Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 440

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 440: Ý nghĩ tuyệt vọng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Ca Thư Hàn biết quân Đồng Quan yếu hơn yêu tốt của Kỷ Nhược Trần nhiều lắm, nếu như muốn tiêu diệt nhóm yêu tốt này thì cần phải phát ra số quân đông hơn đối phương rất nhiều, hơn nữa những tên này chạy trốn còn nhanh hơn cả ngựa, nếu bọn chúng mà bỏ chạy thì làm sao mà đuổi kịp?

Nhưng cho dù đuổi kịp thì cũng cách Đồng Quan một khoảng cách xa, khi duỗi đến đó sẽ gặp phục binh của Kỷ Nhược Trần, kỵ binh của Đồng Quân tổn thất dường như không còn chính là vết xe đổ. Ca Thư Hàn quyết tâm cho dù bọn chúng chỉ có trăm người thì cũng không xuất quan giao chiến.

Yêu tốt mắng liên tục ba ngày nhưng Ca Thư Hàn vẫn không chịu xuất quân, vì vậy hắn lại nghiên cứu binh thư, ra lệnh cho binh sĩ ngồi đó để hở ngực lộ lưng, uống rượu ăn thịt, hơn nữa còn ra lệnh cho Ngọc Đồng biên soạn từ để mắng chửi, trước tiên hắn cho những yêu tốt này thăm hỏi liệt tổ liệt tông của Ca Thư Hàn, sau đó đề cho những yêu tốt cùng lúc hô lên những chuyện xấu của hắn.

Ngọc Đồng ở Địa phủ đã lâu cho nên trên phương diện mắng chửi người khác nàng rất có kinh nghiệm, lúc trước nàng mắng làm cho Bình Đằng Vương mấy lần muốn đi tự sát. Lúc này biên soạn từ ngữ để mắng Ca Thư Hàn, thực chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu mà thôi.

Ca Thư Hàn vốn định đứng trên đầu tường để tìm hiểu tác phong của quân Kỷ Nhược Trần, thế nhưng khi hắn nghe mắng một lát, mặt hắn đã tái xanh, hắn liền phất tay áo hồi phủ, từ đó về sau hắn không lên tường thành nghe ngóng gì nữa.

Cứ thế trải qua hai ngày, thấy mắng như vậy mà vẫn không thể làm cho Ca Thư Hàn xuất quan, Kỷ Nhược Trần dưới sự chỉ đạo của Tề Thiên Hạ cũng đã biết được một số vấn đề trong triều đình, vì vậy hắn thay đổi ý định, đổi người bị mắng từ Ca Thư Hàn sang Vương Tiến Lễ.

Vương Tiến Lễ năm nay đã hơn năm mươi, hẳn so với Cao Lực Sĩ còn lớn hơn một chút, nhưng hắn lại bái Cao Lực Sĩ làm cha nuôi. Ở trong cung hắn khá được Minh Hoàng tin tưởng vì vậy hắn được phái đến đây làm giám quân, thay mặt hoàng thượng năm quyển sinh sát?

Vương Tiến Lễ xưa nay là người rất dễ tức giận, mấy ngày hôm trước hắn thấy Ca Thư Hàn bị mắng chửi nên rất vui vẻ, hôm nay đến phiên hắn bị mắng chửi, mới bị mắng chửi một chút hắn đã không nhịn nổi.

Thời gian chưa tới một nén hương, Vương đại công công đã nổi trận lôi đình. Vương Đại công cộng có mười người con nuôi được xưng Tây Kinh thập hổ, lận này đều theo quan tới đây, hy vọng có thể lẫn vào chiếm chút quân công.

Lúc này thấy cha nuôi tức giận, bọn chúng còn không xông lên biểu hiện?

Vì vậy Thập Hổ giận dữ, mặc áo giáp đầy đủ sau đó dẫn quân xuất quân, hắn định chém giết bọn yêu tốt này của Kỷ Nhược Trần để hiếu kính với cha nuôi Về phần Ca Thư hàn hạ quân lệnh không được xuất quân thì hắn nào để ở trong mắt?

Thập Hổ xếp thành một hàng, tinh thần mỗi người đều rất hưng phấn, áo giáp trên người của bọn chúng rất là chói sáng. Bọn họ có bản lĩnh hay không thì không cần bàn luận, ai cũng đều người cao ngựa lớn, nhìn qua có chút giống nhân tài lĩnh quân. Binh lính bố trận của bọn họ nhìn qua quả thật là có vài phần khí thế.

Tiếng vó ngựa chợt vang lên, từ trong quân của Kỳ Nhược Trần lao ra một thanh niên nhìn có vẻ yếu đuối trên tay hắn cầm một thanh thiết mâu, ngựa hắn cưỡi hơi gầy yếu, nhìn qua quả thật rất giống một tên keo kiệt. Thập Hỗ thấy vậy liền cười ha hả, tất cả đều cùng nhau phóng tới, ai cũng muốn công lao đầu thuộc về mình.

