← Ch.401 | Ch.403 → |
Cũng không đề cập đến nhị tiểu thư rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nói ra vô số lời tàn nhẫn, toàn bộ thành Lạc Dương chỉ chú ý đến việc lớn chân chính là Tưởng quốc Dương công Quốc Trung trở về thành thăm viếng..
Cuối tháng chạp, Lạc Dương đột nhiên có tuyết rơi dày đặc, ba ngày không ngừng lại, tuyết trên mặt đất dày hơn một thước.
Người giàu có đều tự sắm than củi, áo bông chỉ khổ cho những người nghèo khổ trong ngoài thành, dù lạnh đến run rẩy vẫn phải bận rộn mưu sinh, chuẩn bị mở hàng tết, trong lòng không khỏi nguyền rủa ông trời nhưng trên mặt vẫn phải nặn ra nụ cười, nói trước mặt người ngoài rằng tuyết rơi đúng là năm mới bội thu, tuyết rơi nhiều đến thế này chính là điềm lành do Tưởng quốc đại nhân trở về Lạc Dương mới có.
Ngày hai mươi tám tháng chạp, tuyết ngừng trời quanh, toàn bộ quan đạo phía đông Lạc Dương đều được dát bạc đề nghênh đón mấy trăm người ngựa.
Cấm quân thiết kỵ kích sáng giáp sáng Tướng quốc đương triều Dương Quốc Trung đang ở giữa đội ngũ, chỉ là hắn không ngồi kiệu lớn tám người khiêng hoặc là xe sáu ngựa kéo như các vị quan lớn khác của triều đình, mà là cưỡi một con ngựa trắng trên người mặc nhuyễn giáp bằng bạc phát sáng trên nhuyễn giáp còn có một bộ lông chồn trắng như tuyết, đạp tuyết mà đến như vậy.
Từ xa nhìn lại, người như ngọc, ngựa như rồng khí thế cuồn cuộn kia thực sự khiến người ta phải than thở!
Quan lại các cấp của Lạc Dương đã sớm chờ ở ngoài thành từ lâu, cứ việc mùa đông lạnh đến sắc mặt cũng xanh mét nhưng khi thấy Tướng quốc có phong thái như vậy, đương nhiên là tiếng khen ngợi ồn ào không dứt.
Lạc Dương Vương Lý An chính là trụ cột của hoàng thất phòng thủ biên giới, cầm quân một phương vốn là Dương Quốc Trung phải đi bái kiến hắn, nhưng lúc này Dương Quốc Trung quyên thệ ngập trời, vì vậy hắn cũng phải ra đón.
Để bày tỏ lòng tôn kính mà lại không bị chê cười, xe của Lý An liền đứng ở phía trong cửa thành Lạc Dương, như vậy cũng không tính là ra khỏi thành đón chào.
Từ xa đã thấy Dương Quốc Trung đi đến, trong lòng Lý An không khỏi hơi vui mừng, lại có chút tức giận. Vui mừng vì quyền thế của Dương Quốc Trung ngập trời, quan hệ giữa mình và hắn cũng không phải tầm thường dù sao Dương Ngọc Hoàn đã tìm là Vương phi của mình trước khi được tặng cho Minh Hoàng
Tức giận vì nghĩ lại mười mấy năm trước, Dương Quốc Trung này chẳng qua cũng chỉ là một tên du côn không ra gì so với mình thực sự là một người trên trời, một kẻ dưới đất, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, biến hoá của đời người dĩ nhiên lại to lớn như vậy, minh ngược lại còn phải nịnh nọt hắn?
Hơn nữa hoàn cảnh sinh ra khí chất, dưỡng di thể, từ khi Dương Quốc Trung ngồi lên địa vị cao, khí chất liền bất tri bất giác thay đổi, hôm nay đạp tuyết mà đến, dĩ nhiên cũng có khí thế, phong cách riêng. Nào ai còn nhớ được bộ dạng một tên du côn chơi bời lêu lổng, vẻ mặt dựa dẫm tại Lạc Dương mười năm trước?
Đã có người em gái như Ngọc Hoàn, lớp con em này của dòng họ Dương đa số là nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, Dương Quốc Trung lại càng là người nổi bật trong số đó.
