← Ch.449 | Ch.451 → |
Bên trong doanh trại chủ soái đã trời long đất lở.
Kỷ Nhược Trần loạng choạng hắn phải nắm lấy chiếc ghế mới có thể làm cho mình không bị ngả. Hắn cố gắn hít vào từng hơi từng hơi khí một, nhìn giống như là cá rời nước vậy, mỗi lần hắn thở thì còn có một ngụm máu phun ra, đem nhuộm đỏ vạt áo trước người hăn. Ánh sáng trong mắt hắn đã tan biên, sâu trong cơn người của hắn có thể thấy được chuối cổ kiếm phát ra ngọn lửa xanh lam đang trôi nổi.
Hắn cố gắn đem thanh cô kiếm này trấn áp lại, nhưng mà tất cả ký ức về thanh cô kiếm này lại không ngừng hiện lên, sự chống đỡ của thanh cô kiếm này vô cùng ngoan cường, cho dù hắn dùng ý niệm của mình như nước lũ cuồn cuộn chảy vào cũng không thể dập tắt được ngọn lửa của nó.
Dựa vào định lực, sự lạnh lùng vô cùng của hắn, cuối cùng hắn vẫn không thể quên được!
Kỷ Nhược Trần biết, một khi cắt đứt luồng ký ức này, thì đạo tâm kiên định của hắn sẽ xuất hiện một khe hở. Hắn có thể đi vào cõi thần tiên, có thể điều khiển được hàng vạn linh hồn, tốc độ tu luyện tăng lên nhanh chóng không hề có chút lo lắng nào, tất cả đều là nhờ vào đạo tâm kiên định của hắn. Nếu đạo tâm có kẽ hở, chân nguyên trong người sẽ lập tức sôi lên, rồi phá hủy thân thể bay ra, việc này còn nguy hiểm hơn cả việc tán công.
Dựa theo pháp quyết ở nhân gian để tu luyện tuy có chút chậm, nhưng có chỗ tốt là cho dù đạo tâm có kém cỏi đến mức nào đi nữa, thì chân nguyên trong cơ thể cũng là do chính mình tu luyện, dựa vào việc chăm chỉ thì vẫn có thể đạt được thành tựu nhất định, không hề xuất hiện việc tầu hỏa nhập ma.
Phương pháp tu luyện của Kỷ Nhược Trần lúc này đã khác trước, chân nguyên toàn thân đều do cướp đoạt thiên địa linh khí mà có, công pháp này vô cùng bá đạo thì tất nhiên độ nguy hiểm cũng tăng cao theo, chỉ cần đạo tâm của hắn có chút lung lay thì hắn chắc chắn sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Trong căn lều lúc này nổi lên tầng tầng lớp lớp những thủy màu tím bao bọc Ký Nhược Trần ở giữa. Tứ Phương tiện giáp bên người Cơ Băng Tiên liên tục lóe sáng, từng đạo khí tức băng sương từ trên đầu ngón tay của nàng không ngừng đánh vào những thủy văn màu tím trước mặt.
Nàng đang đứng trên không trung, ánh sáng năm màu bên trong mắt nàng liên tục phát sáng, trên đầu nàng là biển xanh cuồn cuộn đang không ngừng bốc hơi, khí thế cao ngất, uy nghi rực rỡ giống như là chân tiên hạ phàm vậy!
Cơ Băng Tiên mặc dù chỉ mới bước vào cảnh giới Thượng Thanh chi tiến, nhưng mà khi đôi mắt năm màu và Hải Thiên Minh Nguyệt Pháp Tướng khởi động hơn nữa còn có sự tăng cường của Tứ Phương tiện giáp nên mỗi cái giơ tay nhất chân của nàng lúc này đều vô cùng mạnh mẽ, những Thượng Thanh tu sĩ khác sao có thể so sánh?
Khi nàng vì đại đạo mà bỏ qua tất cả, đạo tâm của nàng đã vô cùng kiên định, nàng sử dụng pháp thuật càng thêm như ý, có rất nhiều người khi mới bước vào cảnh giới Thượng Thanh không thể nào sử dụng được đạo pháp có uy lực mạnh, nhưng nàng thì có thể.
Trong lúc nhất thời gió lạnh nói lên khắp nơi bên trong căn lều, Lôi điện xuất, gió mưa tạnh, tuy uy lực của đạo pháp này vô cùng mạnh, thế nhưng nó lại không hề chạm đến lớp vải của căn lều, bởi vậy có thể thấy được, đạo pháp của Cơ Băng Tiên đã có thể thu phát tùy ý.
Kỳ Nhược Trần cảm thấy mình lúc này đang rất suy yếu, thủy văn màu tím đã không còn ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Dựa vào uy lực của đạo pháp đang điên cuồng tấn công thủy văn màu tím, nếu như đạo pháp này có thể phá được tâm chăn, thì hơn phân nửa là thân thể mới vừa ngưng tụ lại của hắn phải để lại nơi này rồi.
