Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 453

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 453: Chuyện sát phạt (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Trong doanh trại nguyên soái, Kỷ Nhược Trần nhìn về phía thiếu nữ đang nằm sấp, sắc mặt liên tục biến đổi không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn cắn răng một cái, ôm lấy cái vòng kim loại ở phía sau nàng, nhẹ nhàng đánh vào một cái, vòng kim loại bắt đầu rung động trong nháy mắt run lên nghìn vạn lần, sau đó "ong" một tiếng rồi rời khỏi lưng nàng, thứ mà nó để lại chỉ là miệng vết thương sâu không thấy đáy mà thôi.

Không chỉ riêng những mảnh xương bị gãy mà ngay cả nội tạng bị thương nghiêm trọng của nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Miệng vết thương to như thế nhưng lại không thấy có máu chảy ra cho thấy trong quá trình giao chiến máu của nàng đã chảy ra gần hết.

Kỷ Nhược Trần dùng tất cả các loại phương pháp chữa trị trong Tam Thanh Chân Quyết trên người nàng. Quanh người hắn bắt đầu sáng lên, chân nguyên trọng người hắn giống như điên cuồng trào ra truyền vào trong người nàng.

Thế nhưng từ trước tới giờ công pháp của hắn chủ yếu chỉ dùng để tấn công, dùng để cứu người thì được mấy lần? Hơn nữa vết thương trên người nàng do những vị chân nhân có đạo hạnh cao thâm của Thanh Khư Cung gây ra, bọn họ khi ra tay thường là sẽ chém tận giết tuyệt, bởi vậy không cần nói tới chiếc vòng ngay cả đạo pháp gia trì lên đó cũng chuyên dùng để cắt đứt sinh cơ. Lúc này tuy chân nguyên của Kỳ Nhược Trần đang dũng mãnh tiến vào thế nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.

Sắc mặt của Kỷ Nhược Trần vô cùng khó coi, hàng nghìn hàng vạn sợi tơ linh hồn tràn ra điên cuồng cướp lấy linh khí xung quanh trăm dặm, Sơn Hà Đinh trong lòng ngực hắn xoay quanh ba vòng sau đó không ngừng phun ra sinh khí rồi liên tục rót vào người nàng.

Nhờ đó sinh cơ trong người nàng đã có chút tăng lên, dần dần lấn áp tử khí. Thế nhưng chỉ cần đạo pháp của Kỷ Nhược Trần vận chuyển có chút chậm chạp thì tử khí sẽ lại tràn ra.

Giờ phút này Kỷ Nhược Trần đã dùng toàn lực, nếu cứ điên cuồng chuyển đổi linh khí như vậy, cho dù là hắn thì cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, cái giá phải trả rất có thể là sẽ tổn thương đến từ vị. Kỷ Nhược Trần không hề nhúc nhích, hắn cứ vậy cướp đoạt rồi chuyển hóa, sau đó rót vào người nàng.

Bỗng nhiên Ký Nhược Trần nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cơ Băng Tiên từ phía sau truyền tới: "Ngươi làm như vậy không có tác dụng gì đâu."

Kỳ Nhược Trần vẫn như cũ duy trì đạo pháp, hai hàng lông mày nhíu lại, sát khí từ trong người tràn ra. Hắn chưa bao giờ là một người kiên trì, lúc này hắn không biết phải làm sao, hắn cảm thấy Cơ Băng Tiên đáng ghét nhiều lần khiêu chiến hắn, hơn nữa lúc này còn dài dòng việc này sao có thể làm cho Kỷ Nhược Trần không tức giận được chứ? Hắn nới lỏng sợi dây xích bằng ngôi sao thả nàng đi, hắn không muốn một lần nữa đọ sức với nàng.

Cơ Băng Tiên vô cùng nhạy cảm thì sao không cảm thấy được sát khí trên người Kỷ Nhược Trần chứ, thế nhưng nàng không lui về phía sau mà ngồi chồm hổm bên cạnh Kỷ Nhược Trần, trên hai tay nàng lấy ra một đống bùa, tùng đạo linh khí giống như mưa rót vào miệng vết thương của nữ tử kia.

Những đạo thuật mà Cơ Băng Tiên sử dụng Kỷ Nhược Trần đều biết, cũng biết cách sử dụng.