Thấy đội ngũ của Dương Quốc Trung đã đến gần, Lý An điều chỉnh lại tâm tình, trên mặt bày ra nụ cười, tự mình xuống xe nghênh đón.
Sau một phen khách sáo ở phía ngoài thành Lạc Dương, rốt cuộc Dương Quốc Trung cũng tiến vào phủ Tướng quốc dưới sự đón chào nồng nhiệt.
Hắn cởi ngân giáp ra, ngồi ngay ngắn ở chính đường, sau khi tiếp đãi những người già ca, thể thiếp, con cháu trong dòng họ bái kiến xong mới có thời gian rảnh rỗi uống một chén trà.
Ngụm trân châu ngọc bích này vừa mới trôi xuống cổ, hương thơm vừa mới toả ra thì Dương Uyên Nghi liên xông lên ôm gối trái Dương Quốc Trung kêu lên:
"Phụ thân! Nguyên Nghi ức hiếp người khác, người nên phân xử cho con!"
Xưa nay Dương Quốc Trung rất yêu thương hai người con gái xinh đẹp này, cũng biết các nàng không hợp nhau từ nhỏ, từ khi Nguyên Nghi hiều chuyện thì đã tranh cãi với nhau đến tận bây giờ.
Lập tứ vỗ về các nàng ý bảo an tâm một chút chớ vội, trái lại lại hỏi người con trai đang đứng một bên:
"Thứ nhi, ngươi nói xem đây là chuyện gì?"
Dương Thứ quay sang nhìn Uyên Nghi, Quyên Nghi, ấp úng không nói nên lời, ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, xưa này hắn bị hai tỷ muội kia ăn hiếp rất nhiều, sự sợ hãi đã sớm ăn sâu vào tận đáy lòng, lúc này làm gì còn nói rõ ràng được?
Thấy con trai duy nhất lại có bộ dạng này, Dương Quốc Trung lắc đầu, trong lòng thầm than thở, cũng may Dương Thứ còn nhỏ tuổi, ngày sau dạy dỗ cho tốt thì vẫn có cơ hội thành tài.
Kể từ sau khi quý phi lôi kéo được Tề Thiên Hạ đến làm tiên sinh dạy học, tính tình của Dương Thứ đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều kiến thức cũng rộng rãi hơn một chút, khiến trong lòng Dương Quốc Trung âm thầm lấy làm mừng.
Thấy Dương Thứ không nói nên lời, ánh mắt Dương Uyên xoay chuyền, lập tức cướp lời, nói:
"Phụ thân! Nguyên Nghi nói nam nhân trong tộc đều chỉ có khuôn mặt nhìn đẹp mắt, là đồ nhu nhược chi tiết dựa vào khuôn mặt để kiểm cơm!"
Sắc mặt Dương Quốc Trung lập tức trở nên khó coi, trước nay hắn luôn tự phụ về bề ngoài, nếu thực sự là Dương Nguyên Nghi nói như vậy, nghĩa là cũng mắng luôn cả chính hắn.
Lời hãm hại này thực sự là lợi hải, mặc dù Dương Uyển Nghi vẫn chưa đến mười tuổi nhưng lòng dạ này thực sự là không thể xem thường được.
Chỉ là nếu bàn về tuy cơ ứng biến và tàn nhẫn, Dương Nguyên Nghi cũng tuyệt đối không kém nửa phần. Thấy khuôn mặt Dương Quốc Trung xám lại, nàng cũng không giải thích cho bản thân mình, mà lại nói:
"Phụ thân! Uyển Nghi thích mấy người anh họ trong tộc, nhưng cũng chỉ nói được bọn họ nhìn tuấn tú mà thôi. Đúng rồi, mấy ngày trước đó nàng còn chơi trò Hoàng đế, Hoàng hậu với tiêu công tử nhà Lạc Dương Vương, nàng điện Hoàng hậu rất vui vẻ, nghe nói bọn họ không chỉ mặc Long bào mũ phượng lại vẫn còn đặc biệt làm cả ghế rồng nữa!"
Cho dù Dương Quốc Trung ngang ngược đã quen những cũng không khỏi biến sắc, lớn tiếng quát:
"Uyển Nghi! Đây là sự thật?"
