← Ch.451 | Ch.453 → |
Đêm yên tĩnh như nước, gió núi quạnh hiu, mùa thu đã bắt đầu lạnh.
Ngâm Phong đứng một mình trên đỉnh núi Thanh Thành, hắn cảm nhận sâu sắc một luồng khí lạnh đến thấu xương.
Nhân Lân Tử Khí trong cơ thể hắn lúc này đã đại thành, kim đan đã hóa thành sen, sen đã nở hoa, nguyên thần thành hình, thần thông đã xuất hiện đầy đủ, hơn nữa hắn lại một lần nữa lĩnh ngộ bảy quyền thiên thư, Ngâm Phong lúc này trên thực tế đã có thể so sánh với một chân tiên.
Người tu đạo ở trần gian sau khi trải qua thiên kiếp thoát thai hoán cốt, vũ hóa phi thăng bất quá cũng chỉ như Ngâm Phong mà thôi.
Với hắn mà nói phi thăng không phải là một việc khó, sau khi trải qua thiên kiếp có thể bỏ đi cái túi da ở Nhân Gian Giới, kim dan cô đọng hơn một chút mà thôi. Nói một cách khác, đối với Ngâm Phong lúc này, phi thăng bất quá chỉ là một việc chuyển tiếp mà thôi.
Thế nhưng việc chuyên tiếp này vẫn chưa tới, Ngâm Phong tụ bảy quyền thiên thư thành công đã nhiêu ngày, ngay cả Thanh Tiêu chi Lội cũng có thể dẫn xuống thế nhưng hắn vẫn không thể cảm giác được tin tức khi nào mình sẽ phi thăng, chuyện này quả thật có chút kỳ quái.
Ngay cả Tử Vị nếu phá tử quan, thì trên trời mây sẽ kéo lại, thiên lôi mơ hồ xuất hiện, thánh nhân gọi hiện tượng này chính là Phong Vân Động.
Hơn nữa, Ngâm Phong nhìn bầu trời đêm tối như mực càng ngày càng cảm thấy có chút bất an, dường như sâu bên trong màn đêm đang ẩn chứa một nguy cơ vô cùng lớn, nó làm cho ngay cả chân tiên cũng hoảng sợ!
"Ngươi đang sợ cái gì, có cái gì có thể làm cho ngươi phải sợ?" Ngâm Phong yên lặng tự hỏi mình.
Tiến thuật của hắn vô cùng cao minh, hơn nữa bảy quyền thiên thư ẩn chứa đại đạo tối cao, tuy rằng đến nay hắn vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, lần này hắn không phải là lĩnh ngộ một lần nữa bảy quyền thiên thư, mà chỉ là sắp xếp lại những tiện pháp mà hắn đã tu luyện, Ngâm Phong chi hoàn toàn lĩnh nộ sáu quyền mà thôi. Thế nhưng đừng nói là sáu quyền, cho dù chỉ lĩnh ngộ được một quyền thì cũng đã có thể tung hoành vô địch rồi.
Nhưng mà đại đạo mênh mông Chân Tiên cũng tốt, Cửu U thần ma cũng được, cho dù là thần thông mạnh như thế nào thì đại đạo vẫn là thứ mà bọn họ kính sợ.
Theo những gì tiên giới lưu lại, phàm là người có tu vi siêu phàm thoát tục trên người có vô thượng Tiên tâm, thì cho dù là bản thân không muốn cũng sẽ dẫn tới Thiên Kiếp. Chỉ cần trải qua thiên kiếp, thì không thể tiếp tục ở lại trần gian nữa, một là phi thăng, hai ục ở lại trần gian nữa, một là phi thăng, hai là biến thành một đống tro cốt.
Nói một cách khác, với tình trạng của Ngâm Phong lúc này phải sớm phi thăng lên tiên giới rồi chứ sao lại ở mãi Nhân Gian Giới như thế này.
Thế nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa có điều gì xảy ra.
