Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 441

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 441: Ý nghĩ tuyệt vọng (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Núi Thanh Thành cây cối xanh tươi, thúy trúc như bình, dưới ánh trăng mang lại một ý cảnh khác. Chiếc cầu thang trăm trượng ngược dòng thác mà lên, uốn lượn hơn trăm mét. Hai bên bờ sông mọc đầy những cây cổ thụ, những cây dây leo quấn quanh sinh trưởng trên những thân cây to, thỉnh thoảng lại có một luồng gió núi nhẹ nhàng thổi qua.

Lúc này đã là cuối mùa thu, ban đêm trên núi khí trời rất lạnh, Hai tên gác cửa của Thanh Khu Cung vốn là hai tên tạp dịch, do gần đây khách tới thăm thật sự quá nhiều cho nên mới đề bạt hai tên này thành người gác cổng, bởi vậy tu vi của hai người vô cùng thô thiển, không chịu nổi cơn gió lạnh nên liên tục run cầm cập.

Gió lạnh nửa đêm liên tục thổi, bọn họ cảm thấy một cỗ khí lạnh thổi xuyên vào trong áo bào làm cho bọn họ không ngừng chà xát hai tay, không ngừng dậm chân, họ nào còn tâm tình để thưởng thức ánh trăng trên núi?

Đạo nhân bên trái chợt cảm thấy trước mắt mình sáng lên, dường như có nhiều bóng người vừa xuất hiện. Hắn vội vàng dịu mắt, cố sức nhìn lại, nhờ vào ánh trăng cuối cùng hắn đã thấy được có ba bòng người đang đi tới.

Hai gã đạo nhân không ngờ nữa đêm rồi mà vẫn có khách nhân lên núi, đạo nhân bên trái mở miệng:

"Quý khách phương nào ban đêm tớ chơi?"

Tốc độ của ba người kia cực nhanh, lời của đạo nhân còn chưa dứt, bọn họ đã đứng ở trước cửa.

Một gã tuổi trẻ trong đó hành lễ, nói: "Ba người chúng ta tới là muốn gặp Cố Thanh của quý cung đang thanh tu."

Hai gã đạo nhân tiếp khách nhìn nhau, nói:

"Cố tiên tử đang bế quan, lúc này sẽ không gặp bất cứ người nào. Xin hỏi ba vị đạo hữu đến từ nơi nào?"

Người trẻ tuổi kia nói: "Ta họ Sở tên Hàn, xuất thân Vân Trung Cư, là đồng môn của Cố Thanh, ..."

Ba người này chính là Sở Hàn, Trương n n và Nhất. Sở Hàn đang nói chuyện, Trương n n bỗng nhiên lắc người một cái, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên người hai tên đạo nhân tiếp khách, một đợt tiếng răng rắc vang lên, hai tên đạo nhân tiếp khách mềm nhũn ngã xuống việc bọn họ có thể làm chỉ là kêu thảm một tiếng!

Một vỗ vừa rồi của Trương n n đã làm toàn bộ khớp xương trên người hai đạo nhân vỡ vụn. Hai gã đạo nhân tuy rằng không chết được, thế nhưng nỗi đau này không phải người thường có thể chịu đựng nổi.

Sở Hàn biến sắc, trách cứ:

" n n, hai người này chẳng qua là người tiếp khách bình thường, cần gì phải hạ độc thủ như vậy?"

Nhất dường như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng này.

Trên ngọn núi an tỉnh lúc nửa đêm, tiếng hát thảm thiết của hai tên tiếp khách truyền xa ra ngoài, Thanh Khư Cung từ từ sáng lên, từng tiếng bước chân không ngừng xuất hiện.

Tương n n từ từ gỡ xuống chiếc trâm ngọc cài trên đầu, ngậm ở miệng, để mặc cho mái tóc dài tung bay, sau đó nàng dùng một sợi dây tùy ý buộc lại, cầm chiếc trâm ngọc trên tay, rồi nhìn Sở Hàn nói: "Ta không phải đến tìm Cố Thanh sư muội của ngươi để bàn chuyện củ. Ta tới nơi này, chính là tới giết người, tới liều mạng! Ngươi nhìn không quen cũng không sao, ta vốn không muốn ngươi tới. Người đi đi, nếu như ngươi dám ngăn ta nói ta sẽ giết chết ngươi!"

Sở Hàn nhíu mày, nói:

" n n, mọi việc sao không hỏi rõ ràng mà lại trực tiếp ra tay? Có lẽ là có hiệu làm gì đó, Cố Thanh cũng không phải là người quên tình cũ, ta không thể nhìn người làm chuyện xằng bậy được."