Cơ Băng Tiên đang điên cuồng tấn công, bỗng nhiên rùng mình một cái, nàng cảm thấy một luồng sát khí đang phá không bay tới! Nàng cũng không sợ hãi, tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên thu lại tất cả đạo pháp, sau đó lại sang một góc căn lều.
Trong doanh trại đột nhiên tỏa sáng, ánh sáng nhu hòa mà nó tỏa ra làm cho mọi thứ đều biến thành màu bạc.
Đang lúc yên lặng bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên với gương mặt trong suốt, thanh kiếm dài ba thước trên tay hắn chỉ thẳng vào cô Kỳ Nhược Trần, hắn lạnh nhạt nói:
"Kỷ Nhược Trần, ta chờ ngày này đã lâu, rốt cục cũng đã chờ được tới một ngày đạo tâm của người bị vỡ! Hôm nay ta tiêu diệt thần thức của ngươi, từ nay về sao số mạng của người sẽ do ta làm chủ."
Kỳ Nhược Trần ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười, nói: "Phá Quân?"
"Chính là bản tinh quân!" Phá Quân ngạo nghễ nói giọng nói của hắn vang vọng và tràn đầy sát khí.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cười dài nói: "Sao ngươi biết là ta không đợi người từ lâu?!"
Hắn bỗng nhiên đứng thẳng lên, trong nháy mắt căn lều bỗng nhiên nổi lên một trận gió mạnh, thần thức vô biên của hắn giống như một cơn lốc quay về cơ thể, tu vi của hắn thì giống như thủy triều cuồn cuộn tăng lên!
Tu vi của hắn tăng lên Thượng Thanh chí tiền rồi lên Linh Tiên như vẫn chưa ngừng lại, khi tu vi của hắn tăng tới cảnh giới Thượng Thanh Thần Tiên cảnh mới chịu ngừng lại.
Cơn gió trong căn lều đã ngừng lại, Kỷ Nhược Trần giống như một hồn ma im hơi lặng tiếng đánh tới! Cho dù là Cơ Băng Tiên thì đòn đánh này của Kỷ Nhược Trần trong mắt nàng cũng giống như là một tia thiềm điện trên trời, chợt lóe rồi biến mất, hầu như không thể nhìn rõ được tung tích.
Hơn nữa lúc hắn ra tay không hề có một chút khí tức nào tràn ra, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy mà chỉ dùng linh giác thì đừng hòng nhìn thấy hành tung của Kỷ Nhược Trần?
Ngay lúc này, Cơ Băng Tiên dường như nhớ lại trận giao đấu đầu tiên của nàng và Kỷ Nhược Trần, khi đó nàng cũng không thể nhìn thấy hắn hành động như thế nào, cũng vì vậy mà trận đó nàng thua thảm.
Không ngờ là lúc này Kỷ Nhược Trần lại thi triển ra loại thần kỳ đó.
Lúc đầu Cơ Băng Tiên nhìn không ra nhưng bây giờ cũng đã có chút hiểu. Đây là cảnh giới tu luyện đạo tâm cao tới cực điểm nên có thể mượn thiên địa linh khí để dùng có thể dung hòa vạn vật trên thế gian.
Sắc mặt điên cuồng của Phá Quân đã thu hồi lại, hắn giơ kiếm lên đánh thẳng vào mi tâm của Kỷ Nhược Trần! Hắn đánh ra một kiếm này làm cho cả căn lều sáng lên, nhìn giống như trong căn lều có treo hàng trăm ngôi sao rực rỡ xinh đẹp, giống như bầu trời đầy sao phía trên bị cuống một phần vào bên trong căn lều vậy.
Khi chân nguyên ổn định ở cảnh giới Thượng Thanh Tin Tiên Cảnh, Văn Vương Sơn Hà Đinh ở trong ngực của Kỷ Nhược Trần cũng có biến hóa, ngọn lửa màu xanh trên đỉnh đã rút lại, thu về bên trong viên Linh Lung Ty Cầu sau đó liệt độ ánh sáng màu bạc xẹt qua nó làm cho hàng nghìn hàng vạn điểm sáng từ bên trong chui à! Nếu như nhìn kỹ lại thì có thể thấy Văn Vương Sơn Hà Đỉnh dường như đang phát ra ở số ngôi sao!
Y) Thấy Phá Quân đã nhận ra hành tung của mình mà giờ kiếm đánh tới, Kỷ Nhược Trần mỉm cười, giơ tay lên định nắm lấy thanh kiếm tia ba thước trên tay Phá Quân.
Hắn khẽ động trên người hắn, ông tiến sáng rực lên, hàng nghìn hàng vạn ngôi sao từ trên người hắn tuôn ra, sau đó có khắp nơi trong căn lều.