Tôn Quả thúc mạnh ngựa, con ngựa gầy yếu hí lên một tiếng dài, sau đó nhanh chóng lao lên. Khi đến sát với những chiến mã của Thập Hỗ, mẫu ảnh phát ra trong chớp mắt sau đó thu lại, Tôn Quả liền quay đầu ngựa trở về bên mình, hắn căn bản không liếc mắt nhìn Thập Hổ ở phía sau một cái. Trong mắt Tôn Quả, giết Thập Hổ không khác gì với giết mười con heo, thật không có gì đáng để khoe khoang.

Thập Hổ vẫn phóng ngựa lao tới, bọn họ vẫn lớn tiếng hò hét, cho tới khi lao đi được hơn mười trượng, bọn họ cùng lúc ngã xuống. Hơn nghìn binh sĩ mà bọn họ mang ra bên ngoài khi thấy thế mới phát hiện ra chỗ khác thường, bọn họ lập tức lên tiếng kêu gọi, khi không có nghe thấy trả lời bọn họ liền quay đầu bỏ chạy căn bản không hề có ý tiến lên nhặt xác Thập Hổ.

Cũng may Kỷ Nhược Trần không có hứng thú với nghìn tên này, nên không ra lệnh cho quân đánh lén, quân giữ cửa lúc này mới mở cửa để cho hơn một nghìn tên lính này đi vào.

Sáng ngày hôm sau, Kỷ Nhược Trần lại phải quân sĩ đến chửi mắng, hơn nữa hắn còn cho người đi tìm mấy con ngựa, chó thiến sau đó ném thẳng đến công quan ải, việc này làm cho Vương công công tức tới nổi ruột gan co lại. Thế nhưng lúc này, không còn ai dám xuất quân ra ngoài làm cho hắn càng nuốt không trôi ngụm ác khí này.

Kể từ đó, trong triều đình có ra một tin đồn, đó là Kỳ Nhược Trần chỉ dùng hơn nghìn yêu tốt thì đã đem hai mươi vạn đại quân của Ca Thư Hàn giữ chặt trong Đồng Quan.

Bên ngoài Thanh Khư Cung có thêm một tòa cung điện khác, phong cách của nó giống với những tòa đại diện khác của Thanh Khư cung nó cũng to lớn nguy nga như vậy nhưng cảnh trí xung quanh thì lại khác xa nhau.

Xung quanh điện chỉ xuất hiện vài cái cây lẻ loi, cỏ dại lại mọc khắp nơi, nó làm cho xung quanh có cảm giác tiêu điều, nước sơn của tòa cung điện đã nứt toác ra, rêu xanh mọc khắp nơi làm cho nơi này càng thêm lạnh lẽo.

Ngôi điện này không có tên thế nhưng đệ tử của Thanh Khư cung đều biết nó là chỗ nào, tất cả bọn họ đều không muốn bước vào đây, nơi này chính là nơi Thanh Khư Cung dùng để trừng trị những đệ tử phạm lỗi. Rất ít người còn biết bên trong có một cái địa lao.

Mấy đạo nhân đang cùng nhau trò chuyện và đi ra bên ngoài, trong đó có một tên gầy gò, khuôn mặt thô ráp, trên khuôn mặt có chòm râu dê, hắn khom người nói:

"Cung tiễn các vị sư bá, đệ tử nhất định sẽ cẩn thận trông giữ, chắc chắn sẽ không đề cho tội nhân chạy thoát."

Đợi cho những tên đệ tử hàng chữ Hư đi khỏi đạo nhân vừa rồi đứng lên, hắn cười vài tiếng, bỗng nhiên tàn bạo ra lệnh:

"Mờ Ngân Quỳ phòng lấy Bàn Long Tác cho ta!"

Hai đạo sĩ đứng ở phía sau sắc mặt sửng sốt, họ nhìn nhau một chút sau đó nói:

"Hắn đã bị thương nặng như thế, lại uống qua Tiểu Khí đạn, cần phải dùng Bàn Long Tác ư?"

Trên mặt đạo sĩ kia hiện lên một chút tàn ác, hắn giả vờ nghiêm mặt nói:

"Yêu nhân kia đã thương ba mươi bảy đệ tử của chúng ta, cần phải có mấy vị sư bá sự thúc hàng chữ Hư cùng lúc ra tay mới có thể bắt giữ, cẩn thận một chút thì có gì không đúng! Nếu xảy ra sơ xuất gì thì các ngươi gánh nồi sao?!"

Hai gã đạo nhận thấy hắn nói thế thì hết cách đành nói: "Đạo Nguyên sư huynh dạy rất đúng! Chúng ta sẽ lấy một cây Bàn Long Tác đến đây."

Đạo Nguyên kêu lên: "Một cây đầu đủ! Lấy bốn cây lại đây!"

Hai gã đạo nhân run lên, vội vàng bước đi Đợi sau khi đi qua góc tường, rời khỏi tầm nhìn của Đạo Nguyên, một người trong đó mới nói:

"Phì! Bàn Long tác chỉ dùng để bắt cá mãnh thú, ai lại dùng trong việc này? Hắn chỉ là gặp người có gia thế tốt, có tiền đồ nên đố kị mà thôi."

