← Ch.465 | Ch.467 → |
Mặc dù trước đó Tử Dương Chân Nhân cũng có căn dặn qua, nhưng Vân Phong bản tính cẩn thận, lúc này mới dám xác định Tô Hòa là bạn không phải địch. Trong lòng hắn buông lòng, liền đi theo Tô Hòa. Nhưng mà mới đi được vài bước lại phát giác Tô Hòa không có bước chân vào trong quan nội Đồng Quan, mà là đi thẳng về hướng tây, xem ra là muốn vượt qua núi. Vân Phong mù mờ hỏi:"Tổ tiên tử muốn đi hướng nào vậy?"
Tô Hòa lại làm như không có việc gì, nói: "Đi thăm hỏi một con bé dám cùng đồ đệ của ta đoạt nam nhân. Nó canh giữ ở phía tây Đồng Quan, từ phương hướng kia, mặc kệ là người hay là yêu cũng do nó đến xua đuổi."
Vân Phong nhất thời kinh hãi. Hắn một đường đánh tới Đồng Quan, từ lâu nghe được Kỷ Nhược Trần dưới quan hạ Đồng Quan phá địch 30 vạn, giành được Đồng Quan. Càng biết có vô số tu sĩ đang lần lượt tới Đồng Quan để báo thù rửa hận cho các thân bằng hảo hữu bị chết trận trong trận huyết chiến Đồng Quan. Lấy khả năng của Tô Hòa độc thủ phía đông Đồng Quân cũng có thể được, nhưng con bé trong miệng nàng là người phương nào, dám độc thân canh giữ ở quận tây để ngăn chặn các tu sĩ cùng quần yêu đang đến Đồng Quan trả thù?
Tô Hòa và Vân Phong tuy dáng đi nhàn nhã, kỳ thực nhanh chóng cực kỳ, chỉ vài bước đã biến mất tại giữa quần sơn.
***
Bên này Đồng Quan là sự yên lặng bình thản hiếm có sau khi huyết chiến, Tây Kinh cách hơn 300 dặm lại là nhân tâm đại loạn, sĩ dân đang hốt hoảng chạy trốn, trong thành chỉ một cảnh tiêu điều hoang sơ.
Lạc Dương bị chiếm, Đồng Quan thất thủ, Hà Đông Hoa m, Phùng Dực, Thượng Lạc quan viên quân chính của mỗi quận đều vứt bỏ thành, quân coi giữ chạy tử tán. Tây Kinh cũng không còn lá chắn có thể ngăn trở thiết kỵ Bắc quân, tình thế đã cực kỳ nguy ngập như trứng treo lên cao.
Vô số phú hộ thu thập châu báu gia tài, mang theo vợ con già trẻ, ngồi xe thoát khỏi Trường An để tránh quân tiên phong, Minh Hoàng vẫn ở lại để đô, các vị quan trong triều thì đương nhiên không thể chạy trốn tại thời khắc quốc nạn thế này. Nhưng bản thân họ mặc dù còn ở đây nhưng người nhà từ lâu đã được đưa về quê hương tị nạn, phủ đệ lớn như thế cũng đã dọn đến trống trơn. Dù cho bách tính tại các phố phường cũng đều dìu già dắt trẻ chạy ra khỏi Tây Kinh, tìm nơi nương tựa với người thân ở nông thôn.
Bách tính phiền não, Minh Hoàng cũng không vui vẻ, ngày hôm đó sau khi thượng triệu ngay cả Dương phi cũng không thấy, chỉ một mình phiền não trong tầm điện, chỉ chốc lát đã đập bể mấy bình hoa, đẩy ngã mấy cây cảnh quý hiếm. Thái giám cung nữ ngoài điện người người cũng cảm như hến, đứng nghiệm tại chỗ, con mắt chỉ dám nhìn thẳng sàn nhà, không dám động đậy chút nào, chỉ sợ dính phải rủi ro.
Lại một tiếng vỡ vụn giòn tại vang lên, trong Trường Sinh điện mơ hồ truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Minh Hoàng Ca Thư Hàn! Uổng trầm trọng dụng người như vậy, nhưng người lại phụ trẫm. ba mươi vạn đại quân a... ngươi lại để tồn thất sạch sẽ!..
