Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 467

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 467: Ngồi kim loan (5)​
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thị vệ vào điện sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng quỳ xuống đất thịnh tội, thị vệ bầm là giờ tảo triều đã đến, bách quan cũng đang đợi ở ngoài điện, lúc này mới án theo lệ cũ mở cửa điện.

Minh Hoàng không dễ có thể thoát khỏi tâm ma vây khốn, làm sao trách cứ được hắn? Cũng không có sức nói mà chi khoát tay áo, bình tĩnh một hồi lâu mới ngồi vững trên ngai vàng tuyên bách quan vào điện.

Minh Hoàng vẫn còn sợ hãi trong lòng, mông chỉ giám sát bên mép ngai vàng. Cả giờ tảo triều y cũng không tập trung căn bản không nghe bách quan đang tâm báo những gì. Không rảnh nhìn Dương Quốc Trung khẩu chiến quần thần, tư thế trung quân chủ trương thực hiện hạnh Thục. Càng không có tâm tư chú trọng đến các lão thần hoảng hốt đến chảy nước mắt, tấm lòng ái quân thương hoàng thượng phải lang bạt kỳ hồ, đi trên con đường Thục còn khó hơn cả lên trời.

Thật vất vả mới kết thúc giờ tảo triều, Minh Hoàng liền khẩn cấp đứng dậy trở về hậu cung. Mãi đến lúc cách thật xa cái ngai vàng mới tính kịp hoàn hồn.

Sau khi thở dài vài hơi, cảm giác vẫn còn may mắn, trong lòng Minh Hoàng trong giây lát xẹt qua một ý nghĩ, cái long ỷ này, lẽ nào mình không thể ngồi im được rồi sao?

Vừa nghĩ đến điểm này, Minh Hoàng nhất thời cứng đờ, trong nháy mắt mồ hôi nhễ nhại.

Ngay khi Minh Hoàng như ngồi trên đống lửa, xa xa cách nghìn dặm, trên chính đường phủ Thủ Bị ở Đồng Quan, Kỷ Nhược Trần lại ngồi sóng yên biển lặng, vững như Thái Sơn. Khi những tia nắng mặt trời tại Trường An Đồng Quan bắt đầu hiện lên rơi vào trên người gã, khi chiếu lên trên ấn đường lất phất như có mây khói mọc lên, lượn lờ biến ảo, có thể nói muôn hình vạn trạng. Hai mặt gã dần dần mở ra, thần thức đang tản khắp bát hoang cũng từ từ thu hồi, bốn phía chiếc ghế bành vốn bình thường liền có sơn phong khiếu ngạo, tầng mây phiêu dật(*), phía sau gã mây khói bốc lên, lại ẩn hiện sông núi nước non, ngẫu nhiên có thể thấy được một hai chân long, hoặc đang ẩn hiện giữa những đám mây, hoặc như con sóng trở mình dưới biển xanh.

(*)gió núi thong dong tầng mây lượn lờ, câu đối này chả hiểu lắm.

Xa xa nhìn lại, Kỷ Nhược Trần như đang ngồi giữa thiên địa, quân lâm Cửu Châu đại địa!

Kỷ Nhược Trần nhìn một nơi trống không tại cảnh cửa, trong con người từ từ đáy lên ngọn lửa lam yếu ớt. Gã nhấc lên bàn tay phải, đột nhiên duỗi ngón tay bắn vào vào thân cây Tu La mẫu đang dựa bên cạnh ghế dựa, định một tiếng ngâm nga, văng vẳng không dứt.

Không chỉ chính đường, hình như toàn bộ Đồng Quan cũng theo tiếng ngâm nga của Tu La mà nhẹ nhàng lay động. Những nơi mẫu ấm lướt qua, bất kể là hành lang, cửa sổ, chậu hoa, thậm chí là viên gạch lát trên mặt đất cũng hơi chấn động.

Bốp! Bốp! Bốp!, nương theo một loạt tiếng vỗ tay, một thân ảnh thướt tha như tiên từ dần dần xuất hiện ở trong chính đường Thái thái xinh đẹp quyến rũ của Tô Hòa vừa vỗ tay, vừa khen: "Tiểu tử càng lúc càng giỏi không ngờ như vậy cũng có thể phát hiện ra ta. Nghe nói lần này người trở về cũng có phải xuất quỷ nhập thân, ngay cả tỷ tỷ ta lần đầu tiên cũng nhìn không ra. Chẳng qua ngươi liều mạng như thế lại là vì ai đây?"

