Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 425

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 425: Nếu như luyến tiếc nhau (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Dương Ngọc Hoàn đã cột xong một búi tóc cuối cùng, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp như hoa của mình trong gương đồng nhẹ nhàng nói: "Yêu hậu bị đau hay là bị chết thì có liên quan gì đến ta đâu? Không để cho 4 bị đau đớn, thậm chí là sắp chết, Yêu Hoàng sao lại chuyên tâm làm việc cho ta? Nếu như đám yêu vô năng kia du thuyết không lay động được An Lộc Sơn, vậy thì cứ để bản thân chúng nó lên Tây Huyền sơn liều mạng đi. Chỉ cần Đạo Đức tông bị đoạn tuyệt hương đèn, ta đâu cần quân người xuất thủ là ai? Ngươi có hiểu không?"

"Vâng vâng, hiểu rồi." Sư huynh vâng vâng dạ dạ đáp lại.

"Vậy thì đi đi, đem lại của ta chuyển cho Minh Sơn biết." Dương Ngọc Hoàn dứt lời, vung tay lệnh sư huynh lui ra.

Lúc này trời vẫn còn sớm, bị ánh dương quang ấm áp chiếu vào, Dương Ngọc Hoàn cũng cảm thấy có chút uể oải. Nàng vừa muốn nghỉ ngơi, chợt nghe nội thị ngoại điện báo lại: "Hữu tướng quốc Dương Quốc Trung cầu kiến."

Dương Ngọc Hoàn hừ một tiếng, giọng không vui nói: "Thánh thượng đang nghỉ ngơi, tưởng quốc không biết có đại sự khẩn yếu gì, lúc này lại tới quấy nhiễu thánh giá?"

Kỳ thực cái gọi là chuyện quan trọng của Dương Quốc Trung còn có thể là cái gì, đơn giản là tấu cáo An Lộc Sơn lại có dấu hiệu mưu phản mà thôi, hay không phải là người nào đó cùng An Lộc Sơn trong ngoài cấu kết, hưởng ứng lẫn nhau, rắp tâm gây rối... Dương Ngọc Hoàn đang muốn An Lộc Sơn dốc hết nhân lực vật lực xoay đảo Đạo Đức tông nhưng Dương Quốc Trung lại nhiều lần tới để vạch tội An Lộc Sơn muốn làm phán, quả thực là khiến nàng vô cùng tức giận.

Nàng thuở nhỏ lớn lên tại Lạc phủ, cảm tình với huynh đệ Dương gia cũng không sâu đậm cho lắm. Sau khi vào cung được sủng ái, nhiều lần nàng đã hợp tác với họ hàng Dương gia cũng là vì ở trong triều thiết lập quan hệ cho mình, đề mà thuận tiện điều khiển triều chính. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là một người đàn bà, mặc dù được ân sủng rất sâu cũng không thề đường hoàng can thiệp triều chính. Đối với người của Dương gia từ Dương Quốc Trung trở xuống có bao nhiêu bản lĩnh nàng làm sao mà không rõ? Người nào thật có tài kinh quốc? Dương Quốc Trung chỉ trong một hai năm nay mưu chính quyền thuật theo tiêu chuẩn mặc dù đã tiến rất xa, thế nhưng hắn cũng nếm đủ lợi lộc của việc lộng quyền, càng lúc càng lãm quyền tự trọng(*), dần dần không nghe mình phân phó, như trên đại sự về chuyện của An Lộc Sơn thì chuyển quyền độc đoán. Dương Quốc Trung chỉ nhìn vào cấu thành uy hiếp của An Lộc Sơn đối với quyền hành tướng quốc của hắn, làm sao hiểu được sự an bài khổ tâm của mình ở trong đó?

(*)Chỉ vì tăng lực ảnh hưởng, đề thăng uy vọng cho mình mà kiếm lĩnh nhiều loại chức vụ, chiếm lấy nhiều chức vị.