Nhưng mà uy lực của những đạo pháp này không được lớn, hiệu quả lại ngắn vì vậy Kỷ Nhược Trần đã quên đi, hắn chỉ sử dụng những đạo pháp có uy lực lớn, những thứ tiểu đạo pháp nhân qua không có chút uy lực nào hắn căn bản không để vào mắt.

Cơ Băng Tiên vừa sử dụng mấy đạo pháp này thì sinh cơ trong cơ thể thiếu nữ lập tức tăng lên, vững vàng áp chế từ khí nó ít nhất cũng giữ lại tính mạng cho nữ tử này.

Khuôn mặt của Kỷ Nhược Trần không chút thay đổi nhưng sát khí trên người đã yên lặng biến mất, hắn vận chuyển đạo pháp càng ngày càng chậm lại, sau đó thu lại chân nguyên nhường chỗ cho Cơ Băng Tiên.

Đao hanh lúc này của Kỷ Nhược Trần mặc dù không cao, thế nhưng đạo tâm đã cao tới cực điểm, nhãn lực cũng không tầm thường, vừa nhìn thủ pháp của Cơ Băng Tiên là biết ngay cứu người cần phải lựa chọn đúng pháp thuật, trình tự phóng ra đạo pháp, uy lực lớn nhỏ của đạo pháp không hề quan trọng.

Cách sử dụng đạo pháp như thế Tam Thanh Chân Quyết không có ghi chép vì vậy hắn cũng không biết. Nếu không có Cơ Băng Tiên sở trường về các loại đạo pháp, chỉ sợ lần này Kỷ Nhược Trần sẽ tiêu hao rất nhiều đạo hạnh.

Nửa nén hương trong chớp mắt trôi qua, vết thương trên người thiếu nữ đã khép lại hơn phân nửa. Việc thi pháp đến đây là chấm dứt, việc cần làm bây giờ chính là để cho nàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Mười ngón tay của Cơ Băng Tiên nhẹ nhàng vuốt qua da thịt nàng, nơi nào mà mười đầu ngón tay vuốt qua, vết thương sẽ từ từ khép lại. Khi mà tất cả vết thương trên lưng nàng lành lại, Cơ Băng Tiên mới thu hồi pháp thuật, nàng nhẹ nhàng lật thiếu nữ lại.

Thương thế của thiếu nữ đã ổn định, nàng đã ngủ say, chỉ có điều trên mi nàng còn lưu lại một tia đau đớn. Khi thấy khuôn mặt của nàng, Cơ Băng Tiên ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, nàng nói:

Cơ Băng Tiên ôm lấy Trương n n giao vào tay Kỷ Nhược Trần, khẽ thở dài:

" n n lúc đầu từng dùng kiểm tự vận chi đề xuống Địa phủ tìm lại hồn phách của ngươi. Ta biết nàng mấy năm nay đã quá cực khổ rồi, ngươi nên đối xử tốt hơn với nàng."

Từ đầu đến cuối Cơ Băng Tiên chưa từng một lần nhìn vào mắt Kỳ Nhược Trần, nàng nhanh chóng bước ra ngoài.

"Chờ một chút." Kỷ Nhược Trần gọi Cơ Băng Tiên lại, nhỏ giọng nói:

"Lần cá cược lần này bỏ qua, ngươi không phải là đối thủ của ta, sau này không nên đến khiêu chiến nữa. Còn việc của Trương n n.... Cám ơn... Cám ơn ngươi."

Hai chữ cảm tạ này, Kỷ Nhược Trần nói có chút khó khăn, từ lúc tỉnh dậy hắn đã tung hoành ngang dọc khắp nơi, hắn chẳng bao giờ nói qua hai chữ cảm tạ, cũng không cần phải nói cảm tạ với bất cứ ai.

- Hắn không cho phép mình thiếu nợ bất cứ ai, nếu không đạo tâm của hắn sẽ xuất hiện kẽ hở. Từ lúc trở về nhân gian tới nay hắn vẫn chưa từng nói hai từ này thế nhưng hôm nay cho dù vô cùng khó khăn thế nhưng Ký Nhược Trần cuối cùng cũng đã nói ra hai chữ này.

