Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 412

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 412: Tất cả cũng đã qua (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Xuân qua hạ đến, vùng thảo nguyên Bắc địa cũng đã bát ngát như tấm đệm, cây cối xanh tươi mọc rậm rạp trên những gò đất, trong những khu ruộng xanh um, khắp nơi trong ruộng đồng đều có thể thấy các nông dân đang lao động. Mùa đông gieo trồng mùa hạ thu hoạch, "bất vi nông thì, cốc bất khả thắng thực dã (*). Đối với các hộ nông dân mà nói, mùa vụ là điều quan trọng nhất, một năm bận rộn đến cuối có thể được ấm no, hơn một nửa còn phải xem thời tiết có mưa thuận gió hoà hay không.

(*)Câu của Mạnh Tử: ý là làm nông dựa theo thiên nhiên theo mùa vụ thì sẽ thu được kết quả tốt, lương thực dồi dào có của ăn của để.

Kỳ Nhược Trần lững thững bước đi, thưởng thức cảnh non sông đẹp như tranh vẽ. Ngọc Đồng dìu Tề Thiên Hạ, đi theo phía sau gã. Chủ tớ hai người bước từng bước rất thong thả thoải mái, chỉ có Tề Thiên Hạ thì nhăn mặt khổ sở, mặc dù có Ngọc Đông dìu đi nhưng vẫn thở đến hồng hộc, mồ hôi mồ kê thấm đẫm cả y phục. Nguyên nhân chẳng có gì, chỉ vì hai chủ tớ này cứ nhắm thẳng hướng Bắc địa mà đi, căn bản không chọn đường, đầu thèm để ý đến đăng trước là khe rãnh cao thấp hay là dòng suối róc rách. Toàn đụng phải địa thế mà thường nhân khó có thể vượt qua, Ngọc Đồng liên xách theo Tề Thiên Hạ như cách một con gà con nhảy qua. Mặc dù thân thể của Tề Thiên Hạ cũng cường tráng nhưng đi liền mấy ngày toàn thân cũng đã bủn rủn, mệt mỏi không chịu nổi.

Đi đến một ngọn núi cao và hiểm trở thì Kỷ Nhược Trần dừng lại nghỉ ngơi, dõi mắt nhìn chung quanh, trời cao mây thưa thớt, thần thanh khí sảng Tề Thiên Hạ tìm tảng đá ngồi xuống lấy ra túi nước uống ừng ực như trâu, chỉ cảm thấy điều thú vị nhất xưa nay cũng không bằng lần này.

Kỳ Nhược Trần chợt trong lòng có có cảm giác, quay đầu nhìn lại phương xa. Hầu như tại trong phần cuối cùng của tầm mắt, cũng là một ngọn tuyệt phong lẻ loi, trên đỉnh núi là một thân ảnh trơ trọi đang ngồi ôm đầu gối.

Trong Minh viêm đang bùng cháy yếu ớt ở chỗ sâu trong hai tròng mắt của Kỷ Nhược Trần, tinh tường chiếu ra thân ảnh yểu điệu của cô gái này. Không biết vì sao, cô gái này chiếu vào trong mắt gã như rơi xuống tận đáy lòng, cứ như là ném vào một tảng đá nặng trịch, xê dịch không chịu đi. Thế nhưng lại không nghĩ ra nổi những chuyện cũ có quan hệ với nàng.

Cô gái này, nhất định sẽ không chỉ là một người lữ khách gặp phải trên đường đi, nhưng mà, đã từng gặp qua nàng ở nơi nào chứ? Bất kể Kỳ Nhược Trần hồi tưởng thế nào cũng không nắm được một chút manh mối để nghĩ ra những chuyện về nàng chỉ có tâm tình trong lòng lại càng lúc càng trầm trọng. Có thể, những quan hệ với nàng tất cả đều đã bị mất đi tại nơi Thương Dã mênh mông rồi cũng nên?