Đêm dài mênh mông mặt trăng lạnh lẽo. Dưới chân là dãy núi trùng trùng điệp điệp, những tảng đá xanh to lớn xuất hiện khắp nơi, đêm trên núi Thanh Thành chỉ có hai màu đen trắng, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi tạo thành những cái bóng to lớn, ngọn núi cao chót vót, vách đá dựng đứng, những mỏm đá lõm chõm vươn ra bên ngoài, mọi thứ xung quanh làm cho người khác có cảm giác đây giống như là một hang ở của một yêu thú vô cùng to lớn đang ẩn trong bóng tối.
Ngâm Phong càng suy nghĩ, nỗi băn khoăn càng ngày càng nhiều, giống như là màn đêm dày đặc chính là do sự nghi hoặc tạo thành vậy.
Cho dù hắn có tiền thuật có thể dời non lấp bề, thì thật sự trên thế gian này hắn không còn lo sợ bất cứ thứ gì ư? Trong nháy mắt, hình ảnh mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng lớp lớp Vô Tân Hải, Thiên Hộ Trần Yêu Tháp bị phá hủy, chống đỡ thường thiên chợ trú trên Thiên Hình Sơn, làm cho Tử Vi Ngủ đông trong từ quan không thể ra ngoài, từ thứ từng thử xẹt qua trong đầu hắn. Sâu dưới chín tầng đất, ở điểm cuối của Hoàng Tuyền, Cửu U đại yêu đang nghĩ cái gì?
Hơn nữa, Ngâm Phong mặc dù chưa từng thấy tận mắt, nhưng không thời khắc nào hắn không cảm giác được chuyện Cố Thanh đang ngang tụ Tử Liên. Đây là chuyện kiêng kỵ lớn nhất của hắn, cho nên hắn liên bay lên đỉnh mỏm đá!
Nếu không phải nàng, thì sao Ngâm Phong có thể biết mà quay về? Tuy rằng khi hắn còn cách núi Thanh Thành không tới mấy trăm dặm thì mấy luồng yêu khi bỗng nhiên biến mất, bọn họ dụ hắn về đây bất quá cũng chỉ là vây Ngụy cứu Triệu mà thôi. Thế nhưng hắn biết rõ là như thế thì hắn cũng không thể không về!
Ngâm Phong sợ nhất, không phải là kế vây Ngụy cứu Triệu mà là kế Điệu Hồ Ly Sơn.
Mặc dù thiên hạ đại loạn, tiếng kêu than xuất hiện khắp nơi, hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ muốn bảo vệ giúp nàng phi thăng tiên giới, giải quyết đoạn Trần Duyên muôn đời này. Chuyện thế gian mênh mông mù mịt cũng tự có số mệnh của nó, vốn cũng không phải là việc mà một chân tiên không quân sự đời như hắn đi quản.
Thế nhưng Ngâm Phong lo lắng, nếu là thiên hạ xảy ra rối loạn thì sẽ không phù hợp với số mệnh. Nếu một ngày thiên hạ xảy ra rối loạn thì có chuyện gì không biết sẽ phát sinh? Dưới xu thế đó, nàng có thể không bị ảnh hưởng sao?
Khối Thanh Thạch này là một khối đá nằm ở bên bờ Vô Định Thiên Hà không biết đã hấp thu mấy vạn vạn năm linh khí tinh hoa, hơn nữa còn được bày quyền thiên thư giúp đỡ, nó mới bỏ được lớp thạch y, trải qua nỗi khổ bách thế luân hồi mới có thể trở thành tiên. Ngàn vạn năm qua, nó phải trải qua biết bao cơ duyên, biết bao khổ cực mới có thể tu thành chính quả như ngày hôm nay?
Hắn làm sao có thể, làm sao chịu được, hắn không thể bỏ qua cơ hội duy nhất để giúp cho nàng phi thăng thành tiên này! Đừng nói là thuận theo ý trời, cho dù là nghịch thiên thì đã làm sao?
Ngâm Phong hít sâu một hơi, hắn để mặc cho sương mù lạnh thấu xương làm ướt đẫm quần áo của hắn. Hắn khoanh chân ngồi xuống đưa tay quơ một cái, trong tay hắn đã xuất hiện một vò rượu, rượu giống như nước trong nháy mắt đã chảy vào trong bụng Ngâm Phong phun ra một hơi ruộng cảm giác cay cay trong ng giống như thủy triều tức giận tầng tâng bốc lên không ngừng không nghỉ. Ngâm Phong có chút kinh ngạc, hắn giơ vò rượu lên, trên vò rượu có hai chữ lớn: Túy Hương.