Khuôn mặt giận dữ của Trương n n bỗng nhiên thu lại, nàng cười rộ lên:

"Cố Thanh đương nhiên là nhớ tình cũ, nếu như không phải bởi vì quá nhớ tình cũ, sợ làm trễ nải đại nghiệp tu tiên của mình thì cần gì phải ra tay nặng như vậy? Một kiếm xuyên tim còn chưa đủ, nhất định phải thêm vào tiên pháp trảm duyên, trảm dứt quá khứ vị lai mới chịu bỏ qua! Cái này gọi là Tuệ Kiếm Trảm Trần Duyên đó"

Tương n n giận quá hóa cười, dung mạo của nàng lúc này làm cho Sở Hàn tim đập nhanh hơn vài phần. Hắn bỗng nhiên giơ tay che gáy lại, chỉ nghe đinh một tiếng, chiếc trâm ngọc trong tay Trương n n đã đâm trúng một bàn tay.

Trương n n một kích không trúng, hừ nhẹ một tiếng, thu chiếc trâm ngọc lại.

Nàng thu tay lại sau đó nhìn Sở Hàn, nói:

"Mấy ngày nay ta nhìn người có chút thuận mắt, ta bỏ qua cho ngươi một lần. Người nên hạ sơn đi, mấy ngày nữa hoặc là lên nhặt xác ta hoặc là lên nhặt xác Trích Tiên Cố Thanh."

Mặt Sở Hàn có chút trắng lại, hắn nhìn Trương n n kêu lên:

" n n! Không nên làm bừa, trong này chắc chắn có ẩn tình! Ngươi hãy nghe ta nói một lần, trước tiên tìm Cố Thanh đề hỏi rõ trước đã!"

Trương n n không hề trả lời mà quay đầu lại đi về phía Thanh Khư Cung.

Tên tu sĩ đầu tiên bước ra khỏi của cảm thấy mình bị hoa mắt, hình như có một đám mây xẹt qua, hơn nữa bên trong còn có mùi hoa mai, hoa nở dưới ánh trăng, cảnh tượng này không thể không làm cho người ta si mê.

Hắn dụi dụi mắt, muốn chăm chú nhìn lại một lần nữa, nhưng trong nháy mắt huyệt đạo toàn thân của hắn đều mở ra, chân nguyên hắn khổ tu hơn mười năm đang điên cuồng trào ra ngoài! Ý thức của hắn trong lúc nhất thời đã trở thành một mảnh tối đen.

Sở Hàn đứng gần đó thấy mi tâm của tên đệ tử Thanh Khư Cung này đang phun ra một tia máu cực nhỏ, hắn chỉ có thể cười khổ.

Lúc này có hơn mười tu sĩ của Thanh Khư Cung lao ra, khi thấy một màn này tất cả đều giận tím mặt, họ quát lên:

"Yêu nữ phương nào dám đến Thanh Khư Cung làm loạn!".

Bị hơn mười tu sĩ bao quanh, Trường n n lại không có chút nào sợ hãi, nàng lạnh lùng nói:

"Cố Thanh đấu, bảo nàng ra đây gặp ta."

Một gã đạo nhân trung niên cao to trong dám người Thanh Khư Cung quát lớn:

"Làm càn!! Dám ở Thanh Thành sớm làm loạn?! Ngươi dựa vào thế lực phương nào, thức thời thì đập đầu nhận sai sau đó tự sát, đền mạng cho đệ tử tông ta đạo gia có lẽ sẽ nổi thiện tâm để cho người chết toàn thây!"

Một bóng đen đứng bên ngoài khi nghe câu "Hôm nay ngày có thể đến làm loạn Thanh Khu Cung vẫn còn chưa sinh ra!" thì không nhận được mim rời, lẩm bẩm:

"Thật đúng là cuồng vọng! Trích tiên a trích tiên, ta vốn có xem trọng ngươi ba phần nhưng bây giờ thì thấy không cần nữa."

Sở Hàn nhàm chằm chằm vào Trương n u khi hắn thấy mái tóc nàng không gió mà bay, thì hắn biến nàng đã muốn giết người, hắn vội hô to:

" n n! Không nên động thủ!"

Trương n n ngoảnh mặt làm ngơ, tiến lên phía trước một bước, sau đó lùi về phía sau. Một bước tiến lên và đột bước lùi xuống đáy của nàng nhanh tới mức không thể nào hình dung!

Đạo nhân cao to chợt thấy hoa mắt, hắn lúc này mở phát hiện trên tay Tương n n không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một trái tim người! Lúc này hắn mới cảm giác ngực mình có chút lạnh, hắn cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện trên ngực mình có một cái lỗ thật lớn.

Trương n n không thèm liếc nhìn Sở Hờn một cái, trái tim vẫn nằm trên tay, nàng lạnh lùng nhìn những đạo sĩ của Thanh Khư Cung nói:

"Gọi Cổ Thanh tới gặp ta!"

