Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 442

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 442: Ý nghĩ tuyệt vọng (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Két một tiếng, cánh cửa lớn của Thanh Khư Cung đã mở ra, Hư Huyền đội một chiếc mũ cao màu đen từ bên trong đi ra. Trước người hắn có tám gã đạo đồng dẫn đường, phía sau lại có tám gã đạo đồng khác theo hầu, phô trương như thế cho dù so sánh với Tử Vi của Đạo Đức Tông thì cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Hư Huyền đứng lại, nhìn xung quanh, với tu vi của hắn nhưng khi thấy thảm trạng của những đệ tử này thì hắn cũng nhịn không được gào to:

"Yêu nghiệt, đại đạo chính pháp ngươi không tu mà lại làm bạn với yêu vật, ngươi dám tàn sát đệ tử tông ta, tôi thật đáng chết không thể tha! Từ xưa người và yêu không hòa thuận, ngươi là người mà lại làm ra chuyện như thế, xem bộ dáng của người lúc này thì còn ra thể thống gì! Ngươi theo yêu nghiệt học tập yêu pháp, lẽ nào chỉ học cách Hồ Mị che mắt thánh nhân, họ hàng hổ thẹn thôi sao? Trên dưới Thanh Khư Cung của ta, ai cũng là người tu đạo, ta xem ngươi có thể câu dẫn được ai?".

Hư Huyền nắm giữ Thanh Khư Cung nhiều năm, danh tiếng địa vị còn lớn hơn của Trương Cảnh Tiêu, Trương n n tự nhiên là nhận thức.

Nghe Hư Huyền hiên ngang chỉ trích như vậy, Trương n n chỉ cười nhạt. Bộ quần áo của Trường An An để lộ cánh tay và đôi chân trần, đây chính là bộ quần áo để phối hợp với Thiên Hồ Bất Diệt Đại Pháp, không hề có quan hệ đến việc câu dẫn nam nhân.

Cho dù là thế hệ Thiên Hồ trước đây, hay là thế hệ của Trương n n, thì họ cũng không đề nam nhân trong thiên hạ vào trong mắt, trong mắt họ chỉ có duy nhất một người. Cho dù là hàng nghìn hàng vạn nam tử tình nguyện nằm dưới váy các nàng, nàng nào có thèm liếc mắt?

Nàng đương nhiên sẽ không đi giải thích. Đối với sự chất vấn của Hư Huyền, Trương n n đáp lại bằng một cách đơn giản trực tiếp, chân nàng phát lực, trong nháy mắt vọt tới mười trượng phía trước, tay phải giơ lên, hai ngón tay hướng thẳng vào hai mắt Hư Huyền!

Nhất mỉm cười, vỗ vỗ vai Sở hàn, thân hình từ từ biến mất. Từ khoảng cách trăm trượng với Hư Huyền, cứ mỗi mười trượng, sẽ thấy được một hình bóng của Nhật, cứ như vậy cho tới khi đứng ngang với Hư Huyền!

Sở Hàn biết, đây chính là dùng vô thượng pháp lực đề thi triển, súc địa thành thốn trên đường đi họ sẽ để lại những tàn ảnh. Hơn nữa với tu vi của hắn cũng không thể nhìn ra đây chính là tản ảnh, tốc độ như vậy thì nhanh đến như thế nào?

Hư Huyền dường như hoàn toàn không có phát hiện ra có một người đứng bên cạnh mình, hắn chỉ nhìn Trường n n quát lên một tiếng "Yêu nghiệt vô lễ!", hắn trở tay lấy ra một cái phát trần rồi tiện tay phất trước người hắn một cái, ngay lập tức có hơn mười đạo Thái Ất Thanh Mộc Lôi bay ra, những tia sét này và chạm vào nhau, trong chớp mắt đã biến thành một cái lưới ánh sáng, ngăn cản trước người Thương n n.

Tương n n lấy cánh tay bảo vệ đầu, bàn tay nắm chặt, không lùi mà tiến tới, tốc độ lại tăng thêm ba lần, trực tiếp đánh lên tấm lưới Thái Ất Thanh Mộc Lôi!