"Đám tạp mao Đạo Đức Tông tuy quỷ kế đầy bụng thế nhưng chưng cất rượu cũng không tệ!" gâm Phong cười mắng, giơ tay lên, đem vò rười khi ghém xuống.
Tmg màn đêm, hào khí nổi lên.
Hắn ngồi canh giữ ở nơi này, hắn muốn xem ai có can đảm dám đến cản trở nàng phi thăng, một năm, mười năm, hoặc là trăm năm thì có đáng gì?
Trong màn đêm mênh mông Thanh Khư Cung vẫn huy hoàng như lúc trước, tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên trong kh ng ngừng truyền ra.
Góc Tây Bắc của Thanh Khư Cung có một tòa cung điện, nó không có trang trí gì, ở trước cửa điện chi co treo hai cái đèn lồng mờ mịt, ánh sáng mà nó phát ra không được ba thước.
Trong điện có một cái bàn thờ, ở trên đặt một cái đạo bào, một cái đạo mão. Trước bàn thờ, Hư Huyền cầm trong tay ba cây nhang đứng im trong chốc lát, sau đó cắm ba cây nhang vào lư hương. Trên bàn thờ có một cái bài vị, phía trên có khắc hai chữ Hư Độ.
Hư Độ vì cứu Hư Huyền một mạng trong lần tấn công Trương n n mà hài cốt không còn, rơi vào đường cùng, Thanh Khư Cung chỉ còn cách lấy đạo bào mà Hư Độ sử dụng lúc còn sống lập bài vị để cho người khác vào bái tế.
Mặc dù bối phận của Hư Độ rất cao, thế nhưng chức vụ lại thấp, ở Thanh Khư Cung cũng không phải là người quan trọng hơn nữa trong cung lại có rất nhiều khách đến thăm, không thích hợp để làm một lễ tân lớn.
Bởi vậy nên mới có cái bàn thờ nằm ở góc vắng vẻ như thế này, sau khi cũng đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ đem đạo vào chốn ở khu mộ phía sau núi.
Qua ba ngày, mấy thân truyền đệ tử của Hư Độ cũng tới tế bái một cách qua loa. Lúc này là ban đêm càng không có người đến. Nhưng mà mỗi khi canh ba lúc nửa đêm không người, Hư Huyền sẽ lặng yên đến đây thắp ba cây nhang quét dọn bàn thờ.
Hư Huyền nhớ kỹ, người sư đệ này tuy rằng cực kỳ cần cù cố gắng, thế nhưng từ chất thật sự rất bình thường, tu vi cảnh giới ở hàng chữ Hư cũng thuộc loại thấp nhất, cho đến hôm nay, ngay cả hai từ chân nhân vẫn chưa được nhận.
Bởi vì hắn không hề tranh giành với ai, cho nên chưởng giáo đời trước của Thanh Khư Cung mới đặt cái tên Hư Độ này cho hắn.
Những su huynh đệ ở hàng chữ Hư đều không thèm để ý tới Hư Độ, ngay cả những đệ tử thế hệ sau cũng không muốn đi theo hắn, Hư Huyền đã từng có ý định chọn một vài đệ tử có tư chất tốt để cho Hư Độ nhận làm đệ tử, Hư Độ cũng đã từng hết lòng dạy dỗ, thế nhưng ngày mà bọn họ thành tài, bọn họ đều tìm cách để tránh xa Hư Độ.
Kỳ thực cũng không thể trách bọn họ được, tu vi của Hư Độ quá mức bình thường, hắn giảng dạy những huyền diệu trong những cảnh giới phía dưới cũng có chút mơ hồ.
