Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 449

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 449: Chuyện sát phạt (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Mặt Kỷ Nhược Trần không chút thay đổi Cơ Băng Tiên thì vẫn lạnh như băng, tuy không thể nhìn ra tâm sự từ trên mặt cả hai người nhưng Ngọc Đồng vẫn rất lo lắng.

Lần trước nàng hiến kế vốn cho là tốt, thế nhưng hiện nay xem ra cái kế kia vẫn không thể nào ngăn cản dược Cơ Băng Tiên. Kỳ Nhược Trần mặc dù không có biểu hiện gì thế nhưng Ngọc Đồng đã đi theo hắn từ Thương Dã tới đây, nàng sao lại không rõ ràng sự tàn nhẫn của vị chủ nhân này?

Tưởng tượng đến một ngày mà mình chỉ còn lại một cái đầu lâu, Ngọc Đồng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nàng chợt thấy Kỷ Nhược Trần vẫn ngồi ngay ngắn, da thịt trên mặt nhìn rất sống động rất khác so với lúc trước, hơn nữa nàng có thể cảm ứng được có máu đang chảy trong cơ thể hắn. Ngọc Đồng kinh hãi, nàng thử thăm dò:

"Thân thể của chủ nhân đã ngưng tụ lại rồi?"

Kỷ Nhược Trần ừ một tiếng, nói: "Coi như cũng tinh thuần."

Ngọc đông nhìn Kỷ Nhược Trần có chút mừng rỡ lại có chút hối hận. Lúc Kỷ Nhược Trần chưa ngưng tụ lại thân thể, dựa vào đạo hạnh của nàng thì nàng vẫn còn có chút cơ hội đề đánh chết hắn tìm lại tự do.

Thế nhưng hiện nay thân thể Kỷ Nhược Trần đã ngưng tụ lại, hơn nữa đạo tâm vô cùng tinh thuần, hắn còn biết rất nhiều đạo pháp lợi hại, cho dù là tu vi không có chút nào tăng tiến, thì vẫn trên mức Thượng Thanh cảnh, cảnh giới này không phải là Ngọc Đồng có thể đối phó được.

Ngọc đồng nhìn nhìn Cơ Băng Tiên, mơ hồ cảm thấy được tâm cảnh của nàng đã có chút đột phá, lập tức không khỏi vừa đố kỵ vừa hận.

Ý nghĩ ác độc liên tục xuất hiện trong đầu, nàng lập tức cười híp mắt nhìn Băng Cơ Tiên, nói: "Ngươi muốn cùng chủ nhân của ta đâu pháp, cũng không phải là không được thế nhưng điều kiện phải tăng thêm mới được, điều kiện lần trước quá mức đơn giản, nếu người đã có thể thông qua một lần thì có thể thông qua hai lần ba lần, việc này không thể xảy ra được" Hơn nữa nếu như thử thách mà không có nguy hiểm, làm sao có thể giúp ngươi rèn luyện tâm tính được?"

"Điều kiện gì ta cũng đáp ứng." Cơ Băng Tiên nói.

Ngọc Đồng cười giống như một con tiểu hồ li, nàng nhìn chằm chằm vào Cơ Băng Tiên nói:

"Kỳ thực điều kiện cũng đơn giản nhưng có chút khó hơn lần trước mà thôi. Nếu như người thua, người phải hàu hạ giấc ngủ cho chủ nhân của ta, dù sao thân thể của chủ nhân tư đã ngưng tụ lại, cũng cần phải hưởng thụ chứ. Người xem, điều kiện này kỳ thực rất dễ, phải không? Nếu như ngươi không có mười phần nắm chắc có thể đánh thắng chủ nhân của ta vậy vậy thì người cho làm người hầu hạ giấc ngủ cho chủ nhân của ta đi. Đương nhiên, có lẽ qua một đêm, ngươi sẽ muốn ngày ngày đầu pháp với chủ nhân của ta cũng không chừng!"

Đạo tâm của Cơ Băng Tiên mặc dù trong sáng như gương như bị Ngọc Đông ác ý nó như vậy, khuôn mặt cũng không nhịn được đỏ lên, sau đó lại chuyển sang trắng bệch như tờ giấy.

Mỗi nàng bị cắn tới chảy máu, nàng mở miệng nhiều lần, cuối cùng cũng có thể khó nhọc mở miệng ra:

"Ta... đáp ứng!"

Kỳ Nhược Trần mở to hai mắt nhìn Cơ Băng Tiên. Hắn cũng không nóng vội mà qua sang nhìn Tề Thiên Hạ, nói:

"Tề tiên sinh nghĩ như thế nào?"

Tề Thiên Hạ ho khan vài tiếng, vuốt râu nói:

"Cái này cũng được, ta đối với tu đạo cũng không hiểu rõ. Nhưng mà thánh nhân tìm nói đại đạo trăm sông đổ về một biến, làm chuyện gì thì cũng phải cố hết sức, đạo lý này cũng không sai. Ý của chủ công nghi là muốn dùng tâm xuất thế để tìm hiểu đại đạo. Nhưng mà muốn xuất thế thì trước tiên phải vào đời. Không trải qua vô số việc thì làm sao hiểu thấu hồng trần, làm sao có thể tu thành xuất thế chi tâm?"