Minh Sơn từ xưa truyền thừa vô số yêu pháp hung lệ, một trong số đó chính là lấy máu huyết hồn phách của 10 vạn người làm vật dẫn, phát động Huyết Hà Luyện Ngục đại trận. Dẫn lệ khí oán niệm vô tận, tụ âm khí hân phách của thiên địa, giáng xuống lời chú vô pháp phá giải. Người trúng chú sẽ bị ngày đêm tiếp nhận vô số hùng hồn cắn xé, cho đến khi hồn xiêu phách tán hoặc sinh hồn bị phá hủy hầu nhìn không còn mới ngừng lại. Hung hồn bị trận yêu pháp này luyện qua, hoàn toàn bất đồng cùng sinh hồn bình thường hung hãn gấp mấy lần. Dù cho tu vi Thượng Thanh, tối đa cũng chỉ chém giết được mấy nghìn hung hồn, tức thì sẽ bị hung hồn thôn phệ.

Trận pháp này một khi thành, không chỉ có thể phá hủy hơn phân nửa Tây Huyền Vô Nhai trận đang hộ sớm của Đạo Đức tông còn có thể làm cho chí ít một nửa đệ tử hồn trên núi hồn quy cực lạc, có thể nói là hết sức nham hiểm hung lệ. Sau khi Đạo Đức tông chịu phải thiệt hại nặng này, triều đình lại triệu tập một nhóm tu sĩ tiếp tục lên Tây Huyền sơn, hơn phân nửa đã có thể diệt hương đèn của Đạo Đức tông.

Vì sao phải tìm tới An Lộc Sơn, chính là vì mười vạn máu huyết hồn phách của mười vạn người sống đó. An Lộc Sơn độc trấn Bắc cảnh, một trận càn quét của, bắt một lần hơn mười vạn người Hô cũng không phải là việc khó khăn gì.

Về phần trận pháp này quá tổn thương đến thiên hòa(hòa khí tự nhiên), dẫn đến thiên khiến thiên phạt, đương nhiên là có An Lộc Sơn kịp quân yêu Minh Sơn đi gánh chịu. Lại nói tiếp đây cũng là trời giúp cho Dương Ngọc Hoàn, khi Minh Sơn yêu hậu Văn Uyên tu luyện Bắc Đế Tu Tiên Lục đã quá cầu thành, kết quả xảy ra sai lầm, thiếu chút nữa nội đan bạo liệt, hóa thành bằng điệu. Vì trận phục hàn tinh trong nội đan, Văn Uyên đã phải phục vào số lượng lớn kỳ dược Lục Dương hoa. Mà Lục Dương hoa này nơi sản sinh lớn nhất chính là bí cảnh sư môn của Ngọc Hoàng Dương Ngọc Hoàn thông minh cỡ nào, lập tức lấy Lục Dương hoa làm vật trao đổi, đòi lấy Minh Sơn lấy yêu pháp truyền thừa diệt sạch Đạo Đức tông.

Những nguyên nhân phức tạp ở trong đó, Dương Quốc Trung đâu biết được? Những tâm tư và thủ đoạn mà hắn dùng để nhằm vào An Lộc Sơn thì chỉ là đạp chân sau vào phá vỡ toàn bộ bố cục Dương Ngọc Hoàn đã sắp xếp thôi.

Lúc này nội thị thấy sắc mặt Dương Ngọc Hoàn không vui, lại không dám có thái độ gì với tấu báo của tướng quốc, không khỏi gấp đến độ mồ hôi như mưa rơi xuống. Chính vào lúc này, bên trong điện truyền ra một thanh âm hùng hậu: "Quốc trung có gì việc gấp hả?

Nội thị như được đại xá, vội vàng ra ngoài điện tuyến triệu, không bao lâu Dương Quốc Trung liên bước nhanh nhập điện, tâu rằng: "An Lộc Sơn ngày gần đây nhiều lần điều binh khiển tướng không có lòng thần phục; lại chuyển dời hài cốt của tổ tông vào trong long huyệt, trong mười ngày nhất định sẽ phản!"

Minh Hoàng đã nghe qua những lý do thế này, lập tức cười ha ha, nói rằng trẫm đối đãi với hồ nhi ân trọng. sao hắn lại phản ta? Dương Ngọc Hoàn ngồi ở một bên, chi để ý lột vỏ trái cây, rồi đút vào miệng cho Minh Hoàng. Nhìn qua, nàng đối với triều chính đại sự hoàn toàn không có hứng thú.

Dương Quốc Trung thấy Minh Hoàng không tin, vội vàng đưa ra rất nhiều chứng cứ, thế nhưng Minh Hoàng chi mim cười nói hồ nhi sẽ không phản.