Theo Tô Hòa chầm chậm đi đến gần, Kỷ Nhược Trần dựng thẳng lên hai đạo mày kiếm, ngọn lửa lam trong con người càng lúc càng rõ rệt, tay phải cũng nắm lấy Tu La. Vạn lý giang sơn lại xuất hiện ở phía sau gã, tựa như một quyền tranh cuộn vô hình dần dần mở ra ở phía sau.

Tô Hòa cười đến mức yên thị mị hành(*), họa quốc ương dân, hoàn toàn không để ý tới Kỳ Nhược Trần giống như con mèo con đang nổi giận xù lông, nhìn sát khí trước mắt như muốn khuynh tẫn thiên hạ như không có gì, vẫn từng bước một tiến về phía trước.

(*)yên thị mị hành: Hình dung hình dạng xấu hổ đến mất tự nhiên Tu La phát ra một tiếng 'ông thật to, đã được Kỷ Nhược Trần cầm trong tay, thu vào phía sau. Kỳ Nhược Trần có Tu La trong tay, khí thế thẳng lên lồng lộng, như có ý quân lâm thiên hạ, chỉ nghe một tiếng 'Bang', sợi dây vải cột tóc của gã đã bị nổ thành vài đoạn, tóc mai như tại cuồng phong tung ra thẳng tắp.

Tô Hòa lại tiến lên một bước, cự ly cách Kỷ Nhược Trần chỉ còn 7 bước, Tu La mà phát ra thì có thể đâm xuyên tim nàng. Nhưng mà một mẫu này của Kỷ Nhược Trần nhất định đâm không ra được. Khi cơ thân thức của gã không nơi nào không có, nhưng lại khoá không được Tô Hòa. Tô Hòa nhìn như bình yên đến đây, kỳ thực trong mỗi cái nháy mắt đều đã chớp động cả 100 lần, làm cho thần thức của Kỳ Nhược Trần nhiều lần bị thất bại.

Nếu khoá không được Tô Hòa, lam diễm trong song đồng của Kỷ Nhược Trần đột nhiên thu lại, ngưng tụ thành hai quả cầu lung linh màu xanh thăm, chân nguyên của gã cũng như thủy triều trên biển xanh, phập phồng bất định, cảnh giới từ Thượng Thanh Chỉ Tiên cảnh thăng tới Chân Tiên cảnh, lại từ Chân Tiên hạ xuống đến Chí tiên, một vòng qua lại như vậy

càng nhảy không ngừng nghỉ tại bốn cảnh giới giữa Chí Tiên và Chân Tiên. Lúc thì leo tới Chân Tiên đình phong, lại chợt hạ xuống. Cảnh giới chân nguyên nhảy biên như vậy, rất nhiều đạo pháp sẽ rất khó mà khóa tụ hắn, né tránh như vậy, so với tiến về phía trước hay lui về phía sau của các tu sĩ bình thường không biết cao minh hơn bao nhiêu. Nhưng trong cảnh giới này, so với thân pháp né tránh thần thức bắt lấy của Tô Hòa lại phải thua kém một bậc.

Kỷ Nhược Trần không phải không biết chỗ yếu hại trong việc này, nhưng gã vận dụng phương pháp này mục đích cũng không phải né tránh pháp thuật của Tô Hòa. Từ lâu gã đã nhìn ra, Tô Hòa mặc dù da thịt như ngọc, trơn như mỡ động, nhưng mà độ tinh thuần cô đọng của thân thể thật là độc nhất vô nhị, so với thân thể hiện tại của mình chỉ ít cũng mạnh mẽ hơn mấy chục lần. Dù cho nàng lấy bàn tay thon dài đó liều mạng với TuLa, thậm chí có hại nói không chừng sẽ là Tu La. Lúc này Kỷ Nhược Trần chấn động chân nguyên, là muốn tại thời khắc yếu hại lại đem tu vi của mình để thăng lên một bậc, thăng lên Thượng Thanh Thiên Tiên cảnh. Mặc dù chống lại Tô Hòa vẫn không có một chút chắc chắn nào, nhưng dù sao vẫn sẽ có nhiều hơn một phân hy vọng.

