Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 411

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 411: Không chịu dừng lại (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Trừ phi là ảo thuật! Đạo minh vừa nghĩ đến điểm này trong lòng có thêm kiên định. Lặng lẽ vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, duyên hồng tương hợp(*), lại dung hợp thêm một chút nhiệt huyết trong lòng, nhấc tay liền muốn bằng đạo pháp mạnh mẽ, một chiều danh sát đối thủ. Mặc kệ đối thủ như thế nào, Đạo Minh biết rõ đạo lý sư tử vồ thỏ cũng cần phải xuất toàn lực.

(*)duyên hồng: Thuật ngữ tu luyện Đan đạo, duyên là linh khí giữa thiên địa, hồng là nguyên thần của thân thể.

Kỷ Nhược Trần đột nhiên mỉm cười, sát khí chợt tiêu tan vô ảnh vô tung Tương phản rõ ràng như vậy tức thì khiến hơn phân nửa khí thế tràn đầy của Đạo Minh bị rơi xuống chỗ không chỉ cảm thấy trong lồng ngực một trận cuồn cuộn, chân nguyên suýt nữa bị thiêu đốt.

Đạo Minh kinh hãi, người này chỉ dựa vào biến ảo khí thế suýt nữa đã khiến tự mình thiêu đốt bên trong thật là đại địch bình sinh ít thấy. Đạo Minh cũng không nguyện vì một tiểu thư của tướng phủ mà liều tính mạng của mình, lập tức liền có ý rút lui.

Ngay khi hắn định lui về, đột nhiên mấy sợi tóc đen chợt từ đầu xuất hiện, vây quanh tứ phía, trong nháy mắt đã quấn quanh Đạo Minh vài vòng. Những sợi tóc đen này tới vô thanh vô tức, mau lẹ vô luân, trong lòng Đạo Minh đang rung chuyển, ý chí chiến đấu đã biến mất, chi lơ đãng đã trúng chiều. Những sợi tóc đen nhìn như mỏng manh, trên thực tế cứng cỏi không gì sánh được, thủy hỏa bất xâm, Đạo Minh hơi quằn quại thì tóc đen lập tức phá da nhập thịt, quả nhiên là sắc bén cực kỳ.

Trong đầu Đạo Minh mới vừa nồi lên ý nghĩ có nên dùng Tam Muội Chân Hỏa để đốt tóc đen hay không thì tóc ở trên gáy chợt chặt thêm, một cái đầu người to như cái đầu liền rời khỏi thân thể bay lên, lại có vài cọng tóc phá không bay đến, nhẹ nhàng đâm xuyên qua đầu Đạo Minh, không chỉ đạo loạn thức hải của hắn, cũng chặt đứt luôn một sát chiêu đồng quy vu tận cuối cùng của hắn.

-Ngươi... Đạo Minh chi vùng vẫy phun ra một chữ, thần quang trong mắt đã tán đi.

Thi thể hắn vẫn đứng vững không ngã, máu phun ra từ gáy hắn dài cả trường cũng tưới ướt đẫm toàn thân Uyên Nghi đang đứng ở bên cạnh. Uyển Nghi không biết là sợ hãi choáng váng hay là thế nào, không khóc không gọi, chỉ kinh ngạc nhìn phía sau Đạo Minh đi ra một nữ tử như yêu nghiệt.

Nàng mặc một bộ váy màu hồng dáng vẻ dịu dàng như nước, dung mạo mỹ lệ như yêu quái, xuân sam mỏng manh như sa, da thịt như ẩn như hiện, hai tròng mắt sáng như sao, bên trong nhưng lại toát lên mị ý.

Nàng cười yếu ớt, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ngã thi thể Đạo Minh, mặc cho thân thể cao lớn âm âm ngã xuống sau đó đạp lên trên bước qua, đứng ở trước mặt Kỷ Nhược Trần. Khi nàng di động vô thanh vô tức, hai chân bước qua vũng máu trên mặt đất nhưng lại không nhiễm vào một chút nào.