Luồng ánh sáng hắn phát ra so với lúc trước còn sáng hơn, chúng nó kết lại thành một tấm lưới ánh sáng, sau đó cắn nuốt luồng ánh sáng ngân hà không còn một mảnh.
Trong nhất thời, dường như tất cả những ngôi sao trên bầu trời đều tập hợp vào bên trong này!
Thấy Kỷ Nhược Trần chi phất tay động chân một chút mà đã có thể đánh tan nghìn vạn ngôi sao của hắn, Phá Quân vô cùng kinh hãi, hắn thu lại thanh kiếm dài ba thước trên tay, không dám chạm chưởng với Kỷ Nhược Trần nữa!
Hắn lui sang một bên, tức giận nói: "Chỉ vì muốn dụ ta xuất hiện mà người không tiếc tự phá đạo tâm?!"
Kỳ Nhược Trần đi về phía trước, duy trì khoảng cách ba thước với Phá Quân, hai ngón tay hắn chỉ thẳng vào hai mắt Phá Quân đâm tới, hắn thì mỉm cười nói:
"Nếu không như vậy, thì làm sao có thể thu thập tên giấu đầu lòi đuôi như ngươi?"
Phá quân bước đi như điện, Cơ Bằng Tiên chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao xẹt qua xẹt lại mà thôi, hắn bước đi nhanh như thế nhưng mà không cách nào thoát khỏi Kỷ Nhược Trần được, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai ngón tay càng lúc càng gần hai mắt mình.
Kỳ Nhược Trần sử dụng lực lượng của ngôi sao vô cùng thành thạo, biến hóa muôn hình muôn dạng, mơ hồ có chút giống với phong cách của Tham Lang, thế nhưng sát khí lại nhiều hơn gấp đôi so với Tham Lang hắn còn làm tốt hơn.
Trong những chòm sao trên bầu trời, Phá Quân vốn bị Tham Lang áp chế, hơn nữa lúc này phải chia ra một chút tinh lực để đối phó với Kỷ Nhược Trần, dáng vẻ bệ vệ của hắn lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, sát khí trên người hắn còn sót lại được chút nào?
Lúc tuyệt vọng Phá Quân chỉ còn cách tức giận kêu lên:
"Lúc người cùng đường năm đó, ai là người cho ngươi mượn sức mạnh để phá quan? Sao người có thể vong ân phụ nghĩa như thế?"
"Việc người nói cũng không sai."
Nụ cười trên mặt của Kỳ Nhược Trần vẫn không biến mất, thế truy sát vẫn như lúc trước, hắn nói:
"Đáng tiếc là người đã lấy đi mệnh cung kiếp này của ta mà vẫn không biết đi, vẫn còn muốn cướp lấy mệnh cung luân hồi kiếp sau của ta, đây chính là người tự mình tìm chết."
Phá Quân cảm thấy sức mạnh ngôi sao xung quanh càng ngày càng khó sử dụng hắn biết đây là sự khắc chế sức mạnh ngôi sao của Kỷ Nhược Trần đối với hắn, hắn vội la lên:
"Ngươi dám hạ thủ với bản tinh quân sao?!"
Kỷ Nhược Trần cười ha ha, nói:
"Một phân thân như người chị sợ mỗi vị Tinh Quân không có mười vạn thì cũng có tám vạn? Cho dù tiêu diệt người tám mươi hay một trăm lần thì có thấm gì?"
Hai người đánh nhau từ say sưa như vậy nhưng trong mắt Cơ Băng Tiên cũng không quá một cái chớp mắt, hai người đánh nhau càng mãnh liệt thì căn lều càng chói sáng! Trong nhất thời nàng không biết là nên tấn công Phá Quân vì hắn đã quấy rối cuộc quyết đấu của nàng khi hắn đang gặp khó khăn hay không nữa.
Ngay lúc nàng không biết phải làm sao thì Tứ Phương Tiện giáp bồng nhiên liên tục bắn ra gai nhọn ra bốn phía!
Cơ Băng Tiên thầm kêu không tốt, nàng chỉ có thể nhìn thấy tay trái của Kỷ Nhược Trần phía trước ngực mình từ từ thu hồi. Sau đó một sợi xích được làm từ một nghìn ngôi sao xuất hiện, quấn quanh nàng từ đầu tới chân rời trói lại.
Đôi mắt năm màu của Cơ Băng Tiên mặc dù có thể khắc chế tất cả lực lượng Ngũ Hành, thế nhưng sợi xích này được làm bằng lực lượng của ngôi sao có thuộc tính không thuộc về Ngũ Hành vì vậy nàng không thể làm gì được, thân thể nàng lập tức mềm nhũn rồi ngã xuống đất. Lúc này Tứ Phương Tiện giáp mới phun ra một lớp băng sương dày đặc, nó muốn tự động bảo hộ chủ nhân của mình chỉ tiếc là đã muộn.
← Ch. 449 | Ch. 451 → |