Khi nhìn thấy bầu trời đầy ánh sáng của lối điện, trong những tiếng leng keng, mùi cháy khét xuất hiện khắp nơi! Quần áo của Trương n n đã có chút rối loạn, mái tóc đen của nàng đã cháy hơn phân nửa biến thành mái tóc dài hơn một tấc, trên phần da thịt lộ ra của nàng đã xuất hiện một vết thương rất lớn. Trong chớp mắt, Trương n n cơ hồ Thanh Mộc Lôi Quang nướng chín, thế nhưng nàng đã sống qua chiếc lưới Lôi Quang!

Trương n n rít lên một tiếng, năm ngón tay nàng mở ra định chụp vào yết hầu của Hư Huyền!

Đạo hạnh của Hư Huyền vô cùng thâm hậu, từ sau khi Ngâm Phong đến Thanh Khư Cung hắn lại nghiên cứu đạo điền mà Ngâm Phong cải tiến, đạo hạnh càng trở nên thâm hậu.

Tuy rằng Trương n n có thể cứng rắn xuyên qua chiếc lưới Thái Ất Thanh Lôi tiếp cận hắn, thế nhưng nếu bàn về đấu pháp cận thận, Hư Huyền còn phải sợ nàng sao?

Hư Huyền lập tức ngã ra phía sau, tay trái đặt lên yết hầu, Năm ngón tay của Trương n n chỉ chộp vào bàn tay của hắn. Hư Huyền tuy là có tướng mạo của một ông lão, thế nhưng da thịt trên tay lại trắng bóng trong suốt, dường như tay hắn là do Dương Chi Ngọc thượng hạng tạo thành vậy, một trảo của Trường An An tuy rằng vô cùng sắc bén thế nhưng nó cũng chỉ có thể đâm thủng một chút da thịt chứ không thể nào tiến sâu vào!

Nhất nhìn Hư Huyền cười cười, hắn giơ tay lên nắm tay lại, cứ như vậy tung ra một quyên vô cùng đơn giản về phía huyệt Thái Dương của Hư Huyên.

Thế đi của một quyền này không nhanh cũng không mạnh, thậm chí cả đệ từ kém cỏi nhất trong Thanh Khư Cung cũng có thể nhìn thấy rõ một quyền này, nếu đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng tránh thoát.

Ngâm Phong đang ngồi trên Phi Lai Thạch bỗng nhiên xoay người, phẫn nộ quát lên:

"Yêu nghiệt to gan, dám ở đây dương oai! Ngươi tưởng rằng ta thật sự không có cách nào diệt trừ ngươi sao?"

Không thấy hắn có bất cứ động tác nào, nhưng xung quanh lại đột nhiên thay đổi không chỉ không còn nhìn thấy khối Phi Lai Thạch mà ngay cả núi Thanh Thành cũng biến thành một vùng hoang mạc mênh mông vô bờ bến.

Ngâm Phong một mình ngồi ở trung tâm của khu hoang dã, dưới chân hắn là một đóa Tam Sắc Liên Hoa đang nâng hắn từ từ bay lên, áo bào trên người hắn không gió tự bay, phía sau hắn gió bắt đầu nổi lên, trong phạm vi trăm trượng, sương mù bắt đầu nổi lên, quấn quanh đóa tiện vận.

Sâu trong đám mây, có một quyền vung ra, thế nhưng chỗ mà một quyền này rơi xuống lại không hề nhìn thấy Hư Huyền?

Một quyền này liên ngừng lại, trên chín tầng trời đột nhiên xuất hiện một tia sét, hắn hét lớn một tiếng:

"Mở!"

Một quyền này đánh mạnh vào khoảng không trước mặt!

Trong chớp mắt, vạn dặm xung quanh dường như có chút run rẩy.

Đám sương mù vừa mới nổi lên đã bị gió thổi đi không còn sót lại chút nào!

Chậm rãi thu quyền lại, hắn căn bản không nhìn Ngâm Phong lấy một cái mà ngửa mặt lên trời cười dài, nói:

"Ta tưởng là đạo của người thật sự đã tách rời khói lửa thế gian, nhưng sao bây giờ lại nhịn không được?! Khỏa Tiên Tâm cao cao tại thượng của người chưa từng thanh tịnh!"

