Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 437

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 437: Càng quên càng không thể quên (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Có thế, Kỷ Nhược Trần nếu như biết suy nghĩ sẽ nhìn vào Văn Vương Sơn Hà đinh đang dung nhập vào lòng bàn tay mình, có thể chính là vật ấy khiến Cơ Bằng Tiên nhận ra hắn? Tuy nhiên điều này cũng không phải là lý do rất tốt, năm đó Văn Vương Sơn Hà định bị gã luyện hóa, đã trở thành một biện pháp bảo cùng một nhịp thở với mệnh chủ, hồn phách thần thức của mình đã triệt đề khác hoàn toàn, khí tức của cái đinh này đương nhiên cũng khác một trời một vực so với trước đây. Tu đạo giả lây khí quân nhân mà không phải hình, cũng khó đảm bảo trong thiên hạ không có biện pháp bảo thứ hai cũng có hình dạng là đỉnh, tu vi của Cơ Băng Tiên đến tận cảnh giới này, chung quy sẽ không còn như phàm phu tục tử trong mặt mà bắt hình dong.

Hai tay Cơ Băng Tiên lồng tại trong tay áo trước ngực, không biết là đang khoanh tay hay là đang kết mật ấn gì. Bản tính năng thẳng thắn, nếu Ký Nhược Trần đã nói thẳng vào vấn đề, nàng cũng nhận tiền nói: "Sau khi tiến vào Thượng Thanh cảnh, ta chuyên tu hai pháp tướng một là Ngũ sắc thạch đồng một là Hải thiện nguyệt minh, may mắn chính là ta đều tụ thành."

Kỷ Nhược Trần hiểu rõ nằm lòng đối với Tam Thanh Chân Quyết, nghe xong không khỏi nói: "Thật đúng là may mắn. Tuy nhiên cái đó và cô làm sao để nhận ra hình như đầu có quan hệ gì."

Sau khi đạo hạnh tiến vào Thượng Thanh, người có thiên tự cao có thể tự sinh pháp tướng thiện từ thấp có thể tu luyện pháp tướng xem có thể có thành tựu không. Uy lực của pháp tướng có lớn nhỏ, thần thông có cao thấp, mặc kệ cao thấp, chỉ cần có thể có một pháp tướng uy lực đạo pháp từ đó sẽ được tăng nhiều, đây cũng là duyên sở Thượng Thanh chi sơ và thanh chi cực tuy chỉ kém một cấp nhưng tu vi đạo lực lại kém khá xa. Tu sĩ có thể thân kiêm hai tầng pháp tướng từ xưa tới nay rất hiếm thấy. Cơ Băng Tiên thiên tư tuyệt diễm, nếu như thanh tu 30 năm, thân kiêm hai tầng thậm chí ba tầng pháp tướng cũng không nói ngoa, nhưng mà quan trọng ở chỗ pháp tướng lúc này của nàng thực không bình thường.

Ngũ sắc thạch đồng lấy ý Nữ Oa lấy Ngũ Thải Thạch vá trời, là một trong ba vị thần tướng sau khi tu thành ở trong đồng tâm song đồng có ngũ sắc lóng lánh, có thể tự nhiên điều khiển lực Ngũ Hành, Hải thiện nguyệt minh thì cùng Linh Lung Tâm đều liệt vào tứ kỳ tướng lấy bàn tâm phản chiếu thế giới vạn vật, có thể phá tất cả ảo giác mê pháp. Cơ Băng Tiên đồng tu hai tầng pháp tướng cũng không có gì, nhưng hai loại pháp tướng này một là thần tượng một là kỳ tướng sự hung hiếm trong đó khi đồng tu thực khó mà dùng lời để diễn tả được.

Kỳ thực lấy từ chất của Cơ Băng Tiên cho dù bình thường thản nhiên tu luyện suốt đời, cũng rất có khả năng tại kiếp này tu thành binh giải(*), còn có thể bảo lưu rất nhiều đời sau linh thức bất tinh, chỉ cần có đủ cơ duyên, trong hàng vạn hàng nghìn luân hồi luôn luôn có hy vọng phi thăng tội gì phải mạo hiểm như vậy, đồng thời tu luyện tới hai loại pháp tướng quá sức cường đại và khó khăn? Hành động liều lĩnh để tăng cường tự thân bực này thật là điên cuồng đến cùng cực, có thể chỉ có người có một chấp niệm nào đó muốn đạt được cái gì. rồi lại biết tuyệt đối không thể làm được, tuyệt vọng đến cực điểm mới có thể điên cuồng như vậy.