Cơ Băng Tiên yên lặng, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói:

" n n là đồng môn với ta, cho dù không vì người thì ta cũng sẽ cứu nàng. Đây chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi, nó không liên quan đến việc đánh cược. Nếu ta đã thua thì ta sẽ giữ đúng lời hứa! Khi nào người muốn thiên cược thì đến nói cho ta biết một tiếng là được."

Kỳ Nhược Trần nhíu nhíu mày nhưng chẳng nói thêm gì. Cơ Băng Tiên nhàn nhạt nói:

"Đạo tâm của người đã xuất hiện kẽ hở, không còn trăm trận trăm thắng nữa. Chờ ta hiểu thấu mọi việc thì sẽ đến tái hiến."

Hai hàng lông mi dài của Kỳ Nhược Trần càng nhíu chặc lại, hắn trầm giọng mở miệng, giọng nói của hắn giống như tiếng rít gào của Cửu U cuồng ma: "Đừng có không biết tốt xấu! Lần này ta bỏ qua cho ngươi, ngươi được tiện nghi mà còn không biết tốt xấu mà còn định đến đây dây dưa với ta? Hôm nay ta không ngại nói cho người biết, đạo tâm của ta mặc dù đã xuất hiện kẽ hở thế nhưng người vĩnh viễn cũng không có cơ hội thắng ta! Nếu người còn dám tới khiêu chiến ta, tới một lần ta sẽ đánh người một lần, quyết không nương tay!"

"Băng Tiên tuy rằng không phải là đại nhân vật gì, thế nhưng lời mà mình đã nói ra thì sẽ không thay đổi nếu đã đánh cược, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Lẽ nào sự trong sạch của ta trong mắt người không có chút quan trọng nào hay sao?!"

Cơ Băng Tiên nói xong liền quay đầu rời đi không hề quay đầu nhìn lại.

Kỷ Nhược Trần hừ một tiếng, cũng không đến để ý tới Cơ Băng Tiên nữa mà đem Trương n n cần thận đặt ở trên giường, sau đó lấy ra một chiếc chăn lông cừu đắp lên người nàng.

Dưới ánh nến trong căn lều.

Không biết qua bao lâu, Trương n n có chút nhúc nhích, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn, sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Kỳ Nhược Trần vẫn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, trong lòng hắn lúc này không biết là đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu, hắn than nhẹ một tiếng, vén vài sợi tóc đen tán loạn của nàng sang một bên, sau đó hắn đứng lên thổi tắt ánh nến rồi bước ra ngoài.

Đêm khuya Kỳ Nhược Trần chắp tay mà đi, dưới chân không hề phát ra một chút tiếng động nào, nhìn hắn giống như là hồn ma đang đi lang thang vậy. Lúc này hay tay hắn đang chậm rãi xoay chuyền chiếc vòng kim loại khi nãy.

Hắn cứ bước đi mà không có một chút mục đích nào, những ý nghĩ không yên trong đầu khống chế hành động của hắn, với tu vi của hắn lúc này, hắn chỉ cần khẽ động một cái là giống như làn gió trong chớp mắt đã đi xung quanh quẩn doanh một vòng.

Hắn dừng lại, ngửa đầu nhìn trời, trên trời là mặt trăng và những vì sao đang chiếu sáng, trong lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không biết nên đi nơi nào.

Kỷ Nhược Trần ngửi thấy mùi rượu mơ hồ, trong lòng khẽ động thân thể đã xuất hiện trong kho chứa rượu. Bên cạnh mấy chiếc bàn ở trong này có đặt mấy vò rượu phong cách cổ xưa. Trên vò rượu có ghi hai chữ: Túy Hương.

Thấy vò rượu này, Kỷ Nhược Trần ngơ ngác, hắn nhớ rõ lúc Cơ Băng Tiên đến mang theo tổng cộng ba vò rượu sao bây giờ chỉ còn có một vò?

Bất quá hắn xưa nay không để ý tới việc nhỏ không đáng kể, một vò hay là ba vì thì cũng chẳng có gì khác nhau. Tiện tay cầm theo vò rượu, Kỷ Nhược Trần liền đi ra ngoài quân doanh, hắn muốn tìm một chỗ thích hợp để uống rượu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)