Ngọc Đồng theo ánh mắt của Kỳ Nhược Trần nhà lại, đã thấy được cô gái đang ngồi trên một tòa niềm phong cô độc. Vừa mới phân biệt rõ dung mạo của nàng trong đầu Ngọc Đồng liền oanh một tiếng, vừa ước áo, lại vừa đố kỵ. Lần này sau khi chuyển sang kiếp khác, Ngọc Đồng đối với tướng mạo của bản thân mình cực kỳ tự tin, dáng vẻ xinh đẹp nhìn quanh đôi khi lúc có lúc không có thể nói ít có người có thể phản kháng. Nhưng cô gái này vẻ đẹp của nàng không hiện ra ngoài, nhưng lại được giấu thật sâu trong mỗi một lời nói, một nụ cười, công khai trong mọi nhất cử nhất động mà cô gái này thì lại quyến rũ trời sinh, dung tư thanh lệ, lại mang theo ba phần tiều tụy, tựa như bằng các nhiệm sương chi khiến người nhìn thấy mà tâm sinh ý nghĩ thương yêu, nhưng ở sâu trong nội tâm lại sẽ có lửa ngầm thiêu cháy.

Thấy người con gái này, lần đầu tiên Ngọc Đồng cảm thấy bản thân mình thực sự chính là một hạng người 'dung chi tục phấn'(*), điều này làm cho nàng làm sao có thể nhẫn nhịn được? Huống chi một người vạn vật thế gian đều không dính đến tâm linh như Ký Nhược Trần rõ ràng đối với người con gái này có vài phần kính trọng.

(*)Mặt mày bôi son trát phấn tầm thường

Ngọc Đồng xoay chuyển ý niệm, liền ôn nhu nói: "Chủ nhân coi trọng người con gái đó hà? Nàng ta xinh đẹp như thế rất xứng với thân phận của chủ nhân. Có cần Ngọc Đồng đi bắt nàng ta về thu vào trong phòng, sau này chủ nhân cũng có thêm người thị tẩm cho không?"

Ngọc Đồng biết rõ bản tính con người, biết vật đạt được càng dễ thì càng sẽ không quý trọng. Người con gái kia cho dù tốt, chơi lâu rồi cũng chán ghét. Cùng với khiến cho Kỷ Nhược Trần trong lòng nhớ nhung không bằng dứt khoát bắt nàng ta lại thu vào phòng loại khởi đầu lung tung thế này há có thể đạt được kết quả tốt thiên trường địa cửu?

Bị Ngọc Đồng chen vào như thế, Kỷ Nhược Trần nhất thời không có tâm tình mà đi hồi ức chuyện cũ nữa. Thầm thở dài một tiếng, liền đem tất cả vứt vào sau đầu, cũng không cần phải hao tổn tâm tư mà suy nghĩ đến chuyện về người con gái kia, nói tiếng "Đi thôi", sau đó bước đi về hướng bắc. Ngọc Đồng trong lòng vui vẻ, vội vàng nắm lấy Tề Thiên Hạ và đuổi theo Kỷ Nhược Trần.

Bên ngoài mây mù, người con gái trên tuyệt phong từ lâu đã thấy được ba người Kỷ Nhược Trần, nhưng mảy may không có để ở trong lòng, người trên giang hồ vừa thấy mình liền thất hồn lạc phách thật là nhiều như cá diếc bơi qua sông.

V Nàng chỉ là kinh ngạc vì nghĩ tâm sự của mình: "Trương n n a Trương n n, mày đã ở chỗ này ngồi bao lâu rồi? Vì sao nhất định không dám về phía trước vậy, hắn rõ ràng đang ở phía trước. Rốt cuộc mày đang sợ hãi cái gì?"

Nàng đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình như vậy, nhưng mỗi lần cũng không có đáp án, nỗi e ngại trong lòng chung quy không có tiêu trừ được chút nào. Nàng cứ mãi không dám đi về phía trước, chính là không dám nhìn thấy cái kết quả khi nhìn thấy hắn.

Trương n n đang nghĩ, đột nhiên trong lòng kinh hoàng quát to một tiếng rồi thình lình đứng lên, nhìn về ngọn núi ở xa xa. Những dấu chân người trên đỉnh núi thì xa ngút ngàn, ba người kia không biết đã đi khỏi từ khi nào.

