Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 424

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 424: Nếu như luyến tiếc nhau (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Lần này chụp xuống hoàn toàn không có điềm báo trước, ngay lúc Thanh Long hoảng hốt, phải sử hết toàn lực, khó khăn lắm mới tránh thoát được.

Kỷ Nhược Trần vẫy tay phải một cái, Sơn Hà định lại biến thành nhỏ một tấc, trôi nổi trên lòng bàn tay. Gã nhìn Thanh Long, lạnh nhạt nói: "Chị là một cái Luyện Yêu Định mà sao ngươi cũng phải trốn?"

Thanh Long nhất thời nghẹn lời, sau khi lĩnh hội qua uy lực của minh viêm trong định, đương nhiên thầm nghĩ không né mới là đứa ngốc, thế nhưng ngoài miệng thì làm sao dám nói ra? Còn chưa đợi nó nghĩ ra từ để đáp lại, trước mắt bỗng nhiên Lam Diễm cuồn cuộn, Sơn Hà định lại chụp xuống!

Lần này Thanh Long không còn cách nào khác, đành xoay người quay đầu lại, vung long vĩ quất một kích thiệt mạnh lên miệng định, 'đương một tiếng nổ vang, Thanh Long nương theo uy lực của một kích này, cuối cùng chạy ra khỏi lòng của Sơn Hà định, mang theo nửa thân người toàn là Lam Diễm bay thẳng lên trời. Nó rít gào không ngớt, hiển nhiên là bị Minh viêm thiêu đốt quá đau đớn.

"Ta sẽ.. ta sẽ... các ngươi đều là người xấu!! Chờ ta về nói cho mẹ, dùng thanh lôi đánh chết hết các ngươi!"

Nói xong câu cuối cùng, chỉ thấy tiều tiều Thanh Long đã bay thẳng lên bầu trời, thoắt cái đã bay rất xa, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám.

Mặc dù tốc độ tiến lui có thể vượt xa Thanh Long, nhưng nếu như luận về cưỡi mây đạp gió, phá không bay lên trời, Kỷ Nhược Trần vẫn còn lâu mới bì kịp Thanh Long thân là thần thú. Gã đứng im chốc lát, mỉm cười thu hồi Văn Vương Sơn Hà định. Tham Lang Tinh quân khắc ấn trên thân đỉnh đột nhiên vỗ tay cười to, nói: "Ngươi thật đúng là tham lam, ngay cả Thanh Long cũng dám trêu chọc, lần này ta xem người làm sao mà xử lý?"

Kỷ Nhược Trần nhìn Tham Lang Tinh quân, mỉm cười nói: "Ta làm sao mà xử lý thì không cần người phải lo lắng. Tình cảnh của người như thế này mà vẫn chưa từ bỏ ý định, đương nhiên là có nơi dựa vào. Ta còn nhớ rõ, khi đó thi triển đại pháp Hung Tinh nhập mệnh trong Mệnh cung tổng cộng dẫn vào bốn viên Hung tinh, hiện tại chỉ thu vào có một viên của người mà thôi. Còn có ba viên, người nói sẽ có kết quả như thế nào?"

Tham Lang Tinh quân sắc mặt đại biến, tức thì cũng cười không nổi nữa, khuôn mặt thân hình hắn từ từ cứng ngắc, lại hóa thành một bức tượng khắc trên thân Văn Vương Sơn Hà định.

- Sau khi thu Sơn Hà đình trở về bên trong cơ thể, Kỷ Nhược Trần nhìn thân thể chỉ còn có một nửa của mình, khẽ nhíu mày. Nơi đây cũng không phải là Thương Dã, tinh tiến chỉ đạo cũng có sự khác biệt. Không có một thân thể thuần túy vẫn là điều không thể. Trước kia không có gặp kình địch, chỗ thiếu sót không hiện ra, hôm nay chống lại cường địch chân chính, chỗ thiếu sót này liền hiện ra rõ rệt. Một thân Minh viêm của gã đủ để áp chế long khí của Thanh Long, thế nhưng thân thể qua yeu, nếu như tuổi tác của Thanh Long mà lớn hơn một chút, kết quả của cuộc chiến vừa rồi sẽ bị đảo ngược. Khi đó Minh viêm của gã vẫn thịnh, thế nhưng thân thể sẽ bị hủy hết, thế thì có ích gì?