Trong Trường Sinh điện, Dương Ngọc Hoàn mới vừa ngủ dậy, đang từ từ trang điểm. Người trong gương mặc dù vẫn lệ sắc như trước, nhưng trong hai tròng mắt đã mất một phần thần thái hoạt bát. Nàng kinh ngạc nhìn bản thân mình trong gương, chợt cảm thấy cho dù vẻ đẹp có khuynh thành cuối cùng cũng giống như lục bình cuối thu, bất cứ lúc nào cũng đều bị gió thổi bay đi.
Nàng đang suy nghĩ đến xuất thần, Cao Lực Sĩ lặng yên tiến vào điện, de dặt bước đến phía sau nàng, nói khẽ mà gấp: "Nương nương, việc lớn không tốt, hoàng thượng đang nổi giận không nhẹ, đang quăng ném đồ vật lung tung! Vạn nhất hoàng thượng chọc tức thân thể, như thế thì sẽ không tốt? Trên đời này cũng chỉ còn nương nương mới có thể khuyên nhủ hoàng thượng thôi."
Nếu là ngày trước, Dương Ngọc Hoàn sẽ đi theo. Cao Lực Sĩ là lão nhân theo Minh Hoàng nhiều năm, rất biết tâm ý của Minh Hoàng, khi hắn tới mời đều là thời cơ tốt nhất để lấy được niềm vui ân sủng của Minh Hoàng. Nhưng ngày hôm nay không biết tại sao, trong lòng nàng chợt buồn bực, cũng không quay đầu lại, nói: "Hôm nay ta rất mệt, giống như đã bị phong hàn, không thể hầu hạ hoàng thượng được."
Cao Lực Sĩ ngạc nhiên, vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ nói ra một câu như thế, vừa định khuyên thêm thì nhìn thấy cái cổ nõn nà của Dương Ngọc Hoàn, không biết tại sao bỗng rùng mình một cái, gắng gượng nuốt trở lại lời nói bên mép vào bụng lẳng lặng rời khỏi điện.
Có thể trên dưới Trường An chỉ có tướng quốc Dương Quốc Trung còn cười được. Tất cả họ hàng thân thuộc trong tướng phủ Lạc Dương đã sớm rời khỏi Tây Kinh, còn ở lại cũng chỉ là những hạ nhân cùng bà con xa thân tộc không quan trọng gì. Những gì trân quý nhất cũng đã vận chuyển đến Tây Kinh, về phần tài vật còn để lại trong phủ mặc dù cũng đáng chút tiền, nhưng vẫn còn chưa đến mức được đặt vào mắt của Dương đại tướng quốc. Ngày sau thiên hạ ổn định, kiếm chút tiền không phải dễ dàng sao? Thân tộc trực hệ của Dương Quốc Trung đều thân phận cao quý, đương nhiên không có khả năng ở lại cùng với Phong Thường Thanh đề liều mạng tại Lạc Dương cùng nhau được.
Lúc này Bắc quân đoạt Đồng Quan, tiền phương truyền đến tin tức nói Ca Thư Hàn cũng rơi vào tay địch thủ, sống chết không rõ. Ở trong triều lại bớt đi một đại địch cho Dương Quốc Trung An Lộc Sơn phản loạn, Phong Thường Thanh liền chiến liền bại, Ca Thư Hàn sống chết không rõ, hơn nữa bất kể là sống hay chết đều như nhau cả, đều coi như là người chết. Từ nay về sau, cả triều trên dưới còn có ai dám giơ tay múa chân ý kiến ý cò với Dương Quốc Trung hắn nữa không?
Nghĩ đến đây, Dương Quốc Trung không khỏi cười ra tiếng. Đang lúc tự đắc hắn đột nhiên nhớ tới lời khuyên bảo của Tề Thiên Hạ đã từng nhắc nhở, thường nói quốc gia là cây, thần là kiến, đạo làm tướng mặc dù thiên biến vạn hóa, không kỵ quyền mưu, nhưng cắt không được cấy thì sẽ cắn đứt. Dương Quốc Trung nhớ tới Ca Thư Hàn mặc dù bị mình liên hợp với Vương Tiến Lễ lập mưu đánh ngã, nhưng 30 vạn đại quân cũng theo đó mà tan thành cát bụi trong lòng hơi rùng mình. Chẳng qua ý nghĩ này cũng chỉ như cơn khói thoảng qua, trong nháy mắt đã tan biến trong lòng.