Kỷ Nhược Trần vẫn bất động như núi, hai mắt buông xuống hình như căn bản không có phát giác trong phòng đã có thêm một người. Dương Nguyên Nghi chợt cảm thấy sợ hãi theo bản năng giống như đang chơi đùa trong bụi cỏ thì bất thình lình gặp phải một con rắn độc vậy, không khỏi rúc vào phía sau Kỷ Nhược Trần.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm Kỷ Nhược Trần, không động đậy, trên mặt mặc dù đang cười đến mê hoặc nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ đến cái gì.

Giằng co như thế, tuy chi ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, ở trong lòng Uyên Nghi, Nguyên Nghi thì cảm giác cũng trải qua một năm.

Thiếu nữ đột nhiên cười đến như hoa nở, dịu dàng quỳ xuống, nói: -Ngọc Đồng tham kiến chủ nhân.

Kỷ Nhược Trần nhìn Ngọc Đồng nói: -Ừ, ngươi rất thông minh.

Ngọc Đồng vẫn quỳ trên đất không đứng dậy, trả lời:

-Nếu như Ngọc Đồng không thông minh, từ lâu đã tan thành tro bụi, mặc dù đôi khi vẫn còn mê muội, nhưng chỉ cần nghĩ đến khi khái ngang dọc Thương Dã của chủ nhân, Ngọc Đồng không dám có hai lòng.

Kỷ Nhược Trần a một tiếng, lạnh nhạt nói: -Mới vừa rồi người muốn giết ta, đó không phải là hai lòng sao?

Ngọc Đồng thần sắc không biến đổi, ung dung nói:

-Người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm? Ngẫu nhiên hồ đồ, cũng là điều khó tránh khỏi. Chỉ cần chủ nhân uy thế bất biến, lòng trung thành của Ngọc Đồng sẽ không thay đổi.

Những lời này của Ngọc Đồng là nói, nếu như một ngày nào đó bản lĩnh của Kỷ Nhược Trần không đủ để áp chế nàng vậy thì không nhất định sẽ phát sinh ra chuyện gì đó.

Kỷ Nhược Trần gật đầu, nói: -Đứng lên đi.

Ngọc Đồng đáp ứng rồi đứng lên, chân thành đứng nghiêm phía sau Kỷ Nhược Trần. Khi nàng bước đi còn tiện tay sờ soạng lên khuôn mặt của Uyên Nghi, cười nói:

-Cô nàng này rất đẹp, lá gan cũng lớn. Đã quấy rầy chủ nhân này rất nhiều lần, không ngờ còn chưa có chết, xem ra chủ nhân rất thích hai người các ngươi đó.

Mấy tháng nay Uyển Nghi đã thấy qua không ít người chết, lá gan vốn dần dần cũng to hơn, nhưng bị Ngọc Đồng sở như vậy, tức thì toàn thân lạnh run, giống như bị độc xà liếm qua, lập tức sắc mặt đen như đất, chậm rãi rời khỏi phòng.

Nguyên Nghi và Kỳ Nhược Trần thân cận nhiều hơn, nỗi sợ hãi vừa qua, lập tức nhìn thế nào cũng thấy Ngọc Đồng không vừa mắt, liền nói:

-Ngươi là ai? Rõ ràng là không có hảo tâm! Ý vừa rồi của người nói không phải là có cơ hội sẽ giết ca ca đúng không?

Ngọc Đồng liếc mắt nhìn Nguyên Nghi, cười nói:

-Nếu như người đã thấy qua khí khái ngang dọc Thương Dã của chủ nhân năm đó thì sẽ không nói như vậy. Chủ nhân sừng sững như núi, không cần thiết phải đề một con kiến hội như ta ở trong lòng? Những người thì sao, tuổi nhỏ mà tâm cơ miệng lưỡi đã lợi hại như vậy, trưởng thành chẳng phải là một Yêu Tinh hại nước hại dân còn gì?

Nguyên Nghi nhất thời nghẹn lời, dù gì nàng vẫn còn nhỏ tuổi, nếu như nói đấu võ mồm thì tuổi gì đấu lại Ngọc Đồng không biết đã sống qua bao nhiêu năm tháng?

