Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 438

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 438: Càng quên càng không thể quên (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Ký Nhược Trần vẫn đang mỉm cười, nhưng bên khóe môi của gã vẫn còn dính máu chưa khô, bởi vậy giọng điệu mặc dù bình thản, nhưng đáng tươi cười lại có vẻ dữ tợn: "Đạo tâm không phải là tu vi, đấu pháp cũng không phải chỉ nhìn vào đạo hạnh cao thấp."

Cơ Băng Tiên vẫn như mặt giếng cô không dao động nói: "Những đạo lý này, tu sĩ bình thường đều biết cả. Nhưng với những tu đạo giả như ta và người đã định trước giỏi hơn tất cả mà nói, khống pháp, tu vi, đạo tâm vốn là một thể, tại sao lại khác nhau? Ta bại bởi người, mặc kệ dùng phương thức gì, dùng cái cớ gì thì thua vẫn là thua. Cho nên từ sau khi người xuống núi, mấy lần ta đã đọc đạo điền để tìm xem mình đã thua ở chỗ nào. Sau đó rốt cuộc ta đã biết, ta không có được đạo tâm như người là cam chịu bỏ tất cả, một đạo tâm chưa từng có từ trước đến nay. Vì vậy ta không hề cố kỵ, dũng mãnh tinh tiến trong một năm sau khi người xuống núi, ta tu đến Thượng Thanh, hơn nữa còn vứt bỏ pháp tướng tự mình sinh ra, chuyển sang kiếm tu Ngũ sắc thạch đồng và Minh nguyệt bằng tâm. Ta vốn đã ôm cái tâm nhất định phải chết để cầu đạo, nếu ông trời chưa quên ta chính là muốn ta đắc đạo. Quả nhiên, lần xuống núi này ta lại đụng phải người. Ta khi thấy người ta biết người đã trở về, mặc dù ta cũng không rõ người đã từng đi những đầu và trở về như thế nào, nhưng người đã trở về là tốt rồi."

Nàng rủ rỉ nói, lại giống như đang tự thuật lại một câu chuyện hoàn toàn không có quan hệ gì tới mình, thế nhưng hung hiểm trùng trùng cửu tử nhất sinh ở bên trong làm sao để hình dung?

Kỷ Nhược Trần đã hiểu mọi việc, nhíu mày nói: "Cô còn muốn đấu với tôi?"

"Đúng vậy."

Kỷ Nhược Trần dựng lên hai hàng lông mày! Đêm nay tâm cảnh của gã đại biến, vốn là tâm phiền ý loạn, nhưng Cơ Băng Tiên lại dây dưa không ngớt, kiên trì đến cùng mới thôi, lập tức cười lạnh nói: "Cô nói đấu thì đấu hà?"

Trong con người Cơ Băng Tiến dâng lên một tầng hơi nước xanh thắm, thản nhiên nói: "Ngươi đâu cũng được mà không đâu cũng được. Một ngày ta chưa thể thắng được người thì một ngày sẽ không buông tha."

Trên mặt Kỷ Nhược Trần phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng thốt: Nếu cô biết tôi đã trở về từ cõi chết từ sẽ hiểu kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Trước đây tôi có thể thủ hạ lưu tình, lần này cũng sẽ không để lại cho cô một con đường sống."

Cơ Băng Tiên thản nhiên cười, nói: "Nếu ta đã sợ chết thì sẽ không đồng tu hai môn pháp tướng. Người muốn giết ta thì nhất định phải dốc hết toàn lực như vậy mới tốt nhất."

Sắc mặt Kỷ Nhược Trần tức thì phát lạnh, trong ánh mắt liền lộ ra sát khí mãnh liệt. Nếu là khi mới trở về nhân gian, gã vẫn tuân theo cách lan tại trong Thương Dã thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, khẳng định là cũng không thèm nghĩ nhiều và lập tức hạ sát thủ, đề cho Cơ Bằng Tiên cầu nhân đắc nhân, cầu đạo đắc đạo. Nếu đồng tu hai loại pháp tướng đều không chết được, gã không ngại dùng Sơn Hà đinh tiễn nàng một đoạn đường.

Cùng Tề Thiên Hạ ở chung cần thời gian một năm, hiện giờ Kỷ Nhược Trần đã biết tự suy nghĩ hơn rất nhiều, không còn theo bản tính mà tùy ý hành sự nữa. Nói gì thì Cơ Băng Tiên cũng là tới đây trợ giúp gã, hơn nữa còn là trợ lực phi thường lớn. Chuyện này chuyện thứ nhất mà Kỳ Nhược Trần muốn làm chính là từ bỏ Minh Hoàng và Dương phi, sao có thể vì một việc nhỏ như vậy mà từ đoạn cánh tay của mình?