Dương Quốc Trung thì lại có chút tưởng nhớ Tề Thiên Hạ chỉ tiếc sau khi hắn để lại một lá thư rồi từ đó đến nay chẳng biết đi đâu. Nếu có thể tại Trường An tương trợ mình, nghĩ đến cũng không đến mức lật đồ một Ca Thư Hàn mà cũng trắc trở như thế.
Tuy nhiên Đồng Quan mặc dù đã mất, Dương Quốc Trung thật ra cũng không lo lắng. Trong lòng hắn sớm đã có kế hoạch, nếu Tây Kinh không thể thu được, không bằng khuyên thánh giá tây hạnh nhập Thục(1). Thị tiên bản triều Lý Bạch từng có thơ nói, đường Thục khó, khó hơn lên trời. Mà Kiếm môn là nơi hiểm yếu nhất thiên hạ, nhất nhân hà kích, vạn phu tư thư(2), chính là một lạch trời dễ thủ khó công.
(1)vua đi đến đâu gọi là hạnh, hạnh Thục là ta đi đến đất Thục. (2)Một người vác kích, vạn người lê bước chân: Địa thế hiểm yếu.
Đất Thục giàu có và đông đúc, thật dễ chịu, Dương Quốc Trung sớm đã tiến hành nhiều năm. Hắn là Kiếm Nam Tiết lộ S từ lúc An Lộc Sơn lấy "Thanh quan trắc" để tạo phản, hắn đã lệnh phó sứ âm thần chuẩn bị quân lương khí giới, tình huống khẩn cấp sẽ chạy đến Thục trung. Dù cho Quan Trang bị An Lộc Sơn chiếm hết thì hắn cũng có thể cùng Minh Hoàng làm thồ hoàng đế tại đất Thục mà, có gì mà sợ hãi? Huống chi Thiền triều diện tích rộng lớn, An quân thì nhanh chóng quân đội của cần vương các nơi lại không đuổi tới kịp, thêm thời gian vẫn có cơ hội để trùng chấn oai danh Thiên triều.
Nếu đã có kế hoạch, Dương Quốc Trung đương nhiên không có gì mà hoảng hốt, lập tức trong lòng đã tính toán lí do để khuyến Minh Hoàng di giá, lại suy nghĩ khi nào nêu ý kiến mới là thời cơ được, như vậy, chút bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống.
Trong nháy mắt, mặt trời lại mọc lên ở phương đông chiếu khắp quan ải nghìn dặm.
Còn lúc lâu mới tới lúc tảo triều, Minh Hoàng đã ngồi trên Kim Loan điện từ sớm, vả lại còn đuôi toàn bộ thái giám cung nhận ra ngoài. Đối mặt với đại điện không có một bóng người, y chợt cảm thấy có nỗi lo sợ hai bàn tay trắng, ngay cả ngai vàng phía dưới cũng lạnh lẽo, cái đệm kế ấm áp bên dưới cũng không có tác dụng.
Ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo như băng, dù cho có ngồi thêm một khắc nữa cũng chỉ có cái cảm giác như đang chịu tội. Minh Hoàng cảm giác hai chân của mình đang nhanh chóng tê liệt đi, muốn đứng lên nhưng lại động đậy không được? Muốn gọi thi về tới đỡ nhưng mà mở miệng không phát ra được âm thanh. Trong chốc lát, Minh Hoàng kinh hãi đến muốn chết, rồi lại không thể động đậy được một chút, trong nháy mắt trong lòng y như tia chớp xẹt qua mấy từ, quý phụ thân, lời chú.
Giữa lúc Minh Hoàng đang miên man suy nghĩ và lại đang đợi chết, chợt nghe ken két một tiếng, hai cánh cửa đại điện bằng đồng bao xung quanh là gỗ lim chậm rãi mở ra, một luồng tia nắng sớm chiếu vào đại điện u ám, vừa lúc chiếu vào trên mặt Minh Hoàng. Mặc dù y cảm thấy luồng ánh sáng này cực kỳ chói mắt, nhưng hơi ấm trong ánh nắng lại bị hàn khí trên người xua tan. Minh Hoàng kêu to một tiếng, từ trong ngai vàng nhảy bật dậy.
← Ch. 465 | Ch. 467 → |