Thấy Nguyên Nghi mới một câu đã bị bại trận, Ngọc Đồng thản nhiên cười, đang định thừa thắng xông lên, trong phòng đột nhiên nổi lên một tầng hàn ý mơ hồ, mấy cuốn sách cổ trên giá không gió tự rớt xuống, vừa rơi xuống đất liền thành tro bụi. Ngọc Đồng biết ngay là Ký Nhược Trần thần du trở về, chẳng qua nếu như nói khi còn tại Thương Dã, mỗi lần hắn thần du trở về uy áp giống như nộ hải cuồng đào, thế không thể ngăn cản, hiện nay đó là ấn mà không phát, thâm tàng bất lộ. Thế nhưng nếu dám can đảm ngăn cản to uy thế bực này thì đó chính là kết quả như mấy cuốn sách cỗ kia!

Khóe mắt Ngọc Đồng không thể nén nỗi khẽ giật giật, trên trán chảy ra một tầng hôi hột lâm râm.

Kỷ Nhược Trần nhìn qua thi thể của Đạo Minh, hỏi: -Lai lịch của tên này là thế nào?

Ngọc Đồng hành tẩu tại nhân gian đã nhiều ngày, biết rõ chư phái tu đạo, đáp: -Nhìn đạo pháp mà hắn tu tập, có lẽ xuất thân từ Thanh Khư cung. Tuy nhiên hỏa hậu cũng thường chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, dù sao thì khẳng định không phải là lão khốn Hư gì đó.

Kỳ Nhược Trần gật đầu, nói: -Sau này phàm là người của Thanh Khư cung ta sẽ đích thân xử trí.

Ngọc Đồng dịu dàng nói tiếng vâng Ký Nhược Trần lại nói với Nguyên Nghi: -Đi mời Tề tiên sinh qua đây.

Không chốc lát sau, Tề Thiên Hạ đã chầm chậm chạy một mạch qua đây, vừa chạy vừa lau mồ hôi trên đầu. Khi đứng ở trước mặt Kỷ Nhược Trần, mồ hôi của hắn càng rơi xuống như mưa, ánh mắt không dám đối diện với Kỷ Nhược Trần. Về phần trong phòng có thêm một cô thi thể cùng một thiếu nữ yêu mộ tuổi xuân, tất cả hắn đều làm như không thấy.

Thấy Tề Thiên Hạ khúm núm, Kỷ Nhược Trần bật cười nói: -Ta có đáng sợ như vậy không?

-Không không

Tề Thiên Hạ cười xòa, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi mà không đáng sợ, trên đời này còn có gì đáng sợ hơn sao?"

Kỷ Nhược Trần thoáng trầm ngâm, hỏi về việc Minh Hoàng và Dương phi chuẩn bị thế nào rồi. Tề Thiên Hạ lặng lẽ nhìn thoáng qua Ngọc Đồng trong lòng biết hai người mà Kỳ Nhược Trần phải đợi đã đến một người, hiện tại cũng kéo dài không nổi nữa, vì vậy bất chấp khó khăn nhất nhất nói ra mưu kế đã suy nghĩ nhiều ngày nay.

Lúc này long khí của bản triều cao ngút trời, long mạch dồi dào, đây là trạng thái quốc vận không suy, muốn thay đổi triều đại thật là khó như lên trời. Nhưng long mạch bản triều mặc dù vượng, trong ba phần đã có một phần đen tối, Tề Thiên Hạ liền nhằm ngay vào điểm đó nói, nói số mệnh của bản thân Minh Hoàng cùng khí mạch của bản triều là hai việc khác nhau, chỉ cần không phá hỏng truyền thừa bản triều, chỉ cần nghĩ biện pháp đối phó Minh Hoàng thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trước mặt phương pháp đơn giản nhất là tìm một đại phái tu đạo để uỷ thác, mượn lực trợ giúp tông phái, từ từ làm tiêu tan khí vận bản mệnh của Minh Hoàng như vậy vạn nhất có chuyện gì, lực lượng trần tục của hoàng triều cũng không thể tính lên đầu một đại tông phái tu đạo được.