Ngâm Phong đứng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói:

"Trăm nghìn kiếp trước, ta trong Vô Định Thiên Hà chém giết Cự Ma đâu chỉ hơn nghìn? Thế nhưng Khỏa Tiên Tâm này của ta từ trước tới nay vẫn chưa hề thanh tịnh."

Hắn tiến lên một bước, một bước này vô cùng ảo diệu, chỗ mà nó rơi xuống chính là ở trước mặt Ngâm Phong Hắn cong tay lại, dùng khi tay húc vào ngực Ngâm Phong một cái.

Khi dùng khuỷu tay tấn công, hắn cười do không dứt, nói: "Ta bất quá là một tiểu yêu vô danh ở Hạ giới, ta muốn xem ngươi làm sao có thể trảm ta!"

Trên khuỷu tay mơ hồ phát ở một luồng sáng màu đen, kỳ lạ là, trong luồng sáng này không thấy được hình ảnh nơi hoang dã nhưng lại mơ hồ hiện ra hình ảnh núi Thanh Thành.

Sắc mặt Ngâm Phong ngang trọng lại, hắn giơ lên một ngón tay, hai cái Linh Lung Bảo Tháo từ trong ống tay áo hắn bay ra, đánh vào cái khuỷu tay.

Hãn nói:

"Cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ. Ngươi nếu dã là yêu nghiệt, lại đề ta thấy mặt, ngươi hôm nay đừng hòng còn sống mà rời khỏi đây, luân hồi kiếp sau ngươi cũng không cần suy nghĩ nữa."

"Ta không có tiền duyên cũng không có hậu thế, cho dù ta muốn cũng không được"

Ngay khi khuỷu tay chạm vào hai Linh Lung Bảo Tháp, Nhất bỗng nhiên hét lên một tiếng"Mở!", ngay lúc đó yêu khí vô tận từ trên người Nhật trào ra biến thành một vòi rộng to mười dặm tại nơi hoang đã mênh mông này nó lên như diều gặp gió trong nháy mắt đã cao nghìn trượng!

"Răng rắc" một tòa Linh Lung Tháp không chịu nổi yêu lực long trời lở đất nên đã xuất hiện mấy vết rạn nứt! Ngự Tinh Quyết bám trên hai tòa Linh Lung Bảo Tháp trong nháy mắt tan biến.

Sắc mặt của Ngâm Phong Rốt cuộc cũng thay đổi, hắn không ngờ tới một tiểu yêu ở nhân gian lại có thể phá được Ngự Tinh Quyết trong bảy quyền thiên thư của hắn.

Hắn tức giận huýt một tiếng thật dài, đóa liên hoa dưới chân lập tức tỏa ánh sáng ra bốn phía, nâng hắn bay lên cao một nghìn trượng! Ngâm Phong từ trên cao nhìn xuống hắn chỉ vào Nhất rồi quát lên một tiếng:

"Phá!"

Nhất lạnh lẽo cười, hắn từ từ tiến về phía trước, mỗi bước của hắn đều vượt qua trăm trường. Ngay khi nghe được từ "Phá", hắn liền vung một quyền đánh vào hư không một trận răng rắc liên tục vang lên, cảnh vật trăm trượng xung quanh Nhất liên tục hiện ra vô số vết rách, cảnh tượng trong vết rách nếu không phải là vùng đất hoang vắng thì sẽ là những dãy núi xanh mơ hồ chốn nhân gian.

Thấy Phá Pháp Quyết của mình bị đón đỡ, sắc mặt của Ngâm Phong trái lại dần dần bình tĩnh, hắn không chút sợ hãi cũng không chút tức giận, ánh mắt của hắn đã trở lại như lúc bình thường không màn danh lợi, hắn giơ một ngón tay lên, Thất Thải Lưu Ly Bàn Long Châu cột trên mái tóc của hắn rời ra, trên không trung biến thành chín đóa Từ Hỏa Tiên Liên to bằng cái đấu liên tiếp rơi xuống phía dưới!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-521)