Tuy nhiên lúc này tâm tình của Kỷ Nhược Trần vẫn còn rất ngổn ngang, khí huyết trong ngực còn đang dùng động sự kiên trì còn không bằng một ngày như ngày xưa. Hơn nữa Cơ Băng Tiên nói cũng rất rõ, một ngày không thắng thì một ngày không chịu ngừng nghỉ, gã đâu thể chịu được loại dây dưa không ngừng nghĩ thế này? Đối với tu đạo giả của Nhân Gian giới mà nói, nếu như hai người đều là thiên tư hơn người, lực lượng ngang nhau, đấu pháp trao đổi quả thực là một con đường tắt để tăng tiến tu vị và đạo tâm. Nhưng mà Kỷ Nhược Trần có thể thần du bát hoang đâu cần phải cùng người khác trao đổi làm gì?

Kỳ Nhược Trần hừ một tiếng, mạnh mẽ đè xuống sát tâm rồi trở về chỗ ngồi của mình, quát to: "Ngọc Đông!"

Ngọc Đồng lên tiếng đi vào.

Nàng chỉ khoác một bộ áo lông mỏng phía dưới lộ ra đôi chân trần như ngọc, chứng tỏ là đang ngủ mà bị gọi. Hơn nữa nàng căn bản chưa thay y phục thường chỉ mặc áo ngủ mà đi vào, trên vai, bắp đùi lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn, dưới lớp áo ngủ mỏng tanh có thể thấy được chiếc quần lót mỏng như cánh ve, hiển nhiên là nghe được tiếng gọi thì trực tiếp tiện ngay vào trong lều chủ soái, cũng không biết là cố ý hay là vô ý.

Ngọc Đồng đứng ngay ngắn phía sau Kỷ Nhược Trần, đôi mắt thì không ngừng liếc nhìn Cơ Băng Tiên.

Kỷ Nhược Trần chỉ tay sang Cơ Băng Tiên, nói: "Cô ta cứ muốn cùng ta trao đổi đạo pháp, rất là phiền phức. Người nghĩ cho ta một biện pháp đi, khiến cho cho cô ta sau lần thua này sẽ không bao giờ đến làm phiền ta nữa. Nếu có thể hoàn thành việc này đương nhiên người sẽ không chịu thiệt."

Ngọc Đồng mị nhãn như tơ, trước tiên là nhìn sang Kỷ Nhược Trần, nói: "Chủ nhân, ngài giống như là đang bị thương? Hơn nữa còn bị thương rất nặng?"

"Ừ."Ký Nhược Trần thản nhiên trả lời, nói tiếp: "Hôm nay đạo tâm bất ổn, khí huyết đảo công, hiện tại vẫn chưa khôi phục."

Trong mắt Ngọc Đồng sáng ngời, nàng tự nhiên biết tám chữ đạo tâm bất ổn, khí huyết đảo công có ý nghĩa thế nào, chỉ cần sơ suất đó chính là kết quả đạo hạnh hoàn toàn biến mất! Có lẽ từ sau khi trở về nhân gian, giờ khắc này mới là cơ hội tốt nhất để giết hắn!

Kỷ Nhược Trần đột nhiên trừng mắt nhìn Ngọc Đồng nói: "Muốn giết ta thì cũng nhanh lên, đêm nay tâm tình của ta rất không tốt!"

Ngọc Đồng rùng mình, cơ hồ là vô ý thức nói: "Không dám!" Lời vừa ra khỏi miệng, Ngọc Đồng liền biết trọn kiếp này mình đã không còn cơ hội để mà thoát khỏi Kỷ Nhược Trần.

Lúc này nàng hầu như có thể kết luận, đạo hạnh pháp lực của mình đã cách quá xa Kỷ Nhược Trần, sự sợ hãi và phục tòng đổi với hắn đã khắc sâu vào máu mủ, ngay cả một chút ý nghĩ để động thủ cũng không dám phát ra trong đầu!

Nàng cũng là người có thể quyết đoán, lập tức dứt bỏ ý phản bội, nhìn sang Cơ Băng Tiên cười nói: "Trao đổi đấu pháp dù sao cũng phải có chút đặt cược, bằng không người thua chỉ là thua, sau đó lại tới kiếm chuyện tiếp thì sao, đó không phải một lũ với đám vô lại đầu đường xó chợ còn gì?"

Cơ Băng Tiên cũng không buồn nhìn Ngọc Đồng chí hướng về Kỷ Nhược Trần nói: "Lúc này mặc dù người bị thương nhưng còn có thể đề tới Thượng Thanh cảnh giới. Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, tứ phương tiện giáp và hai loại tháp tướng ta cũng không dùng đến, chỉ lấy tu vi đạo pháp của mình cùng ngươi nhất quy cao thấp! Nếu như ta thua, ngoại trừ sẽ đáp ứng sau này sẽ không tìm người đấu nữa, còn lại cứ mặc cho ngươi xử trí!"