Lần đầu tiên Dương Uyên Nghi thấy Dương Quốc Trung giận dữ như vậy, lập tức bị doạ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không nói nên lời, Dương Quốc Trung vừa thấy vậy liền biết chắc chắn có chuyện này.
Chuyện này ngay cả Nguyên Nghi cũng biết, vậy thì hắn cũng có rất nhiều người biết được. Tuy rằng chẳng qua chỉ là trẻ con nghịch ng ta, nhưng dù sao Long bào, mũ phượng đều là chuyện cấm kỵ, nếu như có người tố các hẳn va ky An ít nhất cũng phải chịu tội không biết dạy dỗ. Cho dù Minh Hoàng không phạt tội nặng diệt tộc vì lòng dạ không trung thành, chắc chắn bị thất sủng.
Dương Uyên Nghi thấy tình thế không ồn vội vàng nói với Nguyên Nghi:
"Nguyên Nghi! Không phải nha đầu ngươi cũng muốn chơi cùng sao? Chỉ là ta không chịu cho ngươi..."
Bốp một tiếng, Dương Quốc Trung giáng xuống một bạt tai! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Nghi lập tức sưng vù lên, trong mắt nàng tràn đầy nước mắt nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Dương Quốc Trung quát lên:
"Trước ngày mười lăm tháng giêng ngươi không được bước ra khỏi phủ nửa bước! Sau này cũng không được qua lại với người của phủ Lạc Dương Vương! Nếu như còn để ta nghe được người chơi trò chơi Hoàng Đế, Hoàng hậu gì đó nữa, ta sẽ đem ngươi đến Hồi Hột!"
Trận khiển trách điên cuồng như bão táp mưa sa này lập tức khiến Dương Nguyên Nghi bị làm cho mê muội, đến khi Dương Quốc Trung nén giận phất tay áo đi vào phòng trong một lúc lâu, nàng mới oán độc nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nghi. Dương Nguyên Nghi hừ một tiếng, không chút yếu thế trừng mắt lại, sau đó vênh váo tự đắc rời đi.
Đến khi Dương Quốc Trung tắm rửa thay quần áo xong vào trong thư phòng ngồi xuống cơn tức giận đã sớm tan hết. Mấy trò trẻ con của Nguyên Nghi, Uyển Nghi này làm sao có thể qua mặt hắn được?
Chỉ là mấy đứa nhỏ mà đã có lòng dạ như thế thì thực sự khá hiếm thấy mà thôi. Đang tiếc là Uyển Nghi, Nguyên Nghi đều là nữ nhi, sau khi trưởng thành cũng chỉ có thể giúp chống dạy con mà thôi. Nếu như Dương Thứ có thể có được một nửa sự thông minh lanh lợi như các nàng Dương Quốc Trung đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lúc này còn có nửa canh giờ mới tới tiệc tối, Dương Quốc Trung liền ra lệnh cho người hầu mời Tề Thiên Hạ đến thư phòng. Sau khi hỏi thăm tiến bộ học hành của mấy đứa con, Dương Quốc Trung liền im lặng không nói, tựa như trong lòng có chuyện khó quyết định.
Tề Thiên Hạ ngồi yên lặng ở đó tự mình thưởng thức trà, chờ đợi Dương Quốc Trung nói ra. Ở trước mặt vị Tướng quốc quyền thế to lớn này, cử chỉ của Tề Thiên Hạ vẫn ung dung biết tiến biết lui, không có chút sợ hãi nao núng nào.
Một lát sau, rốt cuộc Dương Quốc Trung cũng đặt chén trà nhỏ trong tay xuống nói:
"Lần trở về Lạc Dương này, trong lòng ta luôn cảm thấy tinh thần không yên, không biết tiên sinh có thể giúp ta tìm xem lo lắng này bắt nguồn từ đâu không?"
Tề Thiên Hạ lộ ra vẻ đã dự đoán được, chầm chậm nói:
"Lúc này Tướng gia đang như mặt trời ban trưa, chuyện có thể khiến Tướng gia lo lắng hẳn là liên quan đến triều đình."