Kỷ Nhược Trần thoáng suy nghĩ, liền quyết định sau này khi đoạt được linh khí, trước tiên là phải ngưng tụ thân thể trước.

***

Sau khi đã chọn được ngày tốt, đem hài cốt tô tông hạ táng xuống long huyệt, An Lộc Sơn liền giơ cờ khởi binh tại Phạm Dương, cũng truyền hịch xuống thiên hạ, hịch văn lúc đầu gọi là "Tru quốc trung, Thanh quân trắc*", sau đó lưu loát thiên ngôn liệt kê ra mười tội trạng lớn của Dương Quốc Trung, sau đó lại đăng đài bái tướng Sử Tư Minh làm đại tướng tiến quân, thống binh 5 vận, trải qua Tường Châu đánh thắng Lạc Dương. Con trai An Lộc Sơn là An Khánh Tự làm tả quân tướng quân, thống binh 3 vạn, qua Lệ Châu, qua Hoàng Hà, thẳng xuống Hoài Nam. Ký Nhược Trần thì thụ phong tiên phong tướng quân, thống binh 5000, lấy Tấn Châu, bức Đồng Quan, uy hiếp Tây Kinh. An Lộc Sơn từ mình dẫn 10 đại quân sẽ xuất phát sau, tiếp ứng cho Sử Tư Minh để lấy Lạc Dương trước tiên.

(*)Thanh quan trắc: Chỉ thanh trừ kẻ thân tín, phần tử xấu bên cạnh vua. Vốn nên là cử chi chính nghĩa, nhưng luôn trở thành lý do chủ yếu là kẻ phản loạn phát động phản kháng Chính phủ.

Đối với việc hành quân bày binh bố trận của An Lộc Sơn, Tề Thiên Hạ không có nhận xét gì, Kỷ Nhược Trần cũng không quan tâm. Nếu An Lộc Sơn đã khởi binh tạo phản, thiên hạ tất nhiên đại loạn, có thể nói chuyện đã thành phân nửa. Về phần những việc mà mình đang làm, cũng không phải giành chính quyền cho An Lộc Sơn, chỉ là vì Minh Hoàng và Dương phi mà thôi. Đối với một người dân thường áo vải bông đầu xuất hiện như Ký Nhược Trần, An Lộc Sơn có thể cho 5000 tinh binh đã là một sự tin tưởng khó có được rồi, điều này hơn phân nửa là vì mặt mũi và danh vọng của Tề Thiên Hạ mà có.

Kỷ Nhược Trần cũng không cần quan tâm chút nào đến việc An Lộc Sơn có ân sủng hay không cứ để mặc cho Tề Thiên Hạ luyện binh, bản thân thì mỗi ngày dò xét quân doanh một lần. Gã đặt trong quân doanh một cái nồi lớn rồi viết ra một phương thuốc, lệnh quân tốt mỗi ngày phải uống một ngụm thuốc, mọi việc khác thì không cần để ý tới, chỉ chờ 7 ngày sau xuất binh tây chinh.

Buổi trưa ngày thứ bảy, sĩ tốt trong doanh trại của Kỷ Nhược Trần tử khí dần dần tăng lên, chẳng qua không người nào cảm thấy thôi.

Lúc An Lộc Sơn truyền hịch thiên hạ, Thượng Thu Thủy đã rời khỏi Phạm Dương, trực tiếp đi về hướng Thanh Khư, trước khi đi đã giao phó đồng môn Đạo Đức tông cho Kỷ Nhược Trần. Sau khi gặp qua nhóm đạo sĩ của Đạo Đức tông Kỳ Nhược Trần chi phân phó họ theo quan hành động ngoài ra cũng không có an bài nào khác. Người tu đạo đều tự cho mình là rất cao, thích làm theo ý mình, căn bản sẽ không có kỷ luật nghiêm minh như quân tốt, cho dù vũ lực của cá nhân họ mạnh hơn quân tốt rất nhiều, nhưng tại trên chiến trường ngoại trừ trước trận khiêu chiến hoặc có thể cổ vũ sĩ khí, khi hai quân chân chính đánh nhau, vạn nộ tế phát, tên đạn khắp bầu trời, tác dụng có thể phát huy được kỳ thực rất có hạn. Kỳ Nhược Trần đương nhiên biết điểm ấy, cũng không trông cậy vào đám đệ tử Đạo Đức tông sẽ tuân theo chỉ huy của mình.