Kỷ Nhược Trần nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó từ từ nói:

"Ta hiểu rồi, thì ra là thế."

Sắp sửa đấu pháp, Ngọc Đồng và Tề Thiên Hạ đều rất thức thời rời khỏi. Cứ như vậy qua mấy canh giờ nhưng hai người không thể nào ngủ được. Ngọc Đông kéo Tề Thiên Hạ đến chơi cờ, nàng muốn tung hoành trên bàn cờ đề phát tiết ra một chút bực bội trong lòng.

Hai người tìm một cái lều trại rồi bày bàn cờ ra bắt đầu đánh. Nhưng mà trong lòng Ngọc Đồng không yên, chân tay hắn hoạt bát nay cứ chạy đi chạy lại trong lều.

Trong lều trại vô cùng yên lặng, hoàn toàn không có một chút tiếng động nào, linh giác của Ngọc Đồng lại không dám đến quá gần, cho dù là tới gần thì cũng bị Kỷ Nhược Trần phong tỏa thần thức nên chẳng nhìn thấy gì?

Hai người đánh cờ như bay, trong nháy mắt đã đánh xuống hơn mười ván, ngọc đồng bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi, hắn không ngờ là đã thua triệt để.

Hắn tự nhiên không phục, lúc ở địa phủ đi theo Bình Đẳng Vương, không chỉ nhớ được vô số các loại tiên phổ như Lạn Kha phố, hắn còn được nghe qua sự chỉ điểm của tiến nhất trên thượng giới, nếu nói về kỳ nghệ, ở địa phủ hắn còn có thể xếp ở ba vị trí đầu.

Ngọc Đồng lập tức lên tinh thần, tập trung toàn bộ tinh lực vào việc đánh cờ, lần này hai bên ngang tài nhau.

Hai người lại đánh cờ như bay, Ngọc Đồng lại một lần nữa hoảng hốt, hắn lại muốn xem bên trong lều trại của Kỷ Nhược Trần xảy ra việc gì, nước cờ bắt đầu có chút sơ hở, kẽ họ này ngay lập tức bị Tề Thiên Hạ nắm bắt, trong nháy mắt binh bại như núi đổ, khi kết thú trên bàn cờ chỉ toàn là quân đen.

Nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa, cười đắc ý, cười đến càn rỡ, cười đến mức tiêu nhất đắc chí mười phần, Ngọc Đồng nhất thời cảm thấy rằng mình có chút ngứa, kêu lên:

"Đánh lại!"

Hắn không tin với kỳ lực bán tiên của mình mà lại không thu thập được tên tiểu nhân Tế Thiên Hạ này.

Lúc bắt đầu, Ngọc Đồng dồn hết tinh thần vào bàn cờ, rốt cuộc hắn cũng đã chiếm được một chút thượng phong. Trán hắn đầy mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, đấu cờ với Tề Thiên Hạ số với việc đấu pháp còn mệt mỏi hơn. Ngay lúc quan trọng, đột nhiên bên trong căn lều truyền ra một chút tiếng động!

Tim Ngọc Đồng nhất thời rung lên, may mắn là không chậm tay. Ai ngờ Tể Thiên Hạ vồn đang từ thủ này lại khí thế dâng cao, sát khỏi n, dùng nhiều chiêu áp sát, liều mạng tranh giành, đi một bước chặn một bước, không hề cho Ngọc Đồng có cơ hội thở dốc. Ngọc đồng tức giận muốn ngất đi, linh giác quá sức chạy cảm, chỉ có chút tiếng động như vậy mà cũng nghe rõ ràng.

Nhìn Tề Thiên Hạ đang cười tươi thư hoa, Ngọc Đồng rất muốn nhào tới hung hắn các cấu khuôn mặt hắn.

Giờ này phút này, hầu như không ai chú ý tới, trong những ngôi sao trên trời, có một ngôi sao bỗng nhiên sáng lên, sau đó từ từ lệch đi!

Im hơi lặng tiếng, ánh sáng của ngôi sao này như chảy ra, hội tụ thành một con sông ánh sáng từ trên trời chảy xuống ngay căn lều của Kỷ Nhược Trần!

Trong chớp mắt, một luồng sát khí lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện đầy trời, một đêm yên tĩnh như thế này lại đột nhiên nổi lên âm thanh chém giết, âm thanh này giống như là mười vạn đại quân đang đánh nhau vậy!

Dòng sông ánh sáng rủ xuống sau đó hội tụ lại thành một thanh niên toàn thân màu xám bạc, trên tay hắn cầm một thanh kiếm dài ba thước, hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là diệt sạch mọi thứ, hắn trong nháy mắt phá vỡ căn lều chủ soái!

Cùng lúc đó, ở phía Tây chân trời bỗng nhiên nổi lên một đám sương mù, một hình bóng xinh xắn bước ra rồi nhanh như thiên điện bay tới. Hướng đi của nàng cũng chính là hướng đi tới ngôi lều của chủ soái!

Ngọc đồng kinh hãi hét lên một tiếng: "Không tốt, chủ nhân gặp nguy hiểm!"

Trong nháy mắt hắn liền tăng đạo hạnh của mình lên mức cao nhất, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một sợi tóc đen sau đó hắn phá lều


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)