(*)Thuyết pháp của Đạo gia cái chết nói chung là thi giải, bị chết đuối là thủy giải, chết vì đạo là binh giải.

Kết quả Cơ Băng Tiền không chỉ làm như vậy không ngờ còn thành công, cho nên Kỷ Nhược Trần mới có đánh giá là thật sự may mắn.

Tuy nhiên thần tướng cũng được, kỳ tướng cũng được, hình như cũng không có quan hệ quá lớn đối với việc Cơ Băng Tiên làm sao để nhận ra Kỷ Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần đã thoát ra khỏi luân hồi vốn có, huyền bí trong đó cũng không phải một câu ảo giác có thể che giấu được. Hải thiện nguyệt minh có thể chiếu phá ảo giác trần thế nhưng chiếu không được luân hồi nhân quả.

Cơ Băng Tiên cũng không giấu diếm, trực tiếp trả lời: "Trực giác!"

"Trực giác?!" Kỳ Nhược Trần không biết nói gì mà đối đáp.

Kỷ Nhược Trần biết Cơ Băng Tiên cũng không nói dối, cho dù là xem thường cũng không biết, cho nên đối với đáp án như vậy thật sự là bó tay.

Sau khi hỏi rõ chuyện này Cơ Bằng Tiên chính là phụng mệnh Tử Dương chân nhân theo quân tương trợ, Kỷ Nhược Trần liên phân công một gian doanh trướng cho nàng nghỉ ngơi, còn mình thì về căn lều ở trung quân tĩnh tọa.

Đợi đến khi mọi âm thanh đều im lặng đã là lúc nửa đêm. Kỳ Nhược Trần ngồi ngay ngắn ở trong lều, một bên dần dần hút vào từng sợi linh khí được phun ra từ trong Sơn Hà định, một bên đem thần thức tỏa ra bốn phương tám hướng, rơi vào thần du chi cảnh. Ba nghìn hồn ti đã tràn ra hơn phân nửa, trên mỗi sợi hôn ti đều kèm theo một chút linh lực chân nguyên, vì vậy thao Kỷ Nhược Trần dần dần thâm nhập vào bị cảnh thần du, chân nguyên khí tức trên người gã cũng tùy theo mà từ từ yêu bớt, từ Thượng Thanh rơi xuống Thái Thanh thượng thành, lại hạ xuống Thái Thanh cao thánh cảnh mới ngừng lại.

Ngay tại lúc tâm thần cùng thiên địa hoàn toàn hòa hợp làm một thể, trước mắt Kỷ Nhược Trần đột nhiên xuất hiện một thanh cổ kiếm, là thanh cô kiếm cho đến bây giờ vẫn còn cắm trên thân thể kiếp trước của gã.

Kỷ Nhược Trần mở ngay hai mắt, phun ra một ngụm tiên huyết! Trong nháy mắt, khí lực toàn thân của gã hình như đã bị rút sạch không còn một giọt, từ trên ghế ngã người xuống mặt đất, không ngừng ho khan, mỗi khi ho một tiếng thì sẽ phun ra một đoàn huyết vụ.

Thật vất vả cơn họ mới ngừng lại, gã năm phục trên mặt đất, từng sợi xương cốt mới sinh thành trong cơ thể đều đang co rúm, cơn đau nhức không ngừng ập đến.

Gã bíu chặt bờ ngực của mình, miệng thì thở hồng hộc. Thân thể mới được tái sinh vẫn còn rất yếu ớt, còn xa mới tới tình trạng cô đọng như ngọc, cơn đau cảm đặc biệt rõ ràng. Tuy nhiên trên người có đau mấy cũng áp chế không được cô kiếm bị trầm dưới thức hải tại đáy lòng, cùng với cái bóng ma cứ quanh quẩn xua đuổi đi không được.