Về phần Thượng Thu Thủy, Kỷ Nhược Trần tự suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng không có ngăn cản hành trình về phía Tây của Thượng Thu Thủy.

Lúc này đã là cuối mùa hạ, Tây Kinh Trường An vẫn là một mảnh ca vũ thăng bình, nơi nơi đều hân hoan. Năm nay khí trời khác thường đã gần đến tiết Bạch Lộ nhưng thời tiết nóng vẫn chưa hết, Minh Hoàng một mặt sai người phi ngựa từ Lĩnh Nam Vận chuyển vải tươi đầu mua qua, một mặt lại bày giá đáo đến Hoa Thanh cung, cùng Dương phi công hưởng cá nước thân mật. Sau giờ ngọ ngày hôm đóm Minh Hoàng cùng Dương phi dây dưa xong, Minh Hoàng rốt cuộc tuổi tác cũng đã cao, vui sướng qua thì sẽ yên tĩnh nằm ngủ, Dương phi thì không có buồn ngủ gì, tự động xuất điện, chỉnh lý trang điểm dung nhan, hầu hạ nàng trang điểm tất nhiên là sư huynh gia trang cung nữ của nàng.

"Đám yêu quái Minh Sơn có tin tức truyền về không?" Dương Ngọc Hoàn thân nhiên hoi.

"Vẫn chưa có một tin tức nào truyền về." Sư huynh đáp.

Từ sau khi chịu giáo huấn qua, hắn không dám lỗ mãng tại trước mặt Dương Ngọc Hoàn nữa. Sự muội xinh đẹp như thiên tiến này không chỉ đạo pháp cao thâm, tâm tư cũng là tàn nhẫn vô tình, chỉ nhìn vào tầng tầng độc tế mà nàng dùng để đối phó với Đạo Đức tông thì cũng có thể biết một biết hai.

Nghe được câu trả lời, Dương Ngọc Hoàn tức thì nhíu mày, lạnh lùng thốt: "Đã qua hai tháng rồi, vì sao một chút tin tức cũng không có? Ta đã chỉ điểm qua An Lộc Sơn, bọn yêu quái Minh Sơn chẳng qua là đi khua chiêng cổ vũ mà thôi. Hiện giờ đối phó với Đạo Đức tông cũng không phải việc khó gì, cũng chỉ là đánh một con chó rơi xuống nước, tại sao ngay cả một việc nhỏ nhặt như thế mà cũng làm không xong? Cân đám phế vật chúng nó còn có ich gi?"

Sư huynh thuận theo câu chuyện nói: "Đúng đúng những tên yêu quái đó đều thiếu chút đầu óc, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, tuy nhiên... có thể Minh Sơn còn có dụng ý khác hay không?"

Dương Ngọc Hoàn hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: "Minh Sơn và Đạo Đức tổng thù sâu như biến, những việc đại sự như thế này nhất định sẽ không thay đổi lập trường. Chẳng qua là đầu óc của đám yêu quái này đích thực không quá linh hoạt, có đôi khi đến chết mà vẫn ôm khư khư nguyên tắc không bỏ, không hiểu được là đang làm việc cho ai, làm việc như thế nào. Như vậy đi, mười bống Lục Dương hoa tháng này cấp cho Minh Sơm chi cho ba bông đợi An Lộc Sơn đáp ứng rồi sẽ đưa thêm 7 bông còn lại. Nếu như tháng sau còn chưa có tin tức, vậy thì chỉ cho một bông thôi."

Sư huynh nghe xong tức thì run cầm cập, vội nói: "Khấu trừ cái này cũng quá độc ác thì phải? Nghe nói Lục Dương hoa thiếu quá 7 bông yêu hậu Văn Uyển sẽ bị âm hàn xâm cốt, thống khổ không chịu nổi. Nếu là thiếu 5 bông thì sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)