Mặc dù Kỷ Nhược Trần nhìn ra bản thể hiện hồ của Tô Hòa, cũng cảm giác được khí tức trên người nàng cùng Trương n n có ba phần ba phần giống nhau, nhưng Tô Hòa đến tột cùng vẫn là một cự yêu thêm bất khả trắc, hắn lại dùng Sơn Hà đinh luyện qua không ít Yêu tộc, tại chính đường tu dưỡng đế vương chi khí vốn cũng không ôm ấp hảo ý gì, chỉ là muốn dẫn dụ người và yêu vào tròng mà thôi. Không nghĩ tới người đến lại là một cự yêu như thế này!

Chân nguyên trong cơ thể Kỷ Nhược Trần chấn động càng mạnh, nét mặt thần sắc ngược lại càng thản nhiên hơn, chỉ là đế vương chi ý quận lâm Cửu Châu, nguy nga sừng sững cũng tùy theo mà thăng lên theo.

Tô Hòa cuối cùng cũng cảm thụ được một chút áp bức!

Nàng ngừng lại cách Kỷ Nhược Trần 6 bước khẽ gom lại những sợi tóc đang tán loạn, khẽ cười nói: "Tiểu tử không cần khẩn trương như vậy đâu, hiện nay chân nguyên của người không đủ, nếu như có muốn thăng lên Thượng Thanh Thiên Tiên cảnh, cũng không biết sẽ xảy ra cái gì gì đó a! Tỷ tỷ chẳng qua là muốn chơi đùa chút mà thôi, không ngờ ngươi lại làm thật như thế, không biết là đã làm quà chuyện thi với lòng gì đấy chứ? Yên tâm đi, cho dù sau lưng người đã làm ra chuyện thi với lòng gì thì tỷ tỷ ta cũng sẽ không bắt người làm gì đâu, rốt cuộc ta còn phải suy nghĩ cho đứa đồ đệ ngốc của ta nữa mà!"

Nàng tuy là nói như vậy, nhưng Kỷ Nhược Trần nào dám thả lỏng khí thế chút nào?

Tô Hòa lại liếc mắt quan sát gã trên dưới một lần, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng khen: "Không ngờ biết được mượn thế của đế vương nhân gian, dưỡng hao nhiên chi khí của bản thân mình, ngộ tính thực sự là không tệ. Dưỡng xong khí đế vương thì nên dưỡng khí thiên địa. Này, tiểu đạo sĩ kia, ngộ tính của tiểu tử này so với người còn mạnh hơn nhiều đấy."

Vân Phong theo tiếng hiện thân, mỉm cười nói: "Vân Phong vốn là từ chất bình thường chỉ là chịu khó hơn người khác một chút mà thôi."

Vân Phong hiện thân, Kỷ Nhược Trần nhất thời thất kinh. Gã dốc cả tâm thần lên trên người Tô Hòa, căn bản không thể phát hiện ra Vân Phong đã bị Tô Hòa thi pháp ẩn ở một bên.

Chuyện xưa của Đạo Đức tông gã nhớ kỹ hơn phân nửa, đương nhiên cũng nhận ra vị Vân Phong sư huynh đã từng lặng lẽ giúp đỡ mình rất nhiều lần. Thấy Vân Phong Kỳ Nhược Trần mặc dù lòng vẫn còn hơi mù mờ, song chân nguyên chấn động đã dần dần ổn định lại, mặc dù vẫn nhảy động không ngừng nghỉ, nhưng không cố thăng lên Thiên Tiên cảnh nữa.

"Sư phụ!" Trương n n từ phía sau đường chạy đến, thấy Tô Hòa bạch y như tuyết, tức thì lớn tiếng gọi rồi nhào vào trong lòng Tô Hòa.

Tô Hòa yêu thương vỗ về mái tóc của n n, như đang xoa một con mèo nhỏ: "Đồ ngốc, không biết thông minh một chút sao? Thấy thanh kiếm sắc bén như vậy cũng dùng tay bắt... Được rồi được rồi, đừng khóc, đừng khóc! Ai bắt nạt con, sư phụ sẽ trút giận thay con."

Trương n n đột nhiên như bị ủy khuất vô hạn dấy lên trong lòng, nắm lấy áo Tô Hòa, lớn tiếng khóc rống.

Tô Hòa ôm lấy Trương n n, mắt phượng nhìn sang Ký Nhược Trần, nói: "Tiểu tử kia, có dám cùng tỷ tỷ đến Thanh Khư cung không nào?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)