tiếng nổ mãnh liệt chợt vang lên trước điện Diêm vương, ba trăm bậc thang dưới cùng trong hố lớn đồng loạt xoay chuyển, tốc độ nghiền nhỏ tử hồn đâu chỉ tăng lên gấp mười lần? Âm binh quỷ dịch liều mạng vung vẩy roi gai trong tay, xua đuổi nhiều đội tử hồn xuống lấp đầy đáy hố! Lại có thêm những Giáp mã tuần thành thân thể cường kiện xông ra từ trong điện, tuần tra xung quanh miệng hố, dùng búa lớn, đại thương trong tay hất tử hồn lên, ném vào trong hố.

Lập tức, tiếng khóc thét thê lương, nguyền rủa ác độc xông lên cao, át hẳn cả tiếng nổ vang rung trời do ba trăm bậc thang phát ra!

Tường thành Phong Đô lại biến đổi một lần nữa, trên tường thành xuất hiện những lỗ nhỏ, vô số âm đao như ẩn như hiện bay ra từ trong đó ùn ùn lao về phía Kỷ Nhược Trần!

Đầy đủ một vạn lẻ tám trăm thanh Lục Hồn đao, không bị vật thực chất ngăn cản, không phải đạo pháp gây thương tích, chỉ cắt đứt hồn phách âm khí tốc độ vô cùng nhanh, mức độ sắc bén âm độc còn hơn âm mâu luyện hồn một bậc.

Nhưng mà Diêm vương đang đứng trên tường thành xem cuộc chiến cũng không cười nổi. Kết quả vạn thanh âm đạo bị tiêu tan trước lồng lửa ít nhiều cũng đã được dự đoán trước.

Sau khi hủy diệt vạn thanh Lục Hồn đao, Kỷ Nhược Trần cầm cự kích chỉ lên trời, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngọn lửa âm u phun ra từ Sơn Hà đỉnh trên ngực đã cao đến bảy tấc. Đến lúc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy không còn chút sức lực nào để bước tiếp.

Nhưng khi thấy hai con Phong xà khổng lồ từ trên tường thành Phong Đô lao xuống, tinh thần chợt rung lên, hắn giơ cự kích phát ra tiếng ngâm ông ông khẽ, sải bước tiến lên nghênh đón!

Sắc mặt Tần Quảng Vương càng ngày càng xanh mét, cánh tay phải nhuộm màu không ngừng vung lên, sau đó gần như điên cuồng vẫy xuống. Máu tươi bay lên khắp nơi trên tường thành, mặt đất, ngay cả ống tay áo cũng bị nhuộm thành màu đen, nhưng y hoàn toàn không để ý đến những thứ này.

Tiếp sau một đàn châu chấu hút máu che kín bầu, là một thanh phủ (búa, rìu) vô cùng khổng lồ tràn đầy âm phòng, tiếp nữa là một con cốt long (con rồng chỉ còn bộ xương khô) bốn cánh.

Khi hắn lại hủy diệt hết mười ba bức tường lửa u minh, khoảng cách với Phong Đô đã không đến trăm trượng. Các vị vương đang đứng trên tường thành mang vẻ mặt khác nhau, có ôm mặt ngã ngồi xuống, có ngây ngẩn nhìn trời cao, có lầm bầm nói một mình, có bẩm báo lên thiên giới. Ngoài Tần Quảng vương ra thì cũng chỉ có Bình Đẳng vương là còn có thể đứng trên tường thành xem cuộc chiến.

Mặc dù lúc này Tần Quảng vương đang thở hổn hển, nhưng khả năng bình tĩnh mạnh hơn nhiều so với những người khác, thực sự xứng đáng là người đứng đầu trong mười vị Diêm vương. Mắt thấy dưới thành, Kỷ Nhược Trần xách cự kích đang thong thả nhưng kiên định tiến về phía Phong Đô, cuối cùng y cũng cắn chặt hàm răng dùng hết toàn lực giơ cánh tay phải lên lại vô lực [hạ xuống].

Bảy tiếng kèn lệnh dài vang dội cả Phong Đô, có tới hơn bảy trăm bậc thang bên trong hố to bắt đầu xoay chuyển! Dưới sự xua đuổi như điên cuồng của quỷ dịch, tử hồn chen chúc xông ra từ trong Thập Điện Diêm vương, chầm chậm tràn vào cái hố lớn, nhưng vẫn khó có thể lấp đầy đáy hố.

[Hàng ngàn Giáp mã tuần thành chạy băng băng quanh miệng hố, lớn tiếng hô quát. Giáp mã tuần thành tuy không chống lại được minh binh của Kỷ Nhược Trần], nhưng ở trong thành Phong Đô vẫn là lược lượng gần như vô địch. Một đám Giáp mã quét ngang đại thương búa lớn, sau đó khiển đám giác thú dưới thân phát lực, mỗi lần là có thể đẩy mấy chục tử hồn xuống hố, thậm chí vài tên quỷ dịch xui xẻo cũng bị đẩy xuống theo.

Trong mắt đám Giáp mã tuần thành này, địa vị đám quỷ dịch có chức vụ thấp nhất tại Địa phủ không khác gì tử hồn, giết cũng không sao.

Ròng rã một triệu năm trăm ngàn tử hồn bị nghiền nát trong hố to, oán khí không gì sánh nổi bị hút xuống chỗ sâu dưới lòng đất Phong Đô, lại xuyên qua những con đường chằng chịt rồi hội tụ vào những cơ quan trận pháp nặng nề trên tường thành. Sau đó một chiếc ấn lớn rộng chừng trăm trượng toàn thân đen nhánh trống rỗng được tạo ra, đè ép thẳng xuống đầu Kỷ Nhược Trần!

Ấn này dáng vẻ cổ xưa lạ thường, trên thân sẫm mơ hồ có ánh sáng lấp lánh chuyển động tựa như dùng ngọc đen có một không hai chạm khắc thành, khác biệt rất lớn với những thứ không có hình thể thực sự được cấm pháp tạo ra kia. Quanh thân ấn lớn điêu khắc chín con rồng bay lên trời. Từ đầu đến cuối Kỷ Nhược Trần không nhìn thấy trên đỉnh ẩn khắc thứ gì, hắn chỉ nhận ra tám chữ lớn trên mặt ấn: "Vâng theo mệnh trời, tức thọ vĩnh xương".

Hắn không cảm thán khí phách mênh mông cuồn cuộn xông ra từ tám chữ lớn này, mà khiển Sơn Hà đỉnh trên ngực xoay tròn liên tục, Cửu U minh diễm xông ra khỏi miệng đỉnh một thước. Hắn đã dốc hết toàn lực.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)