Nói đến tông phái tu đạo, thế gian hiện nay lựa chọn hàng đầu chỉ có Thanh Khư. Thanh Khư cung vốn có vị trí thấp nhất tại trong tam đại phái, nhưng hiện nay có Trích Tiên tọa trấn, tức thì đánh cho Đạo Đức tông không ra được Tây Huyền sơn, lại được kết giao với truyền nhân bất thế của Vân Trung cư, danh tiếng nhất thời có một không hai, thanh thế như mặt trời ban trưa!

Nếu có thể vào được Thanh Khư, được Trích Tiên trợ lực, đừng nói cái gì Minh Hoàng Dương phi, cho dù thực sự lật đổ bản triều cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Đây là kệ sách tốt nhất.

Nói một phen đến hết lời, Tề Thiên Hạ chợt thấy trong phòng như bước vào trời đông giá rét, không tự chủ được rùng mình, muốn nói đã có chút khó khăn. Bản tính của hắn nhanh nhạy nên lập tức câm miệng, len lén nhìn qua Kỷ Nhược Trần.

Ngoài ý muốn, Kỷ Nhược Trần đứng chắp tay, mặt mang mim cười, không hề có ý không vui.

Nếu như nói trước đây Kỷ Nhược Trần là một hung vật vốn không nên tồn tại ở nhân gian, lúc này hắn đã có thêm rất nhiều mùi vị của người, nhìn qua không khác gì người bình thường.

-Đã có thượng sách vậy chắc hẳn cũng có hạ sách, hạ sách là cái gì, nói ra nghe thử xem. -Ký Nhược Trần vẻ mặt ôn hoà nói.

Tề Thiên Hạ lau mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Hạ sách chính là tìm tam trấn Tiết Độ Sử An Lộc Sơn, mượn lực thành sự. Đêm ta quan sát thiên tượng trông thấy An Lộc Sơn có tư long chi khí. Trư long mặc dù không phải là Chân Long, nhưng dù gì cũng có trộn lẫn một ít long huyết, dính chút long khí, có khả năng phá được long mạch của bản triều. Chỉ là khả năng này cực kỳ bé nhỏ, cho nên mới nói đây là hạ sách, không hạ hạ sách.

Kỷ Nhược Trần dường như có chút suy nghĩ, trầm ngâm chốc lát, trong lòng đã có kế hoạch, nói:

-Hãy dùng cái hạ sách này đi, các ngươi đi chuẩn bị, chuẩn bị xong rồi sẽ lên đường đi tìm An Lộc Sơn.

Tề Thiên Hạ vội nói: -An Lộc Sơn rất được sủng hạnh, cũng không nhất định hắn sẽ phản!

Kỷ Nhược Trần rất có ý vị, cười nói: -Vậy thì buộc hắn tạo phản.

Tề Thiên Hạ thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu. Thấy Kỳ Nhược Trần không có phần phó gì khác nên hắn liền trở về phòng chỉnh lý hành trang. Nếu Ký Nhược Trần đã định đi tìm An Lộc Sơn đề cậy nhờ, không biết nói thế nào, hắn chắc chắn sẽ phải đi theo, chức danh tướng phủ Tây Tịch hiển nhiên là làm không được.

Khi đi qua bên người, Kỷ Nhược Trần đột nhiên mỉm cười, nói với Tề Thiên Hạ:

-Sau khi xong chuyện Minh Hoàng và Dương phi thì sẽ đến phiên Thanh Khư. Ta muốn... giết sạch truyền nhân của Thanh Khư!"

Dưới chân Tề Thiên Hạ tức thì lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống đất. Lúc này tuy là không khí bên ngoài ấm áp như lửa, nhưng trong mắt Tề Thiên Hạ lại toàn là mây mù đầy trời.

Tề Thiên Hạ cười khổ, thở dài một tiếng rồi lắc đầu, đột nhiên đứng dậy nhanh chóng bước đi.

Ren Nhìn thân ảnh Tề Thiên Hạ rời đi, Kỳ Nhược Trần đứng chắp tay, mặt như chỉ thủy. Trong hai tròng mắt của Ngọc Đồng hiện lên một đường tinh quang trong ý cười quyến rũ bên môi đã có chút hưng phấn và tàn nhẫn.

Trong biệt viện đột nhiên gió nổi lên, trong cảnh hiu quạnh xen lẫn với vẻ thê lương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)