Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 365

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 365: Nhìn hướng Tây Bắc, xạ Thiên Lang (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Ngay khi Mặc ngọc ấn (ấn bằng ngọc đen) sắp đè xuống đầu, hắn quát một tiếng lớn, cự kích cuốn theo ngọn lửa màu lam hừng hực không chút hoa mĩ đâm thẳng về phía trước, cứng rắn đánh vào trên ấn!

Răng rắc răng rắc, trên đường tới cự kích không bị chút tổn thương nào mà lúc này lại bị bẻ cong dưới áp lực gần như vô tận, hai chân hắn cũng từ từ lún sâu xuống mặt đất.

Mặc dù lần đầu tiên gặp phải loại cấm pháp này, nhưng Kỷ Nhược Trần mơ hồ cảm thấy nếu như để tám chữ lớn này khắc lên người, chỉ sợ không được chết yên ổn. Nhưng áp lực của ấn tỳ nặng như núi há sức người có thể chống đỡ được?

Tốc độ xoay tròn của Sơn Hà đỉnh đã đạt tới cực hạn, minh diễm hừng hực tuôn ra từ trong đỉnh, viên Linh Lung tâm đã không chịu nổi gánh nặng bị minh diễm thiêu đốt đến mức mờ nhạt đi.

Đôi mắt hắn đột nhiên phát sáng, cái Văn Vương Sơn Hà đỉnh cũng sáng lên rồi lại tối đi ba lần, Cửu U minh diễm như thủy triều dậy sóng tuôn ra không dứt, một lực lượng không gì sánh nổi xông lên dọc theo cự kích, thân kích không chịu được nữa, ngâm lên một tiếng rồi gãy thành hai khúc! Bị một kích cực mạnh vừa mới phát ra này, Mặc ngọc ấn rốt cuộc cũng nghiêng về một bên, ầm ầm rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố rộng chừng mấy dặm, sâu đến trăm trượng.

Đẩy được ấn ngọc ra, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng không còn lại một chút chân nguyên hỏa diễm nào, lập tức bị áp lực vô hình của Phong Đô dồn ép, thân thể trong chốc lát không khống chế được bay ngược ra ngoài hơn mười dặm, đung đưa bồng bềnh, ngã cắm đầu xuống bên bờ Nhược Thủy.

Hắn nằm ngửa bên bờ sông, Sơn Hà đỉnh đã ngừng xoay tròn từ sớm, yên lặng trôi nổi, trong đỉnh u ám, ngay cả một tia lửa cũng không còn. Hắn cười cười, đã rất lâu chưa từng cảm nhận cảm giác không có lực lượng thế này. Lúc này hắn không thể làm được điều gì, chỉ có yên lặng chờ đợi nguyên khí từ từ khôi phục.

Trên tường thành Phong Độ, mặc dù các Diêm vương thấy hắn đã ngã xuống đất không dây nổi, nhưng không ai dám đề nghị sai binh lính ra khỏi thành, đuổi tận giết tuyệt. Tần Quảng vương cũng khó duy trì vẻ bí hiểm từ trước đến nay, chân mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm nghị.

Mặc dù cuối cùng cũng đẩy lui được Kỷ Nhược Trần, nhưng cái giá phải trả cho lần quyết đoán vừa rồi cũng thực sự nghiêm trọng, lúc này đây, lấy tài trí của y cũng không biết làm cách nào để bì lại năm trăm vạn tử hồn bị thiếu. Nghĩ đến chuyện này, Tần Quảng vương không nhịn được cười khổ, mình cả đời điểm tĩnh, nhưng khi thấy hắn một mình công thành cũng trở nên kích động.

Nằm bên bờ Nhược Thủy, nhớ lại toàn bộ quá trình một mình công thành lần này, Kỷ Nhược Trần than nhẹ, thầm nghĩ trong lòng:

"Nếu như ta còn như lúc trước, có lẽ có thể chạm được đến tường thành Phong Đồ rồi. Ai, thì ra những người này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất tính kiên nhẫn so với ta hiện giờ còn mạnh hơn một chút!"

Lúc này đầu lâu của Ngọc Đồng bay từ trên cao xuống, lăn lại bên cạnh hắn nhanh như chớp, mặc dù mắt sưng mũi dập nhưng gã vẫn yếu ớt kêu lên:

- Đại nhân!