Tinh thần Dương Quốc Trung rung lên, vội nói:
"Tiên sinh cao minh! Chỉ là ta chỉ mơ hồ cảm thấy không ồn nhưng lại không biết không Lồn ở chỗ nào. Sao tiến sinh không giúp ta phân tích đôi điều?"
Tề Thiên Hạ gật đầu, đứng dậy bước đi thong thả trong sảnh vài vòng làm đủ mọi tư thế suy nghĩ rồi mới nói:
"Có thể khiến Tướng gia lo lắng, không gì có thể hơn kẻ địch có thể uy hiếp được ngài."
Dương Quốc Trung vỗ đùi nói:
"Tiên sinh nói rất đúng! Từ đầu tháng tới nay đám người Trương Tông Chính, Cố Hiền Chu năm lần bảy lượt dâng tấu chương nói ta ép mua đất đai, âm thầm huấn luyện tinh binh, kết bè kết cánh gì đó. Cố Hiền Chu kia thậm chí còn dám can đảm chỉ trích ta thất lễ ngay trên triều! Thánh thượng dễ tin người, chưa biết chừng bị những loại người này nói lâu sẽ thực sự tin bọn hắn mây phân..."
Tề Thiên Hạ cười cười, nói:
"Chuyện này Tướng gia không rõ rồi. Nhưng năm gần đây Tướng gia trị quốc có phương pháp, trong triều chính là tiếng lành đồn xa, lại có quý phi trong cung che chở, mặc dù trong triều hiện giờ chí ít cũng có trăm quan văn võ, nhưng ai có thể uy hiệp được Tướng gia chứ? Những người đó có nói thì cứ để bọn họ nói, không cần để ý tới, trái lại còn cho người trong thiên hạ thấy tấm lòng bao dung của Tướng gia."
Dương Quốc Trung cảm thấy rất có lý, lập tức luôn miệng đồng ý, rồi lại vội vàng hỏi nếu kẻ địch này không ở trong triều, vậy thì ở nơi nào?
Tề Thiên Hạ nghiêm mặt nói: "Kẻ địch của Tướng gia ở ngoài triều đình!"
Hắn đi tới một bức tranh vẽ tỉ mi lãnh thổ quốc gia, ngón tay như mũi thương chỉ về biên giới phía bắc!
Dương Quốc Trung vừa nhìn thấy nơi Tề Thiên Hạ chi, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế ngôi, giọng lạnh lẽo nói:
"An Lộc Sơn?!"
Ánh mắt Dương Quốc Trung như kiếm nhưng Tề Thiên Hạ lại đột nhiên không sợ hãi, trầm giọng nói:
"Dõi mắt cả thiên hạ, chỉ có Tiết Độ Sứ An Lộc Sơm mới có thể là kẻ địch với Tướng gia!"
Dương Quốc Trung nhà chằm chằm vào vùng biên giới nơi An Lộc Sơn đóng quân, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
An Lộc Sơn có ba vạn hùng binh, lại am hiểu cách nịnh nọt, không chỉ chiếm được sự tin tưởng của Minh Hoàng hơn nữa lại còn âm thầm thông đồng với Dương phi.
Hiện giờ trong triều, trong cung có ai là không biết chuyện giữa hắn và Dương phi? Trên dưới cả triệu cũng chỉ lừa được Minh Hoàng mà thôi.
Hắn cũng không biết tại sao Dương Ngọc Hoàn lại thích tên người Hồ thô bỉ này, thậm chí ngay cả người anh như hắn cũng bị đối xử lạnh nhạt.
Thực sự bản thân Dương Quốc Trung cũng hiểu được, tất cả quyền thế ngày hôm nay có chín phần là nhờ vào người muội muội là Quý phi này. Hôm nay sự sủng ái của Ngọc Hoàn lại dời đến cho người ngoài, bảo sao hắn không hoảng hốt cho được?
Vốn là kết quả rối loạn lộn xộn đến lúc này đã trở nên rõ ràng, Dương Quốc Trung suy nghĩ như tia chớp, lúc này phải nghĩ cách bố trí âm mưu thâm độc liên hoàn để lật đổ An Lộc Sơn, trừ đi hoạ lớn âm thầm này.
← Ch. 401 | Ch. 403 → |