Đạo sĩ của Thanh Khư Cung vừa sợ vừa giận, bọn họ liên tục lui lại cố gắn tránh xa Tương n n ra sau đó giơ lên pháp khí của mình. Một gã tu sĩ lấy ra một chiếc còi ngọc, hắn thúc giục chno nguyên sau đó thổi lên, tiếng còi vang vọng lan tỏa khắp cả Thanh Thành sơn!

Thanh Khư Cung nổi lên một trận chiến trống, tiếng ồn áo xuất hiện khắp nơi, tu sĩ từng tốp từng tốp lao ra ngoài Thanh Khư Cung. Những đạo nhân vây quanh Trương n n đều bắt đầu điều khiển pháp bảo, chuẩn bị phù chú, sắp sửa đánh xuống người Thương n n!

Sở Hàn không nhịn được xông tới. Lúc hắn giữa không trung, thân thể lại không thể tiến thêm được một chút nào. Hóa ra Nhất sau khi thấy Sở Hàn bay lên đã bắt giữ thân hình của Sở Hàn ở giữa không trung.

Tội nghiệp, dù sao Sở Hàn cũng là đệ tử của chưởng môn Vân Trung Cư, thế nhưng ở trước mặt Nhất hắn ngay cả một chút lục hoàn thủ cũng không có.

Hai mắt Sở Hàn đầy tơ máu, hắn nhìn chằm chằm Nhất sau đó quát lớn:

"Vì sao ngắn ta, người định nhìn n An chịu chết ư?" Sắc mặt hắn có chút dữ tợn, không hề có chút bình tĩnh khiêm tốn nào.

Nhất nhìn Trương n n, mỉm cười nói: "Nàng vốn là đến để tìm chết, cần gì phải dùng tiên kiếp trảm luân hồi? Nàng bây giờ có được bao nhiêu tu vi? Cho dù nàng có thể chiến thắng được vài tên ở hàng chữ Hư, thế nhưng nàng không thể nào chiến thắng được Hư Huyền, càng không thể nào là đối thủ của Trích Tiên. Mà ta, ta rất thích tính tình điên rồ này của nàng nên ta sẽ cùng nàng điên rồ một lần. Dù sao chúng ta cũng không có kiếp sau, cần gì sống hèn nhát?"

"Thế nhưng người lại khác." Hắn đem Sở Hàn kéo lại bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, nói:

"Việc này vốn không có quan hệ gì với người. Người nên hạ sơn sống cho thật tốt, sống kiên nhẫn một chút, tiền đồ của người còn rất rộng lớn. Ta hiểu tính tình của tiểu hồ ly này, nó sẽ không chịu được bất cứ ủy khuất nào, cứng quá sẽ gãy, vì vậy ta phải ở chỗ này."

Lúc này có hai đám mây lửa, mây đạo điện quang một luồng gió mạnh và đồng lớn cát vàng sắp đánh vào đầu của Trương n n! Quần áo của Trương n n căn phồng lên, nàng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng chống đỡ đạo pháp từ bốn phương tám hướng.

Oanh một tiếng, cột lửa mang theo vô số tia điện và những hạt cát đen bị đẩy lên cao, tất cả đạo pháp đã bị nàng cứng rắn ngăn cản! Lớp áo ngoài của nàng tuy cũng là bảo vật thể nhưng cũng không chịu nổi nhiều đạo pháp tấn công như vậy, nó lập tức vỡ vụn, lộ ra bộ quần áo màu đen gọn gàng ở bên trong. Dưới ánh trăng, nàng ngạo nghễ mà đứng, bàn tay như ngọc, hai chân trắng nõn của nàng làm cho người ta hoa cả mắt.

Mặt Trương n n bỗng nhiên đó lên, khóe môi chảy ra một dòng máu tươi. Nàng bỗng nhiên há miệng, phun ra một tầng sương máu lớn! Khi những đạo sĩ của Thanh Khư Cung nhìn thấy tầng sương máu, Trương n n chợt vọt tới phía trước, rồi lại lui về phía sau rồi đứng yên tại chỗ. Nếu như đạo hạnh không đủ cao thì không thể nhìn thấy vừa rồi nàng đã vọt tới.

Hai gã đạo sĩ Thanh Khư Cung bỗng nhiên che lấy yết hầu của mình, trên mặt của họ tràn đầy sự sợ hãi khó tin, một dòng máu lớn từ khe hở của ngón tay phun ra. Bọn họ há mồm muốn nói gì, thế nhưng thứ mà bọn họ có thể làm làm phun ra tiếng gió thổi vù vù!

VI Những đạo sĩ của Thanh Khư Cung lúc này mới phát hiện mười đầu ngón tay của Trương n n lúc này đang đỏ bừng!

Mái tóc đen của Trương n n tung bay, nàng bỗng nhiên kêu lên: "Cố Thanh! Ngươi có gan giết người vì sao không có gan tới gặp ta!"

Tiếng kêu này không ngừng quanh quẩn trong dãy núi, nàng có chút chịu không nổi nên lại phun ra một ngụm máu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)