Chẳng biết phải may mắn thế nào Ngọc Đồng mới có thể sống sót giữa hàng ngàn hàng vạn âm đao quỷ hỏa.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kỷ Nhược Trần cũng khôi phục lại được chút nguyên khí, chầm chậm đứng lên. Ngọc Đồng cũng bay lên theo, tuy nhìn hắn bị thương nặng nhưng lại không bị tổn thương đến nguyên thần.

Nhìn thành Phong Đô sừng sững ở phía xa, gã chợt nhớ tới rốt cuộc ngày đó con hồ ly kia đã làm gì mới có thể khiến những vị Diêm vương kia biết điều một chút, mà mở cửa thành ra nghênh đón?

Hắn đứng yên lặng. Ngọc Đồng chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo như muốn đông lại, làm gì dám lên tiếng nữa, chỉ dám im lặng trôi nổi ở đó.

Nhược Thủy sóng xô bờ, đẩy con thuyền nhỏ qua sông vào bờ. Hắn chậm rãi bước lên thuyền, điều khiển con thuyền từ từ trôi sang bờ bên kia của Nhược Thủy. Mà Ngọc Đồng trôi lơ lửng ở đuôi thuyền, nhìn Phong Đô từ từ biến mất, bản thân gã cảm nhận được sâu sắc cảm giác sống sót sau tai nạn.

Khác với lúc đến, lần này hắn lái thuyền như nước chảy bèo trôi, không biết qua bao lâu mới ra đến giữa dòng Nhược Thủy.

Ngọc Đồng quét mắt nhìn xung quanh chỉ thấy nước sông dậy sóng sương mù mịt mờ, bất giác hơi lo sợ, vừa loáng thoáng lo lắng Kỷ Nhược Trần đắm chìm trong trầm tư mà lạc mất phương hướng, nhưng lại không dám nói thẳng. Cân nhắc một lúc, gã mới hỏi:

- Đại nhân, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?

Hắn vẫn lâm vào trầm tư, tùy ý biểu:

- Về Thương Dã nghỉ ngơi trước, sau đó lại tới thỉnh giáo cấm pháp tiên gia của nơi này.

- Còn muốn đánh nữa?!

Ngọc Đồng sợ hết hồn, uyển chuyển khuyên nhủ:

- Bằng khả năng của đại nhân đã sớm vượt ra ngoài luân hồi. Đối với ngài thì, Luân Hồi bạc kia đã sớm trở thành vật vô dụng, không trói buộc được ngài nữa. Diêm vương của Thập Điện cũng bị đánh cho sợ rồi, đại nhân cần gì phải nhất định không bỏ qua cho Phong Đô này chứ? Theo như tiểu nhân thấy, điện Diêm vương cũng không xa hoa bao nhiêu, nếu không đại nhân cho tiểu nhân ba nghìn âm tốt, tiểu nhân sẽ xây dựng cho đại nhân một tòa cung điện, ít nhất cũng lớn gấp mười lần điện Diêm vương, ngài thấy thế nào?

Nghe Ngọc Đồng nói như vậy, hắn bật cười nói:

- Cho dù cung điện lớn hơn nữa thì có tác dụng gì với ta?

Nhìn lên bầu trời mênh mông sương khói, hắn lạnh nhạt bảo:

- Ta chẳng qua chỉ muốn lấy cuốn Luân Hồi bạc kia để tiêu hủy, hoàn thành một tâm nguyện năm đó. Những gì ngày đó ta không dám nghĩ, hiện giờ cũng phải thử một chút. Cái gì không dám làm, ta sẽ làm từng cái một; thứ không dám muốn, cho dù nằm trong tay ai, ta cũng đều lấy tất cả, thứ có ích thì giữ lại, vô ích tiêu hủy.

Nghe những lời nhạt nhẽo này, bỗng nhiên rùng mình.

Ngay lúc này, vạn vật yên ắng.

***

Đã qua nửa đêm, trong Đan Nguyên cung vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Ngọc Huyền chân nhân ngồi một mình ở Đan Tâm điện, cảm thấy cả người đều mệt mỏi. Hôm nay đến phiên bà chủ trì Vô Nhai trận của Tây Huyền sơn, mặc dù bất hòa với Tử Dương chân nhân, nhưng chuyện lớn này liên quan đến sự sống còn của toàn tông nên bà vẫn làm hết lòng hết sức.

Suốt một ngày bà vẫn đau khổ chống đỡ, duy trì đại trận không lộ ra chút sơ hở nào, rốt cuộc kiên trì đến khi Thái Vi chân nhân thay phiên, đại trận cũng không bị Tiên liên đánh vào một lần. Nhìn [bên ngoài], chỉ dựa vào biểu hiện khi thủ trận, bà đủ để liệt vào hàng ngũ đứng đầu trong số các chân nhân, nhưng trong lòng Ngọc Huyền cũng biết rõ không phải như thế.