Ngay khi Dương Quốc Trung đã không biết làm thế nào, ngoài điện đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân gấp gáp, chỉ thấy Cao Lực Sĩ lảo đảo đi nhanh vào, nói: "Thánh thượng việc lớn không tốt! Quân báo khẩn cấp 800 dặm từ Thái Nguyên phủ, An Lộc Sơn phản!"

Bẹt, một tiếng vang nhỏ, một quả trái cây vừa mới lột vỏ xong trong tay Dương phi bị rơi xuống đất.

***

Cuối hạ đầu thu, Giang Nam mưa rất nhiều. Hôm qua vẫn còn rất nắng nóng, sau một trận mưa nhẹ không khí lạnh đã ập đến. Tiếp thiên liên diệp y nhiên vô cùng bích sắc(*), làm nổi bật hàng cây bồ liễu rủ cành hai bên bờ có thêm một chút cảm giác tang thương ố vàng hoa sen đã nở hết, tàn hồng qua đi trước mắt chính là hoa thơm cỏ lạ, nhưng có một đài sen rậm rạp tươi mới cao ngất đứng ở mặt nước, bất giác trống trải.

(*)Câu thơ miêu tả phong cảnh Tây Hồ của thi nhân Dương Vạn Lý thời Tống. Nguyên bài: Tất cánh Tây hồ lục nguyệt trung Phong quang bất dữ tử thời đồng Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

Tạm dịch: Cuối cùng Tây hồ đi vào tháng sáu Cảnh vật không như bốn mùa trong năm Lá sen xanh biếc tiếp nối đến chân trời Hoa sen phản ánh mặt trời khoe dáng hồng đặc biệt

Trên một ngôi đình xanh ngắt tên là Tú Phong đang đứng một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng nhìn về cảnh núi xanh mơ hồ phía trước, sắc mặt biến ảo bất định, hiển nhiên nội tâm đang đau khổ đấu tranh. Chỉ không biết trong quần sơn đẹp như tranh đó rốt cuộc đang cất giấu những việc đáng sợ gì mà khiến nàng phải đấu tranh như vậy.

" n n, ở đây núi cao gió lạnh, muội phải cẩn thận cảm lạnh." Mộ thanh âm êm dịu nhưng đôn hậu vang lên ở phía sau nàng.

Gió núi cũng không lớn nhưng mái tóc của Trương n n lại tung bay. Nàng lạnh lùng thốt: "Ngươi đi theo làm gì? n n là người được gọi sao?"

Phía sau nàng đang đi tới một người thanh niên cao lớn anh tuấn, chính là Sở Hàn của Vân Trung cư. Nghe được Trường An An nói lời không khách khí như thế, hắn cũng lơ đễnh, cười nói: "Giang hồ hiểm ác, ta không yên lòng về muội. Huống chi sư phụ ta và chư chân nhân của Đạo Đức tông Hoàng bá mẫu đều đồng ý muội và ta cộng tu tiên tạ, về tình về lý ta cũng nên chiểu cổ cho muội."

Trương n n đột nhiên quay đầu lại, mặt lạnh lùng nói: "Đó là họ đồng ý với người, chứ ta thì chưa từng đồng ý qua! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng!"

Trước mặt Trương n n, Sở Hàn hình như chưa bao giờ biết phẫn nộ là cái gì, cười khổ nói: "Cái này... phụ mẫu có mệnh, sự trưởng có lời, chẳng lẽ còn không đáng để nói sao? AnAn..."

"Ta nói lại một lần nữa, n n không phải là tên người được gọi!" Trương n n không khách khí chút nào.

Sở Hàn cũng không nổi giận, bề ngoài hắn hiền hoà, nội tâm cứng cỏi, rất tin vào chân thành sở trí lòng tin kiên định. Lập tức hắn cũng không dây dưa về vấn đề xưng hô Trương n n mà là theo ánh mắt của Trương n n nhìn về quần sơn ở phương xa.

"Nơi đó có cái gì?" Sở Hàn hồi.

"Người yêu của ta." Câu trả lời không do dự chút nào của Trương n n cơ hồ như muốn đá Sở Hàn xuống núi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)