Hư Độ cũng tự hiểu mình, hắn cũng không muốn làm hại đệ tử của mình, mỗi khi đệ tử muốn tự lập, hoặc là các sư huynh đệ khác tới xin một vài người về làm đệ tử của họ, Hà Đô cũng đáp ứng tất cả. Đệ tử muốn thay đổi đều phải báo cho chưởng giáo, Hư Huyền mỗi lần biết, thì cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, việc có thể làm chính là chờ năm sau sẽ tìm cho Hư Độ một hai đệ tử khác.
Trong hàng chữ H, chỉ có Hư Huyền là để ý tới Hư Độ, nhưng mà suy xét kỷ lại thì cũng không phải là ân huệ gì to lớn. Không nghĩ tới ngày thường giúp đỡ một chút, kéo chút quan hệ vậy mà Hư Đô lại nhớ kỷ trong lòng, cuối cùng lại lấy thân thể để đón đỡ một quyển diệt tiên giết ma đó! Nếu như không tấn công Tương n n, thì có lẽ Hư Độ sẽ cử vậy mà yên lặng sống hết cuộc đời, ngay cả Hư Huyền cũng không biết.
Nhưng nếu như không có chuyện này thì làm sao có thể biết được lòng người?
Hư Huyền lấy ra cái chổi, quét dọn lại bàn thờ một lần nữa, hắn chỉnh đạo bào lại một chút, sau đó đi ra ngoài. Lúc đến cửa điện, Hư Huyền bỗng nhiên thở dài, một luồng khí mát mẻ nổi lên quanh người hắn, râu tóc hắn tung bay theo gió, nét mặt có chút ửng đỏ, hai mắt sáng rực như sao trên trời, những phiền muộn lúc nãy đều tiêu tan hết.
Hư Huyền hừ một tiếng, phất ống tay áo một cái sau đó từ từ đi qua lan can của điện thờ. Lúc này hắn đã trở lại vị trí của chưởng giáo Thanh Khư Cung mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế, uy nghi vô cùng, nó có thể khiến cho người khác ngửa đầu nhìn lên.
Trong bóng đêm, dòng người trong Thanh Khư Cung vẫn tấp nập, lúc nào cũng có thể thấy được khách nhân ngồi dưới ánh trăng bàn luận đạo pháp.
Khi thấy Hư Huyền đi qua, có lẽ là bị phong thái trên người hắn ảnh hưởng, nên mọi người đều đứng lên cung kính hành lễ. Hư Huyền mỉm cười đáp lễ với từng người, cho dù họ là ai thì một chút lễ nghi này cũng không thể bỏ.
Sau khi Hư Huyền đi khỏi mọi người đều tán thưởng chưởng giáo Thanh Khư Cung rất là khiêm tốn, lòng dạ rộng như biển, không hỗ là người đứng đầu đại phái trong thiên hạ, trong tương lai chắc chắn sẽ hơm Tử Vi của Đạo Đức Tông có thể là sẽ đi trước một bước trên con đường du sơn ngoạn thủy nơi tiên cảnh.
Hư Huyền tiếp tục đi, mọi thứ mà mọi người bàn luận hắn sớm đã nghe rõ. Hắn cũng không có chút vui vẻ nào, thứ duy nhất tồn tại trong lòng hắn chính là hình ảnh bài vị của Hà Độ.
Những vị khách này cũng không có ai là đại nhân vật, tu vi cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng đây là giang hồ, trong chốn giang hồ mười người tu sĩ có chín người rưỡi là tu vi không có gì đặc biệt, cuộc đời của họ đã được định sẵn là một nhân vật nhỏ không thể có thành tựu gì lớn, thứ mà hắn cần ở những người này chính là nhân tâm. Thu được nhân tâm thì sau này Thanh Khư Cung sẽ càng thêm hưng thịnh.
Bởi vậy không cần biết những vị khách này là loại người gì, Hư Huyền cũng sẽ khách khí với bọn họ. Nếu như dùng bộ dáng cao nhân đắc đạo xuất hiện trước mặt bọn họ, có lẽ bọn họ nghĩ là hắn khinh thường họ, buồn cười, bọn người này hiểu được cái gì là đại đạo sao?
Cho nên tất cả khổ cực, các loại ngụy trang, chỉ là vì thu lấy nhâm tâm mà thôi.
← Ch. 451 | Ch. 453 → |