Sau khi kết thúc thủ trận, không nói các chất nhân khác vẫn còn dư lực hay không, chỉ bàn đến chuyện Ngọc Hư dẫn đầu thủ trận ba ngày ba đêm, sau khi bị Tiên liên đánh vào còn có thể hung hăng phản kích lại, giết chết hai tên tu sĩ trong tiên trận, khiến năm người trọng thương, cuối cùng còn dùng một kiếm đánh [tan] Tiên liên. Lão có tu vi như thế, thực sự mạnh hơn Ngọc Huyền không [chỉ] một bậc.

Tuổi tác của Tử Vân, Tử Dương lớn hơn bà một thế hệ có dư, mặc dù tu vi trước mắt cao hơn bà một đường, nhưng chỉ cần qua thêm hai mươi năm nữa, Ngọc Huyền có nắm chắc vượt qua hai vị đứng hàng chữ Tử này.

Nhưng bối phận của Ngọc Huyền và Ngọc Hư giống nhau, tuổi cũng xấp xỉ, vậy mà đạo hạnh lại chênh lệch nhiều như vậy, mỗi lần nhớ tới đều khiến bà khó say giấc.

Ngọc Huyền than nhẹ, mình năm mươi tuổi tu đến cảnh giới Thượng Thanh chân tiên, nếu là đệ tử bình thường thì co lẽ sẽ [vui sướng] thoải mái [lắm]. Từ sau khi tiếp nhận chức vị đứng đầu Đan Nguyên cung, bà liền vì sự phát triển của nó mà hết lòng lo lắng, tu vi tăng tiến cũng chậm lại, tận mắt thấy Ngọc Hư một đường thẳng tiến.

Thời gian này năm ngoái, Ngọc Hư vẫn còn đang bồi hồi trong cảnh giới Thượng Thanh linh tiên, nhưng ngày hôm trước đánh một trận, Ngọc Hư lập uy trước toàn bộ các tu sĩ, sợ rằng lão đã tăng tiến tới cảnh giới Thượng Thanh chí tiên, cách đại đạo Ngọc Thanh chỉ còn một bước ngắn.

Hơn nữa pháp tướng Ngọc Hư tụ thành chính là Hiên Viên văn, càng tăng thêm uy lực cho đạo pháp. Tam Thanh Chân quyết diễn biến ra mấy trăm loại pháp tướng, Hiên Viên pháp tướng được đứng trong hàng bốn thần tướng, xưa nay trăm năm khó gặp, uy lực tuyệt đối không phải pháp tướng tầm thường có thể sánh bằng.

Mặc dù Ngọc Huyền tụ thành hai loại pháp tướng là Ly Hoả dực (cánh Ly Hỏa) và Mạc Kiền vũ hoàng, nhưng nếu so sánh với Hiên Viên văn, quả thực là đốm lửa so với ánh trăng. Nếu không phải quản lý Đan Nguyên cũng đã suy yếu từ lâu, nếu như lúc còn trẻ sư phụ có thể chỉ dạy rõ ràng hơn, không tu Trú nhan bất lão Ngưng Ngọc quyết kia thì...

Mỗi khi xuất hiện hai suy nghĩ này trong đầu, Ngọc Huyền liền cảm thấy trong lòng rối loạn và hối hận, lại có cả không cam lòng. Bà có bản tính hiếu thắng, đã khi nào chịu thừa nhận tài nghệ mình không bằng người? Thân là nữ nhân, muốn đứng vững ở Đạo Đức tông thực sự phải cố gắng nhiều hơn gấp mười.

Suy nghĩ cẩn thận [xong], sự ủ rũ hoàn toàn tiêu tán, Ngọc Huyền đưa tay lấy kiếm, muốn luyện một bộ kiếm pháp giúp tiêu tan sự khó chịu trong lòng, nhưng khi đưa tay lấy kiếm lại chẳng có vật gì cả. Lúc này Ngọc Huyền mới nhớ lúc trở lại cung đã đưa pháp kiếm cho đệ tử, đặt ở phòng bên để lúc nào cũng có thể dùng Hàn Tuyền vạn năm chăm sóc ân cần. Huyền Hỏa Vũ xà cũng được bà cho ra ngoài điện, tự tìm nơi nào đó để nuốt tinh hoa của ánh trăng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)