"Lẽ nào một kiếm xuyên tim vẫn không đủ, cứ phải chém hết luân hồi mới đồng ý bỏ qua?!"

Một tiếng "Xuỳ" vang lên, tấm ni da dễ dày trải tại chính giữa doanh trướng dưới ngón tay của gã bị vỡ tan thành từng mảnh.

Thân thể kiếp trước bị dịch cốt oan tâm (róc xương móc tim), toàn bộ những gì còn lại đều đã trả hết, nếu không muốn chạm đến vấn đề này, từ đó chìm vào giấc ngủ sâu mãi mãi. Mà khi đã sống lại gã lại càng không muốn để ý tới chuyện này, chỉ coi như tất cả đã không còn quan hệ, tất cả các loại nhân quả còn sót lại trong trí nhớ đầu đuôi đến tận chân trời góc biển, chôn vào trong nơi vô tận của U Minh. Nhưng không ngờ tại thời này khắc này tất cả đều nhớ lại, và lại còn tới một cách rào rạt, kịch liệt dù không cam lòng!

Bằng lòng nguyện quên tất cả, có thể quên được không?

Một tiếng "ực", Kỳ Nhược Trần gắng gượng nuốt xuống ngụm máu đang trực trào ra từ cổ họng gần như cuồng loạn rít gào lên ở bên trong lòng "Ngươi là ngươi, ta là ta! Giữa chúng ta đâu còn có quan hệ gì? Trước đây không có, sau đó cũng sẽ không có!"

Gã mạnh mẽ áp chế huyết khi đang cuồng loại trà lên trong cơ thể, chầm chậm nhưng kiên định chống đỡ thân thể đứng dậy. Nhưng ta ngẩng đầu, trong mi mắt Ký Nhược Trần liền chiếu ra một đôi giày màu trắng tinh, mới vừa rồi Kỷ Nhược Trần trong cơ thể như muốn thiên nhiên địa phúc, không biết khi nào tăng ta đi vào doanh trướng không ngờ hoàn toàn không có phát giác.

Kỷ Nhược Trần đứng nghiêm, nhìn Cơ Băng Tiên với xúc tu cũng có thể chạm được, nở nụ cười kì dị, nói: "Lúc này có còn tới đây làm gì?" Trong doanh trướng có sát khí lạnh lẽo ẩm ướt mà dày đặc bắt đầu tràn ra.

Cơ Băng Tiên mơ hồ lộ ra hai tròng mắt màu bằng lam không chút ba động sợ hãi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trước đây người sống quá mệt mỏi, hiện tại có thể thấy cuộc sống của ngươi cũng không nhẹ nhõm gì."

Trong hai tròng mắt của Kỷ Nhược Trần lập lòe tia sáng mơ hồ có thể thấy được minh viêm đang chớp động gã nhìn Cơ Băng Tiên từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu, ánh mắt không kiêng nể gì cả, cười lạnh nói: "Đồng tu hai loại pháp tướng lẽ nào cô sống thoải mái hơn tôi?"

Trong con người của Cơ Băng Tiên chợt lóe lên tia sáng ngũ sắc, lại khôi phục lại màu lam đậm như huyền băng nói: "Đúng là không thoải mái, hơn nữa từ sau khi chạm phải ngươi rồi thì càng đặc biệt không thoải mái. Trước khi cùng người đánh một trận, nếu như lấy tu vi tiên cảnh mà nói, ngoại trừ bản sư Tử Vi chân nhân, tiến cảnh của chư vị chân nhân trong tông năm đó cũng còn xa mới bằng ta. Hằng năm ta đều ở một mình trong căn phòng sơ xài, tự thấy đạo tâm đã không còn nhiễm bụi trần, tu tới trước Ngọc Thanh đại đạo tự mình có thể một đường dũng mãnh tiến lên. Trước đây bản thông tuy có Trâm Bá Dương kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà đạo tâm của hắn cũng không kiên định bằng ta, cho nên sau đó rốt cuộc đi vào lạc lối. Vốn tất cả đều có thể rất yên lặng, mãi đến khi đụng phải ngươi, cho đến khi bại bởi ngươi."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)