Kỷ Nhược Trần nhắm mắt không nói, Ngọc Đồng biết đây là có ý để cho mình toàn quyền xử lý. Vì vậy thản nhiên cười, vỗ tay nói: "Cảy cho một câu mặc cho ngươi xử trí! Nếu như lần này người bị thua, sau đó nếu còn muốn đầu tiếp thì có phải điều kiện cũng giống như ngày hôm nay không?"

Cơ Băng Tiên nói như đinh đóng cột "Chính là như vậy!"

Ngọc Đồng cười đến rạng rỡ: Càm chủ vì truy cầu đại đạo mà bỏ cả thân mình, thực sự là khiến người kinh phục, Cái này gọi là 'sáng nghe đạo, chiều có chết cũng không sao. Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn cũng không thắng được chủ nhân nhà ta. Cuộc đấu lần này ta sẽ thay mặt chủ nhân đáp ứng, nếu như người thua, chủ nhân nhà ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, nhưng đó chẳng phải là tiện nghi cho ngươi rồi sao? Điều kiện đấy à..."

Nàng chớp chớp mắt nhìn Cơ Băng Tiên, nói: "Nếu như người thua thì tự mình phải thoát hết y phục, từ trên xuống dưới, từ trong đến ngoài để cho chủ nhân nhà của ta nhìn cho rõ, đó là điều kiện lần này! Thế nào, ngươi có dám đánh cuộc không?"

Tuy là Cơ Băng Tiên đã từng khám phá sinh tử, cũng không nghĩ tới sẽ là điều kiện này! Tính tình nàng cương liệt lại thêm cực kỳ tự ngạo, sao có thể nghĩ đến lại bị Ngọc Đồng thiết lập một cái tròng như vậy? Thế nhưng lời nàng đã nói ra, muốn nàng phủ nhận thì không thể, đâu có thể để mất thể diện được?

Sau khi sắc mặt lúc xanh lúc trắng biến ảo mấy lần, Cơ Băng Tiên cắn răng một cái, quát to:"Ta đáp ứng! Ta không tin lần này vẫn bị thất bại bởi ngươi!"

Hai mắt Ký Nhược Trần buông xuống, kì thực trong lòng cũng có chút hỗn loạn. Gã gọi Ngọc Đồng tới đây với chú ý là lấy độc trị độc, để cho hai nữ nhân này tự quấn lấy nhau, không ngờ lại thành cái kết quả này.

Về phần bại bởi Cơ Băng Tiến, từ sau một khắc phục sinh tại Thương Dã đến nay gã còn chưa biết bại là gì, vả lại ở trong lòng Kỳ Nhược Trần, trên nhân gian này gã không muốn bị bại.

Ngọc Đồng ghé vào bên tại Kỷ Nhược Trần, thấp giọng nói: "Chủ nhân, nếu như ngài thực sự không muốn sau này còn có thêm nhiều phiền phức vô cùng vô tận thì lần này nhất định phải nhận tiền đánh cược, nhưng mà tuyệt đối không thể hủy bỏ đầu!"

Cũng không đợi Kỷ Nhược Trần trả lời, Ngọc Đồng đã để lại phía sau tràng cười dài thanh thúy rồi bước ra khỏi lâu.

Trong căn lều chủ soái là một mảnh tĩnh lặng.

Một lúc lâu, Cơ Băng Tiên điều chỉnh lại tác phong quanh thân như được phủ thêm một tầng sương lạnh, nói: "Nhược Trần huynh, mời chỉ giáo."

Kỷ Nhược Trần than nhẹ một tiếng, bộ phận thần thức du ngoạn khắp nơi đã trở về, nhất thời trong lều gió nổi vân sinh, chân nguyên cũng trong nháy mắt thẳng đến cảnh giới Thượng Thanh chí tiên.

Ký Nhược Trần chậm rãi đứng lên, nhìn Cơ Băng Tiên nói: "Hôm nay để cho cô biết, ngoài Tam Thanh Chân Quyết vẫn còn có thiên địa khác rộng lớn hơn!"

Dưới vầng trăng tròn bị che mất một nửa, Ngọc Đồng ngồi ở trên cột cờ vắt ngang lấy tay chống cằm, mượn ánh trăng nhìn vào căn lều chủ soái cách đó không xa, hai chân thì đong đưa không ngừng, chỉ đang suy nghĩ: "... Ấy, rốt cuộc ai sẽ thắng đấy..."

Trăng dời sao đổi...

Cuối cùng, mành che trong căn lều chủ soái cũng được xốc lên, Cơ Băng Tiên đi ra từ trong lều, dưới chân bước như mây bay nước chảy, chỉ chớp mắt đã vào trong căn lều của mình.

Ngọc Đồng thấy rõ ràng, nàng dựa vào cái dáng dấp như đóng băng muôn đời đó, y phục trên người thì chỉnh tề ngay ngắn, không khác gì như lúc mới bước vào lều.

"A, như vậy là... như vậy, tới cùng chủ nhân có thu vật đặt cược hay không đây?"

Ngọc Đồng đương nhiên không dám đi hỏi, chỉ có thể miên man tự suy nghĩ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)