Tên còn lại nói:

"Sư huynh xuất thân thấp hèn, thiên tự kém, tính tình của hắn lại hẹp hòi chẳng lẽ ngươi chưa biết. Quên đi, đi làm việc miễn cho hắn lại trách tôi."

Hai gã đạo sĩ đưa theo lời Đạo Nguyên mà làm việc còn Đạo Nguyên thì đi về bên trái ngôi điện, đi tới cầu thang thông xuống địa lao, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười dữ tợn, thầm nghĩ:

"Lần này ta cho ngươi nếm mùi Bàn Long Tác, ai bảo ngươi rơi vào tay ta làm chi? "

Thượng Thu Thủy từ từ tỉnh lại, thân thể của hắn đang bay bổng như một đám mây, cảm giác duy nhất của hắn lúc này chính là đau tận tim gan, dường như có vật gì xuyên qua cơ thể của hắn.

Trong đan điền như có một khối u, nó vững vàng chặn đừng khí thải của hắn lại, đó chính là cấm chế mà người của Thanh Khư cung hạ để phong bế đạo hạnh của hắn, chân khí trong cơ thể hắn đang từ vai chảy xuống hai tay, hai chân sau đó chảy ra bên ngoài.

Thượng Thu Thủy hơi cử động hai vai, hai cô tay và hai mắt cá của hắn truyền đến từng đợt từng đợt đau nhức, hơn nữa nó còn kèm theo tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Hắn mở to hai mắt, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng điên cuồng khuôn mặt hèn mọn và nụ cười bị ổi. Hắn nhìn lại cơ thể mình, thấy có vài xích sắc bằng tinh kim xuyên qua đầu vai, cổ tay và mắt cá chân của mình, miệng vết thương ở chỗ đó không ngừng chảy máu. Xích sắt vòng qua mấy cái vòng sắt lớn trên tường, đầu dây bên kia rơi vào trong tay Đạo Nguyên.

Đạo Nguyên cười u ám, bỗng nhiên nắm Bàn Long Tác trên tay hung hăng kéo một cái, trong những tiếng leng keng, cả người Thượng Thu Thủy bị kéo căn nằm sát vách tường!

Thượng Thu Thủy không hừ lấy một tiếng, hắn bị thương rất năng này lại bị hành hạ như vậy nên không chịu nổi đã ngất đi.

Đạo Nguyên thấy xuất thân của Thượng Thủy Thủy, thiên từ, đạo hạnh, dung mạo đều là vạn người có một, hắn vốn có muốn nhìn Thượng Thu Thủy quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ, ít nhất cũng kêu thảm mấy ngày, ai ngờ Thượng Thu Thủy đau đến ngất đi chứ không kêu rên lấy một tiếng!

Hắn tức giận tới phát cuồng hắn đem một thùng nước muối hắt lên người Thượng Thu Thủy! Thượng Thu Thủy đau đớn kêu lên sau đó bắt đầu tỉnh lại.

"Đừng vội ngủ như vậy, thời gian vẫn còn sớm mà!" Trong mắt Đạo Nguyên đầy vẽ hung ác, hắn nghiến răng nghiến lời nói.

Lúc này, Hư Độ bay tới Phi Lai Thạch báo cáo chuyện bắt được một đệ tử của Đạo Đức Tông Ngâm Phong nhìn về biển mây mênh mông phía trên thản nhiên nói:

"Nói như vậy, hắn cũng không có giết ai trong cung ta."

Hư Độ cung kính nói: "Vâng." Hắn ngừng một chút, nói: "Hắn luôn mồm đòi gặp Cô tiểu thư."

Ánh mắt của Ngâm Phong quay trở lại Phi Lai Thạch, nói:

"Nếu hắn vẫn chưa làm hại tính mệnh đề tử cung ta, thì nên lưu lại cho hắn một mạng, còn xử lý như thế nào thì các ngươi tự quyết định. Về phần nàng, nhớ kỹ, sau này cho dù là xảy ra chuyện gì, cho dù là ai tới thì cũng không thể làm phiền nàng!"

Hư Độ lĩnh mệnh rời đi.

Trước mặt Ngâm Phong mây trắng mênh mông liên tục cuồn cuộn, dường như có vô số viễn cổ Cự Yêu đang ẩn núp bên trong, bọn chúng đang chinh lý đôi cánh, mài bén nanh vuốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra.

Tuy là trong lòng ẩn chứa Tiên pháp trong thiên thư, thế nhưng lòng Ngâm Phong càng ngày càng trầm trọng.

Hắn không cần nhìn cũng biết trên Phi Lai Thạch, Cố Thanh đang ngày đêm tu luyện, chỉ chờ qua cửa ải cuối cùng, là có thể phá không mà đi quay về tiên giới.

Ngâm Phong hít sâu một hơi, hàn ý lạnh lẽo ấn sâu vào trong lòng.

"Mặc kệ thế nào, ta chắc chắn sẽ đưa người quay về tiên giới!" Hắn lặng yên nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)