Tim Trường n n càng nhảy càng nhanh, lại không biết vì sao sẽ như vậy. Nàng có cơ sở vững chắc của Tam Thanh Chân Quyết gầy dựng, tu tập là Thiên Hồ Bất Diệt Pháp lại đối với tính cách của đối với nàng lúc này đã có chút thành tựu. Một điểm lợi hại của Thiên Hồ Bất Diệt Pháp đó là có thể tu thành trực giác gần như với thiên hỏ, tu tới cảnh giới tối cao hoàn toàn có thể bằng bản năng mà xu lợi tị hại. Cho nên trong hàng vạn hàng nghìn Yêu tộc, yêu hồ là để tu thành chính quả nhất, nếu là thiên họ có đạo hạnh tinh thâm, có thể xưng là bất diệt. Kết quả khi đối đầu với kẻ địch có đạo hạnh bất kể mạnh tới đâu, thiên hồ cũng thì có thể biết thời cơ mà trốn tránh.

Lúc này trực giác của Trương n n đã không thể coi thường đã mơ hồ cảm thấy người vừa mới nhìn thấy hình như có quan hệ rất lớn với mình, nhưng linh giác rốt cuộc không phải là toàn trí toàn năng, ba người kia hiển nhiên cũng là người rất có thần thông đạo pháp, sau khi đi khỏi một chút khí tức cũng không để lại, làm cho nàng muốn đuổi theo cũng không biết đuổi từ đầu, đuổi từ hướng nào.

Đang trong thời khắc trong lòng lộn xộn rối loạn như tơ vò, trong sớm cốc bên cạnh núi đột nhiên một cơn gió tanh tưới nổi lên, vô số hổ, báo, trùng xén tóc chen chúc nhau chui ra, sau đó một tiếng rít gào trung trời vang lên, một con yêu trư(heo) khổng lồ đuổi theo bách thú từ trong rừng chạy ra, răng nanh dài gần trường nhếch lên, liền nhấc lên một con mãnh hổ tại giữa không trung mở cái miệng to như bồn máu, muốn nuốt vào cả con mãnh hổ vào trong.

Ngay khi nó đang nghĩ đến việc hưởng thụ mỹ thực, trong ánh mắt màu đỏ chót của nó chợt chiếu ra thân ảnh của người con gái trên đỉnh có phong tức thì nó kinh hãi! Bốn vó yêu tư ghìm xuống đất ra sức tụ lại, nhưng thân thể của nó to lớn cỡ nào, đâu thể nói dừng là có thể dùng được? Bốn móng sắt cày xuống mặt đất còn cái rãnh dài và sâu hoắm, khiến cho bụi mù tung tóe bốn phía, cây cối xào xạc nó mở miễn cưỡng dừng thân hình lại được. Sau đó nó không dám chần chờ ở lại thêm chút nấc lập tức quay đầu chạy thục mạng để thoát thân.

Nhưng Trương n n ngày hôm nay đã không phải là cô gái như mới ngày đầu xuất đạo, nàng vẫn đứng thẳng trên sườn núi, tay áo thướt tha, tản mát ra một loại uy nghiêm thản nhiên, quát lớn: "Đứng lại cho ta!"

Yêu tư rùng mình, bốn vó tức thì rã rời ngã quỵ xuống đất, chỉ có thể run bần bật, nửa bước cũng đi không được. Con yêu thư này tu luyện cũng có thành tựu, rất có linh tính, lập tức thầm kêu khổ, thịt kho tàu, thịt luộc, thịt heo quay, các loại kết cục trong nháy mắt hiện lên trong đầu nó, sợ đến nỗi cả sức lực đứng lên cũng không có.

Chẳng qua vận khí của nó hình như từ trước đến nay vẫn rất tốt, Trương n n đã nhận ra đây là con yêu tư trước kia mình đã từng bị mình rượt đuổi vài trăm dặm. Nàng giãn lông mày, khẽ cười nói: "Thì ra là người phá hỏng tâm trạng của ta. Ngươi là vật cưỡi của tên Vô Thương gì đó phải không? Yên tâm đi, lần này ta không đói bụng."

Yêu tư nghe thế trong lòng hơi ổn định lại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)